• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Ta Là Tiểu Thái Giám Khúc Phủ (1 Viewer)

  • Phần 7

Thời gian một tuần sau đó, ta đều đi du ngoạn cùng với hai huynh muội Khúc Linh Âm và Khúc Chung Minh.

Quân trấn bắc đã quản lý nơi này qua mấy đời rồi, ngoại trừ quân đội ra thì việc bổ nhiệm, bãi nhiệm chức quan, doanh thu trong cả thành thực chất đều nằm dưới quyền của quân trấn bắc.

Nhiều năm qua bọn họ đã xây dựng vùng biên thành và các trấn lân cận thành một nơi kiên cố như thùng sắt, cho dù là bọn ngoại tộc hay tay chân của Thủ phụ đều không cách nào thâm nhập vào được. Hơn nữa, điều kiện sống của những người dân ở biên thành còn tốt hơn nhiều so với người ở kinh thành nữa.

Mặc dù nói vậy, nhưng ta lại nghe từ miệng Khúc Chung Minh một tin tức, biên thành và các vùng lân cận phần lớn đều là tự cung tự cấp, có điều triều đình rất nhiều năm vẫn duy trì việc cung cấp lương thảo cốt để duy trì quyền kiểm soát đối với họ.

Mãi cho đến khi tân đế lên ngôi, lương thảo mới hoàn toàn bị cắt đứt, đến nay đã ba năm trôi qua rồi.

Linh Âm kinh ngạc nói: “Vậy há chẳng phải nói cha sớm đã thoát khỏi sự ràng buộc với triều đình, muốn phản thì phản?” Diễn đàn Vietwriter.vn

Thiếu tướng quân bình tĩnh nói: “Vốn dĩ chính là muốn phản thì phản, nói không chừng trong triều đã có người nghĩ đến việc này rồi.”

Linh Âm hỏi: “Vậy tại sao không phản?”

Thiếu tướng quân bật cười nói: “Lão gia bảo rồi, nhà họ Khúc chúng ta đời đời là trung thần.”

Ta đứng bên cạnh nghe mà tim đập liên hồi, thiếu tướng quân à chúng ta có thể tránh đến nơi ít người chút được không? Hoặc là tắt đèn, hoặc là lén lút âm thầm một chút?

Có điều nói đi cũng phải nói lại, gã Thủ phụ đó xem ra cũng muốn ép quân trấn bắc tạo phản để hưởng lợi đây mà. Diễn đàn Vietwriter.vn

May mà có Khúc Vô Thượng “đời đời trung lương” mới có thể trấn áp hết thảy mọi nhân tố bất ổn xuống, không chỉ ổn định được quân trấn bắc, còn có thể áp chế được bọn ngoại tộc.

Lúc bọn ta đang chơi đùa vui vẻ, một con ngựa từ xa phi nước đại tới, người trên ngựa chính là phó tướng canh giữ cổng thành - Chu thúc thúc.

Ông ấy phóng xuống ngựa chạy về phía bọn ta nói: “Thiếu tướng quân, tiểu thư, triều đình phái người đến tuyên chỉ, tướng quân bảo mọi người mau về lĩnh chỉ.”

--------

Bọn ta theo phó tướng quân vào trong doanh trướng, lúc này Khúc Vô Thượng và một người trông giống như thái giám đang ngồi uống trà cùng nhau.

Ta thấy thái giám đó trông có vẻ rất quen, dường như là người của Thủ phụ. Thế là ta bèn nấp vào phía sau đám binh lính, xem thử hắn đang muốn làm trò gì.

Khúc Vô Thượng đã phát hiện ra hành động này của ta, khoé môi khẽ giật một cái, nhưng vẫn không nói gì.

Thái giám kia nhìn thấy phó tướng quay lại thì hắng giọng nói: “Khúc tướng quân, nếu mọi người đã tập hợp đông đủ, chúng ta tuyên bố thôi.”

Khúc Vô Thượng gật đầu.

“……Lệ Vương và thuộc hạ của ông ấy ngang nhiên làm loạn, ý đồ mưu phản hành thích Bệ hạ. Niệm tình huyết mạch hoàng thất, hiện đã tống giam vào thiên lao, chờ ngày xét xử….đặc biệt chiêu cáo.”

Thái giám nói xong lại quay sang Khúc Vô Thượng cười dụ hoặc: “Khúc tướng quân, Lệ Vương mưu phản bị bại lộ nhất định phải xử tử. Thủ phụ đại nhân biết hai người có thư từ qua lại, vẫn mong Khúc tướng quân hành sự lý trí. Thủ phụ đại nhân có hứa, sau này lương thảo sẽ tiếp tục…”

Chưa đợi thái giám nói xong, Khúc Vô Thượng đã bật cười lớn: “Ngài nói Bệ hạ bị Lệ Vương hành thích? Ha ha ha ha.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Thái giám không ngờ đối phương lại phản ứng như vậy, sắc mặt khó coi nói: “Khúc tướng quân, chuyện này có gì đáng cười chứ?”

Khúc Vô Thượng đáp: “Nhìn về phía sau ngài đi.”

Thái giám quay đầu lại, thứ hắn ta nhìn thấy chính là bộ dạng tức giận đùng đùng, hai mắt đỏ ngầu của ta.

“Hoàng, Hoàng thượng!” Tên thái giam vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nói.

Giờ khắc này ta chỉ thấy máu nóng cuộn trào, tức giận không thôi. Vốn dĩ đã giao hẹn thời gian ba tháng, xem ra lại bị phát hiện trước hạn rồi, rõ ràng Thủ phụ đã lợi dụng điểm này để nhắm vào hoàng thúc. Không rõ quá trình tranh đấu thế nào, nhưng hiển nhiên là hoàng thúc đã thất bại, bây giờ còn bị giam vào thiên lao.

Hiện tại cứu được hoàng thúc chỉ có ta, chỉ cần ta lộ diện, lý do hành thích sẽ không còn nghĩa lý gì nữa.

---------

Thái giám sợ đến hồn bay phách lạc, bị người mà Khúc Vô Thượng đã bố trí dắt ra ngoài.

Khúc Minh Chung chỉ vào ta lắp bắp không nói nên lời. Diễn đàn Vietwriter.vn

Tất cả mọi người đang có mặt ai nấy đều mang biểu cảm kinh ngạc dị thường, nhưng sự chú ý của ta hiện giờ chỉ đặt lên người mỗi một mình Linh Âm.

Nàng nhìn ta với vẻ mặt không dám tin, hỏi: “Ngươi là Hoàng đế?”

“Đúng vậy.”

“Vậy nên, ngươi đã lừa ta?”

“Xin lỗi…”

Mặc dù tâm tư của Khúc Linh Âm rất đơn thuần nhưng nàng cũng không phải là một kẻ ngốc.

“Vậy là ngươi cố ý tiếp cận ta đúng không? Thực tế ngươi làm vậy để gặp được cha ta thôi đúng không?”

“Vốn dĩ là như vậy, nhưng mà….” Ta mở miệng muốn giải thích.

“Ngươi là tên lừa đảo! Cút đi! Cút!” Nàng giơ Yển Nguyệt Đao lên, “Ngươi còn không đi ta sẽ, ta sẽ….”

Hai mắt Khúc Linh Âm đã ngấn lệ, một lúc lâu sau cũng không thể nói hết câu, cuối cùng nàng ném thanh đao lớn xuống đất, chạy ra khỏi doanh trướng. Diễn đàn Vietwriter.vn

Ta nhìn theo bóng lưng nàng, biết rằng đây có lẽ là lần gặp cuối cùng giữa ta và nàng rồi, đáng tiếc nó lại kết thúc theo cách này.

Cho dù sau khi ta quay về vẫn phải sống như một con rối, Khúc Vô Thượng cũng sẽ không để con gái mình hồi kinh.

Ta thở dài một hơi nói: “Khúc tướng quân, phiền ngài cho ta mượn một con ngựa tốt.”

Khúc Vô Thượng mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, sau đó nói: “Nghĩ kĩ rồi? Nếu thiên tử đã bị ám sát, ngài ở lại nơi này của ta làm một kẻ nhàn rỗi cũng được.”

“Đa tạ ý tốt của ngài, hiện nay hoàng thúc vì ta mà bị giam, dù là long đàm hổ huyệt ta cũng phải xông vào một phen.”

----------

Đường trở về luôn có cảm giác nhanh hơn lúc đi rất nhiều.

Chuyến đi này không có Linh Âm theo cùng, ta cưỡi ngựa ngày đêm cấp tốc hồi kinh, chưa đến mười ngày đã đến nơi.

Kinh thành hiện giờ sớm đã mất đi vẻ náo nhiệt thường ngày, người đi đường ai nấy đều hối hả vội vàng.

Giờ đây phe cánh của hoàng thúc đại đa số đều đã bị bắt, người người lo lắng cho an nguy của mình, rõ ràng là thần hồn nát thần tính.

Ta bước xuống ngựa lại không biết nên đi đâu, trực tiếp xong vào thiên lao hay là máu nhuộm phủ Thủ phụ?

…….Hay là còn một cách thực tế hơn, giăng một bức hoành cầu xin Thủ phụ đại nhân nương tình?

Giữa lúc ta đang đau đầu suy nghĩ, một âm giọng trầm thấp chợt vang lên: “Bệ hạ, thật sự là người?” Diễn đàn Vietwriter.vn

Ta quay đầu lại liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, người này vốn là thái giám thân cận của phụ hoàng, sau đó lại đi dựa dẫm vào hoàng thúc để trở thành đại nội tổng quản.

Lúc này ông ta đang mặc một bộ quần áo đã sờn rách, che gần hết khuôn mặt, ánh mắt trốn trốn tránh tránh.

Ta hỏi: “Đại tổng quản, sao ông lại ở đây?”

Ông ta đáp: “Sau khi vương gia bị bắt, lão nô liền trốn ra khỏi cung, không ngờ lại gặp được bệ hạ ở đây.”

Ta có chút chán nản nói: “Bây giờ ta quay lại cũng không cứu nổi hoàng thúc.”

Hai mắt đại tổng quản chợt sáng lên, nắm chặt tay ta nói: “Trong thành vẫn còn thân tín của vương gia, chỉ chờ bệ hạ phất tay, nhất định có thể kêu gọi được hàng loạt binh mã hưởng ứng.” Hoá ra trong thành vẫn còn lại không ít thuộc hạ trước kia của hoàng thúc, bởi vì ông ấy bị bắt mà phải trốn đi hết. Mấy năm nay Lệ Vương cũng không phải là lãng phí thời gian một cách vô ích, nhân mạch phân bố trong kinh thành quanh co khúc khuỷu, cho dù là Thủ phụ cũng khó phân biệt được.

Nhưng ta lại có thể dễ dàng phân biệt được phe cánh của bọn họ, dù sao mấy trăm bản tấu trong ba năm qua đều không phải là giả.

-----------

Dưới sự giúp đỡ từ thủ hạ trước đây của hoàng thúc, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ta đã tập hợp được những người còn lại.

Cho dù bọn họ coi thường ta là một kẻ vô dụng, nhưng dù sao ta vẫn là vua của một nước danh chính ngôn thuận. Trong tay những người này ai nấy đều có binh lính và thị vệ đi theo, có thể tập hợp được hàng ngàn binh mã.

Mặc dù đối mặt trực diện sẽ không thể đánh lại cấm quân, nhưng chỉ cần đánh úp bất ngờ, bắt giặc trước tiên phải bắt tên đầu sỏ, rất có khả năng sẽ tạo nên kỳ tích.

Hơn nữa ta còn có thể dùng khuôn mặt này nữa mà, lúc chiến đấu chỉ cần ta hét to: “Tấn công ta đi, tấn công Hoàng đế của các ngươi đi!” Bảo đảm cấm quân sẽ bị khí thế này doạ bức người, trở giáo cởi giáp, nghe theo lý trí mà quy hàng. Diễn đàn Vietwriter.vn

Cuối cùng ta và mọi người chọn lúc trời vừa tờ mờ sáng, lợi dụng sắc tối vừa tản ra, ta dẫn theo một đội quân lớn đi đến trước cổng thiên thu trong nội thành hoàng cung.

Ta dẫn đầu đoàn người xông đến trước tường thành hét to: “Thủ quân bên trên nghe đây, ta là Hoàng đế đương triều Tần Trạch Dương, nhanh bỏ vũ khí xuống, đừng nối giáo cho giặc!”

Cấm quân nghe vậy lập tức nhìn xuống đoàn binh mã bên dưới, ban đầu là kinh ngạc, kế đến liền đáp trả lại bằng một mũi tên, cắm thẳng trước mặt ta. Mũi tên bất thình lình xuất hiện đã doạ con chiến mã của ta một trận, nó giậm mạnh bốn chân sau đó hất văng ta xuống đất.

Ta rõ ràng có thể nghe thấy đám thuộc hạ phía sau của hoàng thúc đều đang đồng loạt thở dài.

Ngay sau đó, trên tường thành bỗng xuất hiện hai bóng người quen thuộc.

Thủ phụ và thái giám đại tổng quản.

Thủ phụ vuốt ve chòm râu dê của mình, cười híp mắt nói: “Bệ hạ cớ sao lại muốn mưu phản?”

--------

Ta thừa nhận rằng bản thân không thể đấu lại mấy lão hồ ly này. Diễn đàn Vietwriter.vn

Có vẻ như từ lúc ta trở về kinh thành bản thân đã nằm trong sự kiểm soát của bọn họ rồi, cho nên giữ ta lại đến bây giờ chẳng qua chỉ vì muốn tóm gọn hết phe phái của hoàng thúc, một mồi diệt sạch mà thôi. Nhìn cấm quân trên tường thành và quân bốn phía đang dần dần tập hợp lại, e là cũng phải có hơn hai ngàn người.

Đám người phe hoàng thúc biết rõ mạng của họ không giữ được bao lâu nữa, ào ào rút vũ khí ra chuẩn bị liều mình.

Thủ phụ đứng trên tường thành cao nhìn xuống chỗ ta: “Cho dù ngươi là một tên phế vật nhưng ta mỗi ngày đều phải đứng dưới ngươi, ta rất ghét loại cảm giác này, vị trí của ta bây giờ có thể thoải mái hơn nhiều rồi.”

Ta đứng dậy phủi đất trên người nói: “Ngươi bức ép huyết mạch hoàng thất đến tận cùng, không sợ khắp nơi dấy binh cứu giúp triều đình sao?”

Thủ phụ cười nói: “Ha ha, ngươi là một tên Hoàng đế ngay cả lương thảo cũng không phân phát nổi cho ai, bọn họ không tạo phản đã là kỳ tích rồi, còn muốn có người đến cứu ngươi, thật sự cho rằng mình là người được ông trời lựa chọn hay sao?”

Sự đã đến nước này ta cũng không còn ôm chút hy vọng sống sót nào nữa, trừng mắt với ông ta nói: “Ngươi rõ ràng đã ở trên vạn người, vì sao còn muốn khiến cho muôn dân oán thán, tuỳ ý cắt xén bổng lộc của những viên quan kia, cũng chính là ép bách tính vào con đường chết rồi.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Thủ phụ lắc đầu: “Vì lợi hợp tác, hết lợi đường ai nấy đi, ngươi căn bản không hiểu được đạo lý này.”

Ta nghiến răng nói: “Nhưng ta hiểu cái gì gọi là xác chết đầy đồng, cái gì gọi là rày đây mai đó, cái gì gọi là người người phẫn nộ.”

Thủ phụ dường như đã mất đi hứng thú, nói: “Thật nhàm chán.”

Kế đến ông ta phất tay, vô số cung thủ đồng loạt kéo dây, những mũi tên chi chít như mưa rơi không ngừng bắn về phía ta.

Ta rút mũi tên lúc đầu cắm dưới đất lên, phóng nó về phía tường thành.

Đã không thể tránh khỏi cái chết, vậy thì kẻ vô dụng như ta cũng phải làm anh hùng một lần chứ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom