• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Thế Khúc (1 Viewer)

  • Thái Tử Chiêu Hoa: Chương 5 + 6

Hôm nay lại 2 chương ❤ (5+6)
Thực sự mị cảm thấy hai cháu này giống Sơ Không và Tiểu Tường dã man. Thẩm Như Như cũng là một cô nương hổ báo và lanh lợi, so với Tiểu Tường Tử thì thêm một phần khôn khéo, bớt một phần "nham hiểm", Chiêu Hoa chảnh chọe không khác gì Sơ Không, nhưng là version có quyền có tiền
1f60a.png
=))
#Vy
***

#trans: Mạt Họa

Chương 5

Bọn họ cứ như vậy bị rơi vào giữa mê trận của rừng Thải Độc, đang tìm kiếm đường ra khỏi rừng Thải Độc. Không... phải nói là, một mình Thẩm Như Như đang tìm đường ra.

Bởi vì tên thái tử cao cao tại thượng kia chỉ giỏi mở miệng sai khiến hối thúc người ta là nhanh, còn chuyện khác thì lười đến đầu ngón tay cũng không thèm nhấc.

Thẩm Như Như vừa đi về phía trước tìm đường, vừa buông tiếng thở dài, nàng quay đầu nhìn lại, Chiêu Hoa thái tử kia khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn trời nhìn đất, cứ thế không đi về phía con đường nhỏ bên phải một bước nào.

Thẩm Như Như cảm thấy trong lòng mệt mỏi vô cùng.

Thật ra lúc nàng tỉnh lại, đã có cơ hội vứt bỏ không quan tâm tên Chiêu Hoa thái tử kiêu căng này.

Lúc đó nàng tỉnh trước Chiêu Hoa, hiểu ra bọn họ rơi vào giữa mê trận, cũng phát hiện ra người hầu của Chiêu Hoa toàn bộ đều không thấy nữa. Mà khi đó, vị Chiêu Hoa thái tử đế giày không nhuốm bụi trần trong truyền thuyết này đang nằm ngửa trên mặt đất, tóc đen bung xõa. Trừ khuôn mặt vẫn đẹp quá đáng như cũ thì nơi khác trên người đều bẩn y như nàng.

Nếu nàng muốn bỏ lại Chiêu Hoa, lúc đó chỉ cần phủi mông bỏ đi, sau khi Chiêu Hoa tỉnh lại cũng tuyệt đối không biết hắn bị người ta bỏ lại đâu.

Nhưng con người Thẩm Như Như, cứ thích vào thời điểm nên dùng lòng dạ đen tối để làm việc lại thích phát huy một chút đạo đức tốt đẹp...

Cuối cùng nàng cũng không bỏ lại Chiêu Hoa, mà nhấc hắn lên một bên vai, mang hắn cùng đi tìm tâm của mê trận này, tính toán sớm ngày tìm đường phá trận để ra ngoài... Nhưng bây giờ Thẩm Như Như đối với quyết định của mình lúc đó cảm thấy hối hận sâu sắc.

Vô cùng sâu sắc!

"Đúng ra nên để hắn nằm trên đất tự sinh tự diệt!"

Ngay lúc Thẩm Như Như lẩm bẩm mấy lời này, bên cạnh nàng đột nhiên thổi tới một trận gió lạnh, sau đó có người khặc khặc cười quái dị: "Ngươi muốn giết hắn à? Ta giúp ngươi nhé?"

Lông tơ khắp người Thẩm Như Như nhất thời bị trận gió lạnh u tịch này thổi dựng đứng lên, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen nhanh như chớp xông về đến chỗ Chiêu Hoa đang đứng.

Đây chẳng lẽ là tà ma do độc khí ngàn vạn năm của rừng Thải Độc ngưng tụ thành mà Thẩm Nghị từng nói qua?

Thẩm Như Như hít ngược một hơi khí lạnh lại, lập tức hô to: "Tránh ra!" Chiêu Hoa đảo mắt nhìn Thẩm Như Như, chân mày động một cái. Bước chân một nửa cũng chưa động, mắt thấy bóng đen kia sắp đụng vào Chiêu Hoa, Thẩm Như Như quát chói tai: "Tránh ra đi thái tử yếu đuối ơi!"

Bóng đen lúc này đã nhào tới trước người Chiêu Hoa, thoáng chốc ngưng tụ thành hình, trong tay hắn nắm đại đao, một đôi mắt thịt đỏ chạch quỷ dị hưng phấn nhìn chằm chằm Chiêu Hoa: "Não tủy của ngươi thuộc về ta!"

Đại đao rơi xuống.

Thẩm Như Như cắn răng nhắm mắt, cúi đầu không dám nhìn.

Chỉ nghe "Bùm" một tiếng!

Xung quanh chợt lâm vào yên tĩnh cùng tận. Bên kia không có truyền đến mùi máu tanh như dự liệu, Thẩm Như Như đợi qua một lát, mới tò mò mở mắt ra, nhìn bên kia một cái, chỉ thấy Chiêu Hoa vẫn đứng yên ổn, dưới chân hắn vẫn tỏa ra kim quang như cũ, thần sắc cũng kiêu căng trời sinh như trước.

Mà tà ma kia đã không còn dấu vết.

"Bổn vương đã nói, ngươi chẳng qua chỉ là người hầu, chớ tính toán ra lệnh cho Bổn vương. Hơn nữa..." Hắn xa xa nhìn Thẩm Như Như, hí mắt hỏi: "Ban nãy ngươi gọi Bổn vương là gì?"

Thẩm Như Như có mấy phần thất thần nhìn hắn.

Đúng rồi, sao nàng lại quên mất, trong Cửu Trọng Thiên lưu truyền nhiều truyền thuyết liên quan đến vị thái tử này, Thiên đế Thiên hậu ký thác kỳ vọng rất lớn ở hắn, từ nhỏ đã lệnh cho Chiêu Hoa thái tử đi theo phu phụ chiến thần ra chiến trường giết địch, mà khi thái tử ở Cửu Trọng Thiên, dù sao thầy dạy mưu sĩ của hắn cũng là các quan văn trên trời. Văn thao vũ lược, Chiêu Hòa thái tử đều có.

Hắn kiêu căng như vậy, bởi vì hắn tuyệt đối có tư cách kiêu căng.

Thấy Thẩm Như Như kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt Chiêu Hoa càng híp chặt hơn: "Bổn vương ban nãy hình như nghe thấy hai chữ yếu đuối?"

Thẩm Như Như lập tức cười híp mắt, dịu dàng vồn vã: "Chiêu Hoa thái tử kinh tài tuyệt tuyệt, tinh thông văn trì võ công, vừa nãy gió quá lớn, là thái tử nghe nhầm rồi."

Chiêu Hoa lạnh lùng "Hừ" một tiếng, nói: "Đi tìm tâm trận."

Thẩm Như Như rũ mi hạ mắt đáp một tiếng: "Dạ."

(Nghe bà Như "Dạ" mà da gà ta nổi cuồn cuộn.)
///

Chương 6:

Trái phải hai bên đều là đường cụt.

Sau khi Thẩm Như Như xem xét xong thì hết sức thất vọng, quay lại nói với Chiêu Hoa đang ở phía xa xa: "Trước kia lúc ta cùng sư phụ đến rừng Thải Độc, cũng từng lâm vào mê trận, chẳng qua chưa lần nào khó đối phó như lần này. Nơi này có khí độc ngưng tụ thành tà ma, còn khiến cho pháp lực toàn thân chúng ta từ từ tiêu hao đi, cũng không tìm được tâm trận, nói không chừng..." Thẩm Như Như có chút ưu sầu, "Nói không chừng nơi này là một tử trận."

Tử trận, truyền thuyết có một trận pháp không có tâm trận, chỉ có thể vào không thể ra, người vào trận đều bị hút hết pháp lực, khô héo mà chết.

Chiêu Hoa thái tử nghe vậy, mi mắt trầm xuống một khoảnh khắc, không hốt không hoảng mở miệng: "Tử trận là trận chết, bên trong sẽ không có vật sống, ban nãy kẻ ta gặp tuy là tà ma, nhưng cũng là vật sống, có thể thấy nơi này tuy khô cằn, nhưng ắt sẽ có vật sống khác, chẳng qua là chúng ta chưa phát hiện ra."

Ánh mắt Chiêu Hoa bình tĩnh nhìn khắp nơi một cái: "Lúc ta chưa tỉnh, ngươi đã cõng ta qua những nơi nào?"

Thẩm Như Như suy nghĩ một chút: "Theo đường này đi, hai bên đều là cây khô, trên đường đi ngang qua một cây cầu nhỏ."

Ánh mắt Chiêu Hoa sáng lên: "Cầu?"

"Đúng rồi, con đường đó có một con sông chảy ngang..." Nói tới đây, Thẩm Như Như chợt mở to mắt. Cùng Chiêu Hoa bốn mắt giao nhau.

Có sông có nước, tự nhiên phải có nguồn, nước là chủ sinh, có sông tất nhiên sẽ có sinh cơ! Tâm trận có lẽ ở ngay giữa sông!

Hai người lập tức chạy trở về, Chiêu Hoa nhịn không được liền chê bai Thẩm Như Như: "Nếu đi qua cầu, tại sao không nhìn dòng nước kỹ một chút, sư phụ ngươi chưa từng dạy ở trong trận pháp phải lưu ý tất cả những thứ không bình thường sao?"

Thẩm Như Như nhịn không được muốn thanh minh.

Suy luận theo lẽ thường, sư phụ làm y sư nào lại dạy cho đồ đệ mình trận pháp hành quân đánh giặc chứ!

Tuy rằng sư phụ đó của nàng... thật sự vẫn có dạy qua.

Trở lại bên cây cầu nhỏ, Chiêu Hoa liền trầm mặc một lát, mắt hắn chăm chú nhìn nước sông, đột nhiên nhìn chằm chằm vào nơi nào đó ở giữa sông, kim quang dưới chân hắn chợt lóe lên, thân hình động một cái, lập tức bay đến giữa lòng sông, lòng bàn tay nắm chặt, một luồng kim quang tỏa sáng tứ phía, một thanh trường kiếm lập tức xuất hiện trong tay hắn.

Lúc ở Tam Trọng Thiên, Thẩm Như Như đã nghe qua vô số truyền thuyết về thanh Thái Hi kiếm này, nhưng rốt cuộc trăm nghe không bằng một thấy, ánh sáng của Thái Hi kiếm quá mức lóa mắt, xoẹt qua làm Thẩm Như Như không dám nhìn thẳng.

Chỉ thấy trường kiếm ba thước vung lên theo Chiêu Hoa, mang theo khí thế lay động đất trời, chém mạnh vào lòng sông.

Chỉ một thoáng, trên trời dưới đất, cảnh tượng tứ phía rung chuyển kịch liệt.

Thẩm Như Như biết một đòn này đã đánh vào tâm trận.

Nhưng kế tiếp khiến Thẩm Như Như không thể ngờ tới, ở giữa lòng sông đột nhiên phóng ra một Ma Xà to lớn thân hình thô ráp!

Trận này cư nhiên còn có yêu ma bảo vệ! Vậy thì trận pháp này tuyệt đối không phải là do trời giăng sẵn! Đây là do có người tận lực bày ra! Muốn đem nàng và Chiêu Hoa nhốt lại nơi này!

Rốt cuộc là ai chứ!

Vấn đề này Thẩm Như Như không kịp nghĩ rõ ràng, liền thấy Ma Xà vẫy đuôi tấn công về hướng Chiêu Hoa, Chiêu Hoa căn bản không trông cậy Thẩm Như Như có thể giúp đỡ, nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, rút kiếm quay người lại đỡ đòn. Hắn quát khẽ một tiếng, trực tiếp chặt đứt lìa cái đuôi của Ma Xà đang giãy giụa.

Chiêu Hoa bám theo thân thể của Ma Xà đi lên, nhắm ngay đầu Ma Xà, trực tiếp chém xuống, đem đầu xà đang sống sờ sờ chém thành hai nửa. Động tác như nước chảy mây trôi, vô cùng lưu loát.

Ma Xà gào thét thảm thiết vang trời, thân thể to lớn rơi vào lòng sông, nước bắn lên nhiều vô kể.

Trên không trung Chiêu Hoa khẽ vuốt trường kiếm, dùng pháp thuật lau sạch vết máu trên thân kiếm.

Thẩm Như Như nhìn mà há hốc miệng.

Chiêu Hoa khép tay áo, cúi đầu nhìn Thẩm Như Như một cái: "Ngưỡng mộ không, Bổn vương cho ngươi cơ hội nịnh nọt đấy."

"Thái... thái tử điện hạ..."

"Nói."

"Sau lưng ngươi... vẫn còn yêu quái."

Chiêu Hoa ngẩn ra, chợt quay đầu, chỉ thấy đuôi rắn bị hắn chặt lúc nãy đang mọc ra một cái đầu, biến thành một con rắn nhỏ hướng phía sau lưng hắn nhào tới. Chiêu Hoa xoay người lại, chặt đứt đuôi rắn thêm lần nữa.

Còn không chờ hắn quay đầu, thân thể Ma Xà chìm trong nước bỗng động một cái, lần nữa ngẩng đầu lên, lần này cái đầu bị Chiêu Hoa bổ làm đôi biến thành hai cái đầu!

Thành một con rắn hai đầu.

Yêu ma này... căn bản là chém không chết!

Rắn hai đầu khè lưỡi hướng về Chiêu Hoa đánh tới, bên này Chiêu Hoa vừa chém đuôi rắn, trường kiếm trong tay đỡ đòn tấn công của một đầu rắn, một cái đầu khác đánh từ sau lưng tới, cắn một cái trên vai Chiêu Hoa.

Sắc mặt Chiêu Hoa biến đổi.

Thẩm Như Như thấy vậy, trong lòng lại càng rõ nếu còn đấu tiếp trong trận pháp biết hút pháp lực này thêm nữa, càng lâu sẽ càng bất lợi cho bọn họ.

Nàng cắn răng, đang lúc trong lòng do dự.

Lúc này Chiêu Hoa lại đem Thái Hi kiếm ném trên mặt đất, Thái Hi kiếm rơi xuống trước mặt Thẩm Như Như, chỉ nghe trên không trung Chiêu Hoa vừa chiến đấu với rắn hai đầu vừa hướng về Thẩm Như Như hô to: "Thông minh một chút! Cầm kiếm đâm vào tâm trận! Đi ra ngoài!"

Hắn là muốn... để nàng đi.

Chiêu Hoa thái tử trời sinh kiêu căng này, lúc nào cũng uy hiếp đòi giết nàng, ở giây phút tính mạng nguy cấp, vậy mà lại đem Thái Hi kiếm của hắn ném cho nàng, muốn để nàng chém vào mắt trận, chạy thoát thân...

Thẩm Như Như cầm Thái Hi kiếm, trong lòng rối loạn tơi bời, nàng có thể đi, nàng có thể nhân lúc này cầm Thái Hi kiếm đâm vào tâm trận, nhấc chân chạy đi, vốn là Chiêu Hoa để nàng làm như thế, nàng không nên có bất kỳ gánh vác nào!

Nhưng mà!

Nàng ngẩng đầu nhìn Chiêu Hoa - cái tên đang cho nàng cơ hội tranh thủ thoát thân kia, nội tâm có chỗ nào đó không thích hợp, ranh giới đạo đức lúc này không cho nàng một cái gật đầu.

Thẩm Nghị trước kia thường nói nàng đời này không làm nên việc lớn, bây giờ nhìn lại, nàng không những là người không làm được việc lớn, nàng còn là người vào lúc nguy cấp lại không giấu được bí mật trên người nữa...

Thẩm Như Như ngẩng đầu lần nữa, trong con ngươi màu đen phản chiếu hình ảnh Chiêu Hoa đang chiến đấu cùng Ma Xà, sâu trong đáy mắt từng tia sáng đỏ chợt lóe lên, Thái Hi kiếm trong tay Thẩm Như Như cũng lóa lên một đường sáng, khắp thân kiếm bắt đầu run rẩy, dường như đang bài xích sự tiếp xúc của Thẩm Như Như.

Thẩm Như Như thấy vậy, dứt khoát ném Thái Hi kiếm tại chỗ, mũi kiếm Thái Hi cắm vào đất không sâu.

Trên không trung Chiêu Hoa đang ứng phó với xà yêu hơi phân tâm nhìn xuống một cái, thấy Thẩm Như Như ném bảo kiếm của hắn như vậy, còn hướng đến chỗ hắn mà chạy tới, nhất thời giận đến huyết dịch sôi sục: "Ngu xuẩn, đến bỏ chạy cũng không biết?"

Thẩm Như Như không để ý tới hắn, trong nháy mắt tiếp theo, Chiêu Hoa liền cảm thấy một cổ khí tức cuồng đại cuốn tới.

Nhiều năm theo phu phụ chiến thần chinh chiến tứ hải, đi qua bát hoang, Chiêu Hoa quá rõ ràng cỗ khí tức này là gì, đây là...

Khí tức của Ma giới vương tộc...

Chiêu Hoa kinh ngạc đến mức tròng mắt co rúc mãnh liệt, Thẩm Như Như này vậy mà... lại là Ma giới vương tộc?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nhất Thế Phi Thiên
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Nhất Thế Phi Thiên
  • Nhất Thế Khuynh
Khuynh Thế Thiên Tài
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
  • Phong Lăng Thiên Hạ
Chương 2672

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom