• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Ta tương lai muốn làm hoàng hậu (1 Viewer)

  • Chương 11

53.

Sau khi Tiêu Dực lên ngôi, chỉ mới tuyển tú hai lần, đây là lần thứ ba.
Trong lúc tuyển tú, Vân Quý phi ngồi trên ngai cao.
Nàng ta đã có tuổi, tướng mạo cao quý đầy đặn, tóc mượt tựa mây, vẫn thấp thoáng chút vẻ tươi tắn đẹp đẽ của tuổi thanh xuân, vận trên người y phục hoa văn hoa sen thêu viền chỉ vàng, đưa mắt nhìn ta.
“Nữ nhi Thẩm gia.”
Vân Quý phi nghịch thẻ bài trong tay, nhìn ta như nhìn một món đồ chơi.
“Giữ lại đi, dù sao cũng là người thánh thượng đích thân chọn, đêm nay ngươi là người đầu tiên hầu hạ hoàng thượng.”
Một câu vừa nói hết, vẻ mặt của những người phụ nữ xinh đẹp xung quanh ta đã lập tức thay đổi.

54.

Bóng nến chập chờn.
Mái tóc ta mịn màng như mây trôi, giữa búi tóc chỉ cài độc một chiếc trâm.
Bên ngoài có tiếng động, ta duyên dáng cúi đầu, khẽ ngước mắt lên nhưng vội rụt lại sợ bị bắt gặp.
“Đã muốn nhìn trẫm, sao không ngẩng đầu lên nhìn?”
Ánh mắt Tiêu Dực lạnh lùng uy nghiêm, năm tháng trôi qua không lấy đi được ngạo khí trên người ngài ta, tăng thêm sự tôn quý khó tả.
“Tần thiếp đúng là muốn nhìn, nhưng không dám.”
Cánh tay mảnh khảnh của ta từ từ leo lên cổ của Tiêu Dực.
Như một giọt nước mưa trong vắt rơi xuống ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Ta đầy ngưỡng mộ nhìn Tiêu Dực, như thể ngài ta là ông trời của ta, còn ta chỉ là một cô gái nhỏ bé xinh đẹp yếu đuối hết lòng ném bản thân mình về phía ngài ta.

55.

Tiêu Dực là thiên tử, tất nhiên chẳng để tâm quá nhiều vào chuyện nữ nhi thường tình.
Trong cung không có hoàng hậu, ai khiến ngài ấy an tâm, ngài ấy sẽ để người đó lên làm trung cung.
Ta sẽ dần dần khiến cho ngài ấy quen với ta.
Chỉ cần ngài ấy đến cung của ta, không cần biết muộn thế nào, ta cũng sẽ đích thân ra đón ngài ấy.
Lúc xử lí chính sự, ta cũng không bao giờ nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn ngài ấy.
Khoảng ba tháng sau, ta trở thành tú nữ đầu tiên có danh phận trong cung.
Tiêu Dực phong ta lên làm Trân tần.
Ta đọc đi đọc lại chữ “trân” đó, trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
“Nàng vui lắm à?”
Tiêu Dực ôm ta vào lòng, toàn thân thoang thoảng mùi long diên hương, bàn tay thô ráp của nam nhân đặt trên đầu ta, ta ngoan ngoãn rúc vào lồng ngực ấm áp của ngài ấy.
“Tần thiếp tất nhiên là vui rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn ngài ấy.
“Nhưng tần thiếp vui không phải vì danh phận, mà là bởi vì có thể ở gần thánh thượng hơn.”
“Nếu thân phận của thiếp thấp, người thường xuyên tới cung của ta, có chút không thoả đáng.”
Ta cụp mi xuống, đôi gò má trắng như sứ phảng phất chút cô đơn.
Người đàn ông nhìn ta với ánh mắt khó đoán một lúc lâu, sau đó ôm ta vào lòng, biến mất vào sau chiếc giường sau lưng.

56.

Sinh thần của Vân Quý phi, Tiêu Dực lệnh cho phía dưới cẩn thận chuẩn bị.
Nàng ta là người cũ từ nơi tiềm để của Tiêu Dực, dưới gối lại có hoàng tử, cho dù không còn được sủng ái, nhưng vẫn giữ được vài phần tôn trọng.
Tôn trọng tôn trọng, có cao quý có kính nể, nhưng không hề có một chữ “yêu”.
Vào ngày yến tiệc, Thẩm Minh Nhu với tư cách là vị hôn thê của thất hoàng tử, được đưa đến bữa tiệc.
Không biết là cố ý hay không, nàng ta vừa vặn ngồi ngay dưới Vân Quý phi, đối diện với ta.
“Muội muội xinh đẹp động lòng người, chẳng trách vào cung chưa được mấy lâu đã được phong hào rồi.”
Thẩm Minh Nhu nhìn ta từ trên xuống dưới, nhìn vào chiếc váy ta mặc trên người, trong mắt loé lên một tia ghen tị.
Lúc còn ở Thẩm phủ, nàng ta là người đầu tiên được sờ vào đồ tốt, giờ nàng ta trở thành hoàng tử phi, vốn dĩ phải sống cuộc đời tốt đẹp hơn ta, nào ngờ trái lại lại không sánh được với ta nữa.
Vân Quý phi nhìn ta từ xa cười.
“Trân tần tươi trẻ xinh đẹp, thánh thượng đương nhiên thích rồi.”
“Lấy sắc hầu người, có thể được bao lâu chứ, vẫn phải như Quý phi phong độ bất phàm mới có thể chấp chưởng chuyện trong cung.”
Thẩm Minh Nhu lập tức tâng bốc Vân Quý phi.
Ta khẽ nhấp một ngụm rượu.
Tươi tắn xinh đẹp, mấy cái này chẳng đáng nhắc đến, điều ta muốn chính là khiến cho Tiêu Dực yêu ta.
Cho dù ngài ấy có là bậc cửu ngũ chí tôn, chỉ cần ngài ấy yêu một người phụ nữ, ngài ấy cũng chẳng khác gì một người đàn ông bình thường.

57.

Gần cuối buổi tiệc, Tiêu Dực tự mình đến, đỡ Vân Quý phi, không để nàng ta đa lễ, coi như giữ đủ thể diện cho Vân Quý phi.
Ta uống thêm vài ly rượu, mặt hồng lên như hoa phù dung, đưa đôi mắt say sưa nhìn về phía Tiêu Dực.
Mặt ngài ấy tối sầm lại, bước nhanh về phía ta.
“Đừng nói tỷ ấy, là thần thiếp vui quá, nhất thời uống nhiều mấy chén thôi.”
Tiêu Dực mím môi, dẫn ta đi không nói một lời.
Lúc đó, sắc mặt Vân Quý phi và Thẩm Minh Nhu xấu đi trông thấy.

58.

Trở lại cung, các cung nữ tất bật truyền nước đánh thức ta dậy.
Ta mơ mơ hồ hồ đi đến bên bàn, làm lộn xộn sách giấy đặt trên bàn.
Ta luống cuống giấy bức thư tìm được ra sau lưng, che đi không cho Tiêu Dực đọc được.
Mày kiếm của Tiêu Dực hơi nhíu lại, đôi mắt đen tuyền lướt qua ta.
“Cái gì vậy?”
Ta đỏ lựng mặt.
“Chỉ là mấy chữ tâm sự nữ nhi thần thiếp viết lúc hoàng thượng không ở đây, chẳng có gì lắm đâu.”
“Viết cho trẫm, sao trẫm lại không được xem.”
Ngài ấy dễ dàng lấy được lá thư ra khỏi tay ta.
Ta cắn nhẹ môi, mặt đỏ bừng.
Người đàn ông nhìn vào nội dung trên tờ giấy viết, đôi mắt tối sầm lại trong giây lát, đôi mắt đen thẫm rơi trên người ta.
“Nàng có nhiều lời như vậy, không bằng đêm xuống từ từ nói trẫm nghe.”
Ta đỏ mặt, ở giữa mơ màng, trong đêm gọi nước rất nhiều lần.
Đương nhiên không thể tránh khỏi việc thủ thỉ những lời yêu thương thầm kín đó vào tai ngài ấy.

59.

Sủng ái của ta càng nhiều hơn, Tiêu Dực mỗi khi rảnh rỗi sẽ lại đến cung của ta.
Vừa mới sáng ra, Vân Quý phi đã đâm luôn ta hai nhát.
“Trân tần trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng cũng không thể bá chiếm hoàng thượng, nên biết đạo lí ân mưa móc chia đều.”
Ta lắc nhẹ phiến quạt, nhẹ nhàng cười nói.
“Quý phi nương nương, người lấy thân phận gì để khuyên thần thiếp vậy.”
“Quý phi chỉ là chấp chưởng hậu cung, không phải người thật sự coi mình là chính cung hoàng hậu rồi chứ?”
Ta đứng dậy, phớt lờ sắc mặt xấu đi của nàng ta.
“Cũng không còn sớm nữa, thần thiếp có chút mệt mỏi, xin đi trước một bước.”
Vân Quý phi mặt mày tức giận, nàng ta làm Quý phi nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào dám ngang ngược như vậy với mình.
Đương nhiên là phải đi cáo trạng ta với Tiêu Dực ngay rồi.

60.

Lúc Tiêu Dực đến, ta đang vẽ tranh.
“Nghe nói hôm nay nàng tranh cãi với Quý phi.”
Tiêu Dực đứng trước mặt ta, không vui mừng cũng chẳng tức giận.
“Quý phi khuyên thần thiếp rộng lượng, nhưng trong lòng thần thiếp không thoải mái.”
“Những người khác có thể rộng lượng.” - Mắt ta long lanh nước mắt - “Nhưng thần thiếp làm không được, thế gian này có người phụ nữ nào tình nguyện nhường phu quân của mình cho người khác chứ?”
Tiêu Dực mắt thả lỏng.
Ta lao vào lòng ngài ấy, cười đưa bức tranh ra.
“Thần thiếp vẽ đó, nhìn có giống hoàng thượng không?”
Tiêu Dực nhìn vết mực trên bức tranh, cau mày, cuối cùng trừng phạt ta một cách nghiêm khắc.
Ngày hôm sau thức dậy, cánh tay ta có chút không nhấc lên nổi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom