• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Ta Dưỡng Thành Một Tiểu Zombie bá đạo (1 Viewer)

  • Chương 63+64

Chương 63:



Vì không tài nào gỡ được tay của Phó Tuyết Thâm ra, Minh Khinh Khinh đành phải theo Phó Tuyết Thâm đến biệt thự đối diện.


Khối ngọc truyền tin đã được mã hóa đó vẫn đang phát sáng, xem ra có chuyện gì đó rất quan trọng.


Minh Khinh Khinh không có ý định tìm hiểu về chuyện quốc gia đại sự của hành tinh khác, nên sau khi vào biệt thự liền ngồi xuống sô pha: “Em đợi anh ở đây là được rồi.”


Phó Tuyết Thâm liếc nhìn Minh Khinh Khinh, do dự nói: “Anh không yên tâm lắm.”


“Có gì mà không yên tâm?” Minh Khinh Khinh bật cười, ngồi trên sô pha nảy lên một cái: “Anh cứ yên tâm đi đi, em không chạy mất đâu mà lo.”


Tiểu Phó xấu hổ thừa nhận rằng, anh thực sự rất muốn buộc Minh Khinh Khinh vào thắt lưng của mình.


Anh cứ cảm thấy trong chốc lát tách nhau ra này sẽ có biến cố gì đó phát sinh, nói không chừng khi trở xuống, Minh Khinh Khinh đã vô tình bị nhiễm bức xạ gì đó dẫn đến mất trí nhớ, hoặc là bỗng nhiên thay đổi chủ ý, cảm thấy anh là người ngoại hành tinh, trở quẻ không muốn yêu đương với anh nữa.


“Nếu có con dấu gì mà ‘không được phép nuốt lời’ thì tốt quá nhỉ.” Phó Tuyết Thâm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.


Minh Khinh Khinh vừa thử cạy ngón tay anh ra, vừa ngẩng đầu lên nhìn anh, buồn cười nói: “Nếu mà có thật thì em cho phép anh đóng một dấu lên người em đấy.”


Tiểu Phó ngạc nhiên nói: “Thật sao?”


“……” Minh Khinh Khinh giật mình: “Đừng nói là có luôn đấy chứ?! Trên hành tinh các anh sao cái quái gì cũng có hết vậy! Bây giờ mà có ai đó nói với em rằng Ultraman thực sự tồn tại trên một hành tinh khác, rất có thể là em cũng tin luôn đấy.”


Phó Tuyết Thâm bắt đầu cò kè mặc cả với Minh Khinh Khinh: “Có thể đóng mấy cái luôn được không?”


Minh Khinh Khinh nghẹn lời đáp: “…….Anh muốn đóng mấy cái?”


Tầm mắt sáng rực của Tiểu Phó lập tức nhìn Minh Khinh Khinh từ đầu đến chân, thậm chí đến cả sợi tóc cũng không buông tha.


Minh Khinh Khinh rùng mình, nhịn không được thúc giục anh: “Mau đến thư phòng đi, phụ vương của anh chắc chắn có chuyện quan trọng cần nói đấy.”


“Vậy em nhớ đợi anh.” Phó Tuyết Thâm có vẻ hơi bực bội với biểu cảm muốn anh biến nhanh hơn một chút này của Minh Khinh Khinh, không nhẹ không nặng mà nhéo tay cô một cái. Anh ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua đồng hồ treo tường với dáng vẻ rất có quan niệm về vấn đề thời gian: “Đúng mười phút nữa anh xuống liền.”


“Được.” Minh Khinh Khinh lập tức đáp lại.


Cô vất vả trăm cay ngàn khổ lắm mới gỡ được từng ngón tay của Tiểu Phó ra.


Trong biệt thự, mấy vị đại thần của Claflin vốn dĩ đang xem kịch xà phòng*, tập gym và nấu ăn không biết từ lúc nào đã dừng động tác trong tay, mắt lom lom nhìn hai người bọn họ với vẻ mặt vô cùng hóng hớt.


(Kịch xà phòng: tiếng Anh là soap opera, là một dạng kịch truyền thanh hoặc phim truyền hình dài tập với nội dung chủ yếu đề cập đến đời sống của nhiều nhân vật, thường tập trung vào các mối quan hệ tình cảm của họ, và tạo ra kịch tính. Thuật ngữ kịch xà phòng ở phương Tây bắt buồn từ việc các nhà tài trợ cho các vở kịch này thường là các nhà sản xuất xà phòng _Nguồn: Google.)


Phó Tuyết Thâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ.


Mấy vị đại thần lập tức giả vờ như không có chuyện gì, quay mặt sang chỗ khác.


Lúc này Phó Tuyết Thâm mới dẫn theo Nhiếp Sướng lên lầu.


Anh nói với Nhiếp Sướng: “Ngươi ở ngoài cửa đợi.”


Phó Tuyết Thâm cầm theo mật tin, vừa bước vào thư phòng, Marites liền hùng hổ lách người, xông vào nhắc nhở anh: “Lão Cửu, ngày đệ hứa sẽ trở về không còn bao lâu nữa, ta khuyên đệ nên nhanh chóng giải quyết cho xong mọi chuyện ở Trái đất đi, đừng để phụ vương liên tục thúc giục nữa.”


“Đóng cửa lại.” Phó Tuyết Thâm chỉ cánh cửa.


Marites quay đầu nhìn cánh cửa, thấy Phó Tuyết Thâm không có ý định tiếp tục cuộc trò chuyện với mình, cô ta kìm không được mắng một câu: “Tới Trái đất chỉ học toàn mấy thói hư tật xấu.”


Nhiếp Sướng ở ngoài cửa liếc nhìn Marites một cái, thận trọng đóng cửa lại.


Marites bước tới bên cạnh bàn làm việc. Xung quanh thư phòng, Phó Tuyết Thâm đã thiết lập một vách tường trong suốt nhằm ngăn chặn tai vách mạc rừng. Anh mở mật tin ra, ở trên không trung sắp xếp thành một dòng ký tự được mã hóa dành riêng cho hoàng tộc.


Marites liếc mắt nhìn, không khỏi chua xót nói: “Phụ vương đối với đệ cũng tốt thật. Trước đây lúc mọi người vẫn chưa biết giống cái nhân loại kia là người định mệnh của đệ, đệ vì cô ta cãi lại mệnh lệnh của phụ vương, không tiếc từ bỏ thân phận hoàng trừ, phụ vương ngoài mặt thì tỏ ra trách đệ, nhưng thực tế thì không hề có ý định xử lý đệ gì cả, bằng không cũng sẽ không phái ta tới phô trương thanh thế như vậy. Bây giờ không biết đệ lại gặp vận may lớn gì, mà vị giống cái nhân loại kia vừa vặn lại là người có thể cứu được đệ, còn phụ vương thì nóng lòng muốn kêu đệ trở về, bất kể trước đây đệ có lỗi lầm gì. Đệ hẳn cũng biết ông ấy làm như vậy là đang đối đầu với bao nhiêu áp lực mà đảng cầm quyền đã tạo ra.”


Lòng bàn tay của Phó Tuyết Thâm bốc lên một ngọn lửa nhỏ, từ từ thiêu đốt mật tin đến tàn rụi, rồi nhàn nhạt cất tiếng: “Nhưng phụ vương có đến chín người con, cũng may là thế hệ chúng ta không có ai bị khiếm khuyết năng lực. Nói cách khác, ngoài ta ra thì tám vị huynh tỷ còn lại đều có cơ hội thừa kế. Ta không hề nghĩ ta vượt trội hơn các vị huynh tỷ. Nếu phụ vương muốn ta thừa kế ngai vàng bởi vì thiên vị, điều đó mới là không công bằng.”


Marites khoanh tay cười khẩy một tiếng: “Lão Cửu, đệ nói như vậy có phải là đang chế nhạo ta không? Đệ biết rõ giữa chúng ta chỉ có một mình đệ là gien đạt tới cấp bậc SSS, đệ cũng biết tỏng đây là nguyên nhân mà ta không dám dùng sức mạnh đối đầu với đệ. Nói cái gì mà ‘không hề cảm thấy mình vượt trội hơn người’ có phải là đạo đức giả quá không? Từ khi còn nhỏ, rõ ràng đệ vẫn luôn được hưởng những quyền lợi ưu tiên mà gien năng lực vượt trội mang lại!”


“Gien năng lực thế nào, không phải do ta chọn là được. Cũng không thể không thừa nhận, bởi vì thần lực quá mức cường đại nên trong số các huynh đệ, ta quả thực là người ít bị tỷ bắt nạt nhất.”


“Đệ ——”


Phó Tuyết Thâm vẫn ôn hòa nhã nhặn, tiếp tục nói với vị hoàng tỷ kiêu ngạo bướng bỉnh này: “Nhưng có thể thừa kế hay không lại tùy thuộc vào sự lựa chọn của ta, không ai có thể ép buộc ta được.”


“Đệ nói như vậy là sao?” Marites nhướng mày: “Đệ không định chấp nhận.,….”


Phó Tuyết Thâm nói: “Một khi chấp nhận thừa kế, suốt quãng đời còn lại sẽ không thể rời khỏi ngai vàng của Claflin. Điều này có nghĩa là lời hứa với cô ấy sẽ không thể thực hiện được. Ta đã hứa với cô ấy sau này sẽ cùng cô ấy sống trên Trái đất rồi.”


Marites không khỏi kinh hoàng.


Thời gian trước kia, khi Phó Tuyết Thâm khắc khẩu với phụ vương, nói với phụ vương rằng anh không quan tâm đến quyền thừa kế này, cô ta còn tưởng anh đang nói đùa, chỉ cho rằng anh còn ngây ngô chưa rành thế sự, hoặc cũng có thể là trong bụng rất muốn nhưng ngoài mặt giả vờ. Bởi vì chỉ cần là người trong hoàng tộc, mấy ai không mơ mộng đến ngai vàng?


Thế mà cô ta không ngờ rằng, Phó Tuyết Thâm là thực sự không cần.


Sau khi hết ngỡ ngàng, Marites không khỏi mừng thầm trong lòng, nếu lão Cửu không có ý định thừa kế, trong nháy mắt cô ta đã mất đi một đối thủ nặng ký.


Cô ta nhìn chằm chằm Phó Tuyết Thâm, muốn nói gì đó để thể hiện ý tốt của mình, nhưng khóe miệng nhịn không được vẫn nhếch lên, lúc thốt ra lại là lời chế giễu: “Ta thấy hình như không phải đệ hứa hẹn đâu, mà là đệ đơn phương tình nguyện thì có.”


Ngày đó lúc lão Cửu thổ lộ quên đặt lớp vỏ bảo vệ, thế nên bên phía biệt thự đối diện đều nghe thấy được.


“Cái gì mà anh muốn ở lại trên Trái đất để làm bữa sáng cho em mỗi ngày, rồi may vá quần áo đồ các thứ, chậc chậc chậc.”


Mặt Phó Tuyết Thâm đen lại: “Tai của các ngươi cũng dài phết nhỉ.”.


Marites thấy vậy cũng không đùa nữa, xoay người định rời đi, nhưng trước khi rời đi, nhịn không được còn quay đầu lại nhắc nhở Phó Tuyết Thâm một câu: “Hiện tại cũng xem như là đệ đã tìm được người định mệnh của mình, về sau tính mạng cũng tạm coi là an toàn. Chúc mừng nha. Xem ra ông trời thật sự rất ưu ái đệ. Lúc trước trong cung đình còn cá cược với nhau, nói rằng Cửu vương tử điện hạ do thần lực quá mức hiếm có, sợ rằng đến hai trăm tuổi cũng chưa tìm được, nhưng không ngờ rằng đệ trưởng thành chưa được bao lâu đã giải quyết được chuyện đại sự của cuộc đời…. chỉ có điều…”


Phó Tuyết Thâm nhíu mày, không hề có ấn tượng gì tốt với chữ ‘có điều’ của vị hoàng tỷ này: “Có điều cái gì? Tỷ lại muốn nói gì đây?”


Marites nháy nháy mắt: “Có điều, tuy rằng ta không biết đệ và vị giống cái kia có tiền căn hậu quả gì, nhưng lẽ ra đệ cũng nên dùng Achilles chi hoàn hay viên pha lê kiểm tra cô ta một chút chứ?”


“Ý tỷ là sao?”


Marites nói: “Chỉ có Achilles chi hoàn và viên pha lê mới có thể kiểm chứng được sự chân thành, chẳng lẽ đệ không nghĩ…”


“Cô ấy đã nói là cô ấy thích ta.” Phó Tuyết Thâm dứt khoát ngắt lời Marites.


“Cô ta đã nói đâu?” Minh Khinh Khinh tốt bụng nhắc nhở vị hoàng đệ có phương diện thần lực thiên phú dị bẩm này: “Nếu đệ nói là đêm đó, thì theo trí nhớ của ta, cô ta chưa từng nói.”


Đôi mắt xanh của Phó Tuyết Thâm nhìn chòng chọc Marites: “Nhưng cô ấy đã chủ động hôn ta.”


Marites đáp: “Thời gian đệ tới Trái đất sớm hơn ta, chắc hẳn phải biết rõ hơn ta rằng, trên Trái đất thậm chí có một số quốc gia coi nụ hôn chỉ như một lễ tiết, không giống như Claflin chúng ta, cả đời chỉ có thể hôn một người.”


Sắc mặt của Phó Tuyết Thâm dần trở nên lạnh lẽo, anh rất không kiên nhẫn để nghe Marites nói hết câu: “Hoàng tỷ, ta cho tỷ vào đây không phải để nghe tỷ nói những lời gây bất hòa như vậy nhé.”


“Ta nào có gây bất hòa hay châm ngòi ly gián gì. Ai mà chẳng biết đệ đối với vị giống cái Trái đất kia chỉ thiếu điều móc tim ra nữa thôi chứ.” Marites vội vàng giơ hai tay lên, tỏ ý bản thân không hề muốn gây chiến: “Ta chỉ nhắc nhở đệ một câu thôi. Lời thật thì mất lòng, nếu đệ đã xác định hai người cùng yêu đối phương như vậy, hà cớ gì lại sợ dùng Achilles để kiểm nghiệm cô ta?”


“Ta nói này lão Cửu, nếu đệ không muốn tự mình kiểm tra, chi bằng cứ giao Achilles chi hoàn cho ta, ta có thể giúp đệ….”


“Câm miệng.” Phó Tuyết Thâm nắm chặt Achilles, sắc mặt lạnh như băng.


Thấy anh như vậy, Marites vốn định châm chọc thêm vài câu, nhưng nhìn anh cúi đầu nhìn Achilles trong lòng bàn tay, vẻ mặt tuy lạnh lùng nhưng cũng rất mơ hồ bất định, đột nhiên cô ta cũng quên mất muốn nói gì.


*


Cùng lúc này, ở dưới lầu.


Trong lúc vương tử điện hạ không có mặt, tầm mắt của đám người hạm trưởng mới dám một lần nữa rơi vào trên người Minh Khinh Khinh.


Bị nhiều người trong đại sảnh nhìn trộm như vậy, Minh Khinh Khinh thực sự rất căng thẳng.


Cô cố gắng phớt lờ ánh mắt của mọi người, len lén đặt cái chân đang ngồi bắt chéo bất lịch sự xuống, thẳng lưng ngồi lại ngay ngắn đàng hoàng —— cô không ngờ được kêu một tiếng vương tử phi điện hạ, lại thực sự mang gánh nặng thần tượng của vương tử phi như vậy.


Tất cả mọi người đều đang đánh giá cô. Bao gồm cả ba nhân viên nghiên cứu khoa học mặc quần áo chống hóa chất, chỉ một lòng tập trung vào nghiên cứu học thuật, chưa bao giờ để mắt đến cô.


Tất nhiên là lúc này ba người này đã cởi bỏ quần áo chống hóa chất và mặc trang phục bình thường.


Thoạt nhìn nhóm người này khá là nhập gia tùy tục, đều mặc áo phông trung niên và quần ống cọc như người Trái đất.


Ánh mắt đánh giá cô đương nhiên không phải là bài xích, mà là dùng một loại ánh mắt mới lạ, giống như gấu trúc đang say mê nghiên cứu vậy.


Nếu không phải trước khi lên lầu Tiểu Phó đã âm thầm cảnh cáo bọn họ, Minh Khinh Khinh thiết nghĩ chắc lúc này bọn họ đã bổ nhào tới nhổ tóc cô, rút móng tay cô, sau đó đem móng tay với tóc của cô xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất để nghiên cứu gien của cô.


“Được rồi, cất bớt ánh mắt của các ngươi lại đi. Không thấy vương tử phi điện hạ đã bị ánh mắt của các ngươi làm cho rất khó chịu sao?!” Hạm trưởng cau mày quở trách.


Nhiếp Sướng nói Tinh Ba đã quay về Claflin trước, nên hiện tại quan lớn còn lại trên Trái đất cũng chỉ còn một mình hạm trưởng.


Mấy nhân viên nghiên cứu lúc này mới miễn cưỡng quay mặt đi.


Hạm trưởng thận trọng đi đến đối diện Minh Khinh Khinh, cái mông cỡ lớn còn vểnh lên cao, chỉ chỉ vào sô pha.


Minh Khinh Khinh vội vàng nói: “Đương nhiên có thể, mời ngồi.”


Hạm trưởng lúc này mới dè dặt kéo một băng ghế nhỏ ra, ngay ngắn ngồi xuống đối diện Minh Khinh Khinh, thoạt nhìn giống như King Kong Barbie râu ria lổm xổm đang chen vào hộp các tông của chú mèo con, hai tay đặt trên đầu gối: “Cảm ơn vương tử phi điện hạ.”


Minh Khinh Khinh: “…..”


Nếu như trước kia nhìn thấy Minh Khinh Khinh, trong mắt hạm trưởng và những người khác đều viết ‘Chỉ là một giống cái nhân loại thôi mà’, thì bây giờ hàm ý trong mắt đám người Claflin này bỗng chốc đã trở thành, ‘Một giống cái nhân loại có thể làm cho vương tử điện hạ có thần lực cấp SSS động dục, tuyệt đối không phải là một giống cái nhân loại bình thường!”


Hạm trưởng nói: “Mong ngài thứ lỗi cho bọn họ, bọn họ cũng chỉ vì quá tò mò. Bởi vì ban đầu lúc tiến hành so khớp gien của ngài và vương tử điện hạ, kết quả cho ra lại không hề ăn khớp, cho nên bây giờ đã xảy ra…. chuyện trái ngược định luật này, mọi người đều cảm thấy không thể tin được.”


Chuyện Minh Khinh Khinh khiến cho vương tử điện hạ lâm vào trạng thái phát sốt, hạm trưởng không biết diễn tả thế nào, nên chỉ có thể kín đáo biểu đạt.


“Không sao.” Minh Khinh Khinh nói. Kỳ thực cô cũng cảm thấy rất tò mò, “Vậy là nhà nghiên cứu của các ông đã đưa ra kết luận rồi sao? Vậy tại sao người định mệnh của anh ấy lại trở thành tôi?”


Nếu người trước mặt đây vẫn là một giống cái Minh Khinh Khinh như trước kia, có lẽ hạm trưởng đã sớm tống cổ cô ra khỏi cửa.


Nhưng ngặt nỗi bây giờ người đối diện lại là một vị vương tử phi điện hạ chính xác, hạm trưởng chỉ sợ Minh Khinh Khinh nghĩ không thông lại bất hòa với vương tử điện hạ, hận không thể xem cô như Phật Tổ mà cúng vái.


Thế nên phải hỏi gì đáp nấy, còn đáp một cách rất nhiệt tình.


“Cũng không hẳn là ‘trở thành’.” Hạm trưởng kính cẩn đáp: “Rất có khả năng ngay từ đầu là ngài, nhưng có lẽ trong quá trình kiểm tra đã xảy ra vấn đề gì đó, dẫn tới kết quả gien không khớp. Vì suy cho cùng trong một lần ngài cảm lạnh phát sốt cách đây nửa năm, trên người vương tử điện hạ đã xuất hiện dấu hiệu của kỳ phát sốt. Đương nhiên, đây chỉ là một trong những suy đoán mà thôi.”


“Cũng có suy đoán rằng một số loại gien trên người vương tử điện hạ do bị cảm xúc chi phối nên đã kiềm chế kỳ phát sốt, dẫn đến sự thay đổi khác thường, vì xét cho cùng thì người Claflin chúng tôi cũng là giống sinh vật có gien không quá ổn định —— nhưng những thứ này phải đợi cho đến khi chúng tôi trở về Claflin để kiểm tra lại kỹ lưỡng và theo dõi lâu dài, mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.”


Minh Khinh Khinh thành công nắm bắt được trọng điểm: “Nửa năm trước?”


“Khụ.” Hạm trưởng hận không thể đánh vào miệng mình mấy cái tát.


Minh Khinh Khinh kinh ngạc nói: “Vừa rồi ông nói gì cơ? Nửa năm trước anh ấy đã động dục với tôi?”


“Không không không, tôi không phải có ý đó.” Hạm trưởng hoảng sợ nói: “Tôi không có nói là điện hạ ngay từ đầu đã có dục niệm.”


Minh Khinh Khinh gần như đã quên mất lần cảm lạnh và phát sốt sáu tháng trước.


Cô chỉ nhớ hình như mình đã nắm lấy thứ gì đó rất lạnh lẽo, cảm giác dễ chịu làm cô cứ muốn nắm lấy thứ lạnh lẽo đó dán lên gò má nóng rực của mình, nhưng thứ lạnh lẽo đó lại hoảng sợ mà bỏ chạy mất dạng.


“Vừa rồi chính ông đã nói như vậy mà, tai tôi đâu có bị điếc.”


Hạm trưởng nói thầm trong bụng, chẳng lẽ danh dự cả đời của vương tử điện hạ đã bị hủy hoại trên tay mình rồi ư?


Trên trán ông ấy liền đổ mồ hôi hột, vội vàng giải thích: “Vương tử phi điện hạ, có thể ngài chưa biết điều này, đối với người Claflin mà nói, việc chọn vợ gả chồng là một việc vô cùng trang trọng! Một khi đã chọn một người rồi, quãng đời mấy trăm năm còn lại phải một lòng trung trinh với người đó! Ngài tuyệt đối đừng nghĩ rằng tình cảm của vương tử điện hạ đối với ngài chỉ là qua loa…..”


“Được rồi được rồi.” Trước mặt nhiều người như vậy mà lại đi thảo luận lần đầu tiên Tiểu Phó phát sốt với mình là khi nào, khiến Minh Khinh Khinh không khỏi đỏ mặt, “Đổi chủ đề đi.”


Hạm trưởng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Minh Khinh Khinh vẫy tay gọi hạm trưởng khom người xuống, hạm trưởng ngoan ngoãn nhích đầu lại gần.


Minh Khinh Khinh dùng một tông giọng khẽ nhất, ậm ờ hỏi: “Vậy muốn giải quyết vấn đề kỳ mẫn cảm của người hành tinh các ông, người khiến anh ấy phát sốt nên làm những việc gì?”


Ở một khoảng cách gần như vậy, hạm trưởng không thể không thừa nhận sự xinh đẹp của vị giống cái Trái đất này, ngũ quan của cô vô cùng sắc sảo, dù nhìn ở khoảng cách gần như vậy cũng không phát hiện khuyết điểm gì.


Khuôn mặt già nua của hạm trưởng nhất thời đỏ lên, gian nan mở miệng: “Chuyện này, khi vương tử điện hạ phát sốt, đúng thực là cần ngài phải làm một số chuyện.”


Minh Khinh Khinh không biết đang liên tưởng tới chuyện gì, sắc mặt cũng thoáng chốc đỏ lên.


“Là cần, chuyện kia sao?”


Hạm trưởng trịnh trọng gật đầu.


Thấy vẻ mặt Minh Khinh Khinh nháy mắt như bị sét đánh, ông ấy lật đật lo lắng nói: “Vương tử phi điện hạ, tôi biết chuyện này rất khó để hạ quyết tâm làm được, nhưng một khi vương tử điện hạ đến kỳ mẫn cảm, tính mạng của ngài ấy như treo ngược —— ”


Còn chưa nói xong, cơ thể ông ấy đã đột nhiên bay lên không trung rồi dịch chuyển về sau, sau đó bị kéo đến đầu cầu thang.


Phó Tuyết Thâm từ trên lầu bước xuống, bất mãn liếc hạm trưởng một cái, nói: “Nói cái gì mà gần như vậy?”



Chương 64:



Minh Khinh Khinh hoàn toàn không nghe được Phó Tuyết Thâm và hạm trưởng đang nói gì. Trong bữa ăn tối cô cũng rất thất thần, ngây người múc từng muỗng cơm mà Raymond đã bưng lên cho vào miệng, máy móc nhai nuốt, còn trong đầu thì đang mải miết tính toán.


Giả sử Tiểu Phó cứ ba tháng lại đến kỳ mẫn cảm một lần, mỗi lần bảy ngày, hơn nữa còn sống đến 800 năm, như vậy chưa cần tính ngày thường, nội trong kỳ mẫn cảm thôi đã phải làm chuyện kia đến 22.400 lần.


Hầu hết nam giới Trái đất sau 25 tuổi đều bắt đầu gặp trở ngại về mặt đó, nhưng người ngoài hành tinh như bọn họ chắc hẳn tới 800 tuổi vẫn còn làm được.


Hơn 20.000 lần, đây thực sự là một con số khiến người khác phải há hốc kinh ngạc.


….nhưng, cũng không phải là không thể.


Minh Khinh Khinh khó xử tưởng tượng.


Mặc dù giữa bọn họ vẫn chưa có khế ước hôn nhân chính thức, cũng không biết sau này hai hành tinh cách xa nhau như vậy phải làm thế nào mới tốt, rồi một đống vấn đề chắn ngang giữa bọn họ.


Nhưng Minh Khinh Khinh là phụ nữ thời đại mới thế kỷ 21, tư tưởng của cô cũng không phải quá là bảo thủ.


Hành vi vượt rào trong thời kỳ yêu đương đối với cô cũng không phải là điều không thể chấp nhận.


Nhưng trước khi chuyện này xảy ra, cô cảm thấy mình cần phải chuẩn bị tâm lý một chút…. vì dù sao đối tượng của cô cũng không phải người bình thường.


Lần đầu tiên trong đời chính thức yêu đương, bạn trai lại là người ngoài hành tinh, Minh Khinh Khinh không tìm được bất cứ kinh nghiệm gì của những người đi trước để tham khảo.


Thời điểm phát sinh chuyện ‘vượt rào’ đó, nên làm thế nào mới phải, làm giống như người Trái đất sao? Hay là có cách gì đó đặc biệt?


Trong nhiều cuốn kịch bản từng gửi đến Minh Khinh Khinh, có không ít các nam chính không phải là con người, mà là quỷ hút máu, người sói, hay thậm chí là yêu quái. Đa số các nam chính phi nhân thường sẽ cắn cổ người bạn tình để đánh dấu đã làm loại chuyện đó.


Minh Khinh Khinh không rõ là người Claflin có những yêu cầu đặc biệt như vậy hay không.


Trên mạng không có bất kỳ thông tin nào về hành tinh chưa bao giờ nghe đến có tên Claflin này, Minh Khinh Khinh cũng hoàn toàn mù tịt, mà đích thân đi hỏi Phó Tuyết Thâm thì quả thực không tài nào mở miệng được.


Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao Tiểu Phó lại chưa bao giờ chủ động đưa ra những yêu cầu có liên quan đến cô?


Mỗi khi bắt đầu có dấu hiệu phát sốt, anh đều đâm đầu vào những ngọn núi tuyết.


Đêm hôm đó còn trắng đêm không về.


Đã như vậy rồi còn kiểm soát được sao?


Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, Achilles hết lần này tới lần khác phát sáng, gần như muốn trở thành một ngọn lửa không bao giờ dập tắt, thế nên Minh Khinh Khinh dù nghi ngờ chuyện gì cũng không bao giờ nghi ngờ tình yêu của tiểu zombie.


Vậy thì, chẳng lẽ là vì cô không đủ sức hấp dẫn để khiến anh phạm quy sao?


Minh Khinh Khinh nhịn không được cúi đầu liếc nhìn lại thân hình xinh đẹp của mình, có thể so ra thì cô kém hơn người ngoài hành tinh Marites về khoản gien vượt trội bẩm sinh, nhưng thân hình của cô trong giới giải trí được công nhận là rất có triển vọng…


Nếu nói không hề có sức hấp dẫn, Minh Khinh Khinh căn bản không tin.


Minh Khinh Khinh vẫn đang chìm trong sự đấu tranh và cân nhắc của bản thân, chờ đợi Phó Tuyết Thâm ghé vào tai cô gọi một tiếng, giúp cô tỉnh táo lại, nhưng không biết từ lúc nào Phó Tuyết Thâm đã dùng thuật dịch chuyển đưa cô về đến tận cửa phòng ngủ của biệt thự đối diện.


Mấy ngày nay Minh Khinh Khinh không rãnh để ý đến Béo Béo và Đản Đản, vừa nghe thấy trên lầu ba có động tĩnh, một chó một mèo liền ba chân bốn cẳng lao lên lầu ba, bổ nhào vào chân Minh Khinh Khinh.


“Khinh, nghỉ ngơi sớm nhé.” Phó Tuyết Thâm đứng trước mặt cô, lưu luyến không rời nắm lấy tay cô.


Minh Khinh Khinh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam của anh, không biết có phải do cô nghĩ nhiều quá không, Tiểu Phó rõ ràng vẫn là dáng vẻ của một cậu thiếu niên ngây ngô, nhưng cô cứ cảm thấy trong ánh mắt anh đang hiện lên dòng chữ ‘sau này muốn chuyện đó 22.400 lần’. Tim Minh Khinh Khinh đột nhiên đập loạn xạ, cảm giác miệng khô lưỡi đắng, hoảng loạn nhìn sang chỗ khác: “Ừm, ngủ ngon.”


“Em sao vậy?” Phó Tuyết Thâm nhìn chằm chằm vào mắt Minh Khinh Khinh, nhạy bén nắm chặt lại bàn tay đang định rút ra của cô: “Chẳng lẽ có ai đó đã nói gì với em?”


“Nói gì là nói gì?” Minh Khinh Khinh không kịp phản ứng.


“Vậy tại sao lúc ăn cơm tối em cứ luôn thất thần, bây giờ còn không chịu nhìn anh?” Tiểu Phó ấm ức nhìn Minh Khinh Khinh, đau lòng nói.


Anh không muốn giống như một oán phụ chỉ vì một chút gió thổi cỏ lay đã thần hồn nát thần tính, nhưng anh cứ cảm thấy mọi thứ có được hiện tại đều như đang ở trong mộng, chờ mộng vừa tan, Minh Khinh Khinh cũng đúng lúc rời khỏi.


Trong lòng anh thực sự rất thấp thỏm bất an, không hề có chút cảm giác an toàn.


“Em đang tính.” Minh Khinh Khinh trả lời.


Phó Tuyết Thâm lập tức hỏi: “Tính cái gì?”


Truy hỏi xong anh mới thấy hối hận, anh cảm thấy gần đây anh đã vài lần không thể kiểm soát được lòng ghen tuông của mình, nhìn thấy Minh Khinh Khinh khen ngợi người đàn ông khác sẽ cảm thấy buồn bực, thấy Minh Khinh Khinh nói thêm vài câu với người đàn ông khác cũng sẽ rầu rĩ không vui.


Bây giờ ngay cả trong đầu Minh Khinh Khinh đang cân nhắc chuyện gì anh cũng muốn truy hỏi cho rõ ràng.


Lúc trước khi vẫn còn là một tiểu zombie, anh đã cẩn thận che giấu thật tốt bản tính chiếm hữu mạnh mẽ này, nhưng gần đây, có thể là sau khi có được càng thêm sợ mất đi, anh càng ngày càng không thể khống chế được tính chiếm hữu cố chấp của mình.


Nhưng như vậy nói không chừng sẽ khiến Minh Khinh Khinh chán ghét, hoặc thậm chí còn khiến Minh Khinh Khinh sinh ra tâm tư thoái lui.


Với tư cách là một người đàn ông ngoài hành tinh được Minh Khinh Khinh thừa nhận cưỡng hôn, lý ra anh phải nên rộng lượng.


Phó Tuyết Thâm vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm, để cho đôi mắt xanh biếc của mình lại trở về dáng vẻ ướt át và ngốc nghếch như thời kỳ tiểu zombie, thoạt nhìn rất hồn nhiên và vô hại, chỉ mang theo sự tò mò: “Khinh đang tính gì vậy?”


Minh Khinh Khinh đáp: “Một phép toán.”


Phó Tuyết Thâm hỏi: “Tính ra chưa?”


“Tính ra rồi, đáp án là 22.400.”


Phó Tuyết Thâm: “?”


Lúc này Phó Tuyết Thâm thực sự có chút hoang mang, anh nhìn Minh Khinh Khinh, bối rối chớp chớp mắt.


Minh Khinh Khinh nhịn không được bật cười, vươn tay gãi gãi cằm anh.


Phó Tuyết Thâm cực thích kiểu thân mật như vậy, anh lập tức ném hết những phiền muộn lui sau đầu, vội vàng khom người xuống, đặt cằm mình vào tay Minh Khinh Khinh, dùng cằm cọ tới cọ lui trên lòng bàn tay cô.


Minh Khinh Khinh cảm giác lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, cơn ngứa đó chui thẳng vào tận tim. Cô nhìn Tiểu Phó, đột nhiên nhớ ra một vấn đề mà trước đây cô chưa từng hỏi: “Người ngoài hành tinh các anh có thường để râu không?”


Phó Tuyết Thâm đáp: “Các chủng tộc như loài trứng thường lúc trưởng thành râu sẽ không mọc dài như giống đực nhân loại, nhưng cũng sẽ có một số trường hợp ngoại lệ. Bộ râu của hạm trưởng mà em nhìn thấy đó là do ông ấy để theo thẩm mỹ cá nhân, đã nuôi được hơn ba trăm năm rồi đấy.”


“Thẩm mỹ của Khinh thì sao?” Tiểu Phó lại hỏi cô: “Nếu em thích thì anh cũng sẽ để.”


Minh Khinh Khinh đưa tay còn lại lên ôm lấy gò má anh: “Không cần đâu, anh như vậy là ổn lắm rồi.”


Phó Tuyết Thâm lập tức nhướng mắt nhìn Minh Khinh Khinh, trong ánh mắt sáng rực mang theo sự vui mừng không chút che đậy: “Em cảm thấy anh như vậy là ổn rồi?”


“Đúng vậy, anh như thế này là đã đẹp trai lắm rồi.” Minh Khinh Khinh nhịn không được bật cười: “Sao anh cứ thích để người khác lặp lại lời nói hai lần thế nhỉ? Là thói quen của Claflin hay là anh vẫn chưa hiểu được hoàn toàn ngôn ngữ Trái đất?”


“Anh chỉ là muốn nghe Khinh nói lại hai lần thôi.” Phó Tuyết Thâm cố tình lộ ra biểu cảm buồn bã: “Trước kia Khinh luôn sợ anh, không thích anh, đuổi anh đi. Bây giờ khó khăn lắm mới nghe Khinh khen anh đẹp trai, chỉ là muốn nghe thêm vài lần nữa.”


Minh Khinh Khinh tròn xoe hai mắt: “Vu khống nhé, em không thích anh hay đuổi anh đi khi nào?”


Nói đến nửa câu cuối, Minh Khinh Khinh có chút chột dạ, trí nhớ của cô đương nhiên không kém đến nỗi quên mất chuyện nửa năm trước từng ném cho tiểu zombie một tấm thẻ ATM rồi kêu anh rời khỏi nhà mình.


Cũng may Tiểu Phó không phải là người thù dai, không hề nhắc lại chuyện này. Anh nhìn Minh Khinh Khinh, nhịp tim càng lúc càng tăng nhanh, cố gắng kìm nén sự lấp lánh trong ánh mắt: “Không có không thích anh, tức nghĩa là thích anh?”


Minh Khinh Khinh cười nói: “Người ngoài hành tinh kia, năng lực lý giải của anh cũng tiến bộ phết nhỉ. Em còn không biết câu nói của em có thể lý giải như vậy nữa đấy.”


Phó Tuyết Thâm còn muốn nói gì đó, nhưng Béo Béo đang ngồi dưới chân Minh Khinh Khinh đã mất hết kiên nhẫn, điên cuồng dùng chân sau đá vào cửa phòng ngủ, nhắc nhở một con người một người ngoài hành tinh rằng bọn họ đã đứng ngoài cửa hơn mười phút rồi.


Mấy ngày nay Minh Khinh Khinh quả thực không có thời gian quan tâm đến Béo Béo. Béo Béo thấy Minh Khinh Khinh cúi đầu nhìn nó, nó càng thêm táo bạo, động tác đá cửa cũng dùng sức mạnh hơn.


“Meoooooo!” Rốt cuộc có đi ngủ không đây?!


Minh Khinh Khinh đành phải ôm Béo Béo lên, xua Đản Đản vào trong phòng.


Béo Béo được cô ôm vào lòng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại một chút. Minh Khinh Khinh nhìn Phó Tuyết Thâm, cười nói: “Vậy ngủ ngon, mai gặp?”


Tiểu Phó sâu sắc liếc Béo Béo một cái: “Mai gặp.”


“Ngày mai anh có bận gì không?” Minh Khinh Khinh thấy vẻ mặt Phó Tuyết Thâm có chút mất mát, đột nhiên hỏi.


“Hình như không có việc gì cả.”


Minh Khinh Khinh vuốt ve Béo Béo trong lòng ngực, cúi đầu, tỏ vẻ như vô tình nhưng kỳ thực trái tim lại đập rất nhanh, hỏi: “Ngày mai đợi em kết thúc công việc xong, chúng ta hẹn hò nhé?”


Phó Tuyết Thâm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, ‘hẹn hò’ theo lời của Minh Khinh Khinh lần này chắc là hẹn hò giữa những người yêu nhau đúng không?


Khuôn mặt điển trai của anh nhất thời đỏ lên, trong lòng kích động đến mức chỉ muốn lao đầu ngay vào bãi tuyết trên đỉnh núi Kilimanjaro, hận không thể gật đầu điên cuồng như con gà mổ thóc.


Nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ dè dặt của một vị vương tử điện hạ, chỉ vội vàng gật đầu ba cái.


“Oh, anh nghĩ chắc là được.” Điện hạ thận trọng nói.


Minh Khinh Khinh thấy mặt anh đỏ rực như vậy thì cũng có chút ngại ngùng.


“Vậy, ngủ ngon nhé?” Cô thậm chí còn không để ý rằng tuy ngoài mặt mình vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng kỳ thực nói năng đã có chút lộn xộn.


“Chờ một chút.” Phó Tuyết Thâm gọi cô lại.


Minh Khinh Khinh thu lại bàn chân vừa định bước ra, ôm Béo Béo xoay người lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh cười nói: “Sao vậy?”


“Bây giờ anh đã là người của em rồi.” Tiểu Phó lấy hết can đảm, cố gắng đè nén trái tim đang đập điên cuồng, rũ đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm Minh Khinh Khinh, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Em nên —— ”


“Nên cái gì?” Minh Khinh Khinh chớp chớp mắt, yên lặng nín thở.


Cô nhủ bụng, đến rồi ư? Yêu cầu ngủ chung phòng?


Minh Khinh Khinh không ngờ ‘chuyện ấy’ lại đến nhanh như vậy. Cô không biết mình nên từ chối hay chấp nhận. Cô cố gắng làm cho bản thân thoạt nhìn không mấy căng thẳng, bình tĩnh đối diện với đôi mắt xanh lam của Tiểu Phó. Nhưng bỗng nhiên cô lại phát hiện, trên thực tế, dường như cô không hề cự tuyệt anh.


Sự thật chính là, bây giờ anh có nói cái gì cô cũng đều đáp ứng anh.


“Em nên—— ”


“Ừ? Em nên sao?”


“Em nên cho anh, cho anh, cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon!” Vương tử điện hạ ở thời khắc quan trọng lại không khống chế được mà nói lắp.


Đôi mắt xanh lam của anh nhìn thẳng vào Minh Khinh Khinh, khuôn mặt điển trai vô cùng xấu hổ, đỏ rực đến rỉ máu.


Nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi vẫn còn háo hức chờ câu trả lời của Minh Khinh Khinh đột nhiên lại trở nên mất hứng.


Minh Khinh Khinh ‘ồ’ một tiếng, “Chỉ vậy thôi?”


Tiểu Phó:….?


“Nào.” Minh Khinh Khinh rút một tay ra, kéo cổ áo của Phó Tuyết Thâm xuống, kiễng chân lên, đặt lên má Phó Tuyết Thâm một nụ hôn.


Lúc Phó Tuyết Thâm nâng gáy cô lên, định chuyển nụ hôn này đến môi để nụ hôn sâu hơn, thì Béo Béo đang bị kẹp giữa hai người liền phẫn nộ vươn hai bàn chân trước ra, chống vào lồng ngực Phó Tuyết Thâm.


Với tư cách là một con mèo từ nhỏ đã bị cào, tôi cam kết sẽ tận lực góp một phần nhỏ công sức để cản trở mọi đôi tình nhân!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom