• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thiên kim giả cá koi (1 Viewer)

  • Phần 2

4.

Ba gia tộc lớn trong giới kinh doanh, chính trị và y học này, gần như thâu tóm toàn bộ kinh đô.

Tài sản của nhà họ Khương chỉ có thể lăn lộn trong tầng lớp trung lưu, so với ba lão đại này thì như muối bỏ biển, không đáng nhắc đến.

Bây giờ cả ba gia tộc đều muốn cướp tôi, Khương Đức Thắng có ngu xuẩn đến đâu cũng biết lúc này phải nhận lỗi.

Lão ta vội vàng đi tới trước mặt tôi, lo lắng lấy lòng kéo ống tay áo của tôi, dáng vẻ hèn mọn.

Nào còn sự tàn nhẫn ban nãy khi cầm thắt lưng quất tôi nữa.

"Giang Lê, từ trước đến giờ chú mới chỉ đánh con mỗi lần này thôi đúng không? Chẳng qua là vì chú bị con chọc tức, nhất thời giận quá hoá rồ thôi mà?”

"Chú coi con là con gái mới dạy dỗ con thôi, chú vẫn rất thương con mà.”

"Ba mươi vạn kia, không, không cần trả nữa, con nói đỡ giúp chú được không?"

Tôi thậm chí không thèm cười lạnh.

Lão ta đúng thật là lật mặt nhanh như ngày trở trời.

Ngay cả khi cầu xin vẫn phải trao đổi lợi ích, bàn điều kiện với tôi.

Nói thẳng một câu xin lỗi, khó lắm sao?

Nhưng tôi hiểu được, Khương Đức Thắng không phải thật lòng nhận sai.

Lão ta chỉ đơn giản là kiêng kỵ ba gia tộc này thôi.

"Khương Đức Thắng, ông không nhận ra nếu muốn cầu xin thì nên cầu xin ai sao?”

Nói xong, ánh nhìn thâm sâu của tôi liếc sang khuôn mặt trắng bệch của Khương Đức Thắng.

Rồi lại nhìn về sau lưng lão, nhìn Khương Châu Châu đang ghen tị không cam lòng.

Cuối cùng, tôi nhìn khuôn mặt mà tôi từng yêu thích bao nhiêu năm, giờ đây chỉ khiến tôi thấy hối hận.

"Khương Kỳ, giá trị khuôn mặt này của anh, giờ đây hết rồi.”

Chỉ nhờ một khuôn mặt, một sự thích thú không thể lý giải được khi còn nhỏ mà nhà họ Khương có được vận thế suốt mười bốn năm.

Cuộc mua bán này, tôi lỗ lớn.

Cũng may, bây giờ hối hận vẫn kịp.

Cánh tay đỡ tôi bỗng trở nên căng thẳng, tôi ngờ vực ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của Phương Tư Tề.

Anh kiệm lời, khí chất lạnh lùng xa cách khiến người ngoài khó có thể tới gần.

Giờ phút này trong mắt anh lại tràn đầy cảm xúc tôi không hiểu được, dường như là đang tức giận, ghen tuông?

Chắc là tôi nghĩ nhiều rồi ha?

Nhưng nếu nhìn từ góc độ của tôi, sẽ có thể vừa vặn nhìn thấy làn da trắng nõn của anh, đường cong cằm rõ ràng, còn cả yết hầu...

Đẹp trai quá!

Nếu anh xuất hiện sớm hơn thì không đến lượt Khương Kỳ đâu!

Có lẽ ban nãy tôi nói quá bình tĩnh nên Khương Kỳ trở nên hoảng hốt, theo bản năng muốn tiến lên phía trước một bước, thế nhưng nhìn thấy Phương Tư Tề và Bàng Nhất Thanh bên cạnh tôi, hắn lại dừng lại.

Sự kiêu căng suốt mười bốn năm qua của hắn dường như phai nhạt bớt, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn:

"Cô thật sự cho rằng họ sẽ chấp nhận đứa con hoang như cô sao?”

“Ngoại trừ nhà chúng tôi, ai có thể muốn cô chứ? Ai chịu nổi tính tình này của cô?"

"Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, bây giờ nhanh chóng trở về, tôi..."

Khương Kỳ nói xong, trên mặt xuất hiện một sự mơ hồ:

"Sau này tôi đối xử tốt với cô hơn là được.”

Đồ điên.

Tôi lạnh nhạt cười một tiếng, ai cho hắn tự tin ra vẻ trước mặt tôi?

Nếu không phải vì gương mặt này của hắn khiến tôi ngày nhỏ mê mẩn thì nhà họ Khương đã sớm sụp đổ rồi được không?

"Giang Lê, đừng nói nhảm với bọn họ nữa, đến nhà họ Bàng chúng tôi nhé?"

Bàng Nhất Thanh chậm rãi mở miệng, cười ôn hòa với tôi.

Lưu Sâm Sinh lập tức xụ mặt, vội vàng mở miệng:

“Giang Lê là để anh gọi à! Thằng nhóc hỗn láo này!”

Nói xong, ông quay đầu cười với tôi:

“Giang Lê, đến nhà tôi đi! Phòng đã chuẩn bị xong cho ngài rồi."

Phương Nguyên cũng nhìn chằm chằm tôi, giọng điệu van nài:

“Giang Lê, là tôi tới trước, đến nhà tôi nhé?"

Bàng Nhất Thanh: …

"Chú Lưu, chú Phương, hai người đều có thể gọi Giang Lê, dựa vào đâu mà cháu không được gọi chứ?"

Thần y Bàng tỏ vẻ không phục!

Lưu Sâm Sinh há miệng muốn giải thích, tôi vội vàng mở miệng, cắt ngang lời ông:

"Cứ gọi tôi là Giang Lê đi."

Thật ra, trước đây ba người Tiểu Phương vẫn luôn gọi tôi là cô chủ.

Thế nhưng mẹ tôi biết tương lai bọn họ sớm muộn gì cũng trở nên nổi bật, bà bảo bọn họ trực tiếp gọi tôi là Giang Lê.

Bây giờ mẹ tôi qua đời rồi, nhà họ Giang chỉ còn lại một mình tôi. Nếu gọi tôi là cô chủ thì kì cục lắm.

Thậm chí... có hơi ngớ ngẩn.

"Giang Lê."

Phương Tư Tề vẫn không nói gì đột nhiên xoa đầu tôi, cười ôn hòa.

"Nếu thật sự không chọn được, chi bằng cứ lần lượt đến ba nhà đi. Không vui thì đổi nhà khác, không đến mức không còn đường lui, như thế được không?”

Tôi thấy ý này hay nè!

Nhưng nên đến nhà ai trước đây?

"Đến nhà tôi đi."

Phương Tư Tề dường như đoán được sự do dự của tôi, nhẹ nhàng cười cười.

Anh cúi người xuống bên tai tôi, hơi nóng khiến vành tai tôi đỏ ửng.

Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ vang lên:

"Khi còn bé không phải em nói lớn lên muốn làm vợ tôi sao?"

5.

Nghe thế, tôi ngớ người luôn.

Mờ mịt chớp mắt vài cái, tôi định nói:

“Anh đẹp trai, đừng tưởng đẹp trai là có thể ăn nói lung tung nha!”

Nhưng nhìn Phương Tư Tề với gương mặt đẹp trai như vậy, còn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào mình, tôi thật sự không nói ra được!

Tôi chính là một đứa mê sắc đẹp, đối với dáng vẻ đẹp trai không thể kháng cự nổi.

Tuy rằng chịu thiệt vì Khương Kỳ, cũng rút ra bài học.

Thế nhưng...

Phương Tư Tề thật sự quá đẹp trai, hơn nữa lời anh nói, tôi không dám phản bác.

Ba anh năm xưa là đầu bếp nhà tôi, khi còn bé biết đâu anh thật sự từng chơi với tôi thì sao?

Nhưng, nhưng tôi không có ấn tượng gì cả...

Vô lý quá, đẹp trai như vậy sao tôi có thể quên chứ?

Phương Tư Tề thấy vẻ mặt tôi mờ mịt, mím chặt môi, ngón trỏ vươn ra gõ lên mi tâm của tôi:

"Nếu là thời cổ đại thì em chính là ngoại tình đấy biết không!”

"Đồ không có lương tâm!"

Nói xong, không đợi tôi trả lời, anh ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Sâm Sinh và Bàng Nhất Thanh.

"Giang Lê quyết định sẽ lần lượt đến ba nhà.”

"Đến trước được trước, trước tiên đến nhà tôi.”

Tôi: ???

Tôi nói thế bao giờ vậy!

"Giang Lê, hôm nay cô đi với bọn họ, sau này đừng hòng trở về."

Khương Kỳ đột nhiên cao giọng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tôi.

Không ít người nhà họ Khương cũng đang nhìn tôi.

Đặc biệt là Khương Đức Thắng và Khương Châu Châu.

Sự khác biệt là vẻ mặt Khương Đức Thắng bây giờ rất hối hận, muốn tôi ở lại.

Dù sao nếu có tôi thì nhà lão có thể bám lên ba gia tộc lớn trong thủ đô cơ mà.

Nhưng Khương Châu Châu đầu óc nông cạn, vẻ mặt lo lắng, chỉ sợ tôi thật sự đồng ý trở về, tiếp tục chiếm lấy vị trí của cô ta.

Tôi không khỏi cười lạnh một tiếng:

"Khương Kỳ, lời này nên dành cho các người mới đúng.”

"Hôm nay náo loạn như vậy, quan hệ của chúng ta xem như cắt đứt hoàn toàn.”

"Sau này trời sụp đổ, hy vọng các người còn có dũng khí chống đỡ, ngàn vạn lần đừng có quỳ xuống cầu xin tôi."

Khương Châu Châu quát một tiếng:

“Ai cầu xin cô thì là con chó!”

...

Tôi vẫn đến nhà họ Phương trước.

Ban đầu tôi cứ tưởng rằng cô chủ tính tình không tốt trong truyền thuyết của nhà họ Phương sẽ làm loạn gì đó.

Nhưng không hề.

Cô và Phương Tư Tề nhìn qua khá giống nhau, không chỉ vẻ ngoài mà khí chất lạnh lùng cũng giống.

Cô mặc váy trắng, tóc dài buông xoã, kết hợp với vẻ mặt xa cách lạnh nhạt kia, thực sự không nhìn ra tính tình không tốt ra sao.

Phương Tư Tề nói:

“Hân Hân, Giang Lê bị cha nuôi của cô ấy đánh bị thương, em dẫn cô ấy đi sửa soạn đi, bôi thuốc cho cô ấy nhé."

Phương Hân Hân nghe vậy lập tức nhíu mày, vẻ mặt không dễ nhìn lắm.

Nhưng cô cũng không nói gì, dẫn tôi lên một gian phòng nào đó trên tầng hai, yên lặng nhìn tôi cởi quần áo.

Tôi nhịn không được nghĩ thầm, chỉ sợ không dễ ở chung.

Lúc Khương Đức Thắng đánh tôi ra đòn rất nặng.

Còn mặc quần áo thì không thấy, nhưng nếu cởi ra sẽ phát hiện cánh tay và lưng của tôi chi chít vết hằn đỏ.

Có một số chỗ còn chảy máu, hình như bị rách da.

"Nhờ em nhé."

Tôi đau đến mức hít sâu, nằm sấp trên giường chờ Phương Hân Hân bôi thuốc.

Thế nhưng người phía sau mãi không cử động.

Tôi ngẩn người, quay đầu lại nhìn mới phát hiện, Phương Hân Hân vậy mà đang khóc? Hốc mắt đỏ bừng, không ngừng rơi nước mắt?

"Hân Hân, em, em sao vậy..."

"Quá đáng, thật sự quá đáng lắm."

Phương Hân Hân sụt sùi, quay mặt đi, lấy mu bàn tay lau nước mắt, tủi thân bĩu môi.

Đâu còn dáng vẻ lạnh lùng ban nãy nữa.

"Chị xinh đẹp như vậy, làm sao họ nỡ xuống tay chứ? Cả gia đình chó đó không được chet tử tế!”

Tôi nhìn không nổi cảnh người đẹp khóc, không để ý đến đau đớn mà đứng dậy lấy quần áo che ngực, nhẹ nhàng an ủi nói:

"Sẽ mà, bọn họ sẽ gặp báo ứng."

"Ừm.”

Phương Hân Hân dùng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn tôi:

“Chị dâu chị nằm sấp xuống đi, em bôi thuốc cho chị, chị yên tâm, em sẽ nhẹ nhàng."

"Được, được… Hả?”

Chị dâu?

Gì vậy trời?

Không phải nói muốn tôi làm con gái sao?

Nếu làm dâu thì là mức giá khác nha!

6.

Sau ngày làm tang lễ, thế cục trong thủ đô không hiểu sao bỗng trở nên rất vi diệu.

Không ít nhà phú hào đều đang chờ, chờ xem ba gia tộc lớn sẽ thay tôi trút giận, hung hăng trừng trị nhà họ Khương như thế nào.

Tất cả mọi người đều tò mò đoán, xem xem gia sản của nhà họ Khương dưới sự liên hợp cắn nuốt của ba gia tộc lớn có thể chống đỡ được mấy tiếng đồng hồ.

Ngay cả Khương Đức Thắng cũng ngày ngày hoảng sợ, nghe nói sau khi từ nghĩa trang trở về nhà đã ngã cầu thang, gãy xương tay.

Trùng hợp, bàn tay bị gãy là bàn tay đánh tôi.

Mọi người đều nói mẹ tôi hiển linh báo thù cho tôi.

Nhưng thật ra, họ căn bản không biết rằng ba vị lão đại không ai có ý định ra tay với nhà họ Khương cả.

Thứ nhất là vì nhà họ Khương không xứng.

Thứ hai...

Ngày đó, khi ba vị lão đại đưa tôi đến nhà họ Phương từng chính miệng nói:

"Tiêu diệt ngay thì không có gì thú vị hết.”

"Dù sao cũng phải để nhà họ Khương lận đận thêm chút, để chúng nếm trải cảm giác địa vị và tiền tài từ từ tan biến mới được.”

"Nếu không chỉ sợ cả đời chúng cũng không nhận ra, nhà chúng nhờ ai mà được như ngày hôm nay đâu.”

Khi biết tin Khương Đức Thắng bị gãy tay, tôi đang cùng Phương Hân Hân và Phương Tư Tề tham gia một bữa tiệc đấu giá.

Hội trường tầng một tiến hành đấu giá, sảnh lớn tầng hai là bữa tiệc thương mại do mấy phú hào tự tổ chức.

Dù sao người đến tham gia đấu giá ngoại trừ đại gia ra, trên cơ bản đều là khách hàng tiềm năng có thể nói chuyện hợp tác, trao đổi danh thiếp.

Mượn buổi đấu giá để tổ chức một bữa tiệc thương nghiệp, xem như khá thông minh.

Khi chúng tôi đến, cuộc đấu giá vẫn chưa bắt đầu, tất cả mọi người đều đang chờ trong hội trường tầng hai.

Phương Hân Hân túm lấy tôi tìm một vị trí hẻo lánh để đứng chờ, mắng một câu:

"Đáng đời."

Tôi dùng nĩa cắt một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, thuận tiện khoát tay:

"Em cứ chờ đi, Khương gia xui xẻo, tiếp đến sẽ là Khương Châu Châu."

Tay Phương Hân Hân dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi đầy ý tứ.

"Buổi đấu giá đêm nay, nhà họ Khương và chúng ta sẽ đấu giá chung một mảnh đất, Khương Châu Châu cũng sẽ đến. A Lê, chị sẽ không thật sự tà môn như vậy chớ?"

Đấu giá chung một lô đất sao?

Tôi quay đầu lại, nhìn thoáng qua Phương Tư Tề đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, anh đang cùng quản lý dự án làm phân tích giá trị đất.

Tôi cầm bánh ngọt đi tới phía sau hai người bọn họ, liếc mắt nhìn vào màn hình máy tính xách tay.

"Mảnh đất này đừng lấy nữa, không may mắn."

Áo khoác tây trang của Phương Tư Tề vừa vào cửa đã cởi ra, tay áo sơ mi trắng xắn lên tới khuỷu tay, cánh tay và ngón tay trắng nõn thon dài, nhìn cực kì đẹp mắt.

Nghe tôi nói thế, động tác gõ bàn phím của anh dừng lại, quay đầu nhìn tôi, cười nói:

“Sao thế?"

Tôi nhún nhún vai:

“Trực giác thôi, đồ vật dính dáng tới nhà họ Khương đều không may mắn. Mảnh đất bên cạnh này tuy rằng hẻo lánh, nhưng mà tôi thấy có thể xây một khu nghỉ dưỡng ở đó.”

"Ừ, nghe lời em."

Phương Tư Tề gần như không do dự tí nào, nghiêng đầu nhìn về phía quản lý dự án:

“Nghe thấy không? Từ bỏ đấu giá, chuyển sang hạch toán giá khởi điểm của một lô đất khác.”

"Phó tổng, ngài... chắc chắn ư?"

Người quản lý dự án cảm thấy Phương Tư Tề điên rồi.

Lần này tổng cục đưa ra hai mảnh đất.

Mặc dù hai lô đất nằm cạnh nhau, nhưng một mảnh nằm cạnh khu thương mại và một lô nằm bên khu chưa phát triển, cực kì hoang vắng.

Người sáng suốt chắc chắn đều sẽ nhắm đến khu thương mại này trước. Dù sao giá trị khai thác của nó lớn nhưng phí khởi công lại tương đối thấp.

Còn về khu đất chưa khai thác này, giao thông bất tiện, cơ sở vật chất xung quanh lại ít. Đừng nói khu nghỉ dưỡng, xây hoàng cung cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi nhuận, nếu chọn nó thì chắc chắn sẽ lỗ.

Thế mà Phương Tư Tề lại muốn từ bỏ sao?

"Làm theo lời tôi."

“Vâng! Tôi đi đây."

Quản lý dự án vội vàng rời đi làm tư liệu, tôi ngồi xuống ghế sofa, thâm ý nhìn Phương Tư Tề:

“Không sợ thiệt à?"

Phương Tư Tề bĩu môi, không thèm để ý:

“Mấy trăm vạn mà thôi, nhà họ Phương bỏ ra được, hơn nữa... Tôi đâu phải nhà họ Khương ngu xuẩn kia.”

Nụ cười trên mặt tôi nhất thời cứng đờ.

Sau đó tôi nhún nhún vai.

"Cũng đúng, làm sao khiến nhà anh thiệt nổi chứ.”

Sợ Phương Tư Tề nhìn ra cái gì, tôi nói xong lập tức đứng dậy trở về, tiếp tục đứng chung một chỗ với Phương Hân Hân.

Tôi cầm cái nĩa bằng sắt trong tay, hơi dùng sức, ngón tay bắt đầu trắng bệch.

Trong lòng có hơi khó chịu.

Thành thật mà nói, tôi thấy sợ hãi.

Bất kể là khi còn làm cá koi mấy trăm năm hay là bây giờ sau khi đầu thai thành Giang Lê.

Tôi chưa bao giờ gặp ai quá xấu xa.

Vậy nên trước đây, tôi đều cho những người thật lòng đối xử tốt với mình ở nhà họ Giang cơ hội cầu nguyện, giúp bọn họ đạt được những thứ họ mong muốn.

Cũng chính vì thế mà tôi vẫn luôn tò mò, tại sao mẹ tôi lại bảo họ đi rồi thì đừng liên lạc nữa.

Càng không hiểu vì sao mẹ lại giấu diếm thân phận cá koi của tôi với bên ngoài.

Mãi đến khi, tôi bước vào nhà họ Khương.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy được sự nguy hiểm trong bản chất con người.

Thì ra thật sự có người có thể làm được như vậy. Thật lòng cầu xin, tha thiết van nài nhưng trong chớp mắt đã coi lời thề như gió thoảng mây bay.

Nhà họ Phương, nhà họ Lưu, nhà họ Bàng.

Trên thế giới này người biết nhà họ Giang tôi có sức mạnh cá koi chỉ có họ thôi.

Hơn ai hết, họ hiểu kết quả của việc tổn thương tôi là gì, thế nên khi trở về với họ thì tôi an toàn hơn hẳn.

Nhưng lần này, tôi đề phòng hơn, không còn hào phóng không nghĩ ngợi gì mà cho đi như trước đây nữa.

Sau tất cả, tôi không dám đặt cược vào lòng tham của con người.

Nhất là Phương Tư Tề.

Anh luôn luôn trêu chọc tôi.

Anh nói thích tôi, rốt cuộc là thật lòng.

Hay là...

Một bàn tay mảnh khảnh thon dài đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt tôi, lấy cái nĩa trong tay tôi đi.

Tôi ngước mắt nhìn lên, thấy Phương Tư Tề không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh mình.

Còn Phương Hân Hân thì nở nụ cười “hiểu rõ”:

“Em đi chào hỏi mấy người quen nha."

Nói xong, cô lặng lẽ rời đi.

Tôi: ???

"Không vui sao?"

Phương Tư Tề hỏi trúng tâm tư của tôi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom