• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tấm thiệp cưới màu đen (2 Viewers)

  • Phần 2

Tên truyện do editor đặt, bản edit thuộc về Tiểu Thiên Thiên, vui lòng không reup dưới bất cứ hình thức nào.

Người còn lại không xác nhận tham gia chính là lớp trưởng.

“Lớp trưởng, tại sao cậu không xác nhận tham gia?” Tay tôi chợt run run, có lẽ nào không bấm xác nhận mới là đáp án đúng chăng?

Lớp trưởng hất tóc một cái, khuôn mặt cô ấy trông rất sáng sủa và vô cùng trí thức, chững chạc, cô ấy dõng dạc nói “ Tôi không có hứng thú với hôn lễ của cậu ấy.”

Tôi chợt nhớ ra, trước đây Thẩm Thần rất thích lớp trưởng, cậu ấy đã từng viết thư tình gửi cho lớp trưởng nhưng đã bị cô ấy từ chối, lớp trưởng vẫn luôn rất đơn độc, cô ấy luôn luôn làm việc một mình, đám cưới của Thẩm Thần cô ấy không muốn tham dự cũng là chuyện dễ hiểu.

“Lớp trưởng….”

“Aaaaaaa……”

Rất nhiều tiếng hét cùng lúc phát ra từ tai nghe khiến tôi hoảng sợ đến mức ngẩng đầu lên ngay lập tức. Tôi nhìn thấy màn hình video của lớp trưởng toàn một màu đỏ thẫm, mơ hồ nhìn thấy người ngồi trước màn hình… không…. còn đầu nữa.

“Aaa… không… không còn đầu nữa….” Cô gái dẫn chương trình hét lên, buổi phát sóng trực tiếp của cô ấy trong nháy mắt cũng bị tắt.

“Khà….khà… khà” Một tiếng cười vô cùng đáng sợ phát ra từ tai nghe.

Chàng trai mặc áo hoodie cứ cười mãi, đôi mắt cậu ấy từ từ để lại những vệt máu đỏ tươi, khóe miệng nhếch lên thành một hình vòng cung đáng sợ, như thể có gì đó vô hình đang không ngừng ép cậu ấy mở khóe miệng, buộc cậu ta phải mỉm cười. Nửa trên khuôn mặt cậu ấy đang khóc với đôi mắt buồn bã và hoảng hốt, nửa dưới khuôn mặt lại bị buộc phải mỉm cười rùng rợn.

Bùm.

Cậu ấy ngã thẳng xuống đất, video chỉ còn lại một màu đen kịt.

“Huhuhu, mọi người, mọi người giúp tôi với….” Cô gái phát thanh viên nhìn hai người nhận được thiệp cưới mà không bấm xác nhận, cả hai người đó đều c.h.ết trong thời gian ngắn làm cô ấy sợ gần như phát điên.

“Cứu….c..ứ…u.. t..ôi…” Cả người cô ấy đột nhiên bay lên không trung, tốc độ quá nhanh khiến chúng tôi không thể nhìn ra là thứ gì đang nâng cô ấy lên.

Trên màn hình của cô ấy lúc này chỉ còn lại một đôi chân trắng bệch.

………

Video của nhóm liền rơi vào sự im lặng chết chóc.

Tất cả những người nhận được thiệp mời nhưng không xác nhận đều đã c.h.ế.t rồi.

Vậy còn những người xác nhận thì sao? Mọi người đều im lặng không nói gì mà nhìn chằm chằm vào màn hình. Bỗng nhiên, cô gái dẫn chương trình lúc nãy chỉ còn lại đôi chân xuất hiện trên màn hình, giờ đây cả hai chân của cô ta cũng biến mất tăm.

Một giây sau, cô ấy xuất hiện trên màn hình với khuôn mặt vô cùng khủng khiếp đang bị treo ngược, khuôn mặt xinh đẹp lúc nãy bây giờ chỉ toàn sẹo là sẹo, không còn nhìn rõ hình dáng ban đầu nữa.

“Huhuhuu………” Trong màn hình, một cô gái tóc ngắn đang khóc nức nở, cô ấy cố gắng bịt kín miệng mình để không phát ra âm thanh.

Một số người khác còn trong cuộc call video gương mặt cũng trở nên tái nhợt.

Ba phút trôi qua.

“Liệu chúng ta… chúng ta có an toàn không?” Có người nhẹ nhàng hỏi.

“Tôi nghĩ chỉ cần tuân theo các quy tắc khi tham dự đám cưới, giống như vừa rồi chúng ta đã tuân theo quy tắc 1, chắc là bây giờ chúng ta sẽ an toàn.”

“Nhưng quy tắc 2 là ngày mai phải tham dự đám cưới đúng giờ, không được đến một mình…”

4.

“Vậy chúng ta phải làm sao đây…. Ba người đã chết rồi, chắc chắn sẽ có một người phải đến đó một mình…” - Cô gái tóc ngắn với khuôn mặt tròn khóc nức nở.

“Phải làm sao đây? Tôi phải làm sao đây….” Người đàn ông với khuôn mặt gầy gò đến mức người không ra người, ma không ra ma, xoa xoa mái tóc càng lúc càng rối tả tơi của anh ta rồi từ từ đứng dậy.

Chiếc ghế phía sau anh ta phát ra một tiếng động lớn, anh ta như mất kiểm soát đá thật mạnh vào bàn máy tính, vừa đá vừa không ngừng hét “ Mày có bệnh à? Có bệnh rồi! Thời gian đã trôi qua lâu vậy rồi mà vẫn không bỏ qua cho tao! Rốt cuộc mày muốn gì ở tao đây?”

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt ngờ vực. Những người khác dường như cũng giống như tôi, rất ngạc nhiên, nhưng họ đều im lặng không nói gì nhìn người đàn ông gầy gò đang phát điên kia.

Tôi nhìn cánh tay gầy guộc dưới ống tay áo ngắn cũn của cậu ta, và có một ý nghĩ đáng sợ vụt lên trong đầu tôi, liệu có phải anh ta là một con nghiện m.a t.ú.y, nghiện đến nỗi khiến bản thân trở nên bộ dáng người không ra người như vậy không? Nếu tôi trình báo thì liệu những đồng chí công an có thưởng cho tôi không nhỉ? Nhưng thắc mắc đó đều phải đợi sau khi vượt qua được cơn khủng hoảng này đã.

“Dương Nghị, bình tĩnh chút đi. Mọi người cũng đừng lo lắng, cũng đừng quá hoảng sợ.” Trần Lan vội trấn an mọi người, đồng thời kick tài khoản của 3 người đã chết kia ra khỏi cuộc gọi nhóm.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Tối mai là lễ cưới diễn ra rồi, chúng ta phải cùng bàn bạc từ bây giờ thôi.”

Trần Lan vẫn đang ở quê hương cô ấy ở huyện Lan Tử, còn tôi sống cùng thành phố với cô gái tóc ngắn kia, các người còn lại nằm rải rác ở nhiều nơi khác nhau.

Tôi đã xin ông chủ nghỉ phép vào ngày hôm đó, vì từ trước đến giờ tôi gần như chưa bao giờ xin nghỉ ngày nào, vì thế ông chủ cũng không làm khó dễ khi tôi xin nghỉ lần này.

Tôi đi bằng đường sắt cao tốc đến thẳng huyện Lan Tử, tôi cũng là người đầu tiên đến nhà hàng được chỉ định trên thiệp cưới. Tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống đất, đây không phải lần đầu tiên tôi đến huyện Lan Tử.

Tám giờ tối, cả 6 người đều có mặt đông đủ. Chàng trai mập mạp đã rời khỏi cuộc gọi từ trước, hiển nhiên không ai hỏi đến cậu ta, mọi người đều ngầm cho rằng cậu ấy cũng không tránh khỏi số phận c.h.ế.t thảm như ba người không chấp nhận lời mời kia.

Trần Lan đứng lên, mái tóc dài xõa ngang vai gọn gàng, nhìn cô ấy rất có uy lực “ May mắn thay, trong 6 người chúng ta, không có ai phải đến một mình cả.”

Mọi người đều im lặng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi cũng vậy.

“Thành thật mà nói, tôi vẫn không tin lắm vào những sự việc siêu nhiên như vậy.” Người thanh niên tóc ngắn cau mày, trông rất áp bức người khác, nhìn vào vết sẹo trên trán cậu ấy, tôi chợt nhớ ra cậu ấy là ai. Cậu ấy chính là Trương Thành Vũ, ủy viên của ban thể thao lớp chúng tôi, cũng chính là bạn tốt của Thẩm Thần.

Khi còn học trung học, Thẩm Thần là người luôn hăng say học tập, thế nhưng Trương Thành Vũ rất thường xuyên đưa Thẩm Thần đi chơi bóng, cậu ấy bảo rằng chơi thể thao là một cách rất tốt để thư giãn và rèn luyện sức khỏe.

Trương Thành Vũ nhìn xung quanh chúng tôi rồi nói “ Mọi người đã từng xem phim ma chưa? Cuối cùng thì không ngờ tôi lại gặp phải kẻ đang giả thần giả quỷ ở đây, đừng để tôi biết được hắn là ai.”

Cậu thanh niên gầy đến nỗi người không ra người, ma không ra ma chính là Dương Nghị thì đang cuộn tròn trên ghế sofa và không ngừng run rẩy, tôi liền nhìn sang chiếc ghế sofa đang không ngừng run run đó, rồi im lặng chuyển nó vào trong một góc.

Tôi là người sợ bẩn, trước đây cậu ấy rất bẩn, luôn luôn mặc áo sơ mi đã ngả vàng cùng với quần jean đã sờn, mép giày dính đầy bụi bẩn mà không bao giờ lau chùi sạch sẽ.

“Không không, Thẩm Thần nhất định sẽ quay về…”

“Hắn chính là tới báo thù chúng ta.” Dương Nghị như phát điên nói.

Cô gái mặc váy đen dài qua gối, đeo khẩu trang màu đen liền đứng bật dậy phản bác.

“Nói vớ vẩn gì đấy. Trên đời này làm gì có ma quỷ. Tôi không tin đâu.”

Giọng điệu của cô ấy rất kiên quyết, tôi nghe thấy có chút xao động. Đúng vậy, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra thế? Trên thế gian này làm gì có chuyện nghiệp báo luân hồi cơ chứ? Chỉ bàn về việc quỷ thần, chúng tôi không hề đề cập đến việc hôn lễ.

Chúng tôi chỉ đồng ý đến khách sạn vào lúc 8 giờ tối mai để tìm hiểu mà thôi.

5.

Sáng ngày 21, trời dần dần sáng.

Trong khi những người khác còn thức, một mình tôi đã đến nhà Thẩm Thần. Vào ngày mà Thẩm Thần mất, tôi kỳ thực đã từng đến nhà cậu ấy, tôi nhớ thời tiết ngày hôm đó cũng y hệt như hôm nay, bầu trời u ám không có lấy một tia sáng. Tôi mặc đồ đen tuyền, đội mũ đen đứng bên ngoài cửa lặng lẽ nhìn đám tang của Thẩm Thần.

Bây giờ khi tôi đứng trước nhà Thẩm Thần gõ cửa lần nữa, mẹ của cậu ấy nhìn thấy tôi thì có chút bối rối “ Con là ai vậy?”

“Con là bạn của Thẩm Thần, con nhận được thiệp mời đám cưới của cậu ấy nên mới vội chạy tới đây…” Tôi tháo khẩu trang ra, để lộ ra khuôn mặt.

“Tạo nghiệp, thật là tội lỗi quá mà, ai lại thất đức lợi dụng đứa con đã m.ấ.t của dì để lừa các con đến đây, các con hãy về hết đi, không có một cái hôn lễ nào cả, tất cả chỉ là lừa gạt mà thôi.”

“Các con đều trở về đi, Thẩm Thần đã c.h.ế.t rồi” Mẹ của Thẩm Thần vô cùng đau buồn nói.

Tôi do dự một chút rồi cất tiếng hỏi “ Các? Cô đang nhắc đến ai vậy ạ?”

Mẹ của Thẩm Thần mở cửa mời tôi vào nhà. Khi tôi bước vào nhà, nhìn thấy trên chiếc bàn TV kiểu cũ có một tấm ảnh, trên đó có một gương mặt quen thuộc khiến tôi choáng váng. Đó là ảnh của Thẩm Thần, ảnh của cậu ấy lúc còn học cấp 3, tôi nhìn thấy, trong vô thức trở nên lo lắng.

“Khoảng ngày 17 hay ngày 18 gì đó, có một cô gái trẻ mặc váy đen và đội mũ đen đến đây, cô ấy nói mình là bạn cùng lớp với Thẩm Thần, tên là.. à đúng rồi, tên là Từ Thanh đó.”

Từ Thanh? Đó không phải là tên cô dâu trong thiệp mời đám cưới sao?

“Dì, trước đây dì chưa từng biết qua Từ Thanh đúng không?”

Mẹ Thẩm Thần liền gật đầu, trước đây bà chưa từng gặp qua cô gái tên Từ Thanh này.

“Vậy, dì có đọc thử thiệp cưới của Thẩm Thần chưa?”

Mẹ Thẩm Thần lắc đầu, có chút tức giận nói: “ Làm sao mà dì có thể xem nổi cái đó, con dì đã c.h.ế.t, vậy mà còn có người ác ý bày ra loại chuyện này để lừa gạt mọi người, trêu chọc vong linh của nó, nếu tình hình không thể giải quyết được, dì sẽ đi báo cảnh sát.”

Tôi cầm lấy điện thoại, mở thiệp cưới được gửi cho mình ra đưa cho mẹ Thẩm Thần xem.

“Dì, dì xem qua một chút đi. Tên cô dâu trên thiệp cưới ghi là Từ Thanh, hôn lễ sẽ được diễn ra vào lúc 8 giờ tối nay.”

Mẹ của Thẩm Thần chăm chú xem thông tin về hôn lễ trên điện thoại, những nếp nhăn trên đuôi mắt khẽ nhăn lại, dì ấy không khỏi buồn bã mà ôm mặt khóc nức nở.

Nếu như Thẩm Thần còn sống, có lẽ bây giờ cậu ấy cũng đã kết hôn rồi.

Tôi đứng sang một bên và nhẹ nhàng an ủi dì ấy một lúc lâu. Trước khi tôi rời đi, dì ấy còn nói với tôi “ Tiểu Tạ à, mấy hôm trước có một cô gái tốt bụng Tiểu Hàm đó đến gặp dì,.. à, còn có.. ngày hôm qua cũng có một chàng trai khá mập mạp cũng đến gặp dì.”

Tôi gật đầu cảm ơn rồi quay người rời đi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tấm Vải Đỏ
  • Hồng Nương Tử
Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
[Zhihu] Áo cưới ma
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom