• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thiếu gia bị ruồng bỏ (1 Viewer)

  • Chương 19: Chỉ biết khóc lóc

Đoàng.

Sấm rạch ngang trời, mưa như trút nước.

Bệnh viện Nhân dân Vân Châu vào lúc này.

Trong phòng bệnh, ông cụ nhà họ Thu đã tỉnh lại.

Nhà họ Thu đứng quanh giường bệnh của ông cụ. Đám người Vương Xảo Ngọc khóc nấc lên, Thu Mộc Doanh chỉ biết cúi đầu, không dám nói gì cả. Sở Văn Phi tự biết mình sai, bây giờ đang quỳ trước mặt ông cụ để nhận lỗi.

Dù sao thì chuyện xảy ra cũng do “bất ngờ” quá lớn mà món quà Sở Văn Phi mang lại. Hôm qua ông cụ sợ đến mức hồn xiêu phách lạc. Nếu không nhờ được đưa đến bệnh viện kịp thời thì có lẽ đã ông cụ đã gặp chuyện chẳng lành rồi.

May mà ông cụ qua khỏi, bằng không thì tội của Sở Văn Phi sẽ rất lớn.

“Bố ơi, bố nghĩ cách đi ạ. A Quang và chú Tư từ tối qua đã không có tin tức gì rồi. Chẳng lẽ họ sẽ ngồi tù sao ạ? Chắc là sẽ không bị xử bắn đúng không bố?”

“Phi Phi còn nhỏ lắm, con bé không thể không có bố”.

Vợ của ông Cả nước mắt nước mũi ròng ròng, nức nở nói. Vương Xảo Ngọc cũng khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, không ngừng lấy tay lau nước mắt.

Con cháu nhà họ Thu rất đông, nhưng trụ cột thật sự chỉ có Thu Quang và Thu Lạc. Nếu họ bị kết án thì nhà họ Thu sẽ rơi đài ngay.

“Khóc!”

“Suốt ngày chỉ biết khóc lóc!”
“Ai khóc thì biến ra khỏi đây!”
Nghe ông cụ giận dữ la mắng, đám người Vương Xảo Ngọc sợ hãi nín khóc, cúi đầu im thin thít.
Lúc này, ông cụ nhà họ Thu mới nhìn sang Sở Văn Phi vẫn đang quỳ dưới đất, trầm giọng nói: “Đứng dậy đi”.
“Cháu xin lỗi ông nội, chuyện hôm qua…”
Sở Văn Phi toan giải thích thì ông cụ đã phất tay: “Không cần nói, không trách cháu. Có người đối đầu với nhà họ Thu chúng ta”.
Là người dày gió dạn sương, ông cụ nhà họ Thu nhanh chóng nhận ra được điểm kỳ lạ trong chuyện này.
“Sao ạ? Có người đối đầu với chúng ta?”
“Là ai thế?”
“Mấy năm nay Hậu cần Thu Thủy không làm phật lòng vị tai to mặt lớn nào mà nhỉ. Làm ăn ở thành phố Vân Châu bấy lâu, chúng ta cũng không gây thù kết oán với ai”.
“Là ai muốn hại nhà họ Thu của chúng ta chứ!”
Những người phụ nữ trong nhà lại cuống cuồng cả lên, nước mắt không kìm được, lã chã tuôn rơi.
“Câm miệng hết đi!”
“Đúng là đàn bà, đến thời điểm quan trọng thì ai cũng vô tích sự, chỉ biết gây ra thêm phiền phức”, ông cụ vốn đang bực bội, nghe tiếng phụ nữ khóc thì lại càng tức giận hơn.
“Nghĩ lại xem, bình thường có đắc tội ai không?”
“Không thể nào đối phương lại vô cớ gây sự với chúng ta, chắc chắn có nguyên nhân”, ông cụ nhìn mọi người trong nhà.
Thu Mộc Doanh và Thu Mộc Hồng lắc đầu nguầy nguậy. Họ không nhớ mình đã từng đắc tội nhân vật tầm cỡ nào cả, nhiều nhất là giẫm đạp một kẻ kém cỏi như Diệp Phong thôi. Diệp Phong chỉ là loại tép riu, tất nhiên không làm ra được mấy chuyện nghiêm trọng này.
“Đúng rồi, ông nội ơi, do Thu Mộc Trân và tên vô dụng Diệp Phong đấy ạ!”
“Nhất định là hai người đó”.
“Hôm qua bọn họ đánh cậu ấm nhà họ Thẩm, sau đó thì nhà họ Thu gặp đại nạn. Chuyện này tuyệt đối không phải là trùng hợp”.
“Chắc chắn là vì Thu Mộc Trân và tên rác rưởi Diệp Phong ấy gây sự, nên nhà họ Thẩm mới tức giận luôn cả nhà họ Thu. Đây là sự báo thù của nhà họ Thẩm đối với chúng ta”.
Thu Mộc Doanh nhớ ra chuyện này, lập tức thét lên.
Sở Văn Phi cũng vội vàng phụ hoạ: “Phải đấy ạ, cỗ quan tài ấy chắc cũng do nhà họ Thẩm nhúng tay vào hòng trả đũa. Thế lực của nhà họ Thẩm đứng đầu ở đất Vân Châu này, họ còn có ông Nhị hậu thuẫn. Không nhiều người có thể gây ra chuyện lớn như ngày hôm qua, nhưng nhà họ Thẩm chắc chắn là một trong những người có khả năng ấy”.
“Hai đứa trời đánh Diệp Phong với Thu Mộc Trân! Do chúng nó nên chồng con mới bị bắt. Bố à, bố nhất định không được tha cho bọn hại người này”, Vương Xảo Ngọc đỏ hoe mắt, hung hăng nói.
Những người còn lại cũng nhanh chóng đổ hết tội lỗi lên đầu vợ chồng Diệp Phong.
Khuôn mặt già nua của ông cụ nhà họ Thu u ám hẳn đi. Ông cụ lạnh lùng cất tiếng: “Đi, lôi đứa cháu ngỗ nghịch Thu Mộc Trân ấy về đây ngay!”
Vì giận dữ, giọng của ông cụ cũng trở nên run rẩy.
Lúc Thu Mộc Trân nhận được điện thoại thì Diệp Phong đang nấu bữa sáng trong bếp. Là kẻ ở rể, việc nhà như nấu nướng, giặt giũ đều do Diệp Phong lo liệu.
“Mộc Trân à, ra ăn sáng thôi”.
Vài phút sau, Diệp Phong bày bát đũa, gọi gia đình Thu Mộc Trân ra dùng bữa.
“Đừng gọi nữa, Mộc Trân vừa ra ngoài rồi”.
“Sao ạ? Ra ngoài rồi? Mới sáng sớm mà, trời còn đang mưa, cô ấy đi đâu được chứ?”, Diệp Phong nhíu mày.
Hàn Lệ cất giọng lạnh lùng: “Sao hả, con gái tôi đi đâu cũng phải báo cáo với cậu à?”
Thấy mẹ vợ tức giận, Diệp Phong cũng thức thời, không hỏi gì nữa. Nhưng Thu Mộc Trân đi cả ngày không về, khiến lòng dạ Diệp Phong rất đỗi bất an.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom