• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Y Xuống Núi, Thiên Hạ Đại Loạn (3 Viewers)

  • Chương 49-52

Chương 49: Bị cắn ngược một cái

Người phục vụ nhận lấy thẻ ngân hàng của Vân Hiên, lập tức quẹt qua máy POS.

Sau khi nhập mật khẩu, máy POS hiển thị đèn xanh lá, 200 ngàn tiền mặt được trừ trực tiếp.

Người phục vụ thoáng nhìn số dư trên máy POS, hoảng hồn trố mắt, chỉ thấy số dư hiển thị có đến chín số 0 ở cuối.

Chứng kiến cảnh này, người phục vụ lập tức lắp bắp nói: "Xin lỗi ngài, lúc nãy tôi thật là vô lễ, xin hỏi ngài có cần chúng tôi bào chế và đun sắc dược liệu không ạ?"

"Chúng tôi có phòng đun thuốc miễn phí, bất cứ lúc nào cũng có người giúp anh xử lý dược liệu, cũng có đầu bếp thuốc lành nghề, chỉ cần một chút phí nhỏ là có thể đun sắc thuốc cho ngài."

"Được rồi, cảm ơn!"

Nghe nói có phòng đun thuốc miễn phí, Vân Hiên gật đầu đưa dược liệu trên tay cho họ, điều này cũng giúp anh không phải quay về nhà lấy dụng cụ đun thuốc nữa.

Sau khi hướng dẫn cách bào chế và xử lý dược liệu, người phục vụ gật đầu cầm dược liệu đi ra.

"Vân Hiên, cảm ơn anh!"

Vu Kiều Kiều cảm động một cách khó tả, cô ta và Vân Hiên mới chỉ quen nhau được một thời gian ngắn, anh không chỉ tự nguyện chữa bệnh cho cô ta, mà còn rộng rãi lấy ra 200 ngàn để mua thuốc cho cô ta.

Đây là sự tin tưởng và quan tâm mà cô ta cảm nhận được từ một người đàn ông khác ngoài anh trai mình.

"Anh yên tâm, 200 ngàn này coi như anh cho tôi vay, tôi nhất định sẽ hoàn lại số tiền này cho anh, chỉ là thời gian có thể sẽ lâu một chút, 200 ngàn nếu tôi không ăn không uống thì phải hai năm mới kiếm đủ."

Nghe nói phải bỏ ra 200 ngàn để mua thuốc chữa bệnh, điều đầu tiên Vu Kiều Kiều nghĩ đến chuyện bỏ qua, nhưng rồi nhớ lại cảnh mỗi ngày mỗi tháng phải chịu đựng cơn đau khiến mình đổ mồ hôi lạnh, khiến cô ta không khỏi hơi khiếp sợ.

"Không sao đâu, chỉ là một chút tiền nhỏ thôi, sức khỏe quan trọng hơn!"

Có lẽ vì đã nhìn thấy quá nhiều người giàu có ở Đảo Thiên Y, nên Vân Hiên không cảm thấy 200 ngàn là nhiều lắm.

"Vân Hiên, tại sao anh lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để giúp tôi chữa bệnh?"

"Chữa bệnh là chữa bệnh, sao phải hỏi nhiều như vậy chứ?"

"Nhưng mà, đó là 200 ngàn đấy, không phải hai ngàn hay 20 ngàn đâu, chúng ta mới quen nhau được một thời gian ngắn, anh đã lấy ra 200 ngàn để mua thuốc cho tôi, chẳng lẽ vì..."

Vu Kiều Kiều chưa kịp nói hết câu, Vân Hiên đã lên tiếng: "Cô không nói thì tôi quên mất, 200 ngàn thuốc này chỉ đảm bảo cô không gặp vấn đề trong vòng một năm thôi, sau này cô phải tự nghĩ cách mua thuốc rồi."

"Nhưng may mà, càng lớn tuổi thì có lẽ cô sẽ lấy chồng, lúc đó cứ bảo chồng cố gắng một chút vào ban đêm, kết hợp y học cổ truyền và hiện đại, tin rằng không lâu sau bệnh tật sẽ khỏi hẳn."

"Anh..."

Chút cảm kích trong lòng Vu Kiều Kiều tan biến ngay tức khắc, cô ta tức giận muốn đấm cho anh một quyền.

"Cô Vu đã đến rồi sao?"

Một bóng người vội vã từ ngoài hiệu thuốc đi tới, mặc một bộ đồ Đường, tóc bạc trắng, sau lưng có hai người trẻ tuổi khác xách theo hòm thuốc.

Ba người bước vào phòng, nhìn thấy Vu Kiều Kiều, ông cụ mỉm cười nói: "Tôi tưởng hôm nay cô không đến nữa chứ, vừa đi là nghe người phục vụ nói cô đã tới rồi, muốn bốc thuốc sao?"

"Ông nội Bạch!"

Nhìn thấy ông cụ, Vu Kiều Kiều phấn khởi gọi: "Ô kìa, ông không được đâu nhé, có phải nghe cháu đến nên cố ý trốn không?"

"Làm sao có chuyện đó được."

Bạch Dũng Tuyền cười cười, quay đầu nhìn Vân Hiên hỏi: "Vị này là...?"

Vu Kiều Kiều chỉ vào Vân Hiên nói: "Ông nội Bạch, để cchasu giới thiệu với ông, đây là bạn tốt của cháu, Vân Hiên, lần này chính là do Vân Hiên kê toa thuốc cho tình trạng sức khỏe của cháu."

"Cậu chính là Vân Hiên à."

Không ngờ, nghe tên này, nụ cười trên mặt Bạch Dũng Tuyền lập tức tối sầm lại.

"Hừ, chính là cậu đã chữa bệnh cho ông Viên à?"

Vân Hiên gật đầu nói: "Không sai, chính là tôi."

"Cậu còn mặt mũi mà nói hả, loại người như cậu không xứng làm một vị lương y chữa bệnh cho người ta, tham lam vô độ vô liêm sỉ, cậu được thầy nào dạy vậy, làm sao giới đông y của Đông Hải chúng tôi lại sinh ra một thứ như cậu chứ."

"Thật là một hạt phân chuột làm hỏng cả nồi canh."

Vu Kiều Kiều ngạc nhiên nói: "Ông nội Bạch, ông đang nói cái gì vậy? Có phải hai người có hiểu lầm gì với nhau không?"

"Hiểu lầm gì chứ, hôm nay có biết tôi đi khám cấp cứu cho ai không?"

Bạch Dũng Tuyền khinh thường nói: "Chính là ông Viên của cô đấy, hôm nay tới nhà họ Viên, tình trạng của ông cụ rất xấu, con trai ông ấy nói trước đó hai ngày có một lương y trẻ tuổi tên Vân Hiên được Viên Viên Triều mời đến chữa bệnh cho ông cụ."

"Nhưng khi tình trạng của ông cụ vừa hơi khá lên, tên Vân Hiên này liền há miệng đòi nhà họ Viên trả công, không chỉ đòi một căn biệt thự mà còn đòi luôn 2 triệu tiền mặt."

"Vì sức khỏe của ông cụ, nhà họ Viên chuẩn bị đủ mọi thứ, nhưng Vân Hiên lại trở mặt không nhận, còn muốn tăng giá, nếu không sẽ không chữa bệnh cho ông cụ nữa."

"Trên dưới nhà họ Viên khẩn cầu, để cho họ thêm thời gian kiếm tiền, nhưng tên Vân Hiên này chẳng hề cho thời gian, chỉ nói đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ nhưng tương lai sẽ tái phát, nếu không giao nửa gia sản cho hắn thì sẽ không chữa bệnh cho ông cụ nữa."

"Là một lương y, chữa bệnh cho người khác vốn đã là lẽ đương nhiên, làm sao lại ép buộc bệnh nhân bằng cách đòi tiền được, thật là vô lại."

Ông cụ Bạch tức tối mắng.

"Việc này thực sự khiến tôi tức giận lắm, tôi định về sẽ lập tức điều tra xem đây rốt cuộc là chuyện gì, xem vị lương y Vân Hiên đòi nửa gia sản của người ta này rốt cuộc là thế nào, không ngờ lại gặp ngay ở đây."

Vu Kiều Kiều vội giải thích: "Ông nội Bạch, chuyện này có hiểu lầm, Vân Hiên không phải người như vậy đâu."

"Hừ!"

Bạch Dũng Tuyền khinh bỉ hừ một tiếng nói: "Không phải người như vậy, vậy là người thế nào, tôi hỏi cậu, cậu có chữa bệnh cho ông cụ Viên không?"

"Xem là thế!"

Vân Hiên gật đầu.

"Vậy việc cậu nói đòi nửa gia sản nhà họ Viên có thật không?"

Vân Hiên tiếp tục gật đầu nói: "Không sai, tôi quả thực đã nói như vậy."

"Vậy thì còn gì để nói nữa."

Bạch Dũng Tuyền nhìn Vân Hiên chậm rãi nói: "Lập tức cút khỏi đây cho tôi, đừng để tôi gặp mặt cậu ở Đông Hải nữa, nếu dám hành nghề y nữa, ta sẽ không cho anh còn miếng ăn đâu."

"Ông nội Bạch, ông hiểu lầm rồi, Vân Hiên hoàn toàn không phải người tham lam như vậy, nếu không thì làm gì có chuyện anh ấy chữa bệnh miễn phí cho cháu, thậm chí còn tự bỏ tiền ra mua thuốc, chuyện này nhất định có hiểu lầm, ông không nghe người ta giải thích mà cứ trực tiếp không cho anh ấy hành nghề y, ông quá võ đoán rồi."

Sau đó Vu Kiều Kiều quay sang Vân Hiên, lo lắng nói: "Vân Hiên, anh mau giải thích với ông cụ Bạch đi!"

"Ông cụ Bạch là bậc tổ sư của giới đông y Đông Hải, tám mươi phần trăm hệ thống Đông y Đông Hải đều là đệ tử truyền nhân của nhà họ Bạch, nếu ông ấy nói không cho anh hành nghề y nữa, anh thực sự có thể sẽ không thể hành nghề được đâu."

Vân Hiên cười khẽ nói: "Không có gì để giải thích cả, cây ngay không sợ chết đứng, tôi tin rằng những thông tin ông cụ Bạch nhận được hẳn đều do nhà họ Viên nói ra, nhưng liệu ông có nghe trực tiếp ông cụ Viên nói như vậy không?"

"Cái này..."

Bạch Dũng Tuyền ngẩn ra một lúc, lấy lại tỉnh táo nói: "Quả thực đều do hai người con trai thứ hai và thứ ba của nhà họ Viên nói với tôi, khi tôi tới nhà họ Viên thì ông cụ đã gần như hôn mê, không thể nói được gì."

"Nhưng, đây không phải chính là hậu quả do cậu gây ra sao? Sau khi chữa trị mà không chăm sóc, khiến bệnh tình của bệnh nhân càng nghiêm trọng hơn."
Chương 50: Đánh cược

"Đây không phải là hậu quả do tôi gây ra, mà là nhà họ Viên tự làm tự chịu."

Vân Hiên lạnh lùng nói: "Tất cả những gì xảy ra giữa tôi và nhà họ Viên, không chỉ một mình tôi biết, nếu ông cụ Bạch có tâm chỉ điểm, có thể hỏi thăm thêm người khác!"

Vu Kiều Kiều lên tiếng: "Đúng vậy, không sai, khi Vân đại ca xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Viên, anh trai cháu cũng ở bên cạnh, chính anh ấy mời Vân đại ca chữa bệnh cho ông cụ Viên, không ngờ nhà họ Viên lại cắn ngược một cái, kẻ gian đi tố cáo trước. Ông nội Bạch nếu không tin thì có thể hỏi trực tiếp anh trai cháu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Cháu đảm bảo Vân Hiên tuyệt đối không phải là người có phẩm cách thấp kém, lợi dụng bệnh tình để đòi tiền, ngược lại anh ấy là người nghĩa khí nhiệt tình, tốt bụng dũng cảm, lại còn..."

Vu Kiều Kiều vừa nói vừa cúi đầu đỏ mặt: "Lại còn rất nam tính."

Bạch Dũng Tuyền liếc nhìn Vân Hiên, bước sang một bên cầm điện thoại bấm gọi đi.

Vu Kiều Kiều liếc nhìn ông ta, vội vàng kéo Vân Hiên trách móc: "Anh làm gì mà cứng đầu cứng cổ với ông cụ Bạch vậy, mấy ông già này giống như trẻ con ấy, anh càng cứng họ càng tức giận, thỉnh thoảng mềm mỏng một chút, coi như là kính già yêu trẻ đi."

"Hơn nữa, nếu thật sự chọc ông ấy tức giận, lỡ ông ấy thật sự không cho anh hành nghề y ở Đông Hải nữa thì sao."

Vân Hiên cười khẽ nói: "Yên tâm đi, chuyện tôi hành nghề ở đâu, còn chưa đến lượt một ông già như ông ta quản được."

Rất nhanh, ông cụ Bạch đã gọi điện xong, tức giận bước tới.

Xem ra chuyện nhà họ Viên làm kẻ xấu cáo trạng trước, lừa gạt ông ta, ông cụ Bạch đã tìm hiểu gần như rõ ràng rồi.

Nhưng ông ta bước tới trước mặt Vân Hiên, vẫn chỉ vào anh nói: "Chuyện của cậu tôi quả thật đã hiểu rõ, ở một số phương diện nhà họ Viên quả thật đã làm không đúng, nhưng chúng ta với tư cách là thầy thuốc, cứu người là thiên chức, cậu đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ Viên, vậy thì nên có trách nhiệm đến cùng, không thể vì người nhà bệnh nhân nói vài câu châm chọc mà bỏ mặc bệnh nhân."

"Nếu ai cũng như cậu, vậy thì bệnh viện còn mở cửa làm gì? Không vui là bỏ mặc bệnh nhân, còn tính là bác sĩ nữa sao?"

Vân Hiên nhíu mày nhìn ông già trước mặt.

"Tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, tôi chỉ là hiểu y thuật thôi, nhưng tôi chưa bao giờ nói mình là bác sĩ cả, sư phụ tôi cũng chưa từng dạy tôi, đối với một bệnh nhân vô liêm sỉ thì phải có trách nhiệm đến cùng."

"Cho nên ông đừng lấy mấy đạo lý lớn đó ép tôi, hơn nữa tôi cũng đâu có không cho ông cụ Viên cơ hội, chỉ cần ông ta có thể thoả mãn yêu cầu của tôi, tôi tự nhiên sẽ ra tay chữa trị, tất nhiên, nếu ông ta cảm thấy mạng sống của mình không quý giá bằng nửa gia sản nhà họ Viên, vậy cũng là sự lựa chọn của chính ông ta."

"Cậu..."

Ông cụ Bạch bị Vân Hiên nói đến sững sờ.

Lúc này, người phục vụ ở quầy từ trong phòng sau bước ra, trên khay bưng một đống chất đen sì dạng cao.

"Đây rồi, toa thuốc của ngài, dùng lửa lớn đun sôi, sau đó dùng lửa nhỏ hầm từ từ, sau khi lọc bỏ dược liệu, dùng lửa lớn đun sôi mạnh trong 15 phút, ngài xem thế nào?"

Vu Kiều Kiều tiến lại gần, ngửi mùi hắc trong thuốc cao, bịt mũi oán trách: "Không phải chứ, thứ này không phải để tôi ăn đấy chứ?"

Vân Hiên liếc cô ta một cái nói: "Đây là dùng ngoài da."

Nói xong anh tiến lên dùng tay kẹp lấy một miếng thuốc cao đưa lên mũi ngửi, rồi nhíu mày quát: "Dược liệu của anh không đúng!"

"Cái gì?"

Nghe anh nói vậy, người phục vụ lập tức hoảng hốt nói: "Chỗ nào không đúng, đây chính là dược liệu anh vừa đưa tôi làm ra, anh đừng có nói bừa nhé, đây là Nhân Hòa Đường đấy."

"Nhân Hòa Đường thì sao? Đồ không đúng thì chính là không đúng, dược liệu tôi vừa đưa anh, anh mang ra ngoài rồi có phải đã đánh tráo không?"

"Thuốc của tôi làm thành thuốc cao, tuyệt đối không phải mùi thối kiểu này, mà phải là hương thơm đầy mũi, thuốc này anh nấu không đúng, hoặc là anh đã động vào dược liệu của tôi, hoặc là đã thay đổi thứ bên trong."

"Anh ngậm máu phun người!"

Người phục vụ hơi hoảng sợ, lắp bắp nói: "Tôi chỉ là đem dược liệu của anh gửi đến phòng thuốc, theo sự chỉ dẫn của anh mà nấu thuốc ra, sau đó thì thành ra bộ dạng này, tôi thấy anh đang định quỵt tiền thì có."

Nói đến đây, nghĩ đến chín số 0 trong thẻ ngân hàng của Vân Hiên, người phục vụ lập tức ngậm miệng lại.

Một người giàu có như anh, sao lại quỵt mấy trăm ngàn chứ.

Vân Hiên cầm thuốc cao đưa lên mũi, ngửi ngửi, dùng tay bóp nát quát: "Không sai, toa thuốc này tôi đã làm hơn trăm lần, không bao giờ ra kết quả thế này, chắc chắn là các anh đã đổi đồ của tôi."

"Có chuyện gì vậy?"

Ông cụ Bạch ở bên cạnh nghe tin bước tới, nhìn thuốc cao trước mặt nhíu mày nói: "Nhóc con, tôi biết cậu có chút bất mãn với tôi, nhưng cậu không thể trút giận lên Nhân Hòa Đường được, đây là cửa hàng trăm năm năm đời của nhà họ Bạch tôi, chưa bao giờ bán bất cứ thuốc giả nào, cả Đông Hải ai cũng có thể làm chứng, vu khống việc làm ăn của nhà họ Bạch tôi là phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy."

Vân Hiên cũng không thèm để ý, nói: "Ông cụ Bạch, tôi biết ông có ấn tượng không tốt về tôi, nhưng Vân Hiên tôi tuyệt đối không phải loại người bịa đặt lung tung như vậy. Dược liệu không đúng thì chính là không đúng, tôi chỉ cần ngửi một cái là biết ngay."

"Làm sao có thể?" Ông cụ Bạch nhìn thoáng qua, bảo người phục vụ lấy đơn thuốc của Vân Hiên đưa cho ông ta xem.

Người phục vụ gật đầu, lấy đơn thuốc của Vân Hiên từ trong quầy ra. Bạch Dũng Tuyền chăm chú nhìn, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc.

Trước tiên, ông ta thán phục nét chữ rồng bay phượng múa của Vân Hiên. Thời buổi này, người trẻ tuổi mà viết được nét chữ đẹp như vậy quả thực không nhiều.

Sau đó, ông ta lại cúi đầu xem kỹ đơn thuốc, vỗ đùi kêu lên kinh ngạc: "Thuốc hay, đúng là thuốc hay! Toa thuốc này tuyệt quá."

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn Vân Hiên hỏi: "Toa thuốc này là cậu kê phải không?"

"Đúng vậy." Vân Hiên gật đầu đáp.

"Quân thần tá sử phối thuốc rất tốt, dược dẫn cũng hay. Có thể kê ra toa thuốc như vậy, xem ra trình độ của cậu không tầm thường. Ngay cả tôi cũng không thể thuận tay viết ra được toa thuốc chỉnh tề như thế này. Chắc là cậu được truyền thụ từ tay cao nhân nào đó phải không?"

Toa thuốc mà Vân Hiên đưa ra cực kỳ tinh tế, gần như không thấy sơ hở nào.

Trong mắt ông cụ Bạch, một toa thuốc như vậy tuyệt đối không thể do một đứa nhóc còn trẻ tuổi viết ra được, chắc hẳn là được truyền lại từ sách cổ hoặc cao nhân nào đó.

"Coi như là vậy đi!" Vân Hiên cười nhẹ, không giải thích.

Ông cụ Bạch quay sang nhìn Vu Kiều Kiều nói: "Tình hình của cô, anh cô cũng đã nói với tôi rồi. Hàn khí xâm nhập cơ thể, tôi thực sự không có cách nào khác, chỉ có thể để cô tĩnh dưỡng thôi. Nhưng hôm nay nhìn thấy toa thuốc này, tôi chợt ngộ ra. Toa thuốc này rất hay, có thể chữa bệnh cho cô. Chỉ có điều nó lấy ôn dưỡng làm chủ, thời gian trị liệu sẽ hơi dài một chút, nhưng đã là thuốc hay hiếm có rồi."

"Nhóc con, cậu có thể lấy ra toa thuốc như vậy, coi như trước đây tôi đã nhìn lầm cậu. Nhưng cậu nói Nhân Hòa Đường của tôi bán thuốc giả, điều này vẫn không thể tha thứ được."

Vân Hiên cười nhẹ một tiếng: "Vậy ông cụ, chi bằng chúng ta cùng đánh cược nhé."

"Đánh cược? Cược gì?"

"Cược rằng người của Nhân Hòa Đường các ông nhất định đã động chân tay vào dược liệu của tôi. Ông lấy bã thuốc ra đây, để tôi phân biệt. Nếu tôi có thể tìm ra sơ hở trong đó, ông phải dập đầu xin lỗi tôi."

"Dập đầu?" Mọi người có mặt nghe xong đều kêu lên kinh ngạc. Ông cụ Bạch có địa vị gì chứ, là đại gia đông y nổi tiếng khắp vùng Đông Hải, cả giới đông y Đông Hải đều tôn kính ông ta.

Vậy mà Vân Hiên lại bắt ông cụ Bạch dập đầu xin lỗi, quả thực quá kiêu ngạo.
Chương 51: Đọc cho ông nghe

Bên cạnh, Vu Kiều Kiều cũng vội lên tiếng: "Vân Hiên, anh đang làm gì vậy? Mau rút lại lời vừa nói đi, đừng nói chuyện bất kính với ông cụ Bạch chứ."

Vân Hiên không để ý đến cô ta, Bạch Dũng Tuyền cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý: "Được, nhưng nếu cậu không tìm ra, thì phải ngoan ngoãn đi chữa bệnh cho ông cụ Viên, giúp ông ấy điều dưỡng cơ thể cho tốt đến khi khỏi hẳn."

Vân Hiên gật đầu đáp ứng: "Không thành vấn đề."

Bạch Dũng Tuyền quay đầu dặn dò người phục vụ: "Đi lấy bã thuốc đã dùng xong trong bếp sau ra đây."

"Cái này... ơ?" Người phục vụ hơi khó xử.

"Này gì mà này? Bảo cậu lấy thì mau đi lấy cho tôi."

Thấy ông cụ Bạch kiên quyết, người phục vụ cũng không nói gì, quay người về phòng thuốc, lấy ra tất cả dược liệu đã sắc hôm nay, đầy ắp một bao lớn đặt lên bàn phòng khách.

"Ông cụ, đây là tất cả bã thuốc sắc hôm nay, vì chưa xử lý nên cũng không biết trong này bã thuốc của Vân tiên sinh là cái nào, cái nào là của người khác."

"Ơ, vậy làm sao mà tìm?"

Vu Kiều Kiều nhìn đống bã thuốc trước mắt, hơn chục bao chất đống lên nhau đến hai ba trăm cân, đổ ra trải rộng thành đống bã thuốc cao gần một mét.

Vì kỹ thuật sắc thuốc của Nhân Hòa Đường tốt, nên nhiều người mang đơn thuốc và dược liệu đến đây, quỹ thuốc không chỉ phải giúp cân thuốc, mà mỗi ngày còn phải sắc ra hàng trăm hàng ngàn thang thuốc.

Cộng thêm mỗi đơn thuốc có cách sắc khác nhau, nhiều vị thuốc đã vỡ vụn thành bột, nhiều vị đã dính vào nước thuốc, tất cả bã thuốc lẫn lộn thành một đống lớn, tỏa ra mùi lạ xộc vào mũi, hoàn toàn không nhìn ra nguyên dạng.

Một đống lớn thế này, tìm ra được dược liệu của mình đã khó lắm rồi, đừng nói là còn phải tìm ra thứ bị thiếu.

"Chàng trai, giờ cậu còn dám nói mình tìm ra được đơn thuốc nào là của mình không? Tôi thấy chi bằng cậu thừa nhận thua đi, tôi cũng không làm khó cậu đâu, ngoan ngoãn đi chữa khỏi bệnh cho ông cụ Viên, nếu sư phụ cậu không dạy tốt, thì để tôi dạy cậu vậy."

Ông cụ Bạch nói lời này có ý tứ muốn dẫn dắt, để một mầm non tốt như Vân Hiên chìm sâu trong đám đông, ông ta hơi không nỡ.

Dù sao sự truyền thừa của giới Đông y ngày càng khó khăn, giới trẻ bây giờ học năm sáu năm ở học viện y là ra làm bác sĩ Tây y được rồi.

Còn muốn đào tạo ra một mầm non Đông y, không có ba năm mười năm nỗ lực là không được.

Ông cụ Bạch nói sẽ thay sư phụ Vân Hiên dạy dỗ anh cho tốt, chính là có ý muốn thu nhận anh làm đồ đệ.

Với địa vị của nhà họ Bạch ở Đông Hải, nếu thu nhận Vân Hiên làm đồ đệ, tuyệt đối là chuyện tốt giúp anh một bước lên trời, là mong ước mà bao đệ tử cầu mà không được.

Vu Kiều Kiều ở bên cạnh cũng vội lên tiếng khuyên: "Vân Hiên, hay là thôi đi, chúng ta lấy thêm một thang thuốc nữa sắc lại là được mà."

"Không sao đâu." Vân Hiên quay đầu hỏi: "Mỗi ngày sắc thuốc ở Nhân Hòa Đường chắc phải có ghi chép đơn thuốc chứ?"

Người phục vụ gật đầu: "Đúng vậy, tất nhiên là có ghi chép."

"Vậy là được rồi!"

Nói xong, Vân Hiên tùy tiện nhặt một cây gậy nhỏ, bắt đầu cào xới đống bã thuốc.

Mọi người hơi khó hiểu, chẳng lẽ Vân Hiên định từ đống bã thuốc đã sắc nhừ này mà tìm ra dược liệu của tất cả các đơn thuốc hôm nay sao?

Đây quả thực là chuyện viển vông.

Nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, ông cụ Bạch cũng hơi kinh ngạc.

Phán đoán hình dạng ban đầu của dược liệu từ bã thuốc là kiến thức cơ bản của Đông y. Dù sao thì nhiều thầy thuốc trước khi chữa bệnh cũng thường phán đoán quá trình và thời gian điều trị của bệnh nhân từ bã thuốc.

Tuy nói là kiến thức cơ bản, nhưng cũng không dễ làm được. Điều này đòi hỏi thầy thuốc phải nắm vững cực kỳ thuần thục tất cả các vị thuốc.

Bao gồm mỗi vị thuốc được chế biến và sắc như thế nào, cuối cùng sẽ tạo thành bã thuốc ra sao, đều phải có nhận thức rõ ràng.

Nếu không rất dễ phán đoán nhầm lẫn các loại dược liệu tương tự.

Hơn nữa, những thầy thuốc giỏi khi phán đoán bã thuốc, từ trước đến nay chỉ từ một vị thuốc, từ từ suy ngẫm.

Chứ đâu nói là tìm phán đoán từ cả một đống lớn dược liệu thế này.

Cho dù có năng lực đó, cũng không đủ tinh lực để làm vậy.

Mà có kinh nghiệm như thế, ai lại đi lãng phí vào quá trình tìm kiếm bã thuốc chứ.

Lúc này, Vân Hiên cúi người quan sát tỉ mỉ, chỉ dùng một cây gậy nhỏ bắt đầu cào xới dược liệu. Anh trước tiên chia đống dược liệu thành hai đống, sau đó lại tiếp tục phân chia tỉ mỉ, mỗi đống phân chia đều có tên gọi riêng, như vậy sẽ rất thuận tiện cho việc tìm kiếm.

Rất nhanh lại gộp các dược liệu giống nhau và các đơn thuốc khác nhau lại cùng một chỗ.

Chỉ một lát sau, dược liệu trên mặt đất đã bắt đầu được phân loại rõ ràng, rồi từng chút một được tách nhỏ ra.

Vu Kiều Kiều kinh ngạc nhìn Vân Hiên, rất nhanh vẻ mặt kinh ngạc đã chuyển thành say mê sâu sắc.

Đàn ông chăm chỉ làm việc có sức hấp dẫn cực lớn. Vân Hiên lúc này đang chăm chú nhìn đống bã thuốc trước mắt, mức độ tập trung của anh khiến Vu Kiều Kiều không nhịn được phải lén nhìn, càng nhìn trái tim càng đập nhanh.

"Xong rồi!"

Chưa đầy nửa tiếng, Vân Hiên đã sắp xếp xong mấy trăm cân bã thuốc, đứng dậy cười nói.

"Nhanh như vậy mà xong rồi à?"

Ông cụ Bạch kinh ngạc nhìn anh. Mấy trăm dược liệu tàn dư này, hơn trăm cân, vậy mà anh đã phân loại xong hết chỉ trong thời gian ngắn.

"Vốn chỉ là chuyện nhỏ thôi." Vân Hiên cười nhẹ một tiếng: "Bây giờ tôi bắt đầu đọc thuộc lòng các đơn thuốc các ông sắc hôm nay, ông có thể xem tôi đọc đúng hay không."

"An Thần Định Thụy Hoàn, Bát Bảo Tán, Ba Hoàng Tán, Bạch Hổ Quế Chi Thang, Tiểu Thanh Long Thang, An Thai Hoàn, Bảo Sản Tứ Vật Thang, Sài Hồ Bách Hợp Thang, Thiền Thối Ẩm, A Giao Địa Hoàng Thang..."

Từng toa thuốc một được Vân Hiên đọc ra.

Mọi người có mặt trợn mắt há mồm, vội vàng lấy ra danh mục dược liệu sắc hôm nay, đối chiếu từng cái một.

Ông cụ Bạch vốn còn vẻ mặt khinh thường, nhưng khi Vân Hiên thực sự bắt đầu đọc ra từng toa thuốc theo bã thuốc, sắc mặt càng lúc càng kinh ngạc. Sau đó ông ta bước lên phía trước, giật lấy danh mục dược liệu từ tay người phục vụ, cẩn thận đối chiếu.

Rất nhanh, hàng trăm toa thuốc đã được Vân Hiên đọc ra, gần như toàn bộ đều chính xác.

"Cuối cùng, bã thuốc này chính là của tôi." Vân Hiên dùng cây gậy nhỏ gạt một đống bã thuốc trên mặt đất, sau đó nhặt ra một đoạn rễ cây ngắn nói: "Trong đơn thuốc của tôi có một vị thuốc phải là nhân sâm trăm năm, vậy mà đây là cái gì?"

"Cái này... không phải là lát nhân sâm sao?" Người phục vụ kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.

"Sai, đây là củ cải khô." Vân Hiên quát.

"Cái gì?"

Ông cụ Bạch không thể tin nổi bước lên, cầm lấy bã thuốc trong tay Vân Hiên xem xét kỹ lưỡng, sau đó bỏ vào miệng nhai thử, lập tức sắc mặt trở nên xanh mét.

Động tác vừa rồi của Vân Hiên đã đủ chứng minh nền tảng y dược vững chắc của anh. Có thể từ một đống lớn bã dược liệu cẩn thận phân biệt ra từng vị thuốc, thậm chí có thể nói ra toa thuốc liên quan đến dược liệu, năng lực này khiến người ta không dám nghi ngờ nữa.

Khi anh nhặt ra một lát củ cải khô giả làm nhân sâm, trong lòng ông cụ Bạch thực ra đã tin anh.

Chỉ là ông ta không dám tin Nhân Hòa Đường của mình lại cũng bán thuốc giả.

Khi bỏ lát củ cải vào miệng, ông ta lập tức hiểu ra, lời Vân Hiên nói không hề giả dối chút nào.

Củ cải khô vốn cũng được coi là một vị thuốc trong tủ thuốc của họ, vì rất giống nhân sâm nên trước đây cũng từng có người dùng củ cải giả làm nhân sâm để bào chế. Nhưng không ngờ kỹ xảo thấp kém này lại xuất hiện ở Nhân Hòa Đường của họ.

Đây quả thực là tát vào mặt ông cụ Bạch, dùng chân giẫm lên mặt ông ta.
Chương 52: Vị thuốc cuối cùng

"Đi, gọi hết những người sắc thuốc trong phòng thuốc ra đây cho tôi."

Ông cụ Bạch giận dữ quát.

"Vâng!"

Nhưng chưa kịp để người phục vụ quay người, trong phòng thuốc đã có người kinh hãi kêu lên: "Không ổn rồi, đầu bếp Từ nhảy cửa sổ chạy mất rồi."

"Cái gì, ai trốn đi?"

Người phục vụ quay người đi vào phòng thuốc, hỏi một vòng rồi quay lại nói với ông cụ Bạch: "Ông cụ, không ổn rồi, đầu bếp Từ vừa phụ trách sắc thuốc, nghe nói phát hiện có người dùng củ cải giả làm nhân sâm, lén nói đi vệ sinh rồi nhảy cửa sổ trên sân thượng trốn mất."

"Chúng tôi còn tìm thấy trong tủ quần áo của ông ta một bao nhân sâm, một bao linh chi và đủ loại dược liệu quý hiếm lặt vặt, tổng cộng đến ba mươi mấy cân, ít nhất cũng trị giá mấy chục ngàn."

"Nghe nói dạo gần đây đầu bếp Từ cá độ bóng đá trên mạng, thua không ít tiền, không ngờ lại dùng cách này để ăn cắp dược liệu."

"Ba mươi mấy cân dược liệu này, nếu đều là ăn cắp, vậy đã cho bao nhiêu người dùng phải dược liệu giả rồi!"

Mọi người bàn tán xôn xao, khiến sắc mặt ông cụ Bạch tái xanh.

Người phục vụ khẽ nói: "Ông cụ, ngài xem bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"

Bạch Dũng Tuyền tức giận mắng: "Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát, tên khốn kiếp này, hủy hoại thanh danh mấy trăm năm của Nhân Hòa Đường, tôi phải cho hắn ngồi tù đến rục xương."

Ông ta giận dữ ném bao dược liệu trong tay xuống đất.

Sau đó, ông ta bất đắc dĩ quay người, nhìn Vân Hiên nói: "Chàng trai, là tôi bị lá che mắt nhìn người không rõ, những gì cậu nói đều đúng, đây đều là lỗi của tôi, tôi chịu thua."

Nói rồi, ông ta định quỳ gối xuống trước mặt Vân Hiên, nhưng ngay khi ông ta khom người xuống, một đôi tay mạnh mẽ đã đỡ lấy ông ta.

Bạch Dũng Tuyền ngạc nhiên nhìn anh hỏi: "Cậu đây là..."

Vân Hiên lên tiếng: "Ông cụ, tôi chỉ đùa với ông thôi, sao phải nghiêm túc vậy chứ?"

"Nếu ông thực sự muốn chấp nhận thua cuộc, thì chúng ta đổi cách khác, bệnh tình của Vu Kiều Kiều vẫn cần điều dưỡng nhiều mặt, giờ trong tay ông lại có đơn thuốc, vậy mời ông giúp cô ấy điều dưỡng đi!"

"Về chuyện ông Viên kia, ông cứ yên tâm, tôi có cách riêng, tôi sẽ không để ông ta gặp chuyện gì đâu, tối đa là để nhà họ Viên phải chịu một chút khó khăn thôi, nhưng tuyệt đối không để ông Viên gặp nguy hiểm."

Ông cụ Bạch thở dài, tự giễu nói: "Ôi, đôi mắt của tôi già nua lão hóa rồi, đời này không còn nhận ra chân nhân rồi. Thật không ngờ, thật không ngờ..."

Ông cụ Bạch liên tục thở dài, cảm thán, nhưng cũng không biết nói gì nữa.

Bây giờ ông ta mới nhận ra, nền tảng Đông y của Vân Hiên thật thâm sâu, thực sự quá xuất sắc rồi.

Có thể từ đống bã thuốc hàng trăm cân mà chuẩn xác tìm ra từng bài thuốc và dược liệu.

Nền tảng y học vững chắc như vậy, ngay cả Bạch Dũng Tuyền cũng không chắc đã bằng Vân Hiên được.

Hơn nữa, tay nghề kê đơn thuốc của anh cũng rất giỏi, việc chữa bệnh cứu người càng không cần phải bàn cãi. Một thầy thuốc tài giỏi như vậy mà ông ta còn muốn thu nhận làm đệ tử thì quả thực là quá tự đại rồi.

"Vân tiên sinh cứ yên tâm, tình trạng của cô Vu để tôi lo liệu. Toàn bộ chi phí điều trị sẽ miễn phí, tôi sẽ tự tay chăm sóc và điều trị cho cô ấy. Sự việc xảy ra tại Nhân Hòa Đường lần này là trách nhiệm không thể trốn tránh của tôi. Tôi cũng sẽ không giấu giếm sự việc này, mà sẽ công khai thông báo ra ngoài xã hội. Nhân Hòa Đường sẽ đóng cửa ba tháng để cải tổ triệt để, sau khi cải tổ xong, tôi rất hoan nghênh tiên sinh đến thăm quan."

"Được rồi, nếu trong lòng ông Bạch đã có tính toán là được rồi, nếu bên này đã không còn chuyện gì, tôi cũng sẽ không quấy rầy nữa."

Vân Hiên gật đầu, không nói gì thêm mà trực tiếp đứng dậy ra về.

Vu Kiều Kiều nhảy nhót theo sau, vui vẻ nói: "Này, Vân Hiên, anh đi đâu đấy, để tôi đưa anh đi một đoạn nhé!"

Bạch Dũng Tuyền nhìn theo bóng lưng hai người, gương mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ nói: "Thật hiếm có, không biết đấy là vị sư phụ nào mà tuổi còn trẻ đã dạy được một đệ tử xuất chúng như vậy, thực sự là đáng ngưỡng mộ quá."

Người phục vụ đứng bên cạnh cũng ngưỡng mộ nói: "Ông cụ Bạch, anh chàng kia thật là lợi hại."

"Hứ, chẳng những lợi hại, mà nền tảng Đông y của cậu ta vững chắc đến mức người bình thường không thể so sánh được. Ngay cả tôi cũng thua kém cậu ta, không biết sau này có dịp nào được gặp trực tiếp để thỉnh giáo hay không nữa."

"Nguy rồi!"

Nghe ông cụ Bạch nói vậy, người phục vụ bỗng nhiên kêu lên: "Ôi nguy rồi, nguy rồi!"

Bạch Dũng Tuyền nhìn chằm chằm anh ta quát: "Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?"

"Ông cụ Bạch, ông không biết đâu, lúc nãy ông anh kia đã viết ba vị thuốc lên bảng treo thưởng của ông, nhưng tôi tưởng anh ta đến gây rối nên đã lấy giẻ lau sạch mất rồi."

"Cái gì, còn có chuyện này nữa à?"

Ông cụ Bạch vội vàng đi tới phòng khách, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên bảng treo thưởng trước mặt, những dòng chữ đã bị lau sạch không còn dấu vết, ngay cả những nét vẽ cuối cùng cũng không còn.

"Đồ khốn kiếp này, mau lấy giấy than đen ra đây cho tôi!"

Sờ lên mặt giấy, vẫn còn thấy một số vết lõm mờ mịt, ông cụ Bạch vội vàng bảo người ta lấy giấy bạc, đặt lên trên rồi dùng bàn chải và bột than nhẹ nhàng chà lên từng lớp.

Chỉ một lúc sau, trên tờ giấy than đã hiện ra, qua những nét bút có thể nhìn ra được tên của hai dược liệu.

"Thị đế, cam tùng..."

Nhìn thấy tên hai dược liệu này, ông cụ Bạch không khỏi chấn động, sau đó cầm lấy toa thuốc treo thưởng xem kỹ lại, không khỏi gật gù nói: "Hay quá, thật là hay quá!"

"Dùng hai vị dược liệu này, vừa khéo trung hòa được hạn chế dược tính của giai đoạn trước, hơn nữa còn thêm một chút dược tính, thực sự quá tuyệt vời, nhưng vị dược liệu cuối cùng này phải là gì nhỉ?"

Vị dược liệu cuối cùng do nét chữ quá nhiều, lại bị chà quá sạch, nhìn thế nào cũng không ra tên của vị dược liệu cuối cùng.

Người phục vụ đứng bên cạnh khẽ nói: "Ông cụ, hay chúng ta gọi anh ta quay lại, hỏi rõ ràng không phải được rồi sao?"

Ông cụ Bạch mở miệng mắng: "Đồ ngu xuẩn, loại đại sư này, là người mà cậu nói đến thì đến nói đi thì đi sao? Cậu tưởng cậu là cái thá gì, gọi là đến vẫy tay là đi, cậu coi người ta là gì?"

Lúc này ông cụ Bạch đã bất giác đưa Vân Hiên lên tầm đại sư.

Nếu là người trẻ tuổi bình thường, ông ta tùy tiện gọi đến, cũng không thấy có gì, thậm chí một số sinh viên y khoa còn cảm thấy, mình có thể khiến ông cụ Bạch sai bảo đã là một vinh hạnh.

Nhưng khi biết năng lực của Vân Hiên không thua gì mình, trong lòng ông ta không tự chủ được đã thêm một tia kính trọng.

Loại đại sư có nền tảng vững chắc như vậy, khó tránh khỏi sẽ có một chút quái gở, điều này cũng bình thường.

Mình vừa rồi vì chuyện nhà họ Viên đã đắc tội người ta, giờ lại gọi Vân Hiên quay lại, hỏi tên vị thuốc cuối cùng, e là hơi coi thường người ta quá.

Nghĩ đến đây, ông ta quay đầu nhìn tên phục vụ một cái.

Tên phục vụ vội vàng lắc đầu nói: "Bạch gia, tôi chỉ nhớ chà xóa nét chữ, thực sự không nhớ vị cuối cùng là vị gì."

"Cậu... cậu đúng là thành sự thì ít bại sự có thừa, đồ khốn, cậu... cậu thực sự muốn làm tôi tức chết mà!"

Ông cụ Bạch giận dữ chỉ vào anh ta quát: "Phạt cậu đi quét nhà xí ba tháng, trong ba ngày phải thuộc lòng phương thuốc Thang Tề cho tôi, sai một chữ đánh gãy chân cậu."

Tên phục vụ lập tức ngây người, run rẩy nói: "Ông cụ, không phải chứ, phương thuốc Thang Tề này có hơn ngàn loại đó."

"Đừng lải nhải với tôi, cậu nhìn người ta xem, người ta có thể từ bã thuốc của mấy trăm thang thuốc phục nguyên lại phương thuốc, cậu ngay cả phương thuốc Thang Tề cũng không thuộc hết, tôi giữ cậu lại có ích gì, cút sang một bên."

Tên phục vụ cúi đầu, mếu máo quay người rời đi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Convert
  • 4.30 star(s)
  • Cầu Cầu Nhĩ Nhượng Ngã Hỏa Ba
Thiên Hạ Đệ Nhị
  • Nhất Độ Quân Hoa
Quyển 5 -...
Bản Lĩnh Thiên Y

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom