• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thiên kim giả cá koi (1 Viewer)

  • Phần 3

7.

Tôi cúi đầu, khoảng cách gần khiến tôi ngửi thấy rõ ràng hương vị sạch sẽ sảng khoái trên người anh.

“Không phải."

"Nói dối."

Phương Tư Tề nói xong, nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu.

Thấy tôi mãi không ngẩng đầu, anh thở dài như thỏa hiệp:

"A Lê, năm đó ba tôi quả thật đã nhận ơn của em, nhưng tôi không có, tài sản của tôi bây giờ đều là do tôi tự mình kiếm được.”

"Không liên quan gì đến sức mạnh cá koi của em.”

"Cho nên em có thể tin tưởng tôi, tôi không hề có ý đồ gì khác với em cả.”

Tôi: ... Lừa dối.

Phương Tư Tề lại nói:

“Giang Lê, tác dụng của người nhiều chuyện chính là nói chuyện.”

Ôi, ôi!

Tôi biết rồi.

"Phương Tư Tề."

Tôi vẫn không ngẩng đầu lên, vô thức cầm một cái nĩa khác lên để chơi.

"Ừm.”

"Anh thật sự tin tưởng tình cảm mười bốn năm không gặp sao?"

Phương Tư Tề lớn hơn tôi năm tuổi.

Khi gia đình họ rời khỏi nhà tôi, anh ấy chỉ mới mười tuổi.

Mười bốn năm không gặp, thế mà vừa gặp đã muốn cưới tôi. Chẳng lẽ anh không thấy đột ngột sao?

"Em nghĩ vì sao tôi phải cố gắng kiếm tiền như thế?"

Phương Tư Tề cười cười, đưa tay xoa đầu tôi.

"A Lê, em chưa từng thấy tôi, không phải vì tôi không ở đây."

"Mà là tôi không thể."

Tôi ngẩn người, ngước mắt lên nhìn vào con ngươi sâu thẳm của Phương Tư Tề.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới lời nói của mẹ tôi —— nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng trở về, rất dễ rước phiền toái đến.

Vì thế ư?

"Ừ, mười bốn năm qua tôi vẫn luôn dõi theo em."

Phương Tư Tề nói xong, dường như tự anh cũng thấy buồn cười, cúi đầu, ý cười bất đắc dĩ.

"Nhưng mà chỉ là quan sát từ xa.”

"Dù sao, cá koi nào đó không gặp xui xẻo, không cho tôi cơ hội biểu hiện."

!!!

Cái này!

Tôi hít sâu một hơi, dưới ánh mắt chăm chú của Phương Tư Tề, tay chân không hiểu sao có chút tê dại.

Tim tôi đập thình thịch, mặt tôi đỏ bừng.

Giọng của Bàng Nhất Thanh đột nhiên vang lên:

“Tư Tề, nếu cậu dám xuống tay với A Lê, ông đây sẽ lấy kim đâm cậu tàn phế đó!"

Tôi vội vàng nghiêng đầu, thấy Bàng Nhất Thanh mặc âu phục giày da đi tới, tầm mắt anh không ngừng nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"A Lê, mặt em sao lại đỏ thế hả? Có phải cái tên cầm thú này làm gì đồi bại không?”

“Không, không có... Trong sảnh nóng quá thôi.”

"Thật sao?”

Bàng Nhất Thanh dường như không tin tưởng cho lắm, nhìn Phương Tư Tề vẻ mặt khó hiểu, vội vàng cảnh giác kéo tôi đứng sang bên cạnh.

"Em tránh xa tên cầm thú này ra đi, cậu ta có ý xấu đó!”

"Đi thôi, đi với anh, em thành thật nói anh nghe, nhà họ Khương có phải sắp toang rồi không? Hôm nay nhà lão ta sẽ gặp xui xẻo đúng không? Em bật mí cho anh biết chút đi!”

Phương Tư Tề đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng chúng tôi rời đi, lắc đầu cười khổ.

Phương Hân Hân yên lặng đi tới, lắc đầu, chậc chậc cảm thán:

"Thế này là chị dâu có hai nhà mẹ đẻ lận đó? Sau này nếu chọc chị dâu không vui, chị ấy về nhà mẹ đẻ rồi, anh muốn đón đi chỉ sợ không dễ đâu nha.”

"Bàng Nhất Thanh và chú Lưu đều sẽ xử đẹp anh.”

Mặt Phương Tư Tề đen sì, ánh mắt lạnh lùng liếc sang Phương Hân Hân.

"Phương Hân Hân, em không nói cũng không ai bảo em câm đâu.”



Bàng Nhất Thanh chỉ là một bác sĩ, căn bản không hứng thú với việc bán đấu giá đất.

Cho nên tôi, anh ta, còn cả Phương Hân Hân đều không xuống hội trường dưới tầng tham gia sự kiện đấu giá.

Chỉ có Phương Tư Tề một mình dắt theo trợ lý tham gia.

Trong bữa tiệc có không ít người đến để hóng chuyện.

Họ muốn xem cuộc sống của tôi sau khi rời khỏi nhà họ Khương sẽ thế nào.

Nhưng bây giờ tôi có ba gia tộc lớn chống lưng, ai dám gây khó dễ với tôi đây?

Tôi lười phản ứng với những cái nhìn săm soi kia, ba người chúng tôi dựa vào lan can tầng hai, vừa nhìn xuống lầu vừa tám chuyện.

"A Lê, em ở nhà họ Phương có thoải mái không? Nếu không thích thì cứ đến nhà anh nhé, bất cứ lúc nào cũng được."

"Anh và vợ luôn chừa sẵn một phòng cho em.”

"Được thôi.”

Tôi nhìn Bàng Nhất Thanh, cảm động trả lời:

“Cảm ơn anh nhé anh Nhất Thanh.”

"Khách sáo gì chứ, có thể xưng anh gọi em với cá koi là anh đang được lợi còn gì. Nhưng mà tên nhóc Phương Tư Tề kia, vừa rồi anh chỉ nói đùa thôi. Em thật sự có thể cân nhắc thằng bé, dù sao nó nhớ thương em…"

Bàng Nhất Thanh đột nhiên nhíu mày, chán ghét nhìn xuống dưới tầng.

Tôi nhìn theo, thấy người tham gia đấu giá đang lục tục từ hội trường đi vào.

Trong đám người, Khương Đức Thắng mặc âu phục giày da, cổ tay quấn băng gạc vẻ mặt vui mừng được mọi người vây quanh, dường như họ đang chúc mừng lão ta.

Khương Kỳ mặt không đổi sắc, đứng ở phía sau lão không nói một lời.

Mà Khương Châu Châu mặc váy dạ hội cao cấp, đứng ở trước mặt Phương Tư Tề cười tươi như đóa hoa mẫu đơn.

"Xem ra đã lấy được mảnh đất mong muốn kia rồi ha?"

Tôi nhếch khóe môi, cười cười.

Bàng Nhất Thanh khó hiểu:

“Không phải chứ? Hai mảnh đất này là do đơn vị của chú Lưu đưa ra mà, Tư Tề không đến nỗi thua nhà họ Khương chứ?"

"Anh ấy không lấy."

Tôi nghiêng đầu, tâm tình không hiểu sao trở nên cực kì tốt.

Trùng hợp chính là, Khương Châu Châu ngẩng đầu lên cũng vừa vặn nhìn thấy tôi, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, cất cao giọng:

"Giang Lê, đừng trách tao nói thẳng! Tao đã sớm bảo mày là sao chổi rồi mà!”

"Mày mới rời khỏi nhà tao đến nhà họ Phương vài ngày, nhà tao đã lấy được một mảnh đất nóng bỏng tay như vậy, ước tính lợi nhuận phải hơn mười triệu.”

"Ngược lại là anh Tư Tề bị mày liên lụy, thế mà thua nhà tao. Tao nghe nói anh ấy vì định giá mảnh đất này đã chuẩn bị rất lâu. Thế rồi vì mày mà vuột mất, quá đáng tiếc!”

"Mày ấy, chính mình xui xẻo cũng đừng liên luỵ người khác chứ!”

8.

Bởi vì mấy ngày trước Khương Đức Thắng gãy tay, ai nấy đều nói nhà họ Khương vì lấy oán báo ơn mới gặp quả báo.

Thế nên Khương Châu Châu lúc này muốn vớt vát thể diện, cô ta nói, giọng càng lúc càng to.

Rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở đây.

Mọi người nhao nhao ngẩng đầu, nhìn về phía tôi đứng trên tầng hai, ánh mắt có hâm mộ, có khinh bỉ, có khinh thường...

Vẻ mặt Khương Đức Thắng và Khương Kỳ là phức tạp nhất.

Khương Đức Thắng hối hận và căm hận, dường như đối với tôi rất chán ghét, nghiến răng kèn kẹt.

Khương Kỳ... Vẻ mặt ảm đạm, nhìn không ra là cảm xúc gì.

Tôi dựa người vào lan can, một tay chống cằm, đột nhiên có chút hưởng thụ cảm giác nhìn xuống bọn họ.

Tâm tình rất tốt giơ tay kia lên, tôi chào hỏi Lưu Sâm Sinh bên cạnh:

"Chú Lưu~~"

Lưu Sâm Sinh với tư cách là người tổ chức buổi đấu giá, đương nhiên phải thể hiện sự uy nghiêm.

Nhưng trong khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn thấy tôi, ông rất vui vẻ:

“Giang Lê à, sao rồi? Có muốn đi cùng chú Lưu không? Đến chỗ chú ở mấy ngày nhé?“

"Không được đâu chú Lưu, cháu tới góp vui thôi."

"Đúng rồi chú Lưu, chúng ta bán đấu giá hai mảnh đất, thật sự ngon ăn vậy ư?”

Nói đến chuyện này, sắc mặt Lưu Sâm Sinh trở nên hơi khó coi.

Ánh mắt ông nhìn sang đám người nhà họ Khương đang đắc ý, sau đó tiếc nuối nhìn Phương Tư Tề.

"Đúng, trong đó ưu thế của lô đất rất đầy đủ, có thể lấy ra làm trung tâm thương mại, giá trị sản lượng hàng năm sẽ đạt tới hơn mười triệu."

Tôi cười:

“A, vậy con phải chúc mừng Tư Tề, đấu giá được miếng đất tốt như vậy."

Khương Châu Châu lập tức cười lớn, cười cực kì khoa trương:

"Giang Lê mày điên rồi à? Mảnh đất đó là do nhà họ Khương chúng tao lấy được! Phương Tư Tề lấy mảnh đất hoang kia, công sức đổ sông đổ biển rồi.”

"Tuy rằng nhà họ Phương không thiếu tí tiền này, nhưng mày đó, chính là đồ sao chổi!"

"Tao thấy nếu không phải bởi vì lúc trước mày ở nhà tao thì dựa vào mẹ mày, nhà họ Khương chúng tao còn có thể kiếm được nhiều hơn."

Tôi không hề tức giận, thâm ý nói:

"À ~~~ vậy nên cô thừa nhận nhà họ Khương các cô ăn nên làm ra là nhờ vận thế của mẹ tôi rồi?"

"Giẫm lên mẹ tôi để làm giàu, lại bắt nạt tôi như thế, nhà họ Khương các người biết cách trả ơn đấy.”

Sắc mặt Khương Châu Châu thay đổi:

“Mày!"

Khương Đức Thắng thầm mắng Khương Châu Châu không có đầu óc, sau khi quát một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn tôi:

"Giang Lê, để người lớn ngửa đầu nói chuyện với mày thế này sao, mày có biết phép tắc không hả? Mau xuống đây!"

"Không đấy."

Đùa hả, ba gia tộc lớn đều nhờ vào vận thế của tôi mà phát triển đấy.

Phóng mắt nhìn khắp thủ đô này, có ai mà không ngưỡng mộ chứ?

"Giang Lê, mày mang đến xui xẻo như thế, vẫn là đừng gây họa cho nhà họ Phương nữa, trở về đi, tao đảm bảo sẽ không tính toán hiềm khích trước kia, coi mày như con gái ruột.”

"Cảm động quá chú Khương, lời này chú nói tự bản thân chú có tin nổi không? Chú muốn tôi trở về, chẳng lẽ không phải bởi vì bây giờ tôi có ba gia tộc lớn chống lưng sao?”

Tôi nói thẳng, hội trường bàn tán xôn xao.

Khương Đức Thắng bị chỉ trỏ, sắc mặt thay đổi.

Khương Châu Châu không phải tính cách có thể nhẫn nhịn, thấy Khương Đức Thắng lại bị cười nhạo, chỉ vào tôi mắng:

"Giang Lê! Mày đừng có được nước lấn tới! Nếu không có mày, gia đình tao sẽ sống tốt hơn nhiều! Mày là đồ sao chổi, cả đời cũng đừng trở về!"

"Vậy cô nhớ kỹ những lời này nhé, tương lai đừng tự vả mặt.”

Tôi cười cười, không nhìn những thứ bẩn thỉu này của của nhà họ Khương nữa, đổi sang nhìn chằm chằm khuôn mặt vui vẻ của Phương Tư Tề.

"Chọn đất theo ý của tôi, không hối hận chứ?”

Phương Tư Tề nhướng mày, nghiêng đầu:

“Ngàn lần cảm ơn."

Anh vừa dứt lời, hội trường lập tức trở nên im ắng.

Mọi người hiển nhiên đều khiếp sợ đến choáng váng.

Cái gì? Phương Tư Tề từ bỏ việc đấu giá mảnh đất nóng bỏng tay đó, thế mà chỉ vì tôi nhìn trúng mảnh đất hoang kia thôi?

Thế này...

Trong lúc nhất thời, không ít ánh mắt nhìn tôi đều thay đổi, dường như thật sự tin tưởng tôi chính là sao chổi mang đến xui xẻo.

Ngược lại, Lưu Sâm Sinh ban đầu còn tiếc nuối thay cho Phương Tư Tề, nghe tôi nói thế thì thở phào nhẹ nhõm.

“Hội trưởng!”

Đương lúc mọi người bàn tán sôi nổi, một thanh niên mặc âu phục đột nhiên vội vàng vọt vào hội trường, vẻ mặt lo lắng.

Tôi nhíu mày, liếc Phương Hân Hân và Bàng Nhất Thanh, ba người cùng nhau nằm sấp trên lan can, chờ xem kịch hay.

“Làm sao vậy?"

Lưu Sâm Sinh hỏi.

"Mấy ngày trước có mấy đứa nhóc lẻn vào mảnh đất ở khu Hạ Quang chơi, đào trong đất ra mấy mũi tên và đồng tiền mang đi bán, kết quả..."

"Tóm lại bây giờ mảnh đất kia đã bị đội khảo cổ niêm phong, phải đợi khảo cổ xong mới có thể trả về cho bộ thương mại."

Cậu ta nói xong, sắc mặt người dưới tầng lập tức thay đổi!

Nhất là người nhà họ Khương, sắc mặt đắc ý ban nãy bây giờ trở nên xanh mét!

Đất ở khu Hạ Quang…

Chính là mảnh đất nhà họ vừa lấy được.

Dường như ngay lập tức, ánh mắt sắc bén như dao của Khương Đức Thắng chém về phía tôi.

Lão ta phản ứng rất nhanh.

"Ôi chao, đúng là chỉ trong tiểu thuyết mới có sự trùng hợp như thế~~”

Tôi ra vẻ kinh ngạc, mượn ưu thế tầng hai mà nói vọng xuống hội trường.

"Khảo cổ một hôm hai hôm cũng được thôi, nhưng chẳng may mấy năm thì sao giờ ta?”

"Hơn trăm vạn đều đập hết vào đó rồi, bây giờ đất không động vào được, tiền cũng không thể lấy lại, thế không phải uổng công rồi ư? Tài chính của nhà họ Khương có chịu nổi không?"

"Hơn nữa, nếu mảnh đất kia thật sự tra ra di tích hoàng lăng gì đó, địa bàn có thể sẽ phải thu hồi đó nha!”

Phương Hân Hân rất phối hợp với tôi, khoa trương che miệng:

"Cũng không đúng nha, nếu thật sự trùng hợp như vậy thì sẽ là một danh lam thắng cảnh đó, nếu thế khu nghỉ dưỡng nhà chúng ta không phải sẽ phát triển theo sao?"

"Giang Lê, chị không phải là cá koi chuyển thế đó chớ?"

9.

Khương Châu Châu bị đoạn đối thoại khoe khoang của hai chúng tôi kích động, hai mắt đỏ lên.

Trông thấy mấy triệu tiền vốn cứ thế bị khoá lại, làm sao có thể bận tâm đến chuyện khác nữa?

“Sao có thể trùng hợp như thế được! Quá vô lý!”

"Giang Lê đồ sao chổi! Mày muốn hãm hại nhà tao đến mức nào mới hài lòng hả?”

Tôi bật cười, vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt:

"Không phải cô vừa mới nói đã đuổi được sao chổi là tôi đi rồi sao?”

"Sao bây giờ xui xẻo lại trách tôi rồi?"

"Chắc chắn là mày!"

Khương Châu Châu tức giận đến mức mặt mũi đều vặn vẹo, chỉ vào tôi chửi ầm lên:

“Nếu không phải mày giở trò quỷ, làm sao có chuyện như thế xảy ra ngoài đời cơ chứ!”

Cuối cùng cũng chờ đến khi cô ta nói ra những lời này.

Nụ cười trên mặt tôi biến mất trong nháy mắt.

Vẻ mặt nghiêm túc nhìn ba người nhà họ Khương, giọng nói hơi trầm xuống:

"Nhà họ Khương các người, chẳng lẽ chưa từng trải qua chuyện kì diệu mà hiện thực vốn dĩ không thể xảy ra sao?”

"Nếu không, chỉ dựa vào các người có thể đi tới vị trí hôm nay ư?"

"Sao bây giờ lại không tin nữa?"

Khương Châu Châu nông cạn, nhưng Khương Đức Thắng và Khương Kỳ thì không.

Nhà họ Khương mượn sức mạnh siêu nhiên mới có thể phất lên, bọn họ sao có thể không hiểu?

Hai người họ lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của tôi, đồng tử chấn động!

Họ ngẩng đầu khiếp sợ nhìn tôi, hoàn toàn không thể tin nổi.

Khương Đức Thắng cứ như bị hút hết sức lực, suy yếu lùi về phía sau một bước, lẩm bẩm nói:

“Là mày. Thế mà là mày…”

Tôi nhíu mày, nhìn về phía Khương Kỳ:

“Khương Kỳ, tôi đã nói rồi, giá trị khuôn mặt này của anh đã hết rồi.”

Nói xong, tôi không nhìn bọn họ nữa, xoay người rời đi.

Nhà họ Khương gặp xui xẻo, từ hôm nay mới xem như chính thức bắt đầu.

Hai mươi mốt năm, cứ từ từ chịu đựng đi!

Tôi đi theo Bàng Nhất Thanh và Phương Hân Hân rời đi bằng một lối ra khác trong phòng tiệc, đang định theo bọn họ về nhà.

Ai ngờ họ lại khóa cửa xe, không cho tôi lên xe!

"Chị dâu, chị vẫn nên đợi anh trai em đi! Anh ấy sẽ nhanh chóng tới thôi!”

Phương Hân Hân sợ tôi đánh cô ấy, ngồi trong xe vẫy tay chào tôi.

Tôi: ???

Điện thoại di động trong tay rung lên, tôi mở ra xem, Phương Tư Tề gửi một tin nhắn WeChat tới.

Chỉ có năm chữ:

“Chờ tôi năm phút."

Chậc, năm phút thôi nha, thêm một phút cũng không đợi đâu.

"Giang Lê."

Cổ tay đột nhiên bị túm lấy, giọng nói của Khương Kỳ vang lên bên tai, tôi khiếp sợ.

Sao hắn đuổi kịp nhanh thế?

"Có việc gì không?"

Khương Kỳ nghẹn lời, nhìn chằm chằm tôi há miệng, dường như có rất nhiều chuyện muốn nói.

Nhưng cuối cùng hắn chỉ hỏi một câu:

“Nhà họ Phương có đối xử tốt với cô không?”

Tôi thực sự không kiên nhẫn nổi:

“Đương nhiên, còn chuyện gì không?”

"Giang Lê. Xin lỗi, hôm nay tôi mới tỉnh ngộ, thì ra lúc trước cô là vì tôi..."

Tôi lạnh nhạt cười, không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Khương Kỳ, đột nhiên có chút khó hiểu.

Tôi vốn dĩ nhìn người rất chuẩn mà.

Khương Kỳ nhìn thế nào cũng chỉ là một tên cặn bã đẹp trai, năm đó sao tôi lại vì anh ta mà khiến trái tim lầm lỡ cơ chứ?

Mà đối mặt với ánh mắt trầm lặng của tôi, bả vai của Khương Kỳ từ từ sụp xuống, khí thế cũng chậm rãi yếu đi:

"Giang Lê, chuyện trước đây là nhà chúng tôi không đúng, nhưng người không biết không có tội, nể tình chúng tôi đối xử với mẹ cô không tệ, cô... trở về đi?"

"Không sai?"

Tôi lặp đi lặp lại hai từ này.

Khương Kỳ rốt cuộc lấy đâu ra tự tin dám nói nhà họ không sai không có tội?

"Các người đối xử với mẹ tôi không tệ bởi vì có lợi nhuận, khi biết được bà ấy bệnh nặng không còn cách cứu chữa, các người không phải lập tức vứt bà ấy ở bệnh viện sao?”

“Đúng thì càng không cần tôi nói chứ? Trước đây không nói, chỉ riêng ngày tang lễ... Vết thương trên người tôi hiện tại vẫn chưa lành đâu, anh lấy đâu ra mặt mũi nói các người không sai?"

Bị tôi đáp trả liên tục, Khương Kỳ cứng người.

Hắn im lặng vài phút, sau đó mới nói:

"Nhưng Giang Lê, tôi thích em."

"Giang Lê, đừng thất vọng với tôi được không? Tôi chỉ không biết phải đối xử với cô gái mình thích như thế nào, hơn nữa tôi càng sợ hãi hơn, là quan hệ anh em trên danh nghĩa của tôi và em.”

"Cho nên tôi chỉ có thể cãi vã với em nhiều hơn, tốt xấu gì em cũng có thể nhìn tôi nhiều hơn một cái."

"Ngày tang lễ, tôi thật sự muốn để em đến ở trong biệt thự đứng tên tôi. Tôi không muốn em rời đi, tôi thậm chí còn thấy vui vẻ, rốt cuộc em không còn là em gái trên danh nghĩa của tôi nữa.”

Khương Kỳ nói xong, dường như thật sự thấy tình cảm của bản thân rất cảm động, hốc mắt dần dần đỏ lên.

Đáy mắt tôi không hề gợn sóng, không hiểu hắn cảm động cái gì.

Tôi nhìn chằm chằm vào hắn ta, chỉ hỏi một câu hỏi:

"Những chuyện khác tôi đều có thể cho rằng anh không biết thích một người là thế nào.”

"Nhưng tôi hỏi anh, lúc ba anh dùng thắt lưng quất tôi hai mươi mốt cái thì anh đang nghĩ gì?"

Khương Kỳ dừng lại, há miệng, mấy lần muốn trả lời nhưng nói không nên lời.

Tôi cười lạnh, hất tay hắn ra.

"Để tôi trả lời hộ anh.”

"Bởi vì anh cảm thấy tôi nên bị đánh, cảm thấy tôi là một người không có bất cứ giá trị lợi dụng nào, sống trong nhà các người nên phải nhẫn nhịn, chịu đựng, nịnh bợ các người."

"Ở trong lòng anh, tôi và mẹ tôi cho đến bây giờ đều là phụ thuộc vào nhà họ Khương các người, căn bản không ngang hàng với vị trí của các người đúng không?”

"Cho nên lúc ấy anh chờ, chờ tôi bị đánh xong mới ra mặt cứu tôi, muốn dạy tôi một bài học.”

"Khương Kỳ, nếu thật sự thích một người, sao nỡ lòng nhìn người đó đau đớn đến thế chứ?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom