• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1 :

Sấm sét đầy trời, mưa như trút nước.

Chu Du sờ sờ mũi, nhìn toàn thân ướt đẫm không khỏi cười khổ. Thời tiết thay đổi quá thất thường, mới vài canh giờ trước trời quang mây tạnh, nắng ấm chiếu tỏa, ngay sau đó, mây đen đã ùn ùn kéo tới, cuồng phong rít gào. Nếu sớm biết như vậy thì hắn đã không rời bến đi bắt cá rồi, vì mấy miếng ăn mà bỏ mạng thật sự rất không đáng.

Trời mưa càng ngày càng to, mưa tầm tã đã mấy cnah giờ rồi, hơn nữa còn không có dấu hiệu dừng lại. Con thuyền đã sắp không chịu nổi, chỉ cần phải chịu một cơn sóng lớn nữa là sẽ vỡ tan tành. Giữa biển rộng mênh mông, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, cho dù võ công của mình cao siêu đến mấy thì cũng sẽ làm mồi cho cá mà thôi.

Chu Du không mất tinh thần, hắn dùng toàn lực điều khiển thuyền tránh né những cơn sóng lớn, cố gắng lái thuyền đi ngược trở lại bờ, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ có thể trông thấy đất liền rồi.

Chu Du lại sờ mũi, đột nhiên cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi tới sau lưng, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Ranh giới sinh tử thật mong manh, kỳ tài trăm năm có một như Chu Du đương nhiên biết điều đó có ý nghĩa gì. Gió thuận, gió thuận! Hắn bắt đầu dốc toàn bộ sức lực tăng tốc chèo thuyền.

Chẳng biết trải qua bao lâu, hắn cảm thấy cánh tay đau nhức nhưng không dám dừng lại. Bởi vì hắn đã trông thấy đất liền, điều này khiến hắn được tiếp thêm động lực.

Đúng lúc này, một con sóng lớn từ sau ập tới, thuyền gỗ bị vỡ tan tành, Chu Du cũng rơi xuống biển. Trong cái rủi vẫn có cái may, hắn ôm được một tấm ván gỗ, điều này khiến tỷ lệ sống sót tăng thêm vài phần.

Chu Du lắc đầu, đúng là họa vô đơn chí, hảo sự vô song, hắn chỉ có thể ra sức mà bơi. Bỗng nhiên, trên mặt Chu Du hiện lên vẻ hoảng hốt, hai chân hắn giống như bị cái gì kéo vào sâu trong lòng đại dương, lực kéo càng ngày càng lớn hơn.

Cơn sóng lớn thứ hai cuộn tới.

***

Thành phố Nghi Tân, bờ sông Thiên Lan.

Hạo Thiên, học sinh trung học phổ thông Thiên Đô đang hoảng sợ đứng trên bờ đê. Mấy tên du côn như hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào hắn. Sau lưng bọn chúng là hoa khôi của lớp Lâm Mỹ Mỹ cùng gã thiếu niên hư hỏng Lí Kiếm.

Hạo Thiên không ngờ mình hoảng hốt chạy loạn lại tới ngõ cụt, càng không ngờ mình làm bẩn quần áo Lâm Mỹ Mỹ, vì vậy cô ta mới muốn hạ độc thủ với mình.

Lâm Mỹ Mỹ dựa vào người Lí Kiếm, đắc ý nhìn Hạo Thiên nói:

- Hạo phế phân, ngươi chạy tiếp đi, chạy cho bà cô xem nào. Làm bẩn quần áo bà cô chưa bồi thường mà đã muốn chạy, không dễ như vậy đâu.

Hạo Thiên nghe được ba chữ "Hạo phế nhân" cũng không kích động hay tức giận nữa. Ai bảo hắn là người bị toàn bộ Trường trung học Thiên Đô công nhận là một học sinh vô dụng nhất, tự ti nhất, kém cỏi nhất?

Không chỉ có học sinh, mà ngay cả các giáo viên cũng gọi hắn như vậy. Từ lâu, mọi người đã quên tên thật của hắn là Hạo Thiên, tất cả đều gọi là "Hạo phế nhân".

Hết thảy cũng không phải hắn ăn trộm ăn cắp, cũng không phải hắn làm sai điều gì mà chỉ đơn giản là thành tích học tập của hắn quá kém. Thi toán được 14 điểm, tiếng Anh được 21 điểm, ngữ văn 36 điểm, tổng thành tích cũng không bằng một bài thi của người khác. Vì vậy Hạo Thiên vẫn không thể ngóc đầu lên được.

Hạo Thiên sợ hãi nói:

- Lâm Mỹ Mỹ, tôi không có cố ý. Tất cả là do Trương Vạn Giang đá tôi mới khiến tôi vô ý làm bẩn quần áo bạn. Hay là để tôi giúp bạn giặt sạch nó?

Lâm Mỹ Mỹ khinh thường nói:

- Mày giặt sao? Vậy thì quá tốt cho mày rồi? Mày tính toán hay lắm. Thôi được, cho mày một con đường sống, bồi thường bà cô 300 đồng bạc, sau đó giữa lớp dập đầu nhận tội thì tao bỏ qua cho.

Hạo Thiên lộ vẻ khó xử, yếu ớt nói ra mấy chữ:

- Tôi … tôi không có tiền!

Lời của Hạo Thiên là sự thật. Hai năm trước, cha mẹ hắn bị tai nạn giao thông mất, từ đó hắn phải sống nhờ trong nhà chú thím. Nhưng chú thím cũng chỉ vì mười vạn tiền bảo hiểm cha mẹ Hạo Thiên lưu lại mới miễn cưỡng nhận nuôi Hạo Thiên, trở thành người giám hộ tạm thời của hắn.

Nhưng mười vạn tiền bảo hiểm chú thím cũng không tiêu cho hắn, tất cả đều để cho dành để mua quần áo hàng hiệu, thuốc bổ, gia sư tốt nhất cho con gái cưng của họ.

Họ đối với Hạo Thiên vô cùng ghẻ lạnh, không chỉ cho hắn ăn cơm thừa, mà còn thường xuyên bắt hắn làm việc nặng nhọc, coi hắn như người làm công. Mỗi lần Hạo Thiên đến xin tiền sinh hoạt hay tiền sách vở, chú thím đều làm nhục hắn một phen, giống như Hạo Thiên đang cắt thịt bọn họ vậy.

Sắc mặt Lâm Mỹ Mỹ trở nên khó coi, nói:

- Đây là mày rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt. Hôm nay cho mày một bài học. Nhớ kỹ, ngày mai mang 300 đồng chẵn tới bồi thường tổn thất cho tao, nếu không gặp một lần tao đánh một lần.

Nhận được lệnh của người đẹp, mấy tên du côn xông lên đánh tới tấp lên người Hạo Thiên. Lí Kiếm ngăn không cho bọn chúng đánh vào mặt, to ra rất có kinh nghiệm nói:

- Không được đánh vào mặt, như vậy rất dễ lộ. Tập trung đánh vào cơ thể nó.

Lâm Mỹ Mỹ ôm cổ Lí Kiếm, cười quyến rũ:

- Kiếm ca, anh thật giỏi, rất có kinh nghiệm nha!

Lí Kiếm cười dâm nói:

- Anh còn thứ nhiều kinh nghiệm hơn mà em chưa biết đấy! Không bằng để tối nay anh dẫn em đi mở mang kiến thức?

Nói xong, gã không thèm để ý người khác, thọc tay vào trong quần Lâm Mỹ Mỹ.

Lâm Mỹ Mỹ vặn vẹo hạ thân, sau đó cũng không phản khác, dịu dàng nói:

- Kiếm ca thật xấu nha. Tối nay em nghe theo anh. Nhưng phải giày vò tên tiểu tử này cho em, thay em trút giận. Nó không nể mặt em thì chính là không nể mặt Kiếm ca!

Lí Kiếm gật gật đầu, hai ngón tay vung lên, đám du côn lại tiếp tục xông vào đánh Hạo Thiên tới tấp.

Hạo Thiên hoảng sợ lùi lại đằng sau một bước dài, quên mất sau lưng hắn chính là sông Thiên Lan. "Ùm" một tiếng, Hạo Thiên rơi xuống dòng sông. Hắn cũng biết bơi, đang định bơi vào bờ thì đâu ngờ trong sông có nhiều cỏ, rong đã cuống lấy chân hắn. Hắn cố sức giãy ra nhưng càng giãy thì bị cuốn càng chặt, lôi hắn vào trong lòng nước, trong một vòng xoáy càng lúc càng sâu hút.

Hạo Thiên sợ hãi, hét toáng lên:

- Cứu ... cứu mạng!

Lí Kiếm và Lâm Mỹ Mỹ đứng trên bờ vừa cười vừa nhìn Hạo Thiên, sau đó nghênh ngang rời đi.

Hạo Thiên lâm vào tuyệt vọng, tay chân hắn dần mất đi cảm giác, ánh mắt cũng ngày càng mơ hồ, nhìn vào nguồn sáng trên mặt nước, hắn cảm giác cái chết đã tới.

Trời đột nhiên tối sầm, trong chớp mắt, sấm sét đầy trời, mưa như trút nước.

***

Một đạo tia chớp chói mắt hiện lên, tiếng sấm ù ù vang, cuối cùng Chu Du cũng tỉnh lại. Thứ đầu tiên hắn trông thấy chính là khuôn mặt lo lắng của một tên béo mà hắn chưa gặp bao giờ.

Chu Du đảo mắt nhìn xung quanh, kinh ngạc khi phát hiện mình nằm trên một chiếc giường sạch sẽ. Trong phòng có những đồ vật hắn chưa từng gặp bao giờ. Hắn đưa tay véo vào người, cảm thấy đau đớn. Điều đó chứng tỏ mình vẫn còn ý thức, chứng tỏ mình vẫn còn... sống!

Hắn cúi đầu nhìn xuống, không khỏi hoảng sợ, phát hiện mình giờ đã trở thành một thiếu niên, cho dù thi triển Súc Cốt công cũng không thể đạt tới trình độ như vậy. Hơn nữa trên người hắn ăn mặc khá giống tên béo kia. Hắn hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Dù vậy hắn cũng không hỏi tên béo kia.

Bởi vì hắn xem ra, chỗ này cũng thần kỳ giống như lần đầu tiên hắn đến Ba Tư, nhìn thấy những con người kỳ quái, đồ ăn kỳ quái, kiến trúc cũng kỳ quái. Chẳng qua là do khác đất nước nên văn hóa cũng khác nhau mà thôi.

Vì vậy Chu Du chỉ cảm thấy kỳ lạ là sao mình có bộ dạng này, chẳng lẽ là bị người khác động tay động chân hay sao? Chu Du sờ sờ khuôn mặt, đây không phải gương mặt của mình, nhưng cũng không có dấu vết bị sửa đổi.

Đúng lúc này tên béo trông thấy Chu Du tỉnh lại nhưng không nói gì, còn tưởng hắn bị làm sao bèn gọi:

- Hạo Thiên, Hạo Thiên, bạn tỉnh lại rồi. Bạn làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng bạn bị chết đuối rồi chứ.

Chu Du sửng sốt, nhìn bốn phía xung quanh nhưng không thấy có người thứ ba. Chẳng lẽ tên béo này đang gọi mình hay sao? Từ khi nào mình lại có tên là Hạo Thiên?

Tên béo đưa cho Hạo Thiên một quả táo, nói:

- Hạo Thiên, tại sao bạn lại rơi xuống sông vậy? Nếu không phải đúng lúc đó tôi đi qua thì e rằng bạn đã làm mồi cho cá rồi.

Sông Thiên Lan? Chẳng phải mình bị cái gì lôi xuống dưới biển hay sao?

Chu Du thực sự không hiểu tên béo này đang nói gì nhưng vẫn cảm ơn lòng tốt của gã, đáp lại:

- Cảm ơn bạn. Tại sao mình lại ở đây?

Tên béo đưa tay ra sờ sờ trán Chu Du nói:

- Hạo Thiên, bạn sao vậy? Chẳng lẽ bạn quên chuyện gì đã xảy ra sao? Để tôi đi gọi bác sĩ.

Nói xong gã liền chạy ra ngoài.

Chu Du không để ý tới gã, khổ sở suy nghĩ. Bỗng nhiên một cỗ ý thức yếu ớt tràn vào đầu Chu Du, đó chính là trí nhớ còn sót lại của Hạo Thiên.

Sau khi hút vào, cuối cùng Chu Du cũng hiểu mình bị một vật thần bí trên biển hút xuống. Nhờ cơ duyên mà đi tới mấy trăm năm sau, nhập hồn vào một thiếu niên tên Hạo Thiên. Có lẽ là do nguyên thần của bản thân quá mức mạnh mẽ, đối phương quá yếu đuối cho nên mình mới có thể chiếm giữ thân thể này.

Chu Du cười khổ không thôi. Chuyện hoang đường như vậy lại xuất hiện trên người mình đúng là không còn gì để nói. Thậm chí Chu Du có chút áy náy, mình hoàn hồn với cái giá hi sinh linh hồn Hạo Thiên, đây là một cái tội.

Đột nhiên hắn nhớ tới tâm nguyện cuối cùng của Hạo Thiên, than nhẹ một tiếng, cảm thấy được an ủi khi ý thức Hạo Thiên dần biến mất. Giờ Hương soái đã chết, chỉ còn lại Hạo Thiên! Ta sẽ khiến ngươi đứng thẳng mà sống, nổi bật giữa thế gian!

Chương 2 :

Chu Du nằm xuống giường, đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề. Võ công, tuyệt học của mình có biến mất hay không. Hắn liền cử động tứ chi, miệng nhẩm tâm quyết, một cỗ chân khí yếu ớt như có như không từ trong đan điền dâng lên, vận chuyển một vòng khiến đau đớn giảm đi không ít. Nhưng Chu Du vẫn sờ sờ mũi, nội kình không bằng cả 1/10 trong quá khứ, cũng may là sau khi thích ứng cơ thể thì có thể khôi phục từ từ.

Chu Du vươn tay, tùy tiện khua vài vòng tròn. Tuy rằng nhớ kỹ các chiêu thức nhưng do chưa thích ứng với cơ thể nên động tác có phần chậm chạm. Nhưng dù vậy muốn đối phó với đám tiểu miêu tiểu cẩu thì cũng không có vấn đề. Nếu gặp phải cao thủ chỉ có thể dùng khinh công danh chấn thiên hạ mà chạy thục mạng. Chẳng qua không biết khinh công của mình còn có mấy phần?

Nhưng Chu Du cũng không mất tinh thần, chỉ cần chăm chỉ vận công, tập luyện, chậm rãi thích ứng với thân thể mới thì võ học sớm muộn cũng sẽ khôi phục. Hơn nữa tài nghệ cầm kỳ thi họa của mình đều còn, tại thời đại này muốn lấy lại danh dự cho Hạo Thiên thì không có vấn đề. Cho nên không cần phải oán trời trách đất.

Cuối cùng tên béo cũng dẫn một bác sĩ không biết tìm ở đâu ra tới, chỉ vào Hạo Thiên nói:

- Bác sĩ, hình như bạn học của cháu bị mất trí nhớ.

Bác sĩ này giống như mới tỉnh ngủ, bực mình đẩy tên béo ra, tiến tới sờ trán Hạo Thiên, sau đó nhìn mắt hắn, nói:

- Cậu ta không sao, thân thể hoàn toàn bình thường.

Ngay sau đó anh ta liền loạng choạng rời khỏi phòng bệnh.

Tên béo rất bất mãn với thái độ kiểm tra lấy lệ của bác sĩ, nghiến răng nói:

- Đồ lang băm, trong ca trực cũng ngủ.

Chu Du chần chờ một chút, lục lọi trí nhớ về tên béo, thản nhiên nói:

- Khương Tiểu Bàn, yên tâm, mình không sao.

Khương Tiểu Bàn mừng rỡ. Hạo Thiên còn nhớ mình chứng tỏ cậu ta không mất trí nhớ. Nhưng lại nhớ tới chuyện vừa rồi, vì vậy tỏ ra nghiêm túc nói:

- Hạo Thiên, để chứng minh mình không mất trí nhớ, bạn hãy nói qua những gì bạn biết về tôi một lần.

Chu Du suy nghĩ một hồi. Khương Tiểu Bàn là bạn cùng bàn của Hạo Thiên, tính tình rất tốt, đã chơi với Hạo Thiên từ nhỏ tới lớn. Hơn nữa lại là hàng xóm, tình cảm giữa hai người rất tốt. Toàn bộ trường học, chỉ có mình Khương Tiểu Bàn gọi hắn là Hạo Thiên, không những không ức hiếp mà đôi khi còn trợ giúp hắn rất nhiều. Đây là một người bạn tốt khó mà tìm được! Về sau muốn thích ứng cuộc sống thời đại này nhất định cũng cần Khương Tiểu Bàn trợ giúp.

Khương Tiểu Bàn thấy Hạo Thiên có thể nói rõ chuyện của mình liền coi như Hạo Thiên không có chuyện gì. Vừa rồi chỉ là do tỉnh tỉnh mê mê nên chưa kịp nhớ ra thôi. Khương Tiểu Bàn rất cao hứng, mặc dù toàn bộ tiền mừng tuổi của nó đều trở thành chi phí nhập viện cho Hạo Thiên nhưng thấy bạn của mình bình an khỏe mạnh là nó vui rồi.

Đúng lúc này, từ cửa truyền tới một tiếng quát lớn:

- Khốn kiếp, đang yên đang lành mày đi tới bờ sông làm gì? Muốn chết thì tìm chỗ nào xa xa vào, tránh liên lụy tới chúng ta.

Một gã đàn ông vạm vỡ mặt mày dữ tợn xuất hiện trước người Chu Du, thấy Chu Du toàn thân lấm bẩn không khỏi nhíu mày.

Trong lòng Chu Du cũng nhót lên một cái. Từ trong trí nhớ của Hạo Thiên hắn biết được đây chính là người chú hám lợi của hắn. Thấy Hạo Thiên rơi xuống sông, chẳng những gã không an ủi ngược lại còn quát tháo, trong lòng Chu Du không khỏi thầm than cuộc sống của Hạo Thiên đúng là chẳng khác nào bị đày trong địa ngục. Chẳng trách Hạo Thiên lại tự ti, tự bế, hóa ra tất cả đều là do bị hoàn cảnh đưa đẩy.

Khương Tiểu Bàn thấy chú của Hạo Thiên quát tháo, tuy đã là hàng xóm nhiều năm nhưng nó vẫn lúng túng, yếu ớt nói:

- Do bạn ý không cẩn thận thôi.

Sau đó lại nói với Chu Du:

- Ngày mai tôi sẽ tới rủ bạn đi học, tạm biệt.

Sau đó nó cắm đầu chạy thục mạng.

Chú Hạo Thiên nhìn Chu Du nằm trên giường bệnh, trong lòng lại bắt đầu tính toán xem không biết phải tiêu tốn bao nhiêu tiền với thằng nhãi con này. Vì vậy sắc mặt âm trầm, bấm đèn gọi bác sĩ hỏi:

- Chúng tôi muốn xuất viện, giúp tôi tính xem tổng viện phí hết bao nhiêu?

Bác sĩ kinh ngạc nhìn chú Hạo Thiên, vì anh ta đã bị gọi tới nhiều lần nên bực tức đáp:

- Thằng béo vừa rồi đã trả viện phí, hai người có thể tùy ý xuất viện.

Người chú khẽ thở phào một hơi, không cần trả tiền là tốt rồi. Khương Tiểu Bàn tự ý trả tiền viên phí hộ Hạo Thiên là chuyện của nó. Về sau nó có tới đòi thì kiên quyết không nhận, nói mình không có bắt nó phải trả.

Gã đưa túi sách cho Chu Du, lớn tiếng nói:

- Đi, trở về nhà. Không có việc gì thì chớ có đi bệnh viện, viện phí bây giờ rất đắt. Mười vạn tiền bảo hiểm của cha mẹ mày đã sớm tiêu hết cho mày rồi, hiện tại đều là chú thím nuôi không mày.

Chu Du dựa vào trí nhớ đã sớm biết mười vạn kia hai người bọn họ đều tiêu cho con gái cưng của họ, nếu không thì hắn đã phải cảm động rơi nước mắt.

Về đến nhà, chú hắn kéo Chu Du, chỉ vào một cái bàn cách đó không xa:

- Tên nhãi con nhà ngươi tốn nhiều thời gian của tao như vậy. Mau đi ăn cơm, ăn xong thì đi rửa bát đũa. Hôm nay mày không cần lau nhà, giặt quần áo. Đêm mai làm những việc này, như vậy có thể tiết kiệm một chút điện nước.

Lúc này một người phụ nữ trung niên mở miệng:

- Thằng nhãi con này không xảy ra chuyện gì chứ? Đúng là ông trời không có mắt mà. Ông không cần nói nhảm với thằng này, ăn chùa ở chùa thì nó phải biết làm thế nào. Ông mau lại đây xem gia sư nào hợp nhất với Hân Hân.

Người chú liền bỏ Chu Du lại, bưng chén trà đi tới phòng khách. Chu Du đảo mắt qua, trong phòng khách có một phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi, chăm sóc hình thức rất tốt, có thể coi là hấp dẫn. Còn có một cô bé ăn mặc quần áo hở hang, khiến cho Chu Du cảm thấy có chút lẳng lơ.

Lúc này bụng Chu Du sôi ùng ục, liền vội vàng bước tới bàn ăn theo lời của chú hắn.

Nhấc tấm vải bố che lên, cảm giác thèm ăn của hắn giảm mạnh. Bên trong chỉ có một bát cơm nguội và nửa đĩa rau cải. Bên cạnh bát có mấy miếng thịt mỡ. Chu Du cố nuốt những thứ đó, dù sao hắn cũng cần sức lực để đi tìm hiểu thế giới này. Nếu không thì buồn chết mất. Nên nhớ, thái độ của Chu Du đều rất tích cực, lạc quan.

Sau khi cơm nước xong, hắn cũng không tốn nhiều thời gian để làm quen căn nhà đơn sơ này. Dù sao Chu Du cũng là kỳ tài trăm năm khó gặp, cho dù ở một nơi xa lạ hắn muốn nắm giữ kỹ năng sống cũng không phải việc khó gì.

Cho nên chỉ cần hai giờ, sau khi quan sát hắn đã biết tắm rửa, dùng nước, đi WC như thế nào. Vấn đề khó chịu duy nhất chính là từ khi hắn bước vào căn nhà này chưa từng được nghe một lời bình thường nào. Tất cả đều chửi bới hắn làm đổ nước lênh láng khắp nhà, bật đèn khắp mọi nơi. Sau đó thì họ coi hắn như người tàng hình.

Chu Du không hiểu Hạo Thiên vì sao không rời khỏi nơi này?

Đêm khuya thanh vắng, rốt cuộc Chu Du cũng được trở về phòng. Đó là một căn phòng chỉ tầm mấy mét vuông, trong có một cái tủ sách, một cái giá treo quần áo ở góc tường là đã không còn chỗ đứng nữa. Chu Du không khỏi cảm thấy thương cảm Hạo Thiên. Cuộc sống của đứa bé này thật sự là quá tủi nhục và khép kín, trách không được bị mọi người bắt nạt mà không dám phản kháng.

Chu Du nằm xuống giường, cảm thấy trên người còn chút đau nhức, không nhịn được sờ sờ mũi mấy cái, sau đó nhắm mắt vận công, đem chân khí lưu thông một vòng. Những ngoại thương trên cơ thể rất nhanh được khép lại, hơn nữa hắn còn phát hiện nội kình mạnh hơn một chút.

Nhìn trời đêm vắng vẻ, Chu Du lại sờ sờ mũi, trong lòng nổi lên một cảm xúc khó nói. Một phần là lo lắng, cách không hai đời, bầu trời vẫn đầy sao như trước. Người con gái hắn yêu nhất Tô Dung Dung liệu còn nhớ tới hắn hay không?

Chương 3 :

Một ngày mới của Chu Du bắt đầu. Hôm nay hắn đã có một cái tên mới: Hạo Thiên. Hắn muốn dùng cái tên Hạo Thiên sáng tạo một Thiếu soái mới, ghi nên một truyền kỳ bất hủ.

Hôm nay chính là một khởi đầu mới. Cũng chính là ngày Hạo Thiên có một cuộc sống mới, một cuộc sống đường đường chính chính, đội trời đạp đất.

Sáng hôm sau, khi Khương Tiểu Bàn thấy Hạo Thiên không khỏi sửng sốt, kinh ngạc sờ sờ mặt Hạo Thiên, nói:

- Hạo Thiên, hôm qua khắp người bạn toàn là vết thương, tại sao bây giờ lại có vẻ mặt hồng hào vậy.

Sau đó nó kéo quần áo Hạo Thiên xem xét:

- Oa, cơ thể bạn cũng không còn thấy chút dấu vết nào nữa. Nhà bạn có rượu xoa bóp đặc hiệu gì hay sao, cho mình xin một chút. Đề phòng cuộc thi lần sau nếu bị điểm kém, cha mình lại đánh gần chết.

Hạo Thiên không thể nói với tên béo rằng mình là Chu Du được. Tuy nhiên nó là bạn tốt nhất của Hạo Thiên, nên chỉ đành lấp lửng nói:

- Mình cũng không biết, khi mình ngủ dậy thì đã đã trở thành như vậy. Hiện tại chúng ta bắt đầu đi được chưa?

Khương Tiểu Bàn giống như nhìn quái vật, nói:

- Đương nhiên là đi học thôi. Chẳng lẽ bạn cho rằng chúng ta còn có thời gian đi chơi sao. Kỳ thi tốt nghiệp trung học đã sắp tới rồi!

Hạo Thiên sờ sờ mũi, không nói thêm gì nữa. Mặc dù hắn có đại bộ phận trí nhớ của "Hạo Thiên", nhưng nó chứa đựng quá nhiều, hắn chưa thể tiêu hóa hết toàn bộ. Vì vậy hắn cũng không dám ăn nói lung tung. Dù sao cũng có tên béo này hướng dẫn hắn quen thuộc cuộc sống nơi này, quen thuộc những nguyên tắc trong cuộc sống của "Hạo Thiên". Hắn tin tưởng mình sẽ rất nhanh hòa nhập vào hoàn cảnh mới.

Đây chính là lý do Chu Du sống dai hơn người khác, ngoại trừ nguyên nhân võ công thì ưu điểm của hắn chính là có thể nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh, làm chủ hoàn cảnh.

Dọc đường Hạo Thiên cùng Khương Tiểu Bàn một hỏi một đáp, dần dần hiểu được một số việc. 7h30 mỗi ngày mình phải tới trường học. 5h30 chiều trở về nhà, còn có cuộc thi gì gì đó. Hạo Thiên cười thầm trong lòng, chẳng phải đó cũng giống như chế độ khoa cử như tại thời Đường hay sao?

Đúng lúc này có một chiếc BMW phanh "kít" một tiếng, dừng ở bên cạnh Hạo Thiên cùng Khương Tiểu Bàn. Hai thiếu niên vạm vỡ đi xuống trước, đỡ lấy Lâm Mỹ Mỹ và Lí Kiếm ôm nhau đi ra. Thấy Hạo Thiên, Lí Kiếm chỉ nói:

- Phế vật, hôm qua rơi xuống sông Thiên Lan mà chưa chết sao? Mạng mày thật lớn! Hơn nữa nhìn mày hôm nay thần thái sáng lạn, vết thương hôm qua đã khôi phục hoàn toàn. Xem ra sau này dùng mày làm bao cát là thích hợp nhất.

Lâm Mỹ Mỹ và hai tên thiếu niên cũng cười hùa theo.

Lâm Mỹ Mỹ cười, sau đó trừng mắt nhìn Hạo Thiên:

- Hạo phế vật, 300 đồng tiền bồi thường quần áo cho tao có mang tới hay không?

Trên mặt Lâm Mỹ Mỹ tươi cười vô cùng đắc ý. Trong lòng cô ta đang nghĩ Hạo Thiên nhất định sẽ ngoan ngoãn hai tay dâng lên. Tuy rằng số tiền này không nhiều nhưng làm vậy thì mọi người sẽ biết ai đắc tội với cô đều không có kết quả tốt!

Hạo Thiên nhìn mấy người này, ký ức thống khổ dần hiện lên. Hôm qua, chính mấy người này đã đánh mình một trận, còn bức ép mình rơi xuống sông Thiên Lan. Sau đó họ nghênh ngang bỏ đi, không thèm để ý tới tính mạng của mình. Trong mắt Hạo Thiên hiện lên vẻ giận dữ, cổ đại có đám du thủ du thực, không ngờ thời hiện đại cũng có. Loại người này nhất định phải dạy dỗ chúng một lần nhớ đời. Hạo Thiên âm thầm vận chuyển chân khí, tất cả đều vô cùng thông thuận. Như vậy muốn đối phó với mấy người này là thừa sức.

Vì vậy Hạo Thiên cười nhạt một tiếng:

- Hôm qua chúng mày đánh tao bị thương, vậy hẳn là chúng mày phải bồi thường cho tao mới đúng chứ?

Lâm Mỹ Mỹ vẻ mặt cứng ngắc, quả nhiên tên phế vật này không để mặt mũi cho cô ta, xem ra lần dạy dỗ hôm qua vẫn còn quá nhẹ. Cô ngẩng đầu nói với Lí Kiếm:

- Kiếm ca, hà tất phải chờ đợi? Nói không chừng ngay bây giờ cũng có thể nha?!!

Tối hôm qua Lí Kiếm vừa cùng Lâm Mỹ Mỹ mây mưa một trận, đương nhiên là nói gì nghe nấy, tươi cười nói:

- Tên tiểu tử nhà ngươi thật không biết điều. Vốn ta không muốn dây dưa với tên phế vật như mày vì như vậy quá mất thân phận chúng ta. Nhưng hôm nay mày đã muốn chết thì ta cũng không còn biện pháp nào khác. Hồ Bưu, chúng mày xông lên bắt nó, buộc dây vào cánh tay, sau đó treo lên cửa trường cho tao. Tao muốn mọi người biết được đắc tội với Lí Kiếm sẽ có hậu quả thế nào!

Lúc này đang là giờ đi học cao điểm, mà học sinh trường Thiên Đô đều biết bá vương Lí Kiếm. Hiện giờ thấy Lí Kiếm đang chặn Hạo Thiên ở cồng trường, biết có chuyện hay để xem. Sau một thời gian đã tạo thành một vòng vây xung quanh, tất cả đều muốn xem kết cục bi thảm của Hạo Thiên.

Khương Tiểu Bàn thấy Lí Kiếm chặn Hạo Thiên, lại qua câu chuyện biết được hôm qua Hạo Thiên rơi xuống sông đều là do đám người này, trong lòng vô cùng giận dữ. Tuy vậy Khương Tiểu Bàn biết rõ Lí Kiếm không phải là người có thể đắc tội được, anh ta chính chính là đầu gấu tại trường học. Cũng là đội trưởng đội bóng đá. Ỷ thế có cha làm Cục trưởng Cục công an nên làm xằng làm bậy khắp nơi. Nếu không phải là trêu chọc nữ sinh thì chính là đánh nhau. Hơn nữa cha gã đã chạy vạy quan hệ vào một trường đại học, chỉ cần sau kỳ thi đại học là sẽ vinh dự tốt nghiệp. Không, nói chính xác phải là vinh dự trở thành sinh viên. Hiệu trưởng và giáo viên đương nhiên không thể lãng phí danh nghạch này. Dù sao cũng có thể đề cao tỷ lệ vào đại học của trường, vì vậy đối với Lí Kiếm một mắt nhắm, một mắt mở.

Khương Tiểu Bàn biết rõ Lí Kiếm ra tay tàn nhẫn, không muốn Hạo Thiên bị thương, vì vậy vội vàng hô lớn:

- Anh Kiếm, chị Mỹ Mỹ, không phải Hạo Thiên không bồi thường hai người, chẳng qua là hắn không mang đủ tiển. Đây là 100 đồng, hai người cầm trước, số còn lại buổi chiều nhất định sẽ trả đủ.

Khương Tiểu Bàn lấy 100 đồng của mình đưa ra.

Trong lòng Hạo Thiên rất cảm động. Khương Tiểu Bàn là một người bạn rất tốt, rất trượng nghĩa.

Lí Kiếm hất tiền trong tay Khương mập ra, lạnh lùng nói:

- Cút. Còn ở đây giả bộ tốt bụng thì ngay cả mày tao cũng đánh!

Khương mập tuy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng vẫn hào hiệp nói:

- Anh Kiếm, anh cho chúng em một cơ hội đi.

Lí Kiếm không kiên nhẫn được nữa, lẳng lặng đá một cước về phía Khương mập, khí thế vô cùng hung mãnh. Khương mập không ngờ Lí Kiếm lại ra tay với mình, không phản ứng kịp, cũng không dám né tránh, chỉ có thể nhắm mắt chịu một đá này.

Chân Lí Kiếm sắp đánh trung Khương mập, tất cả học sinh chung quanh đều đổ mồ hôi. Ai cũng biết Lí Kiếm luyện Taekwondo, lại là Đội trưởng Đội bóng đá. Ăn một cước này, Khương mập không chết cũng phải ói vài ngụm máu tươi. Một vài nữ sinh thậm chí nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn cảnh máu tươi đầm đìa.

"Bịch" một tiếng, một người ngã ra ngoài. Mọi người nhìn kỹ lại thì đó không phải Khương mập mà chính là Lí Kiếm, đứng giữa hai người chính là Hạo Thiên đang tươi cười.

Mọi người còn đang sửng sốt thì Hạo Thiên thản nhiên nói:

- Có bản lĩnh thì đánh ta, đánh bạn ta trước mặt ta vậy thì không tốt lắm!

Tất cả mọi người, kể cả Khương Tiểu Bàn, Lâm Mỹ Mỹ đến giờ mới biết chính là Hạo Thiên đánh ngã Lí Kiếm. Thế nhưng Khương Tiểu Bàn không thể tin đây lại là sự thật. Bởi vì hắn chỉ thấy Hạo Thiên bị đánh chứ chưa từng thấy Hạo Thiên ra tay. Lâm Mỹ Mỹ thì càng không dám tin. Hạo Thiên trong mắt cô ta là một tên phế vật, sao có thể đánh ngã thần tượng Lí Kiếm của mình đây?

Càng khó tin hơn chính là không ai thấy được Hạo Thiên ra tay như thế nào.

Hai thiếu niên vạm vỡ chạy tới nâng Lí Kiếm dậy. Lí Kiếm lau khô vết máu ở miệng, mắt hiện lên vẻ hung ác, chỉ vào Hạo Thiên, nói với tên cao to nhất bên cạnh:

- Hồ Bưu, đánh chết hắn cho ta, hắn chết ta chịu trách nhiệm.

Lí Kiếm cũng không biết được Hạo Thiên ra tay như thế nào. Nhưng hắn bị mất mặt như vậy, đương nhiên lửa giận ngập trời, muốn lấy mạng Hạo Thiên.

Hai người Hồ Bưu xông về phía Hạo Thiên, đánh về phía lồng ngực, khuôn mặt Hạo Thiên. Đáng tiếc còn không đánh trúng thì Hạo Thiên đã vọt tới bên cạnh, tung một chưởng chính xác vào nách. Nắm đấm hung mãnh của hai người Hồ Bưu giờ trở nên yếu ớt vô lực. Hạo Thiên quay người lại, chân đá vào mông. "Bịch, bịch" hai tiếng vang lên, hai người Hồ Bưu như hai con chó đói vồ xuống mặt đất. Đám học sinh xung quanh thấy tư thế kỳ lạ của chúng, đều không nhịn được bật cười.

Lí Kiếm thấy hai người Hồ Bưu chịu thiệt, nhân lúc Hạo Thiên không chú ý bèn cầm một tảng đá từ đằng sau đập tới gáy Hạo Thiên. Hạo Thiên sớm đã phát hiện. Bình sinh hắn hận nhất đám tiểu nhân đánh lén. Vì vậy lắc mình tránh thoát. Sau đó dùng cùi chỏ đánh mạnh vào bụng Lí Kiếm. Lí Kiếm đau đớn, khó chịu, đang định ngồi xổm xuống thì chân Hạo Thiên như có mắt, đá trúng đầu gối gã. Lí Kiếm lập tức ngã ngược về sau, cầm hòn đá trong tay, tư thế như lão rùa đen, học sinh xung quanh cười ồ lên.

Lâm Mỹ Mỹ không tiếp nhận được sự thật Lí Kiếm thảm bại, Hạo Thiên dương oai, cuồng loạn hô:

- Con mẹ mày, có giỏi thì đánh bà đi... đánh đi... không dám thì mày chính là do điếm nuôi lớn.

Hành động của Lâm Mỹ Mỹ chính là muốn tranh cường háo thắng, không phục Hạo Thiên, muốn mượn hành động này để thu hồi một chút danh dự. Đáng tiếc trong mắt đám học sinh, cô ta lại chẳng khác gì đám đàn bà chợ búa chua ngoa, nhưng không ai dám để lộ ra ngoài cả.

Hạo Thiên không báo giờ đánh phụ nữ yếu ớt, nhưng Lâm Mỹ Mỹ chửi bới quá khó nghe, vì vậy kéo Khương Tiểu Bàn đang trợm mắt há mồm chậm rãi đi sát qua bên cạnh cô ta, vỗ nhẹ lên một cái cây nhỏ, quay đầu nói với ba người Lí Kiếm vừa đứng dậy:

- Nếu muốn trả thù thì quang minh chính đại tới tìm ta, chớ nên bắt nạt bạn ta. Nhớ kỹ, ta là Hạo Thiên!

Lí Kiếm hai mắt hung ác nhìn Hạo Thiên. Thù này hắn nhất định phải báo! Hạo Thiên! Hạo Thiên! Tao nhất định phải giết mày!

Lâm Mỹ Mỹ thấy Hạo Thiên không thèm để ý tới cô, sắc mặt tái nhợt nói:

- Đồ nhu ngược, đồ nhát gan, mày đúng là đồ phế vật.

Lâm Mỹ Mỹ tập trung chửi bới, ba người Lí Kiếm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạo Thiên mà nguyền rủa, không chú ý tới gốc cây nhỏ đang đổ xuống phía Lâm Mỹ Mỹ. Các học sinh xung quanh trông thấy, nhưng không ai lên tiếng nhắc nhở, ai bảo cô ta lớn lối, bá đạo tới vậy.

Lâm Mỹ Mỹ vừa hô hai chữ "phế vật" thì gốc cây nhỏ đổ lên vai cô khiến cô mất trọng tâm, ngã sấp trên mặt đất. Đám học sinh lại được một trận cười.

Lí Kiếm liếc mắt nhìn, tất cả học sinh đều không dám cười nữa, tản ra, đi vào trong trường học. Một trận đánh sáng nay sẽ khiến bọn họ khắc sâu cái tên "Hạo Thiên".

Chương 4 :

Khương Tiểu Bàn mãi đến khi tới phòng học vẫn chưa hoàn hồn. Hạo Thiên bình thường nhu nhược yếu đuối tại sao lại có thể uy phong, mạnh mẽ tới vậy? Phải chăng hôm qua thần kinh hắn bị kích thích quá mức mới thành ra như thế nào? Tuy Khương Tiểu Bàn biết đắc tội Lí Kiếm là rất phiền phức, rất khó kết thúc. Nhưng thấy Hạo Thiên dũng cảm phản kháng trong lòng Khương Tiểu Bàn cũng cảm thấy vui vẻ. Mỗi lẫn thấy Hạo Thiên bị bắt nạt, chính mình lại không giúp được gì trong lòng Khương Tiểu Bàn đau đớn không kém gì Hạo Thiên.

Khương Tiểu Bàn dẫn Hạo Thiên tới phòng học, đã có nửa lớp đang bắt đầu ôn bài. Khi Hạo Thiên đi xuống dưới lớp, thì một cái chân từ dưới bàn đột nhiên đưa ra, định bẫy hắn ngã như mọi ngày. Hạo Thiên mỉm cười, hai chân dùng sức kẹp lấy, sau đó nhảy qua, quay đầu nhìn lại. Trương Vạn Giang đau đến chảy nước mắt. Nó không nghĩ tới lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế. Hạo Thiên có thể né tránh, hơn nữa còn phản kháng, kẹp lấy chân hắn vô cùng đau nhức. Trong mắt Trương Vạn Giang đầy vẻ tức giận, giống như Hạo Thiên không ngã là sai, dám phản kháng lại càng sai.

Khương Tiểu Bàn đợi Hạo Thiên ngồi xuống, vỗ vai Hạo Thiên nói:

- Hạo Thiên, mau tranh thủ thời gian học thuộc tuyển tập những bài thơ hay Đường Tống. Nghe nói hôm nay lão cổ hủ kia kiểm tra chặt, nếu không thuộc thì tàn đời rồi.

Hạo Thiên nhìn quyển "Tuyển tập 50 bài thơ hay Đường Tống" của Khương Tiểu Bàn, hắn lục trong cặp lấy ra một quyển sách giống y đúc như vậy. Lật tới tờ Khương Tiểu Bàn đang đọc, lại thấy Khương Tiểu Bàn cố gắng học thuộc, chân run lẩy bẩy không khỏi mỉm cười. Những bài thơ trong đây thực sự quá đơn giản, với trình độ của Hạo Thiên vút sách đi cũng có thể đọc làu làu. Khương Tiểu Bàn thấy Hạo Thiên tùy ý lật sách đi, tưởng hắn bỏ cuộc. Cũng đúng, chính mình muốn học thuộc hơn mười bài thơ này cũng phải nai lưng ra học, huống chi Hạo Thiên luôn sợ hãi với đám thơ cổ này, vậy càng khó học hơn.

Sau hơn 10 phút lật sách cho có vẻ chăm học, Lâm Mỹ Mỹ mặt mũi âm trầm đi vào lớp học. Thấy Hạo Thiên cũng đang nhìn cô, không chịu yếu thế, Lâm Mỹ Mỹ hung hăng nhìn Hạo Thiên vài lần, trong mắt hiện lên vẻ âm hiểm cùng oán hận. Lí Kiếm đã nói với cô quyết không để Hạo Thiên sống quá năm ngày, chờ hắn đi tới nhà giam mấy tên tội phạm giết người chuyên nghiệp. Khi đó không nghi ngờ gì nữa, Hạo Thiên nhất định phải chết. Lâm Mỹ Mỹ nghĩ tới cảnh Hạo Thiên máu tươi đầm đìa nằm trên mặt đất liền không nhịn được cười, lại phối hợp với khuôn mặt âm trầm của cô tạo thành vài phần quỷ dị.

Tiết thứ nhất chính là tiết ngữ văn. Khi Hạo Thiên thấy thầy giáo bước vào lớp rốt cuộc cũng hiểu tại sao mọi người lại gọi là cổ hủ. Thầy giáo khuôn mặt nghiêm túc, mang theo một gọng kính rất to, một nửa đầu tóc bạc, đi đứng cứng nhắc. Hạo Thiên không khỏi mỉm cười, một người 40 tuổi lại ăn mặc như một ông già 60, dùng ba từ "lão cổ hủ" để mô tả là rất chính xác, sức sáng tạo của học sinh đúng thật quá phong phú.

Lão cổ hủ thấy toàn lớp đều cầm quyển "Tuyển tập 50 bài thơ Đường Tống" do lão căn dặn liền cười hài lòng, quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy. Vì vậy lão hắng giọng, dùng giọng nói thô kệch, mạnh mẽ truyền khắp phòng:

- Tiết học hôm nay chủ yếu để kiểm tra hiệu quả học thuộc thơ của mọi người gần đây. Dù sao kỳ thi đại học cũng sắp tới, thơ luôn chiếm một phần trong đề thi. Cho nên nhất định mọi người phải nắm chắc một phần này, bằng không thì thật có lỗi với chính bản thân mình, có lỗi với thầy cô giáo, với cha mẹ, đối với trường học đã dạy dỗ mọi người bấy lâu. Đọc thuộc 50 bài thơ này chỉ là bước khởi đầu, phía sau chúng ta còn rất nhiều điều phải học tập, chúng ta cứ dần dần tiếp thu.

Cả lớp trầm mặc không nói, Trương Vạn Giang đột nhiên chen lời nói:

- Xin thầy cứ yên tâm, chúng em nhất định sẽ nắm chắc phần điểm mảng thơ. Nói thế nào thì chúng em cũng không thể phụ lòng thầy đã vất vả dạy dỗ!

Lão cổ hủ thỏa mãn gật đầu, hiển nhiên là rất hài lòng với thái độ tích cực của Trương Vạn Giang.

- Tốt. Bây giờ chúng ta kiểm tra đọc thuộc lòng, ai không thuộc sẽ bị phạt chép 100 lần.

Hạo Thiên cũng sợ hết hồn, ông thầy này quá độc ác đi. 100 lần, thật sự là khủng bố, so với lão sư thời xưa còn dã man hơn. Lúc này, Khương Tiểu Bàn đã gục đầu xuống bàn, sợ bị thầy giáo gọi mình kiểm tra miệng.

Đúng lúc này, có một vài người giống như lãnh đạo gọi lão cổ hủ ra ngoài. Một lúc sau, những người này đi tới cuối lớp ngồi, lão cổ hủ vẻ mặt hưng phấn nói:

- Hôm nay lớp chúng ta vinh dự được lãnh đạo trường học tới dự giờ. Đề nghị mọi người cho một tràng pháo tay chào đón.

Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang dội khắp phòng. Học sinh cả lớp chỉnh đốn tinh thần ngồi nghiêm chỉnh. Lão cổ hủ rất thỏa mãn. Sau một chút, lão cổ hủ mới phất tay để mọi người yên tĩnh lại, nói:

- Chúng ta tiếp tục tiết học.

Lão cổ hủ quét mắt qua một lần, tất cả học sinh cầm như hến, chỉ có mình Trương Vạn Giang giơ tay:

- Thưa thầy, em muốn xung phong trở thành người kiểm tra đầu tiên. .

Không chỉ các học sinh ồ lên, ngay cả lãnh đạo trường ở phía sau cũng lộ ra vài phần vui vẻ, hiển nhiên đói với học sinh có thái độ tích cực như vậy vô cùng tán thưởng.

Lão cổ hủ khen ngợi nhìn Trương Vạn Giang, lại nói với học sinh cả lớp:

- Trương Vạn Giang đúng là một học sinh gương mẫu, không chỉ thành tích tốt, hơn nữa thái độ học tập cũng rất tích cực, mọi người cần phải noi gương.

Ngay sau đó, Trương Vạn Giang đứng dậy nói:

- Xin thầy đọc câu hỏi.

Lão cổ hủ nhẹ nhàng mở sách, lật vài tờ, tập trung ánh mắt vào "Hoán khê sa" của Âu Dương Tu đọc:

- Trò thử đọc bài Hoán khê sa của Âu Dương Tu cho mọi người cùng nghe.

Hạo Thiên thấy rõ có nửa lớp vẻ mặt khó xử, hiển nhiên là bọn họ đang kinh hồn bạt vía.

Trương Vạn Giang tự tin bắt đầu đọc tiếp:

Đê thượng du nhân trục họa thuyền.

Phách đê xuân thủy tứ thùy thiên.

Lục dương lâu ngoại xuất thu thiên.

Bạch đái hoa quân mạc tiếu,

Lục yêu thôi phách trản tần truyện.

Nhân sinh hà xử tự tôn tiền.

Lão cổ hủ không nhịn được khen một câu:

- Tốt, quả nhiên đã đọc thuộc lòng.

Học sinh cả lớp và lãnh đạo trường không nhịn được đều vỗ tay. Ngay cả Khương Tiểu Bàn cũng vậy. Chỉ có mình Hạo Thiên cho là không đúng, học thuộc như vậy có tác dụng gì hay sao? Cần phải hỏi cách lý giải của học sinh, thì học sinh hiểu kỹ mới có thể nhớ lâu. Ở điểm này xem ra chế độ khoa cử hiện giờ còn kém cả thời cổ đại.

Lão cổ hủ lật một tờ, cười nói:

- Bạch Vân Tuyền của Bạch Cư Dị, trò đọc đi.

Trương Vạn Giang cười ngạo nghễ, đọc như gió thổi:

Thiên Bình sơn thượng Bạch Vân tuyền,

Vân tự vô tâm thủy tự nhàn.

Hà tất bôn trùng sơn hạ khứ?

Cánh thiêm ba lãng tự nhân gian.

Lần này, lão cổ hủ lại khen ngợi:

- Hay lắm, lời thơ rất có ý cảnh, du dương trầm bổng!

Mọi người lại vỗ tay liên tiếp. Hạo Thiên không nhịn được cười, tuy rằng tiếng cười rất nhỏ nhưng vẫn truyền tới tai lão cổ hủ và lãnh đạo trường học.

Lão cổ hủ đảo mắt, rất nhanh tập trung vào Hạo Thiên đang tươi cười. Cậu ta là học sinh kém nhất lớp, giờ lại cười công khai trong giờ học. Đây chẳng phải là không nể mặt mình hay sao? Vậy mình không cần phải lưu tình. Lão cổ hủ ra dấu cho Trương Vạn Giang ngồi xuống, sau đó chỉ vào Hạo Thiên:

- Hạo Thiên, tại sao trò cười? Dựa vào cái gì mà trò cười? Trò có tư cách đó sao? Trò đứng lên, tôi muốn kiếm tra xem trò đã học thuộc tất cả hay chưa.

Ngoại trừ Khương Tiểu Bàn, tất cả đều hả hê nhìn đồ ngu xuẩn kia. Dám dây vào lão cổ hủ đúng là tự tìm chết mà. Trên mặt Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ hiện lên vẻ chờ mong cảnh Hạo Thiên bị lão cổ hủ xỉ vả một phen.

Hạo Thiên phủi quần áo, đứng dậy thản nhiên nói:

- Thưa thầy, em cười bởi vì kiểm tra như vậy không có ý nghĩa gì. Học vẹt như vậy không nhớ được bao lâu, học sinh sẽ không hiểu ý nghĩa, không biết hoàn cảnh sáng tác. Thậm chí giỏi như Trương Vạn Giang khi đọc "Bạch Vân Tuyền" ngoại trừ từ ngữ thì các tư liệu liên quan một chữ cũng không biết. Như vậy có thuộc cũng không có tác dụng gì cả.

Trương Vạn Giang vừa được khen ngợi hiện giờ sắc mặt đỏ bừng. Lời của Hạo Thiên là đúng sự thật, nhưng trong lòng gã vô cùng oán hận. Từ khi nào đến phiên tên phế vật này bình xét gã. Nếu không phải có lãnh đạo trường và thầy giáo ở đây, Trương Vạn Giang nhất định xông tới đánh Hạo Thiên một trận.

Chương 5 :

Tất cả học sinh đều cảm thấy Hạo Thiên bị bênh tâm thần. Một học sinh kém nhất lớp lại dám ăn nói quàng xuyên. Lãnh đạo nhà trường cảm thấy học sinh này quá khinh cuồng, lại nghe học sinh ngồi cạnh bảo đó là một học sinh yếu kém thì liền gật đầu. Hóa ra là một tên ăn no rửng mỡ tới lớp gây rối. Trong mắt lão cổ hủ càng thêm tức giận, cậu học sinh này mà cũng dám lên mặt dạy đời lão. Lão không nén được cơn giận:

- Nói mồm vô dụng mà thôi. Trước tiên tôi hỏi trò một câu đơn giản xem trò có thể trả lời nổi hay không. Trò cho tôi biết Đường Tống bát đại gia có những ai?

Đó là một câu hỏi đơn giản, hầu như ai cũng có thể trả lời được. Lão cổ hủ làm vậy là muốn làm nhục Hạo Thiên. Nếu Hạo Thiên đáp sai thì hắn càng bị coi thường, khinh miệt, càng chứng tỏ Hạo Thiên là đồ vô năng.

Hạo Thiên mỉm cười, dùng kiến thức của bản thân kết hợp với các kiến thức trong sách vừa đọc được, không để vấn đề này vào mắt. Hắn thản nhiên đáp:

- Hàn Dũ, Liễu Tông Nguyên, Âu Dương Tu, Tô Tuân, Tô Thức, Tô Triệt, Vương An Thạch và Tằng Củng.

Lão cổ hủ còn chưa kịp nói thì Hạo Thiên đã tiếp tục:

- Theo điều tra, danh xưng này do Chu Hữu Tướng tập hợp trong cuốn "Tiên sinh tập" nên danh tiếng mấy người này bắt đầu được xưng tụng một cách thống nhất hơn. Không lâu sau, Tôn Sùng Đường căn cứ vào quyển này tuyển chọn viết thành tập "Đường Tống đại gia sao", danh xưng này càng được khẳng định. Đường Tống đại gia sao chủ trì trung tâm chính là Đường Gia Cổ, bọn họ từ lúc đó về sau bằng thi đàn mà tạo nên ảnh hưởng sâu rộng.

Không có tiếng vỗ tay nào vang lên, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Hạo Thiên. Nhớ tên thì ai cũng nhớ được, nhưng đến cả hoàn cảnh cũng nhớ rõ ràng thì không ai dám coi thường cả. Những lời Hạo Thiên nói vừa rồi rất hàm súc, lại giúp mọi người hiểu bài hơn.

Hạo Thiên tiếp tục:

- Bạch Vân Tuyền của Bạch Cư Dị thể hiện ý chí không màng danh lợi, thần sắc thanh thản, khát vọng thoát khỏi tục vụ, có thể quy ẩn sơn lâm. Tư tưởng này tràn ngập trong thơ Bạch Cư Dị. Ông dùng "Vân tự vô tâm thủy tự nhàn" (Mây không tư lự nước nhàn trôi) để mô tả cảnh mây trắng theo gió phiêu lãng, bồng bềnh một cách tự nhiên. Nước suối róc rách nhàn nhã xuôi dòng. Trên thực tế, đây chính là tự bạch, là nỗi lòng của Bạch Cư Dị. Hai cữ "Hà tất" cảng thể hiện tính cách này của Bạch Cư Dị. Cũng dùng mây nước tiêu diêu tự tại để biểu đạt tư tưởng không màng dang lợi sống thanh thản nhẹ nhàng, phản ánh nhân sinh quan một đời của Bạch Cư Dị.

Sau đó Hạo Thiên lại nói:

- Không biết ý kiến của thầy như thế nào?

Lão cổ hủ còn chưa kịp nói gì thì một vị lãnh đạo trường hơn 50 tuổi đứng lên, vỗ tay nói:

- Trò nói hay lắm. Trò hiểu rất sâu sắc vấn đề, ngay cả những người nghiên cứu thơ cổ như chúng ta đều cảm thấy bội phục!

Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại. Đó là người nghiên cứu thơ cổ nổi tiếng Liễu Trung Hoa, trong nước cũng có tiếng nói nhất định. Vì vậy những lời của ông rất có uy tín. Đến lúc này, tất cả học sinh vỗ tay, chỉ có điều là không được tự nhiên cho lắm. Một học sinh kém nhất như Hạo Thiên sao bỗng dưng lại giỏi như vậy, có thể thông hiểu thơ cổ đây?

Lão cổ hủ vẫn không phục, nhưng Liễu Trung Hoa vừa nói vậy nên không tiện bộc lộ ra mà lại nói:

- Tốt, Hạo Thiên nói rất hay. Vậy hôm nay tôi sẽ hỏi trò để lãnh đạo trường và cả lớp được mở mang kiến thức.

Hạo Thiên thản nhiên nói:

- Mời thầy đọc câu hỏi.

Lão cổ hủ lật sách một chút, trong lòng nghĩ ra kế, quyết định không hỏi về Tuyển tập 50 bài thơ hay Đường Tống mà dùng một số câu hỏi ít gặp làm khó Hạo Thiên:

- Hạo Thiên, trò nói cho chúng ta biết "Phong" "Nhã" "Tụng" trong Kinh Thi có nghĩa là gì?

Tất cả mọi người, kể cả lãnh đọa trường đều đổ mồ hôi, cảm thấy mình cũng chưa chắc đã trả lời được. Liễu Vô Hoa cũng không khỏi lo lắng cho Hạo Thiên. Câu hỏi này khá khó, không có kiến thức nhất định thì không thể trả lời được.

Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ đều hả hê nhìn Hạo Thiên. Chỉ cần có thể rửa hận cho họ, có thể khiến Hạo Thiên mang lại cái danh "Hạo phế vật" thì bọn họ sẽ tận lực đổ thêm dầu vào lửa:

- Hạo Thiên, bạn biết thì nói cho mọi người cùng nghe, nếu không thì cũng đừng quá miễn cưỡng!

Hạo Thiên mỉm cười:

- "Phong" "Nhã" "Tụng" trong Kinh Thi thể hiện cho sự bất đồng ngôn ngữ.

"Phong" là "Thập ngũ quốc phong", tức ca dao của 15 nước chư hầu hoặc khu vực, gồm Chu Nam, Thiệu Nam, Bội, Dong, Vệ, Vương, Trịnh, Tề, Ngụy, Đường, Tần, Trần, Cối, Tào, Mân hoặc Bân – thanhco) tổng cộng 160 bài. "Phong" là lời hát của dân chúng khi đang lao động, hái dệt trồng trọt của dân chúng (là dân ca bây giờ đấy ạ - thanhco). Các bài Quốc phong phần nhiều là "thơ ca dân gian" ("dân tục ca dao", chữ dùng của Chu Hy), phần nhạc kèm theo có sắc thái âm nhạc dân gian địa phương, gọi là "thổ nhạc".

Trừ "tiểu Nhã" có một chút ít trong dân gian, còn "đại Nhã" là sáng tác của tầng lớp văn nhân quý tộc. Tụng, là "khúc ca tế lễ ở tông miếu"[], phần nhiều tán tụng đề cao, ca ngợi công đức của tiên vương, là những sử thi tưởng niệm công đức và cơ nghiệp của tiên tổ, hát kèm theo múa. "Tụng" gồm Chu tụng, Lỗ tụng, và Thương tụng, tổn cộng 40 bài. Kinh Thi lưu truyền hơn hai nghìn năm, có nhiều bài rất quen thuộc với đại đa số dân chúng. Ví dụ như "Quan quan sư cưu"; "Thạc thử thạc thử"…

Dứt lời, hắn mỉm cười nói:

- Thưa thầy, tên trò là Hạo Thiên, không biết trò trả lời có đúng hay không?

Cái tên Hạo Thiên lần nữa lại khắc sâu vào trong lòng mỗi người.

Lão cổ hủ không nói gì. Trương Vạn Giang thấy câu hỏi không làm khó Hạo Thiên, ngược lại còn tạo cơ hội cho Hạo Thiên thể hiện, vì vậy cố ý nói:

- Biết những thứ này thì làm được trò trống gì. Thi đại học không hỏi những thứ này, thi trượt thì những thứ này có tác dụng gì.

Câu nói Trương Vạn Giang hủy bỏ giá trị câu hỏi lão cổ hủ khiến ông ta rất xấu hổ. Đột nhiên Hạo Thiên lên tiếng:

- Khảo, tắc thiên hữu ngã bối, bất khảo, tắc đào dã tình thao.

*Tạm dịch: Đề có, tức là trời phù hộ ta. Đề không có, nghĩa là hun đúc tình cảm sâu đậm.

Lần đầu tiên Khương Tiểu Bàn thấy Hạo Thiên đẹp trai như vậy. Bất luận hắn nói đúng hay sai nhưng chỉ cần như vậy đã khiến Khương Tiểu Bàn phục sát đất rồi. Không chỉ có Khương Tiểu Bàn, ngay cả lãnh đạo trường, đặc biệt là Liễu Trung Hoa, ông hận không thể lập tức thu Hạo Thiên làm học trò. Lão cổ hủ tuy cảm thấy Hạo Thiên mạo phạm mình nhưng cũng hiểu Hạo Thiên ít nhiều cũng giúp lão nở mày nở mặt. Nên tận đáy lòng, sự khó chịu đối với thái độ kiêu ngạo của Hạo Hoan cũng dần tiêu tan hết. Thậm chí còn có thêm phần hảo cảm.

Tiết dự giờ này khiến lãnh đạo vô cùng hài lòng. Bởi vì trường học của mình lại đào tạo ra một học sinh thông hiểu thơ văn. Đáng tiếc thành tích học tập của Hạo Thiên không tốt, nếu không thì lãnh đạo nhà trường đã có ý định lập hắn là tấm gương cho cả trường. Lúc rời khỏi, Liễu Trung Hoa còn đưa số điện thoại của mình cho Hạo Thiên, bảo hắn khi nào rảnh thì tới phòng của ông ngồi, dù sao một học sinh như vậy cũng quá hiếm. Khi ra tới cửa, Liễu Trung Hoa bắt tay lão cổ hủ, nói:

- Thầy Vương, thầy giỏi lắm, có thể dạy một học sinh giỏi thơ văn như vậy!

Lão cổ hủ mặc dù xấu hổ nhưng vẫn mỉm cười tiếp nhận mọi lời khen ngợi.

Ngườ khó chịu chỉ có Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ. Trương Vạn Giang cảm thấy Hạo Thiên không chỉ đắc tội mà còn đoạt danh tiếng của gã. Lâm Mỹ Mỹ không thể nào chấp nhận chuyện Hạo Thiên đánh bại Lí Kiếm, vào lớp lại trổ tài một phen. Đối với họ, Hạo Thiên chỉ là một kẻ tùy ý để người khác bắt nạt mà thôi, Hạo Thiên trở mình đối với họ có tính đả kích cao.

Bọn họ không thể nào hiểu, tại sao hôm nay Hạo Thiên lại có sự thay đối lớn tới thế.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom