• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Ta tương lai muốn làm hoàng hậu (1 Viewer)

  • Chương 10

47.

Thẩm Minh Nhu ở dưới Trúc Xuân hiên, khóc đến mặt tái nhợt, bám chặt vào váy của Thẩm phu nhân.
“Mẹ, mẹ…”
Ta nhìn thấy tay của Thẩm phu nhân giơ lên, cuối cùng vẫn là không nỡ xoa trên người Thẩm Minh Nhu, đau lòng ôm nàng ta vào lòng.
Chuyện liên quan đến huyết thống lớn như vậy, đến huynh trưởng vốn đang ở Kinh Châu xa xôi cũng phải vội vã quay về trong một đêm, mặt mày mang theo nắng gió, sắc mặt trầm trầm.
“Huynh.”
Thẩm Minh Nhu nhìn thấy y, người như không xương sống nói.
“Thì ra muội không phải muội muội ruột của huynh, Minh Uyển mới phải.”
Nàng ta khóc đến như hoa lê đọng mưa khiến người ta đau lòng, như thể ta mới là kẻ cướp đi mọi thứ của nàng ta.
Thẩm Minh Kính luôn ít nói, thấy Thẩm Minh Nhu buồn bã như vậy, không khỏi dịu giọng.
“Người đã yếu, lại sắp xuất giá, sao không chú ý thân thể.”
“Muội chỉ cảm thấy tiếc cho Minh Uyển.” - Thẩm MInh Nhu che mặt khóc - “Dù sao muội ấy mới chính là con gái ruột của mẹ.”
“Từ nhỏ muội đã đối tốt với Minh Uyển như vậy, cho dù thân phận có sai, muội vẫn không nợ nàng ta thứ gì.” - Thẩm Minh Đường thay mặt nàng ta nói ra, cha mẹ ta cũng là có ý như vậy.
Thẩm Minh Nhu lau lau nước mắt, nhưng ta không bỏ lỡ màu sắc trong mắt nàng ta.
Ta nhớ lại Tô Khinh Mạn trong phòng Thẩm Minh Nhu từ khi ta còn nhỏ.
Chỉ sợ nàng ta sớm đã biết mình không phải đích nữ, nhưng vẫn giữ bí mật giả làm con gái ruột của mẹ ta, tỏ vẻ nhân từ dịu dàng với ta, cho dù sau này sự việc bại lộ, cũng chẳng ai cho rằng nàng ta vốn đã biết chuyện này từ lâu.

48.

Người nhà họ Thẩm ngồi thành một nhóm, ta đứng một bên, lẳng lặng nghe như người ngoài cuộc.
Thẩm phu nhân ôm lấy Thẩm Minh Nhu, ngập ngừng nói.
“Minh Nhu là do hoàng thượng đích thân chỉ hôn cho thất hoàng tử, nếu chuyện này lộ ra, e rằng sẽ chọc giận thánh nhan.”
Thất hoàng tử thân phận tôn quý, Vân Quý phi nhất định sẽ không để một thứ nữ trở thành phi tần của y.
“Cho nên đành thiệt thòi cho Minh Uyển vậy, con phái người đưa muội ấy đến miếu thờ của gia tộc, đợi Minh Nhu xuất giá xong sẽ đưa Minh Uyển trở về.” - Thẩm Minh Kính nhàn nhạt nói.
Bọn họ nói chuyện không hề khách khí, thiệt thòi ta vậy, không hề cảm thấy một chút có lỗi.

49.

Ta đứng một bên, cúi thấp mặt.
Cha ta giả vờ hào phóng hỏi ý kiến của ta.
“Minh Uyển nghĩ thế nào?”
“Ý của cha đương nhiên là tốt nhất.” - Ta khẽ mỉm cười, không biểu lộ chút bất mãn nào.
Ta nhìn thấy Thẩm phu nhân cùng Thẩm Minh Đường khẽ thở phào.
Người Thẩm gia căm ghét ta vô cùng, cho dù ta là con gái ruột của bọn họ đi nữa, làm sao có thể tốt hơn Thẩm Minh Nhu, người họ đã cưng chiều mười sáu năm?
Lại càng không nói, Thẩm Minh Nhu sẽ danh chính ngôn thuận trở thành hoàng phi.
Gả vào hoàng thất, cả Thẩm gia đều là vinh hoa phú quý, huống chi Tiêu Nguyên Hạo còn là lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị hoàng đế tương lai trong mắt mọi người.
Tuy nhiên, hoàng thượng vẫn còn trẻ.
Trước khi rời đi, Thẩm Minh Đường còn do dự đứng bên cạnh ta.
“Chỉ cần ngươi sau này không bắt nạt Minh Nhu, ta vẫn có thể coi ngươi là muội muội của ta.”
Ai thèm chứ.

50.

Thấy ta không khóc không nháo, Thẩm gia cũng yên tâm, Thẩm Minh Nhu thậm chí còn cầu xin cha mẹ cho phép ta ở lại phủ thêm vài ngày.
Mọi thứ đều trong dự liệu của ta.
Ở bên cạnh nàng ta nhiều năm như vậy, ta đã đoán trước được suy nghĩ của nàng ta. Chỉ là cảm thấy ta không phải mối đe doạ đối với nàng ta, còn có thể ở trước mặt ta khoe mẽ về hôn sự tốt đẹp của nàng ta.
Ngoài mặt ta vẫn cười vui, nhưng trong lòng thì đếm chờ ngày tuyển tú.
Ba ngày sau, sắc lệnh của hoàng thượng vào trong Thẩm phủ.
“Là tới để ban hôn.” - Thẩm Minh Nhu dẫn ta đến sảnh chính để tiếp chỉ, nụ cười ngọt ngào trên môi - “Mấy ngày trước Nguyên Hạo cử người đưa thư đến cho ta, nói rằng chàng sẽ xin hoàng thượng mau chóng ban hôn, không ngờ lại nhanh như vậy.”
Ta chỉ cười.
Trong sảnh, Thẩm gia đứng thành một hàng, ta quỳ xuống theo sau bọn họ.
Sau khi thái giám đọc xong sắc lệnh của hoàng gia, sắc mặt của người nhà họ Thẩm đã biến đổi.
Thánh chỉ tuyển tú rơi xuống trên đầu ta, ta cúi đầu bái tạ.
“Thần nữ tiếp chỉ.”
Sau khi thái giám rời đi, Thẩm Minh Nhu nhìn ta đầy vẻ hoài nghi.
“Chuyện này… sao có thể như vậy?”

51.

Ta biết nàng ta đang nghĩ gì, những cô gái tham gia tuyển tú đều là tiểu thư danh gia vọng tộc hoặc con nhà quyền quý.
Ta bên ngoài không có danh tiếng gì, ngày thường ăn mặc đơn giản thô tục, làm sao có thể được hoàng thượng chú ý.
Nàng ta ngẩn ra, nhưng thánh chỉ sắc vàng chói lọi kia rõ ràng viết: “Thần nữ Thẩm Minh Uyển”.

52.

Trên đường về, Thẩm Minh Nhu kêu ta vào phòng nàng ta.
Không có người ngoài ở đây, Thẩm Minh Nhu kéo cổ áo của ta, trịch thượng nhìn ta.
“Minh Uyển, muội yên tâm, dù sao cũng là tỷ muội, đợi muội vào cung, ta sẽ nhờ Quý phi nương nương chiếu cố muội.”
Ta hất tay nàng ta ra.
Trong mắt Thẩm Minh Nhu hiện lên tia tức giận, làm sao nàng ta có thể chịu đựng được sự phản kháng của ta sau khi ta đã ngoan ngoãn nghe lời suốt mười năm nay.
“Thẩm Minh Uyển, ngươi thật sự cho rằng mình là chim sẻ bay lên cành cao làm phượng hoàng sao? Cho dù ngươi có là đích nữ thì sao chứ, vẫn chỉ là làm thiếp mà thôi.”
“Tỷ… à không, phải là muội muội mới đúng.” - Ta cười rồi ân cần vuốt thẳng tóc mai rối loạn ở hai bên cho Thẩm Minh Nhu.
“Muội nhớ kĩ, người mà thất hoàng tử muốn cưới, là ân nhân cứu mạng của ngài ấy.”
“Ta tốt bụng, sẽ không cùng muội tranh chấp, là ta cho muội mối hôn sự tốt này, muội nên cảm tạ ta mới phải, nhưng cũng đừng làm kẻ bội bạc.”
Thẩm Minh Nhu cuối cùng cũng như tỉnh lại, không tin nổi nhìn ta.
“Là ngươi cố ý, bảo sao hôm đó ngươi lại kì lạ như vậy trước mặt thánh thượng!”
Cuối cùng nàng ta đã nhận ra cơ hội nàng ta mang lại cho ta nhờ sự ngu ngốc của của mình, nhưng đã quá muộn.
Ngày hôm đó, ta ngồi trên một chiếc kiệu nhỏ ra khỏi phủ, nhập cung.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom