• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Y Xuống Núi, Thiên Hạ Đại Loạn (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Kết hôn

Mặc dù Vân Hiên chỉ di chuyển một cây kim bạc, nhưng những cây còn lại thực sự cùng nhau chuyển động.

Cảnh tượng này vô cùng thần kỳ, đây thực chất là y giả truyền khí vào trong kim, dùng khí kình chạy dọc trong cơ thể của bệnh nhân, từ đó có thể khiến các cây kim bạc còn lại chuyển động cùng nhau.

Châm pháp ở cảnh giới này, trước đây sư phụ của ông ta đã từng nhắc đến, cho dù là sư phụ hành nghề châm cứu hàng trăm năm cũng chỉ có thể nghe nói, chưa từng nhìn thấy qua.

Dùng phương pháp châm cứu này để chữa bệnh vô cùng cao thâm, không chỉ yêu cầu y giả là một cao thủ võ đạo, mà còn phải là một thần y, nhìn qua thì chính là đang châm cứu, nhưng thật ra khí kình đã khai thông các huyệt đạo lớn trên người ông cụ Thẩm, tăng tốc độ vận hành khí huyết.

Điều này đòi hỏi đối phương không chỉ phải kiểm soát được khí kình, mà còn phải hiểu rõ các huyệt đạo trên cơ thể người một cách chi tiết, nếu không, chỉ cần một chút sơ ý, khí kình mất cân bằng, sẽ tạo ra đòn trí mạng đến lục phủ ngũ tạng của bệnh nhân, gây ra nội thương, từ đó cách chữa bệnh này sẽ trở thành giết người.

Dưới sự điều khiển của Vân Hiên, cơ thể tiều tùy xám xịt của ông cụ Thẩm dần dần trở nên hồng hào.

Chẳng bao lâu sau, chỉ số của các dụng cụ trong phòng khôi phục về phạm vi bình thường, Vân Hiên châm cứu xong, rút từng cây kim bạc hình rồng ra, cất đi.

Lần này, các chỉ số không có thay đổi nữa, viện trưởng Lưu bước đến, bắt mạch của ông cụ Thẩm, lập tức kêu lên: “Trở lại rồi, rốt cuộc cậu là ai? Ngay cả tử mạch cũng có thể cứu sống lại?”

“Cái này không liên quan đến ông.”

Vân Hiên rút kim ra rồi đi sang một bên, phương pháp dùng khí điều khiển châm này rất phức tạp, cực kỳ khó khăn, ngay cả anh cũng chỉ có thời tạm thời châm hai lần trong một ngày.

“Tôi có kiến thức hạn hẹp, Lưu Nhất Thủ bái kiến Vân tiên sinh.”

Lúc này ông ta ngẩng đầu nhìn Vân Hiên, ánh mắt đã không còn sự kiêu ngạo như vừa rồi.

“Là tôi đã đánh giá thấp mọi người trong thiên hạ, châm pháp của cậu cao siêu, thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.”

Nói xong, viện trưởng Lưu cúi đầu thật sâu trước Vân Hiên.

Vân Hiên cười khẩy, xua tay nói: “Nếu trong tay ông đã có kim mãng xà, với tư cách là một đại y Trung y, có thể nhận ra kim trong tay tôi không?”

Nói xong, Vân Hiên đưa kim bạc hình rồng ra cho ông ta xem.

“Đây có phải là... kim rồng?”

Trong mắt viện trưởng Lưu nhất thời lóe lên vẻ sợ hãi.

Kim bạc trong tay Vân Hiên được chạm khắc thành hình rồng, nuốt mây phun sương, vô cùng bất phàm.

Mà kim bạc hình rồng này chính là bảo vật trấn phái của Thiên Y môn, truyền thuyết nói rằng nó được làm ra từ thiên ngoại vẫn thiết và băng cực lạnh, loại vật thần kỳ này chỉ có môn chủ Thiên Y môn là có thể mang theo bên người.

Viện trưởng Lưu là một đại y Trung y nổi danh trong nước, đã từng tiếp xúc với những lãnh đạo cấp cao trong y môn, đương nhiên biết kim bạc hình rồng này tượng trưng cho điều gì.

Hóa ra thiếu niên trẻ tuổi trước mặt chính là môn chủ đương nhiệm của Thiên Y môn.

“Bái kiến môn chủ sư thúc tổ.”

Vân Hiên khẽ cười, thu kim lại: “Ông là đệ tử của ai?”

“Sư phụ của tôi là Lưu Trường Thanh, tôi đã hành nghề y dưới môn hạ của sư phụ nửa thế kỷ, trước khi chết mới được nhận làm đồ đệ.”

“Hóa ra ông là môn nhân của Tam sư huynh!”

Vân Hiên gật đầu, ông lão từng đi khắp nước Hoa, chỉ nhận năm đệ tử, mà trong tay mỗi sư huynh đều nhận được một bộ kim bạc do ông cụ đặc biệt chế tạo, chia thành năm loại: “Ngư, Xà, Mãng, Mã, Quy”.

Kim rồng là đứng đầu ngũ kim, là tín vật của Thiên Y môn, mãi đến khi tìm được Vân Hiên, ông mới truyền lại vị trí môn chủ Thiên Y cho anh.

Tuổi tác của các sư huynh đó đều không còn nhỏ nữa, bởi vì xuất thân danh môn, phần lớn đều có người kế thừa, còn là những nhân tài kiệt xuất.

Vân Hiên không ngờ rằng viện trưởng Lưu trước mặt lại là đệ tử của Tam sư huynh.

“Sau này phải nhớ kỹ, kẻ mạnh sẽ còn có người mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn, người khác gọi ông một tiếng bậc thầy Trung y, ông liền bị điều đó che mắt, không coi ai ra gì, nếu không phải vì ông cũng được coi là người trong môn, vừa rồi tôi đã không ra tay.”

“Vâng, sư thúc nói đúng.”

Nếu như là vừa rồi, bị Vân Hiên dạy dỗ như vậy, Lưu Nhất Thủ nhất định sẽ cảm thấy bất mãn trong lòng.

Nhưng mà Vân Hiên trước mặt ông ta lại là môn chủ Thiên Y môn, sở hữu kim rồng, đây là nhân vật có cấp bậc sư thúc của ông ta.

Lưu Nhất Thủ ngoan ngoãn cúi đầu, giống như một học sinh tiểu học nhận lời trách mắng.

“Không ngờ sư thúc lại rời núi, đây là chuyện lớn của Thiên Y môn chúng ta, xin ngài dành chút thời gian ở lại Nghi Thành, tôi lập tức mời các đệ tử đồng môn ở các thành phố lân cận đến bái kiến môn chủ.”

“Không cần.”

Đối với lời mời ân cần của Lưu Nhất Thủ, Vân Hiên chỉ thờ ơ từ chối: “Tôi nhận lời mời đến đây, chữa khỏi bệnh sẽ rời đi, không có thời gian ở lại đây lâu.”

Dù sao thì anh cũng không muốn bị coi như linh vật để người ta vây xem.

“Khụ khụ!”

Lúc này, ông cụ Thẩm trên giường bệnh ho khan hai tiếng, từ từ mở mắt ra.

Lưu Nhất Thủ vội vàng bước tới hỏi: “Ông cụ Thẩm, bây giờ ông cảm thấy thế nào rồi?”

Vân Hiên tiến lên nói: “Khí huyết của ông ấy vừa mới khôi phục, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, một lúc nữa tôi sẽ kê đơn thuốc cho ông, uống đúng giờ, nửa tháng sao sẽ khỏi.”

“Cậu, là cậu!”

Ông cụ Thẩm trên giường bệnh giãy dụa ngồi dậy, nhìn Vân Hiên nói: “Cậu chính là Vân Hiên?”

“Đúng vậy, ông biết tôi sao?”

“Đương nhiên, Lão Tửu Quỷ đã nói, bệnh của tôi ngoại trừ đồ đệ thân cận của ông ấy ra, không ai có thể chữa khỏi.”

“Lão Tửu Quỷ? Ông đang nói sư phụ của tôi?”

Sau khi ông lão này truyền lại vị trí môn chủ Thiên Y cho anh xong, vẫn luôn vui chơi khắp nơi, cả đời ông thích nhất là uống rượu, thường treo một bầu rượu màu son đỏ bên hông.

“Không tệ, tuy rằng con người Lão Tửu Quỷ có hơi phiền phức, nhưng là người nói một không hai.”

“Đúng rồi, ngọc của tôi đâu, ngọc của tôi đâu?”

Ông cụ mở mắt nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm.

Lúc này, nghe thấy giọng nói của ông cụ Thẩm, người nhà họ Thẩm bên ngoài cửa cũng lần lượt ùa vào.

“Trời ạ, ông cụ thật sự đã tỉnh rồi, viện trưởng Lưu đúng là thần y!”

“Y thuật của viện trưởng Lưu đúng là xuất thần nhập hóa, thật khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.”

Nhìn thấy ông cụ Thẩm tỉnh lại, người nhà họ Thẩm có mặt ở đây đều sửng sốt, theo bản năng cho rằng đều là nhờ vào y thuật của Lưu Nhất Thủ.

Vân Hiên khẽ cười một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho ông ta không cần giải thích, cũng không cần nói nhiều.

Ông cụ Thẩm ngồi dậy, trước tiên gọi Thẩm Như Ngọc trong đám đông đến, sau đó nói: “Như Ngọc, mau tới đây, viên ngọc ông đưa cho cháu đâu?”

“Ngọc ở đây.”

Thẩm Như Ngọc lấy viên ngọc tín vật của Thiên Y môn ra, đưa cho ông cụ Thẩm.

Ông cụ Thẩm nhân lấy viên ngọc rồi nói: “Anh bạn trẻ, Lão Tửu Quỷ đã nói viên ngọc này có thể đổi lấy một yêu cầu không thể từ chối từ cậu?”

Vân Hiên nói: “Ông cụ, cháu gái của ông đã mang viên ngọc này đến mời tôi chữa bệnh cho ông, bây giờ bệnh tình của ông đã có chuyển biến tốt đẹp, thứ này tôi phải lấy lại.”

“Không, không thể như vậy, viên ngọc này là Lão Tửu Quỷ cho tôi, tôi mới là chủ nhân của viên ngọc này, cho nên yêu cầu của cháu gái tôi là của nó với cậu, chỉ có yêu cầu do tôi đưa ra mới có thể trả viên ngọc này lại cho cậu.”

“Ồ?”

Vân Hiên cau mày, lời này của ông cụ Thẩm hình như cũng rất có lý.

Lúc nhìn thấy viên ngọc này, anh đã cho rằng nó thuộc về Thẩm Như Ngọc theo bản năng, chưa hiểu rõ tình hình đã đồng ý.

“Được rồi, ông cụ Thẩm muốn tôi làm cái gì?” Vân Hiên hỏi.

Ông cụ Thẩm cầm viên ngọc cười nói: “Tôi hy vọng, cậu có thể kết hôn với cháu gái của tôi.”

“Cái gì?”

“Cái gì?”

Sau khi nghe thấy lời ông ấy nói, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.
Chương 7: Đùa cái gì vậy?

“Ông cụ à, ông đừng đùa như vậy chứ.”

Vân Hiên lắc đầu nói: “Loại chuyện này tôi không thể hứa với ông, ông đổi cái khác đi.”

“Tôi đang rất nghiêm túc.”

Ông cụ Thẩm đưa viên ngọc cho Vân Hiên: “Hôn ước này chỉ trong vòng ba năm, tôi chỉ hy vọng cậu sẽ làm con rể của nhà họ Thẩm tôi trong vòng ba năm, nếu như ba năm sau cậu nhất quyết muốn rời đi, nhà họ Thẩm tôi sẽ không từ chối.”

“Hôn ước ba năm?”

Thẩm Như Ngọc cau mày nói: “Ông nội, cháu và anh ấy chỉ mới quen biết, sao có thể kết hôn? Hơn nữa trong lòng cháu đã có người cháu thích rồi.”

“Đúng vậy, ông cụ, ông có nhầm lẫn gì không? Dáng vẻ của Như Ngọc xuất sắc như vậy, tương lai có thể gả vào một gia tộc quyền thế nào đó, có thể khiến nhà họ Thẩm chúng ta lên một tầng cao mới, thăng cấp trở thành gia tộc danh tiếng ở Đông Hải!”

“Câm miệng, nhà họ Thẩm ta còn phải dựa vào hôn nhân của cháu gái làm quân bài mặc cả sao. Đây là hy vọng cuối cùng của ông cụ tôi đây, ngay cả chuyện này các người cũng không thể thỏa mãn tôi sao? Tôi có chết cũng không nhắm mắt.”

Nói xong, ông cụ Thẩm lại ngã xuống giường bệnh với vẻ mặt đau khổ.

“Cha, ông nội, ông làm sao vậy?”

Nghe thấy ông cụ nói như vậy, mọi người liền trở nên căng thẳng.

“Ông nội, ông đừng làm cháu sợ, cháu đồng ý với ông, cháu đồng ý với ông là được rồi.”

Thẩm Như Ngọc lo lắng đến mức không nhịn được vội vàng đồng ý.

Ông cụ Thẩm lập tức mở mắt ra, mỉm cười vui vẻ: “Được, như vậy mới là cháu gái ngoan của ông, chuyện này không thể chậm trễ, sáng sớm ngày mai hai đứa đi đăng ký kết hôn đi.”

“Ông nội, sao ông lại như vậy?”

Thấy Thẩm Như Ngọc có chút không vui, ông cụ Thẩm thở dài nói: “Cháu gái, ông biết làm như vậy có hơi tùy tiện, nhưng cháu phải tin tưởng mắt nhìn người của ông nội không thể sai được.”

“Để đền bù cho cháu, ông tuyên bố, bắt đầu từ ngày mai, cháu chính thức trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị, cổ phần tập đoàn trong tay ông đều giao cho cháu.”

Mọi người có mặt đều ngạc nhiên khi nghe lời nói của ông cụ Thẩm.

Tuy rằng tập đoàn Thẩm thị hiện tại đã sa sút đến mức trở thành công ty hạng hai ở Đông Hải, nhưng khi còn ở thời hoàng kim thì đó vẫn là xí nghiệp hàng tỷ.

Lại dễ dàng giao cho một cô gái mới hai mươi tuổi như Thẩm Như Ngọc thế này.

Chú hai Thẩm ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cha, có phải cha nên cân nhắc lại hay không, tuy rằng Như Ngọc xuất sắc, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ.”

“Cha đã quyết định như vậy, con có ý kiến gì thì tạm thời để đó!”

Nghe thấy ông cụ Thẩm đã nói như vậy, người nhà họ Thẩm cũng không ai dám nói gì nữa.

Thẩm Như Ngọc bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của ông nội, cuối cùng bất lực gật đầu.

Bây giờ tình trạng của ông cụ Thẩm đã có chuyển biến tốt đẹp, mọi người đều đưa viện trưởng Lưu ra cửa với lòng biết ơn sâu sắc.

Lưu Nhất Thủ cung kính cúi đầu tạm biệt Vân Hiên rồi lên xe rời đi.

Bởi vì Vân Hiên vừa đến Đông Hải, còn chưa có nơi nào để ở nên ông cụ Thẩm liền sắp xếp cho anh ở trong một căn phòng khách trong biệt thự.

Trời về đêm, mọi người đều ôm những suy nghĩ riêng giải tán.

Vân Hiên đứng ở ban công ngắm trăng, nhìn viên ngọc trong tay mình.

Ông cụ Thẩm đã nói, viên ngọc này là ông lão đã thua trong tay ông ấy khi hai người uống rượu với nhau.

Dù thế nào thì Vân Hiên cũng không thèm tin vào lý do như vậy.

Ông lão đã uống rượu cả đời, cho dù có ngâm trong thùng rượu ba ngày ba đêm thì cũng không thể say, sao có thể thua ông cụ Thẩm?

“Sư phụ, đây là ngài cố tình sắp xếp đúng không? Rốt cuộc ngài đang có ý gì? Tại sao muốn cháu trở thành con rể của nhà họ Thẩm?”

Vân Hiên nhìn viên ngọc, không thể giải thích được, cũng không hiểu ông lão sắp xếp anh đến nhà họ Thẩm là có ý gì?

“Cốc cốc cốc!”

Lúc này, có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Vân Hiên cất viên ngọc đi, đi ra cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Bên ngoài cửa, Thẩm Như Ngọc mặc một bộ váy ngủ màu bạc, lặng lẽ đứng trước cửa nhìn anh, mái tóc dài như thác nước được chải gọn gàng, dài đến vòng eo mảnh khảnh.

Làn dàn trắng nõn của cô dưới bộ váy ngủ trong suốt như pha lê, gương mặt không trang điểm càng lộ vẻ dịu dàng duyên dáng hơn, khác hoàn toàn với đóa hoa hồng kiều diễm lúc sáng, Thẩm Như Ngọc lúc này quả thật là mỹ nhân như ngọc, giống như tiên nữ theo ánh trăng xuất hiện ở cửa phòng.

Vân Hiên cũng đã từng nhìn thấy không ít người đẹp trên đảo Thiên Y, nhưng lúc này nhìn thấy Thẩm Như Ngọc, anh vẫn hơi mất tập trung.

“Cô đang làm gì ở đây?”

Vân Hiên định thần lại rồi hỏi.

Thẩm Như Ngọc nhìn quanh hành lang, nhỏ giọng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, nói chuyện ở đây không tiện.”

“Vào đi!”

Vân Hiên mở cửa, Thẩm Như Ngọc vội vàng bước vào.

Lúc này, một cánh cửa phụ ở một góc hành lang lặng lẽ mở ra.

Con gái của chú hai Thẩm là Thẩm Như Đồng cầm điện thoại trên tay lặng lẽ chụp ảnh.

“Hừ, tôi đã sớm biết chị và tên này không rõ ràng, trời vừa tối đã nóng lòng lẻn vào phòng đàn ông, đúng là quá đê tiện.”

“Cô đến tìm tôi làm gì?”

Vân Hiên nhìn Thẩm Như Ngọc mặc váy ngủ, hơn nửa phần đùi trắng nõn như ẩn như hiện, dưới phần cổ trắng nõn là rãnh sâu hút quyến rũ, mê hoặc lòng người.

Vân Hiên có chút kinh ngạc, tuy hai người đã đồng ý ngày mai sẽ kết hôn, nhưng đây là lần thứ hai họ gặp nhau.

Một nam một nữ nửa đêm ở chung một phòng, chẳng lẽ cô muốn chủ động làm ra chuyện gì.

Thẩm Như Ngọc ngồi ở bên giường, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vân Hiên, tôi hy vọng anh hiểu, lần này tôi đồng ý kết hôn với anh là vì để ông nội yên tâm.”

Vân Hiên gật đầu nói: “Yên tâm, tôi cũng không có hứng thú gì với cô, tôi cũng là bất đắc dĩ.”

Nghe anh nói như vậy, Thẩm Như Ngọc khẽ cau mày.

“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta nói cho rõ ràng, tôi muốn nói rõ với anh, lần này chúng ta chỉ đăng ký kết hôn, chúng ta sẽ không tổ chức hôn lễ, cũng không chung phòng, ngoại trừ người nhà ra, đừng để bất kỳ ai biết.”

Nói xong, Thẩm Như Ngọc do dự một chút rồi nói: “Nhưng sau khi kết hôn, tôi hy vọng anh có thể tuân thủ nghiêm ngặt nghĩa vụ của một người chồng, đừng làm ra chuyện tổn hại đến danh dự của nhà họ Thẩm chúng tôi.”

Vân Hiên cau mày liếc nhìn cô, cô có ý gì? Danh dự của nhà họ Thẩm quan trọng, vậy danh dự của anh không quan trọng sao?
Chương 8: Ba năm hôn ước

Thẩm Như Ngọc tiếp tục nói: "Tôi biết như vậy sẽ không công bằng với anh, như vậy đi, đính hôn ba năm tôi sẽ cho anh ba triệu, chúng ta có thể ký hợp đồng, tôi sẽ trả trước cho anh 500 ngàn."

“Trả trước?”

“Đúng thế!”

Thẩm Như Ngọc sợ Vân Hiên không vui nên chủ động nói: "Tình trạng kinh doanh của công nghiệp Thẩm thị không tốt lắm, nhưng tôi sẽ không trả ít tiền cho anh đâu, tôi có thể trả góp 3 triệu theo từng kỳ, đầu năm và cuối năm sẽ đưa cho anh 500 ngàn, thế nào?"

Vân Hiên hỏi: "Dù sao tập đoàn Thẩm thị cũng có giá trị mấy chục tỷ, làm tổng giám đốc lớn mà 500 ngàn cũng không có nổi sao?"

"Nói là tổng giám đốc tập đoàn nhưng thực ra cổ phần không nằm trong tay tôi, tôi cũng chỉ là làm công thôi, mỗi tháng ngoại trừ 10 ngàn tệ lương cơ bản thì tôi còn được chia hoa hồng từ lợi nhuận của tập đoàn, gần đây tập đoàn thua lỗ nghiêm trọng, bây giờ còn có một khoản tiền của tập đoàn Long Môn chưa thu hồi lại."

Nhìn thẻ ngân hàng Thẩm Như Ngọc lấy ra, Vân Hiên cười lạnh một tiếng.

Phụ nữ thời nay sao vậy, Liễu Thiên Thiên và Thẩm Như Ngọc đều như vậy, bọn họ đều muốn dùng tiền để có được mình.

Còn đều đồng thời đưa ra 500 ngàn, chẳng lẽ cảm thấy mình thật sự đáng giá 500 ngàn sao?

“Cô cầm tiền về đi, tôi không cần.”

Vân Hiên tiện tay ném thẻ ngân hàng qua.

Thẩm Như Ngọc nghiêm túc nói: "Cho dù anh không cần tiền, tôi cũng sẽ không phát sinh chuyện gì với anh, tôi hy vọng anh có thể hiểu được thực tế, hai chúng ta không thích hợp."

"Tôi biết, cô là tổng giám đốc tập đoàn ngồi tít trên cao, còn tôi chỉ là một bác sĩ hoang chưa từng học y mà thôi, cô yên tâm đi, việc đính hôn ba năm chỉ là hình thức, tôi sẽ không làm gì cô đâu."

Vân Hiên chỉ vào cửa nói: "Tôi đi cả ngày, bây giờ mệt mỏi rồi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”

"Anh phải cầm số tiền này!"

Thẩm Như Ngọc đưa thẻ ngân hàng qua nói: "Anh không cầm tiền thì tôi không yên tâm.”

"Cô có thể đi, còn tôi sẽ không lấy tiền đâu!"

Vân Hiên mở cửa và theo bản năng muốn đẩy thẻ ngân hàng ra.

Trong lúc hai bên đang lôi kéo, Vân Hiên vô tình vung tay đẩy cô, Thẩm Như Ngọc theo bản năng lảo đảo, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng.

Vân Hiên theo bản năng cúi đầu xuống nhìn đồ vật trong tay, bối rối nói: "Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý!"

“A!”

Thẩm Như Ngọc hét lên và vội vàng dùng cánh tay che lại.

“Anh còn nhìn cái gì!”

Thấy Vân Hiên vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, Thẩm Như Ngọc vô thức giơ tay lên, muốn tát anh một cái.

Nhưng mà dây đeo trên váy ngủ của cô đã bị hỏng, khi cô vừa định giơ một tay ra thì toàn bộ chiếc váy ngủ đều trượt xuống và gần như lộ ra hết.

“Anh còn không mau tìm quần áo cho tôi!”

Trong giọng nói gấp gáp của Thẩm Như Ngọc còn kèm theo cả tiếng khóc.

"Ồ, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi!”

Đây cũng là lần đầu tiên Vân Hiên gặp phải loại tình huống này, sau khi tỉnh táo lại, anh nhanh chóng kéo ga trải giường trên giường đắp lên người Thẩm Như Ngọc, sau đó xoay người đi.

Không lâu sau, tiếng đóng cửa vang lên.

Vân Hiên mới cẩn thận quay đầu lại.

Phía sau đã không còn bóng dáng của Thẩm Như Ngọc mà chỉ còn lại một tấm thẻ ngân hàng trên tủ đầu giường.

Lúc này, trong căn phòng ở một bên hành lang, toàn thân Thẩm Như Ngọc quấn khăn trải giường, nửa bộ ngực sữa kia lộ ra, sắc mặt ửng hồng, lại hốt hoảng chật vật, tất cả đều được camera bên cạnh ghi lại.

Thẩm Như Đồng cũng rất ngạc nhiên khi xem đoạn video trên tay, cô ta không bao giờ ngờ rằng chị gái mình nổi tiếng là mỹ nữ lạnh lùng vậy mà lại lớn mật như vậy.

Ở trong biệt thự của nhà họ Thẩm mà dám trắng trợn đi gặp riêng đàn ông lúc nửa đêm, còn chơi thái quá đến mức xé cả váy ngủ trên người.

Thật là vô liêm sỉ.

“Nếu để cho sếp Trương biết người con gái mà anh ấy theo đuổi mấy năm nay có đức hạnh như vậy, không biết sẽ có trò hay gì để xem đây.”

Trên mặt Thẩm Như Đồng hiện lên một tia giễu cợt, thấp giọng nói: "Thẩm Như Ngọc, đừng tưởng rằng mình có thể ngồi vững vàng vị trí tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, có đoạn video này ở đây, tiếp theo xem tôi cho cô đẹp mặt."

Nói xong cô ta cắt đoạn video và dùng điện thoại di động trực tiếp gửi đi.

Lúc này, trên một con phố quán bar ở trung tâm thành phố Nghi Thành, một nhóm người đang uống rượu trong phòng riêng cao cấp.

“Nào, chúng ta kính sếp Từ một ly, chúc mừng nhà họ Trương và tập đoàn Long Môn đã đạt được mối quan hệ hợp tác chiến lược, sau này xin sếp Từ quan tâm nhiều hơn và phát tài trong tương lai.”

“Ha ha, cậu Trương khách sáo rồi, đều là bạn bè cùng nhau phát tài mà!”

Những người trong phòng say mê rượu chè và gái gú, dưới ánh đèn, bọn họ ôm mấy cô gái ăn mặc hở hang bên cạnh và ca hát ầm ĩ.

“Cậu Trương, tôi kính anh một ly!”

Dưới sự ra hiệu của bạn bè, mấy cô gái bên cạnh bưng chén rượu lên, nũng nịu lấy lòng đàn ông.

Vũ khí giết người đầy khiêu khích, khiến mọi người không khỏi liếc mắt.

“Cút cút, cô cũng xứng uống rượu với tôi à!”

Trương Soái không cầm ly rượu mà thay vào đó là tự mình chơi điện thoại di động.

"Những người tầm thường như các người mà cũng muốn uống rượu với cậu Trương sao, cậu Trương của chúng tôi là ai, người thừa kế giải trí Thiên Vũ, có ngôi sao hay người nổi tiếng trên mạng nào mà chưa từng thấy qua, trong lòng người ta chỉ có một người phụ nữ, đó chính là hoa khôi Đông Hải tổng giám đốc Thẩm Như Ngọc, làm sao mấy người có thể lọt vào mắt của cậu Trương được chứ."

“Cậu Trương, gần đây quan hệ của anh với chị dâu thế nào rồi, lên được mấy thành lũy rồi hả?”

Trương Soái khinh thường nói: "Đi đi, các người thì biết cái gì, loại phụ nữ này cần được nấu chín từ từ trong nước ấm, càng thách thức thì cuối cùng ăn vào miệng mới ngọt nhất.”

Trương Soái đang nói thì đột nhiên điện thoại di động rung lên.

Mở anh ta bấm vào tin nhắn và nhìn thấy đoạn video bên trong, nhất thời sắc mặt trở nên xanh mét.
Chương 9: Khói lửa nhân gian

“Cậu Trương, có chuyện gì vậy?”

“Đồ khốn kiếp!”

Trương Soái trực tiếp đá bay cái bàn trái cây, chửi om sòm: “Trước mặt tôi còn giả vờ trinh tiết, không cho sờ vào chút nào, bây giờ lại lén lút sau lưng tôi, nửa đêm lại đi ngủ với đàn ông khác, con mẹ nó.”

Thấy dáng vẻ Trương Soái tức giận điên cuồng, nhạc trong phòng cũng dừng lại, mọi người nhìn nhau, không khí lập tức căng thẳng.

Ánh mắt một số người liếc nhìn đoạn video trên điện thoại của anh ta, không khỏi thầm nghĩ.

Không ngờ, Thẩm Như Ngọc thường ngày lạnh lùng cao quý, lại từ phòng đàn ông khác đi ra chỉ khoác chiếc chăn, trông bộ dạng áo không che thân đó, có thể tưởng tượng đêm qua đã chơi dữ dội đến mức nào.

“Cậu Trương, không thể tha cho cô ta được, mấy năm nay chị dâu... À không, đồ ti tiện nhà họ Thẩm chiếm lợi từ anh đâu có ít.”

“Đúng đó, nhờ anh giới thiệu, đàm phán nhiều dự án, bây giờ lại dám phản bội anh!”

“Thật không ngờ, vốn đóng vai nữ doanh nhân lạnh lùng, hóa ra lại là đồ ti tiện, đùa bỡn tình cảm của anh Trương, tuyệt đối không thể tha cho cô ta.”

Sắc mặt Trương Soái âm trầm, suy nghĩ một lúc rồi đến bên sếp Từ nói: “Sếp Từ, việc này vẫn cần nhờ anh giúp đỡ.”

Từ Thiên Lai hỏi: “Người anh em, cậu cứ nói, tôi nhất định giúp, nhưng cậu muốn tôi giúp thế nào?”

“Mấy hôm nay, đồ ti tiện Thẩm Như Ngọc cứ muốn tập đoàn Long Môn trả lại 20 triệu tiền tạm ứng, tôi nghe nói số tiền đó đã được duyệt, anh là phó tổng giám đốc kinh doanh, việc tiền có ra hay không chỉ cần một lời của anh.”

“Ồ, tôi hiểu!”

Từ Thiên Lai đắc ý nói: “Cậu Trương yên tâm, tiền đã duyệt còn phải làm thủ tục, có thể kéo dài bao lâu tùy ý, nếu không có lời của cậu Trương, Thẩm Như Ngọc muốn lấy lại số tiền đó ư, mơ đi.”

“Tốt, có lời của sếp Từ thì tôi yên tâm rồi.”

Ánh mắt của Trương Soái u ám, cầm ly rượu nói: “Sau khi việc thành công, sếp Từ nhất định có phần.”

“Khách khí rồi!”

Mọi người cùng nâng ly, không khí trong phòng lại náo nhiệt trở lại.

Sáng hôm sau.

Thẩm Như Ngọc thay bộ quần áo khác, theo sự thúc giục của ông nội, dẫn Vân Hiên đến cục dân chính Nghi Thành.

Ông cụ Thẩm đã sắp xếp sẵn từ trước.

Cục chủ nhiệm trực tiếp giải quyết, chụp ảnh, điền form, cấp giấy chứng nhận, nhanh gọn.

“Hai vị, chúc mừng nhé, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

Vân Hiên nhìn quyển sổ mỏng màu đỏ trên tay, mặc dù chỉ có một trang, nhưng cảm thấy vô cùng nặng nề.

"Đã kết hôn rồi sao?"

Vân Hiên lật ra phía sau tấm ảnh của mình và Thẩm Như Ngọc, phía dưới ghi số chứng minh nhân dân.

Giấy chứng nhận kết hôn, mỗi người một tờ.

Sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, Thẩm Như Ngọc chụp một tấm ảnh gửi cho ông nội, rồi cho nó vào túi xách một cách thờ ơ.

Ra khỏi cục dân chính, Thẩm Như Ngọc dường như lo ngại bị ai đó nhận ra, nên đeo khẩu trang và kính râm.

"Vân Hiên, giấy chứng nhận kết hôn đã lấy rồi, ông nội có thể yên tâm sang nước ngoài chữa bệnh. Nhưng đừng quên lời hứa với tôi hôm qua nhé."

Nói xong, Thẩm Như Ngọc vẫy tay tạm biệt Vân Hiên.

"Được rồi, buổi sáng tôi còn hai cuộc họp nữa, tôi đi trước đây."

Không đợi Vân Hiên trả lời, cô đã quay đi mà không hề quay đầu lại.

Dường như việc kết hôn với anh chỉ là chuyện vặt với Thẩm Như Ngọc.

Vân Hiên nhìn theo bóng lưng cô, khẽ lắc đầu.

Anh cũng không ngờ mình lại kết hôn với một người phụ nữ như thế.

Đi một mình trên đường phố Nghi Thành, Vân Hiên cảm thấy mình nên gọi cho Long Cửu, bảo anh ta đến đón mình.

Đảo Thiên Y mở cửa ba năm một lần, xem ra anh sẽ phải ở đây ba năm. Anh không thể mãi ở nhờ nhà người khác, cũng nên tìm mua một căn nhà riêng.

"Ha ha, ba mẹ mau tới bắt con đi!"

Vân Hiên đi dạo một mình trên lối đi nhỏ, cảm nhận cuộc sống bình lặng tự nhiên của người bình thường, ngắm nhìn dòng người qua lại, cảm thấy như chướng ngại Thiên Y Kinh trong cơ thể dường như đã lơi lỏng hơn.

Có vẻ như sư phụ đã đúng khi bảo anh không nên luôn ở trong Thiên Y Môn, thỉnh thoảng ra ngoài cũng rất thích hợp.

"Két!"

Lúc này bên cạnh anh, một chiếc xe quân sự màu xanh đậm đột ngột dừng lại.

Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài khỏe mạnh được duỗi ra trước, tiếp theo là vòng eo mảnh mai quyến rũ của Liễu Thiên Thiên, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ với đôi mắt mê hồn.

"Là cô sao?"

Vân Hiên nhìn cô ta một lượt, không ngờ lại gặp Liễu Thiên Thiên ở đây.

"Sao vậy, ngạc nhiên khi thấy tôi à?"

Liễu Thiên Thiên cười lạnh.

Lúc này cô ta mặc bộ quân phục chiến đấu của quân khu Đông Hải, chiếc áo rộng rãi vẫn tôn lên đường cong tuyệt mỹ của cô ta, tạo ra một chút khí chất quyến rũ.

Liễu Thiên Thiên đi tới bên cạnh Vân Hiên, nhìn anh từ trên xuống dưới: "Giỏi thật đấy, vừa thấy anh đi ra từ cục dân chính, tôi vô cùng bất ngờ đấy. Sau khi hủy hôn với tôi, anh lại nhanh chóng tán được một mỹ nhân."

"Điều đó không liên quan gì đến cô."

Vân Hiên chuẩn bị rời đi.

Liễu Thiên Thiên giơ tay ngăn anh lại: "Này, tôi tới để khuyên anh đấy. Với thân phận bác sĩ thôn quê của anh, dù có dùng mọi cách để lừa được một người vợ xinh đẹp như thế, cũng nên đối xử tốt với cô ấy. Thời buổi này biết bao người không được ăn cơm mềm đâu!"

"Nể mặt vì anh chủ động tìm người phụ nữ khác để kết hôn, khiến tôi được quyền hủy hôn một cách hợp lý, vì anh hiểu chuyện như vậy, về sau nếu gặp khó khăn gì ở Đông Hải không giải quyết được, cứ tới quân khu Đông Hải tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giúp anh một lần."

Liễu Thiên Thiên giơ một ngón tay thon gầy lên: "Nhưng phải suy nghĩ kỹ đấy, điều kiện tôi hứa với anh chỉ có thể sử dụng một lần."

Nói xong, cô ta quay người đi về chiếc xe quân sự.

Vân Hiên nhíu mày, nhìn theo cô gái tự phụ kia, lắc đầu nói: "Thật không biết cái thứ gì nữa!"

Vừa lúc Liễu Thiên Thiên chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên từ gương chiếu hậu phía sau, một chiếc xe BMW trắng từ phía xa lao tới với tốc độ cao.

Trước khi Liễu Thiên Thiên kịp phản ứng, nó đâm mạnh vào đuôi xe quân sự của cô ta.

Với lực quán tính lớn, hai chiếc xe lật nghiêng, thân xe đè về phía Liễu Thiên Thiên.
Chương 10: Cứu người giết người

“Nguy hiểm!”

Vân Hiên đưa ra quyết định nhanh chóng và mạnh mẽ bước tới kéo người phụ nữ từ trên buồng lái xuống, sau đó ôm lấy cơ thể của cô ta lăn ra ngoài.

“Bùm!”

Thân xe nặng nề lao vào vành đai cách ly đối diện và lật sang vỉa hè bên cạnh.

Liễu Thiên Thiên lảo đảo bò dậy, cô ta hoảng sợ toát ra mồ hôi lạnh, chuyện vừa rồi xảy ra quá gấp gáp đến mức cô ta chưa kịp định thần lại, nếu như không phải Vân Hiên kịp thời đưa ra quyết định, dưới tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ cô ta không chết cũng bị thương nặng.

“Cảm ơn...!”

Liễu Thiên Thiên đang định nói cảm ơn, đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Cô ta cúi đầu nhìn thấy tay Vân Hiên đang ấn chặt vào ngực mình.

“Lưu manh!”

Liễu Thiên Thiên tức giận run người, đứng dậy dùng tay đánh mạnh vào mặt anh.

Vân Hiên lắc mình tránh thoát, vội vàng giải thích: "Này, đây cũng không phải cố ý, tình thế vừa rồi rất cấp bách, tôi làm vậy là để cứu cô!"

“Ai bảo anh cứu tôi, anh chỉ muốn quấy rối tôi mà thôi, đồ biến thái, lẽ ra tôi phải nhận ra từ lâu rồi, anh chính là thứ như vậy.”

Liễu Thiên Thiên tức giận, sắc mặt đỏ bừng.

Cô ta đã bảo vệ sự trong trắng của mình suốt hai mươi năm, nhưng những chỗ chưa từng bị đàn ông chạm vào lại bị tùy tiện chạm vào, hơn nữa còn không chịu thừa nhận.

Ngay khi cả hai đang tranh cãi, đám đông người xem bên ngoài đột nhiên hét lên tại hiện trường vụ tai nạn: "Có người, mau cứu người!"

Vân Hiên nghe thấy thì vội vàng nhìn xung quanh.

Trên chiếc BMW bị lật, một đôi bàn tay đẫm máu đang cố gắng bò ra.

Bình xăng của chiếc BMW bị rò rỉ, khói bốc ra từ động cơ ở mui trước, hình như có dấu hiệu cháy, người dân đứng nhìn nhưng không dám tiến tới.

Vân Hiên không thèm để ý tới Liễu Thiên Thiên, anh vội vàng đi tới trước xe, đầu tiên kiểm tra người dưới đất, sau đó đưa tay ôm người ra.

“Con gái, con gái của tôi...”

Người phụ nữ trong xe BMW mặt đầy máu, mở mắt nhìn Vân Hiên, sau đó yếu ớt duỗi ngón tay ra, chỉ về phía ghế sau xe.

Vân Hiên quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy một chiếc ghế trẻ em màu hồng ở ghế sau, nhìn qua cửa sổ vỡ, hình như có một bé gái bảy tám tuổi đang bị ép ở bên trong.

“Chăm sóc cô ấy!”

Vân Hiên nói với Liễu Thiên Thiên.

Lúc này Liễu Thiên Thiên cũng biết mạng người quan trọng, không phải lúc khóc lóc om sòm, cô ta bước ba bước thành hai bước tiến lên giúp đỡ Vân Hiên nâng người tới nơi an toàn.

"Mau gọi 120, bác sĩ, có ai là bác sĩ không?"

Nhìn người phụ nữ lại hôn mê, Liễu Thiên Thiên hét lên với phía những người có mặt.

"Tôi đây, tôi đây, trước đây tôi đã học qua cách sơ cứu!"

Ngay sau đó, một người đàn ông mập mạp mặc áo khoác da trong đám đông bước tới và đưa tay ra.

Vân Hiên quay lại đi tới phía sau xe BMW, sau khi lớn tiếng hỏi hai tiếng, cô bé ngồi trên ghế sắc mặt trắng bệch cúi đầu không biết còn sống hay đã chết.

Nhìn thấy vết dầu rò rỉ trong bình xăng ngày càng lan rộng, Vân Hiên không kịp nghĩ nhiều, anh đưa tay kéo cửa xe đã biến dạng, dùng sức mạnh kéo toàn bộ cửa xe ra.

Sau đó, anh khom lưng đi vào ôm cô bé ra rồi vội vàng lui về phía sau.

"Người phụ nữ này đang hôn mê và bị sốc, phải nhanh chóng cấp cứu, tôi là bác sĩ của bệnh viện số 1 thành phố, yên tâm giao cho tôi đi!"

Lúc này, người phụ nữ ngồi trên chiếc BMW đã bất tỉnh, người đàn ông mập mạp chủ động nói mình có thể chữa khỏi với Liễu Thiên Thiên, sau đó anh ta đặt tay lên người phụ nữ.

Anh ta giơ tay lên và đập mạnh xuống.

“Cạch” một tiếng, âm thanh xương gãy vang lên.

Ngay sau đó, người phụ nữ nằm trên mặt đất phun máu tươi ra.

"Anh đang làm gì vậy?"

Liễu Thiên Thiên thấy thế lớn tiếng quát lớn: "Rốt cuộc là anh đang cứu người hay là giết người hả.”

Ánh mắt người đàn ông mập mạp lóe lên dữ tợn, cười lạnh nói: "Không thì cô tới cứu đi, nếu cô có thể cứu thì tôi sẽ không quan tâm nữa!"

“Anh...”

Liễu Thiên Thiên nhìn sắc mặt người phụ nữ xám xanh trên mặt đất, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Cô ta chưa từng học y, làm sao có thể cứu được một bệnh nhân nguy kịch như vậy chứ, cô ta chỉ cảm giác người đàn ông mập mạp này làm ra phương pháp nặng như vậy là không đúng, nhưng cô ta lại không thể nói ra không đúng chỗ nào.

“Chưa từng thấy cứu người ấn gãy xương sườn sao, việc sử dụng phương pháp nặng một chút cũng rất bình thường, bây giờ cô ấy đang ở trong tình thế rất nguy hiểm nên phải nặng tay, bảo cô cứu cô lại không dám, nếu để tôi ra tay thì đừng chỉ trỏ ở đây.”

Nói xong, tên mập vừa ấn tay vào tim cô gái vừa định giơ tay đánh mạnh xuống.

“Bốp!”

Lúc này, một bàn tay từ phía sau bắt được tay anh ta: “Anh đang làm gì thế?”

"Cái gì?”

Vân Hiên lạnh lùng nói: "Tôi cũng là bác sĩ, nhưng tôi chưa từng thấy xuống tay nặng như vậy để cứu người, nếu như anh thật sự đánh xuống thì người phụ nữ này sẽ thật sự mất mạng, rốt cuộc anh là ai?"

“Mẹ kiếp!”

Ánh mắt tên mập mạp này trở nên hung ác, nhưng khi nhìn thấy đám người vây quanh, anh ta lớn tiếng chửi rủa: "Không cứu, tôi không cứu nữa, bảo tôi cứu mà các người lại nhúng tay vào, mấy người tới cứu đi!"

Nói xong, anh ta bất ngờ đưa tay rút ra một con dao găm sắc bén trong lồng ngực và đâm người phụ nữ trên mặt đất.

Vân Hiên trừng mắt, mạnh mẽ vươn chân gác tại nách của anh ta, sau đó đá mạnh vào đầu gối anh ta và khiến anh ta bay đi.

“Mẹ kiếp!”

Thấy không đánh lại được nữa, tên mập chửi rủa, quay người bỏ chạy.

“Không thể để cho anh ta đi!”

Vân Hiên vừa dứt lời, Liễu Thiên Thiên ở bên cạnh đã tung người nhảy lên, đá mạnh vào phía sau tên mập.

"Thằng khốn nạn, sao mày dám gạt tao, nói, vụ tai nạn này có liên quan đến mày không?”

“Mày muốn chết à!”

Tên mập giận dữ mắng một tiếng, sau đó anh ta rút dao găm đâm về phía Liễu Thiên Thiên.

“Chỉ dựa vào mày à!”

Liễu Thiên Thiên là một sĩ quan tinh nhuệ của Đại Hạ, có thân thủ rất mạnh, tên mập mấy lần tiến công nhưng cô ta đều nhanh nhẹn né tránh và tìm được cơ hội đá thật mạnh vào bụng anh ta, ngay sau đó dùng chân khống chế cánh tay của anh ta.

“Rắc” một tiếng, một cánh tay của tên mập bị vặn gãy.

“A!”

Tên mập đau đớn kêu thảm thiết.

“Bây giờ đã biết sự lợi hại của tao rồi chứ!”

Liễu Thiên Thiên đang định khống chế anh ta, tên mập nghiêng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Thiên Thiên, tay còn lại vén áo lên, lộ ra họng súng màu đen.

Liễu Thiên Thiên nhất thời cả kinh, không ngờ tên mập lại lấy súng ra, lúc này khoảng cách hai người quá gần, họng súng đột nhiên xuất hiện như vậy làm cho cô ta không cách nào tránh né được.

“Vù!”

Lúc này, trong không khí truyền đến một tiếng vang nhỏ, một viên đá bay tới trực tiếp xuyên thấu lòng bàn tay tên mập.

Liễu Thiên Thiên kinh ngạc nhìn về phía sau, Vân Hiên đang ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận quan sát thương thế của hai người, dường như cũng không có chú ý tới bên này.

Không phải anh ta thì còn có thể là ai ra tay đây.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Convert
  • 4.30 star(s)
  • Cầu Cầu Nhĩ Nhượng Ngã Hỏa Ba
Thiên Hạ Đệ Nhị
  • Nhất Độ Quân Hoa
Quyển 5 -...
Bản Lĩnh Thiên Y

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom