• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tấm thiệp cưới màu đen (1 Viewer)

  • Phần 3

Tên truyện do editor đặt, bản edit thuộc về page Tiểu Thiên Thiên, vui lòng không reup dưới bất cứ hình thức nào.

7h30 tối.

Mọi người đều tập trung ở dưới sảnh tầng trệt, chỉ có mỗi Vương Lâm, cô gái với khuôn mặt tròn và mái tóc ngắn ở cùng thành phố với tôi là vẫn chưa thấy xuất hiện. Chúng tôi kiên nhẫn đợi thêm mười phút nữa, nhưng vẫn không thấy cô ấy.

“Chúng ta phải làm sao đây? Nếu cậu ấy không tới, trong chúng ta sẽ có một người bị lẻ rồi.” Dương Nghị nói.

Tôi nhìn những người xung quanh rồi nói “ Ai ở gần phòng cậu ấy thì cùng tôi lên xem thử xem sao.”

Trần Lan liền tiến lên nói “ Cậu ấy ở gần phòng tôi, để tôi cùng cậu lên xem.”

Năm phút sau, tôi cùng Trần Lan đã quay lại.

“Chúng ta hãy nhanh lên, mau đến nơi diễn ra hôn lễ thôi.” Chỉ để lại câu nói này, tôi cùng Trần Lan đã đi thẳng ra ngoài.

Một vài người trong đám bọn họ như thức tỉnh, vội vàng bắt taxi và lao đến khách sạn nơi điễn ra hôn lễ. Chúng tôi đã đến trước khách sạn lúc 7h45. Sau khi xuống xe, nhiều người liền vây quanh tôi và Trần Lan để hỏi han.

“Chuyện gì xảy ra rồi?” Cô gái mặc váy đen, đeo khẩu trang liền tiến đến hỏi trước.

“Cậu ấy… đã.. đi rồi.” Trần Lan nói.

Sắc mặt của tôi cũng không khá hơn được bao nhiêu.

“Cậu ấy… cậu ấy đã bị g.i.ế.t. Cậu ấy nằm trong phòng tắm, m.á.u vương vãi khắp nơi trên sàn nhà, chúng tôi cũng không dám nhìn cậu ấy…”

“Vậy chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta chỉ có năm người thôi. Tôi không muốn c.h.ế.t…. tôi không muốn c.h.ế.t”

Dương Nghị lại bắt đầu phát điên, cậu ấy vuốt vuốt mái tóc rối bù, điên cuồng đã vào những cây cột tròn ở sảnh, hành động của cậu ta thu hút rất nhiều ánh mắt mọi người ở đây, ai cũng đều tò mò quan sát và đánh giá xem cậu ta đang phát điên cái gì.

Tôi im lặng.

Cánh cửa xoay của khách sạn cứ quay liên tục, rất nhiều người ra ra vào vào. Không đúng, đúng ra là tất cả bọn họ đều đang rời khỏi chỗ này, không có một ai đi vào cả.

Lúc này, một thanh niên thấp béo bước đến, anh ta chăm chú nhìn tôi, còn tôi nhìn lại anh ta bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó anh ta tiến lại càng gần tôi hơn.

“ Tạ Văn Bân?”

“Cậu là ai?” Tôi mơ hồ hỏi.

“Trịnh Lỗi, tôi là Trịnh Lỗi.”

“Ồ, cậu đã thay đổi rất nhiều đấy.” Đúng là như vậy, lúc còn học cấp 3, Trịnh Lỗi rất gầy gò và thấp bé.

Sau giây phút tiếc thương ngắn ngủi, chúng tôi đã thoát ra khỏi nỗi đau mất đi Vương Lâm, bây giờ chúng tôi đã có 6 người, không hơn không kém.

6.

7h50 tối, chúng tôi chuẩn bị vào.

Bốn nhân viên bảo vệ liền lao ra và chặn cửa lại.

“Có chuyện gì sao?” Một người trong đám chúng tôi cất tiếng.

“ À, quản lý của chúng tôi vừa gọi điện báo rằng bên trong có một chút việc xảy ra, quý khách vui lòng chờ một chút rồi hẵng vào ạ.” Một nhân viên bảo vệ khoảng 40 tuổi lên tiếng.

“Gì cơ, có việc gì lớn mà ngăn không cho chúng tôi vào?”

“Chúng tôi cũng đang có việc rất gấp, đây là thái độ phục vụ của khách sạn này sao?”

“Mau cho chúng tôi vào đi.”

“………”

Mọi người đều tỏ ra lo lắng, chen lấn xô đẩy nhau trong mấy phút. Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của 1 trong số nhân viên bảo vệ reo lên, bọn họ liền lập tức tránh đường.

“Mời quý khách vào trong, chúng tôi rất xin lỗi vì sự bất tiện vừa gây ra.”

Không có ai trả lời cuộc gọi, bọn họ liền vội vã đi vào trong. Khi chúng tôi bước vào khách sạn, có một tấm biển báo được đặt trước cửa, tôi liếc nhìn qua và thấy nó được viết bằng bút mực màu đỏ.

[Tham dự đám cưới của ông Thẩm Thần và bà Từ Thanh, vui lòng lên tầng mười.]

Tầng thứ mười sao? Tất cả mọi người đều nhìn thấy nội dung đó.

Cô gái mặc váy và đeo khẩu trang đen lớn tiếng nói “ Quy tắc 3 bảo chúng ta không được sử dụng thang máy, làm thế nào chúng ta có thể leo lên được tầng mười trong vòng chưa đầy 5 phút cơ chứ?”

“Hay là chúng ta cùng nhau đi thang máy đi. Tôi không tin rằng tất cả chúng ta đều sẽ c.h.ế.t trong thang máy đâu.”

“Tôi không quan tâm việc ai muốn leo cầu thang đâu. Nghĩ kỹ đi, muốn đi một mình hay là đi cùng nhau?”

Cô gái mặc váy đen trực tiếp mở thang máy bước vào, sau đó mọi người phía sau cũng lần lượt bước vào theo. Tôi liếc nhìn lối đi có ánh đèn màu xanh, rồi cũng bước theo họ vào thang máy. Thang máy không lớn lắm, sáu người chúng tôi cùng vào có chút đông đúc, tất cả đều đang nín thở mà không dám nói gì, nhìn chăm chú vào số hiển thị trên thang máy đang tăng lên “ Một, hai….năm…..tám….mười.”

Đinh!

Cánh cửa thang máy được mở ra, tôi là người cuối cùng bước vào thang máy nên sẽ là người bước ra đầu tiên.

“Xem…xem ra, quy tắc… quy tắc là không thể phá vỡ rồi, tôi…. tôi…” Tôi quay lại nhìn, thấy bên trong thang máy Dương Nghị vẫn đang đứng bất động ở đó.

Thấy cửa thang máy sắp đóng lại, tôi liền dùng chân chặn cửa lại “ Dương Nghị!”

Dương Nghị chậm rãi quay đầu lại, một lượng lớn máu tươi phun ra từ miệng cậu ấy khiến tôi sợ đến mức lập tức rút chân lại.

Bùm

Thang máy rơi xuống với tốc độ rất nhanh và phát ra tiếng động rất lớn

“Aaaaaaaaa.”

“Aaa”

Trong tai tôi là vọng lại vô số tiếng hét. Dương Nghị đã chết, thang máy liền mất kiểm soát, rơi tự do xuống.

Tôi chợt nhớ lại năm học lớp 12, gần trường của chúng tôi có một tòa nhà đổ nát với thang máy đã bị hỏng hóc từ lâu, một buổi tối cuối tuần chúng tôi đã khám phá ra nó.

Dương Nghị lúc đó đã lừa Thẩm Thần bước vào trong thang máy, lúc đó tất cả chúng tôi đều nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Thẩm Thần phát ra ở bên trong, tất cả đều vội vã chạy xuống cầu thang, nhưng rất may mắn là Thẩm Thần không hề xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ấy rất hoảng sợ đến mức gần như bỏ chạy ngay lập tức.

7.

Bây giờ là 7h58

Không còn có thời gian để thương tiếc nữa, chúng tôi lao ngay đến nơi tổ chức hôn lễ.

8h.

Tất cả mọi người bây giờ đều đã đến nơi tổ chức hôn lễ.

Một chùm đèn lớn phản chiếu một vòng tròn từ trên khán đài, ánh sáng xung quanh rất tối, rõ ràng là cố tình tạo ra một bầu không khí lãng mạn cho đám cưới. Khán đài rất cao và dài, được trải thảm đỏ và phủ đầy hoa tươi.

“Xèo xèo, xèo xèo, xèo xèo,...”

Có tiếng động lạ phát lên, ngay lập tức hình ảnh của Thẩm Thần và Từ Thanh phát lên trên màn hình rộng lớn, màn hình ấy phát ra ánh sáng màu xanh rực rỡ, vô cùng kỳ dị.

“E hèm, xin chào tất cả mọi người, chào mừng đã đến với đám cưới của tôi. Tôi rất vui vì hôm nay mọi người đã đến đây tham dự lễ cưới này của tôi, tôi là Thẩm Thần.”

Tôi mở to mắt, đây quả thật là giọng nói của Thẩm Thần. Cậu ấy vẫn chưa c.h.ế.t sao?

“Xin chào mọi người, tôi là vợ của Thẩm Thần, tôi tên Từ Thanh, rất vui….”

“ Ân… hình như số người có mặt ở đây có chút không đúng nhỉ” Giọng nói của người nữ trên màn hình có chút kinh ngạc, sau đó cô ta nở nụ cười quái dị “Vậy thì tôi sẽ đá bay một người trong số mọi người ở đây vậy.”

Giọng nói kỳ lạ đó như đang cảnh báo với mọi người, vừa rồi Dương Nghị đã chết, bây giờ ở đây chỉ còn lại 5 người.

“Hehehe, còn một người nữa, dừng để tôi bắt được…”

“Buzzz” Điện thoại của tôi bỗng nhiên rung lên, tôi mở ra xem, đó chính là tin từ Thẩm Thần. Vẫn là những quy tắc đó, có điều, những quy tắc ở phía dưới lúc đầu bị che khuất không rõ ràng thì giờ đây liền có thể nhìn rõ ràng rồi.

1.Nếu bạn nhận được thiệp mời điện tử, vui lòng bấm vào nút nhận vào đêm trước ngày diễn ra hôn lễ.

2. Vui lòng tham dự hôn lễ đúng giờ, phải mời được cả 10 phù dâu lẫn phù rể, nếu chỉ có một người thì mọi hậu quả bạn sẽ tự gánh lấy.

3. Các phù rể, phù dâu tham dự tiệc cưới tại khách sạn, không được sử dụng thang máy để đi lên hoặc xuống.

4. Đừng để ống kính máy ảnh chụp được.

5. Không chạm vào bất cứ thứ gì có màu đỏ.

Tôi nhìn chiếc máy ảnh được đặt cố dịnh trên cầu trượt ở trước mặt và nó đang từ từ di chuyển…. Tôi quay người lập tức lùi lại, Trần Lan đang đi về phía tôi “Tạ Văn Bân, cậu… cậu…”

Cô ấy chưa kịp nói hết câu thì trong đôi mắt liền hiện lên vẻ sợ hãi “Thỏ… thỏ…”

“Thỏ gì cơ?”

Chiếc máy ảnh phía sau tôi phát ra một tiếng động lạ, nhìn nó giống như một cái máy ảnh cũ đâu đó từ những năm 1920 đến những năm 1930, một tiếng tách phát ra, chiếc máy ảnh phát ra một luồng ánh sáng trắng.

Trần Lan đứng đó nhìn ngơ ngác, đến bất động. Tôi liền vỗ nhẹ vào vai cô ấy một cái.

“Trần Lan.”

Cô ấy bị ngã và té xuống.

Một bức ảnh từ trong máy ảnh rơi ra, đó chính là ảnh của Trần Lan. Trần Lan ở trong ảnh có một vết thương rất dài và sâu, từ trán cho đến cằm, dường như chia gương mặt của Trần Lan thành hai nửa khuôn mặt.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tấm Vải Đỏ
  • Hồng Nương Tử
Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
[Zhihu] Áo cưới ma
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom