• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Thần Y Cái Thế (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương 6: Sâm núi giả

Một người phụ nữ gợi cảm và một ông cụ uy nghiêm.

Người phụ nữ khẽ gật đầu mỉm cười với Tô Dật, lịch sự khách sáo.

Sau đó quay đầu lại tiếp tục trò chuyện, không nhìn Tô Dật nữa.

Chủ tiệm thuốc và ông cụ trò chuyện một lúc, dường như có chuyện gì đó rất thần bí, đứng lên ra phía sau.

Không lâu sau, lấy ra một chiếc hộp gấm hình vuông, đi đến trước mặt ông cụ.

Nói với vẻ cực kì cung kính: “Ông Tân, tôi không phụ sự nhờ vả của ông, sâm núi lâu đời hoang dại mà ông muốn tìm, đã tìm được rồi!”

Nói rồi, ông chủ mở chiếc hộp ra, bên trong là một gốc sâm núi lâu năm, màu nâu sẫm, bước đầu có hình người, rễ mọc chằng chịt, khoảng chừng sáu mươi centimet.

Trong lòng Tô Dật kinh ngạc, hình dáng và kích cỡ của gốc sâm núi này, e rằng cũng hơn trăm năm, quả thật là báu vật hiếm có trên đời!

Gương mặt ông Tân tràn ngập vẻ vui mừng, cầm kính lúp kiểm tra tới lui, thỉnh thoảng còn gật đầu.

Ông cụ cũng không lên tiếng, dùng kính lúp xem xét tỉ mỉ, tấm tắc lấy làm lạ: “Hiếm có, hiếm có, quả thật là đồ tốt hiếm có!”

“Ông cụ, ông xem gốc sâm núi này, vừa mảnh vừa dài, là dáng vẻ của sâm lâu năm, nhìn kỹ hình dáng kia, đã thành hình người rồi, e rằng qua thêm mấy chục năm nữa, sâm già kia sẽ thành tinh mất! Nếu ông thích gốc sâm lâu năm này, tôi sẽ phối cho ông vài loại dược liệu tốt khác, đảm bảo ông dùng hết sẽ càng già càng dẻo dai, chữa khỏi trăm bệnh!”

Nói xong chủ tiệm tự mình bật cười, nghĩ đến sắp kiếm được một khoản tiền lớn, không khỏi vô cùng mừng rỡ.

Ngắm nghía một lúc lâu, ông Tân đặt kính lúp xuống, ngẩng gương mặt hằn nếp nhăn lên: “Tiểu Chu, ông già đây tin tưởng cậu, cậu ra giá đi.”

Ông chủ Chu cười hì hì, vỗ ngực đảm bảo với ông Tân: “Ông cụ, gốc sâm già này của bạn tôi, tôi là người bán hộ, nếu là đồ của tôi đương nhiên bao nhiêu cũng được, cứ coi như tôi hiếu thảo với ông cụ, bạn tôi nói, nhân sâm này không dưới bảy triệu, nhưng mà, đó là với người ngoài, hai chúng ta qua lại biết bao năm rồi, như vậy đi, sáu triệu rưỡi, ông cứ cầm lấy!”

Ông cụ gật đầu, ra hiệu với người phụ nữ.

Người phụ nữ hiểu ý, gương mặt vẫn nở nụ cười như cũ: “Chúng tôi để đồ ở đây, sẽ trả tiền cho anh sau.”

Người phụ nữ xinh đẹp vừa định duỗi tay cầm lấy hộp gấm đựng sâm núi, thoáng chốc, bàn tay trắng nõn tinh tế của cô ta bị người ta nắm lấy.

Người phụ nữ giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Dật đang mỉm cười nhìn cô ta.

Bị người xa lạ nắm tay, người phụ nữ không khỏi đỏ mặt, vội vã rút tay ra, có vẻ trách cứ: “Anh làm gì vậy?”

Tuy trách cứ, nhưng giọng điệu lại vô cùng mềm mại, khiến người ta nghe qua không hề cảm thấy vẻ tức giận.

Ông chủ Chu lập tức sốt ruột, liếc Tô Dật, khiển trách: “Cậu là ai, ai cho cậu vào đây!”

Ông chủ Chu hét gọi bảo vệ trước cửa: “Hai kẻ chó má mù mắt, ai cho tên ăn mày này vào hả?! Còn không mau đuổi ra ngoài!”

Bảo vệ vừa nghe ông chủ lên tiếng làm sao dám không nghe theo, cầm dùi cui chạy như bay về phía Tô Dật, muốn đuổi Tô Dật ra ngoài.

Tô Dật khẽ mỉm cười, vẫn là dáng vẻ bất cần đời như cũ, lười biếng ngáp một cái: “Ông chủ Chu, ông gấp gì chứ, tốt xấu gì ông cũng là ông chủ của một tiệm thuốc lớn, tôi vào tiệm của ông chính là khách của ông, sao ông có thể đuổi khách ra ngoài, chuyện này chẳng lịch sự chút nào!”

Ông chủ Chu sợ tên ăn mày Tô Dật này phá hoại chuyện làm ăn lớn mấy triệu bạc của mình, liên tục xua tay: “Mau cút đi, tôi không rảnh để ý tên ăn mày như cậu!”

Tô Dật cười lạnh, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm ông chủ Chu, nghiêm nghị lên tiếng: “Không rảnh để ý tôi. Tôi thấy ông sợ tôi vạch trần gốc sâm núi của ông là giả thì có?!”

Tô Dật vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Nhất là ông Tân và người phụ nữ xinh đẹp kia, hai người nhìn Tô Dật với vẻ khó hiểu.

Ông chủ Chu biến sắc, ông ta chỉ vào bảo vệ, phẫn nộ quát:

“Mẹ nó còn đợi cái gì nữa, mau đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi!”

Nói rồi, lại thấp giọng khép nép lên tiếng với ông Tân: “Ông cụ Tân, chúng ta đừng nghe cậu ta ăn nói lung tung. Ông xem dáng vẻ cậu ta thế kia, không phải bị điên, thì cũng là kẻ ăn mày...”

Lúc nói chuyện, hai người bảo vệ đã đi đến trước mặt Tô Dật. Lần lượt nắm cánh tay Tô Dật, muốn lôi anh ra ngoài. Tô Dật không nhúc nhích, vẫn mỉm cười nhìn ông cụ Tân và người phụ nữ xinh đẹp như cũ.

Mặt ông cụ Tân không cảm xúc giơ tay, nói với hai bảo vệ:

“Thả cậu ấy ra, để cậu ấy nói hết!”

Ông chủ Chu càng sốt ruột hơn, ông ta vội vàng nói với ông cụ Tân:

“Ông cụ xem, chúng ta nghe một kẻ tâm thần nói năng lung tung, chẳng phải lãng phí thời gian sao...”

Ông cụ Tân ngẩng đầu, nhìn ông chủ Chu với vẻ bất mãn.

Chỉ một ánh mắt, ông chủ Chu đã câm như hến, không dám nói thêm. Ông ta phất tay với bảo vệ. Bấy giờ hai bảo vệ mới thả Tô Dật ra.

Nhìn Tô Dật, ông chủ Chu phẫn nộ nói:

“Con mắt nào của cậu nhìn ra gốc sâm núi này là giả? Tôi cho cậu biết, hôm nay cậu mà nói không rõ ràng, thì đừng hòng rời khỏi chỗ này!”

Người phụ nữ xinh đẹp ngược lại rất dịu dàng, nhìn Tô Dật nói:

“Thưa anh, anh nói nhân sâm này là giả, có chứng cứ không?”

Tô Dật nhìn thoáng qua gốc nhân sâm thêm lần nữa, tự tin lên tiếng:

“Thực ra cũng không thể nói là nhân sâm giả, có điều nhân sâm này, chỉ là hàng ẩn mà thôi...”

“Hàng ẩn? Có ý gì?”

Lần đầu tiên người phụ nữ xinh đẹp và ông cụ Tân nghe thấy từ này, tò mò nhìn Tô Dật.

Tô Dật giải thích:

“Sâm núi hoang dại thật sự, hạt giống của nó sau khi trưởng thành một cách tự nhiên sẽ rơi xuống đất, hoặc là bị chim thú mang đi, rơi vào giữa rừng núi hoang sơ, sinh trưởng tự do...”

“Nhưng hàng ẩn thì không giống vậy, hàng ẩn là những hạt giống sâm vườn tốt do người trồng sâm sử dụng, cố ý trồng giữa núi rừng. Hình dáng của hàng ẩn tương tự với sâm núi hoang dã. Nhưng giá cả và giá trị dùng thuốc, chênh lệch rất lớn so với sâm núi hoang dã thật sự. Gốc sâm này của ông chủ Chu chính là hàng ẩn...”

Ông chủ Chu tức giận biến sắc, nhìn Tô Dật với vẻ căm hận. Chuyện làm ăn sắp đến tay, bị Tô Dật quấy rối. Đương nhiên, ông ta sợ đắc tội với ông cụ Tân hơn, ngày tháng sau này của ông ta e rằng không dễ chịu.

Nhìn Tô Dật, ông ta hung ác nói:

“Thằng nhóc kia, cậu nói bậy gì đó, ngậm máu phun người, phá hoại danh dự của Dịch Nhân Đường tôi, tôi sẽ bắt cậu phải trả giá! Tôi hỏi cậu, cậu dựa vào đâu mà nói nhân sâm của tôi giấu dưới rừng, cậu có từng thấy hàng ẩn nào gần cả trăm năm chưa?”
Chương 7: Sâm núi trăm năm

Thấy ông chủ Chu thẹn quá hóa giận, thốt ra lời uy hiếp Tô Dật. Ông cụ Tân bất mãn cau mày, nhìn Tô Dật nói:

“Cậu nhóc, cậu không cần sợ, nói tiếp đi. Có ông già này ở đây, không ai dám làm gì cậu!”

Giọng điệu ông cụ Tân bình tĩnh. Nhưng giữa chân mày, lại có khí thế ngạo nghễ không cho phép nghi ngờ.

Đương nhiên Tô Dật không sợ lời uy hiếp của ông chủ Chu, nếu không anh đã mặc kệ chuyện này rồi.

Chỉ thấy Tô Dật ung dung lên tiếng:

“Quan sát sâm núi, phải chú ý đến lục thể ngũ hành. Ngũ hành chỉ râu, sậy, vỏ, đường vân, thân. Nhân sâm của ông tuy râu dài, nhưng trắng bệch mềm giòn, trên đó ngay cả những hạt “trân châu” cỡ hạt gạo cũng không có.”

Vài câu nói, đã khiến ông chủ Chu toát mồ hôi. Mà Tô Dật lại chỉ vào nhân sâm, nói tiếp:

“Lục thể chỉ linh, đần, già, non, ngang, thuận...”

Tô Dật vừa lên tiếng, người phụ nữ xinh đẹp không nhịn được hỏi:

“Thưa anh, anh nói linh và đần trong lục thể, chẳng phải mâu thuẫn với nhau sao?”

Tô Dật nhướng mày với người phụ nữ xinh đẹp kia. Đây là hành động mang tính biểu tượng của Tô Dật, nói chuyện với người đẹp, anh luôn không nhịn được nhướng mày.

“Linh ở đây là chỉ hình dáng của sâm núi bước đầu có nét giống hình người, thoạt nhìn tinh xảo thướt tha. Còn về chuyện ban nãy ông chủ Chu nói, nhân sâm chôn trong rừng không lớn như vậy. Hoàn toàn là thuận miệng nói bậy. Lúc gieo trồng nhân sâm trong rừng, thêm chút phân bón nhân tạo. Đừng nói lớn thế này, cho dù to hơn chút nữa, giả dạng nhân sâm ngàn năm cũng không thành vấn đề!”

Những câu nói của Tô Dật, đã sớm thu hút những người khách khác trong tiệm, mọi người vây quanh một bên, xem náo nhiệt.

Tô Dật nói tiếp:

“Ông chủ Chu, đúng ra tôi không nên quản chuyện của ông. Nhưng ông là bác sĩ, bắt đầu từ ngày đầu tiên tôi theo nghề y, thầy tôi đã nói với tôi, người không có nhân đức như phật, không thể làm bác sĩ! Người không có tài như tiên, không thể theo nghề y! Còn ông thì sao, không tài không đức. Nhìn những dược liệu quý giá ông bày ra đó, gần như đều là hàng giả. Ông dùng đổ giả lừa người ta, nói ông bôi đen nghề y đã nhẹ lắm rồi, nặng lời hơn một chút, ông làm vậy là tham tiền hại người!”

Khi nói những câu này, Tô Dật thay đổi vẻ cười đùa hớn hở ngày thường, giữa hai đầu mày, nhiều hơn vài phần khí chất ngay thẳng rõ ràng.

Ông chủ Chu biến sắc, khóe môi run rẩy, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Tô Dật lại nhìn thoáng qua người phụ nữ xinh đẹp và ông cụ Tân, nói tiếp:

“Huống hồ, ban nãy hai người đã cho tôi mượn một trăm. Tôi nhất định phải đền đáp...”

Ông cụ Tân khẽ mỉm cười gật đầu với Tô Dật. Ngay sau đó, thay đổi sắc mặt, nhìn ông chủ Chu, nghiêm nghị nói:

“Ông chủ Chu, có phải cậu nên giải thích với ông già này một tiếng không?”

Ông chủ Chu đã sớm sợ hãi đến đầu đầy mồ hôi, ông ta nhìn ông cụ Tân với vẻ khúm núm, giải thích một cách gượng ép:

“Ông cụ, tôi, tôi thật sự không biết nhân sâm này là giả. Là người bạn kia nhờ bán ở chỗ tôi, tôi cũng là người bị hại...”

Ai cũng biết, ông chủ Chu nói dối.

Ông cụ Tân lạnh lùng đứng dậy, chậm rãi lên tiếng:

“Được rồi, cậu cũng không cần nói thêm nữa! Tôi thấy Dịch Nhân Đường này của cậu, cũng nên đóng cửa đổi người rồi!”

Lời nói của ông cụ Tân, nghe qua như giận dỗi. Nhưng ông chủ Chu biết rõ, ông cụ Tân tuyệt đối không phải tùy tiện nói như thế. Ông ta muốn giải thích, nhưng ông cụ Tân hoàn toàn không thèm để ý ông ta. Ông chủ Chu không nhịn được, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Ba người ra khỏi Dịch Nhân Đường, đứng trước cửa, người phụ nữ xinh đẹp tò mò hỏi Tô Dật:

“Thưa anh, anh thật sự là bác sĩ sao?”

Tô Dật mỉm cười bất lực. Bản thân anh ăn mặc thế này, không chỉ Lâm Uyển Dung và người nhà họ Lâm, ngay cả người phụ nữ xinh đẹp này cũng không tin anh là bác sĩ.

“Cô đừng thưa anh nữa, nghe kì lạ lắm. Tôi tên Tô Dật, cũng coi như là bác sĩ...”

Nói rồi, Tô Dật lại hỏi ông cụ Tân:

“Ông cụ, nếu ông thật sự muốn mua sâm núi, chỗ tôi có một gốc, hay là ông xem thử nhé?”

Ông cụ Tân quả thật rất muốn mua sâm núi. Nghe Tô Dật nói như vậy, lập tức đồng ý:

“Được, lấy cho tôi xem thử! Nhưng mà chắc không phải là gốc sâm cậu tốn hai trăm để mua ban nãy đấy chứ?”

Nói rồi, ông cụ Tân lại bật cười.

Tô Dật vừa lấy sâm núi ra, vừa nói:

“Ông cụ thật sự nói đúng rồi đấy, chính là gốc sâm tôi tốn hai trăm để mua ban nãy...”

Nói rồi, lấy sâm núi vừa nãy kiếm được của hời, đưa cho ông cụ Tân. Đồng thời lên tiếng:

“Ông cụ, tôi cũng không giấu ông. Vừa rồi tôi may mắn, chủ tiệm không biết nhìn hàng, ông và cô gái xinh đẹp đây lại cho tôi mượn một trăm, tôi mới có thể lấy được gốc sâm núi hoang dại này. Nhân sâm này rất tốt, chắc chắn là lá cấp ba từ mười năm trở lên, giá thị trường có thế nào cũng phải hơn ba trăm ngàn...”

Ông cụ Tân nhận lấy nhìn thoáng qua, Tô Dật lại nói tiếp:

“Vừa rồi tôi không đủ tiền, hai người cho tôi mượn một trăm, nếu không tôi cũng không mua được đồ tốt như vậy. Một trăm kia coi như hai người hùn vốn. Nếu hai người muốn giữ lại gốc sâm này, hai người bỏ vào một phần ba cổ phần, tính hai trăm ngàn. Nếu không muốn giữ, tôi sẽ bán cho tiệm thuốc khác...”

Ông cụ Tân không hiểu rõ về sâm núi. Nhưng ông ấy lại tin tưởng nhân phẩm của Tô Dật, chỉ quan sát đơn giản một lúc, lắc đầu nói:

“Tôi tin cậu, gốc sâm núi này tôi giữ lại. Vẫn phải trả cho cậu ba trăm ngàn. Dù sao vừa nãy cậu cũng giúp tôi tiết kiệm hơn sáu trăm ngàn đấy. Tôi đã nhặt được món hời lớn như vậy, sao có thể chiếm lợi một trăm ngàn của cậu được?

Nói rồi, lại lên tiếng với người phụ nữ xinh đẹp:

“My Di, trả tiền cho bác sĩ Tô...”

Tô Dật vốn còn muốn đùn đẩy, nhưng thấy ông cụ Tân nói rất chân thành, anh cũng không nói thêm gì nữa. Đưa số tài khoản cho My Di, My Di trực tiếp chuyển khoản.

Tô Dật lại dặn dò ông cụ Tân những việc cần chú ý khi sử dụng sâm núi.

Trước khi đi, ông cụ Tân lại dặn Tô Dật:

“Sau này ở Giang Thành, có việc gì cần cứ đến tìm tôi. Nếu có thời gian, chúng ta có thể uống vài ly...”

Nói xong, ông ấy và My Di, xoay người rời đi.

Tô Dật nhìn bóng lưng hai người rời đi, thầm nói:

“Tôi cũng muốn tìm ông, nhưng không để lại số điện thoại, cũng không nói tên, tôi đi đâu tìm ông chứ...”

Có tiền rồi, Tô Dật lại đi mua vài loại thảo dược, rồi trở về nhà Lâm Uyển Dung, chuẩn bị nấu thuốc cho Lâm lão gia tử.

Mở cửa vào nhà, đã cảm giác có gì đó không ổn.

Đặt thảo dược xuống, Tô Dật rón rén đi đến trước cửa phòng ngủ của Lâm Uyển Dung. Nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, mà bên trong lại truyền ra giọng phụ nữ thẹn thùng:

“Đừng quậy nữa, không được, đừng chạm vào em...”

Tô Dật sững người, giọng nói này hình như là Lâm Uyển Dung.

Vừa nghĩ đến vậy mà Lâm Uyển Dung lại đưa người đàn ông khác về nhà để lên giường, trong lòng Tô Dật lập tức chua xót.

Lần này Tô Dật về Giang Thành, một là muốn trả ơn, nếu không có tô mì hoành thánh của mười lăm năm trước, cũng sẽ không có Tô Dật ngày hôm nay.

Còn có, cô gái nhỏ Lâm Uyển Dung xinh đẹp lương thiện mười lăm năm trước, thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh. Anh nằm mơ cũng muốn, nếu cô gái nhỏ này có thể gả cho anh, với anh mà nói, chính là hạnh phúc to lớn.

Nhưng mà nghĩ lại, Lâm Uyển Dung đã đi làm, chẳng lẽ giữa chừng lại dẫn người đàn ông kia trở về?

Đang lúc suy nghĩ lung tung, đã nghe thấy giọng nói người đàn ông truyền đến từ phòng ngủ:

“Ngoan, đừng sợ, anh nhất định sẽ rất dịu dàng...”

Nói rồi, người đàn ông cười gian xảo vài tiếng.

Tô Dật không kịp nghĩ nhiều, anh đột ngột nhấc chân, đá cửa phòng.

Cửa phòng vừa mở ra, đã thấy một nam một nữ, đang nằm trên giường của Lâm Uyển Dung.

Nhưng chuyện khiến Tô Dật yên lòng là người phụ nữ kia không phải Lâm Uyển Dung.

Tô Dật đột ngột xuất hiện, hai người đều giật mình hoảng hốt.

Nhất là người phụ nữ kia, gương mặt cô ấy đỏ bừng, ánh mắt mơ màng chất vấn Tô Dật:

“Anh là ai? Sao lại ở nhà tôi?”

Vừa nói nhà của cô ấy, Tô Dật hiểu ra ngay.

Cô gái này nhất định là Lâm Tử Di em gái của Lâm Uyển Dung. Tối qua anh có nghe Lâm Uyển Dung nhắc đến, cô có em gái, đang học đại học.

Quả nhiên nhìn kỹ lại, giữa hai đầu mày của Lâm Tử Di, có vài phần tương tự với chị gái Lâm Uyển Dung.

“Anh là ai à? Anh là anh rể của em, em không đi học đàng hoàng, vậy mà lại đưa đàn ông về nhà. Xem anh có nói với chị em không...”

Còn chưa thốt ra những lời phía sau, Tô Dật đã cảm thấy có gì không đúng.

Tuy Lâm Tử Di đang nhìn anh, nhưng ánh mắt cô ấy rời rạc, hơn nữa sắc mặt không phải ửng hồng bình thường, mà là đỏ bừng.

Tô Dật lập tức tiến lên, nắm cổ áo người đàn ông, nhấc cậu ta lên, phẫn nộ hỏi:

“Mẹ nó cậu đã cho em ấy uống thứ gì hả?”

Người đàn ông vừa muốn ngụy biện, Tô Dật đã đấm vào mặt cậu ta.

Người bình thường không thể sánh nổi với thể chất của Tô Dật, hơn nữa đi theo thầy nhiều năm như thế, về mặt võ thuật, cũng đạt được nhiều thành tích. Chỉ một cú đấm, người đàn ông lập tức cháy máu mũi.

Người đàn ông này cũng là kẻ hèn nhát, chịu một đấm của Tô Dật, đã liên tục xin tha:

“Anh rể, em sai rồi, em không dám nữa, do em quá thích Tử Di...”

Tuy Tô Dật cũng yêu sắc đẹp. Nhưng anh căm hận nhất, chính là những kẻ dùng thủ đoạn thấp kém như vậy, để dụ dỗ lừa gạt phụ nữ.

Anh vừa giơ tay muốn đánh tiếp, đột nhiên nghe tiếng của Lâm Tử Di, thều thào nói:

“Em khó chịu quá...”

Ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy Lâm Tử Di khép hờ nửa mắt, khẽ khàng thốt lên.

Người đàn ông nhân lúc Tô Dật thất thần, nhanh chóng vùng ra khỏi tay của Tô Dật. Chẳng thèm mang giày, nhanh chân bỏ chạy.

Tô Dật cũng không định đuổi theo cậu ta, dù sao chăm sóc Lâm Tử Di, mới là chuyện quan trọng nhất.
Chương 8: Nguyên nhân

Tô Dật biết, tình huống này, nếu không xử lý nhanh chóng, để mặc thuốc lưu lại trong cơ thể, vậy sẽ tổn hại rất lớn đối với sức khỏe của Lâm Tử Di.

Không dám nghĩ nhiều, Tô Dật ôm Lâm Tử Di, nhanh chóng đi đến nhà tắm. Đặt Lâm Tử Di vào bồn tắm, lập tức vặn vòi sen. Anh muốn dùng nước nóng ẩm ướt, để Lâm Tử Di toát mồ hôi, như vậy có thể tỉnh táo hơn một chút.

Nhưng hiệu quá không quá rõ rệt. Lâm Tử Di ở trong bồn tắm, cũng không ngoan ngoãn, đôi tay đập nước lung tung. Khiến nước văng tung tóe, xung quanh ướt đẫm.

Hết cách, Tô Dật chỉ đành dùng châm cứu.

Khi anh vừa chuẩn bị lấy hộp châm ra, châm cứu cho Lâm Tử Di.

Đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nữ phẫn nộ lại kinh ngạc:

“Tô Dật, anh muốn làm gì hả!”

Vừa quay đầu, đã nhìn thấy Lâm Uyển Dung đang đứng ở cửa với vẻ giận dữ.

Bởi vì đã hẹn buổi chiều sẽ đến thăm ông nội, sau khi Lâm Uyển Dung sắp xếp chuyện ở công ty xong, cố ý về nhà sớm.

Nghe thấy âm thanh trong nhà tắm, cô qua đó xem thử, vừa khéo trông thấy cảnh này. Nhất là tay của Tô Dật, đang đặt trên quần áo của mình. Nhìn dáng vẻ kia, như thể muốn cởi đồ.

Không chờ Tô Dật giải thích, Lâm Uyển Dung nhanh chóng đi đến trước mặt anh, giơ tay lên, muốn tát một bạt tai lên mặt Tô Dật.

Mắt thấy bàn tay sắp rơi xuống, Tô Dật nhấc tay lên, bắt lấy cổ tay Lâm Uyển Dung.

Nhìn Lâm Uyển Dung, Tô Dật nói với vẻ dở khóc dở cười:

“Cô chủ của tôi ơi, cô làm rõ mọi chuyện trước, rồi đánh tôi cũng không muộn mà...”

Em gái là người gần gũi nhất trên đời này của Lâm Uyển Dung. Cảnh tượng trước mắt, cô cho rằng Tô Dật muốn lợi dụng em gái mình, cố ý làm vậy.

“Em gái tôi thành như vậy rồi, anh còn có gì để nói?”

Vừa dứt lời, đã nghe thấy Lâm Tử Di đứt quãng lên tiếng trong bồn tắm:

“Chị ơi, không phải anh rể...”

Tuy Lâm Tử Di không khống chế được cơ thể của mình, nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất rõ ràng. Chỉ là cô ấy thật sự nghĩ những gì Tô Dật nói là thật, tưởng Tô Dật là bạn trai của chị gái.

Lâm Uyển Dung sững người, cô nhìn Tô Dật với vẻ kì lạ.

Tô Dật lấy châm bạc ra, bĩu môi nói với Lâm Uyển Dung:

“Hung dữ như vậy, tôi có chút không muốn lấy cô nữa. Em gái cô bị người ta bỏ thuốc, lát nữa cô cứ nghe em ấy giải thích đi...”

Nói rồi, Tô Dật đi đến trước bồn tắm. Anh cúi người xuống, đâm châm bạc vào huyệt thiên trung của Lâm Tử Di.

Dáng người của Lâm Tử Di cũng rất đẹp, thướt tha tinh tế, đường cong rõ rệt. Mặc dù tướng mạo không xinh xắn tuyệt vời như chị gái. Nhưng cũng là một người đẹp.

Đâm vài châm, Lâm Tử Di thấy dịu hơn nhiều. Sắc mặt đỏ bừng, cũng dần dần trở lại bình thường.

Ngay sau đó công dụng của thuốc kích tình chậm rãi tan biến, Lâm Tử Di khôi phục bình thường. Cô ấy mở mắt ra, nhìn chị gái, rụt rè nói một câu:

“Chị, em...”

Không chờ nói câu tiếp theo, đã thấy Lâm Uyển Dung lạnh lùng lên tiếng:

“Mặc quần áo vô đàng hoàng, ra phòng khách nói rõ ràng mọi chuyện cho chị!”

Nói rồi, Lâm Uyển Dung xoay người bước đi.

Tô Dật nhướng mày với Lâm Tử Di, mỉm cười, theo Lâm Uyển Dung ra phòng khách.

Thay đồ xong, khi Lâm Tử Di đến phòng khách, đã thấy mặt mày chị gái vô cảm ngồi trên sô pha, hai tay khoanh trước ngực, chẳng thèm nhìn cô ấy một cái.

Từ khi cha mẹ qua đời, Lâm Tử Di và chị gái lớn lên bên nhau. Trừ tôn trọng ra, Lâm Tử Di còn có vài phần sợ hãi chị gái của mình. Nhất là hôm nay, còn gây ra chuyện lớn như thế.

Gương mặt Lâm Uyển Dung không cảm xúc, lạnh lùng hỏi:

“Nói đi, hôm nay xảy ra chuyện gì!”

Lâm Tử Di cắn môi, ấp úng kể:

“Hôm nay em cùng bạn học về Giang Thành. Khi anh ta đưa em đến dưới lầu, nói muốn lên đây ngồi một lúc. Em cũng không nghĩ nhiều như vậy, để anh ta lên. Nhưng không ngờ, vậy mà anh ta lại bỏ thuốc vào ly nước của em. Cho nên...”

Chuyện sau đó, Lâm Uyển Dung đã biết.

Tô Dật ngồi bên cạnh, nhìn Lâm Uyển Dung cười nói:

“Cô Lâm ơi, bây giờ cô đã biết rõ mọi chuyện rồi nhỉ? Vừa nãy cô đối xử với tôi như thế, còn muốn ra tay với tôi, có phải nên xin lỗi tôi không?”

Nhưng đáng tiếc Lâm Uyển Dung chằng thèm để ý đến Tô Dật, lại hỏi Lâm Tử Di:

“Người đó là bạn trai của em?”

Lâm Tử Di vội vàng lắc đầu:

“Không phải, anh ta là bạn học của em, vẫn luôn theo đuổi em, nhưng em không đồng ý. Không ngờ anh ta lại làm như vậy...”

Lâm Uyển Dung tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch. Nhìn Lâm Tử Di, nghiêm nghị nói:

“Lâm Tử Di, em mấy tuổi rồi, sao lại không biết tự bảo vệ mình chứ? Còn nữa, hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải ngày lễ. Tại sao em lại đột nhiên về nhà?”

Lời nói của Lâm Uyển Dung, khiến Lâm Tử Di có chút tủi thân, nhưng cô ấy vẫn giải thích:

“Ông nội bệnh nặng, mấy thân thích nhà chúng ta luôn ức hiếp chị, em rất lo cho chị. Em còn nghe nói, dự án sản phẩm trang điểm mới của công ty chị, đẩy mạnh không mấy thuận lợi, nên em muốn về nhà xem thử, có thể giúp được gì cho chị hay không...”

Lúc nói câu này, Lâm Tử Di nước mắt lưng tròng.

Lời nói của Lâm Tử Di, khiến lòng Lâm Uyển Dung mềm nhũn. Tuy sắc mặt cô vẫn lạnh như băng, nhưng đó là do từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có thể dựa vào chính mình. Hết cách rồi, cô nhất định phải khiến bản thân kiên cường lạnh lùng, bởi vì chỉ có thể dùng cách này, mới bảo vệ tốt cho mình và em gái.

Tô Dật nghe đến đây, cười nói với Lâm Tử Di:

“Em vợ, em cứ yên tâm học hành, chuyện trong nhà em không cần lo. Có anh rể ở đây, không ai dám ức hiếp chị của em đâu...”

Vừa dứt lời, Lâm Uyển Dung đã quay đầu trừng Tô Dật. Cô thật sự không hiểu nổi, tại sao da mặt của Tô Dật lại dày như vậy. Cô chỉ mới quen biết anh hai ngày. Anh đã tự cho mình là bạn trai của cô.
Chương 9: Nguyên nhân gây bệnh

Lâm Tử Di nghiêng mặt hỏi chị gái với vẻ kinh ngạc:

“Chị, anh ấy thật sự là anh rể của em sao?”

Lâm Uyển Dung tức đến mức cau mày, liên tục lắc đầu:

“Anh rể gì chứ, đừng nghe anh ấy nói lung tung. Anh ấy là bác sĩ chị mời đến...”

Vừa nghe không phải, Lâm Tử Di nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu:

“Em nói mà chị không thể tìm người bạn trai như vậy được, sao anh ấy có thể xứng với chị...”

“Lâm Tử Di, vừa rồi là anh cứu em đấy. Em không giúp anh nói vài câu tốt đẹp trước mặt chị em thì cũng thôi đi, sao còn hất nước lạnh vào anh nữa?”

Tô Dật bất mãn lẩm bẩm.

Lâm Tử Di nghịch ngợm bĩu môi, nhìn chị gái, đắc ý nói:

“Đương nhiên là không xứng rồi! Anh rể tương lai của em, trừ việc cao lớn oai phong đẹp trai ra, còn phải dịu dàng chu đáo. Đương nhiên, nhất định phải nhiều tiền. Còn phải bảo vệ chị em, chiều chuộng chị em. Sao có thể lôi thôi như anh được...”

Nói rồi, bĩu môi với Tô Dật.

Thực ra đây không chỉ là suy nghĩ của Lâm Tử Di, hễ là những người bạn thân thiết với Lâm Uyển Dung, đều cảm thấy người phụ nữ có tài có sắc như Lâm Uyển Dung, bạn trai tương lai, tuyệt đối phải như hoàng tử cưỡi ngựa trắng, giàu có nhiều tiền chỉ là một trong những điều kiện cần phải có của bạn trai cô.

Tô Dật không phục, lập tức nói:

“Đương nhiên anh sẽ bảo vệ chị em, ngay cả em vợ như em anh cũng sẽ bảo vệ...”

Nhìn hai người đấu võ mồm, Lâm Uyển Dung lập tức cắt ngang hai người nói:

“Được rồi, đừng nói nữa. Tử Di, em mau trở lại trường học, những chuyện khác không cần em lo. Nam sinh kia, chị sẽ tìm người nói chuyện với cậu ta. Về phần em, mau đi sắc thuốc, bọn chị đến nhà ông nội...”

Nghe lời nói của Lâm Uyển Dung, Tô Dật và Lâm Tử Di nhìn nhau, cũng không dám nói thêm nữa, làm việc như lời cô dặn.

Trên đường đến biệt thự nhà họ Lâm.

Tô Dật nhìn Lâm Uyển Dung cau chặt mày, không nói tiếng nào. Không nhịn được hỏi:

“Hôm nay những gì em gái cô đã nói, hạng mục mỹ phẩm gì đó của công ty cô, không được thuận lợi lắm, là chuyện gì vậy?”

Lâm Uyển Dung cũng đang buồn bực vì chuyện này. Nghe Tô Dật nói như thế, bèn đáp:

“Thực ra đó không chỉ là chuyện của công ty chúng tôi, còn là chuyện của nhà họ Lâm. Vốn dĩ tập đoàn Lâm thị, muốn làm đại lý của mỹ phẩm Nhã Đại khu vực Hoa Hạ, chuyện này vốn do anh họ Lâm Húc Đông của tôi phụ trách, nhưng đối phương điều tra tập đoàn Lâm thị, cảm thấy chúng tôi không đủ kinh nghiệm về phương diện này. Không đàm phán với chúng tôi. Vì chuyện này mà ông nội tôi tức giận, Lâm Húc Đông đã giới thiệu tôi cho ông nội, bảo tôi phụ trách thúc đẩy hạng mục này...”

Tô Dật vừa nghe, đã hiểu ra ngay. Lâm Húc Đông biết hạng mục này khó khăn chồng chất, bản thân không nắm chắc, cố ý đẩy Lâm Uyển Dung lên. Làm như vậy, anh ta có thể trốn tránh trách nhiệm, còn để Lâm Uyển Dung gánh tội thay.

Nói rồi, Lâm Uyển Dung không khỏi thở dài. Hỏi ngược lại một câu:

“Anh hỏi mấy chuyện này làm gì?”

Tô Dật nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, đáp ngay:

“Đương nhiên là muốn giúp cô rồi...”

Trong lòng Lâm Uyển Dung nghĩ, nhất định Tô Dật không giúp được gì. Nhưng lời nói của Tô Dật, vẫn khiến trái tim cô ấm áp. Nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng do một mình cô gánh vác. Người ngoài luôn cảm thấy cô là người phụ nữ mạnh mẽ không biết mệt mỏi, nhưng trên thực tế, cô cũng luôn mong chờ, có thể có một người, che mưa chắn gió cho cô.

Đương nhiên, người đó không thể giống Tô Dật, là kiểu lôi thôi lếch thếch được!

“Bỏ đi, anh không giúp được đâu, có điều vẫn phải cám ơn anh!”

Tô Dật nhún vai, cũng không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm cân nhắc chuyện này.

Không lâu sau, hai người đã đến nhà họ Lâm.

Trong biệt thự nhà họ Lâm, vẫn là tiếng người ồn ào. Cho người ta cảm giác, không phải có người bệnh nặng, ngược lại náo nhiệt như một bữa tiệc.

Từ hôm qua sau khi Tô Dật điều trị cho Lâm lão giả tử, bệnh tình của Lâm lão gia tử đã ổn định hơn rất nhiều. Nhưng người nhà họ Lâm, lại không cho rằng đây là công của Tô Dật. Ngược lại cảm thấy vì Hoắc Anh Lợi dùng thuốc kịp lúc, mới khiến bệnh tình của Lâm lão gia tử ổn định.

Lúc Lâm Uyển Dung và Tô Dật đến phòng bệnh, ánh mắt đám người kia nhìn hai người vẫn khinh bỉ như cũ. Thậm chí chẳng ai lên tiếng chào hỏi.

Hai người cũng không thèm để ý. Tô Dật bắt mạch cho Lâm lão gia tử. Lâm Uyển Dung sốt ruột hỏi Tô Dật:

“Ông nội sao rồi?”

Tô Dật không trả lời Lâm Uyển Dung. Anh quan sát Lâm lão gia tử trước, lại đi vòng qua bên giường của Lâm lão gia tử, cuối cùng mới như bừng tỉnh hiểu ra lên tiếng:

“Tôi nói mà sao bệnh này cứ phát tác lặp đi lặp lại, thì ra là do nguyên nhân kia...”

Tô Dật tự mình lẩm bẩm, tuy mọi người không hiểu. Nhưng đều khịt mũi coi thường, gương mặt đầy vẻ châm chọc. Không ai tin anh, thật sự có thể trị khỏi cho Lâm lão gia tử.

Nhất là Hoắc Anh Lợi, nghe Tô Dật nói như thế, lập tức tiếp lời:

“Anh đừng giả thần giả quỷ nữa được không? Hôm qua cũng không biết anh đã cho Lâm lão gia tử uống thứ gì, khiến tối qua bệnh nhân đột nhiên sốt cao. Nếu không phải dùng thuốc kịp lúc, nhất định bệnh nhân đã xảy ra chuyện lớn!”

Tình huống lên cơn sốt, Tô Dật đã dự đoán từ sớm. Đó chỉ là phản ứng bình thường sau khi uống thuốc thôi.

“Tôi đã nói từ sớm, trung y là thuật tà ma, toàn bộ đều là chiêu trò lừa gạt!”

Hoắc Anh Lợi bất mãn bổ sung một câu.

Tô Dật không giận mà cười, nhìn Hoắc Anh Lợi hỏi:

“Quỷ nước ngoài giả mạo kia, nếu hôm nay tôi chữa khỏi cho Lâm lão gia tử thì sao?”

Hoắc Anh Lợi liên tục lắc đầu nói:

“Không thể nào! Nếu anh có thể chữa khỏi, anh muốn sao cũng được! Nhưng nếu anh không chữa được thì sao?”

Tô Dật cười hì hì:

“Nếu tôi không chữa khỏi, chẳng những dập đầu nhận lỗi với cậu, còn đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện ở đây nữa! Nhưng nếu tôi chữa khỏi, cậu phải thừa nhận trước mặt mọi người, trung y là tổ tiên của cậu! Mà cậu tội nghiệt nặng nề, ức hiếp phản bội tổ tiên, biết tra cứu sách vở nhưng lại quên tổ tiên mình!”

Hoắc Anh Lợi quá tự tin. Với kiến thức y khoa mà cậu ta đã học, cậu ta tin rằng Tô Dật không thể chữa khỏi cho Lâm lão gia tử, càng đừng nói đến chữa hết trong hôm nay.

“Được, tôi đồng ý!”

Thấy Hoắc Anh Lợi đồng ý, Tô Dật lại nhìn thoáng qua Lâm Húc Đông. Vẻ mặt Lâm Húc Đông vẫn khinh thường như cũ, bây giờ những gì anh ta nghĩ trong đầu, chính là sau khi anh ta tiếp quản nhà họ Lâm, sẽ oai phong như thế nào.

Tô Dật lạnh lùng nói:

“Còn anh nữa, cậu cả Lâm, đừng quên, nếu tôi chữa khỏi cho ông nội của anh, anh phải dập đầu nhận sai với Lâm Uyển Dung!”

Lâm Húc Đông cười lạnh, anh ta hoàn toàn không thèm để ý mấy lời nhảm nhí của Tô Dật. Trong mắt anh ta, Tô Dật chỉ là tên ăn mày đầu đường, nói chuyện với anh, là làm mất thân phận cao quý của người quản lý nhà họ Lâm tương lai như anh ta.

Vừa nói xong, đã thấy Tô Dật lấy ra ba cây kim ngắn mảnh. Khác với hôm qua, huyệt vị hôm nay anh châm cứu, là hai huyệt trung phủ và hợp cốc ở lá phổi.

Cùng lúc khi châm cứu, lại bảo Lâm Uyển Dung, đút thuốc đã sắc hôm nay, cho Lâm lão giả tử uống.

Vừa uống thuốc xong, đã thấy cơ thể Lâm lão gia tử căng cứng, đột nhiên nôn máu đen.

Lâm Uyển Dung vừa định bước lên lau giúp ông nội, không ngờ Lâm Húc Đông lại giành trước.

Lấy khăn giấy ra, Lâm Húc Đông vừa lau sạch máu đen. Đột nhiên, trông thấy Lâm lão gia tử chậm rãi mở mắt. Khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lâm Húc Đông, sắc mặt ông vừa bất ngờ vừa mừng rỡ. Run rẩy nói:

“Húc Đông, là, là con sao? Ông còn tưởng không được gặp các con nữa...”

Là cháu trai trưởng con trai trưởng nhà họ Lâm, người Lâm lão gia tử thương nhất chính là Lâm Húc Đông, Lâm Húc Đông lập tức nịnh nọt nói:

“Ông nội, là con! Yên tâm, ông không sao đâu. Con đã mời bác sĩ giỏi nhất cả nước cho ông, là họ đã cứu ông đấy...”
Chương 10: Không phân biệt đúng sai

Lâm Húc Đông vừa nói xong, mấy người nhà họ Lâm bên cạnh, cũng mồm năm miệng mười giúp đỡ góp lời:

“Đúng vậy, ông nội, vì bệnh của ông, anh cả gần như đã liên lạc với những bác sĩ nổi tiếng trên thế giới một lượt...”

Rõ ràng Tô Dật do Lâm Uyển Dung tìm đến, y thuật tài ba cứu sống Lâm lão gia tử. Nhưng mọi người lại cố tình nói thành công lao của Lâm Húc Đông. Tuy Lâm Uyển Dung cảm thấy hơi uất ức, nhưng so sánh với việc chữa khỏi cho ông nội, chút uất ức này không đáng là gì.

Nhìn Lâm Uyển Dung ở bên cạnh lặng lẽ không lên tiếng, Tô Dật nói:

“Lâm lão gia tử, bệnh của ông là do tôi chữa trị, hơn nữa là do cháu gái ông Lâm Uyển Dung tìm đến tôi. Không liên quan gì đến cái tên ngốc Lâm Húc Đông kia...”

Lời nói của Tô Dật, khiến Lâm lão gia tử cau mày. Ông thấy Tô Dật ăn mặc rách nát, nhìn thế nào cũng không giống bác sĩ. Ông không dám tin, bệnh của mình, là do Tô Dật chữa khỏi.

Một người phụ nữ nhà họ Lâm nghe vậy, vội vàng nói với Lâm lão gia tử:

“Ông nội, ông đừng nghe anh ta nói bậy. Chẳng biết tên lừa gạt này do Lâm Uyển Dung tìm ở đâu ra, muốn lừa tiền nhà họ Lâm chúng ta thôi...”

“Đúng vậy, anh ta hoàn toàn không làm gì cả, chỉ đâm vài châm mà thôi. Đều do y thuật của bác sĩ Hoắc tài giỏi, cứu ông cụ nhà chúng ta...”

Mọi người mồm năm miệng mười, đều đang quở trách Lâm Uyển Dung và Tô Dật.

Lâm lão gia tử cũng nhìn hai người với vẻ nghi ngờ. Hỏi Lâm Uyển Dung:

“Uyển Dung, cậu ta do con tìm đến sao? Cậu ta là bác sĩ à?”

Giọng điệu của Lâm lão gia tử lạnh nhạt, tràn ngập nghi ngờ.

Lâm Uyển Dung biết, rõ ràng là Tô Dật cứu ông nội. Nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, cô có trăm miệng cũng không thể giải thích. Chỉ đành gật đầu nói:

“Vâng, bác sĩ này là do con mời đến. Hai ngày nay anh ấy vẫn luôn chẩn bệnh cho ông...”

Vẻ mặt Lâm lão gia tử vẫn lạnh nhạt như cũ, thản nhiên nói:

“Uyển Dung, ông biết con hiếu thảo. Nhưng con đã lớn như vậy, phải có năng lực phân biệt. Không thể ai nói cái gì cũng nghe theo được. Con phải có năng lực phán đoán nhất định! Con xem người mà con mời, nhìn chỗ nào ra cậu ta là bác sĩ hả?”

Trước giờ Lâm lão gia tử luôn trọng nam khinh nữ, thêm vào những người xung quanh đều nói Tô Dật là kẻ lừa đảo, ông cũng xem là thật.

Lâm Uyển Dung muốn giải thích, nhưng cô biết giải thích cũng hoàn toàn vô dụng, ông nội sẽ không nghe cô. Bị ông nội nói như vậy, vành mắt cô đỏ bừng.

Tô Dật bị người ta hiểu lầm cũng chẳng sao cả. Nhưng anh không nhìn nổi Lâm Uyển Dung tủi thân. Anh bèn hừ lạnh một tiếng, nhìn Lâm lão gia tử nói:

“Chẳng trách nhiều năm như vậy, nhà họ Lâm vẫn giậm chân tại chỗ, không thể phát triển. Thì ra người lèo lái nhà họ Lâm, là một người không phân biệt đúng sai đến thế!”

Tô Dật vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người đều biến sắc.

Phải biết, đừng nói là ở nhà họ Lâm, cho dù ở Giang Thành, Lâm lão gia tử cũng là nhân vật đứng đầu. Làm gì có ai dám châm chọc trước mặt ông như vậy. Nhất là một kẻ ăn mày như Tô Dật.

Lâm Húc Đông lập tức chỉ vào Tô Dật, lớn tiếng quát:

“Cậu dám nói chuyện với ông nội tôi như vậy sao! Người đâu, đánh nát miệng cậu ta cho tôi, ném xuống sông cho cá ăn...”

Lâm Húc Đông vừa dứt lời, mấy người đàn ông nhà họ Lâm lập tức bước lên, muốn ra tay với Tô Dật.

Tô Dật không nhúc nhích, trên gương mặt vẫn nở nụ cười bất cần đời như cũ.

Ngược lại Lâm Uyển Dung căng thẳng không thôi, cô muốn ngăn cản, nhưng không kịp nữa. Mấy người đàn ông nhà họ Lâm, đã đến bên cạnh Tô Dật.

“Ném tôi cho cá ăn rất đơn giản, nhưng Lâm lão gia tử, ông không sợ bệnh của mình sẽ tái phát sao?”

Lời nói của Tô Dật, như một cây búa lớn, đánh thẳng vào lồng ngực của Lâm lão gia tử. Mấy tháng nay, bệnh của ông cứ lặp đi lặp lại. Mà lần này, là nghiêm trọng nhất.

“Đợi đã...”

Lâm lão gia tử vội vàng ngăn cản.

“Cậu nói vậy có ý gì, cậu biết bệnh của tôi tại sao cứ hay tái phát à?”

Tô Dật mỉm cười thản nhiên, cũng không nhìn Lâm lão gia tử, mà quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Uyển Dung, tự tin nói:

“Đương nhiên tôi biết, vừa nãy tôi đã nói rồi!”

Lâm lão gia tử lập tức truy hỏi:

“Vậy cậu nói nghe xem, rốt cuộc là nguyên nhân gì!”

Tô Dật hừ lạnh một tiếng:

“Nói nghe xem? Chẳng phải ông bảo tôi là kẻ lừa đảo à, sao bây giờ lại tin lời tôi nói vậy?”

Tô Dật vừa dứt lời, Lâm Húc Đông phẫn nộ nhìn Tô Dật, lớn tiếng trách:

“Ông nội tôi hỏi cậu, cậu mau trả lời đi. Nếu cậu cố ý giở trò, cẩn thận tôi sẽ không tha cho cậu!”

Tô Dật cũng nhìn Tô Húc Đông chằm chằm, lạnh lùng lên tiếng:

“Tôi cho anh biết, tôi đã tìm ra nguyên nhân gây bệnh của ông nội anh. Nhưng tôi không nói. Không vì điều gì khác, chỉ vì anh là một đứa cháu bất hiếu, nói không giữ lời. Đừng quên, lúc đầu anh đã đồng ý, tôi chữa khỏi cho ông nội anh, anh phải dập đầu nhận sai với Lâm Uyển Dung. Nhưng bây giờ anh làm gì hả? Chẳng những không nhận sai, ngược lại còn trả đũa, nói tên quỷ nước ngoài giả mạo kia chữa khỏi cho ông nội anh...”

Lâm Húc Đông tức tới mức mặt mũi đỏ bừng, nhưng không dám nói thêm nữa. Dù sao những lời Tô Dật nói, đều là sự thật.

Nói rồi, Tô Dật lại nhìn Hoắc Anh Lợi, châm chọc lên tiếng:

“Quỷ nước ngoài giả mạo, tôi thấy mặt mũi của cậu cũng lớn lắm đấy. Họ đều nói là do cậu chữa khỏi, cậu vẫn thản nhiên chấp nhận, cũng không chịu nói sự thật?”

Hoắc Anh Lợi chột dạ, cậu ta không dám nhìn Tô Dật. Nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ như cũ, không nói tiếng nào.

Không khí trong phòng, nhất thời trở nên cực kì gượng gạo. Không ai dám nói thêm gì nữa.

Lâm lão gia tử cũng hiểu được vài phần, ông biết lúc này hỏi có Tô Dật tiếp, nhất định anh cũng không chịu nói. Nhưng ông rất gian xảo, trực tiếp nói với Lâm Uyển Dung:

“Uyển Dung, nếu bác sĩ là do con mời tới, vậy con hỏi cậu ta đi...”

Lâm Uyển Dung gật đầu, quay đầu nhìn Tô Dật. Cô khẽ khàng nói:

“Bác sĩ Tô, phiền anh giúp tôi tìm nguyên nhân gây bệnh của ông nội tôi, đừng để bệnh của ông cụ cứ tái phát mãi, có được không?”

Giọng nói của Lâm Uyển Dung rất dịu dàng. Tô Dật nghe mà như tắm mình trong gió xuân.

Anh nhìn Lâm Uyển Dung mỉm cười xấu xa, cúi người nhẹ nhàng nói bên tai cô:

“Vậy cô đừng quên lời hứa hẹn của chúng ta, ngủ với tôi một đêm...”

Lời nói của Tô Dật, khiến gương mặt Lâm Uyển Dung ửng hồng. Đây quả thật là chuyện hai người đã hứa từ sớm, thêm vào bệnh của ông nội, cô miễn cưỡng gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bác Sĩ Thần Thông
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom