• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6. Khẩu thị tâm phi

Lúc Văn Thư Mặc tỉnh dậy thì cảm thấy đầu đau đến mức muốn nổ tung, khó khăn mở hai mắt ra, khung cảnh xa lạ khiến anh mê man trong chốc lát, chút ánh sáng xuyên qua kẽ hở rèm cửa sổ cho anh biết bây giờ đang là ban ngày.

“Dậy rồi sao?”

Lâm Thâm chống một tay trên đầu nhìn Văn Thư Mặc, tay còn lại thì đặt trên eo anh, không an phận động đậy qua lại.

Giọng cậu lúc mới dậy hơi khàn khàn, Văn Thư Mặc ngây ngẩn, anh nghiêng đầu qua nhìn Lâm Thâm, cả người tê nhức, phía sau đau bất thường, còn cả những vết dâu tây loang lổ khắp người, thông báo cho anh biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Văn Thư Mặc nhìn Lâm Thâm một lúc lâu, đôi mắt trống rỗng, không rõ vui hay giận: “Bây giờ anh hài lòng rồi chứ?”

“Thư Mặc, ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Lâm Thâm che mắt anh lại, cậu sợ dáng vẻ không buồn không giận này của Văn Thư Mặc, rất giống nhiều năm về trước.

Văn Thư Mặc nhắm mắt lại, đẩy tay Lâm Thâm ra, xoay người qua phía khác, không để ý tới cậu nữa.

Lâm Thâm cảm nhận được hàng lông mi dài quét qua lòng bàn tay, có hơi ngứa, trái tim như bị một chiếc lông mao nhẹ nhàng gẩy một cái, dục vọng dấy lên nơi đáy mắt, cả người nóng lên, cậu hơi cuống, nhưng báu vật tuyệt trần đang ở ngay trước mắt, là đàn ông đều không thể khước từ. Nhìn góc lưng trần trụi hở ra của anh, dấu dâu tây tương phản rõ ràng với tấm lưng mềm mịn, kích thích ánh mắt của Lâm Thâm, Tiểu Lâm Thâm dường như đã vào tư thế ngẩng cao đầu.

Cậu thở dài một hơi, cam chịu chạy vào phòng tắm.

Văn Thư Mặc cảm thấy trọng lượng trên giường thay đổi, anh mở mắt ra, ngơ ngác nhìn phía trước, đầu óc trống rỗng.

Nhưng vách ngăn giữa phòng tắm và phòng ngủ của khách sạn này không phải bức tường, mà là kính mờ!

Qua ánh sáng của phòng tắm, anh có thể nhìn thấy đường cong cơ thể của Lâm Thâm một cách mơ hồ, nhưng dựa vào trí nhớ của mình, anh có thể tưởng tượng ra tất cả những bộ phận rõ ràng của Lâm Thâm, dáng người tỉ lệ vàng hoàn mỹ, bắp thịt rắn chắc mà tinh tế…

Văn Thư Mặc nhìn bóng người đó đang ngẩng đầu lên, môi khẽ nhếch, yết hầu chuyển động lên xuống, một cái tay đang nắm chặt cái chân thứ ba của mình lên xuống liên tục. Chỉ có kẻ ngu mới không nhìn ra Lâm Thâm đang làm trò gì!

“Ha…”

Tiếng nước ào ào cũng không lấn át được tiếng rên Lâm Thâm thỉnh thoảng phát ra.

Nhiệt độ không khí bắt đầu tăng lên, Văn Thư Mặc cảm thấy gò má mình nóng lên, vội vã quay lưng lại. Đáng ghét! Không thể nhìn nữa.

Lâm Thâm bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông, thấy Văn Thư Mặc nằm nghiêng về phía bên kia, còn trùm chăn kín mít, nhưng đôi tai đỏ ửng kia đã bán đứng anh mất rồi. Lâm Thâm cúi người xuống đè lên anh, đầu lưỡi nóng bỏng liếm vành tai vểnh lên của Văn Thư Mặc, thì thầm: “Thư Mặc…”

Văn Thư Mặc cảm thấy mình không thở nổi, anh quay người lại, chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cậu, mùi sữa tắm thơm ngát thoang thoảng vởn quanh, anh thổi nhẹ vào mặt Lâm Thâm, như đang trêu chọc: “Sao vậy, tổng giám đốc Lâm còn muốn làm tôi một lần nữa hả?”

“Một lần sao đủ.” Lâm Thâm nói rất chậm, mỗi chữ đều ẩn chứa mùi ám muội. Cậu hôn Văn Thư Mặc, mút cánh môi dưới của anh.

Văn Thư Mặc hung dữ lườm cậu một cái: “Cút đi!”

Lâm Thâm rất phối hợp đứng dậy, không làm bước tiếp theo nữa, cậu ngồi một bên giường, nhìn đôi mắt ngập nước của Văn Thư Mặc: “Tôi đã giúp anh lau người rồi, cũng đã xin nghỉ bên tạp chí, hôm nay anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”

Thấy Văn Thư Mặc không để ý tới mình, Lâm Thâm nắm chặt tay lại, sau đó lại thả lỏng ra, mặc quần áo tử tế rồi đi ra khỏi phòng.

Khi Văn Thư Mặc tỉnh lại lần thứ hai thì đã là chiều tối, đã rất lâu rồi anh không ngủ một giấc dài như vậy. Văn Thư Mặc xoa mặt vò đầu, muốn để mình tỉnh táo hơn một chút. Trên bàn trà trong phòng có một bát cháo, còn bốc hơi nóng, chắc người đưa cháo mới rời đi không lâu. Một tờ giấy đặt cạnh đấy, nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng: chìa khóa xe ở lễ tân.

Thật lười mà, lái xe tới trước cửa khách sạn cho anh rồi mà không viết, người nào không hiểu cậu thì e rằng không biết tờ giấy này viết gì luôn.

Văn Thư Mặc xuống giường, đỡ cái eo nhức mỏi, trong lòng thầm chửi mắng Lâm Thâm không ngừng.

Tắm xong, anh không ăn cháo ngay mà rút điện thoại ra gọi cho Từ Chính.

“Ôi, mấy giờ rồi hả, mới dậy sao, tối hôm qua thế nào, trên bàn có cháo đấy, cậu nhớ ăn một chút.”

Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Từ Chính, Văn Thư Mặc khẳng định suy đoán của mình: “Anh quen biết Lâm Thâm.”

“Tôi là đàn anh của cậu ấy, nhưng mà hồi cậu ấy học năm nhất thì tôi đã lên cao học được một năm rồi.”

“Vì vậy anh đã biết hết mọi chuyện trước kia giữa tôi và anh ta rồi sao? Lần phỏng vấn vừa rồi cũng là do anh cố ý?”

“Không không không, Thư Mặc, lần này cậu tới Bắc Kinh công tác là do cậu ấy điểm mặt chỉ tên thật, đừng trách tôi.” Từ Chính nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Văn Thư Mặc, vội vàng ném cái nồi này cho Lâm Thâm đội: “Còn tối hôm qua là ngoài ý muốn! Tôi thề là tôi không tham gia…”

“Tôi còn chưa hỏi, anh vội vã giải thích như vậy làm gì.” Văn Thư Mặc không muốn nghe anh ta nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Từ Chính ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng tút tút thì cảm thấy lạnh sống lưng, anh ta tự an ủi mình, Lâm Thâm chỉ đúng lúc đang ở thành phố Sa, đúng lúc gọi điện thoại cho anh ta hỏi Văn Thư Mặc đang ở đâu, và anh ta cũng chỉ đúng lúc biết Văn Thư Mặc đến quán bar Ba Nạp…

Trong bát cháo này có đủ loại thức ăn cắt nhỏ khác, mùi vị khá tốt nhưng trông hơi xấu, khiến người ta nhìn vào đã thấy không ngon miệng rồi, không biết Lâm Thâm mua ở đâu nữa, thật đáng lo ngại.

Nếu như Văn Thư Mặc biết Lâm Thâm mượn nhà bếp của Từ Chính tự mình nấu cho anh thì chắc hẳn sẽ hỏi Từ Chính lừa Lâm Thâm bao nhiêu tiền sửa chữa.

Văn Thư Mặc ngồi trên ghế lái xe, phía sau không thấy đau quá như tưởng tượng, cúi đầu xuống nhìn thì thấy ghế có một cái đệm rất êm, bàn tay thon dài xinh đẹp gõ vô lăng, khóe miệng hơi nhếch lên, hiếm khi thấy Lâm Thâm chu đáo như vậy, thôi bỏ qua lần này đi, dù sao tình một đêm thế này, không phải cậu thì cũng sẽ là người khác, tóm lại tối hôm qua coi như phóng túng một lần.

Nhưng dù ngủ cả một ngày rồi thì Văn Thư Mặc vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.

Mặc dù tối qua Lâm Thâm không để ý tới việc anh phản đối cậu muốn làm anh, nhưng khi làm thật thì vẫn rất dịu dàng, cuối cùng không biết lên cơn điên gì mà quá dữ dội, hơn nữa do anh uống không ít rượu nên anh ngất đi luôn.

Đã nhiều năm vậy rồi, thân thể anh vẫn mẫn cảm với Lâm Thâm y như lúc đầu, cũng chỉ có Lâm Thâm mới có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng của anh như vậy, đặc biệt là bàn tay có vết chai sần của Lâm Thâm nắm chặt phía dưới của anh, dẫn đến một loại kích thích đặc biệt, còn thêm tác dụng của rượu, càng làm khó khống chế bản thân, dục vọng chiến thắng lý trí, chuyện tối ngày hôm qua không thể trách một mình Lâm Thâm được.

Anh không biết bảy năm qua Lâm Thâm đã xảy ra chuyện gì, sau khi gặp lại thì cậu đối tốt với anh cứ như hai người khác nhau vậy.

Lâm Thâm gọi điện thoại tới.

Văn Thư Mặc do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi.

Lâm Thâm đi thẳng vào vấn đề: “Tề Đông rất quan trọng với anh sao?”

“Từ Chính nói cho anh biết sao?” Văn Thư Mặc nhíu mày, bán đứng tôi? Từ Chính muốn tạp chí Đại Tương của anh ta đổi nghề rồi hả?

“Không phải.” Lâm Thâm phủ nhận.

Anh không nhớ mình từng nhắc tới hai chữ Tề Đông với Lâm Thâm, nhưng với thế lực của Lâm Thâm thì muốn lấy được những tin tức này cũng rất dễ dàng, giọng điệu chất vấn của Lâm Thâm khiến anh rất khó chịu, huống hồ cậu còn điều tra anh, Văn Thư Mặc lạnh giọng: “Chuyện này không liên quan gì tới anh hết.”

“Anh ở trên giường của tôi mà gọi tên người đàn ông khác, không có liên quan gì tới tôi sao?”

Văn Thư Mặc nghẹn lời, suýt chút nữa bị sặc bởi nước bọt của chính mình, chẳng lẽ hôm qua anh say rượu gọi tên Tề Đông sao?

Mãi không thấy Văn Thư Mặc trả lời, Lâm Thâm dịu giọng lại: “Tôi sẽ đợi đến khi anh muốn nói cho tôi biết, đúng rồi, cháo ngon không?”

Càng nghĩ càng lúng túng, Văn Thư Mặc muốn kết thúc cuộc trò chuyện này, trả lời lại ngay: “Thứ nhất, không có lần sau. Thứ hai, cháo rất khó ăn, không ngon bằng Tề Đông mua.”

Tút tút tút…



Chương 7. Gãi đúng chỗ ngứa

“Chuyên mục kỳ này cực kỳ tốt! Lượng tiêu thụ tăng lên rất nhiều, đánh giá của mọi người cũng không tệ.” Từ Chính vô cùng hài lòng với nội dung bài phỏng vấn riêng của Lâm Thâm.

Văn Thư Mặc nhìn khuôn mặt tươi cười một cách khoa trương của Từ Chính, anh ta chỉ còn thiếu nước dán mắt lên số liệu báo cáo doanh thu của tạp chí thôi. Anh bèn trả lời: “Đây là trách nhiệm công việc của tôi.”

“Buổi tối có bận gì không?”

“Tối nay tôi phải xem lại báo cáo tổng kết tháng, chuẩn bị chủ đề cho kỳ tiếp theo, còn phải…”

Từ Chính ngắt lời anh: “Trong đầu cậu suốt ngày ngoài công việc ra vẫn là công việc, mặc dù tôi thân làm ông chủ, tôi rất thích những nhân viên như cậu, nhưng bây giờ cậu không cần thiết phải bận rộn như vậy nữa đâu, phải cho đàn em đáng yêu của tôi một cơ hội chứ? Chẳng lẽ cậu không cảm thấy đàn em của tôi là một người đàn ông tốt nghìn năm khó gặp sao?”

“Nói trọng điểm.” Văn Thư Mặc đẩy kính mắt một cái, cắt ngang mấy lời tào lao của anh ta.

“Ài, tối nay anh họ tôi tổ chức tiệc riêng, cậu cũng đến đi.”

Anh họ của Từ Chính là Từ Thanh, làm môi giới bất động sản lớn nhất ở thành phố Sa, không cần nói cũng biết địa vị của anh ta hẳn rất cao, những người có thể tham gia mấy buổi tiệc tùng riêng tư thế này thì ít nhiều cũng có vài phần địa vị ở thành phố Sa, anh ghét nhất là kiểu tiệc giả tạo như vậy.

“Tôi…”

“Cậu mà không đi tôi sẽ trừ lương của cậu, cắt thưởng, tăng tiền thuê nhà…”

Văn Thư Mặc còn chưa kịp nói ra chữ “không”, Từ Chính đã nói hết toàn bộ hậu quả của việc nếu như anh không đi ra rồi. Vì vậy, anh không thể làm gì khác hơn là cam chịu đồng ý đi: “Địa chỉ.”

Lúc chạng vạng, Văn Thư Mặc đi tới biệt thự theo đúng hẹn, khi anh cầm một miếng bánh ngọt mà anh thích ăn đến ngồi xuống ghế xếp ở vườn hoa thì thấy một bóng người quen thuộc đang ở đó.

Cái người này cứ hai ba ngày lại bay đi bay lại từ Bắc Kinh đến thành phố Sa thế này mà không thấy mệt sao hả?

Cũng không biết từ bao giờ, cậu đã có thể khóa chặt được Văn Thư Mặc trong đám người đông đúc kia chỉ bằng một ánh mắt, Lâm Thâm nhìn thấy Văn Thư Mặc ngay tức khắc. Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Lâm Thâm cong lên, sau đó đi về phía anh, một mạch đi ngang qua Văn Thư Mặc, tới khu vực trung tâm vườn hoa thì dừng lại nói chuyện với Từ Chính.

“Đàn anh.” Lâm Thâm vươn tay ra.

Từ Chính bắt tay anh, trong lòng thầm khen ngợi anh rất lễ phép: “Tôi mang người đến cho cậu rồi đó, thấy chưa?”

“Vâng, vẫn là đàn anh lợi hại nhất.” Muốn kéo Văn Thư Mặc tới đây quả thực phải tốn rất nhiều công sức.

Từ Chính cau mày lại, hả hê nói: “Cũng không nhìn xem tôi là ai. Đúng rồi, anh họ tôi ở bên kia, tôi dẫn cậu qua đó.”

Mục đích chính lần này Lâm Thâm tới thành phố Sa là để tạo quan hệ với Từ Thanh, trụ sở chính của công ty giải trí riêng của anh sẽ đặt tại thành phố Sa nên có một số chuyện anh cần phải bàn bạc với anh ta một chút. Còn về phần tại sao lại nhờ Từ Chính gọi Văn Thư Mặc tới là vì… công việc thì vẫn phải bàn, nhưng vẫn muốn chọc ghẹo người này nữa.

Thấy Lâm Thâm tới đây, Từ Thanh có hơi ngạc nhiên, anh ta không thể ngờ được một nhân vật có tiếng ở Bắc Kinh như cậu lại tới tham gia buổi tiệc của mình, anh cũng rất hài lòng với những mục mà Lâm Thâm đề cập, hai người đạt được thống nhất chung, gật đầu một cái, hẹn nhau hôm khác nói chuyện kỹ hơn.

Mục đích đã đạt được, vậy tiếp theo cần phải đi tìm Văn Thư Mặc rồi.

Trở lại vườn hoa, trên ghế đã không thấy người đâu nữa, phía Từ Chính cũng không biết anh đang ở đâu, cho thấy Văn Thư Mặc chưa rời khỏi biệt thự.

Cuối cùng cũng tìm thấy Văn Thư Mặc ở sàn nhảy của biệt thự.

Một người phụ nữ mặc một chiếc váy cúp ngực màu vàng nhạt đang nói chuyện rất nhiệt tình với anh, đôi mắt to tròn trong veo nhìn chằm chằm Văn Thư Mặc không hề chớp cái nào, rõ ràng cô ta rất có hứng thú với anh! Còn Văn Thư Mặc thì cứ như chẳng nhận ra gì hết, vẫn lịch sự đúng mực chỉnh lại trang sức trên đầu bị lệch giúp cô gái đó, sau đó còn hơi cúi người xuống hôn tay cô ta một cái, mời cô gái đó nhảy.

Lâm Thâm đứng nhìn từ xa, có không ít người tới bắt chuyện nhưng anh đều lịch sự từ chối, nhưng đột nhiên trên tay lại nổi đầy gân xanh cho thấy cậu đang rất tức giận.

Văn Thư Mặc biết Lâm Thâm đang nhìn mình, ánh mắt nóng rực như thế, muốn làm ngơ cũng khó. Lưng anh đổ mồ hôi lạnh, vừa ôm eo người đẹp khiêu vũ vừa nghĩ cách làm thế nào để đối mặt với Lâm Thâm, khó tránh khỏi mất tập trung. Từ đầu đến cuối anh luôn duy trì nụ cười dịu dàng, ấm áp như gió xuân, nhảy được một bài thì anh lảng tránh hành động ám chỉ muốn tiến thêm một bước của cô gái trước mặt, kiếm cớ rời đi.

Lúc Lâm Thâm mới tới biệt thự không tới tìm anh, vậy thì chắc bây giờ cũng không đến tìm mình nữa đâu nhỉ? Tuy nói như vậy nhưng chờ đến khi anh khôi phục tinh thần thì phát hiện mình đã ở nhà vệ sinh sắp được mười phút rồi, hai người bọn họ vẫn không nên gặp nhau thì tốt hơn.

Văn Thư Mặc lẻn đi từ cửa sau tới hầm để xe. Chắc chưa tới thời gian tan tiệc nên hầm để xe không bật đèn, tối đen như mực, anh đành phải bật đèn điện thoại soi đường đi.

May mà anh đỗ xe không xa, anh đi một lúc đã đến rồi, vừa mới bật khóa xe đã bị một người nào đó ôm lấy từ phía sau.

Cánh tay rắn chắc, lực rất lớn, cao hơn anh, Văn Thư Mặc đoán là đàn ông!

Phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu anh chính là cưỡng dâm! Trên báo vẫn hay xuất hiện tin tức phụ nữ độc thân bị theo đuôi, sau đó bị xâm phạm ở nơi vắng vẻ không người. Dưới hầm để xe, ngõ nhỏ không người, hay cầu thang gì đó là mấy chỗ tội phạm thích gây án nhất. Nhưng anh không phải phụ nữ, nên chỉ còn một khả năng, ăn cướp!
Tiền thì có thể kiếm lại, tính mạng chỉ có một. Văn Thư Mặc hiểu rõ đạo lý này.

“Tiền đều ở trong ví của tôi, có khoảng ba nghìn tệ (tầm mười triệu VNĐ), nếu như anh cảm thấy không đủ thì tôi còn một tấm thẻ, mật khẩu là 861029, tôi sẽ không báo cảnh sát đâu.” Khi ra ngoài, anh thường không mang quá nhiều tiền, trong tấm thẻ kia cũng chỉ có tầm hai mươi nghìn tệ (khoảng bảy mươi triệu VNĐ), mất thì mất thôi, coi như của đi thay người.

“Nếu như tôi không cần tiền thì sao?”

Cuối cùng tên cướp phía sau cũng mở miệng, giọng nói cũng khá êm tai, nhưng mà hình như có hơi quen thuộc, Văn Thư Mặc phản ứng lại kịp.

“Lâm Thâm?”

“So với cướp tiền, tôi muốn cướp sắc hơn.” Đôi tay của người nào đó bắt đầu không an phận, sờ loạn trên người anh.

Văn Thư Mặc cố gắng hết sức đẩy cậu ra: “Lâm Thâm anh thôi đi, tôi đã nói không có lần sau!”

Lâm Thâm quả quyết nói: “Anh đang trốn tôi.”

Văn Thư Mặc không nói gì nữa. Dù là hầm xe tối thui thì Lâm Thâm vẫn cảm nhận được ánh mắt tức giận phừng phừng của Văn Thư Mặc. Cậu vô cùng không thích Văn Thư Mặc nhìn cậu với ánh mắt này, không thèm suy nghĩ gì nữa, một tay ôm eo Văn Thư Mặc, một tay cố định sau gáy anh, không cho anh lùi lại nữa rồi cúi xuống hôn anh.

“A… buông ra!”

Văn Thư Mặc dùng hai tay đánh cậu, Lâm Thâm vươn một tay lên bắt lấy đôi tay không an phận của Văn Thư Mặc, không cho anh chút cơ hội thở lấy hơi, tiếp tục hôn sâu.

“Cầm thú!” Văn Thư Mặc đạp một phát lên giày Lâm Thâm, cậu chẳng hề bị lay động, hôn anh vô cùng chuyên chú, cứ như muốn chiếm giữ anh hoàn toàn!

Nụ hôn kết thúc khi hai người nếm được vị máu tanh, nhân lúc Lâm Thâm buông lỏng, Văn Thư Mặc đẩy cậu ra, đấm một cái lên mặt cậu: “Trước đây, tôi hi vọng anh có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với tôi nhường nào, nhưng kết quả thì sao? Anh và Tiêu Tùng ở bên nhau thì thôi đi, hai người còn cố tình nắm tay nhau khoe khoang trước mặt tôi? Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”

Lâm Thâm nắm tay anh, cúi người dựa sát vào anh, cậu không trả lời mấy câu hỏi của anh mà chậm rãi hỏi lại: “Tại sao mật khẩu của thẻ ngân hàng lại là sinh nhật tôi?”

Văn Thư Mặc cắn môi cứng rắn nhắm mắt lại, anh không biết trả lời kiểu gì. Mỗi khi muốn đặt mật khẩu, trong đầu anh đều hiện lên dãy số này, dường như đã thành thói quen rồi.

Anh phải giải thích thế nào đây? Càng giải thích thế nào cũng thấy sai sai, đơn giản nhất là không giải thích gì hết, cậu thích nghĩ thế nào thì nghĩ.

“Thư Mặc, rõ ràng anh vẫn còn yêu tôi, tại sao lại làm khó chính mình thế chứ?”

Lâm Thâm thở dài bất đắc dĩ, ôm Văn Thư Mặc vào lòng, cằm sượt qua tóc anh, mùi hương quen thuộc khiến cậu an lòng.

“Mặc dù, mấy cô gái ở công ty tôi đều rất thích anh nhưng tổng giám đốc Lâm cũng hơi bị tự luyến rồi đó. Cho dù chín mươi chín phần trăm mọi người đều thích dùng hành hiệu nhưng vẫn còn một phần trăm người không thích, thậm chí khịt mũi khinh thường.”

“Tôi đã quên mất, Thư Mặc của hiện tại chỉ tin tưởng con số mà không tin tình người. năm 2003, một bài nghiên cứu của Mỹ đã nói rằng: mỗi người đàn ông đều có mối tình đầu khó phai, cho dù sau này anh ta thích người khác thì người mà anh ta yêu sâu đậm nhất vẫn là mối tình đầu đó. Theo thống kê, trong một nghìn người thì có tám trăm chín mươi hai người yêu mối tình đầu sâu đậm nhất, tỉ lệ khoảng tám mươi chín phần trăm. Thư Mặc à, chắc tôi chính là mối tình đầu của anh nhỉ, cho dù có năm mươi phần trăm anh thích Tề Đông thì khả năng anh yêu tôi lần thứ hai vẫn vượt xa anh ta.”

“Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.”

Sự chắc chắn của Lâm Thâm, ánh mắt nhìn thấu lòng người đó khiến Văn Thư Mặc hoảng hốt.

Văn Thư Mặc lảng tránh Lâm Thâm, nhanh chóng vào trong xe, khởi động rồi dẫm chân ga, lái xe đi không chút do dự.

Nhìn vào gương chiếu hậu, Lâm Thâm vẫn đứng im ở đấy, ánh sáng mờ ảo không thấy rõ cậu cho lắm, nhưng hình bóng đó cho Văn Thư Mặc cảm giác từ trước tới nay cậu vẫn luôn cô đơn như thế, anh sợ mình mềm lòng nên dời tầm mắt, không nhìn cậu thêm nữa.





Chương 8. Vận đào hoa kỳ lạ

Tháng năm ở thành phố Sa không yên bình cho lắm, trước là mùa mưa, sau lại hạn hán lớn.

Văn Thư Mặc ghét nhất là kiểu thời tiết oi ả ngột ngạt mà trời thì âm u, không có ngọn gió nào, nhiệt độ thì nóng bức kinh người thế này. Tâm trạng anh sẽ cứ buồn bực không ổn định, nhờ mấy lời dặn dò của giáo sư Trần nên cứ đến tháng năm hằng năm là Từ Chính sẽ cho anh nghỉ phép, nghỉ dài hạn mười bốn ngày, thường Văn Thư Mặc sẽ đi du lịch. Năm nay đúng lúc nước Ý đang trong thời gian tổ chức bầu cử Tổng thống, cứ chọn nước này đi.

Nơi đó bốn mùa ôn hòa, nắng ấm chiếu xuống hòa quyện với bầu không khí mát mẻ, trong lành, Văn Thư Mặc nhắm mắt lại, lười biếng duỗi người, cảm giác cực kỳ khoan khoái.

Anh đi ra đầu phố, đi dạo loanh quanh không có mục đích, hiếm khi trên phố lại có nhiều người giơ đa dạng các loại biểu ngữ thế này, lập tức thấy náo nhiệt hơn nhiều. Văn Thư Mặc dùng vốn từ tiếng Anh lưu loát hỏi mấy người ở đó xem tổng thống trong lòng họ là ai, xem như điều tra dân ý.

Mùa hè sắp đến rồi, thời gian ban ngày dài hơn, đặc biệt ở những nước có độ cao trung bình cao hơn thì càng rõ ràng, đã bảy giờ tối rồi mà cứ như ban trưa. Mấy năm gần đây, anh đã tới nước Ý không dưới mười lần, mỗi lần đến đều ở nhà vợ chồng Blanco do Từ Chính liên hệ, biệt thự độc lập ngoại thành, có bể bơi riêng, phòng chiếu phim, sân đánh golf… Dễ thấy, đôi vợ chồng bốn mươi tuổi này rất giàu có.

“Felix, tôi muốn anh đi cùng tôi.” Tiểu Blanco mời Văn Thư Mặc ngày mai tới bãi biển chơi.

Văn Thư Mặc không thích náo nhiệt, anh không thích bãi biển tràn ngập bikini như thế, nhưng ngẫm lại thì cả năm chỉ có một lần ra ngoài chơi thế này nên cuối cùng anh vẫn gật đầu đồng ý.

Cũng có thể là do nghề biên tập viên, da Văn Thư Mặc còn trắng hơn cả những người da trắng này, Tiểu Blanco thấy thế thì không khỏi cau mày: “Hình như cơ thể anh không được khỏe mạnh cho lắm thì phải.”

“Đừng có mà coi thường tôi.” Vì không để bệnh tình nặng hơn nên anh rất chú trọng rèn luyện thân thể, có bốn múi cơ bụng, đương nhiên anh sẽ biết những thứ cơ bản.

Văn Thư Mặc muốn đi tắm nắng, tìm bừa một nơi nằm xuống.

“Bạn của cậu trông thật đáng yêu.” Một người bạn của Tiểu Blanco quàng vai cậu ta, ám muội huýt sáo về phía Văn Thư Mặc.

Tiểu Blanco không vui đập tay anh ta đang khoác vai mình xuống: “Pide, người này khác.”

Pide thấy cậu ta hơi tức giận nên nhún vai một cái rồi rời đi.

“Xin chào, anh có thể nhường chúng tôi một chút không?”

Văn Thư Mặc nửa tỉnh nửa mê hình như nghe thấy có ai đó dùng tiếng mẹ đẻ gọi mình, anh hé mắt ra, tháo chiếc kính mắt đen xuống nhìn cô gái người Trung Quốc đánh thức mình: “Có chuyện gì không?”

“Là thế này, chúng tôi muốn tổ chức quay phim, chụp ảnh ở đây một lát…”

Hóa ra là lấy cảnh quay, Văn Thư Mặc không nghe cô gái đó nói hết câu đã đứng dậy phủi cát trên người mình, không nhanh không chậm đi ra chỗ khác.

Nhàn rỗi không có việc gì làm, anh đi tới cạnh Tiểu Blanco, ăn mấy miếng hoa quả rồi dùng ống nhòm xem đám người kia làm gì.

Chẳng lẽ đây là kiểu tạp chí thời trang mà gay hướng đến sao? Nếu không tại sao lại có hai người đàn ông rúc vào nhau thế này chứ? Người có vóc dáng nhỏ nhắn kia trông cũng không tệ, eo nhỏ tinh tế, không biết khuôn mặt…

Là Tiêu Tùng?

Cho dù bảy năm không nhìn gương mặt đó nhưng Văn Thư Mặc không cảm thấy xa lạ chút nào, anh vĩnh viễn không quên được người mà người yêu mình yêu rất nhiều năm trông ra sao.

Tiêu Tùng trông vẫn trẻ như hồi hai mươi vậy, không biết quan hệ giữa anh ta và Lâm Thâm thế nào.

Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo xuất hiện ngay, vừa nghỉ ngơi một cái là Tiêu Tùng đã đi về phía lều nghỉ được dựng tạm thời của Lâm Thâm, cho dù cái bóng người đang đưa nước cho Tiêu Tùng kia có hóa thành tro thì Văn Thư Mặc cũng có thể nhận ra người đó là Lâm Thâm!

Ôi chao, thật là bám rai như đỉa.

“Felix, trông sắc mặt anh không được tốt cho lắm, hay là về trước nhé?” Tiểu Blanco nhìn Văn Thư Mặc bỏ ống nhòm xuống thì sắc mặt tái nhợt, tay run nhẹ nên hơi lo lắng.

Văn Thư Mặc miễn cưỡng mỉm cười: “Thật là ngại quá.”

Ngồi trên xe, Văn Thư Mặc nhắm hai mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh hòa hợp của Tiêu Tùng và Lâm Thâm đứng cạnh nhau, vẫn y như nhiều năm về trước. Cũng may khoảng thời gian này anh không ngây thơ đến mức Lâm Thâm thật sự yêu mình, nếu không thì mất mặt chết đi được.

Tối nay, anh lại mất ngủ.

Anh dậy đi tới bể bơi sau nhà, nhảy vào bể nước.

Thư Mặc, yêu tôi thêm lần nữa đi.

Nhắm mắt lại, câu nói này của Lâm Thâm vẫn quanh quẩn mãi trong đầu anh, giọng nói đó vừa nghẹn ngào vừa cầu xin, khiến anh cực kỳ mềm lòng.

Hình ảnh vừa chuyển, lại là khung cảnh ngày hôm nay anh bất ngờ nhìn thấy cậu đưa nước cho Tiêu Tùng, cả khuôn mặt đều trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Lâm Thâm… Lâm Thâm…

Đâu mới là con người thật của anh hả?

…….

“Felix! Felix! Felix!”

Sau khi trở về từ bãi biển, Tiểu Blanco vẫn luôn nhìn chằm chằm Văn Thư Mặc, anh ăn bít tết mà suýt chút nữa cắt cả vào tay mình, tinh thần thẫn thờ, cho dù Văn Thư Mặc đi ngủ thì Tiểu Blanco cũng không yên tâm. Nghe thấy phòng Văn Thư Mặc có tiếng động, cậu ta bèn dậy xem thế nào. Cái người Trung Quốc này đúng là bị điên mà! Đêm hôm khuya khoắt tự dưng nhảy vào bể bơi, mãi không thấy ngoi đầu lên… Càng nghĩ càng thấy không đúng, Tiểu Blanco vội vã nhảy xuống bể bơi.

“Felix! Tỉnh lại đi!”

Tiểu Blanco kéo Văn Thư Mặc lên bờ, vỗ mặt anh, gọi không ngừng.

Văn Thư Mặc mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ, qua một lúc mới lấy lại tinh thần, nói: “Cảm ơn cậu.” Tứ chi vô lực, anh tựa vào ngực Tiểu Blanco, thở phì phò.

“Felix, tôi là người trưởng thành.” Tiểu Blanco dán vào tai Văn Thư Mặc nói: “Tôi đã mười tám tuổi rồi.”

Đã đủ tuổi kết hôn theo pháp luật.

Đôi mắt đen nhánh của Văn Thư Mặc nhìn Tiểu Blanco, đứa nhỏ này đang nói gì vậy?

“Anh biết anh quyến rũ đến mức nào không, Felix. Năm năm trước, lần đầu tiên anh đến nhà chúng tôi thì tôi đã ngắm trúng anh rồi.” Đôi mắt xanh lam trong trẻo của Tiểu Blanco dán chặt lên người Văn Thư Mặc, cứ như muốn hút anh vào trong đó: “Ba năm trước, tôi đã nói đến khi tôi mười tám tuổi sẽ kết hôn với anh, cả anh và bố mẹ tôi đều cười tôi đang giỡn chơi, nhưng tôi nói thật lòng đó.”

“Felix, tôi chờ đợi suốt ba năm, cuối cùng anh lại tới đây rồi.” Tiểu Blanco rũ mắt xuống, hàng mi dài chiếu bóng thật dài dưới ánh trăng sáng: “Lúc đó, anh nói tôi vẫn còn nhỏ, thế đã qua ba năm rồi, bây giờ tôi đã trưởng thành.”

Đột nhiên Tiểu Blanco tỏ tình thế này, Văn Thư Mặc chẳng biết làm thế nào, đứa trẻ nhỏ hơn anh mười tuổi này sao lại yêu anh được chứ?

“…Blanco, bây giờ cậu vẫn còn rất nhỏ.” Văn Thư Mặc bất giác nói tiếng mẹ đẻ từ chối cậu ta.

“Nhỏ tuổi hay nhỏ bé?” Dường như Tiểu Blanco nghe hiểu, ám muội hỏi lại. Tay cậu ta đang đỡ eo Văn Thư Mặc bỗng nhiên trượt xuống dưới mông anh, hung hăng nhéo một cái, sau đó dùng sức xoay Văn Thư Mặc lại, ôm lấy anh từ phía sau lưng, thứ nóng bỏng giữa hai chân dán lên phía sau của anh.

Lúc này, não Văn Thư Mặc như đóng băng luôn, sao cậu thiếu niên đáng yêu năm nào chớp mắt một cái đã biến thành cụ già lái máy bay rồi?

Ánh sáng lóe lên từ xa, hình như là đèn pin cầm tay, có người đến gần.

“Hít sâu.”

Không kịp nghĩ gì, Văn Thư Mặc hít một hơi thật sâu, sau đó bị Tiểu Blanco kéo xuống nước.

Hóa ra là bảo vệ của biệt thự, anh ta đi vòng khu vực xung quanh gần bể bơi một lát rồi đi khỏi.

Hai người nổi lên mặt nước, thở hổn hển.

“Felix, im lặng nào.” Văn Thư Mặc đang định nói chuyện thì bị Tiểu Blanco bịt miệng lại: “Anh ta vẫn chưa đi hẳn.”

Văn Thư Mặc chỉ cảm thấy sau lưng anh bị đôi môi nóng ướt mềm mại của Tiểu Blanco hôm liếm, thỉnh thoảng còn mút một cái, tê dại ngứa ngáy, lý trí cho anh biết phải ngăn cậu ta lại nhưng lúc này anh chẳng còn chút sức lực nào để giãy giụa nữa.

…….

Cuối cùng, tiểu Blanco buông anh ra.

“Felix, tôi sẽ không ép buộc anh.” Tiểu Blanco ôm Văn Thư Mặc lên cạnh bể, hôn trán anh một cái: “Về phòng tắm đi, đừng để cảm lạnh, ngủ ngon.”

Đêm đó, Văn Thư Mặc gọi điện thoại cho cho Từ Chính bảo anh ta đặt vé máy bay giúp anh để ba ngày sau về nước, xem ra phải bớt đến nước Ý này rồi.





Chương 9. Tình yêu là do trời định

Đối với việc Từ Chính thấy ngạc nhiên khi Văn Thư Mặc muốn về sớm, anh cũng lười giải thích.

Tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khô ráo, anh ngồi bên đầu giường, không ngủ được thì đọc sách một lúc vậy.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, là Tiểu Blanco.

Trong mắt cậu ta tràn ngập áy náy, dùng vốn tiếng trung bập bẹ của mình: “Felix, tôi thấy tôi vẫn nên đến nói xin lỗi với anh.”

Văn Thư Mặc không để bụng: “Coi như đùa nhau thôi, qua đêm nay, ngủ một giấc thì quên đi.”

“Không, không, đây không phải đùa giỡn.” Tiểu Blanco nhìn vẻ mặt không có chuyện gì cả của Văn Thư Mặc, trong lòng có hơi suốt ruột: “Không phải người Trung Quốc có một câu có chí ắt làm nên đó sao? Tôi nhất định sẽ chân thành theo đuổi anh.”

Văn Thư Mặc đỡ trán, quả thật Trung Quốc có câu này nhưng ý nghĩa của câu này là để người dân cố gắng, kiên cường, dũng cảm vượt qua khó khăn, mưa gió, không phải để cậu mang ra theo đuổi tình yêu.

“…”

Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, bỗng nhiên Văn Thư Mặc lại im lặng, anh chăm chú nhìn ánh mắt kiên định của Tiểu Blanco, rất giống bản thân mình ngày trước. Khi đó, anh cũng liều lĩnh theo đuổi Lâm Thâm như vậy, cho dù vỡ đầu chảy máu, thậm chí còn làm ra mấy chuyện cực kỳ hèn hạ. Anh có tư cách gì nói Tiểu Blanco đây?

Anh thở dài một hơi, tình yêu à, nếu như cứ kiên trì không ngừng là có được thì sao anh có thể cô độc đến bây giờ chứ?

“Tôi buồn ngủ rồi, có chuyện gì thì để ngày mai nói sau đi.”

Qua khe cửa, Tiểu Blanco có thể nhìn thấy cuốn sách vẫn mở ra trên giường anh, rõ ràng Văn Thư Mặc đang kiếm cớ né tránh cậu ta. Cậu ta muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn lẳng lặng nhìn Văn Thư Mặc một cái rồi đóng cửa lại, sau đó rời khỏi.

Tựa lưng vào giường, quyển Kinh Thánh này cũng không thể khiến anh bình tĩnh lại, ngồi một lúc lại nghĩ đến nụ hôn trong bể bơi, rồi lại nhớ đến khung cảnh ban ngày ở bãi biển. Nếu như bây giờ Lâm Thâm và Tiêu Tùng vẫn còn ở bên nhau thì không nói với anh đã đành, thế còn Hồ Kiều Kiều thì sao? Cô gái vừa đáng yêu vừa xinh xắn như thế, cô ta đóng vai gì bên cạnh Lâm Thâm?

Cậu ăn sạch cả nam lẫn nữ sao? Lâm Thâm này càng ngày càng khiến người ta không nhìn thấu.

Một đêm không ngủ, Văn Thư Mặc mang đôi mắt gấu trúc ra chào vợ chồng Blanco.

“Ôi chúa ơi, Felix, cậu ngủ không quen hả?” Bà Blanco thấy trạng thái tinh thần của Văn Thư Mặc không tốt lắm nên lo lắng hỏi: “Bạn yêu ơi, anh không cần phải dậy sớm đâu.”

“Tối hôm qua tôi vội viết bài nên quên mất cả thời gian.” Văn Thư Mặc kiếm cớ thì quả như hạ bút thành văn.

“Cậu Từ chắc hẳn là một ông chủ đáng sợ.” Bà Blanco vừa phết mứt hoa quả lên bánh mì nướng, vừa cười đùa nói: “Tôi nghĩ anh nên đổi công việc khác đi.”

“Tôi đồng ý.” Văn Thư Mặc phụ họa đùa theo, cứ để Từ Chính cõng cái nồi này đi.

Ăn xong bữa sáng, vợ chồng Blanco ra ngoài đi làm, Tiểu Blanco không biết đi đâu mất rồi, chắc thấy ngại nên trốn đến nhà bạn. Căn biệt thự rộng thế này, ngoại trừ người giúp việc, bảo vệ ở bên ngoài thì chỉ còn Văn Thư Mặc.

Mãi đến chiều tối, vẫn chưa có ai trở về.

Bỗng nhiên anh muốn ra ngoài một mình, báo với quản gia một tiếng rồi anh bảo tài xế chở anh ra cạnh biển.

Chín giờ tối, những vì sao mới mọc tỏa sáng nền trời đen, ngoài bãi biển cũng không còn mấy người, anh cởi giày, chân trần giẫm lên cát, mặc cho gió biển thổi qua, anh hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, giây phút này, tinh thần anh cực kỳ thả lỏng, khoan khoái.

“Thư Mặc… Thư Mặc…”

Hình như anh loáng thoáng nghe thấy tiếng Lâm Thâm đang gọi mình? Chẳng lẽ bệnh trầm cảm của anh phát tác? Ảo giác sao?

“Văn Thư Mặc.”

Đột nhiên âm thanh rõ ràng đến thế, cơ thể anh bị dọa đến phát run, anh mở mắt ra nghiêng đầu nhìn lại, đúng là Lâm Thâm: “Sao dạo gần đây tôi đi đâu cũng gặp anh vậy? Bắc Kinh, thành phố Sa, thậm chí đến tận nước Ý?”

“Đây là duyên phận và trời cao tác hợp cho chúng ta.” Cái này cũng tính là một câu lãng mạn chứ nhỉ?

“Xì.” Văn Thư Mặc không chút do dự cười ra tiếng: “Lời này phát ra từ miệng anh thật khiến người ta khó chịu.”

Mặt Lâm Thâm đen lại, phối hợp với gương mặt đơ vốn có, cứ như vừa ăn phải phân vậy.

Không muốn phá hỏng tâm trạng muốn đi dạo của mình, anh không để ý tới Lâm Thâm nữa, quay người rời đi, còn Lâm Thâm vẫn đi theo sau anh. Hai người không nói gì với nhau hết nhưng bầu không khí rất hài hòa.

Khi anh đi quay về thì giẫm vào vết chân của Lâm Thâm, dường như còn cảm nhận được nhiệt độ của Lâm Thâm. Anh biết Lâm Thâm vẫn đi phía sau mình bèn tưởng tượng bóng hai người chồng nên nhau, trông như để lại bóng của một con chó lớn.

Anh không nhịn được bật cười.

Thấy vai Văn Thư Mặc nhấp nhô, Lâm Thâm nghi hoặc hỏi: “Anh đang cười gì vậy?”

“Anh vẫn nên không biết thì hơn.” Văn Thư Mặc vui vẻ, không giải thích.

Lâm Thâm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sao sáng trăng đẹp, cậu hy vọng tại khoảnh khắc này thời gian hãy trôi thật chậm, đã rất lâu rồi cậu không nhìn thấy Văn Thư Mặc cười tươi như thế này.

Nhìn nụ cười vui vẻ của Văn Thư Mặc, trong mắt Lâm Thâm cũng bất giác tràn ngập ý cười.

Hai người đi một lúc lâu rồi lại quay về điểm xuất phát.

Văn Thư Mặc cúi người xuống nhặt giày của mình lên, chuẩn bị nói lời tạm biệt với Lâm Thâm, không ngờ khi đứng dậy lại nhìn thấy ở cách đó không xa, Lâm Thâm bị Tiêu Tùng không biết xuất hiện từ lúc nào kéo tay.

Tiêu Tùng thấp hơn Lâm Thâm hai cái đầu, ôm lấy cánh tay cậu, Lâm Thâm còn hơi nghiêng người xuống lắng nghe Tiêu Tùng nói gì đó, nhưng cậu vẫn nhìn thẳng về phía Văn Thư Mặc.

“Tôi đi trước.” Văn Thư Mặc kìm nén cảm xúc đang gợn sóng của mình, cố gắng để giọng mình bình tĩnh, tự nhiên nhất có thể.

Tiêu Tùng nghe thấy Văn Thư Mặc nói, quay đầu lại nhìn về phía anh, giọng điệu trào phúng: “Sao thời gian đã trôi qua lâu vậy rồi mà cậu vẫn nhạt nhẽo thế hả? Không thấy tôi đang nói chuyện với Lâm Thâm sao?”

Lâm Thâm thấy Văn Thư Mặc nhìn mình chằm chằm, ánh sáng phản xạ qua mắt kính, anh không thấy rõ Văn Thư Mặc đang có cảm xúc gì, anh chỉ biết ánh mắt đó đâm thẳng vào trái tim mình rất đau.

“Không dám quấy rầy nữa.”

Văn Thư Mặc không ở lại nữa, rời khỏi đó luôn. Anh cười tự giễu, chạy biến đi y như khi chạy trốn lúc trước, có thể lạnh nhạt rời đi thế này cũng coi như là một loại tiến bộ nhỉ?

Tiêu Tùng phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể kéo Lâm Thâm muốn đuổi theo lại: “Alex động lòng rồi, đang ở nhà hàng chờ chúng ta.”

Cơ thể Lâm Thâm cứng đờ lại mấy giây, anh hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc lại: “Đi thôi.”

Lý trí cho anh biết dù bây giờ anh đuổi theo kịp thì cũng không phải thời cơ thích hợp để giải thích.

Văn Thư Mặc lấy thuốc ngủ trong vali của mình ra, nhất định tối nay phải uống thuốc, nếu không thì không ngủ được.

“Sau này, có tôi rồi thì anh không cần phải uống thuốc nữa.”

Nhìn lọ thuốc ngủ đến xuất thần, trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời đã lâu không thấy.

“Trước khi ngủ thì uống hết ly sữa này đi.”

Cầm lấy ly thủy tinh, Văn Thư Mặc hơi run tay, nắm chặt tay cầm mấy viên thuốc ngủ lại, anh không còn sức lực, dựa vào tường thở dốc, đàn ông không thể rơi nước mắt, anh không muốn khóc nhưng lại nghẹn ngào khó chịu.

Trong phòng khách rộng rãi, trang trí hoa lệ, trong mắt anh chỉ còn vẻ lạnh lẽo vắng lặng, chôn mặt thật sâu vào trong gối, tự mình ôm chặt lấy mình, nhưng càng ngày càng thấy lạnh.

“Tề Đông… Tề Đông…”

Cổ họng Văn Thư Mặc khô khốc, mặc cho anh gọi liên tục trong màn đêm đen kịt, chẳng có tiếng đáp lại nào.

“A… anh theo đuổi tôi lâu vậy rồi, cam tâm từ bỏ tôi thế này sao?”



Chương 10. Bám dai như đỉa



Sáng hôm sau, Văn Thư Mặc nhận được vé máy bay, ăn sáng xong thì anh nói chào tạm biệt với vợ chồng Blanco, Tiểu Blanco khăng khăng muốn đưa anh tới sân bay.

Thời khắc sắp chia tay, Tiểu Blanco hỏi anh: “Felix, anh còn đến nước Ý nữa không?”

Văn Thư Mặc đáp: “Chưa biết.”

Có lẽ đây là một cách từ chối khéo léo của người Trung Quốc.

“Ừm, nếu như anh không đến nữa thì tôi sẽ tới thành phố Sa tìm anh, anh sẽ chào đón tôi chứ?”

Văn Thư Mặc vốn không phải người hẹp hòi, anh sẽ không so đo với một đứa trẻ, anh đã quên chuyện đêm đó rồi, vẫn có thể làm bạn, anh trả lời: “Đương nhiên, ở thành phố Sa có rất nhiều chỗ để chơi, tôi nhất định sẽ làm tốt cương vị của chủ nhà, tận tình tiếp đón cậu.”

Văn Thư Mặc kéo vali hành lý đi, bỗng thấy lối vào đại sảnh chật kín fan hâm mộ, bảo vệ đang liều mình duy trì trật tự, hình như có minh tinh lớn? Nhưng mà anh cũng không có hứng thú, vẫy tay chào Tiểu Blanco rồi lên máy bay.

Kỳ nghỉ của anh vẫn chưa hết, trở về thành phố Sa cũng chẳng có việc gì làm, ban ngày thì đọc sách, sẩm tối thì ra ngoài đi dạo một lát. Người hai mươi tám tuổi mà anh sống cứ như người già về hưu.

Khu anh ở là chỗ của Từ Thanh, thuộc khu dân cư tốt số một, số hai thành phố Sa, chi phí sinh hoạt đắt đỏ đến mức lúc anh mới đến thành phố thành phố Sa không đủ tiền mua, cứ thế này thì sớm muộn gì anh cũng phải về nhà họ Văn. Vì vậy, anh nhờ vả quan hệ với Từ Thanh thuê một căn ở đây, nhưng từ lúc anh đến thành phố Sa tới nay, vẫn chưa có ai mua căn đối diện nhà anh. Chẳng lẽ phong thủy tầng này không tốt, không ai muốn mua sao?

Vườn hoa nhỏ ở trung tâm khu chung cư này rất náo nhiệt, có người khiêu vũ trên quảng trường, có mấy ông cụ ngồi nói chuyện tán gẫu trong đình nghỉ, có trẻ con đang chơi đùa.

“Bà ơi, hôm nay tinh thần bà thật tốt đó nha, còn đi khiêu vũ nữa ạ?”

“Đúng vậy, hôm nay chị Trương biên đạo một bài nhảy mới. Đúng rồi, Tiểu Văn, lần trước bà giới thiệu cô gái kia cho cháu làm quen, cháu thấy thế nào? Người ta là phát thanh viên đó nha, giọng nói cực kỳ dễ nghe, trông cũng xinh xắn.”

Mặc dù Văn Thư Mặc ít nói nhưng anh hiền lành, tốt bụng nên anh nhận được rất nhiều sự yêu mến của người lớn trong khu dân cư. Đây cũng không phải lần đầu tiên bà nhắc đến chuyện cưới xin của anh, vấn đề này quả thực khiến anh vô cùng đau đầu.

“Bà ơi, chuyện đó, thực ra cháu có người yêu rồi, mới quen cách đây không lâu.”

“Vậy thì tốt rồi! Con gái nhà ai mà may mắn vậy?”

“Vâng… là một bạn học cũ của cháu.” A Di Đà Phật, Bồ Tát thứ lỗi, xin hãy tha thứ cho lần đầu nói dối của anh.

Ngang qua trung tâm của vườn hoa, Văn Thư Mặc đi tới con đường nhỏ giữa vườn cây, chậm rãi đi về cổng khu chung cư. Bảo vệ giữ cổng tên là Dương Quang, tích cách của anh ta y như tên, ấm áp như ánh mặt trời, mặc dù chỉ làm bảo vệ nhưng có chí hướng lớn, Văn Thư Mặc rất thích nói chuyện với anh ta, hôm nay anh đi dạo tới đây cũng đang chuẩn bị tìm Dương Quang tán gẫu.

Văn Thư Mặc đi tới đó, nhưng dáng người bảo vệ đó hình như không giống Dương Quang cho lắm, Dương Quang không cao như thế, vóc người cũng không cân đối thế này, chẳng lẽ Dương Quang nghỉ việc rồi?

“Xin chào, cho hỏi anh biết Dương Quang ở đâu không?”

Văn Thư Mặc đi tới gần, vỗ vai người bảo vệ kia.

Người đó quay người lại, mắt Văn Thư Mặc trợn to, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình: “Lâm Thâm?”

Lúc đó, người bảo vệ thật đầm đìa mồ hôi chạy tới nhận đồng phục bảo vệ từ tay Lâm Thâm: “Cảm ơn cậu nhiều nhé! Hôm nào mời cậu ăn cơm, ôi chao, Tiểu Văn à? Cậu về nước từ khi nào vậy? Nào, đến đây, để tôi giới thiệu một chút, đây là Lâm Thâm, ông chủ lớn đó!”

“Đây là Văn Thư Mặc, chủ biên tạp chí.”

Hai người giả bộ không quen biết chào nhau một câu, cố gắng không bật cười. Ba người nói chuyện một lúc, Văn Thư Mặc bảo Dương Quang: “Anh còn đang trong thời gian làm việc, tôi không làm phiền anh nữa, đi trước đây.”

Sau đó Lâm Thâm cũng chào tạm biệt Dương Quang.

Văn Thư Mặc đi được một đoạn, phát hiện Lâm Thâm theo sau anh, anh dừng bước quay đầu lại hỏi cậu: “Anh đi theo tôi làm gì hả?”

“Cùng đường.”

Văn Thư Mặc cau mày, rốt cuộc Thái tử gia nhọc công từ Bắc Kinh tới đây là định làm gì.

Lâm Thâm biết Văn Thư Mặc không tin, nhanh chân đi lên trước anh.

Càng đi Văn Thư Mặc càng cảm thấy kinh hãi.

Sao Lâm Thâm lại quen đường ở đây vậy chứ?

Hai người một trước một sau, đi chung thang máy, Văn Thư Mặc và Lâm Thâm cùng vươn tay ra, hai người đồng thời ấn số bảy.

Mỗi tầng trong khu chung cư này chỉ có hai căn nhà, Lâm Thâm cũng ở tầng bảy có nghĩa là cậu là hàng xóm của anh!

Trong lòng Văn Thư Mặc vẫn chưa hết nghi ngờ, anh nghĩ Lâm Thâm cố tình nói thế thôi, thật ra là muốn tới nhà anh. Nhưng đến tầng bảy rồi thì Văn Thư Mặc trơ mắt nhìn Lâm Thâm mở cửa nhà đối diện mà vào.

Nước nóng chảy xuống từ vòi hoa sen, Văn Thư Mặc nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác dòng nước chảy dọc theo cơ thể, anh vốn rất bình tĩnh, nhưng cứ nghĩ đến việc Lâm Thâm là hàng xóm của anh thì nhất thời tâm trạng rối loạn như sắp nhập ma.

Suốt bảy năm, cánh cửa đối diện chưa từng mở ra lần nào, bây giờ anh vừa về nước thì gặp phải Lâm Thâm, ngẫm lại mới thấy chắc chắn Từ Chính đang giở trò.

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên, trước đó anh đã đặt thức ăn nhanh, chắc người giao thức ăn đến rồi, anh tắt vòi nước, quấn khăn tắm bên hông rồi chạy ra mở cửa.

Nhưng bên ngoài làm gì có người giao thức ăn nào đâu.

“Nhà tôi không có nước nóng, có thể mượn phòng tắm của anh một lúc không?”

Văn Thư Mặc chặn ở cửa, không muốn cho cậu vào, anh đáp: “Anh có thể gọi điện thoại báo cho ban quản lý chung cư để bọn họ cử người tới sửa.”

“Bây giờ đã hết giờ làm việc rồi.” Lâm Thâm chống một tay lên khung cửa, ám muội nhìn chằm chằm chỗ đó của Văn Thư Mặc: “Lẽ nào trong nhà anh giấu cái gì không thể cho người ta thấy sao?”

Tuy rằng đều là đàn ông nhưng trong tình huống chỉ quấn một cái khăn tắm mà bị người ta nhìn chằm chằm như vậy thì Văn Thư Mặc cảm thấy không thoải mái chút nào: “Đương nhiên không phải! Nước lạnh bên trái, nước nóng bên phải, tắm xong thì cút nhanh.”

Văn Thư Mặc nói xong thì nhanh chóng đi vào trong mặc quần áo, anh đi về phía phòng ngủ được mấy bước thì thấy người ngoài cửa vẫn đứng im tại chỗ, Văn Thư Mặc nghi hoặc quay đầu lại, phát hiện ánh mắt Lâm Thâm dán vào chỗ nào đó sau lưng anh.

Chỗ đó, trong bể bơi, Tiểu Blanco… đã qua mấy ngày rồi mà vẫn chưa hết sao?

Ngẫm một lúc lại thấy mình nghĩ hơi nhiều thì phải, chắc Lâm Thâm cũng không thèm để ý, cùng lắm là tò mò một chút rồi thôi. Nhưng anh không ngờ Lâm Thâm lại truy hỏi, giọng điệu cứ như anh đội mũ anh cho cậu không bằng.

“Là ai làm?”

“Cái gì?” Văn Thư Mặc làm bộ như không biết, hỏi lại.

“Dấu hôn sau lưng anh.”

Được lắm, đủ trực tiếp, Văn Thư Mặc lạnh lùng nhìn Lâm Thâm: “Không liên quan gì tới anh.”

Không phải cậu còn ân ái mặn nồng với Tiêu Tùng lắm sao, dựa vào đâu mà muốn quản chuyện của anh chứ? Lâm Thâm, cậu quản hơi nhiều rồi đó.

Anh mặc bừa một cái áo ngủ vào, Văn Thư Mặc hỏi: “Anh còn muốn mượn phòng tắm nữa không? Nếu không thì mời về cho.”

Ban quản lý của khu chung cư này rất có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không để xuất hiện tình trạng không có nước nóng thế này, Văn Thư Mặc có thể khẳng định Lâm Thâm chỉ mượn cớ đến nhà anh thôi. Bây giờ lại rơi vào tình huống khó xử thế này, chắc cậu cũng không muốn tắm rửa gì nữa đâu, Văn Thư Mặc đang chuẩn bị đóng cửa lại thì Lâm Thâm lại bước vào, xem xét mặt, cổ và lồng ngực của Văn Thư Mặc.

Bỗng nhiên cậu cong môi lên: “Thư Mặc, anh gạt tôi, anh muốn để tôi hiểu lầm anh có bạn trai đúng không?”

Văn Thư Mặc ngạc nhiên, cậu muốn nói gì đây?

Lâm Thâm nói tiếp: “Xem xét màu sắc và diện tích thì người kia khá là kích động, chắc hẳn là một cậu thanh niên trẻ tuổi, nếu không thì chỉ hôn bình thường giữa người yêu với nhau thì sao có thể nặng như vậy? Vị trí này cũng cho thấy anh không tình nguyện.”

“Cậu ta thích anh nhưng anh từ chối cậu ta. Thư Mặc, tôi nói đúng không?”

Khóe môi cậu hơi cong lên, đôi mắt sâu lắng, phân tích anh một cách triệt để từ trong ra ngoài.

Văn Thư Mặc thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: “Năng lực phân tích của tổng giám đốc Lâm rất tốt, nhưng mà thật đáng tiếc, tình cảm và logic là hai phương diện hoàn toàn khác nhau.”

Mặc dù Lâm Thâm nói đúng hết nhưng như thế thì sao chứ? Anh từ chối Tiểu Blanco không có nghĩa là anh sẽ chấp nhận cậu.

Lâm Thâm, cậu nghĩ cậu là ai?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom