• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 31-35

Chương 31: Liếc mắt đưa tình

Không biết có phải Lâm Thâm cảm thấy có lỗi với Văn Thư Mặc hay không, đêm đó anh đã đồng ý việc để Tề Đông chuyển đến nhà của Văn Thư Mặc ở tạm.

“Văn tiên sinh, chúng tôi chiếm dụng chỗ ở của anh, vậy anh ở đâu?”

Tề Diệp và người đại diện kéo vali đứng trước cửa hỏi.

“Tôi sống ở căn hộ đối diện với anh.” Văn Thư Mặc quay đầu lại chỉ tay, “Có thể thỉnh thoảng sẽ về nhà lấy quần áo.”

“Căn hộ kia cũng là nhà của Văn tiên sinh sao?” Tề Diệp khẽ gật đầu nói mình đã biết.

Văn Thư Mặc ngượng ngùng cười, “Một người bạn.”

“Bạn bè?”

Một giọng nam trầm thấp vang lên từ lối vào thang máy, với vẻ không hài lòng.

“Anh đã trở lại.” Văn Thư Mặc cứng đờ.

Lâm Thâm tiến lại gần khẽ ờ một tiếng.

“Lâm tổng.” Trương Phong người đại diện của Tề Diệp cung kính cúi đầu.

Lâm Thâm không một chút để ý, đi thẳng tới cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào.

Cửa giữ lại một khe hở, một lúc sau Lâm Thâm nghiêng nửa người ra, nhíu mày nói: “Thư Mặc, sao anh còn chưa vào.”

“Nếu cần tôi giúp gì, cứ việc gõ cửa.” Văn Thư Mặc lịch sự mỉm cười với Tề Diệp và Trương Phong sau đó quay người bước vào nhà Lâm Thâm.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Lâm Thâm lập tức giam cầm Văn Thư Mặc vào trong vòng tay của mình, cậu cúi đầu trao cho anh một nụ hôn sâu và dài đến nghẹt thở. Thân thể Văn Thư Mặc mềm nhũn ra, hai tay nắm lấy cánh tay Lâm Thâm thở hổn hển.

“Tôi đi nấu cơm.” Lâm Thâm buông anh ra, vào phòng ngủ thay quần áo.

Văn Thư Mặc khẽ gật đầu, chán nản ngồi trên ghế sô pha, mở tủ bàn trà ra, bên trong có các loại tạp chí cơ bản, nhàn rỗi thì chỉ có thể xem nó. Những quyển tạp chí này toàn về tài chính, anh bị choáng váng trước một loạt các thuật ngữ chuyên môn, điều này còn đau đầu hơn là xem chính trị, một lúc sau anh không kìm nén được đã ngủ mất.

“Không phải tôi nói muốn đi ngủ thì vào phòng ngủ sao?” Lâm Thâm động tác có chút thô lỗ đánh thức Văn Thư Mặc, “Dậy ăn cơm đi.”

Anh cảm thấy chóng mặt, “Biết rồi.”

“A hắt xì –” Nhất thời không kìm chế được, hắt hơi.

Lâm Thâm rút một tờ giấy từ hộp giấy ăn trên bàn ném cho Văn Thư Mặc, nhàn nhạt nói: “Không có lần sau.”

Nhìn một bàn đầy sơn hào hải vị, Văn Thư Mặc cảm thấy có chút đói bụng, nhưng khi bắt đầu ăn lại thấy nhạt nhẽo.

“Không ngon?” Lâm Thâm nghe tiếng bỏ đũa xuống, cau mày nhìn anh.

Văn Thư Mặc lắc đầu, “Không muốn ăn.” Giọng nói yếu ớt vang lên.

Lâm Thâm nhìn hai gò má đỏ bừng của anh, vội vàng đứng dậy, hơi cúi người xuống, một bàn tay vươn qua bàn phủ lên trán anh, “Nóng quá.”

“Ừm.” Văn Thư Mặc yếu ớt đáp, “Có lẽ tôi bị cảm rồi.”

“Ai kêu anh ngủ trên sô pha.”

Lâm Thâm bế anh lên, đi về phía phòng ngủ. Văn Thư Mặc rất gầy, cậu bế lên rất nhẹ nhàng, trên cánh tay không cảm giác được chút trọng lượng nào, trong lòng cậu cảm thấy xót xa: “Tôi đi nấu cháo ngay đây, anh muốn uống cháo gì?”

Cảm giác thật tuyệt vời khi được trải mình trên chiếc giường lớn êm ái.

“Ừm.” Một lúc lâu sau, Văn Thư Mặc mới hé mắt ra, “Tôi không uống cháo có được không?” Anh vẫn không quên bữa ăn tối của Lâm Thâm.

“Tại sao?” Lâm Thâm khó hiểu.

Văn Thư Mặc ấp úng nói: “Quá khó nhìn.”

“Tề Diệp mua cho anh ăn thì ngon hơn có phải không?” Lâm Thâm vẻ mặt tối sầm nhìn anh , giọng điệu tức giận: “Vậy bây giờ anh có thể nhờ anh ta tới chăm sóc anh . Điện thoại đâu rồi? Tôi lấy nó giúp anh .”

“Nó hình như ở trên bàn, mà hình như lại ở trong cặp công văn… Tôi quên mất để nó ở đâu rồi.” Văn Thư Mặc nghĩ ngợi đáp.

Lâm Thâm hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận sắp bùng phát, “Vậy bây giờ tôi sẽ đến nhà anh tìm anh ta.”

Ngay khi vừa xoay người rời đi, Lâm Thâm cảm giác được ống tay áo bị một lực yếu ớt kéo lại, ngẩn người ra, nhất thời đám sương mù đen kịt xung quanh tan đi một nửa.

Văn Thư Mặc dùng ngón tay cái và ngón trỏ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Lâm Thâm: “Tôi không có ý đó.”

Lâm Thâm lại xoay người lại, ngồi xổm xuống bên mép giường, ghé sát mặt đến, nhìn thẳng vào Văn Thư Mặc: “Vậy anh muốn thế nào?”

“Khụ – Khụ -” Văn Thư Mặc ho khan vài tiếng, sau đó quay đầu nhìn Lâm Thâm. Anh dùng ngón tay chọc chọc vào má phải của Lâm Thâm, khẽ nở nụ cười: “Cứ uống cháo đi.”

Nhìn thấy cậu khép hờ đôi mắt, lông mi dài khẽ run run, Văn Thư Mặc không khỏi bổ sung thêm một câu: “Anh nấu đó.”

Cuối cùng trời quang mưa tạnh, Lâm Thâm hí hửng bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, kẻ xấu xa trong lòng suýt chút nữa ngâm nga một bản nhạc.

Văn Thư Mặc xin nghỉ vài ngày vì cảm lạnh, không thể không bội phục chị Liêu, thậm chí còn chuyển phát nhanh tài liệu giấy tờ đến nhà anh trong cùng thành phố. Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, nhìn lướt qua mấy gói đồ trên tủ giày.

“Văn tiên sinh anh đến rồi.” Giọng của Tề Diệp từ ban công truyền đến.

“Ừm.” Văn Thư Mặc hơi ngạc nhiên khi thấy Tề Diệp ở nhà vào lúc này, “Tôi lấy gói đồ và quần áo rồi rời đi.”

Anh cởi giày bước vào nhà, đi về phía phòng ngủ của mình. Phòng ngủ tràn ngập hương vị ánh mặt trời mà chỉ Tề Đông mới có, Văn Thư Mặc cũng không lấy làm lạ gì, anh không bài xích việc Tề Đông chiếm giường lớn của mình, dù sao họ cũng đã ngủ chung chăn bông rồi.

“Văn tiên sinh.” Tề Diệp nhìn thấy Văn Thư Mặc đi ngang qua phòng khách không thể bỏ qua cơ hội gọi anh lại.

Văn Thư Mặc dừng lại có chút nghi hoặc nhìn Tề Diệp.

“Cái kia.” Tề Diệp hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, do dự nói: “Bức ảnh ở đầu giường kia….”

Khung ảnh trên tủ đầu giường?

Văn Thư Mặc đột nhiên nhớ ra, trên tủ đầu giường có một bức ảnh chụp cậu bị Tề Đông ôm vào lòng để tự sướng, nếu nhớ không nhầm, thì anh đang đối diện máy quay với vẻ mặt ngượng ngùng, còn Tề Đông thì đang hôn lên má anh…

“Tôi sẽ cất nó đi.” Văn Thư Mặc cười cười che giấu.

“Không cần.” Tề Diệp bước tới nắm chặt cổ tay Văn Thư Mặc, “Tôi muốn biết mối quan hệ của chúng ta trước đây là như thế nào?”

Văn Thư Mặc trả lời rất tự nhiên: “Bạn tốt.”

Tề Diệp không tin, cầm tay Văn Thư Mặc không chịu buông ra.

“Trước đây anh chụp bức ảnh đó chỉ với ý tứ đùa giỡn.” Văn Thư Mặc nói dối không chớp mắt: “Đó là bức ảnh duy nhất chúng ta chụp cùng nhau, tôi đặt nó trên tủ đầu giường để nhớ đến anh.”

“Thật sự chỉ là bạn tốt thôi sao?” Tề Diệp nhìn chằm chằm vào mặt Văn Thư Mặc, hỏi lại.

Văn Thư Mặc giả vờ thư thái, nhún vai: “Tại sao tôi phải nói dối anh.”

Rõ ràng câu trả lời đúng như trong dự đoán, nhưng tại sao khi điều đó được nói ra từ miệng của Văn Thư Mặc, trái tim anh ấy lại như vực sâu không đáy, trống rỗng. Sau khi buông Văn Thư Mặc ra, Tề Diệp ngẩn người đi về phía ban công, môi khẽ mấp máy, không biết đang nói gì với chính mình.

Văn Thư Mặc siết chặt gói đồ và quần áo, chỉ biết cắn răng nghiến lợi bước ra khỏi nhà.

Có một vài thứ tình cảm, một khi đã tan vỡ thì chính là tan vỡ, dây dưa quyến luyến. Sẽ chỉ làm tổn thương sâu hơn. Cậu đã rất hổ thẹn với Tề Đông, không thể khiến cậu ta bị tổn thương lần thứ hai.

“Sao không nằm trên giường, chạy lung tung làm gì?”

Nhìn thấy Văn Thư Mặc đi từ bên ngoài vào, Lâm Thâm vừa về đến nhà liền không khỏi trách móc.

“Ngủ nhiều quá nên đầu hơi choáng váng.” Văn Thư Mặc ném gói đồ và quần áo xuống ghế sô pha, “Về nhà lấy chuyển phát nhanh và quần áo.”

“Chuyển phát nhanh?” Anh không nhớ Văn Thư Mặc đã mua gì trên mạng, tám mươi phần trăm gói hàng này là Tề Đông mua tặng cho anh . Lâm Thâm lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ là anh đi tìm Tề Đông.”

“Tôi vẫn còn ốm.” Văn Thư Mặc thở dài nói, “Tôi không muốn cãi nhau với anh.”

Lâm Thâm mím môi, không nói thêm lời nào nữa, vẻ mặt bình tĩnh lại, sờ lên cái trán vẫn còn hơi nóng của Văn Thư Mặc, sau đó bước đến ghế sô pha cầm gói đồ lên rồi tháo ra.

Sau khi nhìn thấy đống tài liệu, sắc mặt cậu đen lại, lấy điện thoại di động ra, tìm tên Từ Chính trong danh bạ.

Có thêm số này vào danh sách đen hay không.

Có, bấm OK.

Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, không một chút trì hoãn, vô cùng hoàn hảo.

Sắc mặt Lâm Thâm lúc này mới hòa hoãn hơn một chút: “Ít gặp Tề Đông đi.”

Văn Thư Mặc gật gật đầu, bây giờ anh thật sự không còn sức lực để nói này nói nọ với Lâm Thâm, sự vâng lời sẽ đỡ được rất nhiều phiền phức. Lâm Thâm đến thư phòng tiếp tục công việc, Văn Thư Mặc cũng được yên tĩnh.

Anh nghỉ ngơi một lát, lúc chuẩn bị đi tắm, lấy quần áo từ trên ghế sô pha lên. Khi lấy nó lên, sao lại có cảm giác hơi nặng nhỉ?

Nhìn thoáng qua, hóa ra là anh nắm lấy một góc của tấm chăn lông cừu san hô trải trên lưng ghế sô pha.

Luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, khi bước vào phòng tắm anh mới kịp phản ứng.

Trên ghế sô pha có thêm một cái chăn từ lúc nào vậy.

Nhất định là Lâm Thâm sợ mình sẽ ngủ trên ghế sô pha một lần nữa.

Văn Thư Mặc khe khẽ cười, nhưng không thể nghe ra trong đó có thêm bao nhiêu vui mừng.

Sự dịu dàng của Lâm Thâm đôi khi trong tầm tay đôi khi lại ngoài tầm với.

Còn Từ Chánh, vẫn luôn chìm đắm, ngọt ngào như kẹo mạch nha.



Chương 32 Lời nói khi say rượu

Qua mấy ngày cảm lạnh mới khỏi, ngày đó tạp chí có rất nhiều việc, Văn Thư Mặc tan làm, về đến nhà thì trời cũng đã tối, đang định thay quần áo, chuông cửa lại vang lên.

Ngay khi cửa vừa mở, cả người bên trong và bên ngoài đều có chút kinh ngạc. Văn Thư Mặc không nghĩ tới Nguyễn Băng sẽ đến đây, Nguyễn Băng đã lên tiếng trước khi cậu phân vân.

“Hóa ra là Văn chủ biên, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Nguyễn Băng đưa tay về phía Văn Thư Mặc, trên gương mặt hào phóng, mang theo nụ cười khiêm tốn.

“Xin chào, thiên vương Nguyễn Băng.”

Văn Thư Mặc cũng mỉm cười, đưa tay ra bắt tay với anh ta.

“Thiên vương thì quá khen rồi. Cậu là bạn của anh Sâm, cứ gọi tôi là Nguyễn Băng đi.”

“Mời vào, Lâm Thâm đang tắm, tôi sẽ đi gọi anh ấy.” Văn Thư Mặc dẫn Nguyễn Băng vào.

“Cậu đến đây làm gì?”

Biểu cảm của Lâm Thâm từ lúc bước ra khỏi phòng tắm không được tốt lắm, cũng phải thôi, khi người yêu chính thức gặp tình nhân bí mật, đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào cũng không có sắc mặt tốt.

Áo choàng tắm tùy ý mặc trên người, lộ ra một mảng da thịt lớn, Nguyễn Băng nhìn từ trên xuống dưới, bước tới vỗ vỗ vai Lâm Thâm: “Gần đây thân hình anh có cải thiện nha!” Lâm Thâm liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh ta nhanh chóng thay đổi lời nói: “Ồ không không, thân hình của Lâm ca luôn rất tốt.”

Sau đó anh ta đi đến ghế sô pha ngồi xuống tự nhiên như nhà của mình, ăn trái cây.

“Sao cậu không gọi điện thoại trước khi tới?” Lâm Thâm trách móc khi anh ta đi tới ngồi đối diện với Nguyễn Băng.

“Gọi điện thoại trước không vui chút nào”.

“Nói đi, cậu tới gặp tôi là vì chuyện công hay chuyện tư?”

“Đương nhiên là chuyện tư! Ai muốn nói chuyện công việc với anh chứ?”

Nghe hai người trò chuyện, Văn Thư Mặc cảm thấy mình thật sự thừa thải ở đây, đã là chuyện riêng của hai người, Văn Thư Mặc quyết định nhường không gian riêng lại cho bọn họ. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, anh nói: “Hai anh ở lại trò chuyện, bên tạp chí có chút việc, tôi đi trước”.

Không cho ai có cơ hội giữ mình ở lại, Văn Thư Mặc đã đi ra ngoài.

Nguyễn Băng nhìn cánh cửa đóng lại nói với Lâm Thâm: “Giờ trời đã tối rồi, Thư Mặc của anh có vất vả quá không?”

“Cậu ấy chỉ đang tìm cớ thôi”. Lâm Thâm bình tĩnh nói.

“Cậu ấy sẽ không ghen chứ?” Nguyễn Băng nhìn chằm chằm Lâm Thâm một hồi lâu, rồi đưa ra kết luận: “Anh còn chưa nói cho cậu ta biết sao?”

“Không liên quan đến cậu, nói chuyện chính đi”.



……



Đã lâu không tới quán bar, một lần nữa bước vào chỗ xa hoa này, Văn Thư Mặc có chút không thoải mái, nhưng anh cảm thấy tốt hơn sau hai ly rượu. Mục đích của anh tối nay là uống cho say, nên mới không đến GAY, đây chỉ một quán bar bình thường.

Lắc lư cơ thể dưới ánh đèn mờ ảo, mùi rượu, những muộn phiền dường như đã tan biến theo tiếng nhạc chói tay, nhưng lại có vẻ càng tệ hơn.

Vừa uống thêm ngụm rượu lớn, bắt đầu có chút choáng váng, chỉ thấy một cô gái mặc váy ngắn hở hang tới gần và hỏi: “Tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Văn Thư Mặc gật đầu, cô gái không ngồi đối diện Văn Thư Mặc, mà tiến đến ngồi bên cạnh anh. Một tay xoa nhẹ vai Thư Mặc, tay còn lại nhẹ lướt lên đùi, giọng nói quyến rũ động lòng người: “Anh đẹp trai ngồi ở đây một mình à?”

“Ừ.”

Tay của cô gái chậm rãi hướng lên trên, sắp đụng tới chỗ hiểm thì bị Văn Thư Mặc giữ lại: “Thật ngại quá, tôi chỉ có hứng thú với đàn ông.”

Cô gái giận dữ đứng lên, quát: “Chết tiệt! Sao không nói sớm, lãng phí thời gian của tôi!” Nói xong cô gái phủi mông bỏ đi.

Ngay sau đó, một bàn tay khác đặt lên vai anh, Văn Thư Mặc quay đầu lại, nhìn theo bàn tay đó.

Đó là bàn tay của một người đàn ông xa lạ, nhìn rất đẹp trai. Người đàn ông đưa một ly rượu cho Văn Thư Mặc, cười nói: “Ở quán bar của chúng tôi bình thường mọi người đều đến bắt chuyện với cô ấy trước, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy bắt chuyện với người khác, mà lại bị từ chối”. Chỉ có điều…” Người đàn ông bỗng dừng lại, ngồi đối diện với Văn Thư Mặc, có ý vị nói: “Anh đẹp trai nghĩ tôi thế nào? Cả trên và dưới đều được.”

“Xin lỗi, hôm nay tôi không có hứng thú với chuyện này.”

“Tâm trạng không tốt? Hay là cậu đang thất tình?”

“Đều không phải.”

Người đàn ông mỉm cười, không hỏi thêm điều gì, nâng ly rượu trong tay: “Làm quen một chút, tôi uống với cậu một ly.” Vừa nói xong hắn một hơi uống cạn ly rượu, người đàn ông nâng ly rượu lên, Văn Thư Mặc cũng không thể thất lễ, đành phải nâng ly.

Vốn đã có chút choáng váng, nhưng sau ly này đầu càng choáng váng hơn. Người đàn ông nhân cơ hội rót thêm vài ly, đến cuối cùng Văn Thư Mặc cũng không biết mình có say hay không, thần trí cũng không còn rõ ràng nữa.

Anh không nhớ mình rời khỏi quán bar như thế nào, chắc là người đàn ông kia đã giúp anh, hình như là đi đến một khách sạn, anh đã nôn tất cả vào trong thùng rác ở quầy lễ tân, sau đó hình như Lâm Thâm xuất hiện, Lâm Thâm và người đàn kia đã đánh nhau, cuối cùng người đàn ông kia mặt đầy máu nằm trên mặt đất, cậu bị Lâm Thâm ném vào trong xe một cách thô bạo.

Khi ngồi vào trong xe tinh thần Văn Thư Mặc từ từ tỉnh táo lại, người ngồi trên ghế lái vẻ mặt u ám, như điềm báo sắp có bão.

“Sao anh lại ở đây?” Văn Thư Mặc hỏi Lâm Thâm.

“Tại sao tôi không thể ở đây? Tôi đã làm phiền Lâm Thâmvà người đàn ông đó sao?”

“Chuyện gì chứ…” Chưa dứt lời, Văn Thư Mặc đột nhiên hiểu ra, anh không giải thích, bởi vì có giải thích Lâm Thâm chưa chắc đã tin, anh nói: “Anh có thể tìm Nguyễn Băng, chẳng lẽ tôi không được tìm người khác sao? Dù sao đi nữa chúng ta cũng chỉ là tình nhân mà thôi.”

“Tôi nhớ là tôi đã nói, anh nên nghe lời tôi, nếu không tôi sợ rằng tôi không thể đảm bảo con đường làm minh tinh của Tề Đông sẽ diễn ra suôn sẻ.”

Những lời này khiến Văn Thư Mặc không còn lời nào phản bác lại, cho dù chức vụ trong tạp chí anh có cao đến đâu, trước mặt Lâm Thâm, cũng chỉ yếu đuối như một con kiến.

Cuối cùng cũng đến nơi, tắt máy, nhưng Lâm Thâm vẫn chưa xuống xe, hỏi : “Câu hỏi đầu tiên, người đàn ông kia là ai?”

Biết rõ địa vị của mình, Văn Thư Mặc ngoan ngoãn trả lời: “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng không biết tên của anh ta”.

“Câu hỏi thứ hai, tại sao lại vào khách sạn với anh ta?”

“Tôi uống say rồi bất tỉnh.”

“Được rồi, câu hỏi cuối cùng, tại sao lại đến quán bar uống rượu một mình?”

“Bởi vì…” Văn Thư Mặc ngập ngừng: “Bởi vì tôi đột nhiên muốn uống rượu.”

“Nói dối !” Lâm Thâm một châm thấy máu [1]: “ Tôi muốn nghe lời nói thật”.

[1] Một châm thấy máu: ý chỉ lời nói thẳng thắn, nói đúng trọng điểm.

“Đó là sự thật.”

Lâm Thâm tháo dây an toàn, tiến sát lại gần, một tay đặt bên người Văn Thư Mặc, tay còn lại véo cằm anh, nhìn thẳng anh, lạnh lùng nói: “Tại sao lại đến đó mua say? Lại còn dám nói dối với tôi!”

Lực tay ở trên cằm tăng lên từng chút một, hai mắt Lâm Thâm đầy lửa giận nhìn cậu chằm chằm. Không chịu nổi sự dày vò, hơn nữa trong mình đang có chút hơi men, cuối cùng Văn Thư Mặc cũng phun trào.

“Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy anh và Nguyễn Băng thân mật, điều đó làm tôi rất khó chịu. Mấy ngày nay tôi cái gì cũng không nói, cái gì cũng giấu ở trong lòng, nhưng tim tôi đau lắm, anh có biết không! Tôi không thích việc anh và người đàn ông khác ở cùng nhau, bất kể là Nguyễn Băng hay ai khác, điều đó không quan trọng, mà chính là tôi không thích. Từ trước kia đến bây giờ vẫn luôn như vậy, là tôi hèn mọn, Văn Thư Mặc hèn mọn! Anh hài lòng chưa!”

“Thư Mặc…”

Quá kích động, Văn Thư Mặc run rẩy tự mắng mình, ngay khi giọng nói cất lên cậu đã ngã ngay vào vòng tay ấm áp của cậu.

“Thư Mặc… Thư Mặc…”

Lâm Thâm thì thào vào tai của anh, cứ dịu dàng như vậy, giống như đang nằm mơ.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Văn Thư Mặc như vậy, nếu anh không uống say, e là cả đời cũng không nghe được lời từ tận đáy lòng của Thư Mặc. Trái tim phút chốc cảm động, vừa ngọt ngào vừa chua xót, Lâm Thâm ôm chặt người mình yêu đến tận xương tủy, như hòa vào máu thịt, mãi mãi thuộc về nhau. Nhưng mà, dù Thư Mặc quan tâm cậu như thế nào, cuối cùng người anh quan tâm vẫn còn có một Tề Đông.



Chương 33: Đông chí không lạnh

Mùa đông ở thành phố Trường Sa đến rất bất ngờ, là một thành phố nằm ở phía nam nhưng thời tiết lại vô cùng lạnh, gió lớn thổi cả ngày, mười ngày nửa tháng không nhìn thấy mặt trời. Nhưng Văn Thư Mặc lại rất thích thời tiết như thế này,. vạn vật tĩnh lặng như muốn giữ cho trái tim cậu trầm lại. Nhưng bốn mùa xuân hạ thu đông luân hồi, còn anh đi một vòng cuối cùng cũng quay trở lại bên người Lâm Thâm.

Sau khi bị Lâm Thâm mang về từ quán bar, mối quan hệ giữa họ luôn rất hoà thuận. Văn Thư Mặc biết rất rõ tửu lượng của mình, nhất định là sau khi say mình đã nói gì đó nên Lâm Thâm mới thay đổi thái độ không còn đối chọi gay gắt với anh nữa. Nhưng rốt cuộc Lâm Thâm vẫn không giải thích mối quan hệ giữa anh với Nguyễn Băng, giống như anh không muốn nhắc đến.

“Văn tiên sinh.”

Là điện thoại của Tề Diệp.

“Tối nay chúng ta có thể gặp nhau không?’

Văn Thư Mặc suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Được.”

Tề Diệp đã đặt chỗ ở một nhà hàng cơm Tây, lúc Văn Thư Mặc đến thì anh ấy đã có mặt ở đó.

“Lâu không gặp” Tề Diệp khách khí nói: “Rời đi lâu như vậy cuối cùng cũng quay lại thành phố Sa.”

Văn Thư Mặc gật gật đầu, làm diễn viên thì mười ngày nửa tháng, thậm chí là một năm không thấy mặt cũng là chuyện bình thường.

“Văn tiên sinh.” Tề Diệp buông dao nĩa, bộ dáng muốn nói lại thôi: “Anh và Lâm tiên sinh đang hẹn hò sao?”

Nghe vậy Văn Thư Mặc cũng buông dao nĩa, dùng khăn giấy lau khoé miệng, có chút xấu hổ nói: “Cũng có thể xem là như vậy.”

“Những tin đồn xấu lúc trước…” Tề Diệp thăm dò hỏi: “Vậy quan hệ giữa anh ấy và thiên vương Nguyễn Băng là gì?”

Anh cười cười không trả lời: “Anh cũng xem đó là scandal.”

“Đúng vậy.” Giọng nói của Tề Diệp đột nhiên nghiêm túc: “Mấy hôm trước người đại diện nói với tôi rằng vai chính của tôi trong một bộ phim đã bị huỷ bỏ.”

Trực giác nói cho Văn Thư Mặc đây nhất định không phải chuyện tốt.

“Người đang giữ vị trí vai diễn của tôi là thiên vương Nguyễn Băng.” Tề Diệp cười khổ: “Anh ta muốn phát triển sự nghiệp diễn xuất.”

“Chuyện này có vấn đề gì sao?” Văn Thư Mặc nhíu mày, Nguyễn Băng chắc chắn sẽ được khán giả hoan nghênh hơn Tề Đông.

“Bộ phim này là do Lăng Vân tài trợ.” Tề Diệp dừng một chút: “Nghe nói tất cả diễn viên đều do Lâm tiên sinh chỉ định. Đạo diễn không thể chỉ vì thiên vương Nguyễn Băng mà đắc tội với Lâm tiên sinh.”

“Vậy nên…” Ánh mắt Văn Thư Mặc vô thần: “Anh muốn nói chuyện này là do Lâm Thâm làm?”

“Không phải anh nói anh ấy sẽ giúp tôi trở nên nổi tiếng sao?” Tề Diệp gật gật đầu lo lắng nói: “Anh cũng biết tôi chỉ vừa ra mắt, tuổi lại không còn nhỏ, làm sao có thể so sánh với thiên vương Nguyễn Băng được…Tôi thật sự rất lo lắng…”

“Anh đừng lo lắng quá.” Văn Thư Mặc nhấp một ngụm cà phê: “Tôi sẽ đi hỏi giúp anh.”

Nguyễn Băng, lại là Nguyễn Băng.

Văn Thư Mặc có chút đau đầu, rốt cuộc người này có quan hệ như thế nào với Lâm Thâm.

Lâm Thâm có nói với anh hôm nay cậu có một buổi xã giao nên lúc cậu về thì trời đã khuya. Trong phòng mở lò sưởi, trên người còn đắp một tấm chăn lông cừu san hô nên Văn Thư Mặc chờ một lát không kiềm được nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Anh bị âm thanh mở cửa và tiếng nói chuyện của Lâm Thâm đánh thức.

Hình như Lâm Thâm đang nói chuyện điện thoại, anh mơ hồ cảm giác được giọng nói dịu dàng của cậu, gì mà đi ngủ sớm một chút, rồi ngủ ngon linh tinh này nọ.

Văn Thư Mặc ngáp một cái thật lớn, ngồi dậy, đầu tóc lộn xộn.

“Sao anh còn chưa ngủ?” Lúc này Lâm Thâm mới chú ý đến Văn Thư Mặc đang ngồi trên sô pha: “Anh lại ngủ trên sô pha?”

“Ừm.” Văn thư Mặc trả lời, do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Anh vừa gọi điện thoại cho ai à?”

“Là điện thoại của Kiều Kiều.” Lâm Thâm cầm ly nước trên bàn uống một ngụm tán đi mùi rượu trong miệng: “Tôi đi tắm rửa.”

“Tôi lên giường chờ anh .”

Văn Thư Mặc mang dép lê vào, vừa duỗi người vừa đi vào phòng ngủ.

Tôi lên giường chờ anh.

Đầu óc vồn đang mơ màng do uống rượu của Lâm Thâm lập tức tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Văn Thư Mặc, ánh mắt tối sầm lại.

“Lâm Thâm.” Văn Thư Mặc gọi Lâm Thâm đang chuẩn bị tắt đèn.

Lâm Thâm quay lại nhìn anh: “Sao vậy?”

Đôi con ngươi đen láy của cậu nhìn chằm chằm Lâm Thâm, một lúc sau mới hỏi: “Quan hệ giữa anh và Nguyễn Băng là gì?”

“Sao anh cứ suy nghĩ về việc này mãi vậy?” Lâm Thâm nhíu mày: “Một thời gian sau anh sẽ biết.”

“Có phải anh đổi vai diễn của Tề Diệp cho Nguyễn Băng đúng không?” Văn Thư Mặc cười lạnh.

Lâm Thâm cứng đờ, sau đó mặt không chút thay đổi hỏi lại: “Đúng thì như thế nào?”

“Anh muốn đổi ý sao?” Bàn tay trong chăn của Văn Thư Mặc nắm chặt lại: “Anh cũng biết tuổi của Tề Diệp không còn nhỏ nữa, so với Nguyễn Băng thì càng…”

“Anh cho là Nguyễn Băng rảnh rỗi đến mức đi đoạt vai diễn phim truyền hình của một diễn viên không có tiếng tăm gì sao?” Lâm Thâm lạnh lùng nhìn Văn Thư Mặc: “Hình như anh quá xem trọng Tề Đông của anh rồi đây.” Anh còn nhấn mạnh hai chữ “của anh ”.

Văn Thư Mặc hít một hơi thật sâu, quay đầu đi chỗ khác, trong lòng như bị cả đàn kiến bò qua vô cùng khó chịu.

Lâm Thâm đặt tay lên vai Văn Thư Mặc, chậm rãi nói: “Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên mà công ty tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm, Tề Đông không thể đảm nhận nổi vai chính trong bộ phim này.”

Giờ phút này Văn Thư Mặc không nghe vào lời giải thích của Lâm Thâm, một khi việc thay thế vai diễn cho Nguyễn Băng đã bám vào đầu anh thì anh không có cách nào đẩy nó ra khỏi óc mình được, cậu hờ hững nói: “Không thử thì làm sao biết là không được.”

Giọng cậu rất nhẹ nhưng Lâm Thâm vẫn nghe thấy, cậu nắm lấy bả vai anh xoay người anh lại, ánh mắt mang theo vẻ tức giận: “Anh đang nghi ngờ việc tôi dùng người sao?”

“Không dám.” Văn Thư Mặc bĩu môi.

“Ha.” Lâm Thâm tức giận bật cười, hai mắt đỏ ngầu nhìn Văn Thư Mặc: “Tôi thấy anh muốn anh ta nổi tiếng đến phát điên rồi.”

Thấy Văn Thư Mặc vẫn im lặng không nói gì Lâm Thâm lại nói tiếp: “Lợi dụng tôi để Tề Đông nổi tiếng rồi sau đó anh muốn cùng anh ta cao chạy xa bay luôn đúng không?”

Văn Thư Mặc nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm: “Anh biết anh đang nói gì không vậy?”

“Kỹ năng diễn xuất của Tề Đông như thế nào mọi người đều biết, anh ta muốn nổi tiếng, tôi phải chi bao nhiêu tiền bao nhiêu nhân lực trên người anh ta thì mới đủ đây?” Lâm Thâm đặt hai tay lên cổ Văn Thư Mặc: “Nhân tiện tôi nói cho anh biết, anh ta nổi tiếng thì tôi cũng có biện pháp để trị anh ta.”

Lâm Thâm như đang bị thôi miên tự nói: “Văn Thư Mặc, đời này anh đừng bao giờ nghĩ đến việc ở bên cạnh anh ta.”

“Tay anh buông ra…” Khuôn mặt Văn Thư Mặc vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, anh không thể thở nổi.

Nghe thấy âm thanh giãy giụa của anh, Lâm Thâm mới buông mạnh tay ra, sau đó đè lên cơ thể anh thở hắt ra.

“Thư Mặc… Thư Mặc…”

Lâm Thâm gọi tên anh, vừa thâm tình vừa dịu dàng, như đang đắm chìm trong mơ. Ánh đèn rọi lên khuôn mặt anh có chút chói mắt, anh nhắm mắt lại, vươn một bàn tay ra nắm lấy bàn tay của Lâm Thâm, thở hổn hển.

Văn Thư Mặc là một người không giỏi bộc lộ cảm xúc của bản thân, luôn luôn chôn chặt những tâm tư chân thật xuống tận đáy lòng, mà nguyên do khiến anh luôn giấu kín những tâm tư ấy chỉ vì lòng tự tôn của anh. Anh không muốn người khác thấy dáng vẻ bối rối của anh, đặc biệt trước mặt Lâm Thâm anh luôn duy trì dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên, như thể dù Lâm Thâm có làm gì thì cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc của anh. Cho dù anh biết chuyện giữa Lâm Thâm và Tiêu Tùng là giả nhưng dù sao nỗi sợ hãi đó vẫn ám lấy anh nhiều năm nay, một khi đã có bóng ma trong lòng thì rất khó để xua đi. Anh không muốn dùng dáng vẻ thấp thỏm lo âu để đối mặt với Lâm Thâm.

Lúc này Lâm Thâm lại như một đứa trẻ vừa mới làm sai chuyện gì đó, căng thẳng nhìn chằm chằm vào anh, mím chặt môi. Thì ra Lâm Thâm cũng có lúc không có cảm giác an toàn như vậy.

“Tôi chưa từng có ý định ở bên Tề Đông sau khi anh ấy nổi tiếng.”

Văn Thư Mặc tỉnh táo lại, anh nhìn Lâm Thâm nói.

Lâm Thâm tất nhiên không tin cậu: “Anh trở mặt thật nhanh.”

Trước kia Từ Chính đã từng nói chỉ số IQ của Lâm Thâm khá cao, nhưng chỉ số EQ của cậu lại khá thấp, nhưng ở trước mặt anh thì IQ của cậu lại trở về con số không huống chi là những thứ khác. Nếu anh không nói thì Lâm Thâm có vắt hết óc cũng đoán không ra.

Văn Thư Mặc nhìn lòng bàn tay của Lâm Thâm, anh vươn ngón trỏ ra vẽ vòng tròn lên bàn tay cậu, nhỏ giọng nói: “Tớ chỉ để ý đến Nguyễn Băng.”

Lâm Thâm cảm thấy lòng bàn tay mình ngưa ngứa dẫn đến trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy, cậu há miệng cắn lên ngón tay của Văn Thư Mặc, mơ hồ nói: “A Băng là vị hôn phu của Kiều Kiều.”



Chương 34 Sáng nắng chiều mưa

“Cái gì?”

Đây giống như một tia sét đánh ngang giữa bầu trời xanh, trong lúc nhất thời Văn Thư Mặc không thể phản ứng kịp.

Lâm Thâm ngồi xuống bên giường, với một bàn tay to, kéo Văn Thư Mặc ngồi ở trên đùi cậu, hơi thở phả vào tai anh, ngứa ngứa.

” Thư Mặc, nếu tôi thực sự có chút quan hệ gì đó với với A Băng, thì cậu ấy là em rể của tôi.”

Văn Thư Mặc hỏi, “Nguyễn Băng không phải là gay sao? Sao anh ta lại là người yêu của Kiều Kiều?” Anh trước đó ấy đã kiểm tra thông tin của Nguyễn Băng, Nguyễn Băng đã xuất hiện trong một cuộc họp báo trước đó.

“Đương nhiên là không phải. Lúc trước cậu ấy đã nói với phóng viên mình là gay, đó là bởi vì đã xảy ra một số chuyện”. Lâm Thâm từ từ nhớ lại: “Lúc đó A Băng sống trong một căn hộ cao cấp ở thành phố A. Mỗi một ngày, luôn có một bức thư tình được đặt ngoài cửa, ký tên là Hiểu Nhu, bên trên là những lời sùng kính mến mộ đối với Nguyễn Băng, mỗi ngày đều không giống nhau. Nếu đây chỉ là một bức thư tình bình thường cũng có thể làm ngơ, nhưng những bức thư tình ngày nào ở bên trên cũng nhuốm máu. Nơi ở riêng của minh tinh, không ai biết ngoại trừ người đại diện của A Băng và một vài người bạn bè, à A Băng không biết làm thế nào mà fan nữ biết được. ”

“Chuyện này kéo dài một tháng thì cô gái tên Hiểu Nhu xuất hiện. Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp nhưng thoạt nhìn có vẻ âm u. Cô ấy đã tỏ tình với Nguyễn Băng và đe dọa Nguyễn Băng rằng nếu cậu ấy không đồng ý với cô ấy, cô ấy sẽ cắt cổ tay. A Băng nói rất nhiều, cô gái đó tình cảm không những không phai nhạt, mà rút dao ra cắt cổ tay, nhìn máu chảy ra, A Băng hét vào mặt cô gái rằng cậu ấy thích đàn ông. ”

“Cô gái vẫn không tin, cho rằng A Băng đang tìm một cái cớ. A Băng thậm chí còn dỗ dành rồi đưa cô gái đến bệnh viện. May mắn là vết thương không sâu nên cô gái không sao. Sau đó, A Băng nói với Kiều Kiều , Kiều Kiều cho rằng nếu không làm triệt để chuyện này, cô gái này vẫn sẽ tiếp tục chọc phá A Băng, nói không chừng còn ảnh hưởng đến tính mạng, chưa kể đến việc fan nữ tự tử vì một minh tinh, khi sự việc bị phanh phui thì không tốt cho A Băng cho sự nghiệp của A Băng, Kiều Kiều đề xuất để A Băng mở một cuộc họp báo, thứ nhất là những khiến fan cuồng như thế phải từ bỏ, thứ hai là để đề phòng những trường hợp tương tự trong tương lai. ”

Lâm Thâm nói tiếp: “A Băng và Kiều Kiều đã ở bên nhau được 5 năm, hai người luôn ở trong một mối quan hệ tốt đẹp. Dù đôi khi cãi vã, nhưng sau đó đã lại làm lành với nhau. A Băng không muốn Kiều Kiều chịu thiệt thòi, ban đầu muốn rời khỏi làng giải trí, an tâm sống qua ngày với Kiều Kiều, nhưng Kiều Kiều đã luôn động viên và ủng hộ cậu ấy. Buổi tối hôm đó, A Băng đến gặp tôi để nói chuyện với tôi về tên album tiếp theo của cậu ấy. Nếu không, Thư Mặc anh cho rằng là chuyện gì chứ?”

Anh tưởng Nguyễn Băng tới đây là để lên giường với Lâm Thâm, nhưng không ngờ mối quan hệ này lại trong sáng như vậy, anh lại nghĩ bậy bạ như thế, vì chuyện này mà anh mới hờn dỗi rất lâu. Văn Thư Mặc cảm thấy hai má mình hơi nóng, nhưng trong lòng vẫn có chút thắc mắc: “Trước đây có ảnh chụp của anh với Nguyễn Băng trong khách sạn rốt cuộc là chuyện gì?”

” Hôm đó là sinh nhật của Kiều Kiều anh có nhớ không?”

Văn Thư Mặc gật đầu.

Lâm Thâm nói, “Đó là một sự hiểu lầm, đêm đó sau khi bữa tiệc kết thúc tôi lập tức về nha, đi được nửa đường Kiều Kiều gọi điện cho tôi nói rằng A Băng đã uống say và nhờ tôi giúp em ấy. Bức ảnh đó là tôi đang ôm A Băng đến quầy lễ tân của khách sạn. Có Kiều Kiều bên cạnh A Băng, chỉ là bức ảnh trên scandal Kiều Kiều đã bị cắt bỏ. ”

Lâm Thâm ôm lấy eo Văn Thư Mặc, khẽ cắn lên vành tai của anh , nói: “Văn Thư Mặc, tôi nói rồi tôi yêu anh, sao có thể đi tìm người khác? Nhưng dáng vẻ ghen tuông của anh vẫn khiến tôi rất nhớ.”

Vừa nói ngón tay Lâm Thâm vừa chậm rãi vuốt ve lông mày Văn Thư Mặc, lần theo từng chút một, rồi lướt dọc theo má đến môi anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

Về sau tất cả niềm vui, sự tức giận, nỗi buồn đều được Văn Thư Mặc giấu kín trong lòng, đã lâu không thấy Văn Thư Mặc ghen tuông trừ khi còn đi học.

“Tôi……”

Văn Thư Mặc đang cố gắng bác bỏ rằng anh không ghen, những đôi môi của anh đã bị đoạt lấy, nụ hôn rất dịu dàng, sau đó, Lâm Thâm từ từ đẩy Văn Thư Mặc xuống giường, toàn thân ép lên người anh.

Lại một lần nữa lấp kín môi Văn Thư Mặc, tay thì di chuyển lên xuống trên cơ thể anh, trong chốc lát, quần áo của Văn Thư Mặc đã bị lột sạch. Bàn tay từ hai điểm trên ngực di chuyển đến địa phương đã cứng rắn, bất ngờ nắm lấy.

“A……”

Một cảm giác ngứa ran lan tỏa khắp cơ thể, Văn Thư Mặc, người đang đắm chìm trong nụ hôn, đột nhiên mở mắt, Lâm Thâm rất có kỹ xảo mà trêu đùa trêu đùa, Văn Thư Mặc nhanh chóng nhắm mắt lại, thoải mái rên rỉ đứt quãng.

Văn Thư Mặc bắn ra một lần, Lâm Thâm liễn duỗi một ngón tay đi xuống phía dưới của Văn Thư Mặc, kiên nhẫn khuếch trương. Một ngón, hai ngón, ba ngón, Văn Thư Mặc có chút khó chịu mà vặn vẹo thân thể nhưng ngay lập tức bị đè lại, từ từ Văn Thư Mặc đã thành quen rồi, khi Lâm Thâm rút ngón tay ra, liền cảm thấy có chút trống rỗng, rất muốn được lấp đầy.

Một vật lớn nóng bỏng để trước khẩu huyệt Văn Thư Mặc, chỉ là không tiến vào, khiến Văn Thư Mặc có chút nghi hoặc.

“Muốn sao?”

Lâm Thâm cười xấu xa hỏi, Văn Thư Mặc mắt nhắm mắt mở nhìn cơ thể cậu, anh không trả lời mà chỉ gật gật đầu.

“Anh muốn cái gì?” Như thể đang cố ý trêu chọc anh.

Da thịt cả người Văn Thư Mặc hòng lên, đặc biệt là khuôn mặt đỏ ửng, Lâm Thâm vẫn là trêu chọc anh: ” Thư Mặc, anh còn muốn thế nào? Nói đi, tôi sẽ làm thỏa mãn anh.”

“Tôi muốn…..anh.”

Cuối cùng, Văn Thư Mặc đành đi trái ngược nội tâm mình, nói những lời đáng xấu hổ như vậy.

” Được.”

Khi vừa nói xong lời này, Lâm Thâm đã lập tức cắm vào, hai người đồng thời phát ra một tiến thở dài thỏa mãn.

“Không cần…” Không biết đã làm bao lâu, Văn Thư Mặc cảm thấy tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi mà Lâm Thâm vẫn còn chưa làm xong, anh đành xin tha nói.

“Ai vừa nãy còn nói muốn, giờ thì không muốn nữa sao?”

Giọng nói Lâm Thâm nhẹ nhàng, nhưng động lại rất cực kỳ tàn nhẫn.

“Không được rồi… tôi không được nữa… không được nữa…” Văn Thư Mặc cảm thấy thắt lưng rã rời, ngày mai làm sao mà đi làm được?

Cuối cùng, một tiếng chuông đã cắt ngang hai người. Văn Thư Mặc đẩy Lâm Thâm rồi nói, “Điện thoại của tôi.”

Ai lại muốn bị quấy rầy khi làm loại chuyện này, sắc mặt Lâm Thâm đột nhiên tối sầm lại: “Nửa đêm gọi điện thoại nhất định là quấy rối, không có vấn đề gì!” Nói xong cậu càng tăng lực độ, khiến Văn Thư Mặc không thể lấy điện thoại di động của mình.

Chuông reo lên một lúc, dừng lại, hai phút sau lại vang lên.

Văn Thư Mặc cố gắng chống đỡ bật thân mình lên với lấy điện thoại, nhìn thấy chữ Tề Đông hiện lên trên màn hình, nói với Lâm Thâm: “Anh dừng lại, là Tề Đông.”

Làm sao có thể khiến cậu dừng lại vào lúc này?

Lâm Thâm không dừng lại, Văn Thư Mặc đột nhiên đẩy anh ra, trịnh trọng nói: “Tề Đông nhất định có chuyện quan trọng nên mới gọi điện cho tôi muộn như vậy.”

Vai của Tề Đông lại do Nguyễn Băng đảm nhận, chắc có sự hiểu lầm nào đó, Tề Đông gọi cho anh muộn như vậy chắc chắn là có việc gấp, có thể đã xảy ra chuyện với đoàn phim hoặc có vấn đề gì đó với nhân vật. Trong lúc nhất thời có quá nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu, Văn Thư Mặc cảm thấy đau đầu, mặc áo choàng tắm vào để ra bên ngoài phòng ngủ nghe điện thoại, anh không để ý rằng độ ấm trong mắt Lâm Thâm lập tức lạnh như băng.

Lại là Tề Đông! Lâm Thâm nhìn bóng người ngoài cửa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không thấy đau.

Tiêu Tùng là chỉ là người yêu giả, Nguyễn Băng là một sự hiểu lầm, Văn Thư Mặc, tôi tự hỏi bản thân rằng tôi không có lỗi gì với anh. Nhưng mà, tại sao chỉ là một cuộc gọi của Tề Đông, lại khiến anh tàn nhẫn đẩy tôi ra như vậy? Rốt cuộc anh xem tôi là cái gì?



Chương 35 Không thể buông tay

“Alo, xin chào ngài, cho hỏi có phải là Văn tiên sinh không? Tôi là Tiểu Vương, người đại diện của Tề Diệp.”

“Tôi biết, muộn như vậy có chuyện gì xảy ra?” Văn Thư Mặc nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu bên kia của điện thoại, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng nhạc dồn dập, giống như một quán bar. Giọng của Tiểu Vương nghe vô cùng gấp gáp, chắc là Tề Đông có chuyện, anh không khỏi nói chậm lại, với giọng điều nhằm xoa dịu lòng người: “Đừng lo lắng, từ từ nói.”

“Là như thế này.” Tiểu Vương thở phào nhẹ nhõm, “Tề Diệp hôm nay không biết phát điên vì cái gì, nhất định phải chạy đến quán bar này uống rượu, hiện tại lại cùng người khác đánh nhau…”

“Tại quán bar nào?”

“Hình như là …quán bar Nạp.”

“Tôi sẽ đến ngay.” Văn Thư Mặc cúp máy thở dài, đó là nơi anh và Tề Đông gặp nhau.

Anh quay trở lại phòng ngủ, trước giá treo áo quần anh cởi bỏ quần áo bản thân, Văn Thư Mặc có thể cảm nhận được rằng ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thâm chưa hề rời khỏi anh kể từ khi cậu bước vào cửa phòng ngủ.

Lâm Thâm bước tới, nắm lấy cổ tay Văn Thư Mặc rồi hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Văn Thư Mặc định dùng tay kia hất tay Lâm Thâm ra, nhưng lại phát hiện lực đạo của cậu lớn đến kinh người, anh ăn đau không khỏi nhíu mày, “Buông ra, tôi đang rất vội.”

“Anh đi đâu vậy?” Lâm Thâm lặp lại lần nữa, giọng nói càng ngày nặng nề.

“Đi cứu Tề Đông, trong quán bar xảy ra chuyện.” Bất đắc dĩ, Văn Thư Mặc đành phải giải thích.

“Anh là ba của anh ta sao?” Lâm Thâm tức giận nói, “Có chuyện gì cũng tìm đến anh.”

Văn Thư Mặc bĩu bĩu môi, không có trả lời, chỉ dùng sức hất tay Lâm Thâm ra, rồi im lặng thay quần áo.

“Hôm nay chỉ cần anh bước ra khỏi cánh cửa này.” Giọng nói lạnh lùng và tức giận của Lâm Thâm từ phía sau truyền đến, “Chúng ta sau này sẽ là ai đi đường nấy.”

Văn Thư Mặc sửng sốt, quay đầu lại nhìn Lâm Thâm.

Lâm Thâm cũng đang nhìn Văn Thư Mặc, chỉ là tấm gương đang phản chiếu ánh sáng, cậu không thể nhìn thấy ánh mắt của Văn Thư Mặc lúc này, chỉ thấy đôi môi Văn Thư Mặc mím chặt, bàn tay nắm chặt lại, ngón tay cái dường như bị chèn ép vào thịt của đốt ngón tay trỏ.

Thời gian vào lúc này như ngừng trôi.

Cuối cùng, Văn Thư Mặc cúi đầu rời đi không nói một lời.

Trong không khí màn đêm còn lưu lại mùi hương dễ chịu của anh, Lâm Thâm nhìn căn phòng trống trải, cậu có chút không thể tin, Văn Thư Mặc cứ thế này mà rời đi mà không nói một lời?

Cậu thậm chí còn nói hai người sẽ mỗi người một ngả để uy hiếp Văn Thư Mặc, nhưng cậu vẫn không thể giữ được anh.

Lâm Thâm đập mạnh tay vào tường như để trút giận, mày nhíu lại cùng và đôi mắt nhắm chặt lại cho thấy cậu hiện tại vô cùng đau đớn. Cậu từ trước đến nay vẫn luôn là một người kiêu ngạo, là Thái tử gia được nhà họ Lâm bao bọc trong lòng bàn tay, cộng thêm sự ưu tú của bản thân, nếu như không yêu Văn Thư Mặc, có lẽ Lâm Thâm cả đời này làm chuyện gì cũng sẽ thuận buồm xuôi gió, căn bản không biết hai chữ thất hại là gì.

Cậu bất lực ngồi xuống dưới đất, một tay vươn tới bàn cạnh giường, với lấy điện thoại.

Những thứ trước mắt có vẻ hơi mơ hồ, Lâm Thâm hơi nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Jelly, liên lạc với Lý tổng.”

“Nhưng ông chủ, bây giờ đã muộn quá rồi…” Jelly có chút do dự.

“Con phố đó đều là của anh ta, Văn Thư Mặc chỉ vừa mới ra ngoài chuẩn bị đi tìm người.” Lâm Thâm nói với giọng điệu không thể từ chối: “Đừng để anh ấy xảy ra chuyện gì.”

Ngay khi Jelly nghe thấy đó là Văn Thư Mặc, người trong lòng của ông chủ, không thể để xảy ra một chút sự sai sót nào, từ cơn buồn ngủ vội vàng chạy đi làm ngay: “Được rồi, ông chủ.”

Lâm Thâm vùi mặt thật sâu vào gối của Văn Thư Mặc, nơi có hơi thở của người anh yêu. Xe Văn Thư Mặc phóng tới rất nhanh, không biết anh đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, nhưng anh rõ ràng biết mình không nóng lòng muốn cứu Tề Đông, anh tìm kiếm cảm giác kích thích của cái chết này hoàn toàn vì những lời nói dứt khoát của Lâm Thâm. Những hình ảnh hiện lên trong đầu anh đều là vẻ mặt lãnh đạm của Lâm Thâm, cậu nghiêm túc sao.

Khi anh nghĩ rằng Lâm Thâm đang nghiêm túc nói lời chia tay với mình, trái tim của Văn Thư Mặc như bị bóp nghẹt, không khỏi lại tăng lực đạo dẫm chân ga.

” Văn tiên sinh, anh đến rồi.”

Tiểu Vương đang đứng ở cửa quán bar Nạp chờ đợi, khi nhìn thấy Văn Thư Mặc mặt mày u ê nhanh chóng dãn ra, như thể gặp được vị cứu tinh.

Văn Thư Mặc ra hiệu dẫn đường: “Vừa đi vừa nói.”

“Văn tiên sinh, xin lỗi tôi hỏi một câu.” Tiểu Vương nhìn anh, ánh mắt lóe lên: “Người pha rượu nói trước đây anh với Tề Diệp là người yêu, chuyện này…”

“Là anh ấy hiểu lầm.” Văn Thư Mặc nhìn không chớp mắt giải thích, “Tôi từng là bạn rất tốt với Tề Diệp.”

Tiểu Vương gật đầu: “Cậu ấy ở trong phòng phía trước.”

Văn Thư Mặc mở cửa phòng, tiếng nhạc ầm ĩ chấn động màng nhĩ, còn có mùi hăng hắc của thuốc lá và rượu, anh không thể không bịt mũi ngậm miệng mà đi vào trong.

Tề Đông bị một đám người vây quanh, Văn Thư Mặc đẩy đám người sang một bên,cúi đầu nhìn Tề Đông đã say đến bất tỉnh, nói: “Đã đến giờ về nhà rồi, Tề Diệp.”

Tề Diệp nhìn Văn Thư Mặc rồi nhe răng, ngay ngốc nuốt nước miếng một cái, đẩy Văn Thư Mặc ra, cầm lấy bình rượu uống một ngụm: “Tề Diệp là ai?”

“Tề Diệp chính là anh.” Xem ra anh ấy say thật rồi, Văn Thư Mặc cảm thấy gân xanh trên trán của mình đều nổi lên.

“Không.” Tề Diệp đột nhiên nghiêm túc nhìn Văn Thư Mặc , “Tề Đông! Tôi tên là Tề Đông.” Nói xong liền ngây ngốc tiếp tục uống rượu.

Lúc này, một thanh niên trong đám người nhuộm tóc sặc sỡ bước ra vỗ vai Văn Thư Mặc, giọng điệu khinh thường: “Anh là người do cái thằng nhóc ngu xuẩn này gọi đến sao?”

Văn Thư Mặc nhìn nghiêng về phía thanh niên, giáo dưỡng tốt từ nhỏ làm anh dù có đối mắt với bất cứ loại người trong trường hợp nào cũng có thể hào phóng và khéo léo, anh mím môi, hơi hơi gật đầu.

“Thằng nhóc này làm đổ thùng rượu của chúng tôi, rồi còn làm bị thương một người bạn của tôi … Anh nói …”

Vấn đề có thể dùng tiền giải quyết thì không thành vấn đề, Văn Thư Mặc trực tiếp nói: “Bao nhiêu anh cứ nói.”

“Ôi trời, anh thật hào phóng.” Có thanh niên này mở đầu những người xung quanh bắt đầu ồn ào theo, “Nhưng tôi không thiếu tiền”.

Văn Thư Mặc kìm nén sự tức giận trong lòng kiên nhẫn hỏi: “Vậy thì anh muốn bồi thường gì?”

Lúc này, người thanh niên cong eo, chống vai, bộ dạng đáng khinh xoa xoa lòng bàn tay, rồi ghé sát tai Thư Mặc : “Anh, tôi thấy anh lớn lên nhìn cũng đẹp, vậy sao không chơi với anh em chúng tôi.”

“Chơi?” Văn Thư Mặc nở một nụ cười đầy ẩn ý, nhóc này thật là ngây thơ, lúc mình còn học đại học chắc nhóc này vẫn còn quấn tã. “Tiểu Vương, đưa Tề Diệp đến xe của tôi rồi chờ tôi.” Văn Thư Mặc đỡ Tề Đông đứng dậy, đưa cho Tiểu Vương.

“Văn tiên sinh, vậy anh …” Lúc đi Tiểu Vương lo lắng nhìn anh

Văn Thư Mặc cười nói: “Đừng lo lắng.”

Anh đi theo nhóm côn đồ trẻ tuổi ra khỏi phòng, vào hội trường. Thiếu niên vỗ mông Văn Thư Mặc : “Trước tiên cùng mọi người khiêu vũ.”

Đứa trẻ này thực sự can đảm, khi Văn Thư Mặc đang thực sự nghĩ cách đối phó thì một đám nhân viên mặc đồng phục bảo vệ đột nhiên ập đến bao vây đám thanh niên kia. Những cảnh như vậy thường thấy trong các quán bar, nó không ảnh hưởng đến bầu không khí của những người khác.

Với ánh đèn nhấp nháy, Văn Thư Mặc có thể nhìn thấy người đi tới: “Thì ra là Lý tổng.”

Lý Thanh Nguyên, một người giàu có nổi tiếng ở thành phố Sa sở hữu con phố này. Vài năm trước, Văn Thư Mặc có duyên gặp anh ta tại một bữa tiệc mà Từ Chính đã kéo anh đi cùng.

Lý Thanh Nguyên đưa tay ra, cười: “Tổng biên tập Văn, cháu trai của tôi không hiểu chuyện.”

Hóa ra là cháu trai của Lý Thanh Nguyên và là con của gia đình họ Lý. Chẳng trách cậu ta không thiếu tiền. Chỉ là cách đứa trẻ này được dạy dỗ, thật sự khiến anh lo lắng cho tương lai của gia đình họ Lý. “Tôi không để tâm chuyện đó.” Văn Thư Mặc đáp, nói một cách lịch sự.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý, cậu có thể về trước nghỉ ngơi.” Lý Thanh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng thử nói: “Vậy tôi phiền cậu trước mặt Lâm tổng nói tốt vài câu nói vài câu.”

“Nhất định rồi.”

Lâm Thâm, hóa ra là Lý Thanh Nguyên do Lâm Thâm gọi đến.

Văn Thư Mặc cảm thấy nụ cười trên môi cùng sắp không diễn nổi nữa, anh cảm giác có thứ gì đó trong lồng ngực sắp nổ tung, đau đớn khiến anh không thở nổi.

Rõ ràng rằng cậu nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh, nhưng cậu vẫn giúp anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom