• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thần Y Cái Thế (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Tôi là bác sĩ

Bãi đỗ xe ngầm tối tăm.

Chỉ thấy một người đàn ông béo ục ịch kéo một mỹ nữ chân dài, xô xô đẩy đẩy chuẩn bị bước lên xe.

Người phụ nữ khá thanh tú, mặc một bộ đồ công sở trông rất trí thức, quần lụa đen chân dài, đàn ông nhìn thấy quả thật không nhịn được suy nghĩ bậy bạ.

Người phụ nữ hoảng hốt, vẻ mặt bối rối, nài nỉ nói:

"Hôm nay quên đi được không, lát nữa bị sếp phát hiện thì không tốt, đợi đến buổi tối đi, đến lúc đó anh muốn thế nào cũng được..."

Người đàn ông mập mạp lại không hề để ý.

"Mẹ nó! Gan em cũng nhỏ quá rồi, sao phải sợ cô ta? Lát nữa anh sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà, cô ta còn không bằng một cái rắm! Sau này đi theo anh đây, đảm bảo em không lo thiếu ăn thiếu mặc..."

Nói xong, anh ta lôi kéo người phụ nữ kia một trận, hai người lên xe.

Người phụ nữ quay đầu liếc mắt một cái, trên bãi cỏ cách đó không xa có một chàng trai khoảng hai mươi tuổi đang nhìn bọn họ với vẻ thích thú.

Mặc dù Tô Dật đẹp trai, nhưng quần áo cũ nát, trông rất bẩn thỉu, chẳng khác gì một kẻ ăn mày.

Thấy bên cạnh có người, người phụ nữ hoảng sợ, vội nói: "Lâm tổng, đừng, bên kia có người..."

Nhưng Tô Dật chẳng hề để ý, cười ha ha: "Hai người cứ tiếp tục, tôi chỉ đi ngang qua thôi, không thấy gì cả..."

Người đàn ông mập mạp nhìn sang, sắc mặt không hài lòng: "Nhìn cái gì, còn nhìn nữa ông đây giết mày..."

Nói xong, người đàn ông kẹp đũng quần, chổng mông lên xe.

Hai người này cũng không phải lần đầu tiên chơi ở trên xe, đã sớm quen thuộc, động tác cởi đồ vô cùng thành thạo nhanh chóng, trong xe lập tức tràn ngập cảnh xuân ướt át nóng bỏng.

Tô Dật vẻ mặt mong đợi nhìn chiếc ô tô lắc lư, cười ha ha, bắt đầu đếm ngược: "Ba, hai, một!"

Người đàn ông mập mạp tựa như phối hợp với màn trình diễn của Tô Dật, cuối cùng theo một tiếng hét của Tô Dật, người đàn ông vẻ mặt bi thương kéo quần lên. Người phụ nữ trong lòng thất vọng, chỉ là không dám nói ra.

Chuyện tốt còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Màn trình diễn trên xe vừa kết thúc, một chiếc Sedan màu đen chậm rãi tới gần, Tô Dật ngẩng đầu nhìn.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống.

Người phụ nữ này độ tuổi đôi mươi, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú, mặc một chiếc váy bó sát, tôn lên vóc dáng nuột nà hoàn mỹ.

Nhưng trong mắt cô có một tia âu lo.

Cô chính là tổng giám đốc của công ty thương mại Hoàn Á, được mệnh danh là một trong "Giang Thành tứ diễm", Lâm Uyển Dung.

Lâm Uyển Dung vừa bước xuống xe, Tô Dật liền tiêu sái bước tới, nhìn bộ dạng gợi cảm này, chậc lưỡi nói: "Cô chính là Lâm Uyển Dung, Lâm tiểu thư?"

Lâm Uyển Dung sững sờ, trong lòng nghi hoặc, cô không biết người này, chẳng lẽ là ăn xin?

Lâm Uyển Dung gật đầu: "Đúng vậy, xin hỏi anh là?"

"Tôi là Tô Dật, chúng ta đã hẹn gặp nhau!"

Tô Dật vừa dứt lời, Lâm Uyển Dung có chút khó tin.

Người đàn ông gầy yếu quần áo rách nát trước mặt vậy mà lại là bác sĩ mà cô tìm, chuyện này cũng thật đáng buồn, xem ra vẫn phải tìm tiếp rồi.

Lâm gia là một gia tộc lớn ở Giang Thành, quan hệ tài chính đều vô cùng vững chắc, nhưng trời không chiều lòng người, mấy ngày trước lão gia tử đột nhiên đổ bệnh nặng, hấp hối.

Đi rất nhiều bệnh viện lớn đều vô ích.

Lâm Uyển Dung và lão gia tử ông cháu tình thâm, cô âm thầm tìm kiếm bác sĩ nổi tiếng khắp nơi, cố gắng cứu sống lão gia tử.

Hôm qua có người liên lạc với cô, nói có thể chữa khỏi căn bệnh của Lâm lão gia tử, không ngờ lại là tên nhóc trước mặt, tự xưng mình là bác sĩ, chi bằng nói là một tên ăn mày thì đúng hơn.

Nhìn thấy Tô Dật thảm như vậy, Lâm Uyển Dung tỏ vẻ không hài lòng, bác sĩ gì chứ, người này tám phần là tới lừa tiền!

Đúng lúc này, người đàn ông trong xe đẩy cửa bước xuống, ném một túi văn kiện cho Lâm Uyển Dung, hừ lạnh một tiếng: "Đây là bản phân chia tài sản trong nhà, mọi người đều đồng ý rồi, chỉ còn thiếu chữ ký của cô thôi!"

Người đàn ông này là cháu đích tôn của Lâm gia, Lâm Húc Đông, là gia chủ tương lai của Lâm gia, cũng là người vui mừng nhất khi Lâm lão gia tử qua đời.

Lâm Uyển Nhi không để ý tới Lâm Húc Đông, cô đã sớm biết nội dung hợp đồng, ngoại trừ Hoàn Á, một công ty nợ nần thua lỗ hàng năm, Lâm Uyển Dung không có tư cách thừa kế bất kỳ tài sản nào khác.

Thừa kế tài sản gì chứ, chi bằng nói là thừa kế một món nợ còn hơn.

Lâm Uyển Dung bất mãn nhìn Lâm Húc Đông: "Ông nội vẫn còn sống, mà anh đã không chờ kịp nữa rồi?"

Lâm Húc Đông hừ lạnh một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: "Đừng nhiều lời, ông già kia còn sống được mấy ngày chứ! Mau ký đi, con còn có thể lấy được Hoàn Á. Nếu không cuối cùng đến cả một cọng lông cũng không lấy được!"

Lâm Húc Đông được nuông chiều từ bé, là ác bá trong thế hệ trẻ của của Lâm gia, không ai dám chọc anh ta.

Lâm Uyển Dung lạnh mặt, giọng điệu lạnh lùng: "Anh muốn ký thì tự ký, tôi đã tìm được bác sĩ cho ông nội, ông ấy sẽ khỏe lại..."

Lâm Húc Đông đã mong chờ Lâm lão gia tử chết từ lâu, bây giờ Lâm Uyển Dung lại nói vậy khiến Lâm Húc Đông nổi trận lôi đình: "Nhiều bệnh viện lớn như vậy cũng đều bất lực, cô có thể tìm được bác sĩ? Thần tiên cũng vô dụng!"

Lâm Húc Đông vừa nói vừa nhìn Tô Dật bằng vẻ mặt khinh thường: "Hóa ra tên ăn mày này lại là bác sĩ mà cô tìm đến sao? Được đó, em gái à, em cũng có bản lĩnh thật!'

Lâm Húc Đông bình thường ăn to nói lớn quen rồi, chỉ là một tên ăn mày, sao anh ta có thể để trong mắt.

Bị Lâm Húc Đông chế giễu, Tô Dật cũng không tức giận, cười nói: "Tôi là bác sĩ, nếu không ngại, tôi có thể chứng minh ngay tại đây cho anh xem, anh trai ba giây?"

Lâm Uyển Dung không hiểu Tô Dật có ý gì, anh trai ba giây là gì?

Nhưng Lâm Húc Đông lại biết rõ trong lòng, anh tức giận sắp bùng nổ lại nghe thấy Tô Dật lớn tiếng nói:

"Anh trai ba giây, có phải gần đây anh hay bị chóng mặt ù tai, đổ mồ hôi trộm không?"

Lâm Húc Đông sửng sốt, sao Tô Dật lại biết chuyện này?

"Anh không chỉ hư thận, mà gan cũng không khỏe, hai tai đỏ lên, chứng tỏ gan và túi mật của anh bị tổn thương, ba giây cũng không kỳ quái! Tôi cũng phải nhắc nhở anh, bây giờ anh có thể tiến vào, nhưng nếu kéo dài thêm mấy ngày nữa, chỉ sợ anh còn chưa tiến vào đã nghe tiếng phụ nữ than thở, thật đáng thương..."

Lâm Húc Đông bị lời của Tô Dật làm cho sững sờ, vẻ mặt lo lắng...

Thật lâu sau, Lâm Húc Đông thở dài một hơi, ngập ngừng hỏi: "Vậy cậu nói xem, tôi phải làm sao?"

Tô Dật nhìn người phụ nữ mặc quần lụa đen có chút bất mãn đứng bên cạnh, cười khúc khích: "Nếu vô dụng, vậy cắt đi!"
Chương 2: Đánh cược

Lâm Húc Đông vô cùng tức giận, một tên ăn mày lại dám ăn nói lỗ mãng với anh ta như vậy, còn gọi mình là anh trai ba giây trước mặt mọi người, đúng là buồn cười!

Lâm Húc Đông đang muốn phát cáu, Lâm Uyển Dung lại trịnh trọng hỏi Tô Dật: "Anh thật sự là bác sĩ?"

Cuộc trò chuyện vừa rồi của Tô Dật và Lâm Húc Đông, Lâm Uyển Dung nghe ra một chút, nhưng cô vẫn không dám tin.

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lâm Uyển Dung, Tô Dật lắc đầu: "Tin hay không tùy cô."

Tô Dật học y từ nhỏ, là một cao thủ trong giới y thuật, thậm chí đến cả những bác sĩ trong bệnh viện lớn cũng không có tay nghề cao như anh.

Thế nhưng mọi người đều trông mặt bắt hình dong, người già chữa bệnh hay hơn người trẻ?

Nếu bị người khác nghi ngờ nhiều lần như vậy, Tô Dật đã sớm quay đầu bỏ đi.

Nhưng Lâm Uyển Dung thì khác, sở dĩ anh đến đây cũng không phải vì tiền, mà là để báo ân.

Nghĩ đến năm đó, ơn một bữa cơm!

Thấy Lâm Uyển Dung tựa hồ tin tên ăn mày trước mặt này, Lâm Húc Đông nổi giận.

Anh ta nhìn Lâm Uyển Dung, gầm lên một tiếng: "Lâm Uyển Dung, cô muốn để một tên ăn mày đến xem bệnh cho ông nội! Được, tôi đồng ý, nhưng tôi cảnh cáo cô, nếu cậu ta không trị hết cho lão già kia, công ty Hoàn Á cô cũng đừng hòng lấy nữa!"

Lâm Húc Đông vốn không muốn xem bệnh cho Lâm lão gia tử, chết sớm đầu thai sớm, mọi người chia tài sản, không phải tốt hơn sao?

Dù sao nhiều bệnh viện lớn bó tay như vậy, đến cả bác sĩ phụ trách cũng nói, bệnh tình của lão gia tử cùng lắm là chống đỡ được một tuần.

Vậy thì uổng phí tiền làm gì?

"Nếu tôi trị được bệnh của Lâm lão gia tử, vậy anh thế nào?"

Tô Dật hỏi lại Lâm Húc Đông, trên mặt vẫn nở nụ cười không âm không dương như trước.

Lâm Húc Đông cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Như cậu mà cũng muốn chữa bệnh? Nếu cậu thật sự chữa khỏi cho lão già kia, tôi quỳ xuống gọi cậu là cha!"

Tô Dật bật cười: "Tôi cũng không muốn có một đứa con ngu ngốc như anh đâu, đến lúc đó anh quỳ xuống nhận Lâm tiểu thư là được!"

"Hừ, đợi xem!"

Lâm Húc Đông cười thầm trong lòng, một tên ăn mày có thể trị khỏi bệnh cho lão già kia sao?

Thiên Phương dạ đàm!

Mặc dù Lâm Uyển Dung cũng nửa tin nửa ngờ.

Nhưng hiện giờ cũng không còn cách nào, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, dù có một tia hy vọng cũng phải nắm lấy.

Lâm Uyển Dung nhìn Tô Dật, bất đắc dĩ nói: "Vậy mời anh theo tôi đến nhà ông nội đi..."

Tô Dật lại bất động, vẻ mặt bất cần, cười xấu xa nói:

"Đừng nóng vội, có thể chữa bệnh, nhưng có điều kiện!"

Lâm Uyển Dung ngẩn ra, có chút tò mò nhìn Tô Dật:

"Anh nói đi."

Tô Dật nhún vai, ngoắc tay với Lâm Uyển Dung.

Lâm Uyển Dung đến gần, nghiêm túc nhìn Tô Dật.

Một mùi hương thơm mát lập tức xộc vào mũi Tô Dật.

Tô Dật vươn tay che bên tai Lâm Uyển Dung, nhẹ giọng nói:

"Điều kiện chỉ có một, nếu tôi chữa hết bệnh cho lão gia tử, cô ngủ với tôi một đêm..."

"Anh..."

Lâm Uyển Dung nén giận, vừa tức vừa thẹn.

Tôi Minh lại không thèm để tâm, vẫn cà lơ phất phơ như cũ, mỉm cười nhìn Lâm Uyển Dung.

Lâm Uyển Dung chưa bao giờ gặp người đàn ông nào vô sỉ như vậy, vừa nãy còn có chút hảo cảm, bây giờ đã tan thành mây khói.

Nhưng vì để cứu sống ông nội, cô cũng chỉ có thể nhịn nhục đồng ý.

Lâm Uyển Dung thở ra một hơi, hồi phục tâm tình.

Cô cắn môi, hờ hững đáp: "Tôi hứa với anh! Nhưng nếu không chữa khỏi!"

Lâm Uyển Dung trừng mắt: "Đến lúc đó anh tự chịu!"

Tô Dật gật đầu, nghiêng người lên xe.

Hai xe một trước một sau hướng về Lâm gia, lao đi rất nhanh.

Lâm gia ở trong khu biệt thự phú hào Giang Châu, nơi này tấc đất tấc vàng, chỉ có quan to hiển quý thân phận hiển hách mới có tư cách ở đây.

Theo Lâm Uyển Dung vào Lâm gia, trong sân đông nghẹt người, đa số đều là người thân bạn bè của Lâm gia, đến tiễn Lâm lão gia tử đoạn đường cuối cùng.

Nhưng mà những người này đều mang ý xấu, đều có tính toán riêng.

Nói là tới tiễn Lâm lão gia tử, chi bằng nói đến chiếm đoạt tài sản, phân chia của cải thì hơn, ai mun đến sau chứ?

Vào sân, Lâm Húc Đông liền nghênh ngang chào hỏi mọi người, còn không quên châm chọc khiêu khích hai người phía sau:

"Lâm gia chúng ta có một cô cháu gái thật hiếu thảo, Nhị Thập Tứ Hiếu sau này phải gọi là Nhị Thập Ngũ Hiếu rồi, Lâm Uyển Dung, cô nói cho mọi người nghe xem em đã mời được bác sĩ gì về cho ông nội?"

Lâm Húc Đông vừa nói xong, mặt Lâm Uyển Dung nhất thời đỏ bừng.

Cũng khó trách mọi người chú ý, Tô Dật ăn mặc thật sự rất rách nát, quá mức chói mắt trong đám người, quả thật là một một con vịt xấu xí.

"Dung Dung, hiếu thuận với ông nội thì không thành vấn đề, nhưng tìm một tên ăn mày đến lừa gạt mọi người thì không tốt lắm đâu?"

Một người phụ nữ trang điểm đậm của Lâm gia nhìn Tô Dật bằng vẻ mặt khinh thường.

"Tôi đã nói rồi, sao có thể để Lâm Uyển Dung đến, cô ta chính là sao chổi, khắc chết cha mẹ thì thôi đi, bây giờ còn sắp khắc chết ông nội..."

Mọi người anh một câu tôi một câu, vô cùng chua ngoa.

Lâm Uyển Dung vẫn cúi đầu, hai mắt đỏ hoe, ươn ướt nước mắt.

Lúc cô vừa sinh ra, cha mẹ đều lần lượt qua đời.

Kể từ đó về sau, ở Lâm gia, cô như một người ngoài cuộc, chịu mọi ánh mắt xa lánh, tình thân là gì, cô đã nhiều năm không thấy rồi.

Ông nội đối xử với cô coi như không tệ, nhưng lão gia tử trọng nam khinh nữ, Lâm Uyển Dung trong mắt ông ấy không có địa vị gì.

Bây giờ, Lâm Uyển Dung chỉ muốn làm tròn chữ hiếu, cô không muốn trơ mắt nhìn ông nội chết, nhưng đám người này vẫn lạnh lùng như vậy.

Thấy vẻ mặt bi thương cùng đôi mắt ngấn nước của Lâm Uyển Dung, mọi người không chút đồng cảm, ngược lại càng tệ hại hơn.

Một chị họ ở xa đến, lập tức đi đến trước mặt Lâm Uyển Dung, chỉ vào mặt cô mắng to:

"Lâm Uyển Dung, tôi thấy cô đây là thông đồng với đàn ông bên ngoài, nhân lúc ông nội bệnh tình nguy kịch muốn đến Lâm gia chiếm đoạt tài sản, tôi nói cô biết, không có cửa đâu, cẩu nam nữ các người, cút được bao xa thì cút bấy xa đi!"

Lâm Uyển Dung khóc không thành tiếng, bả vai mềm mại không kiềm được run run.

"Không cút phải không, đừng để tôi tìm người đuổi các người đi, nói cho cô biết, gia sản của ông nội không có phần của cô, tang lễ cũng đừng hòng tham gia!"

Nói xong, người phụ nữ này còn động tay đẩy người.

Tô Dật tiến lên phía trước, bắt lấy cánh tay cô ta, lạnh giọng nói:

"Cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi cho cô chết không toàn thây!"

Tô Dật lúc nãy bất cần, bây giờ uy nghiêm lạ thường, khiến kẻ khác sợ hãi.

Chị họ bị dọa sợ không nhẹ, lại sợ mất mặt trước mọi người, cố nén đau đớn nói:

"Anh..."

"Anh cái gì mà anh!"

Tô Dật hất tay cô ta ra, gầm lên một tiếng:

"Lâm lão gia tử còn chưa chết, các người đã ở đây tranh đoạt tài sản, các người có phải người không vậy? Còn nữa, cho dù có xịt mười lít nước hoa cũng không lấn át được mùi hôi nách trên người cô!"

"Mở đôi mắt mù ra mà nhìn xem, không ai chịu đứng cạnh cô, còn chưa biết vì sao à? Là bởi vì không ai chịu nổi mùi hôi trên người cô!"

Hôi nách là tâm bệnh lớn nhất của người phụ nữ này.

Mặc dù đã phẫu thuật nhưng vẫn tái phát, vô cùng phiền lòng.

Cho nên mỗi lần ra ngoài, cô ta đều phải xịt một ít nước hoa, cứ nghĩ có thể che giấu mùi hôi trên người.

Chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.

Hôm nay bị Tô Dật vạch trần trước mặt mọi người, chị họ vừa tức vừa giận, mặt đỏ bừng, bật khóc.
Chương 3: Cấp cứu

Một tên ăn mày nghèo hèn thấp kém còn dám kiêu ngạo ở Lâm gia như vậy.

Một người đàn ông trong sân nổi giận, định bước tới cho Tô Dật biết mặt.

Vừa đi được một bước, Lâm Húc Đông đột nhiên ngăn lại, hạ giọng nói một cách nham hiểm:

"Đừng để ý cậu ta, để cậu ta khám cho ông nội là được rồi. Lúc nãy Lâm Uyển Dung nói, nếu tên ăn mày này không chữa được bệnh cho ông nội, cô ta sẽ từ bỏ quyền thừa kế tài sản Lâm gia..."

Lâm Húc Đông lòng dạ xấu xa, anh ta cũng không định ngăn cản Tô Dật.

Cứ để Tô Dật khoe mẽ, dù sao đến lúc đó không chữa khỏi bệnh của Lâm lão gia tử, Lâm Uyển Dung sẽ phải cuốn gói cút đi, từ nay về sau không còn là người Lâm gia nữa!

"Lâm Uyển Dung, cô còn thất thần ở đó làm gì? Còn không mau dẫn tên ăn mày của cô vào khám cho ông nội đi!"

Nói xong, Lâm Húc Đông cười lạnh vài tiếng, xoay người đi vào biệt thự.

Lâm Uyển Dung dẫn Tô Dật vào biệt thự dưới sự chỉ trỏ chế giễu của mọi người.

Phòng của ông nội đã được bố trí như một phòng bệnh tạm thời, máy thở, bình oxi, các thiết bị giám sát đều rất đầy đủ.

Lâm lão gia tử bệnh nặng hấp hối, chỉ có thể dựa vào máy thở để duy trì mạng sống, bệnh tình rất đáng lo ngại.

Trong phòng có mấy bác sĩ chuyên môn đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Bọn họ đều là những chuyên gia có tiếng trong ngành, được Lâm gia mời về từ khắp nơi với giá trên trời.

Tô Dật chậm rãi bước đến trước giường bệnh, vươn tay muốn bắt mạch cho Lâm lão gia tử.

Một bác sĩ trẻ vội đi tới ngăn lại: "Anh muốn làm gì, ai cho anh vào đây?"

Bác sĩ này tên Hoắc Anh Lợi, tính cách cao ngạo, tốt nghiệp đại học London.

Tuổi còn trẻ nhưng y thuật cao siêu, nhiều quan chức trong nước đều đến tìm cậu ta khám bệnh.

Người này là chuyên gia giỏi nhất mà Lâm gia đặc biệt ra giá cao mời đến.

Hoắc Anh Lợi còn chưa dứt lời, Lâm Húc Đông đã cười lạnh:

"Người ta chính là thần y, y thuật cao siêu, là người mà cô em gái hiếu thảo của tôi mời đến chữa bệnh cho ông nội!"

Thấy Tô Dật mặc quần áo rách tả tơi, Hoắc Anh Lợi nhíu mày.

Không nhịn được phàn nàn với Lâm Uyển Dung: "Lâm tiểu thư, đúng là xằng bậy! Bác sĩ đông y ngoại trừ lừa tiền thì đều vô dụng!"

"Cô phải tin tôi, tin vào khoa học, có tôi, lão gia tử có lẽ còn có thể sống thêm vài ngày nữa. Còn Trung y gì đó, chỉ là vớ vẩn mà thôi, ai tin chính là kẻ ngốc!"

Lâm Uyển Dung vừa định cãi lại, Tô Dật lại cười giễu hai tiếng, trợn mắt khinh thường, tức giận liếc Hoắc Anh Lợi một cái, mắng:

"Tên nhóc này, cậu học ở nước ngoài mấy năm mà đã quên mất cội nguồn của mình nhanh như vậy sao? Nếu không có Trung y, Trung Hoa năm nghìn năm, sao có thể tồn tại đến bây giờ. Cũng sẽ không có những kẻ quên nguồn quên gốc như cậu, còn ở đây phô trương ra vẻ du học sinh phương Tây gì chứ!"

Tô Dật nói lời thô tục khó nghe, Lâm Uyển Dung cũng cảm thấy khó nghe.

Dù nói thế nào Hoắc Anh Lợi cũng là chuyên gia được Lâm gia mời đến, sỉ nhục anh ta như vậy đúng là...

Hoắc Anh Lợi tức giận đến mặt đỏ bừng, cả người run lên, run rẩy chỉ vào Tô Dật: "Anh đúng là thô tục vô sỉ! Trung y không có căn cứ khoa học nào, quả thực chính là vu thuật, căn bản là một khối u của học thuật, cũng không có đóng góp gì cho y học thế giới..."

Tô Dật nghe đến phát cáu, nhíu mày, ngắt lời Hoắc Anh Lợi:

"Câm miệng đi, đồ ngu xuẩn! Không có đóng góp gì cho y học thế giới? Tôi thấy cậu chính là một tên ngốc không hiểu gì cả! Tôi nói cậu biết, Trung y không chỉ là chẩn đoán hỏi bệnh, còn là huyền học phong thủy, ngũ hành bát quái!"

"Trung y không đóng góp gì cho y học thế giới? Để tôi nói cậu nghe, Hán y học ở Nhật Bản, Hàn y học ở Triều Tiên, Đông y học ở An Nam đều phát triển trên cơ sở của Trung y. Cái này gọi là không có đóng góp?"

Hoắc Anh Lợi vốn không am hiểu về Trung y nhiều, chỉ có thể giương mắt nhìn, thở hồng hộc nói với Lâm Uyển Dung:

"Cô đừng nghe anh ta nói bậy! Tôi cảnh cáo các người, nếu anh ta đến chữa bệnh, vậy tôi sẽ lập tức rời đi, tôi tuyệt đối không ở chung với người như vậy! Còn về hậu quả, các người tự chịu!"

Nghe Hoắc Anh Lợi nói vậy, lòng Lâm Uyển Dung chùng xuống.

Đối với Tô Dật, Lâm Uyển Dung nửa tin nửa ngờ.

Dù sao với bộ dạng đó của anh, cách ăn mặc kia, quả thật không giống bác sĩ.

Lúc này Hoắc Anh Lợi và Tô Dật xảy ra mâu thuẫn, cậu ta dọa bỏ đi, Lâm Uyển Dung lại khó xử.

Trong lòng đang tiến thoái lưỡng nan, lại nghe thấy tiếng kêu tích tích dồn dập phát ra từ máy theo dõi sự sống bên cạnh ông nội.

Y tá vội vàng nói với Hoắc Anh Lợi:

"Huyết áp của bệnh nhân giảm xuống, huyết áp tối đa là ba mươi, huyết áp tối thiểu biến mất!"

Mọi người đều tiến lên, thân thể Lâm lão gia tử đang run lên từng cơn, hơi thở cũng dần yếu ớt, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Hoắc Anh Lợi vội nói: "Mau khử rung tim!"

Hoắc Anh Lợi biết rõ trong lòng, lúc này xuất hiện những triệu chứng đó, có nghĩa là mạng Lâm lão gia tử không kéo dài được bao lâu nữa, chỉ sợ sẽ qua đời trong hôm nay.

Lâm Uyển Dung lo lắng sốt ruột, nhưng lại bất lực, cô không ngừng xoa xoa tay, nước mắt ứa ra trong hốc mắt.

Lâm Húc Đông lại chẳng hề quan tâm, đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt, ước gì Lâm lão gia tử mau chết đi, anh ta còn đang chờ chia tài sản kìa!

Tô Dật trước đó bất cần cợt nhã, lúc này mặt trầm như nước.

Anh nhanh tay lẹ mắt, vội lấy một hộp kim trong túi ra, thân hộp khắc hình theo phong cách cổ xưa, là một vật không tầm thường.

Anh lấy ra hai cây kim bạc, từ từ đâm vào huyệt trung phủ và huyệt khí môn của Lâm lão gia tử.

Khoảnh khắc kim châm kích thích huyệt vị, thân thể Lâm lão gia tử càng run rẩy dữ dội hơn.

Hoắc Anh Lợi đang cầm máy khử rung tim, đầu toát đầy mồ hôi, hô to: "Mau tránh ra, bệnh nhân sắp không xong rồi!"

Tô Dật lại mắt điếc tai ngơ, vẫn bất động châm kim.

Anh nín thở, vẻ mặt nghiêm túc, như thể biến thành một người khác.

Hơi tay dùng lực nhẹ, hơn phân nửa kim không đâm sâu vào hai huyệt trước đó.

Anh nhẹ nhàng xoay kim, Lâm lão gia tử vừa nãy còn run rẩy kịch liệt dần hồi phục như ban đầu, không có động tĩnh gì.

"Bệnh nhân không xong rồi..."

Một y tá nhỏ thấy thân thể Lâm lão gia tử ngừng run rẩy, hô hấp cũng dừng đột ngột, xoay người nói với Hoắc Anh Lợi.

Lâm Uyển Dung vô cùng đau buồn, vừa hối hận vừa tức giận.

Hóa ra ông nội còn có thể sống thêm một thời gian nữa, kết quả cô lại tìm Tô Dật, một bác sĩ không đáng tin về, ngược lại khiến ông nội ra đi nhanh như vậy!

Lâm Húc Đông thầm đắc ý, Lâm Uyển Dung, cho cô ngông cuồng, bây giờ hai rồi, lão già kia bị cô hại chết, sống chết của Lâm lão gia tử anh ta căn bản không quan tâm, lần này Lâm Uyển Dung tìm người tới gây ra đại họa, lần này cô sẽ phải cút ra khỏi nhà, một chút tài sản cũng không lấy được, xem cô còn nói được gì!

Trong lòng cao hứng, trên mặt lại vô cùng buồn bã, Lâm Húc Đông rơi vài giọt nước mắt, chỉ vào mũi Tô Dật mắng to:

"Cái tên ăn mày thối tha, cậu mẹ nó hại chết ông nội tôi, hôm nay cậu không cho tôi một lời giải thích rõ ràng, cậu đừng hòng rời khỏi Lâm gia..."

Nói xong còn định tiến lên đánh Tô Dật, người Lâm gia đang ở trong sân chen chúc vào biệt thự, thấy Tô Dật hại chết Lâm lão gia tử, tất cả mọi người đều hùa vào chửi rủa Tô Dật.

Nhất thời, trong phòng bệnh ồn ào hỗn loạn.
Chương 4: Tôi muốn ở nhà cô

Xung quanh ồn ào, tình huống hỗn loạn, mà Tô Dật lại mắt điếc tai ngơ, đây mới là thời khắc mấu chốt nhất.

Động tác xoay kim càng lúc càng nhanh.

Lâm Húc Đông cũng không để ý, lao tới muốn động thủ, ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, y tá đột nhiên hét lên:

"Lâm lão gia tử lại có dấu hiệu sống rồi!"

Mọi người đều tiến lên vây quanh giường bệnh, một đám người vươn cổ nhìn máy theo dõi sự sống, tín hiệu trên màn hình vốn phẳng lặng đột nhiên bắt đầu dao động, hơn nữa tựa hồ còn tốt hơn lúc trước, đúng là gặp quỷ rồi!

Trên trán Tô Dật toát một tầng mồ hôi mỏng, anh thở phào một hơi, cũng không dám chậm trễ, quay đầu nhìn Lâm Uyển Dung.

"Lâm tiểu thư, đến đây giúp tôi một tay..."

Lâm Uyển Dung vốn đang rất đau lòng, không ngờ lại có hy vọng, ông nội lại có chuyển biến tốt, lúc này vừa nghe Tô Dật gọi mình, vội đứng dậy.

Tô Dật thấy Lâm Uyển Dung hoảng sợ, mỉm cười, ánh mắt nhìn xuống ngực mình, nhẹ giọng nói:

"Bên túi phải có hộp thuốc, cô lấy ra..."

Tô Dật xoay kim bằng hai tay, bất đắc dĩ phải nhờ Lâm Uyển Dung hỗ trợ.

Lâm Uyển Dung không dám chậm trễ, bàn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng đưa đến trước ngực Tô Dật.

Mặt Lâm Uyển Dung ửng đỏ, vốn tưởng Tô Dật lôi thôi trên người nhất định sẽ có mùi thối.

Nhưng không ngờ, trên người Tô Dật có một mùi hương thoang thoảng, khiến người khác ngửi thấy sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Nhưng càng ngạc nhiên hơn chính là, Tô Dật thoạt nhìn gầy gò ốm yếu, dưới lớp quần áo lại có thứ khác đặc biệt...

Bàn tay ngọc ngà của Lâm Uyển Dung chạm nhẹ, không ngờ lại vô tình chạm trúng ngực Tô Dật.

Cơ bắp bên trong săn chắc căng phồng, Tô Dật vậy mà cũng có cơ ngực phát triển tốt như vậy.

Mặt Lâm Uyển Dung đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cô chạm vào cơ thể đàn ông, không khỏi có chút thất thần.

Tô Dật thấy Lâm Uyển Dung ngẩn người, ho khan một tiếng.

Lâm Uyển Dung vội lấy hộp thuốc ra.

Tô Dật thấy vẻ bối rối của Lâm Uyển Dung, nở nụ cười xấu xa:

"Lấy một viên thuốc cho lão gia tử uống đi, đừng nghĩ bậy nữa!"

Lâm Uyển Dung đỏ mặt, tức giận liếc anh một cái.

Mở hộp thuốc ra, mùi thuốc nhất thời xộc vào mũi, bên trong có ba viên thuốc màu vàng, trông nhỏ nhắn tinh xảo.

Lâm Uyển Dung do dự một chút, lấy viên thuốc ra chuẩn bị cho ông nội uống.

Hoắc Anh Lợi thờ ơ quan sát thật sự không nhịn nổi nữa, vội ngăn lại:

"Lâm tiểu thư, tuyệt đối không thể cho lão gia tử uống mấy viên thuốc vớ vẩn đó được, lỡ như xảy ra vấn đề, hối hận cũng muộn rồi!"

Hoắc Anh Lợi còn muốn nói tiếp, nhưng bị Tô Dật cắt ngang:

"Câm miệng, ngu ngốc, đừng quấy rầy tôi châm cứu!"

Nếu không có cảnh tượng vừa nãy, Lâm Uyển Dung nhất định vẫn tin tưởng bác sĩ Hoắc, nhưng bây giờ cô lựa chọn tin tưởng Tô Dật.

Tô Dật này thật sự có chút bản lĩnh!

Có lẽ viên thuốc này sẽ có chút tác dụng?

Lâm Uyển Dung đương nhiên không biết, viên thuốc nhỏ này là do Tô Dật hao tổn công sức, nghiên cứu nhiều năm mới chế thành.

Nếu không phải để báo ơn bữa cơm năm đó, có bao nhiêu tiền anh cũng sẽ không bán thứ thần dược đủ để cứu mạng này.

Nhưng khi đưa viên thuốc đến bên miệng Lâm lão gia tử, Lâm Uyển Dung lại chần chừ, lỡ như uống viên thuốc này vào rồi xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Hơn nữa viên thuốc này tuy không lớn, nhưng bây giờ Lâm lão gia tử đang hôn mê, căn bản không thể nuốt xuống.

Tô Dật biết chỗ khó xử của Lâm Uyển Dung, vì thế nói:

"Cô cứ đặt thuốc vào miệng ông ấy trước, tôi tự có cách!"

Lâm Uyển Dung dựa theo chỉ dẫn của Tô Dật, đặt viên thuốc vào miệng lão gia tử.

Khoảnh khắc viên thuốc đặt vào miệng, Tô Dật lần lượt châm hai cây kim vào huyệt thước trạch và huyệt vân môn.

Chỉ thấy yết hầu của Lâm lão gia tử bị kích thích, rên rỉ một tiếng r nuốt viên thuốc xuống.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đây là thao tác thần tiên gì vậy?

Không mất bao lâu để viên thuốc đi vào dạ dày, gương mặt vốn tiều tụy tái nhợt của Lâm lão gia tử đột nhiên có chút hồng hào.

Lâm Uyển Dung mừng thầm, xem ra thuốc này thật sự hữu hiệu, vội hỏi:

"Khi nào ông nội mới tỉnh lại?"

Tô Dật ngẩng đầu cười đắc ý:

"Bệnh tình của Lâm lão gia tử thay đổi thất thường, khó mà suy đoán được, trừ phi tra ra nguyên nhân gốc rễ thì mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, vừa rồi uống thuốc xong, bệnh tình đã ổn định, có lẽ mấy ngày nữa sẽ không có vấn đề gì, nếu xuất hiện triệu chứng khác, tôi sẽ nghĩ cách khác!"

Tô Dật tự tin nói, Lâm Uyển Dung liên tục gật đầu.

Nhìn thoáng qua Hoắc Anh Lợi đen mặt bên cạnh, Tô Dật cười lạnh mấy tiếng:

"Đừng tưởng rằng ăn bánh mì phương tây mấy ngày là có thể khinh thường thiên hạ!"

"Về phương diện khám chữa bệnh, Trung y là ông tổ của Tây y!"

Sắc mặt Hoắc Anh Lợi tái mét, không biết Tô Dật đã dùng cách gì để ổn định tình trạng của Lâm lão gia tử, chẳng lẽ là tà thuật?

Thấy bệnh tình của ông nội đã ổn định, hơn nữa công hiệu của thuốc phải đến ngày mai mới thấy được.

Lâm Uyển Dung liền quyết định rời đi, không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào.

Cô dẫn theo Tô Dật rời khỏi biệt thự Lâm gia, ngày mai lại đến xem xét tình hình.

Vừa mới ra khỏi cửa, Lâm Húc Đông đã chạy theo sau, nói một cách kỳ quái:

"Lâm Uyển Dung, chúng ta đã nói rõ rồi, nếu tên ăn mày này không chữa khỏi bệnh cho ông nội, Hoàn Á cô đừng hòng lấy!"

Lâm Uyển Dung mặc kệ anh ta, đạp chân ga, lái xe rời đi.

Lâm Uyển Dung tiếp tục nắm vô lăng, khẩn thiết nói với Tô Dật:

"Bác sĩ Tôi, tôi xin anh, nhất định phải chữa khỏi cho ông nội của tôi, lời hứa kia tôi sẽ giữ lời..."

Lâm Uyển Dung đang nói đến chuyện một trăm vạn tiền thưởng.Nhưng Tô Dật lại nghĩ đến chuyện Lâm Uyển Dung ngủ với mình một đêm.

Tưởng tượng đến một đại mỹ nữ gợi cảm lạnh lùng, chân dài miên man, như Lâm Uyển Dung, có thể có một đêm đẹp với mỹ nữ như vậy, cho dù sống ít đi mười năm cũng không sao.

"Không thành vấn đề, để được ngủ chung giường với cô, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức chữa bệnh cho ông nội của chúng ta!"

Tô Dật cười hề hề.

Còn chưa dứt lời, Lâm Uyển Dung đột nhiên đạp phanh, Tô Dật hoàn toàn không phòng bị, đầu đập vào cạnh trước ô tô.

Tô Dật thở hổn hển, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt vô tội nhìn Lâm Uyển Dung:

"Lâm đại tiểu thư, cô có biết cô đang mưu sát chồng của mình không!"

Lâm Uyển Dung lạnh mặt, lạnh lùng liếc Tô Dật một cái, giọng điệu lãnh đạm:

"Bác sĩ Tô, tôi không thích trò đùa này của anh! Không buồn cười chút nào!"

Tô Dật nhìn chằm chằm Lâm Uyển Dung, cười nói:

"Lâm tiểu thư, chúng ta đã thỏa thuận từ trước rồi, chẳng lẽ cô muốn đổi ý?"

Lâm Uyển Dung bất đắc dĩ.

Trước đó quả thật đã hứa với anh, nhưng đó chỉ là một cách tạm thời để cứu ông nội, cô đã sớm bị làm cho hồ đồ, chuyện này sao có thể tính như vậy được?

Nhưng lại sợ rằng Tô Dật không chịu chữa bệnh cho ông nội tiếp nữa.

Nghĩ đến đây, cô đành phải lắc đầu:

"Chuyện này đợi anh chữa khỏi bệnh cho ông nội rồi nói sau..."

Lâm Uyển Dung xoay vô lăng, tiếp tục lái xe, hỏi: "Anh muốn đi đâu, tôi đưa anh đến đó."

Tô Dật không an phận nhìn Lâm Uyển Dung:

"Lâm đại tiểu thư, túi tiền tôi rỗng tuếch, cũng không có chỗ ở, chi bằng để tôi đến ở nhà cô đi?"

Đối mặt với Tô Dật vô liêm sỉ, Lâm Uyển Dung kìm nén lửa giận, gượng gạo nói:

"Không được, anh đến khách sạn ở đi, ngày mai tôi đến đón anh!"

Tô Dật chậc lưỡi, lắc đầu nói:

"Vậy thì khó rồi, tôi không mang chứng minh thư!"

"Hừ, dùng của tôi, anh cũng đừng hòng có ý đồ xấu!"

"Vậy cũng không ổn lắm, hoàn cảnh ở khách sạn bây giờ không tốt, lỡ như ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, ngày mai tôi hại chết ông nội cô thì phải làm sao?"
Chương 5: Tìm báu vật

Lâm Uyển Dung không ngờ Tô Dật lại xấu xa như vậy, lại dám lại việc chữa bệnh cho ông nội ra để ép cô làm chuyện đó với anh, không khỏi có chút tức giận, một lát sau lại thở ra một hơi.

Dù sao cũng là cô cần anh.

Lâm Uyển Dung không có sự lựa chọn, mặc dù trong lòng không vui, nhưng vẫn đưa Tô Dật về nhà mình.

Điều kiện của đám người Lâm gia kia đều rất tốt, hai chị em Lâm Uyển Dung so với bọn họ thì hoàn toàn thua kém.

Cô chỉ ở trong một căn nhà hai phòng ngủ bình thường, nhưng may mà cũng coi như sạch sẽ gọn gàng.

Hoàng hôn buông xuống, hai người tùy tiện ăn chút gì đó, Lâm Uyển Dung ném một bộ chăn gối xuống sô pha, nhún vai nói với Tô Dật:

"Nhà nhỏ, đêm nay anh phải ngủ sô pha rồi."

Thật ra Tô Dật cũng không bận tâm, dù sao cũng tốt hơn ngủ ngoài đường, khẽ ngửi chăn bông trong tay:

"Chăn của mỹ nữ đúng là khác biệt, rất thơm!"

Lâm Uyển Dung liếc anh một cái, xoay người trở về phòng, khóa cửa "cạch" một tiếng.

Bên ngoài vẫn còn mở đèn, Tô Dật cũng chưa ngủ vội, xếp bằng ngồi thiền, hít ra thở vào.

Năm tám tuổi, Tô Dật bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường xó chợ, sau đó được một bác sĩ già nhận nuôi, dạy anh y thuật.

Mười mấy năm qua, bác sĩ già đối xử với Tô Dật rất tốt, cẩn thận bồi dưỡng, dùng mấy trăm loại dược liệu quý để tắm cho Tô Dật, đả thông kinh mạch, cơ thể hoạt động khác hẳn với người bình thường.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tô Dật muốn đến hiệu thuốc mua một ít thảo dược để tiện chữa bệnh cho Lâm lão gia tử.

Lâm Uyển Dung còn có chút chuyện ở công ty phải xử lý, vì thế giao chìa khóa cho Tô Dật rồi lái xe rời đi.

Sau khi Lâm Uyển Dung rời đi, Tô Dật mới nhớ ra, trong túi anh không có bao nhiêu tiền, chút tiền ấy căn bản không mua được nhiều dược liệu.

Sớm biết thì đã mượn Lâm Uyển Dung chút tiền rồi.

Bỏ đi, cứ đến chợ dược liệu xem thử trước, xem xem có dược liệu gì tốt không, đến lúc đó mượn tiền của Lâm Uyển Dung cũng không muộn.

Chợ dược liệu Giang Bắc có quy mô lớn, là khu chợ bán sỉ dược liệu tổng hợp lớn nhất mấy thành phố lân cận.

Hầu hết các cơ sở cung cấp dược liệu trong vùng đều tập trung về đây, chất lượng dược liệu rất cao, rất nhiều bệnh viện cũng đến đây mua dược liệu.

Tô Dật đi dạo hồi lâu, nhìn đi nhìn lại vẫn có nhiêu đó, không có gì mới mẻ.

Vừa định xoay người về, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có một người trung niên đang rao bán nhân sâm, ông chủ cầm một cái loa lớn hét to: "Nhân sâm, nhân sâm thượng hạng núi Trường Bạch, ba trăm một củ, giảm giá 30%..."

Giá rất thấp, nhân sâm cũng không nhỏ.

Tô Dật nhìn chăm chú.

Nhân sâm ông chủ bán không phải nhân sâm tự nhiên, mà là nhân sâm nhân tạo trồng trong vườn, giống rất thông thường, thứ dược liệu này trên thị trường có rất nhiều, không đáng giá bao nhiêu, công hiệu cũng bình thường, quả thật khác một trời một vực so với nhân sâm hoang dã.

Tô Dật không khỏi bật cười, người này lại dám chạy tới chợ dược liệu gạt người, không biết ở đây có bao nhiêu chuyên gia sao, cũng khó trách xem nhiều mua ít.

Tô Dật vừa định rời đi, đột nhiên nhìn thấy một thứ hiếm lạ, một củ nhân sâm thân hơi to hơn một chút, đầu tròn tròn.

Tô Dật vui mừng khôn xiết, đầu tròn như vậy, đừng nói là nhân sâm trồng, cho dù là nhân sâm hoang dã bảy tám năm cũng không mọc ra dạng tròn như vậy.

Tô Dật chậm rãi rút củ nhân sâm đầu tròn kia trong đống nhân sâm.

Từ rễ đến râu, ngũ hành lục thể đều tốt, đây nhất định là một củ nhân sâm hoang dã, tuổi của nó không dưới mười năm.

Giá thị trường cũng phải từ bốn mươi vạn trở lên.

Ngoài giá trị kinh tế, giá trị y học của loại nhân sâm hoang dã này cũng vô cùng lớn, thậm chí còn có tác dụng cứu người hấp hối sống trở lại. https://vietwriter.vn/threads/than-y-cai-the.11375/

Tay cầm nhân sâm hoang dã, Tô Dật rất bình tĩnh rút hai trăm tệ trong túi ra đưa cho ông chủ:

"Tôi muốn lấy củ nhân sâm này!"

Ông chủ la hét nửa ngày cũng không ai mua, đã sớm nổi nóng, lúc này lại thấy có người mua, không khỏi vui mừng, vừa định nhận tiền, nhưng nhìn thoáng qua củ nhân sâm trong tay Tô Dật, lại rút tay về.

"Cái này sao có thể hai trăm được."

Tô Dật ngẩn ra, chẳng lẽ ông chủ nhìn ra đây là nhân sâm hoang dã? Anh vội hỏi:

"Vậy ông ra giá đi?"

Ông chủ liếc mắt một cái, chậm rãi nói:

"Củ nhân sâm này lớn hơn mấy củ khác, dù thế nào cũng phải ba trăm!"

Mặc dù ông chủ bán nhân sâm quanh năm, nhưng ông ta lại không hiểu rõ về nó, đối với ông ta mà nói, nhân sâm cũng giống như củ cải trắng, không có gì quý hiếm.

Lớn hơn thì đắt hơn thôi.

Nghe ông chủ nói vậy, Tô Dật có chút khó xử, mẹ nó, ông đây chỉ có hai trăm tệ thôi!

Anh theo bản năng sờ sờ túi tiền, vẫn còn bốn mươi tệ, Tô Dật đưa hết cho ông chủ, nói:

"Ông chủ, tôi chỉ có bao nhiêu đó thôi, ông có bán hay không, không bán thì tôi không mua nữa!"

Nào ngờ ông chủ này lại là một người cứng đầu, cứ cắn mãi ba trăm tệ không buông, liên tục lắc đầu:

"Không bán không bán, ba trăm tệ, không bớt một đồng!"

Tô Dật còn đang bất lực, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quyến rũ của một người phụ nữ:

"Ông chủ, làm ăn không trung thực như vậy cũng không tốt lắm đâu."

Tô Dật nghe vậy nhìn lại.

Người nói là một người phụ nữ xinh đẹp cao gầy, bên cạnh là một ông già hơn bảy mươi tuổi, hai người mỉm cười bước tới.

Người phụ nữ dáng người mảnh mai đoan trang, búi tóc gọn gàng, mặc bộ sườn xám lụa màu trắng với hoa văn màu đen.

Vải lụa mềm mại tôn lên làn da mịn màng, hai bầu ngực đầy đặn nổi bật dưới lớp sườn xám có chút mê người.

Tô Dật không hiếm lạ gì phụ nữ mặc sườn xám, nhưng mặc sườn xám khí chất như người trước mặt, quả thật chỉ có một người này mà thôi.

Thấy ông chủ nhìn mình, người phụ nữ nhẹ giọng nói: "Ông chủ, tự ông nói hai trăm, người ta trả tiền mua, ông lại đột ngột đổi ý, có phải không thành thật không?"

Ông chủ cũng nhìn ra hai vị trước mặt không phải người bình thường, nhưng sợ mất mặt trước mọi người, đành phải cố chấp nói: "Cái này ba trăm chính là ba trăm, không có tiền thì đừng mua nữa!"

Rất rõ ràng, ba chữ không có tiền là đang nói Tô Dật.

Mặc dù rất tức giận, nhưng không có tiền chính là không có tiền, mua không nổi thì chính là mua không nói.

Người phụ nữ thấy Tô Dật lúng túng, dịu dàng nói: "Anh còn thiếu bao nhiêu nữa?"

Tô Dật nhìn tờ tiền trong tay, ngượng ngùng cười: "Còn thiếu sáu mươi tệ nữa."

Người phụ nữ lấy một trăm tệ trong tay ra, đưa tới.

"Bây giờ đủ chưa?"

Tô Dật cũng không khách sáo, nhận tiền rồi nói: "Đợi sau này tôi sẽ trả lại cho cô gấp bội!"

Đưa ba trăm cho ông chủ, Tô Dật bọc củ nhân sâm hoang dã kia lại.

Vốn định nói lời cảm ơn, không ngờ người phụ nữ và ông cụ đó đã rời đi.

Tô Dật vội kêu to: "Xin đợi một chút, tôi vẫn chưa trả lại tiền cho cô!"

Người phụ nữ quay đầu cười: "Lần sau đi."

Dứt lời, hai người họ rời đi.

Thật kỳ lạ, anh căn bản không quen bọn họ, sao bọn họ lại hào phóng cho anh mượn tiền như vậy?

Dược tính của củ nhân sâm hoang dã này rất mạnh, bệnh của Lâm lão gia tử cũng không cần dùng đến, chi bằng tìm chỗ bán đổi chút tiền, nếu không anh sẽ thật sự trở thành ăn mày không một xu dính túi mất.

Bên cạnh những gian hàng nhỏ rải rác, trong chợ dược liệu còn có nhiều hiệu thuốc quy mô vừa và lớn, ngoại trừ bán dược liệu quý, còn mua vào, rất nhiều người đều đem dược liệu quý tìm được bán cho nơi này, đông trùng hạ thảo và nhân sâm là sản phẩm phổ biến nhất.

Dạo qua một vòng, Tô Dật tìm một hiệu thuốc tương đối lớn, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.

Bên trong có rất nhiều khách, đa số đều là nam nữ trung niên, mặc quần áo không tầm thường.

Tô Dật nhàm chán nhìn xung quanh, chờ cơ hội tìm ông chủ bàn chuyện mua bán.

Ở bên cạnh, một người đàn ông đeo kính, ăn mặc chỉnh tề đang nói chuyện với một nam một nữ.

Tô Dật vừa thấy hai người, lập tức vui vẻ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom