• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Ta Là Tiểu Thái Giám Khúc Phủ (1 Viewer)

  • Phần 5

Những ngày sau đó, giữa ta và Khúc Linh Âm dường như đã bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.

Nàng chỉ nghĩ rằng ta đang tức giận, cứ luôn muốn xin lỗi ta nhưng lại không biết làm sao để mở miệng. Ta thì lại càng khó chịu hơn, nếu như bây giờ ta nói ta không phải thái giám, rất có thể sẽ bị băm thành nhân bánh bao ngay tại chỗ. Nếu như không nói thì lại không cách nào giải thích được với nàng, bầu không khí cứ như vậy mà trở nên căng thẳng.

Cuối cùng, sau nửa giờ đi đường, một âm thanh chấn động đã phá vỡ cục diện ngượng ngùng này: “Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua khỏi đây phải để tiền lại đã.”

Lúc bọn ta đi qua khe núi, một cây cổ thụ cao lớn bỗng đổ sụp xuống, ngay sau đó là tiếng hét vang dội cất lên.

Hơn một trăm tên cướp từ hai bên khe núi nhảy ra, trong tay mỗi tên đều có một thanh đao, đầu bọn chúng quấn một mảnh vải màu vàng, mặt mày xanh xao.

Nghe thấy lời dạo đầu này, ta không nhịn được mà vui mừng đến rơi nước mắt.

Đa tạ các vị, những người phá băng!

Tên thủ lĩnh rõ ràng là đã hiểu sai ý của ta, hắn chĩa mũi đao vào bọn ta nói: “Nói cho các ngươi biết, lão tử đây chỉ muốn tiền chứ không muốn mạng. Chỉ cần ngoan ngoãn đưa tiền….” Diễn đàn Vietwriter.vn

Duan~

Tên thủ lĩnh còn chưa nói hết câu, đã bị Yển Nguyệt Đao to như ván cửa đánh văng xa nửa dặm.

Khúc Linh Âm một bụng oan ức không có chỗ nào để xả, tay cầm Yển Nguyệt Đao bay xuống lao vào đám thổ phỉ.

Đồng thời lúc đó cũng có mười mấy tên lâu la bay ra, Khúc Linh Âm dùng mặt lưng của đao làm thành tấm ván đánh vào mông bọn chúng, sau một loạt âm thanh va chạm không dứt, bọn cướp tên nào tên nấy đều ôm mông kêu gào thảm thiết.

Trong khoảnh khắc, không khí như đông cứng lại, rõ ràng vẫn còn đến gần trăm tên cướp, nhưng không tên nào dám động đậy. Có người bị đao đập vào chân cũng không dám la lên.

--------

Bạn sẽ làm gì khi đang đi cướp mà gặp người khổng lồ xanh? Online chờ, đang rất gấp.

Hiện giờ, trong đầu của tên thủ lĩnh chắc đang tràn ngập suy nghĩ này.

Kì thực cho đến giờ, thể lực chiến đấu của bọn cướp bị tổn hại còn chưa đến một phần mười, thế nhưng bọn chúng đã định đầu hàng rồi.

Người với người đánh nhau, cho dù rõ ràng biết đánh không lại nhưng vẫn có thể nghiến răng liệu mạng xông pha.

Nhưng khi con người đối mặt với siêu nhân, bạn sẽ nhận ra ngay cả cái quần lót của anh ta bạn cũng không nắm được, thế thì còn đấu gì nữa! Diễn đàn Vietwriter.vn

“Nữ hiệp tha mạng đi!”

Thủ lĩnh không hổ là thủ lĩnh, năng lực quan sát tình hình vô cùng mạnh mẽ.

Lúc những tên khác còn đang sững sờ, hắn ta đã ném thanh đao xuống đất, làm dáng vẻ như bội phục sát đất.

Những tên lâu la khác như được khai sáng, tất cả đều đồng loạt hạ binh khí và quỳ xuống.

Khúc Linh Âm phát tiết một trận xong rõ ràng tâm tình đã tốt lên rất nhiều, vốn dĩ chỉ định giữa đường hành hiệp trượng nghĩa, đây cũng xem như chó ngáp phải ruồi rồi.

Ta lại cảm thấy có chút kì quái, phải biết đây là đường cái, đám người này hiên ngang cướp bóc như vậy, chẳng lẽ không sợ quan binh hay sao?

Tên thủ lĩnh nói: “Chỗ này làm gì còn có quan binh? Năm ngoái hạn hán nghiêm trọng, quan phủ chẳng những không phân phát tiền và lương thực mà còn đánh thuế nặng hơn. Nói là vì đã chúc mừng sinh thần cho Hoàng đế, kết quả ngay cả lương bổng của quan binh cũng bị khấu trừ.”

Khúc Linh Âm nghe xong tức tối nói: “Cái gì? Tên Hoàng đế đáng hận này, nếu như để ta nhìn thấy hắn, ta sẽ….”

Ta đứng bên cạnh nghe được mà tim như ngừng đập.

Trận hạn hán nghiêm trọng vào năm ngoái, triều đình rõ ràng đã phân phát tiền cứu trợ và lương thực, vì để ổn định tình hình, còn miễn thuế cho dân trong ba năm.

Những bản tấu sớ đó đều do chính tay ta phê duyệt mà. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Tiểu Dương Tử, Tiểu Dương Tử, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Linh Âm khó chịu hỏi ta.

“Không có gì.” Ta định thần lại, “Cô định xử lý đám người này thế nào?”

“Ta cũng không biết.”

Ta thở dài, hỏi tên thủ lĩnh: “Xung quanh đây còn có bao nhiêu ngọn núi, trong đó còn có bao nhiêu tên cướp nữa?”

Đối phương thở dài thườn thượt, kế đó hắn dẫn bọn ta đi tham quan hết thảy những ngọn núi trong bán kính hai mươi dặm.

Lúc ta và Linh Âm đi càn quét doanh trại mới phát hiện những người này đều có trại riêng. Bọn họ nói rằng, kì thực trong số họ những thanh niên trai tráng có sức lao động còn chưa tới năm trăm người, còn lại đều là người già, phụ nữ và trẻ con.

“Nữ hiệp, ngài cũng thấy rồi đó, chúng ta đều là những người nghèo khổ không đủ sống, tập hợp lại thành một nhóm để đỡ đần nhau thôi.” Tên thủ lĩnh nói.

Khi đánh người Khúc Linh Âm trông rất oai phong lẫm liệt, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy vô cùng khó xử.

Nàng chỉ tay vào một đứa trẻ nói: “Tiểu Dương Tử, những người ở đây đều rất đáng thương. Ngươi nói xem, chúng ta là đại hiệp gì chứ.”

Giọng của Khúc Linh Âm mang theo chút nghẹn ngào, cảm giác bất lực không thể làm được gì khiến nàng buồn bã. Diễn đàn Vietwriter.vn

Ta nhìn nàng nói: “Thật ra, đại hiệp ngoại trừ hành hiệp trượng nghĩa ra, cần phải có thêm một kỹ năng.”

“Kỹ năng gì?”

“Cướp của người giàu chia cho người nghèo.”

---------

“Nghe nói gì chưa? Nữ ma đầu ở kinh thành đến đây tuyển phu quân rồi.”

“Biết rồi biết rồi, ta thấy các vị thiếu gia công tử đều đồng loạt đóng cửa không ra ngoài, còn phao tin rằng bọn họ đều bị mắc bệnh truyền nhiễm cả rồi.”

“Ây dô, đến đây đến đây.”

Ta dẫn theo mười mấy tên cướp đánh xe ngựa vào trong thành, viết biểu ngữ tuyển phu quân lên trên một lá cờ, sau đó đem nó giăng ở khắp thành.

Trạm đầu tiên chính là một gia đình giàu có ở thành Đông, phủ đệ Triệu gia.

Trước kia, Triệu gia nhân lúc hạn hán nghiêm trọng tăng giá lương thực lên cao, kiếm được rất nhiều tiền, những người nghèo không đủ ăn cũng chẳng biết đi đâu để kêu oan. Dân thường ở quanh đó thì nhai trấu nuốt rau, nhà của ông ta lại lộng lẫy và khang trang hơn cả phủ tướng quân nữa. Diễn đàn Vietwriter.vn

Một tên quản gia bước tới nói: “Đây là Triệu phủ, các vị sao lại tới đây, để tiểu nhân đi thông báo một tiếng.”

Một thanh Yển Nguyệt Đao từ trong xe ngựa bay vọt ra, cắm thẳng vào cửa lớn nhà họ Triệu, quản gia nhìn thấy lập tức đứng im tại chỗ.

“Trời muốn diệt ta!” “Con à, mau dậy đi!” Cả Triệu phủ bắt đầu dấy lên một trận hỗn loạn.

Triệu công tử vốn đang giả bệnh, bây giờ đã bị doạ đến ngất đi thật rồi.

Lúc này cửa lớn đẩy ra, Triệu lão gia từ bên trong vội vàng bò ra ngoài.

“Không biết thiên kim phủ tướng quân giá đáo, không kịp nghênh đón, không kịp nghênh đón.”

Lão già này không hổ là người làm ăn, trong lòng rất căng thẳng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Khúc Linh Âm làm theo lời ta căn dặn, cười hì hì nói: “Không sao, ta đến đón con trai ông tới kinh thành, sau này sống trong phủ tướng quân, bảo đảm không thiếu ăn thiếu mặc.”

Cơ mặt của Triệu lão gia co rút từng cơn, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Hôn nhân đại sự, theo lệnh của cha mẹ, lời của mai mối,…” Diễn đàn Vietwriter.vn

Linh Âm lấy đao kề vào cổ đối phương nói: “Cha ta đồng ý rồi, ông có đồng ý không?”

Sắc mặt của Triệu lão gia đã tái xanh, nhưng vẫn ngoan cố như cũ: “Khuyển tử đang bệnh nằm trên giường, e là…”

“Ta cũng đã dẫn theo lang y đến rồi.” Ta chỉ vào một ông lão đứng phía sau.

Đây quả thật không phải là gạt người, ông lão này chính là một thầy thuốc chân chính trong doanh trại của bọn cướp kia, bình thường chuyên trị chứng đau răng, tê phù chân tay.

“Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối đều có rồi. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay thành thân luôn đi.”

Nói xong ta liền phất tay đi vào trong cửa, đám hộ vệ đều đứng trơ ra như phỗng, không ai dám bước tới ngăn ta. Diễn đàn Vietwriter.vn

Cuối cùng Triệu lão gia cũng từ bỏ chuyện phản kháng, sắc mặt xám xịt nói: “Ta dùng tiền đổi lấy tự do được không? Trăm lượng vàng, mong các người đổi sang nhà khác đi.”

“Được, chuẩn bị xong ta sẽ đến lấy. Đi, sang nhà khác.”

Ta vừa nghe xong đầu cũng không thèm quay lại liền kéo Linh Âm rời đi. Chỉ để lại Triệu lão gia một mình đứng trong gió lạnh.

Ra khỏi cửa, Khúc Linh Âm tức giận đùng đùng nói: “Bổn cô nương đáng sợ như vậy sao?”

Ta bật cười nói: “Đó là do bọn họ bị mù thôi.”

Khúc Linh Âm hơi khựng lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Tiểu Dương Tử, nếu ngươi không phải là thái giám thì thật tốt biết bao…”

“Cái gì?”

“Không không không có gì.”

“Kế sách để xử lý nhà họ Triệu ban nãy chỉ dùng được một lần, mấy nhà tiếp theo e là đã có chuẩn bị, không dễ đối phó vậy đâu.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ừm, ừm.” Giọng của Khúc Linh Âm bỗng trở nên yếu ớt hẳn.

Khi bọn ta đến trước cửa Lý phủ, quả đúng như dự liệu, bọn họ đã vận động tất cả các tế bào não để nghĩ ra một phương án khác rồi.

Một tên người hầu trẻ tuổi đứng trước cửa Lý phủ cười nói: “Mấy hôm trước thiếu gia nhà ta đã đi chơi xa rồi, chắc phải một năm nữa mới trở về.”

“Vương công tử, Chu công tử, Hàn công tử, Trương công tử đều đi chơi xa, giờ đến người nhà ngươi cũng vậy?”

“Đúng đúng đúng, cùng nhau đi ngao du rồi.”

“Đi thật sao?” Ta hỏi.

“Ngài có thể vào trong phủ tìm thử.” Tên hầu thề thốt.

“Không cần phiền phức vậy đâu.” Ta nở một nụ cười ẩn ý. Diễn đàn Vietwriter.vn

Lúc này, bọn ta đang ngồi trong công đường uống trà, huyện nha đại nhân nở một nụ cười không thể nào gượng gạo hơn.

“Không biết thiên kim phủ tướng quân đến bổn huyện, không kịp nghênh đón.”

Linh Âm hớp một ngụm trà, khẽ cười không đáp lời.

Huyện thái gia toát mồ hôi lạnh nói: “Khuyển tử sớm đã lập gia đình, bây giờ cháu trai cũng đã lớn, quả thực không với tới người được đâu.”

“Không sao, không sao, bổn cô nương chỉ đến xin một ngụm nước thôi, lát nữa sẽ đi ngay.”

Huyện thái gia chợt sững người, không ngờ lại dễ đuổi được bọn ta đi đến vậy, cũng không nhìn ra được âm mưu gì khác, bèn nói: “Người từ từ uống, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Đang lúc hai người bọn ta đang nói chuyện câu được câu chăng, bên ngoài huyện nha đã truyền đến tiếng than khóc thảm thiết.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom