• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên (1 Viewer)

  • Chương 66-70

Chương 66:

Hải Tử và Quang Tử sáng sớm ngày thứ 2 đã đbạn người về tới Thượng Hải. Lúc đi đã đbạn chìa khóa biệt thự hoa viên Trường Phúc đưa cho Hạo Thiên, để hắn nếu có thời gian rảnh thì đến nghỉ ngơi. Hạo Thiên không từ chối, dù sao thì cũng rảnh, mà lúc rảnh có nơi như thế để đến thì càng tuyệt vời. Sau khi Hạo Thiên tiễn Hải Tử, liền cùng với chị Mị, Ngọc Đình trở lại quán rượu Vong Ưu, lại có cảm giác như bao năm xa cách mới quay trở lại. Mấy ngày ngắn ngủi vậy mà phát sinh khá nhiều chuyện, mà mấy chuyện này đều ít nhiều liên lụy đến mình,thật sự khiến người ta ngạc nhiên. May mắn thay mọi việc đều kết thúc. Còn vài ngày có thể nghỉ ngơi, Hạo Thiên thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Hạo Thiên đã hoàn toàn chuyển đến quán rượu Vong Ưu. Hắn đã đi lấy đồ, đbạn chìa khóa trả lại cho Lâm Ngọc Đình. Mấy ngày nay, Lâm Ngọc Thanh rất bận rộn, Lý Tự Phong tự sát tuy làm giảm rất nhiều công việc về sau, nhưng cũng khiến Lâm Ngọc Thanh ít nhiều có chút hối tiếc, không thể mặt đối mặt tranh cãi với Lý Tử Phong. Bất luận thế nào, vụ án này cũng đã kết thúc. Lâm Ngọc Thanh vừa thu thập tư liệu, vừa viết tổng kết, những người liên quan thì phải chuyển cho công an giam giữ.

Chiều hôm đó, khi Hạo Thiên đang phơi nắng ở ban công thì Lâm Ngọc Đình đbạn 2 ly cà phê tới, đưa cho Hạo Thiên một ly, dường nhu rất vui mừng nói:

- Thiếu soái, ngày mai sẽ đi học, lớp mười ba kia chuẩn bị thế nào rồi?

Tay Hạo Thiên run lên, đúng vậy, mấy ngày nay mải phơi nắng, điều tiết tâm trạng nên đã quên mất việc này. Tiền đồ của ba mươi sáu học trò yếu kém kia đều trong tay mình, nếu không dạy dỗ chúng tử tế, làm sao xứng đáng với chúng? xứng với bản thân?

Hạo Thiên nhấp một ngụm cà phê, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, cách nào là phù hợp với bọn chúng, cách truyền thống là không được rồi, rồi tự nói với chính mình:

- Làm sao mới có thể khiến chúng thích học đây?

- Muốn yêu thích thì tất nhiên là bài giảng phải có ý nghĩa, nếu bạn có thể biến những bài giảng khô khan thành những bài giảng sinh động có ý nghĩa thì học sinh tất yếu sẽ thích học, thậm chí sẽ dốc sức vào học tập. Lâm Ngọc Đình nhìn Hạo Thiên có chút đắc thắng.

Sinh động, có ý nghĩa? Tâm trí Hạo Thiên như bừng tỉnh, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu.

Lâm Ngọc Đình nhìn mặt Hạo Thiên lộ rõ nụ cười cổ quái, tò mò hỏi?

- Thiếu soái, bạn cười cái gì?

Hạo Thiên nhìn Lâm Ngọc Đình mặt hoa da phấn bên cạnh, bất ngờ cắn một cái. Mặc dù đêm Tết âm lịch hôm đó đã trao cho Hạo Thiên nụ hôn đầu, nhưng lúc này Hạo Thiên giữa ban ngày ban mặt mà thân thiết với mình như thế, trong lòng Lâm Ngọc Đình vẫn xấu hổ, đang định phản ứng thì lại phát hiện ra đối với Hạo Thiên dường như chưa có chuyện gì xảy ra. Hạo Thiên vẫn đang lười nhác nằm phơi nắng, Lâm Ngọc Đình tất nhiên cũng ngại hỏi Hạo Thiên vì sao ban nãy lại thân thiết quá với cô như vậy, đành phải giả bộ đánh nhẹ Hạo Thiên hai cái, sau đó mở cửa bước ra ngoài, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, vội vã đi tìm chị Mị chia sẻ tâm tình.

Cuối cùng thì cũng đã bắt đầu học kỳ hai sau nghỉ tết. Qua nụ hôn cố ý của Hạo Thiên ngày hôm qua, Lâm Ngọc Đình đã đoán chừng được ý tứ của Hạo Thiên, không muốn cùng Hạo Thiên ngang nhiên iến vào Trường trung học Thiên đô. Ở cổng trường, Hạo Thiên gặp cô bạn họ Hạo Hân Hân. Hạo Hân Hân thể hiện rõ bộ dạng khinh khỉnh, nhưng trong lòng biết rõ Hạo Thiên bây giờ không còn như xưa. Kỳ tài của Trường trung học Thiên đô, dẫn đầu toàn trường cả năm. Mặc dù trong lòng Hạo Hân Hân không muốn tin tưởng vào người anh họ đã từng vươn lên từ bùn lầy, thậm chí còn biểu hiện khinh thường như thế, nhưng trong số các bạn đồng môn, thì vẫn có ít nhiều ngạc nhiên. Làm sao mà Hạo Thiên có thể thay đổi lợi hại như vậy? Chẳng lẽ lại là người có tài nhưng thành đạt muộn?

Khi Hạo Thiên đến gần lớp mộtba, ban đầu cho rằng ba mươi sáu học sinh yếu kia sẽ đang đại náo thiên cung, ai mà biết rằng, thậm chí còn có cả tiếng đọc sách râm ran truyền tới. Đẩy cửa bước vào, tất cả đều đã ngồi ngay ngắn, Hạo Thiên có chút ngạc nhiên, đám người này sau cái Tết âm lịch lại thay đổi tính nết rồi sao? Trở nên ham học vậy sao? Nhưng Hạo Thiên lập tức phát hiện ra vấn đề, đám học trò này đọc sách chỉ dùng miệng, chứ không dùng tâm, nét mặt lộ rõ vẻ hốt hoảng, thể hiện rõ chúng không tập trung. Nếu như không phải là do thán phục Hạo Thiên thì chắc là bọn chúng đã bắt đầu nói chuyện rồi.

Hạo Thiên đập cuốn sách lên bàn, quát:

- Tất cả dừng lại, đừng có giả mù sa mưa, ngồi đó mà rung đùi đắc ý.

Vương Tào Hoa Vũ - kẻ đại dây sự - thở dài như trút được gánh nặng:

- Thiếu soái quả nhiên như thần. Như thế này mà cũng bị bạn nhìn ra được, chỉ là bọn họ thực sự không có hứng thú đọc sách. Hễ xbạn sách là trí não lại co rút lại.

Một cô học trò yếu ớt nhấc tay lên, đôi mắt nhẹ nhàng lộ ra chút bất đắc dĩ:

- Thiếu soái, tên mình là La Khiết. Không biết bạn có phương pháp dạy đặc biệt nào hay không? Nếu như chỉ là muốn chúng mình vùi đầu vào, dù là chúng mình có phấn đấu thì cũng khó mà khống chế được tư tưởng không tập trung được ạ.

Hạo Thiên cười mỉa mai:

- Hôm nay tôi sẽ bắt đầu cải tổ lại, để mọi người thấy được sự hứng thú nhất của việc đọc sách, thậm chí để các bạn dốc sức vào học hành.

Ba mươi sáu cặp mắt đều lộ rõ vẻ không tin tưởng.

Hạo Thiên ho một tiếng, hắng giọng.

- Phương pháp dạy của tôi rất đơn giản, ba phút điên loạn, ba phút mất mặt, ba phút tự do, một phút kiên trì, chỉ cần các bạn nghe theo tôi, tôi đảm bảo một tháng sau các bạn có thể ngẩng cao đầu mà bước. Ở trường trung học Thiên Đô, tôi có lòng tin, còn các bạn có lòng tin không?

Lời nói của Hạo Thiên hiển nhiên có động lực rất lớn,cả lớp đồng thanh hô:

- Có!

Hạo Thiên chưa hài lòng, hô lớn:

- Nói to lên, có lòng tin không?

" Có, có có!" cả lớp hô vang lên.

Hạo Thiên mỉm cười, cái cười nhạt nhưng mê hoặc:

- Bất luận tôi làm cái gì, các bạn đều phải nghe theo tôi.

- Mời Thiếu soái ra chỉ thị.

Cả lớp lại đồng thanh hô lớn.

Hạo Thiên đập tay lên bàn, hừng hực khí thế hô lớn:

- Bây giờ tất cả các bạn theo tôi ra ngoài đứng, lớp mộtba muốn trong ngày khai trường được một lần điên cuồng.

Hạo Thiên nói xong, tay cầm xấp tài liệu, chắp tay đi ra. Ba mươi sáu học sinh yếu kém kia không biết trong hồ lô Hạo Thiên bán loại thuốc gì nhưng Hạo Thiên yêu cầu, lại cần hành động tập thể, người can đảm hơn tự nhiên tự động đi ra khỏi phòng.

Hạo Thiên quay người lại nhìn ba mươi sáu học sinh nói:

- Nam nữ xếp riêng thành từng hàng. Nữ trước, nam sau, mặt quay lại phía xa xa.

Ba mươi sáu học trò nhanh chóng xếp hàng theo lời Hạo Thiên, sau đó rướn cổ chờ Hạo Thiên sắp xếp

Hạo Thiên cười nói:

- Các bạn đọc Tiếng Anh theo tôi. Tôi hô một câu, các bạn cũng hô một câu. Không biết ý nghĩa cũng không sao, quan trọng là các bạn phải hô được theo tôi.

Tất thảy học sinh đều sửng sốt, đây không phải là thứ tiếng Anh giao tiếp điên cuồng sao? Và phải cần bao nhiêu dũng khí? Hơn nữa, bản thân là học sinh kém, trước mặt toàn thể nhà trường đã đủ mất mặt rồi, giờ lại hô như thế này, không phải là không còn cái lỗ nào mà chui sao?

Tào Hoa Vũ đứng dậy, có chút lung túng nói:

- Thiếu soái, có thể quay trở về lớp học hô không? Dù là hô Tào Hoa Vũ là Vương Yên mình cũng không có ý kiến, nhưng như thế này thì mất mặt quá.

Hạo Thiên cười lạnh nhạt, quyết định dùng lệnh buộc tào Hoa Vũ đi ra:

- Tôi vừa đã nói rồi, cái tôi muốn là ba phút điên cuồng, ba phút mất mặt. Tào Hoa Vũ, không thể tượng tượng được là bạn cao lớn thế mà lại lật lọng vậy. Bạn không có lòng tin, bạn sợ mất mặt, có thể rời khỏi lớp 13.

Tào Hoa Vũ nét mặt biến sắc. Dĩ nhiên lời nói của Hạo Thiên đụng đến lòng tự tôn của nó. Một tiếng "soạt", nó giật khăn quàng cổ xuống, hô lớn.

- Bất cứ giá nào, dù có chết cũng không sợ thì sợ gì mất mặt? Thiếu soái, bạn hô, Tào Hoa Vũ sẽ hô theo bạn."

Các học sinh khác cảm thấy Tào Hoa Vũ đã thỏa hiệp huống chi Hạo Thiên hô trước, lại là hô tập thể, bản thân có hơn gì mà muốn khác, thế là tất cả cùng đồng thanh:

- Nguyện cùng thiếu soái mất mặt.

Hạo Thiến thiếu chút nữa hộc máu. Đám người này thật khó bảo, cái gì mà cùng mất mặt, dường như những gì mình đang làm là không hợp pháp hay sao, khiến người coi thường, nhưng bây giờ cũng chán chả muốn giải thích, quay người đứng vững:

- Mọi người chuẩn bị, chúng ta hô nhé.

Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn trời cao.

Chương 67 :

Làn gió sớm thổi qua, thổi cả vào mặt Hạo Thiên.

- That-on-the-mộtst-day-of-january, -a. d-một863.

Hạo Thiên vận hết năng lượng, hô lên câu đầu tiên trong tuyên ngôn giải phóng nô lệ da đen.

- That-on-the-mộtst-day-of-january, -a. d-một863.

Ba mươi sáu học trò yếu ớt đọc theo.

Hạo Thiên quay đầu,

hô lớn hơn:

- All-persons-held-as-slaves-within.

Cả lớp bị Hạo Thiên kích nên tiếng hô lớn hơn khá nhiều:.

- All-persons-held-as-slaves-within.

Hạo Thiên vẫn chưa hài lòng, lại hô to lần nữa:

- Nếu như không muốn tiếp tục làm chó thì hô to lên cho tôi. Any-state-or-designated-part-of-a-state-the-people.

- Any-state-or-designated-part-of-a-state-the-people.

Lần này, tiếng của 36 học sinh đồng thanh hô vang, vọng lại trong không trung, nếu như không phải là ngược chiều gió thì toàn bộ các toà nhà trong trường đã đều bị rung động tới.

Hạo Thiên lúc này đã rất hài lòng rồi. Cuối cùng thì cũng đã khiến cho bọn chúng không còn sĩ diện nữa. Hơn nữa Hạo Thiên cảm giác hô lớn như thế này, trong lòng còn rất thông thuận, do đó sẽ còn tiếp tục bắt 36 học sinh cùng nhau hô vang như vậy. Các học sinh đang đọc bài buổi sang ở các tòa nhà khác hiển nhiên phát hiện ra sự khác lạ ở bên này, nghe thấy tiếng bọn Sơ Thiên hô vang cái gì đó trong gió lạnh, trong lòng đều có chút hiếu kỳ.

Khương béo tất nhiên cũng phát hiện ra, nói với người bên cạnh:

- Xem kìa, Hạo Thiên đưa 36 học sinh kém kia ra ngoài đọc tiếng Anh kìa.

Lời nói của Khương béo thu hút không ít các học trò hâm mộ Hạo Thiên nhìn theo, nhìn Hạo Thiên đứng uy phong đón gió, đều không khỏi hưng phấn cả lên. Khương béo nhân cơ hội này nói:

- Thế nào, bạn của tớ đẹp trai không?

Mọi người vội cười nói:

- Đẹp, thực sự đẹp, quả nhiên là số một của trường trung học Thiên Đô.

- Các em đang nhìn cái gì, Không phải đọc sách à? Cấp 3 rồi mà còn không nắm được thời gian biểu sao?

Một tiếng quát vang lên, thầy Trương giáo chủ nhiệm lớp đang đi kiểm tra, phát hiện dám học sinh đang nhìn nhốn nháo nơi cửa sổ hết ĐSng tây. Hạo Thiên vốn để ông đả kích đã khiến ông thành trò cười trong các giáo viên, bây giờ lại phát hiện đám người trong lớp thất vọng thế này, quả thực có chút tức giận, vì vậy mà đã lớn tiếng quát lên.

Quát học trò quay lại lớp đọc sách, chủ nhiệm Trương bước đến trước cửa sổ, muốn thử xem vừa rồi đám học sinh của mình nhìn cái gì, lại phát hiện Hạo Thiên đang đứng trước nhà ăn cũ, cùng đám học trò kém được chọn ra của cả năm đang hô vang cái gì đấy. Ánh mắt thầy Trương lộ ra vẻ khinh thường vô cùng khó hiểu. Cho dù được xem là kỳ tài của Trường trung học Thiên Đô thì Hạo Thiên cũng khó mà cải tạo đám học trò yếu kém kia . Hành động của Hạo Thiên trong mắt Chủ nhiệm Trương hoàn toàn là làm náo động, không thực tế, thậm chí dạy hư thêm cho học sinh.

- President-ofthe-united-states.

36 âm thanh thừa gió cải biến, nhằm thẳng vào tai Chủ nhiệm Trương. Trong lòng lão cảm giác run lên: "Tuyên ngôn giải phóng nô lệ da đen? Đám học sinh yếu kém này mà lại đọc tuyên ngôn giải phóng nộ lệ da đen".

Trong phòng làm việc của Hiệu trưởng, thầy Hiệu trưởng đang kéo thầy Hiệu phó Liễu Trung Hoa ra cửa sổ hành động điên khùng của Hạo Thiên và các học trò lớp một3.

Hiệu trưởng nhìn một lúc, nghe được cái thứ tiếng Anh không thuần khiết kia lọt vào lỗ tai, nói với Liễu Trung Hoa:

- Thầy Liễu, thầy thấy thế nào?

Liễu Trung Hoa dường như không nghe thấy câu hỏi của Hiệu trưởng, lầm bầm một mình: "Kiểu người này, tương lai nhất định sẽ công thành danh toại."

Hiệu trưởng cũng thở dài:

- Đúng vậy, học sinh kém được hắn quản giáo rất vâng lời, không có gì hơn người há có thể có được thành công này?

- Aintain-the-freedom-of-said-persons.

Toàn thể lớp đồng thanh hô vang cùng Hạo Thiên câu cuối cùng. Hạo Thiên chợt phát hiện người mình đẫm mồ hôi, có thể thấy vừa rồi thật sự là điên khùng

Hạo Thiên nhìn đám học trò điên khùng nói:

- Hôm nay mất mặt thế này có thoải mái hay không?

36 âm thanh cùng hô vang:

- Thoải mái.

Âm thanh không hề yếu đi, đầy khí thế. Mọi người đều đã điên cuồng lên. Ban đầu chúng cho rằng mất mặt là một sự đau khổ, nhưng sau khi hô vang mấy câu thì lại có cảm giác vô cùng thoải mái. Lần đầu tiên chúng phát hiện ra rằng đọc tiếng Anh tập thể như thế này rất hưng phấn và vui vẻ. Chúng càng ngày càng mong chờ Hạo Thiên, người Thiếu soái trong mắt chúng.

Hạo Thiên hiển nhiên rất hài lòng, tiếp tục nói:

- Rất tốt. Mất mặt không quan trọng. Mất xong lại có thể lấy lại. Hôm nay đến đây là kết thúc, ngày mai lại tiếp tục. Bây giờ tất cả quay lại lớp học.

Trở lại lớp học, Hạo Thiên nhìn 36 cặp mắt sáng ngời, trong lòng rất vui, liền nói luôn:

- 36 con người tinh anh trong tương lai, có thể nói cho tôi biết, tiếng Anh mà các bạn vừa hô vang gần nửa tiếng vừa rồi là nói về cái gì không?

Cả lớp nhìn nhau, xì xào bàn tán, cuối cùng La Khiết giơ tay nói:

- Hình như là tuyên ngôn giải phóng nô lệ da đen của Lincoln.

Hạo Thiên gật đầu:

- Đáp án của La Khiết rất đúng, nhưng lần sau đừng nói với tôi là

- Hình như.

Làm người phải tự tin hơn chút, sợ gì sai, dù là sai cũng phải ngẩng cao đầu.

La Khiết tỏ rõ sự vui mừng với đáp án đúng của mình, thấy Hạo Thiên nhắc nhở vội đáp lớn:

- Vâng, tất cả đều nghe theo Thiếu soái.

Hạo Thiên tiếp tục đi vài bước:

- Các bạn em có biết bài viết đó của Lincoln là để làm gì không?

Cả lớp lại nhìn nhau, La Khiết cũng vắt óc suy nghĩ, dựa theo những ấn tượng mơ hồ, lần nữa giơ tay:

- Là vì Liên bang và tự do, để cho những nô lệ da đen kia có cơm ăn.

Tào Hoa Vũ "ồ" lên một tiếng, chõ miệng vào nói:

- Đơn giản thế thôi sao?

Hạo Thiên lại gật đầu. La Khiết vẫn còn có chút kiến thức cơ bản, có thể cải tạo thành tài.

- Tốt, rất tốt. Có thể trả lời đã là rất tốt rồi. Chỉ đơn giản vậy thôi. Bữa trưa nay tôi mời La Khiết ăn cơm.

Cả lớp xôn xao một hồi, đơn giản thế này mà được Hạo Thiên mời ăn cơm. Mọi người lập tức hứng thú hẳn lên, chờ đợi Hạo Thiên đưa ra những câu hỏi tiếp theo. Hạo Thiên cười cười:

- Vào năm Loncoln chiến đấu vì miếng cơm của nộ lệ da đen, xin hỏi, Trung Quốc đang làm những gì?

- Có phải năm 1862 không?

Tào Hoa Vũ tự hỏi, rồi lập tức khẳng định với chính mình, vừa rồi lúc đọc tiếng Anh, hình như là năm 1863, nhưng đó là thời gian thực hiện, giữa đó còn có hòa hoãn, thì chính là ban bố vào năm 1862, vì vậy giơ tay:

- Thiếu soái, mình biết, khi đó đội quân Thái Bình Trung Quốc dưới sự lãnh đạo của Thủ lĩnh trẻ tuổi Trần Ngọc Thành đã vì bị Miêu Phái Lâm bán đứng mà bị bắt.

Hạo Thiêm mỉm cười, gật đầu:

- Tào Hoa Vũ đáp đúng rồi. Vậy bạn có biết tôn chỉ của Thiên Bình Thiên quốc là gì không?

Tào Hoa Vũ lộ rõ vẻ đắc ý. Với nó lịch sử chiến tranh kia vẫn còn chút hiểu biết, đặc biệt là đối với việc Thái Bình Thiên quốc đánh bại một nửa giang, còn đặc biệt có một số lần nghiên cứu, do đó không chút do dự đáp:

- Cương thường của cả Trung Hoa, sự treo ngược của Giải Sĩ Thục.

Cả lớp nhìn dáng vẻ của Tòa Hoa Vũ, cũng không biết đúng hay sai, thực ra Hạo Thiên cũng không nhớ nhiều như thế, nhưng lúc này cần cổ vũ:

- Rất tốt, bạn lại nói cho tôi biết, Hồng Tú Toàn khởi nghĩa ở đâu?

- Thôn Kim Điền, huyện Quế Bình, Tỉnh Quảng Tây, được gọi là khởi nghĩa Kim Điền.

Tào Hoa Vũ lúc này hoàn toàn ưỡn ngực ngẩng cao đầu đáp.

Hạo Thiên vỗ vỗ tay:

- Rất tốt. Bữa trưa cùng ăn với tôi. Bây giờ tôi lại hỏi thêm vấn đề nữa. Huyện Quế Lâm của tỉnh Quảng Tây là loại địa hình gì?

- Địa hình núi đá vôi. Dân tộc chính là dân tộc Choang, năm 214 trước Công nguyên, Tần Vương đã thống nhất Bách Việt, lập nên Quế Lâm, quận Nam Hải Hòa Tượng ở Lĩnh Nam. Trong đó quận Quế Lâm và quận Hòa Tượng bao gồm đại đa số Quảng Tây ngày nay. Cũng từ đó mà Quảng Tây được gọi là

"Quế".

Một học sinh đứng lên, đối mặt với câu hỏi của Hạo Thiên, trả lời rành rọt.

Hạo Thiên cười " Lý đại Tân, trả lời rất hay. Bữa trưa đi ăn cùng thầy nhé. Nói đến d6an tộc Choang, ai có thể trả lời thầy, chính sách dân tộc của nước ta là gì?"

- Chế độ khu dân tộc tự trị. Ở các dân tộc thiểu số thực hiện khu vực tự trị, dân tộc bình đẳng, đoàn kết và cộng đồng phồn vinh.

Một nam học sinh cũng đứng lên trả lời.

Hạo Thiên nhìn nó tán dương:

- Ngô Ngân Quý, bữa trưa thêm bạn. Các em nữ phải cố gắng lên chứ.

Nét mặt Hạo Thiên lộ ra nụ cười xấu xa. Các nữ sinh lập tức xôn xao cả lên, chứng tỏ họ nhất quyết không chịu thua các đấng nam nhi.

Lý Đại Tân và Ngô Ngân Quý nhìn người Thiếu soái của chúng với vẻ sùng bái như là thánh nhân. Hạo Thiên có thể gọi tên bọn chúng khiến chúng cảm thấy vinh dự và cảm động, lâu lắm rồi không được người ta tôn trọng như vậy. Cảm giác được người khác tôn trọng khiến người ta hưng phấn như vậy. Bọn chúng nghĩ rằng nếu lúc này Hạo Thiên muốn chúng đi chết, chắc chúng cũng không chút do dự nào.

Ngoài cửa, Hiệu phó Liễu Trung Hoa nhìn Hiệu trưởng đứng bên cạnh, cười cười:

- Thầy còn muốn vào trong không?"

Hiệu trưởng lắc mạnh đầu, rất có cảm khái:

- Cá chép vàng gặp phong vận liền hóa rồng. Hạo Thiên đúng là người làm nên đại sự.

Chương 68 :

Bữa trưa hôm đó, Hạo Thiên cùng Lâm Ngọc Đình lấy thẻ cơm, cùng mời sáu người, chi hết mấy chục đồng đại dương. Tuy đồ ăn ở tiệm cơm so với đồ ăn ở nhà dở hơn rất nhiều, nhưng đám Tào Hoa Vũ vẫn ăn ngon lành. Đây là lần đầu tiên chúng có được thành quả lao động thông qua tri thức của mình, hiển nhiên là rất quý trọng, nên đã ăn hết toàn bộ suất cơm của mình. Hạo Thiên nhìn chúng ăn uống thoải mái, trong lòng rất vui mừng, và cũng suy nghĩ ngày mai phải nâng độ khó thêm lên, nếu không chẳng bao lâu nữa hầu bao sẽ sạch bách.

Buổi chiều lúc gần tan học, Hạo Thiên nói với các học sinh điên cuồng của mình:

- Ngày mai các bạn đến trước 15 phút, cùng tập chạy bộ, thân thể phải cường tráng một chút mới có thể khiêu chiến với tôi được. Nhớ kỹ đấy. Học sinh lớp 13, bất luận đi đến đâu, đếu phải ngẩng cao đầu cho tôi. Phải ngẩng cao đầu làm người biết chưa?

- Biết ạ, biết ạ, biết ạ.

36 âm thanh lại cùng hô vang. Hạo Thiên tranh thủ bước nhanh ra cửa nếu không sẽ bị chấn động bởi những âm thanh kia.

Hạo Thiên vừa ra đến cửa thì nhìn thấy Lâm Ngọc Đình, Khương béo đã nhanh chân đuổi kịp, vỗ vỗ Hạo Thiên nói:

- Bạn thân, cậu gần đây làm thế nào mà luôn nổi danh thế? Còn để cho anh em sống không?

Lâm Ngọc Đình cũng trêu:

- Vô dụng thôi. Nam sinh xuất sắc như Thiếu soái đây, bất luận là ở chỗ nào, cũng đều giống như là đom đóm giữa trời đêm. Tươi sáng như vậy, xuất chúng như vậy, ánh mắt ưu sầu của Thiếu soái, đao pháp tuyệt diệu, cùng với cốc martin khô, đã làm mọi người say mê sâu sắc. Tuy vẫn xuất sắc như thế này, nhưng trường có quy định của trường, bất luận thế nào Thiếu soái phải trả hết tiền ăn trưa nay, tiền vay không cần trả à?

Hạo Thiên bất lực nhìn Lâm Ngọc Đình. Khương béo xoa bụng cười không ngớt.

- Hạo Thiên, Hạo Thiên.Có phải là Hạo Thiên không?

Đột nhiên ngoài cổng trường một ông già hơn năm mươi bước xuống từ chiếc xe jeep, bước lại phía Hạo Thiên.

Hai mắt Hạo Thiên sang bừng lên. Người đàn ông đứng trước mặt hắn khiến hắn có cảm giác rất thân thiết đến khó giải thích nổi. Ánh mắt ông ánh lên vẻ trí tuệ chói lọi, vừa quan tâm, vừa tỉ mỉ, do đó Hạo Thiên lễ phép đáp:

- Vâng, cháu là Hạo Thiên, bác là …..?

- Ta là bác Ba của cháu đây, cháu quên rồi sao?

Người đàn ông nhìn chàng thanh niên đứng trước mặt quả nhiên là Hạo Thiên, không khỏi hưng phấn hẳn lên.

Hạo Thiên nhìn kỹ vẫn không biết ở đâu xuất hiện ra người bác Ba này. Hắn nghĩ đến nát cả óc vẫn không nghĩ ra:

- Bác, thực sự xấu hổ quá, cháu thật sự không nhớ, thật sự không nghĩ ra.

Người bác cười cười, con mắt liếc liếc nhìn nói:

- Cũng khó mà trách cháu không nhớ được. Ta đã từng bế cháu lúc cháu tròn tháng đấy.

Lâm Ngọc Đình và Khương béo trong lòng rất buồn cười, bế Hạo Thiên lúc mới tròn tháng tuổi mà nghĩ là Hạo Thiên có thể nhận ra ông ấy? Hạo Thiên là kỳ tài, nhưng không phải là thần đồng. Tuy nhiên họ cũng có chút cảm tình với người đàn ông này, có thể là do ở ông ấy có sự gần gũi, bình dị khiến cho người ta có cảm giác thoải mái đến khó hiểu.

Hạo Thiên cũng cảm thấy người bác đột ngột xuất hiện này có chút ý tứ:

- Được rồi, bác Ba, làm sao mà đột nhiên bác tìm được cháu vậy?

Người chú chỉ chỉ vào trong chiếc xe Jeep nói:

- Chú của cháu và còn cả người em họ Hạo Hân Hân đều đang ở trong xe, vì vậy chúng ta đứng chờ cháu ở ngoài cổng trường này đấy.

Hạo Thiên nhìn người bác một cách kỳ lạ:

- Chờ cháu? Tại sao lại chờ cháu vậy?

- Bác lần này là về nước có chút chuyện, tháng sau là phải đi lên đại học Thiên Kinh dạy học rồi, nhân tiện hoàn thành một tâm nguyện. Bác thấy còn thời gian, vì vậy đến thành phố này tìm các cháu. Phải biết là các cháu là những người thân duy nhất của ta ở Đại Lục. Vẻ mặt của người bác hiện lên vẻ cô đơn.

Lúc này, cửa xe mở ra, tiếng người chú cất lên:

- Đại bá, nếu Hạo Thiên không đi thì chúng ta đi thôi.

Bác ba quay đầu lại:

- Hạo Thiên, đi, đi ăn cơm cùng bác. Bác đã đặt bàn ở tiệm ăn chay Bồ Đề Duyên rồi, gia đình chúng ta cùng họp mặt.

Hạo Thiên nhìn thấy chú, thím và cả người em họ trên xe, xem ra người bác Ba trước mặt quả nhiên là thật rồi. Thảo nào nhìn thấy họ là thấy thân thiện, bản thân cũng muốn gần gũi với họ. Chỉ là các chú, thím luôn mâu thuẫn với mình. Bây giờ xuất hiện người bác Ba đầy hứa hẹn này, dứt khoát là không thích lẫn mình vào.

Bác Ba tất nhiên là nhận ra những suy nghĩ trong lòng Hạo Thiên, ánh mắt sáng lên vẻ hiểu biết:

- Hạo Thiên, không có chuyện gì, là bác mời mọi người ăn cơm thôi. Chú thím cháu có ý kiến gì cũng không ý nghĩa, huống chi chúng ta luôn phải đối mặt với mọi mâu thuẫn.

Bác Ba sớm đã nhận ra vấn đề khi nghe những người trong gia đình Hạo Hân Hân nói những điều không hay về Hạo Thiên. Nhưng bác Ba không phải là người thường. Hơn năm mươi năm kinh nghiệm đã giúp ông có thể nhận ra được chân tướng sự việc từ những câu nói ấy. Đây cũng chính là lý do khiến ông kiên quyết đến mời Hạo Thiên đi ăn cùng.

Hạo Thiên cũng rất kinh ngạc, bản thân chưa từng thổ lộ với bác Ba nửa lời, nhưng bác lại có cái nhìn sâu sắc, sáng suốt về rất nhiều vấn đề, quả nhiên không phải là người thường. Thảo nào mà bác có thể đi Thiên Kinh dạy học được.

Hạo Thiên quay lại gật gật đầu với Lâm Ngọc Đình và Khương béo, tỏ vẻ cáo từ. Sau đó theo bác Ba lên chiếc xe jeep.

Hạo Thiên lên xe, quả nhiên thấy chú thím không thèm nhìn mình, lại còn cả cô em họ Hạo Hân Hân nữa, xem ra họ vẫn canh cánh trong lòng về số tiền bảo hiểm hai trăm ngàn kia. Hạo Thiên không khỏi lắc đầu. Họ quả là những người háo lợi, khiến mình phải chịu đựng bao nhiêu năm. Nhưng Hạo Thiên vẫn tỏ ra lễ phép, cung kính thưa với chú thím:

- Cháu chào chú thím, chào Hân Hân.

Chú thím hắn nhìn vẻ mặt bác Ba, bất đắc dĩ "ừ" một tiếng, còn cô em họ Hạo Hân Hân thì làm như không nghe thấy, ngồi ngắm nhìn cảnh bên ngoài.

Hạo Thiên cũng đành làm như không nhìn thấy gì, quay đầu nói với người lái xe:

- Chú là …?

Người lái xe tươi cười đáp:

- Tôi là lái xe được Đại học Thiên Kinh điều đến đưa đón ông Hạo. Cứ gọi tôi chú Vương là được rồi.

Hạo Thiên cười đáp:

- Chào chú Vương, chú vất vả quá. Cảm ơn chú.

Ông Vương chưa từng nhận được lời nói tôn trọng như vậy bao giờ. Những người chú, thím và em họ kia chỉ xem ông là lái xe, chẳng hề chào hỏi, bây giờ thấy Hạo Thiên lễ phép như vậy, trong lòng thoải mái hẳn lên, khuôn mặt cũng thêm phần rạng rỡ.

Bác Ba tất nhiên đều nhìn thấy mọi việc nên đối với Hạo Thiên không khỏi thêm cảm giác tốt đẹp. Người trẻ lễ phép ngày càng ít, mà chỉ thấy thật nhiều những kẻ mang tính ngỗ nghịch.

Tiệm cơm chay Bồ Đề Duyên nằm ở trung tâm của thành phố này, cách Trường trung học Thiên Đô khoảng nửa tiếng chạy xe. Sở dĩ gọi là tiệm cơm chay Bồ Đề Duyên là vì bên trong vườn có cây Bồ Đề hơn ba trăm năm tuổi. Nghe nói chỉ cần treo tấm giấy ghi ước nguyện lên cây thì điều ước ấy sẽ thành hiện thực. Vì vậy hàng ngày có rất nhiều người đến đây ăn cơm. Đồ ăn trong tiệm cơm chay Bồ Đề Duyên khá đắt, nhưng mà rất ngon. Những người đã từng đến đây đều nhớ đến mùi vị đồ ăn nơi này.

May sao bác Ba (thật là tác giả viết thúc nhưng để phân biệt với người chú kia nên em sửa là bác cho dễ nhớ - thanhco) đã đặt chỗ trước, nếu không tiệm cơm này luôn chật kín không có chỗ ngồi. Hạo Thiên còn phát hiện ngoài cửa tiệm viết rằng hôm nay sẽ có vị cao tăng chùa Thiên Pháp tới giảng thiền. Vì vậy càng nhiều người từ khắp mọi nơi tấp nập về đây trải nệm ngồi dưới gốc Bồ Đề nghe cao tăng Thiên Pháp tự giảng thiền. Tất cả bàn ăn cũng bày xung quanh gốc Bồ Đề để thưc khách khi ăn cũng có thể nhìn thấy cao tăng. Hạo Thiên thầm nghĩ không biết vị đại sư nào của Thiên Pháp tự sẽ về giảng nhỉ? Chủ trì Không Văn hay đại sư Không Kiến? hay là ai khác?

Bác Ba hiển nhiên cũng rất hào hứng, có thể nghe cao tăng giảng thiền, vừa được thưởng thức đồ ăn, lại được cùng người thân đoàn tụ, thật sự là điều thú vị, vì vậy vẫy tay chọn bảy phần ăn chay, sau đó cao hứng nói:

- Ban đầu ta định sau khi ăn xong sẽ tuyên bố một việc, nhưng sợ chút nữa nghe thiền sẽ quên mất, vì vậy bây giờ nói trước.



Chương 69 :

Mọi người đều hướng về phía bác Ba.

Bác Ba nhẹ nhàng hắng giọng:

- Mặc dù mấy năm nay ta ở nước ngoài kiếm được không ít tiền, nhưng ta không có con cái, vì vậy 5 năm trước ta đạ đem phần lớn số tiền kiếm được đầu tư ở Bắc Kinh, cổ phần ở một công ty vận tải lớn. Đó là công ty vận tải hàng hóa Hồng Phát. Tài sản khoảng một trăm ba mươi triệu. Đây là một trong số các lý do khiến ta đến Đại học Thiên Kinh dạy học. Lần này ta về đây tìm mọi người, ngoại trừ việc gặp mặt, ta cũng muốn tìm một người trẻ tuổi tài cao trong gia tộc chúng ta để kế thừa khối tài sản đó, tiếp quản công ty của ta, vì vậy ta muốn chọn giữa Hạo Thiên và Hạo Hân Hân một người làm người thừa kế.

Một trăm ba mươi triệu!

Ánh mắt chú, thím và cả Hạo Hân Hân bừng sáng lên, giống như đang có hàng đống tiền bày trước mắt chỉ chờ họ tới nhặt.

Bộ dạng Hạo Thiên lúc này vẫn rất lạnh nhạt, ánh mắt không hề cuồng nhiệt, thậm chí không chút dao động. Bác Ba thầm nhìn, trong lòng thêm khen ngợi.

Người thím tất nhiên không thể kìm nén, cất lời:

- Đại bá, Hân Hân nhà em học hành thành đạt, thông minh có thể làm được, tôi thấy nó rất phù hợp gánh vác kỳ vọng của bá.

Người chú cũng nói giúp vào:

- Đúng vậy, đại bá, Hân Hân tương lai sau này sẽ rất thành công, nhất định sẽ không phụ sự yêu mến của bá đâu.

Bác Ba cười cười, nói:

- Đừng vội, ta bây giờ chỉ là muốn chọn ra một người, đề phòng sau này nếu ta có chuyện gì thì sẽ thuận tiện cho luật sư làm việc. Ta cũng không bảo nó ngay lập tức kế thừa tài sản của ta, cũng không bảo là nó phải ngay lập tức tiếp quản công ty. Bởi vì bây giờ cái gì cũng chưa hiểu, phải chờ sau khi tốt nghiệp đại học, thông qua sự đánh giá của Hội đồng quản trị, mới có thề hoàn toàn tiếp nhận công ty của ta được.

Vợ chồng chú thím nghe thấy nói chờ sau khi tốt nghiệp đại học, thì trong lòng thở phào. Hân Hân nhất định là sẽ thi đậu đại học, còn Hạo Thiên dáng vẻ như vô dụng kia thì làm sao có cơ hội thi đậu đại học cơ chứ? Nếu Hạo Thiên có cơ hội thi đấu với Hân Hân thì trong lòng họ có hối hận đến chết cũng đâu đưa bác Ba đến trường tìm Hạo Thiên. Trong lòng Hạo Hân Hân nghe có chút xao động. Cô ân hận vì chưa nói với cha mẹ chuyện Hạo Thiên thi cuối kỳ đạt điểm tuyệt đối. Bây giờ mà nói ra khác gì dát thêm vàng vào mặt Hạo Thiên, vì vậy mà lại nhịn xuống.

Bác Ba cười cười, tiếp tục nói:

- Hơn nữa ta cũng không quyết định nhanh như vậy được. Ta sẽ phải âm thầm kiểm tra hai đứa đã. Sau nửa năm, cũng là lúc chúng khi xong thì sẽ đưa ra quyết định.

Tiếp đó ông liền quay sang hỏi:

- Hân Hân, cháu chuẩn bị thi trường gì?

Hân Hân cũng là người khéo đưa đẩy:

- Bác Ba, cháu nghĩ năng lực của cháu bây giờ có thể thi đậu Trường Tây An, nhưng nếu cố gắng nửa năm nữa, cháu có thể thi đậu Đại học Thiên Kinh, lúc đó có thể được nhận sự chiếu cố của bác rồi

Vợ chồng chú thím tất nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Hạo Hân Hân, trong lòng nghĩ thầm, đứa bé này quả nhiên là thông minh y như cha mẹ nó vậy.

Bác Ba dường như cũng không bất ngờ, gật đầu khen ngợi:

- Con cháu Hạo Gia chúng ta quả nhiên có chí khí, vậy ta đợi cháu ở Đại Học Thiên Kinh nhé.

Thực ra trong lòng ông biết rõ rằng không dễ gì thi đậu vào trường đại học đứng đầu cả nước, đó là nới tập trung những người tài của cả nước. Hạo Hân Hân như vậy rõ ràng là tự khiến mình vui sướng, nhưng cũng không có lý do gì để không cổ vũ cho đứa cháu.

- Hạo Thiên, còn cháu thì sao?

Bác Ba quay sang hỏi đứa cháu lễ phép của mình. Ông sớm đã biết qua lời bố mẹ Hạo Hân Hân rằng Hạo Thiên liên tục là người kém nhất Trường trung học Thiên đô, thậm chí nhìn thấy cha mẹ Hạo Hân Hân lấy ra bài thi điểm thấp từ phòng trọ của Hạo Thiên ngày trước. Vì vậy ông cũng không kỳ vọng Hạo Thiên có thể thi một trường đại học tốt nào. Tuy nhiên ông biết rằng xã hội nhiều khi làm người quan trọng hơn là làm việc. Nhưng cái bằng đại học vẫn ít nhiều là loại văn bằng cần thiết, ít nhất là đại diện cho năng lực, nếu không dù là qua được cửa của ông, nhưng Hội đồng quản trị cũng không đồng ý một người không có bằng đại học tiếp quản công ty.

- Đại học Thiên Kinh.

Hạo Thiên nói không hơn, không thiếu từ nào.

Tất thảy mọi người có mặt ở đó đều ngạc nhiên, thằng nhỏ này khẩu khí sao mà lớn vậy nhỉ?

Nét mặt vợ chồng người chú thím lộ rõ vẻ khinh thường, khóe miệng cười vẻ giễu cợt. Nếu như không phải có bác Ba đang ngồi đó thì đã sớm bỏ ra ngoài che cười rồi. Hạo Hân Hân cũng cảm thấy tức cười, mặc dù nghe tin thành tích Hạo Thiên gần đây rất tốt, thi cuối kỳ đạt điểm tuyệt đối, nhưng không tận mắt chứng kiến, nên trong lòng không dám chắc chắn. Khi đó nghe Hạo Thiên nói muốn thi Đại học Thiên Kinh thì âm thầm lắc đầu. Cô khó mà tưởng tượng được rằng Hạo Thiên có đủ năng lực thi vào Đại học Thiên Kinh.

Bác Ba do dự một chút, trong lòng cũng không tin tưởng, nhưng vẫn cười nói:

- Tốt, tốt. Con cháu Hạo Gia đều có chí khí.

Nhưng trong lòng ông cũng thở dài. "Đứa trẻ này cần gì phải giận dữ với Hạo Hân Hân chứ? Người ta thi Đại học Thiên Kinh còn có chút hy vọng, còn Hạo Thiên thi Đại học Thiên Kinh như là chui vào đầm rồng hang hổ". Trong lòng bác Ba cho rằng Hạo Thiên chỉ là mơ hồ hư vinh, khẩu chiến, nên ấn tượng về hắn có chút giảm đi.

Hạo Thiên biết rõ mọi người đều không tin, nhưng hắn không muốn giải thích điều gì, đợi thời gian sau, những việc không phải ác cảm tự nhiên sẽ được làm rõ.

Đúng lúc này, một âm thanh vọng lại:

- Hạo Hân Hân, em cũng tới đây ăn cơm à?

Hạo Hân Hân vội ngẩng đầu nhìn, thì ra thầy Hà dạy toán đang cùng mấy người nữa cùng bước vào tiệm cơm. Hạo Hân Hân tỏ ra tôn sư trọng đạo đáp

- Em chào thầy Hà, thầy cũng tới đây ăn cơm ạ?

Thầy Hà lúc này nói với mấy người bên cạnh một tiếng, rồi tới chào hỏi chỗ Hạo Hân Hân. Hạo Hân Hân vội giới thiệu cha mẹ cô với thầy Hà, còn giới thiệu cả bác Ba. Thầy Hà sau khi chào hỏi mọi người vài câu, liền nói với cha mẹ Hạo Hân Hân:

- Anh Hạo, Hân Hân nhà anh chị gần đây học hành rất tiến bộ. Kỳ thi cuối khóa vừa qua đã lọt vào top 10. Kỳ thi cuối khóa môn toán khó như vậy cũng vào top 4. Chỉ cần tiếp tục cố gắng thì bất cứ cánh cổng trường đại học nào cũng sẽ rộng mở với Hân Hân.

Vợ chồng chú thím vui mừng gật đầu, tỏ ra rất thích thú:

- Thầy giáo Hà, cháu nó đành phiền thầy, rất mong thầy bồi dưỡng cháu hơn nữa.

Bác Ba không khỏi nhìn Hạo Hân Hân mấy lần, đứa nhỏ này xem ra thật sự đang tiến tới đây.

Thầy giáo Hà đáp lời:

- Đâu có, đâu có, đâu cần tôi bồi dưỡng gì đâu? Nghe nói Hạo Thiên là anh họ của Hân Hân, cậu ấy bây giờ là kỳ tài trăm năm của Trường trung học Thiên Đô, thi cuối khóa tất cả các môn đều đạt điểm tuyệt đối. Ngay cả đến các giáo viên như chúng tôi cũng cảm thấy không bằng. Vì vậy, Hân Hân nếu muốn tìm người bồi dưỡng để nâng cao thì tìm anh họ Hạo Thiên là đúng rồi.

Ánh mắt chú thím lập tức tỏ vẻ lúng túng, vẻ mặt Hạo Hân Hân cũng không còn được tự nhiên nữa.

Ánh mắt bác Ba đột nhiên thay đổi. Hạo Thiên là kỳ tài trăm năm? Trong lòng ông xốn xang, nói với thầy Hà:

- Thầy Hà, đây chính là Hạo Thiên.

Bác Ba tủm tỉm cười chỉ vào Hạo Thiên đang ngồi bên cạnh.

Ánh mắt thầy Hà lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nắm lấy tay Hạo Thiên:

- Hạo Thiên, em chính là Hạo Thiên sao? Thật là nghe danh không bằng gặp mặt. Em thông minh và đẹp trai thế này, quả nhiên là số một Trường trung học Thiên Đô. Hôm nào hãy giúp thầy xem dạy đám học trò bên dưới thế nào nhé.

Hạo Thiên vội khiêm tốn đáp:

- Thầy Hà quá khen rồi ạ. Có thời gian mọi người cùng thảo luận là được ạ.

Thầy Hà vui vẻ gật đầu, sau đó lại hàn huyên mấy câu rồi bước đi. Lúc đi còn dặn Hạo Thiên khi nào có thời gian rảnh thì bảo ông.

Bác Ba có vẻ phấn khích hỏi Hạo Thiên:

- Hạo Thiên, kỳ thi cuối khóa cháu thật sự là đạt điểm tuyệt đối chứ? Không phải là có viết văn nữa sao?

Hạo Thiên thành thật trả lời:

- Bác Ba, vâng ạ, đạt điểm tuyệt đối. Bài văn cũng được giáo viên ưu ái nên cũng đạt điểm tuyệt đối ạ.

Bác Ba gật gật đầu. Nếu như Hạo Thiên không nói dối, thì đây thật sự là kỳ tài trăm năm.

Ánh mắt chú thím có vẻ không tin, nhìn Hạo Thiên, lại nhìn Hạo Hân Hân có vẻ oán trách, trách Hân Hân sao không nói với họ tình hình gần đây của Hạo Thiên, trách Hân Hân sao lại để Thầy giáo Hà dát thêm vàng lên Hạo Thiên trước mặt bác Ba.

Nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đem đồ ăn lên. Bác Ba lại bắt đầu vui vẻ, giảng hòa:

- Việc thừa kế tạm thời dừng lại. Ta cũng chỉ là muốn nói trước với mọi người một tiếng, chưa có thái độ gì, sau này ta sẽ tự có chủ trương. Bây giờ chúng ta bắt đầu ăn cơm thôi. Cơm chay ở đây vô cùng tuyệt vời, mọi người thử xem.

Bác Ba bắt đầu lấy đũa gắp đồ ăn, nhưng trong lòng vẫn nghĩ thầm chẳng lẽ Hạo Thiên thật sự là kỳ tài trăm năm sao? Nếu như thế thì cha mẹ Hân Hân đã cố tình lừa gạt mình. Haiz, đều là người thân cả, hà tất phải vậy?

Bác Ba ăn một miếng khoai lang Ngũ Phúc, khen:

- Thật ngon miệng, không biết đầu bếp đã làm thế nào nhỉ?

Vợ chồng chú thím vừa rót trà, vừa nói:

- Không phải là cho thêm một chút vị gà sẽ làm cho món ăn chay phổ thông sẽ ngon hơn sao?

- Đem khoai sọ tím, khoai lang, dược phẩm, hạt tiêu vàng, măng tây, măng trắng cho thêm hạt tiêu vàng, măng tây, rồi chiên lên. Vì vậy màu sắc tự nhiên sẽ trở lại như ban đầu.

Hạo Thiên cũng ăn một miếng khoai lang Ngũ Phúc rồi nói.

Chương 70 :

Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc. Làm sao Hạo Thiên chỉ ăn một miếng mà có thể nói được quy trình làm ra nó được chứ?

Người thím tất nhiên là không tin, cho rằng Hạo Thiên đang nói bịa. Nhìn thấy vẻ hứng khởi của bác Ba, bà ta hừ một tiếng:

- Cháu đúng là quỷ quái, bắt nạt chúng ta không hiểu mà thôi.

Vì đang muốn hạ uy phong của Hạo Thiên nên liền gọi tới một người phục vụ:

- Này cậu, phiền cậu gọi đầu bếp dùm, đồ ăn làm rất ngon, chúng ta muốn trực tiếp cảm ơn họ.

Nhân viên phục vụ hiểu ý cười, gật đầu bước đi. Bởi vì tay nghề của đầu bếp quá tốt, nên thường xuyên có người muốn trực tiếp cảm ơn thế này. Cũng là do thói quen mà thành, hơn nữa lúc này cũng không bận nữa.

Một lát sau đầu bếp bước tới, mặt người thím tươi như sắc xuân tháng ba, cười nói:

- Sư phó, tay nghề của ông quả là tuyệt. Có thể nói cho chúng tôi biết là ông đã chế biến như thế nào không?

Đầu bếp khiêm tốn khoát tay:

- Đâu có, đâu có, khiến mọi người chê cười rồi.

Đầu bếp đang định cất lời nói tiếp thì người thím nói chen vào:

- Sư phó, vừa may ở đây có người cũng hiểu chút về nghệ thuật nấu ăn. Ông hãy để cậu ấy thử trước, xem có chuẩn xác hay không để chỉ giáo thêm.

Đầu bếp lấy làm ngạc nhiên nhìn người thím, nhưng cũng cảm thấy có chút thú vị, vì vậy gật đầu đồng ý. Người thím quay sang Hạo Thiên:

- Đến đây nào, kỳ tài. Cậu hãy thử những mòn ăn khác để bác Ba thấy được tài năng của cậu, có su phó đây có thể bình luận.

Bác Ba nhíu mày một cái, cảm thấy mẹ Hân Hân có chút hơi quá. Nhưng ông cũng muốn xem liệu có phải Hạo Thiên cũng tinh thông về ẩm thực hay không nên cũng không ngăn cản nữa.

Hạo Thiên mỉm cười, gắp một miếng nấm trúc Bát Bảo đưa lên miệng:

- Loại nấm trúc Bát Bảo này chọn dùng toàn là các loại nấm hoang thượng hạng, nấm Hạnh Bảo, nấm Bách Linh, trà nấm tươi, tổng cộng tám loại nấm nấu thành. Pha thêm tám miếng nấm trúc vào trong bát hấp. Khi mùi hương nấm bốc lên thì cho nấm trúc vào, vì vậy mà có vị tươi ngon kỳ lạ.

Tất thảy mọi người đều nhìn đầu bếp, chờ đợi sự đánh giá của ông. Ai biết được là đầu bếp lại không bình phẩm gì, mà chỉ vàp món ăn có tên Tơ Vũ Cô Vân, nói:

- Người anh em, hãy thử món này xem.

Hạo Thiên nhẹ nhàng gắp lên, nhấm nháp từ từ, sau đó điềm tĩnh nói:

- Đặt sợi mì dưới đáy bát, cho thịt chay, nấm hương lên. Đợi hấp khoảng 5 phút, giữ lại trong khay, sau đó đổ nước sốt tinh bột lên, đơn giản như vậy thôi nhưng cũng không kém phần tươi ngon.

Người thím không thể kìm nén được, nói:" Sư phụ, cậu ấy nói sai phải không?"

Vị đầu bếp không thèm để ý đến lời hắn, chỉ vào món đậu phụ tươi cuốn, hưng phấn nói:

- Thử món này xem.

Hạo Thiên cắn một nửa, miệng thưởng thức dư vị, ánh mắt vui mừng đáp:

- Cho đậu hũ mềm vào ruột chay, thêm gia vị thành nhân. Cho dầu tươi vào gạo nếp, cho vào nhân, đây lại, chiên đến khi vàng ươm thì thêm đậu phộng mè, đổ nước sốt cà chua lên. Một khi đã cắn thì hương vị bốc lên làm ngây ngất hết thảy.

Lần này không ai còn hỏi vị đầu bếp nữa, bởi vì biểu hiện của ông cho thấy Hạo Thiên nói đều đúng. Nét mặt bác Ba rạng ngời, Hạo Thiên quả là một kỳ tài.

Đầu bếp vẫn chưa chịu thôi:

- Người anh em, cậu chỉ cần nói được món canh này nữa, bữa ăn hôm nay ta xin được mời.

Đầu bếp chỉ vào món canh nấu màu ngọc bích. Món này tất nhiên độ khó lớn hơn nhiều.

Hạo Thiên múc một ngụm đưa lên miệng, một lát cười nói:

- Sư phó, thật ngại quá, bữa ăn hôm nay khiến chú tốn kém rồi. Món canh này là sự kết hợp tất cả chất bổ dưỡng của hoa sen, nấm trắng, lô hội. Cho hầm cách thủy khoảng nửa giờ, rất tốt cho tim phổi.

Người đầu bếp cao hứng đi đi lại lại, nói với người thím:

- Cậu bé này quả là kỳ tài, tất cả đều đáp đúng hết. Tôi làm đầu bếp lâu như thế vẫn chưa từng thấy ai có tài năng về ẩm thực như thế này. Người anh em, đây là danh thiếp của tôi, hôm nào có thời gian hãy đến đây thưởng thức tài nấu ăn của tôi. Tất cả sẽ miễn phí. Gặp được tri kỷ quả là không dễ.

Sau đó đầu bếp gọi một người phục vụ, nói:

- Bữa ăn hôm nay của họ hãy ghi vào của tôi, tôi mời.

Xong, ông vỗ vỗ vai Hạo Thiên rồi bước đi vào bếp.

Nét mặt vợ chồng chú thím và cả Hạo Hân Hân lúc này thật khó coi. Mục đích cốt là làm khó Hạo Thiên nhưng không ngờ lại khiến Hạo Thiên thêm nổi danh

Còn bác Ba thì không ngừng gật gù.

Lúc này, cả nhà hàng xôn xao, thì ra vị cao tăng của chùa Thiên Pháp đã đến. Những người ngồi xung quanh gốc Bồ Để cũng trật tự hẳn, thậm chí ngừng đũa. Món ăn có thể ăn sau, cao tăng của Thiên Pháp Tự thật hiếm khi gặp được.

Đại sư Không Kiến? Trong lòng Hạo Thiên khẽ cười.

Đại Sư Không Kiến hiển nhiên không nhìn thấy A Thiên ngồi bên cạnh, nét mặt nghiêm trang và còn có phần khó mà đoán biết được tâm tư. Chính là cái nhìn khiến cho các thực khách của nhà hàng sợ hãi và lo lắng, không dám xúc phạm. Đại sư Không Kiến bước đến tấm nệm dành riêng cho mình, đem theo hai vị đệ tử ngồi xuống, nét mặt tười cười hơn khiến mọi người cảm thấy hãnh diện, và hoàn toàn yên lặng.

Ông chủ của Bồ Đề Duyên đứng dậy, nói với mọi người:

- Hôm nay tiệm cơm Bồ Đề Duyên rất vinh dự được mời Đại sư Không Kiến của Thiên Pháp tự tới đây giảng thiền. Các vị là những người có duyên, có thể lắng nghe, cũng có thể thỉnh giáo đại sư Không Kiến. Cảm ơn Đại sư, cảm ơn mọi người.

Đại sư Không Kiến lại cười, sau đó từ từ nói:

- Thiền, một phương pháp thiên địa tự do tự tại. Thiền, tâm linh không giới hạn bởi không gian. Thiền cho mọi người thông điệp: Phật ở bản thân, tâm này chính là Phật. Nếu có thể hiểu được tâm của mình, ai ai cũng thành Phật.

Những gì Đại sư Không Kiến giảng có phần mơ hồ, nhưng mọi người đều ra vẻ gật đầu, sợ là do mình không hiểu sẽ làm mất đi thi vị, sẽ bị người khác chê cười. Hạo Thiên phát hiện đến cả bác Ba cũng rất tập trung tinh thần.

Đại sư Không Kiến tiếp tục:

- Sau đây tôi xin kể một câu chuyện, có thể có người đã nghe qua, cũng có thể có người chưa từng nghe, nhưng bất luận thế nào, chúng ta gặp nhau là duyên phận, hãy thưởng thức từ từ, chắc chắn sẽ có những cảm nhận khác nhau.

Đại sư Không Kiến cười nói:

- Câu chuyện tôi muốn kể là: Đui như đèn.

Vào một đêm trời tối đen như mực, trong cuộc hành trình đi tìm Đức Phật, Khổ Hành Tăng đến một ngôi làng hoang vắng, đường làng tối đen như mực. Khổ Hành Tăng gặp một người bị mù cả hai mắt. Điều khiến ông không thể giải thích nổi là người mù đó lại xách một chiếc đèn lồng. Ông cảm thấy rất nực cười, không thể nào lý giải nổi nên hỏi:

- Ngươi cái gì cũng không nhìn được, vậy tại sao người lại xách theo chiếc đèn lồng này?

Người mù đáp:

- Bây giờ là ban đêm. Ta nghe nói ban đêm không có ánh đèn chiếu sáng. Như vậy thì mọi người trên khắp thế gian này đều mù giống ta, vì vậy nên ta đốt chiếc đèn lồng này.

Vị tăng nhân có phần ngộ ra, hỏi:

- Thì ra người chiếu sáng cho mọi người sao?

Nhưng người mù đó lại trả lời:

- Không. Ta vì chính mình.

- Vì chính mình?

Vị tăng nhân lại ngạc nhiên.

Người mù đó nghe xong, trầm ngâm:

- Dù ta là người mù, ta không nhìn thấy gì. Nhưng ta xách theo chiếc đèn lồng này, vừa là để soi đường cho người khác, vừa là để họ nhìn thấy ta. Như vậy họ sẽ không vì không nhìn thấy ta mà va vào ta nữa.

Khổ Hành Tăng nghe xong, đã ngộ ra, ngửa mặt lên trời thở dài:

- Ta cứ đi tìm Đức Phật khắp chân trời góc bể, không ngờ Đức Phật lại ở ngay bên mình. Thì ra Đức Phật tựa như một chiếc đèn, chỉ cần ta thắp sáng nó, dù cho ta không nhìn thấy Đức Phật, nhưng Đức Phật sẽ nhìn thấy ta.

Đại sư Không Kiến nói xong, thở dài:

- Rất nhiều người đã phàn nàn rằng họ vì người khác rộng mở cánh cửa, dù bản thân không một chút lợi lộc. Nhưng điều này không thể thành cái cớ được. Thử nghĩ xem nếu ai ai cũng mở rộng cánh cửa thì tại sao không có lợi lộc gì cho bạn? Toàn tâm toàn ý đối đãi với người khác, chính là đối xử tử tế với chính mình. Hãy thắp sáng ngọn đèn sinh mệnh của chính chúng ta, như vậy, trong bóng đêm sinh mệnh, chúng ta mới có thể tìm ra hạnh phúc và bình yên của bản thân.

Câu chuyện của Đại sư Không Kiến đã lay động lòng người, khiến nhiều người rất lâu không thể làm điều xấu. Làm cho người khác thuận tiện là làm cho chính mình thuận tiện. Tuy sớm đã biết được đạo lý này, nhưng khi được Đại sư Không Kiến thức tỉnh thế này vẫn thấy xao động trong lòng. Hạo Thiên liếc nhìn gia đình nhà Hân Hân, thầm nghĩ, không biết họ có thể nghe ra được chút đạo lý nào không? Liệu sau này có thể ôn hòa với mình hơn chút không?

Lúc này, một giọng nói gay gắt cất lên:

- Đại sư quả nhiên rất tinh thâm, dám hỏi đại sư, "một" hay "hai" lớn hơn?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom