• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full TANG DU PHI VÃN (1 Viewer)

  • Chương 12

Tôi vô cùng kinh ngạc.



“Gì chứ?”



Bạch Trạm quay đầu nhìn tôi, giữa dòng người tấp nập, đôi mắt anh ta càng sáng.



“Tôi nói…”



“Nếu như cạnh tranh công bằng, tôi cũng muốn một ngày hẹn hò, không quá đáng chứ?”



Thật ra vốn tôi nên từ chối, nhưng mà nhớ đến cảm giác rung động đêm nay trên sàn nhảy, tôi chần chừ.



Lời từ chối vẫn không thể nào thốt ra khỏi miệng, nhìn nhau một lát, tôi gật đầu: “Được.”



Khoảnh khắc rung động thật sự quá đáng sợ, nên là đã qua mấy tiếng rồi, lúc này nhớ lại, trong lòng vẫn còn rung động.



Tôi cũng muốn biết, rốt cuộc tôi có rung động với Bạch Trạm hay không.



Thấy tôi trả lời, Bạch Trạm ngoắc ngoắc tay: “Đi thôi, đưa em về trường.”



Tôi ngẩn ra: “Đi về?”



Bạch Trạm hỏi lại: “Không thích?”



Nói xong, anh ta giả vờ ấm ức nghiêng đầu nhìn tôi: “Những cô gái đó đều mong được đi dạo với tôi.”



Những lời này bất ngờ kích thích vào dây thần kinh nào đó của tôi, níu chặt áo khoác, tôi cau mày nói: “Bạch Trạm, tôi đâu phải là em gái mê đắm anh.”



Có lẽ là thấy giọng điệu tôi không ổn, Bạch Trạm cũng không đùa nữa, anh ta cười nhún vai: “Tôi biết, nhưng mà…”



Anh ta bỗng một câu chuyển đề tài, lẳng lặng nhìn tôi:



“Nhưng mà, tôi là chàng trai mê đắm em.”



Ngẩn ra hai giây, lúc lấy lại tinh thần, Bạch Trạm đã bắt một chiếc taxi, cũng mở cửa xe cho tôi: “Mau lên xe.”



Tôi vội vàng bước nhanh về phía trước, cúi người lên xe, lúc đang định chừa chỗ cho anh ta, Bạch Trạm lại cười cười: “Tôi ngồi đằng trước.”



Nói xong, anh ta đóng cửa xe, một mình đi đến bên cạnh ghế lái.



Báo địa chỉ trường học, tôi lẳng lặng nhìn Bạch Trạm đang ngồi trước để lộ ra góc áo, người đó… dù sao cũng lịch lãm đó chứ.



Quán bar cách trường học cũng không xa lắm, chưa đến hai mươi phút đi xe.



Lúc xuống xe, Bạch Trạm chủ động thanh toán tiền xe, cũng đi trước xuống xe mở cửa xe cho tôi.



Nghĩ đến việc anh ta không ở kí túc xá trường, tôi khách sáo nói: “Anh đừng đi vào, trong trường không nguy hiểm.”



“Không được.”



Bạch Trạm không hề chần chừ từ chối: “Vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, đừng nói là trong trường, dù là ở phòng ngủ cũng có thể gặp nguy hiểm.”



Tôi nhíu nhíu mày: “Đây là lời khen sao?”



Bạch Trạm lại nhướng mày càng cao hơn: “Lẽ nào khen vậy vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”



Chúng tôi đều cười, Bạch Trạm cùng sóng vai đưa tôi về đến dưới lầu kí túc xá.



“Thật ra thì…” Bạch Trạm quay đầu nhìn tôi: “Em thích cười hơn trong tưởng tượng của tôi.”



Tôi ngạc nhiên.



Tôi thích cười sao?



Tôi không biết đó, người thân quen với tôi nhất là Nghiêm Hách đã rất nhiều lần nhổ nước bọt, nói gương mặt cứng ngắc của tôi chỉ khi nhìn thấy trai đẹp mới cười phóng đãng.



Tất nhiên, cậu ta dùng từ không phù hợp lắm, nhưng nội dung chính cũng không sai.







Trừ lúc trêu trai, bình thường tôi cũng không thích cười lắm.



Đang định phản bác, tôi bỗng nhận ra trên đường về với Bạch Trạm, số lần tôi cười có vẻ cũng không ít.



Tôi cau mày, cuối cùng vẫn không tiếp tục đề tài này, khoát tay nói: “Được rồi, tôi đi vào, anh về đi.”



“Được.”



Bạch Trạm cầm lấy áo khoác mà tôi đưa cho anh ta, nhưng cũng không vội mặc vào, trái lại tiện tay khoác lên tay.



Tôi vừa xoay người đi được hai bước, bỗn nghe anh ta gọi tôi:



“Lâm Tang Vãn.”



Tôi quay đầu, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau đó, anh ta ngẩn ra, hơi chột dạ nghiêng đi tránh ánh mắt tôi, sau đó thấp giọng hỏi: “Có thuốc lá không?”



“Có.” Tôi móc trong túi ra một bao thuốc lá, sau khi hơi chần chừ thì ném cả gói cho anh ta.



“Nữ sĩ, nhịn chút đi.”



Anh ta bắt được gói thuốc, cười cười: “Cảm ơn.”



Tôi không trả lời, xoay người lên lầu, đằng sau hình như vang lên tiếng bật lửa.



Đã qua giờ đóng cửa đi ngủ từ lâu, nhưng mà trường học của chúng tôi cũng không quá nghiêm, hơn nữa quan hệ của tôi và dì quản lý cũng rất tốt, nên vừa gõ cửa thì dì đã để tôi đi vào.



Lúc về phòng, rửa mặt tắm rửa rồi đi ngủ, lúc đang chuẩn bị lên giường, đi ngang qua trước cửa sổ đúng lúc nhìn thấy một người đứng dưới lầu.



Ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu lên làm bóng anh ta kéo dài.



Không phải Bạch Trạm thì còn có thể là ai.



Anh ta đứng dưới đèn đường, trên tay có vẻ còn kẹp điếu thuốc, tôi đứng ở trước cửa sổ, có thể thấy được trêu đầu ngón tay anh ta sáng rồi chợt tắt.



Rõ ràng tôi không hề phát ra tiếng động, nhưng sau khi nhìn anh ta mấy giây, Bạch Trạm lại như có thể cảm giác được, bỗng ngẩng đầu nhìn sang đây.



Tôi không kịp trốn tránh, bốn mắt nhìn nhau với anh ta.



Dưới lầu, Bạch Trạm cười cười, ngậm thuốc lá mặc áo khoác vào, sau đó vẫy vẫy tay với tôi, lúc này mới từ từ đi mất.



Tôi lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh ta, đang lúc ngẩn ra, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói: “Vãn Vãn, cậu và Bạch Trạm qua lại lúc nào thế?”



Tôi giật mình, nhìn lại, hóa ra là bạn cùng phòng Trì Việt.



Cô ấy mặc đồ ngủ, vẫn còn ngái ngủ nhìn ra cửa sổ, nhìn thoáng qua hình như là định đi tiểu đêm.



“À.” Tôi lên tiếng: “Mới quen, bạn bình thường thôi.”



Trì Việt gật đầu: “Cậu cách xa anh ta một chút, mình có người bạn qua lại với anh ta, nghe nói lúc Bạch Trạm chia tay rất kiên quyết, không nhớ đến tình xưa, lúc bạn mình chia tay anh ta thì rất lâu mới vượt qua được đó.”



Tôi yên lặng nghe, cuối cùng cười cười: “Yên tâm, trước mắt mình và anh ta chỉ là bạn thôi.”



“Vậy thì tốt rồi.” Trì Việt gật đầu, xoay người vào wc.



Quay lại, bóng dáng của Bạch Trạm đã biến mất, nhưng mà tôi hơi mất ngủ.



Cũng không phải là có tâm sự gì, chỉ là nằm trằn trọc trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, sau đó chỉ đơn giản kéo rèm giường lại đeo tai nghe xem phim, nhưng mà chỉ vừa xem phim được một lúc, bỗng nhận được một lời mời kết bạn.



Lại là Bạch Trạm.



Sau khi gửi lời mời kết bạn, tin nhắn nhanh chóng được gửi đến: “Vẫn chưa ngủ?”



“Ừm.”



Dừng lại một chút, tôi lại trả lời: “Đang xem phim.”



Sau dăm ba câu, tôi vậy mà lại tám chuyện với Bạch Trạm, không thể không nói, cách Bạch Trạm tán gái cực kỳ đa dạng.







Anh ta rất bướng bỉnh, hơn nữa còn rất biết cách nối dài câu chuyện, dù tôi trả lời ờ ờ ừm ừm, anh ta cũng có thể kéo dài cuộc nói chuyện, không hề tẻ nhạt.



Hơn nữa dù tôi có nói gì, anh ta cũng có thể nói tiếp được.



Nếu như không biết đối phương là hải vương, hơn nữa còn là một hải vương nổi tiếng, sợ rằng tôi sẽ thật sự cho rằng bản thân đã gặp được tri kỷ tâm hồn đồng điệu.



Nhưng mà, tiếp xúc càng lâu, càng hiểu được nhóm nữ sinh vây quanh anh ta.



Không thể trách các cô ấy, là đẳng cấp của Bạch Trạm quá cao.



Một đêm này, tôi gần như nói chuyện phiếm với Bạch Trạm đến khi ngủ, sau đó, Bạch Trạm gửi tin nhắn giọng nói cho tôi, vì để không làm phiền bạn cùng phòng, cả quá trình tôi đều không nói lời nào, trong tai nghe toàn là giọng nói của Bạch Trạm.



Trái lại Bạch Trạm lại rất kiên nhẫn, nghe nói tôi mất ngủ là anh lập tức lên mạng tìm kiếm các câu chuyện cổ tích ngắn kể cho tôi nghe.



Tôi dở khóc dở cười, gõ chữ gửi anh ta: “Bạch Trạm, xem ra anh không phải là hải vương, là giáo viên mầm non.”



Tôi cũng không phải là trẻ con, kiểu kể chuyện cổ tích như này đã hết hiệu quả kể từ năm tôi tám tuổi rồi.



Nhưng mà cuối cùng vẫn chịu mất mặt.



Cũng không biết có phải do giọng kể chuyện của Bạch Trạm quá dịu dàng không, hoặc là những lời lải nhải liên tục bên tai quá hấp dẫn.



Vừa hết một chuyện, tôi đã mơ màng ngủ.



Lúc thức dậy đã là giữa trưa hôm sau.



Tôi xoa xoa trán, ở trên giường xem đồng hồ: Hơn mười một giờ.



Trên điện thoại có hơn mười cuộc gọi bị nhỡ, đều là Ôn Kỳ.



Tôi hơi ngẩn ra, Ôn Kỳ? Anh ấy gọi nhiều cuộc như vậy làm gì?



Không nghĩ nhiều, tôi bấm điện thoại.



Chỉ mới một hồi chuông thì điện thoại đã được kết nối, giọng nói của Ôn Kỳ nhanh chóng vang lên bên tai: “Tang Vãn?”



“Anh Ôn Kỳ, anh gọi em à?”



“Ừm.”



Anh cúi đầu trả lời: “Thấy em không nghe điện thoại, hơi lo lắng, nên gọi hơi nhiều.”



Tôi định mở miệng, bõng nhớ đến hình như đêm qua… đã hẹn là hôm nay “hẹn hò” với anh ấy một ngày.



Lại nhìn đồng hồ báo thức trên giường, tôi xấu hổ nói: “Anh Ôn Kỳ, thật ngại quá, em ngủ quên mất…”



“Không có gì.”



Đầu bên kia điện thoại là tiếng ngậm cười của Ôn Kỳ: “Vậy bây giờ em đã dậy chưa, anh chờ em ở cửa trường học.”



“Được.”



Cúp điện thoại, tôi vội vàng thay quần áo rửa mặt, trang điểm đơn giản rồi xuống lầu.



Quả nhiên vừa ra cổng trường đã nhìn thấy Ôn Kỳ.



Anh dựa ở cửa xe, một tay cầm túi, lẳng lặng nhìn về phía cửa trường học.



Thấy xe, cũng thấy người.



Những nữ sinh đi đi lại lại thường lén nhìn anh ấy.



Tôi bước nhanh đến, theo thói quen vỗ vai anh: “Anh Ôn Kỳ, chúng ta đi đâu thế?”



Ôn Kỳ lẳng lặng nhìn tôi, một lát sau, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vãn Vãn, hôm nay chúng ta thử hẹn hò.”



Tôi hơi ngẩn ra, sau đó thăm dò khoác tay anh: “Như vậy sao?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom