• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Sưu Tầm Đoản Văn (1 Viewer)

Tác Giả: Anh Đào.
COP NHỚ NÓI, NGHI NGUỒN, KHÔNG CHỈNH SỬA
Tác Giả: Anh Đào.
Cô bỏ chạy thật nhanh đến chỗ ông ngoại và mẹ cô, phát hiện không thấy hắn ở đâu nữa mới yên tâm thở phào mà ngồi xuống.
Mẹ cô lo lắng hỏi: "Con gái, con có sao không?"
Cô lắc đầu: "Con không sao"
Hóa ra cô còn thương hắn như vậy, thật không biết cô có bị nước vào não không, kiếp trước bị hắn hành hạ đến tàn tạ như vậy, con cũng bị chết, vậy mà vẫn yêu thương hắn.
Cô lắc đầu, chú tâm vào việc ăn uống, lúc nãy bị hắn hù hết hồn đến buông cả miếng ăn.
Lúc này, tất cả mọi người đều xôn xao chú ý ngoài cửa, cô cũng quay lại nhìn theo hướng họ đang bàn tán. Sau đó cô thở dài, quả nhiên em gái cô đi đến đâu cũng được mọi người chú ý.
Ba người nhà bọn họ hôm nay trong thật xinh đẹp, vợ và con gái lộng lẫy trong chiếc váy trắng, tóc thả xuống lưng, eo thon chân trắng môi hồng, quả nhiên là mỹ nhân. Người đàn ông thì rất điển trai trong bộ vest lịch sự, nhưng khuôn mặt có vẻ mệt mỏi.
Ông ta rất đẹp trai, tuy có tuổi nhưng đường nét vẫn rõ rệt, thân thể cường tráng, cũng không bụng phệ như mấy ông già cùng tuổi. Rõ ràng là lúc trẻ ông ta rất điển trai, dù sao ông ta đến tận hai mươi tám tuổi mới có con, vậy mà vẫn còn rất phong độ.
Có lần cô hỏi mẹ vì lí do gì mẹ lại chọn con người như ông ta. Mẹ cười hạnh phúc, cha con tuy nghèo nhưng rất hiền hậu, rất quan tâm gia đình, rất yêu thương mẹ. Và quan trọng mẹ yêu ông ta từ lần đầu tiên nhìn thấy. Cô hỏi nếu ông ta có trở nên xấu xí mẹ có yêu không? Mẹ không suy nghĩ mà gật đầu.


Rõ ràng mẹ yêu ông ta bất chấp tất cả, cho dù ông ta có nghèo hèn xấu xí, nhưng ông ta lại bỏ rơi người đàn bà hết lòng vì ông mà đi theo một con điếm hám lợi. Có chết cũng đáng đời.
Xung quanh bắt đầu lên tiếng xì xào. Tất cả đều tạp trung trên người mẹ cô và cô, chuyện năm đó ai cũng biết, một số người vốn không ưa bà ta đã lên tiếng chỉ trích. Mẹ cô vẫn không nói gì cả, cô cũng im lặng không quan tâm.
Lúc đi ngang qua chỗ cô, họ dừng lại, ông ta nhùn hai mẹ con cô với ánh mắt tha thiết, cô nhếch môi, quay lại nói chuyện với ông ngoại, một chút cũng không muốn tốn sức với những con người này. Mẹ cô cũng vậy, đối với bà, cho ông ta công ty nhỏ để ông ta không phải khổ sở sau bày, là cạn tình cạn nghĩa vợ chồng rồi.
Một lúc sau khi mọi người đã ổn định vị trí, buổi tiệc liền bắt đầu. Sau màn giới thiệu của ba mẹ anh, anh bước ra trong vẻ điển trai lịch thiệp, mấy cô gái ở dưới nhìn anh thẹn thùng, ai ai cũng đỏ mặt, kể cả em gái cô cũng vậy. Nhưng cô vẻ mặt hờ hững, nhìn anh không cảm xúc. Thật ra là lòng đang quần quại lên vì anh, người đàn ông này vẫn rất phong độ, vẫn khiến tim cô xao xuyến, vẫn khiến cô yêu như vậy.
Cô thật sự muốn tự đánh vào đầu mình, còn gì ngu hơn nữa không. Chịu nhiều thiệt thòi nhue vậy vẫn yêu những con người này, đáng ghét, cô ghét bản thân mình quá.
Anh nói vài lời với quan khách, sau đó nâng ly lên: "Chúc quý vị có một buổi tiệc vui vẻ"
Mọi người lập tức vỗ tay, rồi bắt đầu ăn uống. Có nhiều người đi đến bói vài lời với giải quyết đình anh, còn vài cô gái thì bu quanh lấy anh.
Cô nhớ năm xưa trong bữa tiệc này cô đã nắm đầu em gái đánh đập cô ta, vì cô ta cứ ở trước mặt cô ra vẻ này nọ dù chỉ mới quen anh, cô lúc ấy thật sự là không kiềm chế được, vì vậy mới mang tiếng là ác độc, đanh đá chua ngoa. Anh cũng vì vậy mà bắt đầu chán ghét cô, tình cảm bao nhiêu năm, anh không tin tưởng cô, lại đi tin cô gái anh mới gặp chỉ có một lần.
Cô thở dài, ủ rũ nói với mẹ xin phép đi dạo ngoài vườn, mẹ cô nói cô nhóe chú ý sức khỏe. Cô cười cười rồi bỏ ra ngoài.
Vườn nhà anh rất lớn, có rất nhiều cây ăn trái. Dừng lại trước cây anh đào, cô nhẹ nhàng chạm vào thân cây. Kỉ niệm phút chốc ùa về.
Năm đó cô theo ba mẹ đến nhà anh chơi, vì cô rất thích hoa anh đào, nên đã đến bên cái cây này để hái một bó hoa. Đó cũng là nơi lần đầu tiên cô gặp anh, cô mỉm cười, hoá ra bao nhiêu năm trước cây anh đào vẫn nở rực rỡ, nhưng lời hứa thì tàn úa theo cánh hoa.
Anh khi ấy còn là một cậu nhóc, nhưng rất ít nói, hơn nữa còn thông minh hơn người. Anh đứng trước mặt cô, vậy mà lại mỉm cười với cô: "Thật là một cục bông xinh đẹp"


Sau đó anh hái một bông hoa anh đào gắn lên mái tóc của cô, anh nói: "Sau này, anh sẽ lấy cục bông"
Cô bị rung động, thật sự vì câu nói đó của anh mà rơi vào vạn kiếp bất phục.
Cô không còn nhớ khi nào anh đã không còn gọi cô là cục bông nữa. Có lẽ là ngày này phải không, sau khi anh gặp em gái cô. Sau này anh toàn gọi cô là đồ dâm tiện mãi, cô cũng quen tai rồi, quên mất cái tên này.
Nước mắt cô tuôn trào, cô khẽ lẩm bẩm: "Hóa ra, em vẫn không thể chờ được anh nữa rồi"
Cô không thể chờ anh nữa, kiếp trước cô chờ anh mòn mỏi, thấu tâm can, vậy mà anh không một lần quay lại. Như vậy là đủ rồi, trước giờ cô ít khi khóc trước mặt bọn họ, cho nên bây giờ cô sẽ khóc một trận, để buông bỏ doạn tình cảm này.
"Oa... oa.. oa... "
Cô đứng dưới góc cây khóc thút thít, mặt mũi tèm lem nước mắt. Lúc này, phía sau cô vang lên một giọng nói trầm ấp quen thuộc mà mấy năm nay đêm nào cô cũng nhớ: "Cục bông nhỏ, sao em lại khóc?"
Cô không muốn quay lại, vai cô run run, sau đó cô bỏ chạy thật nhanh. Nhưng cô mang giày cao gót, mà chân anh lại dài hơn cô, nên chẳng mấy chốc anh đã bắt được cô và ôm cô vào lòng:
"Sao lại bỏ chạy? Sao em lại khóc thế kia? Ai ăn hiếp cục bông?"
Cô nghe anh nói thế còn khíc nhiều hơn cơ, cô cứ tưởng mãi mãi sẽ không nghe hai từ này nữa, mãi mãi sẽ không nghe được nữa.
Anh lấy cái khăn tay của mình, lau sạch sẽ mặt mũi cho cô, yêu thương nói: "Nín đi nào, khóc sẽ xấu cục bông anh lắm!"
P/S: Tính cho tình huống lúc nhỏ gặp anh sẽ vui hơn nhưng lười quá ❤ AD đi coi hoạt hình❤
≧﹏≦ Meo~
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Sưu tầm] Ta mượn nhân gian hai lạng mực
Phần 2
MOD SƯU TẦM
  • Trướng Nhóm: Hoàng Ngọc
Quỳnh Anh
Tầm Mịch
  • Tự Nhĩ
Chương 44...
Manh Bảo tầm cha: Mẹ quá kiêu ngạo

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom