• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thần đạo đan tôn Full dịch (69 Viewers)

  • Chương 5261-5270

Lăng Hàn mang theo Thạch Đầu Nhân một đường trở về. Hắn phát hiện, các thần thú Đại Đế còn đang tìm hắn, thỉnh thoảng sẽ “gặp” một lần. Nhưng bởi vì Lăng Hàn ít xuất hiện, đi đến cũng không nhanh, một đường cẩn thận từng li từng tí ẩn giấu thân tích, bởi vậy hắn cũng không có bị những Thần thú Đại Đế phát hiện. Bây giờ không phải lúc phát sinh xung đột với bọn chúng. Bởi vì. . . Bọn chúng chỉ là tiểu lâu la. Những Đại Đế này có chết hay không cũng không ảnh hưởng tới đại cục. Đương nhiên, nếu như thực lực Lăng Hàn đầy đủ, như vậy hắn không ngại tiêu diệt những Thần thú này, khẳng định cũng có thể suy yếu một chút thực lực của lão Thần thú. Nắm giữ yếu tố Sinh Mệnh, thật sự có thể tùy hứng sáng tạo Sáng Tạo Sinh Mệnh sao? Lăng Hàn động tâm, hắn cũng muốn phục sinh người khác. Ví dụ như Cát Thiên Thu lão gia tử.

Bây giờ nghĩ những này chuyện này khẳng định quá nhiều, hắn nhất định phải đột phá Đại Đế, sau đó nắm giữ yếu tố Sinh Mệnh, ân, có lẽ yếu tố Sáng Tạo cũng phải nắm giữ, nói không chừng hắn sẽ phục sinh người chết sống lại. Đây chỉ là một ý nghĩ, có được hay không phải chờ hắn đột phá Đại Đế lại nói. Lăng Hàn cố ý ẩn giấu tung tích, như vậy, chỉ cần những thần thú Đại Đế không có đối đầu chính diện, muốn phát hiện hắn hay sao? Hắn tốn một ít thời gian mới đi tới lối ra của vực sâu nguyên thủy lối. Ở chỗ này, Thanh Loan Đại Đế vẫn tọa trấn như cũ. Đại Đế khác đều đang tìm Lăng Hàn, vị này còn ở đây ngăn cửa, không cho người tiến vào sao? Lăng Hàn tự nhiên không sợ, hắn trực tiếp hiện thân đối mặt với Thanh Loan Đại Đế. Hắn căn bản không có tâm tư triền đấu với đối phương, hắn sử dụng năng lượng hủy diệt, đại đạo quang công kích ngay lập tức. Đối mặt công kích như vậy, cho dù là Thanh Loan Đại Đế cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh, căn bản không dám chọi cứng. Không chết cũng bị trọng thương. Hắn không thể không tránh đường để phòng bị phong mang của Lăng Hàn. – Đi! Lăng Hàn phát ra hiệu lệnh với Thạch Đầu Nhân. Hiện tại Thạch Đầu Nhân đã hoàn toàn nghe lệnh của hắn, đại gia hỏa lập tức thả người rời đi, cũng không quay đầu lại.
Thanh Loan Đại Đế không có bận tâm Thạch Đầu Nhân, bởi vì Thạch Đầu Nhân căn bản không có ảnh hưởng gì, lại nói, hắn cũng không cho rằng xem đây là áp chế để Lăng Hàn tử chiến cùng hắn. Hiển nhiên, hắn cũng không tìm hiểu Lăng Hàn. Nhưng Đại Đế cuối cùng là Đại Đế, hắn chỉ đạt cấp thứ sáu, chiến lực vượt qua cấp thứ tám như Lăng Hàn, dù trong lòng có, nhưng chỉ cần kéo dài khoảng cách, oanh kích điên cuồng, Lăng Hàn vẫn bị áp lực như núi. Kịch chiến qua đi, Lăng Hàn bị bức lui trở về. Thanh Loan Đại Đế cười lạnh, hắn đã phát ra tin tức, tất cả Đại Đế sẽ tới đây rất nhanh, đến lúc đó tập thể vây quét, dù Lăng Hàn nắm giữ năng lượng hủy diệt các đại sát khí, cho dù có khả năng bị trọng thương hoặc chết một Đại Đế, khẳng định cũng có thể giết kẻ này. Thần thú Đại Đế nha, ý nghĩa tồn tại chính là chặn giết người giống như Lăng Hàn, cho nên, chết thì chết, đáng. Lại Sáng Tạo là được. Lăng Hàn lui lại từng bước, hắn tranh thủ thời gian cho Thạch Đầu Nhân, nhưng hai ngày sau đó, hắn phát hiện lại có Thần thú Đại Đế tiếp cận, hắn bắt đầu phá vây. – Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Thanh Loan Đại Đế cười lạnh. – Ha ha, vậy thì thế nào, ngươi còn có thể ngăn trở ta? Lăng Hàn cười to, hắn đã dùng tới Tử Vong Hàn Thủy.
Lần này, Thanh Loan Đại Đế cũng không thể không trốn, lúc này hắn không dám che chắn đường lui của Lăng Hàn, không đợi nổi Đại Đế phía sau chạy tới, Lăng Hàn có thể thong dong rời đi. Cho nên đây là việc không có ý nghĩa. Hắn nhường lối như thế, Lăng Hàn nhân cơ hội xông ra ngoài, hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, tốc độ của hắn nhanh đến không cách nào hình dung. Thanh Loan Đại Đế đang đuổi theo, nhưng mà, khoảng cách với Lăng Hàn vẫn bị kéo ra. Không đuổi kịp. Hắn thở dài, sớm biết Lăng Hàn sẽ chạy đi, như vậy hắn sẽ cho tất cả Đại Đế chặn lại ở chỗ này. Không được! Không thể để cho tiểu tử này tiếp tục cường đại lên, bằng không sẽ “nguy hiểm” tới kế hoạch của bọn họ. Tập hợp tất cả Đại Đế giết ra khỏi vực sâu, nhất định phải đánh giết tiểu tử kia. . . . Tốc độ của Lăng Hàn cực nhanh, nửa ngày sau, hắn đã đuổi kịp Thạch Đầu Nhân. Đã đi tới nơi này, hắn hoàn toàn có thể không nhìn những hạt phát sáng kia, trực tiếp đụng vào, uy lực tinh thể nổ tung có thể gây tổn thương cho Đế cấp hay sao? Cho dù Thạch Đầu Nhân cũng không sợ, nó do những hạt này tạo thành, hơn nữa mật độ càng dày đặc, phòng ngự cường hoành vô cùng. Xèo, hắn và Thạch Đầu Nhân xông ra khỏi vực sâu nguyên thủy, tinh không đen kịt một màu.

Mặc dù nơi này là hư vô, nhưng Lăng Hàn lại có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc đã lâu. Còn nữa, hắn cảm ứng được quy tắc. Trong nháy mắt, hắn có linh cảm tuôn ra như suối. Cho nên, không cần do dự, Lăng Hàn chỉ rời đi một lúc, hắn liền khoanh chân ngồi xuống, cũng hóa cảm ngộ thành của mình. Hắn bắt giữ quy tắc. Trên thực tế, quy tắc ẩn vào giữa thiên địa, muốn nhìn rõ là chuyện khó khăn. Nhưng Lăng Hàn ở trong vực sâu nguyên thủy quá lâu, hơn nữa lại đạt tới chiến lực Đại Đế, vừa mới xuất hiện tự nhiên đưa tới thiên địa dị trạng, từ đó quy tắc bắt đầu sôi trào. Kể từ đó, hắn muốn bắt giữ quy tắc cũng dễ dàng hơn nhiều. Trong vô số quy tắc, Lăng Hàn cẩn thận thăm dò, nhắm thẳng vào hạch tâm. Quy tắc cửu tinh. Tất cả quy tắc đều là quy tắc cửu tinh diễn hóa, đây là đầu nguồn, có chút cùng loại với bốn yếu tố, chỉ là quy tắc cửu tinh chỉ phục vụ thiên địa đại đạo, mà bốn yếu tố lại là cơ sở tạo ra thiên địa đại đạo, cả hai có bản chất khác nhau. Từng giờ từng phút, Lăng Hàn rút lấy quy tắc, ở trong quá trình này, hắn phát hiện thân thể tịch diệt của mình sinh ra ba động nhỏ. Hắn giật mình, quá trình lĩnh ngộ quy tắc cửu tinh chính là quá trình Chuẩn Đế từng bước đột phá. Sau khi thân thể hoàn thành thức tỉnh toàn bộ, như vậy có thể hoàn chỉnh nắm giữ một quy tắc cửu tinh, khi đó có thể đột phá Đại Đế.
Nhưng bước cuối cùng này phải xem thiên địa có chiếu cố hay không, một thời đại cũng chỉ có thể có một người đắc đạo, những người khác dù làm Chuẩn Đế, trong điều kiện tiên quyết có Đại Đế liền vĩnh viễn không cách nào nắm giữ hoàn toàn quy tắc cửu tinh, cũng liền không có khả năng thành Đế. Lăng Hàn không ngừng minh ngộ, đáng tiếc, chỉ minh ngộ lần này còn chưa đủ hoàn toàn thức tỉnh thân thể tịch diệt, bước vào làm Chuẩn Đế lục tinh. Hắn không vội, lần này đã nắm giữ quy tắc cửu tinh, cho dù chỉ một tia thì quy tắc của hắn cũng tăng lên. Ông, đúng lúc này, một đạo khí tức quét qua, mang theo một tia đế uy. Ngang! Thạch Đầu Nhân đang ngồi cách đó không xa đứng lên, nó nhìn sang nơi đó. Lăng Hàn phát ra một đạo ý niệm, bảo Thạch Đầu Nhân an tâm chớ vội. Chỉ trong nháy mắt mà thôi, liền có một người xuất hiện ở gần Lăng Hàn. Chương Ngữ, con của Hải Hoàng, Chuẩn Đế! – Ồ! Chương Ngữ giật mình, không nghĩ tới lại gặp được Lăng Hàn ở nơi này, hơn nữa, nhìn đối phương dường như đang bế quan cảm ngộ. Cơ hội tốt! Hắn vui mừng, nói không chừng chính mình có thể một lần hành động bắt lấy Lăng Hàn, lui một bước mà nói, dù chỉ ngăn cản Lăng Hàn tiếp tục tham ngộ cũng là công lớn. Lại nói, đây chính là biên giới vũ trụ, tinh võng Thường gia cũng không chạm tới nơi này, hắn muốn báo cho người khác cũng không được.

Chương Ngữ cười lạnh: – Thật sự không nghĩ tới, tìm kiếm ngươi ở khắp nơi nhưng lại gặp được tại nơi này! Lăng Hàn, ngươi không nghĩ tới mình đang bế quan cảm ngộ lại đụng phải ta. Lĩnh ngộ như bọn họ, khẳng định sẽ tìm một địa phương tuyệt đối an toàn, tu vi càng cao, một khi tẩu hỏa nhập ma, phản phệ sẽ càng khủng bố. Cho nên, hắn mở miệng quấy rối tâm của Lăng Hàn trước. Tâm vừa loạn, khi đó dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Lăng Hàn cười nói: – Hôm nay ta có thể ăn bạch tuộc nướng! Hắn dừng một chút, lại nói. – Nguyên hình của ngươi… Đúng là bạch tuộc chứ? Khốn kiếp! Chương Ngữ lập tức nổi giận, ngươi rõ ràng đang ở thế yếu, vì cái gì còn dám xuất khẩu cuồng ngôn? Quả nhiên, trừ Thánh Nhân mạnh nhất ra, gia hỏa này này còn là tiện thánh, ân, là thứ hai. Hắn rất buồn bực, rõ ràng hắn muốn loạn đạo tâm của Lăng Hàn, vì cái gì bây giờ lại là mình nổi giận? Gia hỏa này, thật sự ghê tởm!

Quên đi. Chương Ngữ quyết định không hề tiến hành mở miệng công kích, dù sao hắn không am hiểu việc này, dù sao Lăng Hàn còn ở trạng thái lĩnh hội, nhưng thuận miệng nói vài câu cũng có lực sát thương hơn hắn. Hắn lao thẳng về phía Lăng Hàn. – Ngang! Thạch Đầu Nhân phát ra thần thức chấn động, đứng ra, nghênh kích Chương Ngữ. A. . . Tình huống như thế nào? Chương Ngữ sững sờ, không nghĩ tới lại giết ra một Thạch Đầu Nhân. Trước đó hắn cũng nhìn thấy nhưng không có để ở trong lòng, trong mắt chỉ có một mình Lăng Hàn. Đây mới là đại địch. Nhưng mà, Thạch Đầu Nhân vừa ra tay thì hắn phát hiện không đúng. Gia hỏa này cũng là Chuẩn Đế. Không, nó còn không phải Chuẩn Đế bình thường, chí ít cũng là bát tinh. Oanh, Thạch Đầu Nhân xuất ra một kích, toàn bộ tinh không run rẩy. Chuẩn Đế! Đây cũng không phải là vực sâu nguyên thủy, kết cấu thiên địa vững chắc, nếu không phải nơi này đã là vũ trụ biên giới, chỉ sợ sẽ có vô số ngôi sao sụp đổ. Chuẩn Đế bộc phát, uy lực kinh thiên. Chương Ngữ đón đỡ một chiêu, hắn bị đánh bay ra ngoài. Thạch Đầu Nhân gào to, nó kích thích xông lên tấn công tiếp. Ở bên trong vực sâu nguyên thủy có quá nhiều tồn tại mạnh mẽ hơn nó, cho dù là Thần thú Đại Đế hay thiên địa phong bạo, tất cả đều có thể làm nó trọng thương, hoặc đánh chết nó. Nhưng còn bây giờ thì sao, nó đột nhiên phát hiện giá trị nhân sinh của mình.
Mẹ nó, thì ra ta cũng mạnh như vậy Gia hỏa này càng đánh càng kích thích, vững vàng chế trụ Chương Ngữ. Chương Ngữ tức giận và ngây người. Thạch Đầu Nhân xuất hiện từ đâu ra? Hơn nữa còn là Chuẩn Đế! Chuẩn Đế khó thành cỡ nào, hắn không phải không biết. Nếu không phải có tuyệt địa chi chủ cung cấp bảo vật, hắn hiện tại khả năng vẫn cũng chỉ là Thánh Nhân tứ tinh ngũ tinh, căn bản không có khả năng trở thành Chuẩn Đế. Từ xưa tới nay có bao nhiêu Chuẩn Đế? Không thể nhiều hơn Đại Đế bao nhiêu. Nhưng bây giờ, đột nhiên xuất hiện một Thạch Đầu Nhân, hơn nữa còn là Chuẩn Đế, hắn làm sao có thể không sợ? Dường như chỉ cần dính chút quan hệ tới Lăng Hàn thì mọi chuyện đều biến thành quỷ dị. Lăng Hàn không đặt Chương Ngư trong lòng, thời điểm ở Thánh Nhân hắn đã có thể trấn áp đối phương, huống chi hắn hiện tại đã có chiến lực Đại Đế, muốn trấn áp Chuẩn Đế cũng chỉ bằng một ý niệm mà thôi. Hắn vẫn lĩnh hội quy tắc cửu tinh, mỗi một giây trôi qua, thực lực của hắn đang mạnh hơn. Cơ hội khó được, đây chính là lần đầu tiên hắn dung nhập quy tắc sau khi thành tựu Chuẩn Đế, cho nên, hắn khó có thể bảo trì trạng thái hiện tại. Oanh! Oanh! Oanh! Ở Thạch Đầu Nhân điên cuồng oanh tạc, Chương Ngữ không có sức hoàn thủ, hắn vô cùng buồn bực Không chỉ Lăng Hàn, hắn cũng đánh không lại người bên cạnh Lăng Hàn. Thật mất thể diện. Hắn hét lớn một tiếng, lấy ra Đế binh.
Đây là một cây Tam Xoa kích, trong nháy mắt thức tỉnh, đế uy vô tận tràn ngập, đáng sợ vô cùng. Thạch Đầu Nhân đón đánh, nó cũng không quan tâm tới Đế binh, cho nên nó tiếp tục đánh tới. Bành! Nó lập tức bị Đế binh đánh trúng, cả người bay ra ngoài, trên người tróc ra vài khối đá nhỏ. Cái này! Chương Ngữ nhe răng, đây là phòng ngự gì, quá kinh khủng. A, bị Đế binh đánh trúng chỉ rơi ra vài khối đá nhỏ? Ngươi đặt Đế binh ở chỗ nào. Thạch Đầu Nhân không thèm để ý, nó ngóc đầu trở lại, ngược lại thân thể của nó chính là hộ giáp, cũng không cần sợ bị hủy hoại. Chương Ngữ bất đắc dĩ, hắn lại vận dụng Đế binh oanh kích. Đế binh có thể xem là Đại Đế yếu nhất, nhưng mà, yếu hơn nữa thì đó cũng là Đại Đế. Thạch Đầu Nhân đánh không lại, nó bị đánh lui liên tục, đá vụn rơi xuống liên tục. Nhưng mà, với trọng lượng của nó, muốn bị đánh lộ ra hạch tâm, vậy ít nhất cần mười ngày nửa tháng, thậm chí còn lâu hơn. Như vậy sao được! Chương Ngữ nói thầm, hắn nhất định phải ngăn cản Lăng Hàn lĩnh hội, nếu không, một khi Lăng Hàn cũng chiến đấu, như vậy cũng chỉ có đến phiên hắn chạy trốn. Nói đến Đế binh, Lăng Hàn cũng có, nhưng nói đến chiến lực bản thân, hắn hoàn toàn không địch lại Lăng Hàn, hơn nữa, hiện tại có thêm một Thạch Đầu Nhân, vậy thì càng thêm không địch lại. Hắn lấy Đế binh đánh lui Thạch Đầu Nhân, sau đó lao tới tấn công Lăng Hàn. Bắt giặc trước bắt vua, hơn nữa cũng chỉ có Lăng Hàn mới là mục tiêu chủ yếu. Tốc độ của Chuẩn Đế nhanh cỡ nào? Không có Thạch Đầu Nhân quấy nhiễu, Chương Ngữ trong đã xuất hiện trước mặt Lăng Hàn.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên Lăng Hàn mở hai mắt ra, vươn người đứng dậy. Má ơi! Chương Ngữ ngừng bước và rút lui. Hung danh của Lăng Hàn đã xâm nhập tâm linh của hắn, cho nên, hắn căn bản không dám ngang hàng. – A, ngươi làm gì? Lăng Hàn duỗi lưng một cái, sau đó ngồi xuống. – Ngươi, ngươi định làm gì! Chương Ngữ thẹn quá hoá giận. – A, ngồi mệt mỏi, duỗi người một cái, đổi cái tư thế. Lăng Hàn thuận miệng nói. Đổi lấy ngươi muội tư thế a. Ngươi chỉ ngồi mà thôi, cũng không phải nữ nhân, đổi tư thế cọng lông. Chương Ngữ nuốt nước bọt, nhưng xét đến cùng, hắn quá mức kiêng kị Lăng Hàn, cho nên mới bị Lăng Hàn khẽ động là hù sợ. Oanh! Bên người, Thạch Đầu Nhân ngóc đầu trở lại. – Cút! Chương Ngữ tiện tay một kích, Đế binh phát uy đánh bay Thạch Đầu Nhân lần nữa. Một phương diện, điều này nói rõ Đế binh cường đại, Chuẩn Đế cửu tinh cũng không chịu nổi một kích một phương diện khác đã chứng minh phòng ngự của Thạch Đầu Nhân rất dày, cho dù bị Đế binh oanh kích cũng không hỏng. Đáng sợ! Lần này, Chương Ngữ kiên định, hắn hét lớn một tiếng, lại tấn công Lăng Hàn. Hơn nữa, hắn hơi dừng lại chờ Đế binh phát uy.
Hắn muốn một kích chém giết Lăng Hàn. Hắn giá ngự Tam Xoa kích đâm về phía Lăng Hàn, đế uy vô tận tràn ngập, có thể dễ dàng hủy diệt đi một tinh vực. Tới gần, tới gần, tới gần! Chết đi! Tam Xoa kích đâm xuống, Chương Ngữ cười lạnh, trong khoảng cách gần như vậy, Lăng Hàn căn bản không có khả năng trốn tránh, cho nên, người trẻ tuổi làm tuyệt địa chi chủ đều kiêng kị sẽ phải chết. Đúng lúc này, chỉ thấy Lăng Hàn đưa tay ra.


Ha ha, ngươi còn muốn tay không tiếp Đế binh? Ngươi cho rằng chính mình là ai? Đại Đế sao? Khôi hài! Chương Ngữ cười lạnh, đây là không biết lượng sức, hay cảm thấy bản thân quá mạnh? Ngươi đi chết. . . Trời ơi! Chương Ngữ nhìn thẳng, hắn há to miệng không nói thành lời. Mẹ nó! Hắn nhìn thấy cái gì? Đế binh, Hải Thần kích thế mà bị Lăng Hàn cầm. Đây là ảo giác sao? Đúng đúng đúng, chắc chắn là thế. Lăng Hàn dùng ảo thuật mê hoặc hắn trước khi chết, cho nên, chỉ cần qua một lúc, gia hỏa này chết và ảo thuật mất đi. A, tại sao lại như vậy?

Khóe miệng Chương Ngữ co giật, khí tức Chuẩn Đế bàng bạc, đột nhiên hắn lấy lại tinh thần. Đây không phải ảo giác, căn bản chính là ác mộng. – Ngươi, ngươi, tại sao có thể như vậy! Giọng nói của hắn run rẩy. Có thể không dọa người sao, tay không tiếp Đế binh, cũng chỉ có Đại Đế mới có thể làm được. Lăng Hàn cười nói: – Mọi thứ đều có khả năng. Đây là câu trả lời sao? Con ngươi của Chương Ngữ đảo một vòng, hắn quả quyết bỏ Đế binh, xoay người chạy. Không có việc gì, không có biện pháp thao túng, không ai có thể khống chế Đế binh, mà chỉ cần triệu hoán một cái, Đế binh sẽ tự động trở về. Nhưng mà, thân hình của hắn vừa động thì dừng bước. Lăng Hàn! Tê, tại sao tốc độ của ngươi nhanh như vậy? – Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng! Chương Ngữ cự tuyệt tin tưởng. – Đây chắc chắn là ảo giác, ta khẳng định còn ở trong ảo giác. Có thể làm Chuẩn Đế hoài nghi nhân sinh như thế, chỉ riêng thành tích này cũng đủ làm Lăng Hàn kiêu ngạo. Lăng Hàn cười ha ha: – Kỳ thật ngươi đã biết rõ đáp án, chỉ không tin tưởng mà thôi.
Chương Ngữ trấn định lại, dù sao cũng là Chuẩn Đế, con của Đại Đế, trải qua vô số thời kì, sao có thể không có chút định lực? – Ngươi trở thành Đại Đế! Hắn cắn răng, trong lòng đầy hâm mộ và ghen ghét. Lăng Hàn cười một tiếng: – Giữa thiên địa có tân Đế ra đời, trong vũ trụ sẽ có dị tượng xuất hiện, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Chương Ngữ cũng biết rõ điểm ấy, cho nên mới không nguyện ý tin tưởng. Đúng vậy, trong vũ trụ cũng không có dị tượng xuất hiện, mà hắn là Chuẩn Đế, cũng có thể biết rõ, thiên địa đại đạo vẫn chưa chứng nhận. Như vậy, Lăng Hàn tuyệt đối không có thành Đế. Cũng không thành Đế, tại sao ngươi trâu bò như thế? – Ta mới vừa mới bước vào Chuẩn Đế. Lăng Hàn cười nói, hảo tâm giải khai đáp án cho Chương Ngữ. Chương Ngữ sợ hãi không nhỏ. Hắn biết rõ Lăng Hàn yêu nghiệt, thời điểm ở Thánh Nhân đã nắm giữ chiến lực ngang hàng Chuẩn Đế. Nhưng mà, Chuẩn Đế chung quy chỉ là Chuẩn Đế, không thể so sánh với Đại Đế chân chính. Cho nên, hắn cũng tin tưởng vững chắc, cho dù Lăng Hàn thành tựu Chuẩn Đế, hắn cũng có thể quét ngang cấp bậc Chuẩn Đế, nhưng hắn cũng kém Đại Đế rất nhiều. Nhưng bây giờ, hắn biết mình sai. Tên yêu nghiệt này dù bước vào Chuẩn Đế cũng có thể tiếp tục yêu nghiệt. Chuẩn Đế, lại nắm giữ chiến lực Đại Đế.
Tay không đón đỡ Đế binh đã là chứng minh tốt nhất. Trời! Đối thủ như vậy đã làm hắn tuyệt vọng. – Tốt, ngươi có di ngôn nào không? Lăng Hàn rất quan tâm hỏi. Chương Ngữ cắn răng, hắn cũng không có cầu xin tha thứ, song phương lập trường bất đồng, hoàn toàn không có khả năng hoà giải. – Ngươi đừng đắc ý, dù ngươi nắm giữ chiến lực Đại Đế, nhưng ngươi vẫn không phải đối thủ của các vị Đại Đế! – Ta ở âm phủ chờ ngươi! Lăng Hàn thở dài: – Đáng tiếc Đại Đế sau khi chết không vào âm phủ, nếu không, ta cũng có thể đưa các ngươi đoàn viên. Hắn phát động lực lượng, oanh, xung kích đáng sợ đánh chết Chương Ngữ ngay lập tức. Hả? Lăng Hàn phát hiện, Chương Ngữ sau khi chết, thiên địa đại đạo cũng không dao động. Theo lý thuyết, Chuẩn Đế cũng nắm giữ một tia quy tắc cửu tinh, cho nên, Chuẩn Đế hóa đạo cũng tạo thành thiên địa quy tắc nhiễu loạn. – Trừ phi, bọn họ cũng giống những Chuẩn Đế trong vực sâu nguyên thủy, cũng không có nắm giữ quy tắc cửu tinh. – Khác biệt ở chỗ, Đế tử sa đọa còn có Đế Nguyên, nhưng đám gia hỏa bên trong vực sâu nguyên thủy lại yếu tới mức không có gì.
Lăng Hàn tiện tay ném thi thể Chương Ngữ sang một bên, bị lực lượng của hắn công kích, Chuẩn Đế cũng không thể giữ lại được thi thể hoàn chỉnh, khi hắn ném đi cũng lập tức biến thành hạt ánh sáng, phiêu tán trong tinh không. Thạch Đầu Nhân hiếu kì, nó đuổi theo những hạt này. Lăng Hàn cũng không để ý, hắn bắt đầu tìm kiếm vị trí Tứ Nguyên tinh. A, không ở gần đây? Lăng Hàn kinh ngạc, thần thức của hắn hiện tại cường đại cỡ nào, một ý niệm cũng có thể bao phủ rất xa. Nhưng mà, khắp nơi không có bóng dáng Tứ Nguyên tinh. Chẳng lẽ? Đám người Chương Ngữ khẳng định không có tới chơi, mà là đi tìm vị trí của đám người Nữ Hoàng, cho nên đám người Đinh Thụ cũng thu Tứ Nguyên tinh và chạy đi nơi khác. Hắn nhíu mày, muốn định vị tinh cầu dễ dàng, nhưng mà, muốn tìm người chỉ định trong vũ trụ to lớn? Việc này quá khó khăn, hắn cũng không thể nào làm được. Hơn nữa, bá chủ Nguyên thế giới không thể bị thôi diễn, cho nên độ khó cũng gia tăng. Cho nên, sau khi chờ thật lâu, chờ tới khi Tứ Nguyên tinh bị thả ra khỏi cơ thể, Lăng Hàn có thể lập tức cảm ứng được, bởi vì trên Tứ Nguyên tinh có ấn ký hắn lưu lại Lăng Hàn ngồi xếp bằng, tiếp tục tham ngộ quy tắc. Ở trong đầu của hắn có một sợi dây nhỏ như cọng tóc. Đây chính là quy tắc cửu tinh. Mặc dù rất mỏng manh nhưng bởi vì có nó tồn tại, chiến lực của Lăng Hàn hiện tại đã tăng mạnh. Cấp thứ bảy!

Hiện tại Chuẩn Đế nắm lấy Đế binh đánh hắn, hắn cũng có thể trấn áp dễ dàng, bởi vì hắn đã vượt qua cấp thứ tám, nắm giữ thực lực nghiền ép Đế binh. Nói cách khác, hiện tại cho dù đối mặt với tuyệt địa chi chủ, Lăng Hàn cũng không lâm vào hạ phong, thậm chí, hắn vận dụng năng lượng hủy diệt cùng đại đạo quang, cho dù là tuyệt địa chi chủ cũng không dám đón đỡ. Đương nhiên, nếu tuyệt địa chi chủ khôi phục tới trạng thái tốt nhất, Lăng Hàn vẫn không địch nổi. Nhưng mà, thứ nhất những Đại Đế sa đọa vốn không có bao nhiêu lần thức tỉnh chiến lực, thứ hai, bọn họ mỗi khi thức tỉnh một lần đều cần thôn phệ đại lượng sinh mệnh tinh khí, nhưng bây giờ toàn bộ vũ trụ đã bị âm phủ hóa, làm sao có sinh mệnh tinh khí để thôn phệ? Lăng Hàn ước gì bọn họ thức tỉnh, như thế, sau vài lần như vậy, tuyệt địa chi chủ sẽ bị mài chết. Ba năm sau, bỗng nhiên hắn đứng lên. Tứ Nguyên tinh xuất hiện. Lăng Hàn nhấc lấy Thạch Đầu Nhân, dưới chân hắn xuất hiện con đường màu vàng thẳng tắp. Xèo, hắn cất bước tiến lên. Lăng Hàn đã xuất hiện trên không Tứ Nguyên tinh. Oanh! Oanh! Oanh! Ba đạo khí tức vô cùng cường hoành đánh tới, chỉ thấy Đa Gia Phật, Tiền Dưỡng Hạo ba vị Chuẩn Đế đã giết tới. Thạch Đầu Nhân vừa thấy thế đã gào to, ha ha, lại có thể đánh nhau! Xoát, Lăng Hàn thấy thế vội vàng vươn tay nắm lấy Thạch Đầu Nhân, cũng ném nó vào trong tinh không.
Đây chính là Tứ Nguyên tinh, nếu như bị gia hỏa này ra tay đánh nhau, toàn bộ tinh cầu sẽ sụp đổ. – Lăng Hàn! Ba người Đa Gia Phật hô lớn. Mới trôi qua một ít năm, Lăng Hàn đã trở lại rồi?


Lăng Hàn cười một tiếng: – Ta trở về. Trong nháy mắt mà thôi, chỉ thấy đám người Hầu ca, Nữ Hoàng đã lao tới, bọn họ cực kỳ kích động. – Vừa rồi là… Tiền Dưỡng Hạo hỏi. Thạch Đầu Nhân cho hắn cảm giác áp bách rất mạnh. – A, ta mang về từ vực sâu nguyên thủy. Lăng Hàn nói, sau đó vẫy tay, Thạch Đầu Nhân đã xuất hiện trên tinh không Tứ Nguyên tinh. Không dám cho nó tiến vào Tứ Nguyên tinh, bởi vì gia hỏa này quá nặng. Ở trong vực sâu nguyên thủy cũng không quan trọng, ngược lại kết cấu thiên địa nơi đó vững chắc, nhưng mà, nơi này không giống, toàn bộ tinh cầu cũng không thể chứa nổi trọng lượng của nó.


Như vậy, cho đại gia hỏa này đứng trên Tứ Nguyên tinh, Tứ Nguyên tinh có bị nó đè nát hay không? – Chuẩn Đế? Hạ Hậu Bình hỏi, mặc dù hắn đã có đáp án. – Ừm. Lăng Hàn gật đầu. Tê. Tất cả mọi người tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không nghĩ tới Lăng Hàn đi ra ngoài một chuyến lại lừa gạt trở về một vị Chuẩn Đế. – Ngươi thì sao? Tất cả mọi người càng quan tâm thực lực của Lăng Hàn. – Không phụ sự mong đợi của mọi người! Lăng Hàn cười nói. Ánh mắt mọi người hưng phấn, Lăng Hàn cuối cùng thành Chuẩn Đế, ý nghĩa bọn họ có tư cách đại chiến chính diện với tuyệt địa chi chủ. – Ngươi có thể ngang hàng Đại Đế không? Đa Gia Phật nói, hắn cũng có phần khẩn trương. Dù sao, kỳ vọng càng lớn, cũng sợ hãi thất vọng càng lớn. Lăng Hàn cười cười: – Chúng ta đi về trước, từ từ nói, tình huống hơi phức tạp. Hắn bảo Thạch Đầu Nhân lưu lại trong tinh không, tuyệt đối không thể xuống, sau đó, mọi người đi lên Tứ Nguyên tinh.

Hắn bắt đầu nói những việc mấy năm qua. Mọi người nghe, tất cả đều khẩn trương, thì ra Lăng Hàn trải qua nhiều nguy hiểm như thế. Sau khi Lăng Hàn nói hắn nhìn thấy Đấu Chiến Thánh Hoàng, Hầu ca vô cùng kích động, hắn không ngừng lộn nhào. Hầu ca vẫn suy đoán lão tổ tông không chết, nhưng chung quy chỉ là suy đoán, bây giờ được Lăng Hàn chính miệng chứng thực, hắn cũng có thể an tâm. Lại nói đến lão Thần thú thời kì hồng hoang, tất cả mọi người kinh ngạc, suy đoán liên tục. Lão Thần thú này là tồn tại gì? Vì cái gì xưa nay Thần thú đều hóa đạo, hắn vẫn sống? – Ngươi nói, ở bên trong vực sâu nguyên thủy, chúng ta còn có cơ hội thành Đế? Đa Gia Phật và hai Chuẩn Đế đều kích động. Bọn họ đã tranh Đế vị một lần, theo lý mà nói, bọn họ có sống thêm đời thứ hai cũng mất đi tư cách tranh đoạt. Thế nhưng mà, có ai không muốn thành Đế? Cho nên, biết được ở vực sâu nguyên thủy có cơ hội thành Đế, những Chuẩn Đế này rất kích động. Lăng Hàn gật đầu: – Nhưng phải đi tới hòn đảo hạch tâm kia, trên đường đi nguy hiểm trùng điệp. Hắn nắm giữ chiến lực Đế cấp cũng suýt vẫn lạc. – Đáng giá thử một lần.

Ba vị Chuẩn Đế đều nói. Bọn họ thà rằng chết trên đường trùng kích Đế vị cũng không muốn sống “tầm thường vô vị”. Đồng dạng, đám người Đinh Thụ vô cùng mừng rỡ, bởi vì so với Lăng Hàn, bọn họ căn bản không có khả năng vượt qua, đời này thành tựu tối cao cũng chỉ là Chuẩn Đế. Nhưng mà, bọn họ hiện tại đều có cơ hội thành Đế, hơn nữa không là Đại Đế bình thường, thậm chí có thể bước vào cấp thứ tư, cấp thứ ba, thậm chí cao hơn. Lăng Hàn quyết định, chờ giải quyết xong vấn đề tuyệt địa, hắn sẽ mang theo Chuẩn Đế bên người giết vào vực sâu nguyên thủy, xung kích Đế vị. Đương nhiên, không thành Chuẩn Đế cũng không cần đi mạo hiểm. Dù sao, muốn thu hoạch tài nguyên tu luyện trong vực sâu nguyên thủy quá khó khăn, động một chút sẽ làm cho Đại Đế vẫn lạc. – Tiểu Hàn tử, kế tiếp có nên đi tuyệt địa trang bức hay không? Đại Hắc Cẩu hưng phấn chân chính. Bởi vì Chương Ngữ đã chết, cho nên tuyệt địa bên kia cũng không biết rõ Lăng Hàn đã bước vào Chuẩn Đế, cũng nắm giữ chiến lực Đại Đế. Cho nên, đây là cơ hội trang bức tốt nhất? Lăng Hàn xạm mặt lại: – Ngươi không biết nói câu nào tốt hơn sao? Đường đường Đại Đế, là bá chủ một thời đại, chẳng lẽ còn phải trang bức? – Diễu võ giương oai?

Quả nhiên Đại Hắc Cẩu đổi một từ. – Ngươi là chó cậy thế chủ! Lăng Hàn nhổ nước bọt nói. Đây là châm chọc, nhưng mà, Đại Hắc Cẩu hoàn toàn không ngại. Nó không phải là con chó sao? Lăng Hàn thở dài, nói: – Chẳng phải đám gia hỏa kia tìm ta hay sao, tốt, chúng ta sẽ đưa lên tận cửa. Những năm qua, đám Đế tử sa đọa Chương Ngữ liên tục tìm kiếm Tứ Nguyên tinh, dù không tìm được Lăng Hàn, cũng muốn dùng đám người Nữ Hoàng uy hiếp Lăng Hàn. Còn tốt, có đám người Đinh Thụ ở đây, có thể mang theo tinh cầu chạy trốn, lại có ba vị Đa Gia Phật bảo vộ, tự vệ hay vẫn không khó. Dù sao cũng là Chuẩn Đế, một lòng muốn chạy, cho dù là Đại Đế cũng phải bố trí thủ đoạn mới bắt được. Lần này đi tuyệt địa chính là trang bức, cho nên, đám người Nữ Hoàng, Trì Mộng Hàm cũng lười đi. Như Đại Hắc Cẩu và Tiểu Thanh Long sẽ đi, Hầu ca không tham gia náo nhiệt, hắn muốn bế quan tu luyện, mau chóng tu đến Thánh Nhân cửu tinh, đột phá Chuẩn Đế, khi đó có thể đi vực sâu nguyên thủy gặp lão tổ tông. Thế là, Lăng Hàn liền mang theo Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long, lại thêm Thạch Đầu Nhân, một nhóm bốn người tiến vào vũ trụ bị âm phủ hóa. Hiện tại hắn có chiến lực Đại Đế, kim quang đại đạo trải rộng ra, lại thêm Phượng Dực Thiên Tường, hắn mất gần nửa ngày đã đi tới hạch tâm vũ trụ.


Nơi này, khắp nơi là tinh cầu tịch diệt, nơi này âm u đầy tử khí. Lăng Hàn gật đầu, đối ứng với yếu tố Tử Vong, nhưng mà, đây chỉ là chi nhánh của yếu tố Tử Vong, không có khả năng dựa vào thứ này nắm giữ yếu tố Tử Vong. Nói cứng, đây là yếu tố Tử Vong diễn hóa, gọi là quy tắc tử vong thì đúng hơn. Dương gian đối ứng chính là quy tắc Sinh Mệnh. Muốn định vị một tinh cầu đầy tử khí tại nơi này quá khó khăn, nếu tìm tinh cầu sinh mệnh lại dễ dàng. Thường gia. Hậu duệ của Tứ Phương Đại Đế, nắm giữ tinh võng, là thế lực giàu nhất trong vũ trụ, không có thứ hai. Lăng Hàn chọn mục tiêu thứ nhất chính là Thường gia, nguyên nhân là vì tinh võng. Hắn muốn thu phục tinh võng. Trước ba người xuất hiện tinh cầu màu vàng, cũng chỉ có tinh cầu này tỏa ra khí tức sinh mệnh, tinh cầu chung quanh đều âm u tử khí. – Chúng ta đi! Đại Hắc Cẩu kích thích nói, nó đang chờ đợi trang bức. Bọn họ cất bước, Thạch Đầu Nhân cũng nghĩ theo sau, lại bị Lăng Hàn ngăn lại. – Đại Thạch, ngươi chờ ở đây. Nếu Thạch Đầu Nhân cũng đáp xuống, tinh cầu Thường gia sẽ vỡ nát và biến mất. Ân, kỳ thật Thạch Đầu Nhân có công dụng lớn nhất không phải đập người hay sao? Hưu hưu hưu, ba người phá vỡ phòng ngự bên ngoài tinh cầu, cũng đáp xuống đất. Nơi này. . . Cảnh tượng ca múa thái bình, không có bị âm phủ ảnh hưởng.

Ánh mắt Lăng Hàn bắn ra hàn quang mãnh liệt, nghĩ đến toàn bộ người chết oan trong tinh không, hắn có xúc động đánh vỡ bầu trời để khí tức âm phủ tràn vào, từ đó biến nơi này thành tử tinh.
– Đi cùng Cẩu gia! Đại Hắc Cẩu vẩy song trảo, nó đi ở trước nhất, cũng giải thích rõ câu chó cậy thế chủ. Ách, câu thành ngữ này được miêu tả rất chính xác. Lại nhìn đồ lót sắt lấp lánh, chỉ có hai từ “bỉ ổi” để hình dung, làm cho Lăng Hàn cùng Tiểu Thanh Long không đành lòng nhìn. Quá cay mắt. Ba người tiến lên, nghênh ngang nhắm thẳng vào tổ địa Thường gia. Tốc độ của bọn họ cực nhanh, chỉ một lúc đã tới nơi. Đó là vì Đại Hắc Cẩu cố ý đi chậm rãi, làm nền cho nó trang bức. Ban đầu, tổ địa của Đế tộc đều có đế trận bảo vệ, nhưng bây giờ, đế trận của Thường gia cũng không vận chuyển. Bình thường không ai dám xông loạn vào Đế tộc, huống chi là hiện tại tinh không chẳng có người sống. Lại nói, Đại Đế Thường gia còn sống, còn cần đế trận sao? Nhưng không có đế trận bảo vệ, cũng không đại biểu ai cũng có thể vào tổ địa.


Nơi này có người thủ vệ, người bình thường ra vào cũng bị thẩm tra nghiêm khắc nhưng mà, tộc nhân hạch tâm Thường gia ra vào tự nhiên, cũng không ai hỏi tới. Đại Hắc Cẩu làm bộ đi tới. Một con chó xuất hiện ở đây đã vô cùng cổ quái, dù sao yêu thú tu đến Tiên đồ sẽ biến thành hình người, khi đó càng phù hợp thiên địa đại đạo. Nhưng con chó này còn mặc đồ lót sắt lấp lánh, nó rêu rao như thế làm người ta phải ghé mắt nhìn. Trong thời gian ngắn, mọi người bị Đại Hắc Cẩu hấp dẫn ánh mắt. Đối mặt những ánh mắt quái dị này, Đại Hắc Cẩu chẳng những không có nửa điểm khó chịu, nó hưng phấn nói: – Mở to đôi mắt ngu xuẩn của các ngươi chiêm ngưỡng thần linh của các ngươi đi! – Ha ha, một con chó hoang cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, bắt lại, ban đêm ăn thịt chó. Một người lập tức cười nói đi tới, hắn bắt lấy Đại Hắc Cẩu. Đại Hắc Cẩu nổi giận, ngươi không thấy ta trang bức hay sao? Dám tháo đài của Cẩu gia! – Ăn thịt chó cái đầu của ngươi! Nó đá một cước, xèo, người kia bị đá bay lên bầu trời như vì sao. Cái này! – Lớn mật, dám hành hung! Người xung quanh đều nổi giận. Đây là tổ địa Thường gia, người nơi này cơ bản đều là người Thường gia, chút ít cũng là tôi tớ hoặc hậu đại của tôi tớ. Cho nên, bọn họ đương nhiên sẽ đồng tâm hiệp lực, hoàn toàn nhất trí.

– Cẩn thận, yêu cẩu này có thực lực bất phàm. Có lão giả trầm giọng nói. – Tê, ngài không nắm chắc bắt lấy hay sao? Người xung quanh nghe được, ai nấy cũng hít khí lạnh. Lão giả này tên là Thường Kiếm Vân, chính là Hóa Linh Chân Quân, là tu vi cao nhất trong bọn họ. Bởi vậy, Thường Kiếm Vân cũng nói Đại Hắc Cẩu thực lực không yếu, tự nhiên cũng làm mọi người chấn kinh. – Ta tới thử một lần. Một nam tử mặc trang phục đen đi tới. Thường Nhược Hà, Chân Ngã cảnh. Thường Kiếm Vân gật đầu: – Nhược Hà, ngươi đi thử thực lực của nó, không thể chủ quan. – Tuân mệnh. Thường Nhược Hà gật đầu, sau đó xông thẳng về phía Đại Hắc Cẩu. Oanh, hắn không chút do dự phóng thích toàn bộ thực lực của mình. Đại Hắc Cẩu giả ra dáng vẻ như lâm đại địch, sau đó nói: – Lại xuất động cường giả Chân Ngã cảnh tới đối phó Cẩu gia, các ngươi thật thận trọng, biết rõ gia lợi hại. Nhìn thấy Đại Hắc Cẩu như thế, người Thường Nhược Hà thở ra. Xem ra, đối phương cũng chỉ là Chân Ngã cảnh, cho nên mới cẩn thận khẩn trương như thế. – Đến!

Hắn hét lớn một tiếng, sau đó xông thẳng về phía Đại Hắc Cẩu. – Sợ ngươi sao. Đại Hắc Cẩu cũng gào lên, nó lao về phía Thường Nhược Hà. Bành bành bành, một người một chó đánh với nhau, cảnh tượng vô cùng kịch liệt. – Hừ, không biết con chó hoang tới từ đâu, chỉ là Chân Ngã cảnh cũng dám làm càn! Nhìn thấy cảnh này, mọi người cũng yên tâm. Thì ra, Đại Hắc Cẩu cũng chỉ như thế, đúng là suýt nữa bị nó dọa chết. – Tiện cẩu, nhanh chóng từ bỏ chống lại, có thể tha mạng chó của ngươi. Thường Nhược Hà cũng yên tâm, hắn lộ ra vẻ kiêu ngạo. – Phốc! – Đúng là mạng chó. – Ha ha, rất hình tượng. Tất cả mọi người cười lớn, cho dù là Thường Nhược Hà cũng bật cười, không nghĩ tới chính mình thuận miệng nói một câu lại quá chuẩn. Đại Hắc Cẩu kêu to: – Tức chết Cẩu gia, xem ra, Cẩu gia nhất định phải nổi giận! – Hừ, ngươi nổi giận thì thế nào? Thường Nhược Hà từ tốn nói. – Xem bá thế kỳ công của Cẩu gia, tam sinh tam thế vô địch thần trảo! Đại Hắc Cẩu giả vờ giả vịt, sau đó đá ra một cước. Bành, một cước đá Thường Nhược Hà bay lên trời như ngôi sao nhỏ. Đại Hắc Cẩu đặt mông ngồi xuống và thở hổn hển:


– Lại ép bổn tọa dùng tới kỳ công, làm hại Cẩu gia nguyên khí đại thương, ít đi vài chục năm thọ nguyên! Đám người Thường gia nhìn nhau, bọn họ cảm thấy khó hiểu. Trên lý trí, bọn họ sẽ không tin Đại Hắc Cẩu, kỳ công gì có thể có lực bộc phát lớn như thế? Nhưng mà, Đại Hắc Cẩu diễn kỹ quá chân thật, bọn họ lại muốn tin tưởng. Thường Kiếm Vân không thể không đứng ra, trong những người ở đây, hắn có tu vi cao nhất, hắn không xuất thủ, chẳng lẽ còn bắt người khác làm pháo hôi? Lại nói, đây chính là tổ địa Thường gia, một tiện cẩu cũng dám diễu võ giương oai? Chẳng mấy chốc sẽ có cao thủ tới trấn áp. Cho nên, hắn chỉ cần chống đỡ tràng diện, kéo dài một ít thời gian là đủ. – Ngươi là ai? Thường Kiếm Vân quát Đại Hắc Cẩu. – Ngươi không nhận biết Cẩu gia? Đại Hắc Cẩu chỉ chỉ chính mình. – Gia chính là Tổ Vương mạnh nhất vạn cổ. . . Hắc Đế! Thường Kiếm Vân tức giận, lời này rõ ràng đang đùa bỡn chính mình. Có ngươi trang bức như vậy sao? Đại Đế, ta nhổ vào! – Thì ra là trang bức cẩu! Hắn khinh thường nói. Trang, trang bức cẩu! Đại Hắc Cẩu che ngực, nó bất hạnh trúng chiêu. Thân là giống chó, chẳng lẽ lại là cái tội hay sao?

– Nhân loại ngu xuẩn, lại sáng tạo ra từ ngữ ác độc như vậy, Cẩu gia sẽ làm ác ma ngươi trả giá! Đại Hắc Cẩu giương nanh múa vuốt. – Trang bức cẩu, nạp mạng đi! Thường Kiếm Vân lập tức giết ra ngoài. Đại Hắc Cẩu lúc này có tâm tình chập chờn, nó xuất thủ mười phần chắc chín. Oanh, hắn xuất ra một chưởng, thực lực Hóa Linh Chân Quân bộc phát, quy tắc ẩn hiện. – Thật là lợi hại, Cẩu gia lại phát kỳ chiêu. Đại Hắc Cẩu gào lên. – Xem thập thiên thập kiếp bá thiên cước của Cẩu gia! Bành! Đại Hắc Cẩu đá một chiêu liêu âm thối, đá thẳng vào hạ bộ của Thường Kiếm Vân. Âm thanh kia vang lên, mỗi người đều cảm thấy đau “bi”. Sắc mặt Thường Kiếm Vân biến thành trắng bệch, hai tay của hắn che lấy hạ bộ, hai cái đùi kẹp chặt lại, sau khi hắn run run mấy lần liền nằm trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn chỉ có thể rên hừ hừ. Không phải không đau, mà là đau đến mức không thể kêu đau. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Đại Hắc Cẩu, tê, gia hỏa này đúng là quá đen.

Mọi người nhìn thấy một mặt thiếu đạo đức của Đại Hắc Cẩu, cũng bởi vì thế mà không quan tâm tới việc nó một cước phế Hóa Linh Chân Quân. – Thiếu đạo đức cẩu! Tất cả mọi người quát lớn, con chó này quá độc ác, thế mà đá trứng của người ta, hơn nữa còn đá nát. Đại Hắc Cẩu cười lớn, nó chuyên môn làm chuyện buồn nôn như vậy. – Hừ, ai dám làm càn ở đây? Một giọng nói vang lên, chỉ thấy một người thanh niên đạp không đi tới. Hắn có vẻ ngoài khoảng hai mươi tuổi, không ngờ đã là Giáo Chủ, hắn đứng đó và tỏa ra khí thế như biển cả. Mọi người vội vàng hành lễ: – Bái kiến Kỳ thiếu! Người này tên là Mã Kiến Kỳ, cũng không phải là người nhà họ Thường, mà là hậu đại của tôi tớ Thường gia. Nhưng vì cái gì hắn nắm giữ địa vị như thế?


Bởi vì lão tổ tông của Mã Kiến Kỳ rất phi phàm, mặc dù là xuất thân tôi tớ, nhưng thiên phú võ đạo kinh người, hắn đã đột phá trở thành Thánh Nhân. Thánh Nhân đấy, ở trong Đế tộc nào cũng nhận được lễ ngộ cao nhất. Cho nên, lão tổ tông Mã gia này cũng từ nô bộc biến thành khách khanh của Thường gia, mà Mã gia nhất hệ cũng từ tôi tớ biến thành gia tướng, địa vị cao thăng. Mặc dù địa vị của Mã Kiến Kỳ không thể so sánh với Đế tử, nhưng so với người Thường gia bình thường lại cao hơn không chỉ một chút. Hiện tại, Mã Kiến Kỳ đến, hắn là Giáo Chủ, chẳng lẽ còn không thể giải quyết tiện cẩu hay sao? Mã Kiến Kỳ vô cùng ngạo mạn, hắn hừ một tiếng, sau đó nhìn về phía Đại Hắc Cẩu, thản nhiên nói: – Quỳ xuống. – Dương Thông Đầu, miệng của ngươi thật tiện! Đại Hắc Cẩu móc lỗ mũi. (thông đầu: hành tây, dương: nước ngoài) Tất cả mọi người đều khịt mũi, cái miệng của ngươi tiện bao nhiêu, hiện tại còn nói người khác tiện. – Vốn muốn thu ngươi làm yêu sủng, nhưng ngươi đang tự tìm cái chết! Mã Kiến Kỳ nói. Hắn từ trước đến nay không phải người có tính tình tốt. Hắn khác với Đế tử, Đế tử dự bị của Đế tộc, mặc dù trong thực chất rất cao ngạo, coi thường người trong thiên hạ, nhưng mà thời điểm liên hệ với người khác đều ân cần và hài hòa.

Đây là hàm dưỡng. Nhưng mà, Mã Kiến Kỳ không có hàm dưỡng như thế, bởi vì hắn cảm thấy dối trá. Hắn đã cao quý như vậy, tại sao phải ấm áp như gió xuân với người đê tiện? – Chết đi! Mã Kiến Kỳ xuất thủ tấn công Đại Hắc Cẩu. – WOW, Giáo Chủ đã tới, Cẩu gia nhất định phải lấy ra tuyệt chiêu áp đáy hòm. Đại Hắc Cẩu quát lớn. – Xem thương sinh phong hoa cước của Cẩu gia. Bành! Nó lại đá một cước, sắc mặt Mã Kiến Kỳ biến thành màu trắng bệch, hắn vô lực té lăn trên đất, thân thể cong như con tôm luộc. Trứng đã bể nát, vô cùng đau đớn. Móa! Tất cả mọi người cảm thấy khóe miệng co giật, Đại Hắc Cẩu này có bao nhiêu tuyệt chiêu? Nếu người tới là Tôn Giả, chẳng lẽ ngươi có thể sử dụng thiên sinh thập thế trảo hay sao? Rất rõ ràng, tu vi của tiện cẩu này mạnh hơn Giáo Chủ, nếu không, nó làm sao có thể dễ dàng đá nát trắng của Giáo Chủ? – Trang bức cẩu! – Đúng là trang bức cẩu! – Rất biết trang bức!

– Nhưng mà, ít nhất cũng có thực lực Tôn Giả, cần trang bức trước mặt những tiểu nhân vật chúng ta hay không? – Phẩm cách trang bức quá thấp. Mọi người nghị luận ầm ĩ, cũng khám phá ra diện mạo thật của Đại Hắc Cẩu. Đại Hắc Cẩu nghe thấy nhưng không quan tâm. Nó chỉ hưởng thụ quá trình trang bức, chính mình sảng khoái là được rồi, mặc kệ người ta nói. – Ai, cần gì chứ? Nó vỗ đầu của Mã Kiến Kỳ. – Cẩu gia nói với ngươi, gia chính là Đại Đế mạnh nhất vạn cổ, ngươi còn dám xuất thủ với gia, chẳng phải ngươi đang tự tìm đau khổ hay sao? Mã Kiến Kỳ hiện tại đau đớn tới mức không nói thành lời, trán đổ mồ hôi lạnh như mưa, căn bản vô lực nói chuyện, chỉ có thể nghe Đại Hắc Cẩu lải nhải liên miên. Ngươi quá ức hiếp người. Không thấy trắng của người ta bể nát rồi sao, hơn nữa còn bị ngươi đá nát, tại sao còn mở miệng đả kích. Lại nói, bên trong tổ địa Thường gia cũng có động tĩnh. Hưu hưu hưu, lần này có mấy bóng người bay ra. Lúc nhìn thấy Đại Hắc Cẩu, những người này hít khí lạnh. – Tiện thánh! Khốn kiếp. Đại Hắc Cẩu khó chịu:

– Cái gì tiện thánh? Các ngươi có biết nói chuyện hay không? – Cẩu gia chính là tiện thánh đệ nhất vạn cổ! Phốc! Người Thường gia suýt phun máu té xỉu, bọn họ vốn cho rằng Đại Hắc Cẩu sẽ bất mãn hai chữ “tiện thánh”, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, đối phương lại ngại hai chữ “tiện thánh” còn chưa đủ tiện! Tê, tiện đến mức này, có thể nói xưa nay chưa từng có. Nhưng mà, con chó này là Thánh Nhân? Trời ạ, tại sao có Thánh Nhân đê tiện như vậy? Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tiện cẩu như thế cũng có thể tu thành Thánh Nhân, thiên địa không có mắt. Đại Hắc Cẩu cao ngạo, bảy người đi tới có một tên là Thánh Nhân, cho nên mới nhận ra nó. Nhưng mà, tên Thánh Nhân này chỉ là tam tinh, Đại Hắc Cẩu thì sao? Ngũ tinh! Chênh lệch quá xa, nó tự nhiên không có đặt người này vào mắt. – Lão tiểu tử, xưng tên ra. Đại Hắc Cẩu nói. – Ta phong hào Thất Nguyên. Thánh Nhân Thường gia nói. – Đi, gọi lão bất tử Đại Đế của các ngươi ra đây, Cẩu gia có lời muốn nói với hắn. Đại Hắc Cẩu bắt đầu trang bức.


Đại Đế, bá chủ một thời đại, đó là uy thế cỡ nào? Đối với Đế tộc mà nói, Đại Đế chính là kiêu ngạo vô thượng của bọn họ, cũng khắc sâu vào xương, vào máu, không cho phép có chút khinh nhờn. Đối với Thường gia mà nói, Tứ Phương Đại Đế vẫn chưa hóa đạo, tuyên cổ trường tồn, tự nhiên càng làm bọn họ xem như thần minh. Thần minh. . . Không cho phép khinh nhờn. Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người giận dữ, đằng đằng sát khí, muốn liều mạng với Đại Hắc Cẩu. Thất Nguyên Thánh Nhân không tiếp tục nói với Đại Hắc Cẩu, hắn tìm kiếm khắp nơi. Theo tư liệu hắn biết, mặc dù Đại Hắc Cẩu miệng tiện nhưng tham sống sợ chết, cho nên, nó tuyệt không có khả năng đi chịu chết. Quả nhiên! Ánh mắt của hắn nhìn chung quanh, hắn cũng định vị được Lăng Hàn. Trước đó Lăng Hàn vẫn thu liễm khí tức, hắn vô cùng bình thường, cho nên, dù là Thất Nguyên Thánh Nhân cũng không thể liếc mắt phát hiện ngay được. – Lăng Hàn! Hắn kêu lên, trong giọng nói mang theo run rẩy. Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử! Không giống với Đại Hắc Cẩu nổi danh nhờ vào đê tiện, Lăng Hàn có danh hào mạnh nhất là dựa vào thực lực, có một không hai cổ kim. Đương nhiên, trong lời đồn, Lăng Hàn ngang hàng với Chuẩn Đế, điểm ấy Thất Nguyên Thánh Nhân không tin tưởng.

Ha ha, làm sao có thể? Hắn cũng là Thánh Nhân, chẳng lẽ không biết Thánh Nhân kém xa Chuẩn Đế đến mức nào hay sao? Nếu đúng là như vậy, chỉ có thể nói là do thổi phồng. – Thì ra là Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử giá lâm, tha thứ Thường gia ta không có từ xa tiếp đón. Thất Nguyên Thánh Nhân không kiêu ngạo không tự ti nói, nhưng hắn đã phát ra tin tức cho người bên trong. Lăng Hàn là Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử, điểm ấy hắn tin tưởng không nghi ngờ, cho nên không có Thánh Nhân nào trong tộc có thể là đối thủ của Lăng Hàn. Nhưng mà, Thường Thính Kiếm, con của Đại Đế, đường đường Chuẩn Đế, chẳng lẽ còn không thể trấn áp nổi một tên Thánh Nhân sao?

Lăng Hàn cũng không nói lời nào. . Thất Nguyên Thánh Nhân lộ ra vẻ mặt giận dữ: – Lăng Hàn, mặc dù ngươi là Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử, nhưng không cảm thấy quá phách lối sao? Lăng Hàn phất phất tay: – Ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện cùng ta. Đại Hắc Cẩu tiếp lời: – Lão tiểu tử, ngươi không có tư cách nói chuyện cùng với Tiểu Hàn tử, cút xuống đi! Đột nhiên nó giận dữ và nói với Lăng Hàn. – Tiểu Hàn tử, ý của ngươi là, Cẩu gia không bằng ngươi sao? Lăng Hàn giang tay ra: – Đây chính là tự ngươi nói, không có quan hệ gì với ta. – Móa, Cẩu gia cắn chết ngươi! Đại Hắc Cẩu đánh tới.

Nhìn một người một chó ta một quyền ngươi một trảo, người Thường gia đều ngây người. Các ngươi. . . Là đến đùa giỡn sao? Nhưng đây chính là Thường gia! – Các ngươi. . . Đủ chưa! Sau đó Thất Nguyên Thánh Nhân cắn răng nói, hắn cảm thấy đây là nhục nhã lớn nhất của Thường gia. – Lão tiểu tử, ngươi muốn ăn đòn sao? Đại Hắc Cẩu tung người một cái, nó đã tới trước mặt Thất Nguyên Thánh Nhân và đánh ra một trảo. Thất Nguyên Thánh Nhân chỉ kiêng kị Lăng Hàn, cho nên hắn cũng không sợ tiện thánh, lúc này hắn xuất chưởng đánh tới. – Xem gia cho ngươi biết cái gì gọi là biết điều! Đại Hắc Cẩu đá một cước liêu âm thối, đá vào giữa hai chân Thất Nguyên Thánh Nhân. Nhưng mà, dù sao Thất Nguyên Thánh Nhân cũng là Thánh Nhân, cho dù Đại Hắc Cẩu mạnh hơn hắn hai tiểu cảnh giới cũng không có khả năng yếu đến mức bị nó đá trúng. Lão Thánh Nhân vội vàng dùng hai tay phòng bị, bành, một chiêu liêu âm thối đá hắn bay ra xa. Ầm, Thất Nguyên Thánh Nhân bị đá bay ra ngoài. Tất cả mọi người há hốc mồm, đây chính là Thất Nguyên Thánh Nhân, là tồn tại gần như vô địch trong suy nghĩ của bọn họ. Nhưng còn bây giờ thì sao? Một cước đá bay ra xa.
Chỉ trong nháy mắt mà thôi, Thất Nguyên Thánh Nhân đã đạp không bay trở về, nhưng hai cánh tay của hắn đã biến hình. Thánh Nhân khó giết, nhưng Thánh Nhân cấp thấp không có khả năng ngạnh kháng Thánh Nhân cao giai. Đại Hắc Cẩu chiến lực mạnh hơn Thánh Nhân cùng giai một bậc, huống chi còn mạnh hơn hai tiểu cảnh giới, Thất Nguyên Thánh Nhân còn ngạnh kháng với nó, đây chính là hành động tìm chết. Không có bị đánh chết, hai tay bị phế bỏ, đây đã là vận khí cực lớn. Sắc mặt lão Thánh Nhân cực kỳ khó coi, thế mà hắn bị tiện cẩu đánh bị thương, thật là mất mặt. Nhưng càng quan trọng hơn là, tiện cẩu này còn đá vào trứng của hắn. Đây mới là việc hắn không nhịn được. Nếu không phải hắn phòng bị kịp thời, có lẽ hắn chính là Thánh Nhân đầu tiên trong lịch sử bị đá nát trứng. Hắn có thể nhịn việc này hay sao? Làm sao có thể không giận? – Tiện cẩu! Hắn quát lớn, dáng vẻ đằng đằng sát khí. Đại Hắc Cẩu duỗi một chân ra và nói: – Sai sai sai, là tiện thánh đệ nhất vạn cổ! Tuyệt đối không nên bỏ qua hai chữ “vạn cổ”. Mẹ nó! Thất Nguyên Thánh Nhân nổi giận gầm lên một tiếng, hắn lại lao tới chém giết với Đại Hắc Cẩu.
Lúc này, hắn biết mình thực lực không bằng Đại Hắc Cẩu, hắn không dám công kích cận thân, mà là kéo dài khoảng cách phát động oanh tạc. Đại Hắc Cẩu hoàn toàn không có để ý, hắn chỉ tùy ý du đấu với đối phương. – Lão tiểu tử, thực lực ngươi không được. – Tuổi rất cao, chẳng lẽ ngươi tu luyện trên thân heo hay sao? – Ai ai ai, ngươi phẫn nộ làm gì, chẳng lẽ cảm thấy Cẩu gia nói không đúng sao? Đại Hắc Cẩu vừa đánh vừa lải nhải không ngừng. Thất Nguyên Thánh Nhân ngay từ đầu còn đấu võ mồm với Đại Hắc Cẩu, về sau hắn quyết định từ bỏ. Chiến đấu đã mệt mỏi, còn bảo hắn vắt hết óc để tìm từ mắng chửi, thậm chí xuất thủ cũng chậm hơn trước. Không có cách, Đại Hắc Cẩu có năng lực mắng chiến quá tốt, căn bản không cần trải qua suy nghĩ, nhưng hắn thì khác, phải nghiêm túc đáp lại, nhưng dù sao hắn cũng là Thánh Nhân, không có khả năng mắng chửi quá nhiều. Chiến được một lúc, Thường gia lại có cường giả xuất hiện. Lần này trâu bò hơn. Thường Vũ, Thánh Nhân cửu tinh! Không tính vực sâu nguyên thủy, Thánh Nhân trong đại thế giới đều rất ít, mà Thánh Nhân cửu tinh lại hiếm như lông phượng và sừng lân, không tính ẩn thế không xuất hiện, có lẽ số lượng chỉ đạt hai bàn tay. Cho nên, Thường Vũ là Thánh Nhân cửu tinh rất trâu bò. – Dừng tay! Hắn quát lớn.
Thất Nguyên Thánh Nhân vội vàng lui trở lại, ở trước mặt Thánh Nhân cửu tinh, hắn chính là một tên tiểu bối. Đại Hắc Cẩu lười biếng, nói: – Không có gọi lão bất tử của các ngươi ra, Đại Đế người không ra người, quỷ không ra quỷ kia không chịu xuất hiện sao? – Lớn mật! Thường Vũ hừ một tiếng, hắn xuất chưởng tấn công Đại Hắc Cẩu. Nhưng mà bàn tay hắn vừa nâng lên, Lăng Hàn cũng xuất thủ, hắn vung tay hóa giải công kích của Thường Vũ. – Lăng Hàn! Thường Vũ nhìn sang, hắn cau mày nói. – Rất sớm đã nghe nói qua danh xưng Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử, bản thánh thật sự đầy hoài nghi. Hắn thân là Thánh Nhân cửu tinh, hắn cực kỳ có quyền lên tiếng trong Thánh Nhân cảnh, cho nên, hắn xuất phát từ bản thân, cho rằng thực lực Lăng Hàn khẳng định bị thổi phồng lên. Mạnh nhất lịch sử, ha ha, thật sự cho rằng có thể tùy tiện đeo trên người sao? Đại Hắc Cẩu ho khan một tiếng: – Tiểu Hàn tử, đổi cho ngươi trang bức. – Cho mời bức vương lóe sáng đăng tràng! Đột nhiên Tiểu Thanh Long lên tiếng. Hai tên âm hiểm! Lăng Hàn thở dài, không thèm để ý hai người này, hắn nói với Thường Vũ:

– Đi thử một chút, ta sẽ hành hạ ngươi hoài nghi nhân sinh! – Sách, nói đầy bá khí. Đại Hắc Cẩu bình luận. – Nhưng mà, bức vị càng đậm. Tiểu Thanh Long cũng nói. Thường Vũ biến sắc, nhưng hắn là Thánh Nhân cửu tinh, lúc tuyệt địa chi chủ, con của Đại Đế còn chưa xuất thế, hắn là đại biểu cho quyền uy mạnh nhất? Hiện tại, hắn bị một đám tiểu tử yếu hơn trào phúng, hắn có thể không giận hay sao? Đạt tới hắn cấp độ như hắn, động một tí giết người, vạn vật thương sinh với hắn như sâu kiến, căn bản sẽ không để ở trong lòng. – Tự tìm cái chết! Hắn xuất thủ lần nữa tấn công Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long. Lăng Hàn lắc đầu, hắn xuất ra một chưởng. – Ngươi có thể ngăn cản ta hay sao? Thường Vũ cười lạnh, thực lực Thánh Nhân cửu tinh bộc phát một cách hoàn toàn. Bành! Lăng Hàn xuất ra một chưởng, Thường Vũ bị đánh lăn trên mặt đất. Cái gì! Trong thời gian ngắn, người nhà họ Thường kinh ngạc đến ngây người. Trong suy nghĩ của bọn họ, mặc dù Đại Đế vô địch, Đế tử yêu nghiệt, nhưng trên thực tế, bọn họ cực kỳ quen thuộc với lão tổ tông này. Mấy chục vạn năm qua, vị lão tổ tông này vẫn tọa trấn Thường gia vững như bàn thạch.
Cho nên, nhìn thấy Thường Vũ bị một bàn tay đánh bay, quả thật làm bọn họ hoài nghi nhân sinh. Làm sao có thể? Sau đó, bọn họ nhìn về phía Lăng Hàn. Bức vương, đây chính là bức vương. Trước đó tiện cẩu mạnh mẽ xông tới và hấp dẫn đủ cừu hận, sau đó dẫn tới Thường Vũ xuất thủ, vốn cho rằng có thể quét ngang tất cả, kết quả thì sao? Một bàn tay đánh hắn ngã xuống Quả nhiên bức vương, sáo lộ quá sâu. Đúng lúc này, chỉ thấy một bóng đen lao tới với tốc độ cực nhanh. Đúng. . . Đại Hắc Cẩu. Bành! Chỉ thấy Đại Hắc Cẩu lao tới trước mặt Thường Vũ, nó xuất cước đá vào giữa hai chân Thường Vũ. Ban đầu Thường Vũ đã hôn mê, nhưng trúng một cước này hắn cũng từ hôn mê tỉnh lại, trực tiếp ngồi nửa người, tóc trắng phơ như sắp nổ tung. Mẹ nó, quả nhiên là tiện thánh!


Người Thường gia giận dữ. . Quá ghê tởm, mấy người ngoài chạy tới tổ địa Thường gia diễu võ giương oai, thậm chí còn đè đánh lão tổ tông của bọn họ. Đáng thương lão tổ tông, hắn bị đá tỉnh lại. Khẳng định, trứng đã bể nát. Tiện cẩu quá đen. Nhưng vấn đề là, lão tổ tông cũng bị đánh bại, bọn họ có thể làm gì? – Nhị tổ! Bọn họ đều kêu lên. Nhị tổ, Thường Thính Kiếm, Chuẩn Đế! Oanh, một đạo khí thế đáng sợ quét qua, quả nhiên, Thường Thính Kiếm xuất hiện. Hắn không thể không ra, trừ hắn ra, còn có ai có thể ngang hàng Lăng Hàn? – Lăng Hàn, ngươi thật to gan lớn mật! Thường Thính Kiếm từ tốn nói, hắn tràn đầy tự tin.

Đây chính là tổ địa Thường gia, Tứ Phương Đại Đế đang nằm khôi phục tại nơi này, cho nên, mặc kệ Lăng Hàn ngươi nắm giữ chiến lực Chuẩn Đế thì như thế nào, tất nhiên cũng tự chui đầu vào lưới, cho nên hắn chỉ có con đường chết – Ha ha, lá gan của ta luôn rất lớn. Lăng Hàn không khách khí thừa nhận. – Nhưng mà, lần này ngươi tự tìm đường chết! Thường Thính Kiếm lập tức bồi thêm một câu. – Ồ? Lăng Hàn lắc đầu, sau đó nhìn sang Đại Hắc Cẩu. – Lúc này, ta nên trả lời thế nào mới có thể trang bức? – Tê! Đại Hắc Cẩu hít khí lạnh, lộ ra thần thái chấn kinh. – Đường đường bức vương, thế mà còn thỉnh giáo trang bức với Cẩu gia? – Như vậy mới trang bức mạnh hơn! Tiểu Thanh Long cũng gật đầu. Ai, hai người này… Thường Thính Kiếm giận dữ, hắn quát: – Lăng Hàn, ngươi đã quên mất đây chính là tổ địa Thường gia ta, mà phụ thân ta. . . Còn sống! – A, ngươi nhận quỷ thành phụ thân sao? Lăng Hàn kỳ quái nói. – Ngươi không biết lão tử của ngươi đã sớm chết từ lâu rồi sao, hiện tại người không ra người quỷ không ra quỷ, nửa đêm đi ra ngoài khẳng định sẽ dọa người ta chết khiếp.
Thường Thính Kiếm không thể kìm được, hắn thét dài một tiếng và xông lên chém giết với Lăng Hàn. Đại Đế không cho phép kẻ khác khinh nhờn. Hắn giết tới gần, một chưởng như thiên đao. Lăng Hàn bật cười một tiếng: – Ngươi thật sự có dã tâm rất lớn, khai chiến ở đây không sợ đánh nát tinh cầu hay sao? Thường Thính Kiếm vừa mới ra tay đã thu trở lại. Nhưng mà, cưỡng ép thu chiêu trong trạng thái này sẽ tạo thành đả kích không nhỏ lên người hắn, ngực của hắn phập phồng, kém chút đã phun máu tươi ra ngoài. – Hèn hạ! – Vô sỉ! – Rất bỉ ổi! Đám người Thường gia giận điên người, bọn họ tự nhiên nhìn thấy, Thường Thính Kiếm cưỡng ép thu hồi công kích đã nhận bao nhiêu đả kích. Quả nhiên tiện thánh, cả hai đều là thế. Thường Thính Kiếm áp chế xúc động xuất thủ, hắn điềm nhiên nói: – Lên trời cao đánh một trận! – Vì cái gì ta phải nghe ngươi? Lăng Hàn cười nói. – Nói giỡn, ta đến đập phá quán, lên trời, ta đập thế nào? Cái này. . . Đạo lý thật tốt. Giống như hắn đi tới Tứ Nguyên tinh khai chiến với Lăng Hàn, hắn cố kỵ cái gì hay sao? Hắn sẽ không, tại sao bây giờ giống hắn cầu Lăng Hàn như thế?
Nhưng mà, Chuẩn Đế quá mạnh, cho dù Đại Đế xuất thủ cũng không có khả năng đánh bại hắn trong một chiêu, như vậy, chỉ cần có chút chấn động cũng dễ dàng phá hủy một tinh cầu. Cái này! Ngươi cũng biết điểm ấy, cho nên mới dám tới đây, từ đó Tứ Phương Đại Đế sợ ném chuột vỡ bình sao? – Lăng Hàn, ta cho rằng ngươi là người quang minh lỗi lạc, không nghĩ tới lại là kẻ hèn hạ như thế! Hừ, cái gì Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử có tiếng không có miếng! Thường Thính Kiếm dùng phép khích tướng. Lăng Hàn nhoẻn miệng cười: – Ngươi nói không sai một chút nào, ta cũng không phải Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử. Ồ! Tất cả mọi người im lặng, ngươi đều không biết xấu hổ như vậy, đúng là tiện vô địch. Nhưng Lăng Hàn nói tiếp: – Ta chính là Đại Đế mạnh nhất lịch sử! Khốn kiếp. Mọi người cảm thấy khóe miệng co giật, hắn và Đại Hắc Cẩu đều là một khuôn khắc ra hay sao? Đều không biết xấu hổ tới cực hạn. Ngươi xem, mọi người còn tưởng rằng hắn khiêm tốn không phải là Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử, kết quả người ta da mặt dày đến mức tự xưng Đại Đế mạnh nhất lịch sử. Đối mặt loại người này, mở miệng công kích có thể hữu hiệu không? Chính mình có muốn bị tức chết hay không!
Thường Thính Kiếm cũng không cách nào, mặc dù tu vi của hắn có tiến bộ, nhưng hoàn toàn không có nắm chắc chiến thắng Lăng Hàn, một khi khai chiến, hai người có khả năng giằng co với nhau. Kể từ đó, tinh cầu này còn tồn tại hay sao? Cho dù được Đại Đế gia cố quá, như vậy chỉ có thể gánh vác Thánh Nhân oanh kích, Chuẩn Đế là khái niệm khác nhau. Trong thời gian ngắn, Thường Thính Kiếm không biết nên đánh trả như thế nào. Nhưng chẳng lẽ nhìn gia hỏa phách lối này càn rỡ hay sao? Đế tộc còn mặt mũi nào sống nữa? Hắn là Chuẩn Đế biết giấu mặt vào đâu? Tứ Phương Đại Đế không cần mặt mũi hay sao? – Tốt rồi, ngươi muốn chiến như vậy, vậy thì đến đánh đi. Lăng Hàn thả người bay vào trong tinh không. Mặc dù Thường Thính Kiếm không biết Lăng Hàn tại sao muốn nhượng bộ, nhưng mà, đây là việc hắn cầu mà không được, đương nhiên không có khả năng cự tuyệt, hắn vội vàng bay lên không trung. – Xem ngươi còn biết xấu hổ, ta tận lực lưu ngươi toàn thây. Hắn từ tốn nói. – Chỉ bằng ngươi? Lăng Hàn cười nói. Câu nói nói đầy khinh miệt, nhưng mà Thường Thính Kiếm lại vô lực phản bác. Hắn thật sự không có khả năng chiến thắng Lăng Hàn, huống chi là đánh chết. – Ngươi chớ có quên, nơi này còn có một Đại Đế! Thường Thính Kiếm cao ngạo nói.

– Ách, không đánh dấu ngoặc kép hay sao? Lăng Hàn nghi hoặc. Khốn kiếp! Thường Thính Kiếm hét lớn một tiếng, hắn xông lên chém giết Lăng Hàn, hắn không thể chịu đựng nổi Lăng Hàn ô nhục phụ thân của mình. Oanh! Oanh! Oanh! Chuẩn Đế phát uy, khủng bố vô biên. Lực lượng đáng sợ sôi trào, tinh cầu gần đó đều sụp đổ, may mắn bọn họ cách tinh cầu của Thường gia đủ xa, nếu không, cho dù khai chiến trong tinh không, kết quả vẫn không thay đổi. – Nha, thực lực tiến bộ không nhỏ. Lăng Hàn tiện tay ngăn cản, hắn vừa đánh vừa phê bình. Mặc dù đây là một câu tán thưởng nhưng lại làm cho Thường Thính Kiếm tức giận. Đây là khẩu khí gì? Ngươi cho rằng ngươi là trưởng bối của ta sao? – Ngươi cho rằng, ta hoang phế suốt nhiều năm qua hay sao? Thường Thính Kiếm cười lạnh, hắn xuất thủ càng nhanh. Hắn đã bước vào Chuẩn Đế tam tinh, thức tỉnh thân thể ba lần, hắn cũng tiến bộ trong việc nắm giữ quy tắc cửu tinh một mảng lớn, chiến lực kinh người. Hắn cường thế tiến mạnh, đè đánh Lăng Hàn. – Nhị tổ uy vũ! – Nhị tổ bá khí!
Bên dưới, người Thường gia thông qua tinh võng nhìn thấy rõ ràng, người nào cũng kích động, hưng phấn kêu to lên. Chiến lực cấp Chuẩn Đế, cả đời có thể nhìn thấy mấy lần? Huống chi, nhị tổ của bọn họ còn chiếm căn cứ thượng phong tuyệt đối. Cho nên bọn họ càng lúc càng kích động. – Nhị tổ vô địch! – Nhị tổ bệnh trĩ! Ngay lúc này, một giọng nói ung dung vang lên, rõ ràng âm thanh không cao nhưng lại vô cùng rõ ràng, giống như có thể xuyên não. Mẹ nó, là ai đang quấy rối? Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Đại Hắc Cẩu xuất hiện sau lưng của bọn họ, một cái móng vuốt đang gãi quần lót sắt. – Gần nhất hơi táo bón, tại sao bệnh trĩ lại phát tác đúng lúc như vậy? Tiện, tiện cẩu!


Hiện tại, Thường Thính Kiếm đang áp chế Lăng Hàn, uy vũ bá khí mười phần, người người phấn chấn, nhưng một con tiện cẩu lại nói năng lỗ mãng, hoàn toàn phá hủy bầu không khí. Ai có thể nhẫn? Nhưng mà, tiện cẩu này chính là Thánh Nhân! Trời xanh không có mắt. Đại đa số người đều bực bội nhưng không dám nói, cho dù là Thất Nguyên Thánh Nhân cũng còn sợ hãi, tiện cẩu này chuyên môn đá hạ bộ của người khác, ngươi xem, lão tổ tông hiện tại đang che bụng dưới, hắn cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ. Nhẫn nhịn đã! Chỉ cần tiêu diệt Lăng Hàn, như vậy bọn họ có thể tùy ý thu thập tiện cẩu. – Lão Hắc, nếu như ánh mắt có thể giết người, ngươi đã sớm chết mấy trăm lần. Tiểu Thanh Long nói lời châm chọc. – Phi! Đại Hắc Cẩu phì một tiếng. – Bọn họ đang sùng bái bổn tọa, là con nít không hiểu chuyện! Thấy Đại Hắc Cẩu không biết xấu hổ như vậy, người Thường gia suýt nữa muốn liều mạng. Quá ghê tởm. Trong tinh không, Thường Thính Kiếm đang kịch chiến với Lăng Hàn.

Đương nhiên, cái gọi là kịch chiến là mọi người đang nhìn. Hắn hiện tại rất sảng khoái, chính mình có thể chiếm thế thượng phong tuyệt đối đè đánh Lăng Hàn, hắn càng tự tin là con của Đại Đế vô địch. Dù sao Lăng Hàn chỉ là phàm nhân! Đã nhiều năm như vậy, hắn đi càng xa trên con đường Chuẩn Đế, đã tu ra một tia quy tắc cửu tinh, rốt cục chính thức có được uy thế của Chuẩn Đế, đã không phải chỉ là người mới đột phá Chuẩn Đế năm đó. Cho nên, Lăng Hàn không phải là đối thủ của hắn. – Lăng Hàn, không thể không bội phục dũng khí của ngươi! Hắn từ tốn nói. – Đáng tiếc là, ngươi đến nhầm địa phương, đây chính là Thường gia! Hắn nói lời này thông qua tinh võng, được mỗi một tên tộc nhân Thường gia nghe được, tất cả đều hưng phấn kích động không nhỏ. Thường gia, vô địch! Bọn họ có Đại Đế tọa trấn, dưới có Chuẩn Đế, chỉ cần thiên địa cho phép, lúc nào cũng có thể xuất hiện Đại Đế thứ hai. Một nhà có hai Đại Đế, từ xưa đến nay chưa từng có! Bọn họ đều cảm thấy kiêu ngạo vì là người Thường gia, gương mặt của bọn họ đều ửng hồng, có cảm giác kích động khó nói thành lời. Vào lúc này, bọn họ nguyện ý xông pha khói lửa vì gia tộc, có chết cũng không hối hận! – A, các ngươi xem, đó là cái gì! Đột nhiên có người kinh hô. Bọn họ thông qua tinh võng nhìn thấy một chấm đen đang nhanh chóng tiếp cận Lăng Hàn cùng Thường Thính Kiếm.
Thất Nguyên Thánh Nhân vội vàng tiến hành thao túng, cũng điều chỉnh góc độ của “thiên nhãn” trên tinh võng, cũng nhìn thẳng vào chấm đen nhỏ kia. Chỉ trong nháy mắt, chấm đen nhỏ đã phóng đại và biến thành Thạch Đầu Nhân to lớn. Tất cả mọi người kinh ngạc, tại sao lại giết ra một tên Thạch Đầu Nhân? – Ngao Ngao Ngao! Thạch Đầu Nhân đã giết tới, nó phát ra thần thức chấn động, nó hưng phấn lao tới tấn công. Nó là cảm ứng được nơi này có chiến đấu chấn động mới chạy tới, lúc nhìn thấy Lăng Hàn đang kịch chiến với người khác thì nó không nhịn được! Nó cũng sẽ không để ý thực lực của đối thủ, nếu như Lăng Hàn đều không địch lại, vậy nó đi lên làm gì? Đối với tên to con này, chiến đấu là không cần lý do. Oanh! Nó xuất ra một quyền, một quyền đánh thẳng vào Thường Thính Kiếm. Mẹ nó! Trong nháy mắt lông tơ của Thường Thính Kiếm dựng đứng, khốn kiếp, đây là quái vật gì thế này, tại sao lại có chiến lực đáng sợ như thế? Hắn vội vàng thả người né tránh, uy lực một kích này đạt tới cấp bậc Chuẩn Đế bát tinh, nếu hắn dám đón đỡ, chết khẳng định không chết, nhưng có lẽ sẽ bị thương, thậm chí trọng thương. – Ngao! Thạch Đầu Nhân hưng phấn xông thẳng về phía Thường Thính Kiếm. Lần này, Thường Thính Kiếm buồn bực. Mẹ nó, ngươi không thấy Lăng Hàn càng gần ngươi hay sao? Vì cái gì ngươi không đánh gần, lại đuổi theo đánh xa? Lại nói ngươi xuất hiện từ nơi nào? Chuẩn Đế, cũng không phải củ cải trắng, tùy tiện có thể xách ra một cái!
Hắn vẫn cảm thấy không hiểu, hắn lại cảm thấy khiếp sợ. Lăng Hàn cũng sững sờ, cười nói: – Đại Thạch, ngươi làm như vậy, ta làm sao trang bức được? Thạch Đầu Nhân lập tức dừng tay, sau đó dùng tay sờ đầu, tỏ vẻ ngây ngốc. Nhưng trọng lượng của nó thật đáng sợ, cho dù chỉ ma sát với nhau cũng sinh ra sóng xung kích kinh người, cũng làm không gian chung quanh bị nhiễu loạn. Trời ơi! Thường Thính Kiếm lập tức há to mồm. Cái gì, Thạch Đầu Nhân này là Chuẩn Đế, thế mà lại cùng một bọn với Lăng Hàn. Hơn nữa, còn rất nghe lời Lăng Hàn. Mẹ nó, mẹ nó! Hắn làm sao tin tưởng? Một Thánh Nhân lại có thể thu phục sinh linh Chuẩn Đế? Trong lúc thời gian ngắn, đầu óc của hắn hỗn loạn. Lăng Hàn nghĩ nghĩ, cười nói: – Tốt rồi, nếu ngươi đã đến, cứ tiếp tục đánh đi. Thạch Đầu Nhân gào lên, nó lại xông thẳng về phía Thường Thính Kiếm. Việc này càng làm Thường Thính Kiếm im lặng. Ngươi là chó sao, tại sao nghe lời như vậy? Đường đường Chuẩn Đế, thế mà còn phải nghe lệnh của người khác, ngươi không có chút xíu tự tôn hay sao? Thế nhưng mà, hắn không còn thời gian suy nghĩ vấn đề này. Thạch Đầu Nhân giết tới, chiêu chiêu bá đọa mạnh mẽ, thực lực Chuẩn Đế cửu tinh hiển lộ hết, Thường Thính Kiếm ngăn cản cũng khó khăn, hắn nào dám phân tâm?

Lăng Hàn nhìn một lúc cũng cảm thấy nhàm chán, hắn hiện tại đã có chiến lực Đại Đế, Chuẩn Đế cấp chiến đấu trong mắt hắn không khác gì trò đùa. Nhưng mà, người Thường gia ở xa xa lại khiếp sợ. Vừa rồi nhị tổ của bọn họ còn uy phong bát diện, đè ép Lăng Hàn, nhưng còn bây giờ thì sao? Hắn bị tảng đá đánh không có lực hoàn thủ, chật vật như thế. Cái này cái này cái này, Lăng Hàn có giúp đỡ mạnh như thế sao? – Giới thiệu một chút, nó là Đại Thạch, là tôi tớ của Tiểu Hàn tử nhà ta. Đại Hắc Cẩu am hiểu nhất chính là công kích tinh thần, cũng trang bức thay Lăng Hàn. Cái, cái gì! Trong Thường gia, mặc dù Thánh Nhân ít đến thương cảm nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ nhận định sự thật Thạch Đầu Nhân chính là Chuẩn Đế. Không thấy nhị tổ đều bị đè đánh sao? Nhưng đường thường Chuẩn Đế, mang theo một chữ “Đế”, tại sao lại biến thành tôi tớ của người khác, nói gì nghe nấy, đi theo làm tùy tùng, bọn họ làm sao có thể tiếp nhận được? Nhưng mà, sự thật bày ra ở trước mắt, bọn họ không tin cũng phải tin tưởng. Trời ạ, có người có thể thu phục Chuẩn Đế, cho dù là Đại Đế cũng có thể làm được hay sao? Nhưng hết lần này tới lần khác, Lăng Hàn cũng chỉ là Thánh Nhân. Chẳng lẽ, đây là thiên mệnh sở quy sao? Trong lúc thời gian ngắn, người Thường gia nổi điên. Không có cách, nhị tổ đang bị người ta đánh, mà Lăng Hàn yêu nghiệt vượt qua Đại Đế. – Ghê tởm! Thường Thính Kiếm hét lớn một tiếng, cuối cùng hắn lấy ra át chủ bài. Đế binh, Hằng Long chùy.
Ông, hắn thức tỉnh Đế binh, Hằng Long chùy tỏa ra hào quang vô tận, đế uy tràn ngập, đây chính là chiến lực cấp Đại Đế. Bành, chỉ một kích, Thạch Đầu Nhân bị nện bay ra ngoài. Nhưng thể phách của nó quá mạnh mẽ, cho dù bị Đế binh đánh chính diện cũng chỉ rơi vào cục đá nhỏ. Lần này, cho dù là Thường Thính Kiếm cũng sợ ngây người. Ngươi, ngươi là thân thể gì? Quá biến thái.


Bành! Bành! Bành! Thạch Đầu Nhân bị oanh kích liên tục, hắn bị Thường Thính Kiếm đánh lui trở về nhiều lần. Chuẩn Đế muốn ngạnh kháng chính diện với Đế binh, phải làm như thế nào mới có khả năng vượt qua? Nếu không phải Thạch Đầu Nhân thể phách cường hoành đến không tưởng tượng nổi, nó đã sớm bị đánh thành cặn bã. Nhưng thể phách của Thạch Đầu Nhân còn mạnh hơn cả Khô Lâu Thánh Binh, Đế binh cũng chỉ có thể ngăn cản, muốn oanh sát, độ khó quá cao. Thường Thính Kiếm im lặng. Hắn cũng là Chuẩn Đế, trong tay cầm Đế binh, thế mà không làm gì được một tên Chuẩn Đế khác. Phải biết, Thạch Đầu Nhân đối kháng chính diện với hắn, cũng không phải đánh du kích. Cho nên, Thường Thính Kiếm cảm thấy lòng tin bị đả kích lớn. Trên đời này, thì ra vẫn còn tồn tại biến thái như vậy. Dù sao hắn cũng là con ruột của Đại Đế, tâm tính đương nhiên hơn người, sau khi chán chường một lúc sẽ tỉnh táo lại. Giết không được Thạch Đầu Nhân, nhưng Lăng Hàn thì sao? Lăng Hàn cũng có thể phách biến thái như vậy sao?


Dù Lăng Hàn cũng có Đế binh, nhưng hắn chỉ là Thánh Nhân, làm sao có thể làm cho Đế binh bảo trì trạng thái thức tỉnh liên tục được? cho dù là như thế, Đế binh đấu Đế binh, hắn vẫn có thể áp chế Lăng Hàn. Chỉ cần bắt lấy Lăng Hàn, tất cả đều không thành vấn đề. – Giết! Hắn đã quyết định chủ ý, lập tức không còn do dự, hắn lập tức lao về phía Lăng Hàn. Đế binh mở đường, hắn không đâu địch nổi. – Nhị tổ! Bên dưới, người Thường gia nhìn thấy, ai cũng hưng phấn. Chỉ cần giết Lăng Hàn, Thạch Đầu Nhân mạnh hơn cũng là tồn tại vô chủ, còn không bị Thường gia gặm chết sao? Lại nói, nếu thật chọc giận Thường gia, bọn họ còn có một Đại Đế đấy. – Tiêu diệt Lăng Hàn! – Giết! Đại Hắc Cẩu và Tiểu Thanh Long nhìn nhau, cả hai đều cười cợt. Các ngươi tuổi còn rất trẻ, quá ngây thơ. Oanh, Thường Thính Kiếm đã cầm chùy lao về phía Lăng Hàn. Chuẩn Đế cộng thêm Đế binh, uy lực sẽ khủng bố cỡ nào? Bành! Chỉ thấy Lăng Hàn vung tay lên, Thường Thính Kiếm và Đế binh bị đánh bay ra ngoài. Trời ơi! Trong thời gian ngắn, người Thường gia cảm thấy đầu óc mơ hồ. Cái gì, tình huống như thế nào? Hả? Không đúng!

Đây chính là nhị tổ, trước đó còn đè đánh Lăng Hàn không có lực hoàn thủ, tại sao chỉ trong nháy mắt, hắn và Đế binh bị đánh bay ra xa? Đây là nằm mơ hay mắt của bọn họ xảy ra vấn đề? Đúng, chắc chắn là ảo giác. Nhưng nhìn lại vẫn như thế, Thường Thính Kiếm bị đánh bay, bành bành bành, hắn đụng nát một tinh thể nhưng vẫn chưa dừng lại. Ánh mắt của bọn họ sẽ nhìn lầm, nhưng tinh võng sẽ không! Đây là tinh võng trực tiếp, tại sao có thể bị ảo thuật ảnh hưởng? Trời ơi! Người Thường gia đều muốn ôm đầu kinh hô, cái gì thế này? Chỉ là Thánh Nhân lại có thể đánh bay Chuẩn Đế và Đế binh, còn có thiên lý, còn có vương pháp sao? – Cạc cạc cạc, chấn kinh không? Đại Hắc Cẩu cười quái dị. – Đây chính là tiểu đệ của Cẩu gia, tiểu đệ đã lợi hại như vậy, các ngươi có thể tưởng tượng, Cẩu gia lợi hại đến mức nào? Cơ hội khó được, nó là gia hỏa thích trang bức. Không có ai để ý tới nó, người Thường gia nhận xung kích quá mạnh. Làm sao có thể? Làm sao có thể! Trong tinh không, Lăng Hàn không tiếp tục xuất thủ, nhưng Thạch Đầu Nhân lại đuổi theo. Lúc này, Thường Thính Kiếm đã nằm ở trạng thái nửa hôn mê. Đế binh chỉ đạt cấp thứ tám, nhưng Lăng Hàn đã có thực lực cấp thứ bảy, ngươi dùng chiến lực cấp thứ tám đấu cấp thứ bảy, quá ngây thơ.

Dưới tinh võng quan sát, chỉ thấy Thạch Đầu Nhân giơ chân đạp vào hạ bộ của Thường Thính Kiếm. Cho dù cách xa xôi như thế, tất cả mọi người không tự chủ kẹp hai chân lại. Đây chính là Chuẩn Đế, cú đá này mang theo lực lượng đáng sợ cỡ nào? Cho dù là mặt trời cũng bị đá nát. – A! Thường Thính Kiếm bị đau tỉnh lại, chỉ thấy một bàn chân to lớn đá vào hạ bộ của hắn. Trứng bể nát. Hắn, đường đường Chuẩn Đế, con của Đại Đế, thế mà bị người ta đá bể trứng? Thường Thính Kiếm điên rồi, hắn cầm Hằng Long chùy tấn công Thạch Đầu Nhân như điên. Đại Hắc Cẩu thì thào: – A, Đại Thạch học trộm tuyệt chiêu của ta? Nó tràn đầy hâm mộ, mặc dù mình đá bể trứng của Thánh Nhân cửu tinh, nó đã sáng tạo ra ghi chéo, nhưng mà Thạch Đầu Nhân đá bế trứng của Chuẩn Đế, ghi chép của nó đã bị phá. Ai, nó phải mạnh lên, cũng mặc đồ lót Mẫu Kim, đá bể trứng của Đại Đế. Tiểu Thanh Long cảm thấy khóe miệng co giật, ngươi vẫn mặc sắt đồ lót, kỳ thật chính là vì phòng ngừa bị người ta đá bể trứng sao? Ngươi có thù oán gì với trứng sao, cần thiết hay không? Thường Thính Kiếm vừa tỉnh tới, tình huống đã khác biệt. Dù bị đá bể trứng cũng chỉ bị thương nhẹ, dù sao tay cầm Đế binh, hắn vẫn yếu thế nhưng cũng có thể áp chế Thạch Đầu Nhân. Hắn cất bước đi tới khoảng cách ngàn dặm trước mặt Lăng Hàn. – Ngươi, ngươi thành tựu Đại Đế! Hắn dùng giọng điệu sợ hãi nói ra. Nếu không, tại sao hắn và Đế binh bị đánh bay xa như thế?


Đế, vô địch! Cái gì! Nghe nói như thế, người Thường gia bên dưới chấn kinh đến rối tinh rối mù, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Trước đó mặc dù nhìn thấy nhị tổ bị đánh bay, nhưng bọn họ vẫn không muốn tin đây là sự thật. Ha ha, tại sao có thể chứ, giữa thiên địa đột nhiên xuất hiện một tân Đế. Thế nhưng mà, nhị tổ đã nói như vậy, còn có thể giả hay sao? Lăng Hàn lắc đầu: – Nếu như ta thành Đế, ta một tay cũng có thể đánh lão tử của ngươi thành thịt vụn. – Chuẩn, Chuẩn Đế! Thường Thính Kiếm cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, hắn cũng không có ý kiến khi Lăng Hàn khinh thường phụ thân mình. Hắn rất giật mình. Lăng Hàn cũng như hắn, đã là Chuẩn Đế, nhưng tại sao có Chuẩn Đế trâu bò tới mức này? Một bàn tay đánh bay Đế binh, đây chính là chiến lực Đại Đế. Cùng là Chuẩn Đế, vì cái gì ngươi lại ưu tú như vậy? – Không sai. Lăng Hàn gật đầu. Nhận được Lăng Hàn khẳng định đáp án, sắc mặt của Thường Thính Kiếm càng khó coi. Thật, Lăng Hàn chỉ là Chuẩn Đế. Trên đời này, lại có Chuẩn Đế cường đại như vậy. Hắn đột nhiên nghĩ đến, trước đó Lăng Hàn đã từng nói mình là Đại Đế mạnh nhất lịch sử. Nếu như Lăng Hàn thành Đế, thật có khả năng đạt được danh hiệu này.

Trong nháy mắt, sát khí của hắn rực cháy, tuyệt đối không thể để Lăng Hàn bước ra một bước cuối cùng, nếu không, có ai là đối thủ của Lăng Hàn? Hắn phát ra thần niệm, bắt đầu thức tỉnh phụ thân của mình. Tứ Phương Đại Đế quanh năm ngủ say, đây là bảo trì thực lực, nếu không, mỗi khi hắn hành tẩu trên thế gian, thực lực của hắn sẽ trôi qua một chút. Nhưng bây giờ, vì đánh giết Lăng Hàn, hắn không thể không thức tỉnh Tứ Phương Đại Đế. Oanh, lập tức, một luồng khí tức đáng sợ bộc phát, đế uy vô tận tỏa ra. Đại Đế xuất thế! – Đại Đế! – Đế tổ! Trong thời gian ngắn, người Thường gia vô cùng kích động, trong nháy mắt đã khôi phục tự tin. Lăng Hàn ngươi mạnh hơn nữa thì thế nào, có thể trở thành đối thủ của Đại Đế hay sao? Thường gia bọn họ chính là Đế tộc!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Đạo Đan Tôn convert
  • 5.00 star(s)
  • Cô Đơn Địa Phi
Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 40-45
Thần Đạo Thiên Tôn
  • Sương Sương
Thần Đạo Thiên Tôn
  • Sương Sương
Võ Đạo Thần Ma
  • SS Hà Thần
Chương 9-10

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom