• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full TẬN THẾ CŨNG ĐÁNG YÊU ĐẤY CHỨ (1 Viewer)

  • Phần 4 END

10.
Hét xong câu đó, tôi nhanh chóng xé hai miếng vải từ trên áo xuống, một miếng trói chặt tay Nhan Tri Hoan, miếng còn lại quấn một vòng từ miệng cô ta ra sau đầu nhằm đề phòng cô ta cắn người lung tung.

Tôi tát cô ta một cái: “Tỉnh táo lên!”

Đôi mắt mất đi tiêu cự của Nhan Tri Hoan như thanh tỉnh thêm phần nào. Tôi coi như mình hông thấy, lại bốp bốp tát thêm mấy cái nữa.

Cư dân mạng:

[Mấy cái tát này của chị Trà có vẻ như là mang theo cả ân oán cá nhân rồi.]

Tôi coi như là điều bâng quơ, ân cần hỏi: “Chị Hoan, chị sao rồi?”

Nhan Tri Hoan về cơ bản đã khôi phục ý thức.

Cô ta không thèm so đo tôi lấy việc công báo thù riêng, bĩu môi, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Đêm đó, nó cắn rách một mảng da nhỏ của tôi.”

“Tôi tưởng là không sao nên mới không nói với mọi người, bây giờ phải làm sao đây….”

Thảo nào. Virus zombie có tính truyền nhiễm rất mạnh, chỉ cần bị cắn là sẽ bị nhiễm.
“Ừm….chị ngừng khóc trước đã, không nghiêm trọng như chị nghĩ đâu.”

Tôi không có chút tự tin nào mà an ủi cô ta.

Thẩm Quý Bạch và Hứa Nghiễn đang muốn đi lên giúp một tay, trói Nhan Tri Hoan cố định trên cái ghế thì bị tiếng hét bất thình lình của cô ta dọa sợ.

“Quý Bạch, anh đừng qua đây! Bây giờ em thật xấu xí, hu hu hu ….”

Sau khi xuyên thủng lớp cuối cùng, bầu không khí giữa hai người họ luôn kì lạ.
Chỉ là lúc này Thẩm Quý Bạch không có ý né tránh cô ta nữa.
Âm thanh trầm thấp của đàn ông như mang theo từ tính, có năng lực trấn an cực mạnh: “Không xấu mà, cho dù có biến thành zombie thì em cũng là một chiếc zombie xinh đẹp.”

Nhan Tri Hoan bị dáng vẻ phát điên vừa nãy của chính mình dọa sợ, nước mắt nước mũi tèm lem, không chút dính dáng gì đến nữ minh tinh tạo hình tinh xảo trên màn ảnh kia nữa.

“Giết tôi đi, Vương Tiểu Trà, không phải cô có thể tay không vặn đầu zombie sao?”

“Coi như tôi cầu xin cô, tôi không muốn trở thành một con zombie chỉ biết cắn người.”

“À đúng rồi, tuy tôi ghen tị cô gần gũi với Thẩm Quý Bạch, nhưng đối với cô không có bao nhiêu hận ý cả.”

“Trừ việc thỉnh thoảng đá xéo cô mấy câu thì tôi vẫn chưa làm gì cả….lúc cô giết tôi có thể dứt khoát một chút được không, tôi sợ đau hu hu hu …. ”

“Còn nữa, có thể để cho tôi được toàn thây không?.... thịt của tôi chưa chắc đã ngon đâu.”

Não tôi load thật nhanh.

Trong tình huống này, lựa chọn sáng suốt nhất là từ bỏ Nhan Tri Hoan. Nếu giữ một kẻ đang chấp chới ở ranh giới của sự biến dị ở lại, thì ở trong biệt thự chết, ra ngoài cũng là chết. Từ bỏ một người, hay là chúng ta đồng quy vu tận….

Tôi suy đi nghĩ lại một lát.
Cuối cùng vẫn lựa chọn nắm lấy đôi bàn tay lạnh như băng sắp sửa biến dị vặn vẹo của Nhan Tri Hoan. Hít sâu một hơi, tôi run rẩy an ủi lấy Nhan Tri Hoan, cũng là đang an ủi bản thân mình:
“Nhân dân cả nước đều đang theo dõi, chúng ta không có tư cách lùi bước.”

11.
Tôi nghiến răng, đưa ra một quyết định quan trọng: “Đợi một lúc nửa mở cửa ra, sau khi tôi ra ngoài lập tức đóng lại.”

Thẩm Quý Bạch cùng Hứa Nghiễn đều sững sốt : "Chị muốn làm cái gì?"

"Còn tiếp tục dong dài như vậy, thứ chờ đợi chúng ta chỉ có tử vong mà thôi."

"Không bằng tôi ra ngoài đánh lạc hướng chúng, hai người mang Nhan Tri Hoan lên xe, mau chóng lái xe đến bệnh viện, nói không chừng cô ấy vẫn còn cơ hội sống.”
“Dù cho cái tỷ lệ này cực kỳ bé nhỏ.”

Kề vai sát cánh cùng chiến đấu lâu như vậy, mặc dù Nhan Tri Hoan ăn nói có chút điêu ngoa khó nghe, nhưng tội không đáng chết, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ta biến thành một cái xác không hồn không có tình cảm.

Thẩm Quý Bạch thần sắc ngưng trọng: "Muốn đi cũng là tôi đi, ở đây có hai người đàn ông chúng tôi, há lại để một người phụ nữ như cô đi tìm chết thì còn ra thể thống gì nữa?”

Tôi bình tĩnh nói: "Anh đi thì chắc chắn là đi chịu chết, còn tôi đi thì vẫn còn khả năng sống sót.”

Thẩm Quý Bạch hạ giọng mắng một câu thô tục rồi xoay người đi không nói nữa.

Hứa Nghiễn cũng khuyên tôi, "Chị Tiểu Trà, đợi một chút đi, nói không chừng ngày mai bọn chúng lại tản đi mất thì sao?”

Tôi nhìn thật sâu vào mắt anh ta: "Nếu như tôi không chết, vậy kẻ gây ra tất cả những thứ này, sẽ phải trả một cái giá thật đắt.”

Ngay khi tôi hạ quyết tâm, chuẩn bị khởi hành thì chuông điện thoại di động đột ngột vang lên:

"Xin chào cô Vương Tiểu Trà, tôi là người tổng phụ trách quân đội thành phố này, tôi họ Lưu."

"Hả?"

"Chuyện là như vậy, người dân thành phố đồng lòng cùng gửi yêu cầu lên trên, hi vọng Chính phủ có thể cử người đến viện trợ chương trình 「Zombie lui! Lui! Lui」, nhận thấy chương trình này có nhiều cống hiến về mặt tinh thần cho thành phố, tôi quyết định đồng ý với thỉnh cầu của người dân.”

“…Người dân? Thỉnh cầu!”

“Đúng vậy, họ tự xưng là fan trung thành của chương trình. Cô Vương yên tâm, chúng tôi sẽ phái đội quân tinh nhuệ nhất, mang theo trang bị vũ khí tối tân nhất…. ”

Đoạn sau tôi không còn nghe rõ nữa, chẳng biết từ bao giờ nước mắt đã làm nhoè đi tầm nhìn.
Khu bình luận tràn ngập tiếng reo hò:

[Wao, không ngờ lại có hiệu quả thật!]

[Ahhhh chị Trà đừng khóc mà, chúng em không nỡ nhìn chị hi sinh bản thân.]

[Hu hu hu tôi cũng muốn khóc, cảm giác bùng cháy, máu trong người như đang sôi lên là sao zị nè?]

[Sức mạnh quần chúng là vô địch! Chị không phải đang chiến đấu một mình, mọi người cũng đang chiến đấu, toàn nhân loại đều đang chiến đấu. ]

Nửa giờ sau , máy bay trực thăng được Chính phủ phái tới đang xoay quanh biệt thự. Có zombie ngẩng đầu, quan sát một cách mông lung, xem ra bọn chúng còn chưa biết cái chết của mình sắp tới rồi.

May mắn, thật may mắn là vẫn kịp. Một tiếng nổ thật to vang lên, tôi mặc niệm dưới đáy lòng. Đúng vậy, tất cả mọi người đều đang chiến đấu.

12
Sức mạnh của khoa học kỹ thuật đúng là vô tận.

Chính phủ mới nghiên cứu ra mười mấy loại vũ khí, chuyên môn dùng để đối kháng với zombie, còn chưa được sử dụng với quy mô lớn.

Người được trực tiếp sử dụng là tôi thấy rằng con hàng này “cành cạch” rất dễ dùng, cuối cùng cũng không cần phải dùng tay không xé zombie cũng có thể một phát mất mạng.

Hơn một trăm con zombie giương nanh múa vuốt chỉ tốn không đến nửa giờ liền bị tiêu diệt sạch.

Lưu sĩ quan là một người đàn ông trung niên, chào hỏi tôi vô cùng thân thiện: "Cô Vương, là kinh nghiệm của cô đã gây dựng lòng tin cho đoàn đội nghiên cứu khoa học, tăng cao tốc độ nghiên cứu phát minh của họ."

Tôi mỉm cười: "Ngài quá khen rồi, so với cống hiến về mặt tinh thần, tôi càng muốn làm cái gì đó thực tế hơn."

Không đợi Lưu sĩ quan hỏi, Thẩm Quý Bạch đã kéo Hứa Nghiễn đang bị trói hai tay sau lưng tới.

"Anh ta chính là vua zombie trong truyền thuyết."

Giọng nói của tôi không có chút cảm xúc nào, nhưng lại giống như giọt nước sôi nhỏ vào chảo dầu nóng bỏng vậy.

"............... là tiểu thiếu gia nhà họ Hứa?"

"Đúng vậy."

Tôi vân vê mái tóc, ánh mắt nhìn về phía Hứa Nghiễn không có chút độ ấm nào: "Chúng ta đang nhầm lẫn một cái khái niệm ——"

"Vua zombie, không nhất định là zombie, mà cũng có thể là con người."

“Chúng ta thường xuyên cảm khái rằng zombie đã trở nên thông minh hơn, nhưng nếu như có con người đang dẫn dắt chúng, thì tất cả đều trở nên hợp lí rồi."

Hứa Nghiễn đang buông thõng đầu bỗng ngẩng lên, sắc mặt kịch liệt thay đổi.

Chỉ trong nháy mắt, anh ta lấy xuống chiếc mặt nạ, từ đứa con riêng hào môn nhát gan kia, biến thành vua zombie độc ác và tàn bạo.

"Cô phát hiện từ lúc nào?"
Anh ta duỗi đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm răng, trên mặt tràn ngập sự điên cuồng không ai bì nổi.

"Còn nhớ rõ khi anh cứu tôi lúc tôi suýt bị đánh lén không? Khi đó Thẩm Quý Bạch và Nhan Tri Hoan lần đầu tiên đánh nhau với zombie, đều sợ muốn chết, còn anh vốn luôn nhát gan, lại giống như đột nhiên sinh ra dũng khí vô biên —— Đây là điều thứ một."

"Đêm đó zombie cắn được Nhan Tri Hoan là bò từ cửa sổ vào, trong số bốn người chúng ta, chỉ có anh là lấy lí do thông gió để mở tất cả cửa sổ trong biệt thự ra —— Đây là điều thứ hai."

"Lần này zombie đánh lén với quy mô lớn, toàn chọn thời điểm nhóm chúng ta cạn kiệt lương thực để ra tay, nếu như không phải trùng hợp, thì cũng chỉ có một khả năng —— Có nội ứng —— Đây là điều thứ ba."

Tôi nhìn từ trên xuống, khoanh tay lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta: "Giờ hồi tưởng lại, lỗ hổng của anh thực ra rất nhiều, nhưng chúng tôi lại tin tưởng anh vô điều kiện, để cho anh có cơ hội làm càn.”

Hứa Nghiễn đột nhiên cười ha hả, âm thanh khàn khàn, trạng thái điên cuồng:
"Phát hiện thì sao chứ? Virus đã khuếch tán ra, Nhan Tri Hoan chẳng phải đã bị lây nhiễm rồi sao? Ha ha ha ha ha ha”

Nhắc đến chuyện này, tôi liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Anh rõ ràng cũng là con người, tại sao lại muốn đứng chung chiến tuyến với zombie chứ?"

".................. Dựa vào cái gì mà tôi đã chịu khổ mười mấy năm, đến lúc trở lại nhà họ Hứa rồi vẫn còn bị nhằm vào? Dựa vào cái gì ?!"

"Con người không xứng, vậy thì cùng chết đi ha ha ha ha ha ha .................."

Anh ta đau xé ruột gan mà phản bác tôi, cố gắng trả thù gia đình trong khi điều ấy lại gây nguy hiểm cho toàn nhân loại.

Lưu sĩ quan nhàn nhạt ngắt lời hắn: "Vác-xin chống virus đã được ra mắt, sẽ sớm được đưa vào sử dụng, có hiệu quả với người bị lây nhiễm trong vòng 24h.”

"Cô Vương, bạn cô được cứu rồi."

Tôi mừng rỡ như điên: "Thật sao ?"

Hứa Nghiễn không thể tin được, rống to: "Làm sao có thể nhanh như vậy được! Ông nói láo!"

"May mắn nhờ có sự phụ cô, không dám giấu giếm gì, ông ấy chính là chuyên gia được chúng tôi thuê với mức lương cao."

Hứa Nghiễn bị áp giải về cục cảnh sát, Thẩm Quý Bạch đưa Nhan Tri Hoan đi tiêm vắc-xin.

Tôi chợt bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra Sư cọ tôi biến mất lâu như vậy là đi nghiên cứu chế tạo vắc-xin.

Trong đầu có ánh sáng lóe lên, tôi gọi điện thoại sư phụ thần bí này: "Sư phụ, Sư phụ bảo con ăn thịt zombie không những có thể trẻ mãi không già, mà còn có thể không đến tháng ——"

"Rốt cuộc là thật hay giả ?"

"Tiểu Trà à,", ông ấy ấp a ấp úng ,"Sư phụ hông muốn lừa dối con, tất cả đều là sư phụ nói phét thôi."

"A a a a a ?!"

“Nghiên cứu phát minh vắc-xin cần thời gian , cộng thêm từ tận thế đến nay lòng tin của quần chúng nhân dân tan rã, thân làm truyền nhân đời thứ 18 của Thanh Dương đạo quán, con không thể thoái thác trách nhiệm này được.”

Nhớ lại những ngày tháng ăn uống say sưa ngon lành, tôi lảo đảo xông vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

"Sư phụ, người thật không có đạo đức gì cả!"

Bên kia rõ ràng không cùng một tần số với tôi.

"Đúng, lần này vi sư kiếm được một món lời lớn, Đạo quán của chúng ta được cứu rồi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị khai trương lần nữa thôi!"

Toàn văn hoàn
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sống lại tận thế, tôi có không gian
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 3 END
Tận Thế Xâm Lấn
Tận Thế Song Sủng
  • Bạch Tiểu Trinh
CHƯ GIỚI TẬN THẾ

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom