• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Ta Dưỡng Thành Một Tiểu Zombie bá đạo (1 Viewer)

  • Chương 61+62

Chương 61:



Người trong đoàn làm phim để ý thấy bên đường có một chiếc xe hơi đậu ở đó mãi cho đến khi mặt trời lặn.


Chiếc xe đó thoạt nhìn rất có giá trị. Cản trước và niềng xe đã được độ lại bằng một thứ kim loại quý hiếm với vẻ thẩm mỹ kỳ lạ, nói là cyberpunk thì chưa hoàn toàn phải, mà nói là thiết kế tiên phong thì cũng chưa đến mức đó, tóm lại là tạo hình thực sự rất kỳ lạ, mọi người chưa từng nhìn thấy trước đây, là một chiếc xe được tùy chỉnh theo ý thích cá nhân như một vật thể lạ từ trên trời rơi xuống.


(Cyberpunk: là một nhánh con thuộc thể loại khoa học viễn tưởng và thế giới tương lai xoay quanh ‘sự kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao’, bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội – nguồn: Google.)


Nhân viên đoàn phim và các diễn viên đều không khỏi liếc mắt soi mói.


Có thể lái được loại xe này, trong đoàn làm phim không có mấy ai, ngay cả đạo diễn cũng không đủ vốn. Người có khả năng mua nó cũng chỉ có Minh Khinh Khinh và Bùi Hồng Trác, những ngôi sao hạng A trong giới showbiz đã tích cóp nhiều năm.


Nhưng đã gần ba tháng kể từ khi bộ phim này bấm máy, bọn họ đã quá quen thuộc với những chiếc xe của nam nữ diễn viên chính, dường như bọn họ chưa từng nhìn thấy một chiếc xe nào bắt mắt như vậy.


Huống hồ tài xế của hai vị này còn đang đợi ở trong xe bảo mẫu cách đó không xa.


Vậy chẳng lẽ là một nữ diễn viên nào đó đang được một vị đại gia theo đuổi?


Giới showbiz là một nơi buôn chuyện thần sầu. Thế là cả một buổi chiều, người trong đoàn làm phim cứ râm ran suy đoán, nhưng hỏi tới hỏi lui cũng không thu hoạch được gì, dường như trong đoàn làm phim chưa từng có ai thấy qua chiếc xe đó.


Lẽ nào là một vị đại gia hoang dã?


Qua chạng vạng, chiếc xe đó vẫn còn đậu ở vị trí cách đó không xa. Đoàn phim vì phải quay cảnh đêm nên chỉ để lại vài ngọn đèn trên bảng chiếu sáng, xung quanh bỗng chìm vào bóng tối. Khi đèn trong chiếc xe đó được bật lên, có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng của một người thanh niên điển trai phong độ.


Hai nữ diễn viên phụ tuyến mười tám bắt đầu không kìm được sự chộn rộn, chốc chốc lại đưa mắt nhìn về hướng bên đó, tâm tư rục rịch nổi lên.


Chưa đến một lát sau, một nữ diễn viên đóng vai ca sĩ bước qua bên đó. Cô ta hơi cúi người xuống, đè lại đường cổ áo đang trễ thấp, gõ nhẹ cửa kính xe.


Minh Khinh Khinh đang lúc hoàn thành cảnh cuối cùng, định đợi đạo diễn xong việc sẽ bàn bạc với anh ấy về những cảnh quay ngày mai, sau đó quay lại phòng nghĩ thu dọn đồ đạc rồi ra về.


Cô vừa nói chuyện với đạo diễn xong, cầm cuốn kịch bản xoay người lại thì khóe mắt nhìn thấy có một cô bé xinh gái đang đi về hướng chiếc xe của Tiểu Phó.


Loại chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra trong đoàn làm phim. Có thể là sau khi một bộ phim kết thúc, bạn trai của A sẽ biến thành bạn trai của B, bạn gái của C sẽ biến thành bạn gái của D.


Minh Khinh Khinh khẽ nhíu mày, đặt cuốn kịch bản sang một bên, nhịn không được định cất bước đi về phía đó.


Nhưng chưa kịp cất bước, điện thoại đã vang lên.


Phó Tuyết Thâm: “Có một giống cái lạ mặt ở bên ngoài liên tục gõ cửa xe, là em kêu cô ta lại lấy đồ gì sao?”


Minh Khinh Khinh liếc mắt nhìn sang bên đó, lại có vài giống —— à không, lại có vài cô gái vây quanh lại đó. Tên này khá đấy chứ, ở trong xe không lộ mặt ra ngoài mà đã thu ong hút bướm thế kia rồi.


Trên thực tế, vì ban đầu cô luôn coi Tiểu Phó như một tiểu zombie, nên thường xuyên quên mất Tiểu Phó với tư cách là người thừa kế hành tinh Claflin này có ngoại hình vô cùng điển trai, hơn nữa còn sở hữu vô số ngọc ngà châu báu có thể đổi lấy tài sản mười đời tiêu không hết trên Trái đất.


So với phú nhị đại bình thường trên Trái đất, sự tồn tại của anh hoàn toàn là một mãn cấp đại lão giết sạch mấy tay lính mới, không có bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy anh mà không động tâm.


“Em không có kêu bọn họ qua tìm anh lấy thứ gì cả.” Minh Khinh Khinh bất mãn trả lời.


“Vậy tại sao lại có mấy giống cái lạ mặt đột nhiên chạy lại đây?” Vương tử điện hạ hết sức cảnh giác: “Lẽ nào đã phát hiện anh không phải là người Trái đất?”


“Anh nói xem là vì cái gì? Chắc là muốn làm quen với anh đấy.” Minh Khinh Khinh cố gắng không để bản thân sặc mùi giấm chua : “Anh cứ hạ cửa kính xuống trò chuyện với người ta mấy câu đi. Dù sao bây giờ cũng không còn ai sợ anh nữa, đã đến Trái đất rồi thì làm quen thêm một vài người bạn nữa cũng tốt mà.”


Tiểu Phó lập tức trả lời: “Không cần, anh từ chối.”


Minh Khinh Khinh cúi đầu nhìn di động, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Vì sao?”


Vương tử điện hạ nói năng vô cùng hùng hồn: “Người của hành tinh Claflin phải tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức của nam giới.”


Khóe miệng của Minh Khinh Khinh lại giương lên cao, thử thăm dò từng bước: “Quy tắc của Claflin các anh thực sự quá cứng nhắc. Trên Trái đất bọn em, nam nữ có thể thoải mái nói chuyện và tiếp xúc với nhau, cái này người ta gọi là kết giao. Kết giao không nhất định phải trở thành người yêu rồi kết hôn, mà cũng có thể làm bạn bè, hoặc tình nhân hẹn hò cố định. Hiện tại anh không còn ở Claflin nữa, hiện tại anh đang ở trên Trái đất, hoàn toàn có thể làm quen với nhiều bạn bè khác giới khác.”


Phó Tuyết Thâm bỗng nhiên nhận ra một vấn đề: “Em không để tâm?”


Minh Khinh Khinh giả vờ hào phóng rộng lượng: “Tại sao phải để tâm? Chẳng lẽ lòng dạ em lại hẹp hòi vậy sao?”


“Tại sao em lại không để tâm?” Phó Tuyết Thâm đen mặt nói: “Mấy giống cái này vây quanh xe anh, còn liên tục ở bên ngoài gõ cửa, nếu không phải kiêng dè ở đây là đoàn làm phim của em, anh đã ném bọn họ đến đỉnh Everest từ lâu rồi, vậy mà em còn vô tư kêu anh kết bạn với người khác…”


“Em không muốn chịu trách nhiệm về chuyện đã xảy ra tối qua nữa đúng không!?”


“Minh Khinh Khinh, người Trái đất bọn em không thể ức hiếp người ngoài hành tinh như vậy được!”


Minh Khinh Khinh không khỏi bật cười trả lời: “Anh đang ăn vạ em đấy à? Nhưng vấn đề là chẳng phải hôm đó ở rạp chiếu phim anh đã hôn em trước sao? Em chẳng qua chỉ là hôn trả lại anh thôi mà, coi như là có qua có lại mới toại lòng nhau, tại sao em phải chịu trách nhiệm với anh?”


Tiểu Phó phẫn nộ nói: “Nhưng hai nụ hôn không hề giống nhau!”


Minh Khinh Khinh: “Oh? Thế khác nhau chỗ nào?”


“Nói chung là không giống nhau.”


Minh Khinh Khinh: “Anh phải nói rõ nguyên do chứ.”


Tiểu Phó ở trong xe đỏ rực cả vành tai, anh cũng không thể nói là lần đó anh hôn Minh Khinh Khinh chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lần Minh Khinh Khinh hôn anh lại là một nụ hôn sâu kiểu Pháp, trực tiếp khiến anh phát sốt.


Tiểu Phó qua một hồi lâu vẫn chưa trả lời Wechat.


Minh Khinh Khinh: “……”


Cô lại bắt đầu có chút lo lắng, sợ mình chỉ nói giỡn với Tiểu Phó nhưng Tiểu Phó lại tưởng là thật.


Cô vội vàng tăng tốc, lật đật ném đống mỹ phẩm trước gương trong phòng nghĩ vào túi, sau đó chạy tới nói với Tiểu Trình một câu rồi đi thẳng đến chiếc xe hơi có hình dạng kỳ lạ đang đậu phía xa xa kia.


Chiếc xe hơi sang trọng vẫn không hạ cửa kính xuống, mặc cho bao tiếng gõ cửa ở bên ngoài, khiến người khác không khỏi hoài nghi, phải chăng bên trong xe là một soái ca mù điếc bẩm sinh nào đó, nhìn thấy gái đẹp cũng không có phản ứng gì. Các cô gái đang vây quanh ở bên ngoài thấy vậy cũng mất cả hứng, lũ lượt tản ra.


Nhưng lúc này thấy Minh Khinh Khinh đè thấp vành mũ bước qua đó, mấy cô gái liền che miệng kinh ngạc.


Chưa đợi Minh Khinh Khinh tới gần, người thanh niên mang nét đẹp lai Tây trong xe hạ cửa kính xe xuống, nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe rồi thấp giọng nói với cô câu gì đó.


Mấy cô gái: “…..”


Thì ra không phải bị điếc, cũng không phải bị mù luôn?


Trước khi Minh Khinh Khinh bước lên xe, cô còn cố tình đứng nán lại bên cạnh xe một chốc, thời gian không quá dài cũng không quá ngắn, khoảng tầm đâu một phút, vừa đủ để cho cả đoàn phim nhìn thấy cô bước lên chiếc xe này.


Như thể đang tuyên bố quyền sở hữu, tầm mắt của cô không nhẹ không nặng quét qua mấy nữ diễn viên phụ đang đứng phía bên kia.


Mấy nữ diễn viên phụ trong lòng không khỏi chấn động, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.


Minh Khinh Khinh lúc này mới chịu bước lên xe. Chiếc xe sang trọng có tạo hình kỳ lạ nghênh ngang rời đi.


Minh Khinh Khinh mở miệng nói: “Vừa rồi em…”


Còn chưa kịp nói xong, hai lỗ tai Phó Tuyết Thâm đã tự động gập lại: “Anh không nghe đâu.”


Minh Khinh Khinh sửng sốt, đưa tay sờ lỗ tai anh: “Sao lỗ tai anh làm được hay vậy? Có thể tự động —— à quên, anh là người ngoài hành tinh mà nhỉ.”


“Mở lỗ tai của anh ra nhanh, em còn chưa nói xong mà.”


Phó Tuyết Thâm giả vờ điếc tai, tay giữ vô lăng, mắt nhìn thẳng vào dòng xe cộ phía trước: “Không nghe không nghe, Vương Bát niệm kinh. Cái gì mà liên quan đến bội tình bạc nghĩa là anh đều không muốn nghe.”


“Anh chắc là không muốn nghe đúng không?” Minh Khinh Khinh buồn cười nói: “Vậy nếu điều em muốn nói có liên quan đến việc hẹn hò thì sao?”


Hai vành tai đang đỏ bừng của Phó Tuyết Thâm đột nhiên trở lại trạng thái bình thường, hơn nữa còn dỏng lên cao, đôi mắt xanh lam xinh đẹp của anh xoay qua liếc Minh Khinh Khinh một cái, trong mắt có chút rực sáng. Sắc mặt của anh lúc này còn đỏ hơn cả ánh đèn neon bên ngoài: “Hẹn, hẹn hò?”


“Claflin các anh khi yêu đương sẽ làm những việc gì?” Minh Khinh Khinh hỏi.


Không chờ Phó Tuyết Thâm trả lời, Minh Khinh Khinh lại nói: “Người Trái đất bọn em sau khi đã xác nhận quan hệ yêu đương, đêm thứ nhất sẽ lên giường với nhau.”


Phó Tuyết Thâm như ngũ lôi oanh đỉnh, nhìn Minh Khinh Khinh với vẻ mặt khiếp sợ, đầu óc trống rỗng khoảng ba giây: “Nhưng nhưng nhưng, anh anh anh —— hình như anh chưa từng nhìn thấy luật này trong thư viện của nhân loại các em.”


Minh Khinh Khinh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.


Vương tử điện hạ đến từ ngoại tinh lúc này mới nhận ra là bị Minh Khinh Khinh chơi xỏ, sắc mặt lại đỏ như rỉ máu.


Anh nghiến răng nói: “Khinh.”


Hai người cùng ở riêng trong một khoang xe nhỏ hẹp, Phó Tuyết Thâm trước khi ra ngoài còn cố ý mặc áo sơ mi trắng, dưới vầng trán trắng nõn là hàng lông mày cao và đôi mắt xanh lam đang phản chiếu ánh đèn giao thông, cùng với thân hình cao lớn tràn ngập hoocmon nam tính của một người thanh niên sức trẻ hừng hực, thoạt nhìn vô cùng điển trai.


Thành thật mà nói thì Minh Khinh Khinh cũng có chút lo lắng —— nhất là sau nụ hôn tối hôm qua, cô cứ cảm giác mỗi lần ánh mắt của hai người chạm nhau là lại xẹt ra ánh lửa, linh hồn như bị điện giật.


Thi thoảng liếc mắt nhìn anh, nhịp tim cô không hiểu sao cũng đập nhanh hơn, nhưng cô vẫn cố gắng chọc Phó Tuyết Thâm, khiến Phó Tuyết Thâm mặt đỏ tai hồng, như vậy cô sẽ cảm thấy bản thân thành tựu hơn một chút.


Đúng vậy, tuyệt đối không thể để anh biết rằng thật ra cô cũng không có bất cứ kinh nghiệm nào.


Phó Tuyết Thâm len lén liếc nhìn Minh Khinh Khinh một cái. Anh bỗng nhiên đưa tay ra, bàn tay đang nắm lại thành quyền từ từ nới lỏng, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm một ngôi sao be bé tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh lục nhạt.


Anh nhìn thẳng về phía trước, có chút xấu hổ không dám nhìn Minh Khinh Khinh, đưa ngôi sao trong lòng bàn tay cho cô: “Tặng em.”


“Đây là cái gì?” Minh Khinh Khinh sợ phỏng tay, chần chờ hai giây mới nhận lấy.


“Là ngôi sao Tiểu Trần của hệ sao Cooper, nhìn từ xa không khác gì những ngôi sao sáng trên bầu trời, nhưng nó không phải là một hành tinh, cũng không phải là một định tinh, mà chỉ là một loại vi sinh vật đa bào có thể trôi nổi, vào ban đêm sẽ tỏa sáng, có thể sáng cả một mùa hè.”


Minh Khinh Khinh nhìn thứ đồ vật sáng lấp lánh như một hòn đá trong lòng bàn tay, thử áng chừng rồi không khỏi mỉm cười: “Cảm ơn anh, em rất thích.”


Mặt Tiểu Phó lại càng đỏ hơn.


“Anh, anh có thể mỗi ngày tặng em một món.”


“Vẫn còn nhiều thứ khác nữa. Lúc trước anh chưa khôi phục năng lực nên không thể đi lấy cho em. Bây giờ đã khác rồi. Em muốn thứ gì anh cũng có thể cho em hết.” Phó Tuyết Thâm như đang đếm của quý của gia đình, nói: “Anh nghĩ Khinh chắc hẳn cũng sẽ rất thích, ví dụ như lưu hỏa của hành tinh Susan, cây không bao giờ héo trên Bạch Ải Tinh….”


Anh một hơi phun ra một tràng dài tên đồ vật, nhưng không phải là đang khoe với Minh Khinh Khinh những thứ mình sở hữu, mà giống như một con rồng đang cẩn thận dùng những thứ kho báu đó để thu hút Minh Khinh Khinh, nhằm không để cô nuốt lại những gì đã nói đêm qua, để cô ở lại bên cạnh anh lâu thêm một chút.


Thấy Minh Khinh Khinh im lặng không nói gì, anh có chút khẩn trương, len lén liếc nhìn Minh Khinh Khinh qua kính chiếu hậu.


“Khinh, hay là em không có hứng thú với những thứ đó?”


Tiểu Phó suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Đúng rồi, còn —— ”


Trong lòng Minh Khinh Khinh bỗng nhiên vừa có chút ngọt ngào, vừa có chút chua xót.


Ngôi sao Tiểu Trần của hệ sao Cooper vẫn đang sáng rực trong lòng bàn tay cô.


Minh Khinh Khinh đột nhiên nắm lấy tay phải của Phó Tuyết Thâm: “Thực ra vừa rồi em rất để ý.”


Phó Tuyết Thâm ngẩn người nhìn cánh tay phải của mình, không thể theo kịp mạch suy nghĩ của Minh Khinh Khinh: “Gì cơ?”


“Thì lúc mấy cô gái đó vây quanh xe của anh, anh hỏi em có để ý không đấy. Thực ra em có tí xíu để ý.”


“Nói không để ý chẳng qua chỉ vì sĩ hiện hảo thôi.” Minh Khinh Khinh thở dài một hơi rồi lại nói: “Có một chút khó chịu, em bỗng nhiên phát hiện lòng dạ của em còn rất hẹp hòi nữa, làm sao đây?”


Phó Tuyết Thâm bất ngờ nhìn về phía Minh Khinh Khinh, mặt nghệt ra khoảng ba giây mới nhận ra là cô đang nói cái gì.


Trong mắt anh có chút không dám tin, hơn nữa còn lóe lên một ánh lửa bập bùng. Là mừng rỡ đến phát nóng.



Chương 62:



Dọc đường đi, Tiểu Phó mừng rỡ như thể sau khi vượt mọi chông gai cuối cùng cũng có được kho báu, khóe miệng không nhịn đươc cứ giương lên cao. Minh Khinh Khinh không biết anh chàng đẹp trai này rốt cuộc đang vui vẻ cái gì, nhưng bị anh lây nhiễm, tâm tình của cô cũng tươi mát như trong đêm hè thổi qua một ngọn gió.


Ngôi sao Tiểu Trần của hệ sao Cooper mà Tiểu Phó đã tặng tự động nằm yên giữa những ngón tay cô, giống như một chiếc nhẫn be bé xinh xinh độc nhất vô nhị. Minh Khinh Khinh cảm thấy rất xinh đẹp, thỉnh thoảng lại muốn nhấc ngón tay lên ngắm nghía, nhưng lại cảm thấy làm như vậy không phù hợp với hình tượng của mình. Cô không thể nào ở trước mặt tiểu zombie bày ra dáng vẻ chưa trải sự đời thế được.


Vì thế, Minh Khinh Khinh cố gắng kiềm chế ý muốn nhìn chằm chằm vào ‘chiếc nhẫn’. Khóe môi cô vô thức nhếch lên cao, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dự định buổi tối lúc đi ngủ sẽ trốn vào trong chăn để ngắm nghía cho thật kỹ.


Phó Tuyết Thâm sau khi được Minh Khinh Khinh nắm tay, liền dùng một lực đạo không nhẹ không nặng nắm ngược lại tay cô. Anh sợ dùng lực quá mạnh sẽ khiến cô bị thương, cũng sợ lực quá nhẹ tay cô sẽ trượt khỏi lòng bàn tay anh.


Mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại trên bãi cỏ giữa hai căn biệt thự, Phó Tuyết Thâm cũng chưa muốn buông tay ra.


Hai người cứ như vậy đã nắm tay nhau suốt một quãng đường dài.


Trong không khí như toát ra một hơi thở mập mờ, mơ hồ và rời rạc.


Lúc Minh Khinh Khinh mở cửa định bước xuống xe, tay trái của cô vẫn bị giữ chặt.


“Sao thế?” Minh Khinh Khinh nhìn Phó Tuyết Thâm, sau đó lại liếc nhìn góc váy của mình, cũng không bị mắc kẹt.


“Không có gì.” Phó Tuyết Thâm nói.


Minh Khinh Khinh chỉ chỉ ra ngoài xe: “Anh không buông tay sao em xuống xe được?”


Phó Tuyết Thâm nhìn chằm chằm Minh Khinh Khinh rồi chậm rãi nói:
Vậy để anh buông ra.”


Nói thì nói như vậy, nhưng khi Minh Khinh Khinh vừa định xuống xe, bàn tay của anh lại nắm tay cô chặt hơn.


Minh Khinh Khinh thử rút tay ra, nhưng không thể nào rút ra được, đành phải ngồi lại một lần nữa: “Anh muốn qua đêm trong xe luôn sao?”


“Chỉ là anh không muốn buông ra thôi.” Phó Tuyết Thâm nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, đáng thương nói: “Không biết lần sau mình lại nắm tay là khi nào nhỉ.”


Anh cảm thấy dù chỉ một giây anh cũng không muốn buông ra. Bàn tay như không nghe theo sự sai khiến của anh, cứ mỗi lần được nắm tay Minh Khinh Khinh, lại giống hệt như đi giữa sa mạc nắm được một vốc nước, hoàn toàn không có cách nào buông ra. Anh tham lam mỗi khoảnh khắc được ở bên cạnh cô.


Minh Khinh Khinh mặt dày nói: “Xuống xe rồi nắm tiếp cũng được mà.”


Phó Tuyết Thâm yếu ớt đáp: “Vậy cũng phải mất ba mươi giây nữa.”


Minh Khinh Khinh: “Anh tính luôn rồi ư? Chúng ta xuống xe mất ba mươi giây?”


Phó Tuyết Thâm: “Anh có thể dịch chuyển tức thời, nhưng em xuống xe thì ít nhất cũng phải mất mười giây.”


Minh Khinh Khinh hít vào một hơi: “Mười giây anh cũng chịu không nổi sao?”


“Đúng vậy, chịu không nổi.” Phó Tuyết Thâm cảnh giác nói: “Nhưng hình như em khá là vui vẻ trong mười giây rời khỏi tay anh thì phải.”


“……” Minh Khinh Khinh đành phải nhận thua: “… Người ta nói phụ nữ sau khi yêu vào sẽ vô cớ gây sự, tại sao giống đực các anh cũng như vậy chứ hả?”


Phó Tuyết Thâm mở to hai mắt: “Em đã bắt đầu chán ghét anh rồi ư?”


Minh Khinh Khinh: “……”


Sau một hồi tranh luận có ghét hay là không ghét, Minh Khinh Khinh gào lên: “Ngừng lại, rơi xuống sông cứu anh trước, hứa luôn, không chán ghét, không bội tình bạc nghĩa…. nhưng anh nói xem nếu không buông tay thì làm sao chúng ta xuống xe đây?”


“Anh có cách.” Phó Tuyết Thâm nói.


Anh đột nhiên xoay người sang, áp sát cô.


Đôi mắt xanh lam của anh còn đẹp hơn cả ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, trên người anh còn mang theo một làn hơi lạnh nhàn nhạt từ những ngọn núi tuyết.


Khoảnh khác hơi thở của anh phả vào mặt, Minh Khinh Khinh thừa nhận trái tim đã lỡ mất một giây.


Cô vô thức nín thở, xoay đầu sang một bên.


Ngay sau đó, Phó Tuyết Thâm bế cô lên, dịch chuyển ra bên ngoài xe.


Lúc anh đặt cô xuống đất, hai người vẫn đang nắm chặt tay nhau.


“Như vậy là được rồi.” Tiểu Phó đắc ý quơ quơ bàn tay đang nắm của hai người.


Minh Khinh Khinh: “…..” Bệnh thần kinh à!


*


Để thể hiện sự tôn trọng của mình, sau khi động cơ xe hoàn toàn tắt và hai người đã bước ra khỏi xe, đám võ sĩ Claflin từ biệt thự đối diện lập tức ào ra, lần lượt đứng thành hai hàng, nghiêm trang cúi chào Phó Tuyết Thâm và Minh Khinh Khinh: “Tham kiến vương tử điện hạ và vương tử phi điện hạ!”


Biểu cảm của Minh Khinh Khinh như muốn nổi điên: “Người trên hành tinh của anh mỗi lần nhìn thấy chúng ta đều phải khoa trương như vậy sao?”


Phó Tuyết Thâm, người đã quen với quy định của giai cấp quý tộc Claflin nhìn về phía nhóm người này: “Khoa trương sao?”


“Vậy mà còn không khoa trương ư?” Minh Khinh Khinh chỉ vào hàng võ sĩ đang quỳ một gối xuống đất, bởi vì tay trái bị Phó Tuyết Thâm nắm lấy nên cô phải dùng tay phải: “Người không biết còn tưởng đâu là chúng ta đang diễn kịch sân khấu đấy.”


Chưa đợi Phó Tuyết Thâm đáp lại, người võ sĩ đứng đầu lập tức lên tiếng: “Nếu vương tử phi điện hạ không muốn chúng tôi hành lễ với ngài, về sau chúng tôi sẽ không làm như vậy nữa.”


Minh Khinh Khinh ngớ ra. Đãi ngộ này cũng tốt quá đi chứ.


Mấy người ở phía sau cũng lũ lượt nói theo anh ta: “Vâng, mọi việc đều tùy theo ý muốn của vương tử phi điện hạ.”


Nói xong, mọi người lại ngẩng đầu liếc nhìn vương tử điện hạ. Đây là vị vương tử phi khó khăn lắm mới kiếm được, sau này vương tử điện hạ còn phải dựa vào cô để vượt qua kỳ mẫn cảm, nói cô là báu vật của hành tinh, là cọng rơm cứu mạng của vương tử điện hạ cũng không quá lời. Vương tử điện hạ phải khẩn trương học cách tùy cơ ứng biến, không thể để thiên nga trong tay bay mất được!


Người đứng đầu lại nói: “Nếu chúng tôi còn làm điều gì phật ý vương tử phi điện hạ, xin vương tử phi điện hạ hãy chỉ ra, chúng tôi nhất định sẽ sửa chữa ngay lập tức!”


Các võ sĩ khác cũng nhao nhao lấy lòng cô: “Phải, lập tức sửa chữa!”


Minh Khinh Khinh nghe bọn họ gọi cô là ‘vương tử phi điện hạ’ thì vô cùng ngượng tai, nhịn không được nói: “Thực ra mọi người cứ kêu tôi là Minh Khinh Khinh được rồi, không cần phải tôn xưng như vậy đâu, kỳ quái lắm.”


Người đứng đầu lập tức đáp: “Chúng tôi không dám!”


Minh Khinh Khinh nói: “Nhưng ở bên ngoài mà gọi tôi như vậy, để người khác nghe được sẽ ảnh hưởng tới tôi. Những người Trái đất khác cũng sẽ cảm thấy rất dị hợm.”


Người đứng đầu chần chừ một lúc mới cất tiếng: “Nếu vương tử phi điện hạ đã dặn dò như vậy, về sau trước mặt người khác chúng tôi sẽ xưng hô giống hạm trưởng Jormungandr, gọi ngài là Minh tiểu thư, nhưng sau lưng thì ngài vẫn là vương tử phi điện hạ.”


Minh Khinh Khinh đắn đo một lát rồi nói: “Được rồi, cứ gọi như vậy đi.”


Mấy chục võ sĩ đang ở đây đều do Marites mang đến sau này, Minh Khinh Khinh cũng chưa tiếp xúc nhiều với bọn họ, lúc này nhìn người đứng đầu cô mới nhận ra hình như anh ta là thủ lĩnh của bọn họ.


Minh Khinh Khinh thấp giọng hỏi Phó Tuyết Thâm đang đứng bên cạnh: “Những người này làm công việc gì trên hành tinh của anh? Người đứng đầu này tên là gì?”


“Những người này đều là võ sĩ và kỵ binh. Người đứng đầu là một kỵ binh hạng nặng, thuộc hạ của một vị hoàng thúc, tên là Nhiếp Sướng —— ” Phó Tuyết Thâm còn chưa nói xong, đột nhiên nhéo nhẹ vào tay Minh Khinh Khinh, “Em hỏi chuyện này để làm gì?”


Minh Khinh Khinh nhìn ngũ quan rắn rỏi và đường nét cơ bụng rõ ràng thấp thoáng dưới bộ quân phục của Nhiếp Sướng bằng ánh mắt tán thưởng, nói: “Trước đây em còn cho rằng đàn ông trên hành tinh của anh ngoại trừ anh ra, những người khác đều bụng bia giống như hạm trưởng, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy, có một số người cũng có thể làm được ngôi sao thần tượng luôn ấy chứ.”


Mặc dù giọng nói của Minh Khinh Khinh rất khẽ, nhưng phàm là người của hoàng tộc Claflin thì đều có chút siêu năng lực, thính giác nhạy bén vượt xa người Trái đất.


Nhiếp Sướng có chút ngại ngùng sờ sờ đầu: “Đa tạ vương tử phi điện hạ đã khen ngợi.”


Minh Khinh Khinh bỗng nhiên cảm thấy sau ót nổi lạnh.


Cô quay đầu lại.


Phó Tuyết Thâm đang nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt điển trai lúc này đã đen lại như đít nồi.


Minh Khinh Khinh: “…..”


Có người yêu ghen tuông cực độ là một thể nghiệm gì cuối cùng cô cũng được nếm trải.


Minh Khinh Khinh vội vàng thì thầm vào tai Phó Tuyết Thâm: “Đương nhiên là diện mạo của Nhiếp Sướng có thể làm ngôi sao thần tượng, nhưng nếu muốn trở thành siêu sao quốc tế thì phải là kiểu người có diện mạo, khí chất và thân hình cực phẩm như Tiểu Phó của chúng ta đây.”


Phó Tuyết Thâm vẫn bất mãn hừ hừ một tiếng.


Nhiếp Sướng vội vàng nói: “Vương tử phi điện hạ quá khen rồi, thần làm sao dám so với vương tử điện hạ được.”


“Được rồi,” Phó Tuyết Thâm nói, “Còn không mau tránh ra?”


Nhiếp Sướng lúc này mới đứng lên, từ trong túi cất đồ lấy ra một thứ đồ vật. Là một khối ngọc nhỏ dùng để liên lạc đã được mã hóa. Anh ta bước nhanh tới trước mặt hai người, nói với Phó Tuyết Thâm: “Điện hạ, bệ hạ liên lạc với ngài qua thiết bị liên lạc 3D nhưng không được. Đây là thông điệp mà ngài ấy đã gửi đến một giờ trước, chắc là chuyện gì đó rất quan trọng. Đại nhân Tinh Ba có chuyện quan trọng phải trở về Claflin trước, không thể đích thân trình lên ngài, nên đã kêu tôi giao lại cho ngài.”


Phó Tuyết Thâm đưa tay ra đón lấy.


Hơn nữa còn không quên lấy thân hình cao lớn của mình chặn hoàn toàn Minh Khinh Khinh khỏi tầm mắt của Nhiếp Sướng.


Minh Khinh Khinh: “…..”


Minh Khinh Khinh dùng tay chọc vào lưng Phó Tuyết Thâm, buồn cười nghĩ thầm trong bụng, xem ra bản tính rộng lượng của thời kỳ tiểu zombie chỉ là giả vờ mà thôi, còn thực tế vương tử điện hạ của Claflin là một tên quỷ rất hẹp hòi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom