• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm (1 Viewer)

  • Chương 165-167

Chương 165: Ly hôn lần nữa

Đám người Triệu Chí Hào và Vương Hiển Chi đều có mặt trong văn phòng trên tầng cao nhất của tập đoàn Mạt Lâm.

Trương Trần đẩy cửa bước vào, thẳng thừng hỏi: “Bây giờ thế nào rồi?”

“Cậu Trương, mấy loại thuốc cậu nói đã sản xuất rồi nhưng bây giờ chỉ có ba mươi ngàn viên!”

Triệu Chí Hào nghiêm túc báo cáo, bây giờ người trong văn phòng đều biết họ đang phải đối mặt với tình hình thế nào, sơ sẩy một chút là hại chết hàng triệu người, họ nào dám bất cẩn!

“Đủ rồi”, Trương Trần trầm ngâm một lúc, thời gian đầu ba mươi ngàn viên có thể đối phó được, sau này sản xuất thêm cho đến khi sự việc này bị dập tắt!

“Nhưng muốn đè chuyện này xuống, đâu thể đơn giản như vậy?”, Trương Trần tàn nhẫn cười, anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn dài cho Nhược Tuyết ở nước Mễ.

“Vương Hiển Chi, bên các anh thế nào rồi?”, Trương Trần lại hỏi.

“Tuyệt đối không có vấn đề gì!”, Vương Hiển Chi gật đầu.

Về việc nhà họ Trương lấy mất đơn thuốc, Trương Trần đã chuẩn bị cách đối phó từ lâu, chỉ cần dùng những viên thuốc do họ sản xuất, sau đó châm cứu các huyệt đạo cụ thể, xoa bóp bằng thuốc, một tiếng sau người hôn mê có thể tỉnh lại, nửa ngày có thể tự bước xuống giường và hồi phục trở lại như ban đầu.

Có thể nói Trương Trần đã tính toán hết mọi đường rồi, thiếu sót duy nhất là nhân lực, vì thế lúc này anh mới tìm đến Trần Bắc Vọng.

Mọi miền đất nước, nhân lực phân tán là có thể dập tắt được căn bệnh này trong thời gian nhanh nhất.

Lúc này nhà họ Trương cũng đang họp bàn với nhau, mặt ai cũng rạng rỡ, nhất là Trương Anh ngồi một bên, phần lớn công lao lần này đều thuộc về hắn.

“Trương Anh, cháu xử lý thế nào rồi?”, một ông lão ngồi ở vị trí phía trên cười hỏi.

Chỉ cần có thể lấy được danh tiếng lần này rồi mở rộng khắp nơi bằng thực lực của nhà họ Trương, lãi ròng một năm sẽ khoảng một trăm tỷ, mọi người đều sở hữu được cổ phần, đây là con số khổng lồ!

Trương Anh vốn không có tư cách đảm nhận hoạt động vận hành lớn như vậy, hiển nhiên địa vị của hắn cũng tăng lên nhờ đơn thuốc lần này, đã gần như có thể tiếp xúc với các thành viên nòng cốt, tiền đồ xán lạn.

“Mọi thứ đều ổn, trước mắt chúng ta đã ủy quyền lại cho hai mươi tám thành phố lớn, mười ba thành phố nhỏ. Tôi tin sau khi mở bán vào ngày mai, chưa đầy hai mươi bốn tiếng có thể nổi danh như cồn!”

“Ừ!”, ông lão ngồi phía trên vô cùng hài lòng, ông ta nói: “Chỉ phát miễn phí mười ngàn hộp thuốc, còn lại phải thu tiền”.

Mọi người lại bàn bạc một lúc quyết định các công việc cần thiết cho ngày mai, ông lão ngồi phía trên kia không khỏi cảm thán: “Cái tên thần y họ Trương của Mạt Lâm quả thật là một thiên tài, nếu có thể đầu quân vào nhà họ Trương chúng ta, tôi nghĩ chỉ cần hai mươi năm thôi, nhà họ Trương có thể đứng trên đỉnh cao của thế giới …”

Nghe vậy, sắc mặt ai nấy cũng nghiêm túc hẳn, bây giờ ở Long Quốc, nhà họ Trương được xưng tụng là gia tộc đứng đầu, đồng thời là gia tộc ẩn danh lâu đời nhất, có rất ít gia tộc có thể tranh đấu được với nhà họ Trương.

Nhà họ Trương xứng đáng là một trong những gia tộc đứng đầu ở Long Quốc, nhưng nếu so với thế giới, có hơi khập khiễng.

“Trương thần y đó giỏi đến vậy sao?”, có người nghi ngờ hỏi.

Ông lão nghiêm túc gật đầu: “Con cưng của ông trời! Nếu có thể lôi kéo cậu ta về phe mình thì quả thật chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Phần công lao của người lôi kéo được cậu ta đủ để trở thành thành phần nòng cốt, chỉ là… thanh niên này cứ ỷ mình tài năng mà khinh thường người khác”.

Nghe vậy, mọi người đều vô cùng phấn khởi, chỉ cần lôi kéo Trương thần y về đây, dù thân phận thế nào thì họ cũng có thể tiến thẳng vào tầng lớp nòng cốt của gia tộc sao?

Đám người này không khỏi ảo tưởng. Ở đây cũng chỉ có mấy người ở vị trí chủ mới miễn cưỡng có thể vào tầng lớp nòng cốt, từ điều này đủ để thấy tầng lớp nòng cốt lợi hại thế nào.

“Được rồi, giải tán đi!”, ông lão dặn dò một hồi rồi xua tay nói.



Trên đường phố đông đúc, Trương Trần lái xe về căn nhà mà Trương Quốc Hồng vay tiền để mua!

Trong nhà, hai vợ chồng Trương Quốc Hồng đang vui vẻ nhặt rau, giờ đây lòng họ vui như nở hoa.

Giống như những gì nữ thư ký kia nói, tập đoàn Mạt Lâm lại gọi đến, báo rằng rót thêm gấp đôi tiền vốn vào cho họ. Tập đoàn Tâm Duyệt có cơ hội sống lại rồi.

Phương Thủy Y cũng mừng rỡ, mơ tưởng đến một tương lai tốt đẹp.

“Thủy Y, tổng giám đốc Trương không thể không ra mặt để bàn chuyện này, con tìm lúc nào thích hợp cảm ơn cậu ta, không biết người ta đã giúp chúng ta bao nhiêu lần!”, Phương Thiên Bàng bỗng nhiên nhớ ra gì đó nói.

Lời này khiến Trương Quốc Hồng phản bác lại, bà ta hừ một tiếng nói: “Đây mới là hạc trong bầy gà, Thủy Y, con mau ly hôn với cái thằng vô dụng đó đi, là phụ nữ nên con phải chủ động một chút. Họ Trương kia là một người có tiếng nói ở Mạt Lâm, không thể cứ đợi người ta chủ động đến tìm con được…”

“Con phải bỏ cái dáng vẻ…”

“Đủ rồi!”, Phương Thủy Y trầm mặt nói, bây giờ hai người Phương Thiên Bàng trông chờ hết vào cô con gái này, không dám cứng rắn phản bác lại ý kiến của Phương Thủy Y như trước nữa.

Trương Quốc Hồng lầm bầm: “Mẹ có nói gì sai đâu, con đã tận tình tận nghĩa với Trương Trần rồi”.

“Mẹ yên tâm, con sẽ ly hôn, qua một thời gian nữa được không?”

Phương Thủy Y đã nói như vậy rồi, Trương Quốc Hồng cũng không ép cô nữa mà chuyển đề tài: “Không dám nói tổng giám đốc Trương bên Mạt Lâm như thế nào, có đi thì phải có lại, người ta đã giúp chúng ta nhiều lần như vậy, con mời người ta một bữa để cảm ơn, chuyện này là lẽ đương nhiên mà nhỉ?”

Phương Thủy Y im lặng một hồi mới gật đầu nói: “Vậy hôm khác con sẽ hẹn người ta, nhưng… bố mẹ không thể đi theo!”

“Không đi theo thì không đi theo, ai thèm chứ!”, Trương Quốc Hồng bỗng nhớ ra gì đó, hừ một tiếng nói: “Cái thằng vô dụng Trương Trần đó hôm nay trở về ăn cơm, trời sắp tối rồi mà không thấy nó đâu. Có phải đợi dọn sẵn cơm trên bàn cho cậu ta rồi mới chịu về hả?”

Nghe vậy, Phương Thủy Y nhíu mày, lấy điện thoại ra bấm số Trương Trần!

“Anh về rồi đây!”, lúc này cửa mở ra, Trương Trần ấn nút tắt máy.

“Cậu còn biết về à? Tôi còn tưởng phải bưng cơm dâng đến tận miệng cho cậu chứ”, Trương Quốc Hồng nói bằng giọng quái gở.

Trương Trần đã quen với mấy lời khiêu khích của Trương Quốc Hồng nên anh cũng mặc kệ bà ta.

“Để con làm cho!”, Trương Trần cầm lấy những thức ăn đã sơ chế xong đi vào phòng bếp, chẳng bao lâu đã nấu được bốn món.

Trương Trần nấu ăn rất ngon, chỉ riêng mùi vị thôi cũng đã khiến mấy người Trương Quốc Hồng thèm nhỏ dãi. Nếu phải nói thì đây là ưu điểm duy nhất của Trương Trần trong mắt họ.

“Trương Trần, xin lỗi nhé, lúc ở công ty tôi hơi kích động”, Phương Thủy Y nghĩ một hồi, cô tát Trương Trần ngay trước mặt bao nhiêu người, là một người đàn ông, chắc chắn anh cũng rất thể diện.

“Thủy Y, chuyện đó không thể trách con được, con không cần phải xin lỗi!”, Trương Quốc Hồng nói.

“Mẹ em nói đúng!”, Trương Trần đồng ý gật đầu, Phương Thủy Y đột ngột nheo mắt.

Trước đây, Trương Trần đều gọi là mẹ, nhưng bây giờ lại đổi thành mẹ em!

“Hôm nay anh đến là có chuyện cần bàn với em!”, Trương Trần nhanh chóng ăn xong một bát cơm, anh đặt đũa xuống.

Phương Thủy Y mơ hồ cảm giác có dự cảm không lành, cô liếc nhìn hai người Trương Quốc Hồng rồi nói với Trương Trần: “Đến phòng tôi nhé?”

“Không cần, cũng không phải chuyện gì lớn cả!”, Trương Trần nhún vai.

Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng cũng vểnh tai lên nghe. Ở nhà, Trương Trần luôn bày ra bộ dạng rất nghe lời, hiếm khi tìm họ bàn chuyện nên họ cũng rất tò mò, không biết Trương Trần muốn nói gì.
Chương 166: Ly hôn

“Em thật sự muốn ly hôn với anh à?”, Trương Trần hỏi, anh nói rất tùy tiện, như thể đang bàn một việc cực kỳ bình thường, sắc mặt không có dao động.

Phương Thủy Y cứng người, tay không khỏi nắm chặt đôi đũa, sau đó cô buông ra, ngẩng đầu lên nhìn Trương Trần hỏi: “Anh có ý gì?”

“Anh muốn nghe lời nói thật lòng của em, đừng lo lắng, cũng đừng nghĩ đến lời dặn dò của ông cụ Phương trước đó, anh muốn nghe lời từ đáy lòng của em!”, Trương Trần nói.

Lúc này, Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng đều nhìn chằm chằm Phương Thủy Y, trong lòng họ thầm thấy mừng rỡ. Trương Trần đề cập đến vấn đề này có nghĩa là đã nghĩ rõ ràng, cuối cùng cũng chịu buông tha con gái của họ rồi phải không?

Vậy chẳng phải là con gái họ có thể tiến thêm bước nữa với tổng giám đốc Trương của Mạt Lâm rồi à?

Phương Thủy Y hít sâu một hơi, nói lời từ tận đáy lòng à?

Cô có tình cảm với Trương Trần không? Chính cô cũng không biết, cứ nhìn thấy Trương Trần là muốn nổi giận, cái gì cũng không nên hồn, chỉ biết gây phiền toái cho cô thôi. Vì Trương Trần, cô đã nghĩ cách khiến anh trở thành nhân viên trên danh nghĩa trực thuộc công ty dưới trướng mình để kéo dài thời gian.

Nghĩ lại mọi chuyện xảy ra suốt mấy ngày nay, cô thực sự không tiếp xúc thân mật với Trương Trần, anh thỉnh thoảng xuất hiện một hai ngày, cô cũng không cảm thấy nhớ nhung gì.

Có lẽ cô thật sự không có tình cảm với Trương Trần, nếu có thì cũng chỉ là như "xiềng xích" mà ông cụ Phương để lại lúc qua đời mà thôi.

Phương Thủy Y trầm tư suy nghĩ, Trương Trần yên tĩnh ngồi đó cũng không giục cô.

Qua một lúc lâu, Trương Quốc Hồng đã không thể kiên nhẫn thêm được nữa, ra sức nháy mắt ra hiệu với Phương Thủy Y.

Cuối cùng Phương Thủy Y lên tiếng.

Cô nói: “Quả thật tôi đã từng nghĩ đến việc ly hôn với anh, hôm nay anh nhắc đến chuyện này là vì lý do gì, hay nói cách khác, anh định làm gì?”

Trương Trần cũng không giấu, đây là lúc lật bài ngửa, cũng là lúc kết thúc ở đây, bắt đầu việc của mình.

Ngày mai, nhà họ Trương chắc chắn sẽ chịu một cú sốc chưa từng có, trong vòng hai mươi bốn giờ ước tính tài sản nhà họ Trương sẽ giảm xuống ít nhất hơn một trăm tỷ, tình huống này vẫn sẽ kéo dài! Hơn nữa anh còn đổ thêm dầu vào lửa, chuyện này vẫn sẽ bị đẩy lên cao, chắc chắn nhà họ Trương sẽ bị tổn thất rất nhiều.

Đến lúc đó anh sẽ dùng mối quan hệ của mình để tiêu diệt nhà họ Trương, tiêu diệt người đàn ông kia.

Hít sâu một hơi, Trương Trần nói: “Tầm khoảng một tuần nữa, anh sẽ rời khỏi Hoài Bắc, e là không về đây dễ dàng nữa. Nếu chỉ vì làm theo lời hứa ban đầu với ông cụ Phương thì em không cần phải đeo cái xiềng xích này nữa!”

“Ý anh là gì?”, Phương Thủy Y lại hỏi, lần này lòng cô khẽ run, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó!

“Ly hôn đi, anh đã gây phiền phức cho em ba năm rồi, anh rất xin lỗi! Sau này có chuyện gì, em đến tìm Triệu Chí Hào, ông ta sẽ cố gắng giúp em, đây là trợ lý anh để lại ở Hoài Bắc cho em. Đợi sau khi tập đoàn Tâm Duyệt đạt được quy mô nhất định, Triệu Chí Hào mới không bảo vệ tập đoàn Tâm Duyệt nữa”.

“Cậu là cái thá gì, cậu tưởng quen với Triệu Chí Hào thì người ta phải nghe lời cậu à? Tôi nói cho cậu biết, lúc đó người ta chỉ nể mặt tổng giám đốc Trương của Mạt Lâm thôi, cậu đừng tự dát vàng lên mặt nữa”, Trương Quốc Hồng lạnh lùng nói.

Trương Trần cũng không phản bác lại, anh lấy ra một tập tài liệu để lên bàn và nói: “Anh đã ký sẵn tên lên đó rồi, chỉ đợi em ký vào thì em và anh không còn là vợ chồng nữa”.

“Cũng phải cảm ơn cô gái ba năm trước đó, anh mong cô ấy có thể trở lại lần nữa!”, nghĩ đến cô gái năm đó khi lần đầu mình bước chân đến Hoài Bắc, Trương Trần đứng dậy nói: “Giữ gìn sức khỏe…”

Vừa dứt lời, Trương Trần không luyến tiếc rời khỏi đây.

Người Phương Thủy Y mềm nhũn trên sofa, chỉ cảm thấy đã mất đi thứ gì đó quan trọng. Cô nên vui vẻ mới phải, nếu không phải ông cụ Phương ép buộc thì cô đã muốn đá bay Trương Trần đi từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã đến rồi, tại sao cô lại không vui tí nào vậy?

“Con gái, con ký tên đi, mặc kệ thằng vô dụng đó!”, Trương Quốc Hồng nhỏ giọng nói.

Dường như Phương Thủy Y không nghe thấy bà ta nói gì vậy, ngây ngốc ngồi đó.

Không lâu sau, điện thoại vang lên, Phương Thủy Y liếc màn hình, là Triệu Chí Hào gọi đến!

Phương Thủy Y miễn cưỡng lấy lại tinh thần nói: “Giám đốc Triệu, có chuyện gì sao?”

“Cô Phương, bắt đầu từ ngày mai tập đoàn Mạt Lâm sẽ lập ra một bộ phận riêng để liên kết với tập đoàn Tâm Duyệt. Dù có chuyện gì, cô cũng có thể liên hệ với người phụ trách bộ phận này… họ lập nên bộ phận này là để giúp cô!”

“Đồng thời, bảy ngày sau, tập đoàn Mạt Lâm sẽ mở rộng việc hợp tác chiến lược với tập đoàn Tâm Duyệt. Hợp đồng này là đơn phương, cô có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào!”

Triệu Chí Hào bình thản nói. Nghe xong, Phương Thủy Y và Trương Quốc Hồng cũng khiếp sợ.

Tập đoàn Mạt Lâm lập nên một bộ phận vì họ, chỉ dùng để giúp họ thôi sao?

Hơn nữa, mở rộng hợp tác chiến lược có ý gì, có nghĩa là tập đoàn Mạt Lâm sẽ đứng đằng sau chống lưng cho tập đoàn Tâm Duyệt.

Có một ông Phật lớn như vậy, tập đoàn Tâm Duyệt nhất định sẽ phất lên rất nhanh, dù là ai muốn giẫm đạp họ, trừ khi người đó có thể lớn mạnh hơn tập đoàn Mạt Lâm.

Nhưng Triệu Chí Hào không biết bảy ngày sau khi mọi chuyện đã rồi, hướng tầm mắt ra cả Long Quốc, còn ai dám xem thường tập đoàn Mạt Lâm.

Phải biết là mọi chuyện xảy ra vào ngày mai không thể không dính líu đến tập đoàn Mạt Lâm, danh nghĩa cứu viện ngày mai là dưới tên của Trương thần y và tập đoàn Mạt Lâm.

Có thể nói bắt đầu từ ngày mai, chắc chắn hai cái tên tập đoàn Mạt Lâm và Trương thần y sẽ được truyền đi khắp Long Quốc trong thời gian ngắn nhất.

Phương Thủy Y hít sâu một hơi rồi nói: “Tại sao các ông lại làm vậy?”

“Đây là ý của cậu Trương, những gì tôi làm chỉ là làm theo lời cậu ấy vô điều kiện!”, Triệu Chí Hào nói.

“Cậu Trương là ai? Tại sao anh ta lại làm vậy, chỉ vì yêu thích tài năng của tôi mà bỏ ra cái giá lớn vậy sao?”, Phương Thủy Y hỏi.

“Cậu ấy… từng là chồng của cô!”, đầu bên kia, Triệu Chí Hào im lặng một lúc rồi mới nói. Đơn thỏa thuận ly hôn kia là do ông ta đi làm giúp Trương Trần, dĩ nhiên ông ta biết mối quan hệ hiện tại của Trương Trần và Phương Thủy Y.

Đầu óc Phương Thủy Y trống rỗng, Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng bên cạnh cũng ngây người. Cả người họ đều cứng đờ, hai mắt hiện lên cảm xúc không dám tin.

“Trương, Trương Trần… là tổng giám đốc Trương của Mạt Lâm sao?”, Trương Quốc Hồng giật lấy điện thoại, tay run rẩy, miệng lắp bắp hỏi.

“Phải!”, một chữ ngắn gọn vang lên.

Triệu Chí Hào cười khổ: “Cô Phương, mọi sự giúp đỡ của tập đoàn Mạt Lâm và đầu tư dưới danh nghĩa của tôi đối với các cô đều là theo ý của cậu Trương. Vì một số kẻ thù ẩn mình, cậu ấy không muốn kẻ thù nhằm vào cô nên mới lấy danh nghĩa tập đoàn Mạt Lâm, bây giờ cậu ấy sắp đi khỏi Hoài Bắc, đã không còn quan hệ gì với cô nữa, dĩ nhiên không cần lo lắng”.

“Nhưng, nhưng tôi đã từng gặp tổng giám đốc Trương, anh ta không phải Trương Trần”, Phương Thủy Y sửng sốt hỏi.

“Đó là ngụy trang mà thôi. Theo lý mà nói thì những người quen thuộc với cậu Trương sẽ nhận ra cả hai là một người ngay!”, Triệu Chí Hào trả lời câu hỏi cuối cùng, sau đó cúp máy.

Trong phòng khách, ba người nhà Phương Thủy Y chỉ cảm thấy ông trời đang chơi họ một vố.

Trong phút chốc, Phương Thủy Y hiểu ra rất nhiều chuyện, cuối cùng cô cũng biết Trương Trần giải quyết mấy chuyện mà cô không làm được như thế nào, cũng nhận ra lần trước kiện nhà họ Phương, Trương Trần rời đi thì tổng giám đốc Trương xuất hiện, ban đầu cô vẫn nghĩ đó là Trương Trần nhưng cô… dao động.

Người quen thuộc chỉ nhìn đã có thể nhận ra hai người này là một, cô là vợ của Trương Trần nhưng lại không nhận ra, thế có nực cười không chứ!

Trong phút chốc, Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng cũng hiểu ra vài chuyện nghĩ mãi không ra.

Ba người ngẩn ra, ngây người ngồi trong phòng khách. Không biết qua bao lâu, Phương Thủy Y bỗng bật cười, tự chế nhạo mình.

Trương Quốc Hồng cũng hoàn hồn lại, vội cầm đơn ly hôn đó lên nói: “Thủy Y, chỉ cần con vẫn chưa ký tên thì con vẫn là vợ của Trương Trần, con là bà chủ tập đoàn Mạt Lâm”.

“Bỏ đi, bây giờ biết Trương Trần chính là tổng giám đốc Trương thì chạy đến nịnh nọt à?”, Phương Thủy y chế giễu nói.

“Trước đây tại sao Trương Trần hỏi suy nghĩ thật sự của con, tại sao phải đợi khi con gật đầu, anh ta mới lấy đơn ly hôn ra, mẹ đã từng nghĩ đến chưa?”, Phương Thủy Y hét lên chất vấn.

Từ khi Trương Trần lấy đơn ly hôn ra, giữa hai người họ đã hoàn toàn kết thúc rồi, xong cả rồi!

Trương Quốc Hồng sửng sốt chẳng nói được một câu, qua một lúc sau, bà ta đứng dậy nói: “Mẹ đến Mạt Lâm tìm Trương Trần, nghĩ như vậy là xong sao? Quả đúng là nằm mơ, chúng ta cho cậu ta ở nhờ ba năm, lẽ nào cậu ta nói kết thúc là kết thúc sao?”
Chương 167: Trò hay

Mấy ngày sau, trong văn phòng Mạt Lâm, Triệu Chí Hào báo cáo với Trương Trần: “Cậu Trương, người nhà họ Trương tới rồi!”

“Bảo họ về đi, không gặp!”, Trương Trần nói.

“Trương thần y, làm giá quá thế! Lần này tôi đến là mang theo tấm lòng chân thành mà!”, Trương Anh đẩy cửa bước vào mà không cần ai cho phép.

“Giờ anh còn tâm trạng đến đây sao?”, Trương Trần hỏi.

“Trương thần y nói đùa, tôi tới vì để hợp tác với anh đây!”

Trương Trần khẽ cười: “Trương Anh, anh chưa nhận được tin sao?”

“Tin gì?”

“Thật ra đơn thuốc kia là giả và nó còn có tác dụng phụ nữa!”

Trương Anh cười to: “Trương thần y thích nói đùa ghê nhỉ! Nguyên lão của nhà họ Trương đánh giá anh rất cao đấy!”

“Không cần tới nguyên lão đâu, ngày mai tôi mời anh đi xem kịch hay được không?”, Trương Trần nói!

“Kịch gì vậy?”

“Còn đặc sắc hơn cả kịch nghê ấy chứ!”, nụ cười của Trương Trần càng thêm mỉa mai hơn.

Trương Anh không biết nên buột miệng nói: “Vậy thì tôi sẽ chờ kịch hay của Trương thần y!”

Sau khi rời khỏi tập đoàn Mạt Lâm, Trương Anh tìm một khách sạn để ở, hắn vừa tò mò về kịch hay mà Trương Trần nói, mặt khác, hắn thật sự không hiểu tại đối phương dựa vào cái gì mà từ chối dứt khoát như vậy!

Phải biết rằng, thuốc của nhà họ Trương bọn họ đã bắt đầu được đặt trước rồi, hơn nữa còn chặn đứng tập đoàn Mạt Lâm, mọi thứ đã là của nhà họ Trương rồi, tập đoàn Mạt Lâm còn có thể giãy giụa kiểu gì được chứ?

Cho dù là Trương thần y đang nghiên cứu ra loại thuốc mới, cũng không thể sản xuất nhanh như vậy được!

Tóm lại, Trương Anh vẫn khó hiểu.

Mây đen cuồn cuộn, một đêm tĩnh lặng!

Sáng hôm sau, các loại thuốc của nhà họ Trương được bày bán tại các thành phố lớn, mức độ phổ biến đã càn quét cả nước, lên thẳng hotsearch trên mạng, đứng đầu tiên, dù sao thì loại thuốc này thật sự rất đáng kinh ngạc!

Dù cả thế giới có hợp lực thì cũng không thể nghiên cứu kỹ lưỡng cho ra được một loại thuốc hiệu quả nào trị dứt điểm bệnh tim, nhưng hiện tại, nhà họ Trương của Long Quốc lại nhảy ra nói rằng họ đã nghiên cứu được, đồng thời đang thử nghiệm, cũng đã bắt đầu bày bán!

Có thể tưởng tượng rằng việc này đã tạo ra chấn động, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, 10000 lượt thuốc miễn phí phát cho các thành phố lớn đã bị tranh nhau hết sạch, kể cả những doanh nghiệp dưới trướng nhà họ Trương, giá trị cổ phiếu cũng đã tăng vọt!

Phản ứng dây chuyền này khiến nhà họ Trương như mở cờ trong bụng!

Một số bác sĩ xuất sắc từ khắp nơi trên cả nước đã đáp máy bay đến thủ đô, nhanh chóng đến nhà họ Trương, bọn họ là những tinh anh tiêu biểu được các nước gửi đến, mục đích chính là vì muốn đạt được quan hệ hợp tác với nhà họ Trương, đồng thời cũng xem thử có thể nghiên cứu ra thành phần của thuốc hay không, bọn họ muốn tự mình phát triển để sử dụng!

Có thể nói, ngày hôm nay chính là ngày náo nhiệt nhất của nhà họ Trương trong hơn 20 năm qua, khách quý chật nhà!

Ngay cả chủ nhà họ Trương cũng đích thân ra mặt đón tất cả khách mời, đủ thấy được sự ảnh hưởng to lớn do phản ứng dây chuyền của loại thuốc này!

Bên trong một căn phòng nào đó ở thủ đô, bên ngoài được canh phòng cẩn mật, nhưng bên trong lại sắp nổ tung!

Những người ở bên trong, ít nhất là có một ngôi sao trên vai, lúc này khóe miệng của bọn họ đang co giật nhìn ông lão đang nổi trận lôi đình trước mặt!

“Mẹ nó, tôi nói lại một lần rồi, loại thuốc đó có vấn đề, có vấn đề đó... không thể bán được, hiểu không?”

Trần Bắc Vọng đập bàn, chỉ cảm thấy bất lực trong lòng!

Đêm qua ông ấy đã đến thủ đô, chính là vì chuyện này, thế nhưng... hoàn toàn không có ai nghe ông ấy cả, đến bây giờ, ông ấy tức đến mức muốn đánh đám người có ba, bốn sao trên vai!

“Tôi nói này ông Trần, đủ rồi đó, chẳng lẽ ông muốn đánh một trận với tôi sao?”

“Không thể nghe lời của cái cậu Trương thần y gì đó, dù thế nào cậu ta vẫn quá trẻ, không thể tránh khỏi có lúc phán đoán sai, lần này nhà họ Trương đã chuẩn bị đầy đủ, đây chính là chuyện tốt vì nước vì dân, chẳng lẽ ông lại muốn nhảy ra gây sự à!”

Một ông già đeo kính lẩm bẩm.

“Đồ khốn nạn, ông nghĩ tôi không dám đánh ông à, năm đó nếu không có tôi bảo vệ ông chắc người ta đánh vỡ hai hòn của ông, giờ thì vênh váo rồi, còn dám thách thức tôi có phải không?”, Trần Bắc Vọng tức giận mắng chửi ông già!

Nhất thời, mọi người đều rụt cổ lại khi nghe thấy Trần Bắc Vọng chửi bới, ban đầu Trần Bắc Vọng chính là chiến thần, quân thần danh xứng với thực, gần như có thể so với mỹ danh “công thần dựng nước”, cho dù những năm này Trần Bắc Vọng đang dưỡng thương, cũng không có ai dám coi thường ông lão đã từng là mãnh hổ này!

Đặc biệt là, con hổ này bây giờ còn có nanh, nếu không khéo còn bị cắn!

Mặc dù tình bằng hữu của mọi người cũng không tệ, nhưng sắc mặt cũng không tốt, hơn nữa tên khốn này, còn không ngừng nhắc đến chuyện xưa, đến cả chuyện tè ra quần hồi nhỏ, ông ấy cũng phải nói ra, khiến cho đám người này mất hết mặt mũi!

“Ông Trần, nếu ông đã tôn sùng thằng nhóc kia như vậy, vậy ông nghĩ sao, nếu thằng nhóc đó có thực tài, chúng tôi sẽ mở cửa cho ông!”, có người kiên trì đến cùng nói.

“Mở cái đầu nhà ông, ông nghĩ là lão già này đến để cậu ấy đi cửa sau sao?”, Trần Bắc Vọng tức giận đập bàn, ông ấy cũng biết đám người này chú ý đến cái gì, có thể nói hiện giờ nhà họ Trương đã hòa nhập sâu vào cuộc sống của nhân dân cả nước rồi, đủ các ngành nghề, bất động sản, y tế, giáo dục, có thể nói là rất phát triển!

Nếu nhà họ Trương sụp đổ, đối với Long Quốc mà nói, chắc chắn không phải chuyện gì tốt!

“Thôi, thôi!”, Trần Bắc Vọng xua tay: “Đến lúc đó các người sẽ biết!”

... ...

Tại thủ đô, trên các đường phố chính cũng có rất nhiều tiệm thuốc bày bán thuốc đặc trị của nhà họ Trương, một nhóm người đang xếp hàng để mua thuốc!

Trương Anh dậy ăn sáng, nhìn thấy cảnh tượng này thì cười khinh bỉ, Trương thần y còn nói thuốc của bọn họ có vấn đề, đúng là vịt chết vẫn còn cứng miệng! (ý chỉ cứng đầu, ngoan cố)

“Ông chủ, cho tôi hai hộp...”

“Cho tôi ba hộp...”

“Thật sự tốt như vậy sao?”

“Đây là đồ nhà họ Trương sản xuất đó, nghe nói nửa tiếng sẽ có tác dụng!”

Một nhóm người nhốn nháo, vui vẻ mở ví, mua loại thuốc đắt đỏ, Trương Anh nhìn thấy cảnh tượng này chỉ thấy buồn cười, mỗi xu mà họ moi ra sẽ có vài xu rơi vào túi của hắn!

Thế nhưng, đúng lúc này, trong đám người đột nhiên có một người ngã vật xuống!

Vốn dĩ cũng không có chuyện gì, có người đột nhiên phát bệnh, điều này cũng không có gì lạ, nhưng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có bảy tám người liên tiếp ngã xuống!

Những người này đều ngã xuống trước mặt Trương Anh, nếu nói là trùng hợp thì đúng là hơi gượng ép!

Đúng lúc này, ba chiếc xe cứu thương lập tức chạy đến, bọn họ nhìn người nhà của bệnh nhân ngã trên mặt đất, lập tức hỏi: “Có phải bọn họ uống Khang Phục Linh không?”

“Đúng thế, họ uống rồi!”, những người thân đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói.

“Đưa lên xe, lập tức đến bệnh viện!”, vài y tá và bác sĩ nhanh chóng cứu chữa!

Còn sắc mặt của Trương Anh sa sầm đi. Khang Phục Linh chính là tên nhà họ Trương đặt cho loại thuốc này, đám người này đều uống Khang Phục Linh, bây giờ thì ngã hết xuống, logic kiểu gì thế?

“Đợi chút, để tôi đến xem!”, Trương Anh vội vàng tiến lên phía trước, mấy bác sĩ liếc mắt một cái, không khách khí nói: “Anh là ai thế hả, đừng có làm phiền!”

Rất nhanh chóng, xe cứu thương rời đi, trong lòng Trương Anh cảm thấy hơi ngổn ngang, hắn không tức giận, điều hắn quan tâm chính là, những người đã ngã xuống kia đều uống Khang Phục Linh, liệu có phải trùng hợp không?

Hắn nhớ đến những lời của Trương Trần, dường như Trương Anh đã ý thức được chuyện gì, lập tức gọi một chiếc taxi, đi đến bệnh viện!

Vừa đến bệnh viện, da đầu Trương Anh lập tức tê dại, hắn vừa muốn tìm một y tá hỏi tình hình, ánh mắt liền nhìn thấy một người.

“Trương thần y?”, đồng tử Trương Anh co rút lại, vô thức hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

“Đương nhiên là cứu người rồi, đến chùi mông cho nhà họ Trương các người!”, Trương Trần hờ hững cười, theo sự chỉ dẫn của y tá tiến về phòng bệnh!

“Y tá, làm phiền cô một chút, sao hôm nay bệnh viện nhiều người vậy, bình thường cũng như vậy sao?”

Trương Anh nhìn giường đẩy được đặt khắp hành lang, túm lấy một y tá hỏi!

“Tôi cũng không rõ, sáng hôm nay đột nhiên có rất nhiều bệnh nhân, nghe nói là do uống thuốc Khang Phục Linh gì đó, chúng tôi cũng đang điều tra!”, y tá nói qua loa một câu, vội vàng rời đi!

Trương Anh sửng sốt.

Khang Phục Linh, lại là Khang Phục Linh, rốt cuộc là tại sao?

“Alo, tôi là Trương Anh, điểm bán hàng của các anh có xảy ra chuyện gì không?”, Trương Anh bước ra khỏi bệnh viện, cánh tay run rẩy cầm điện thoại lên.

“Cái gì? Thành phố Lục An thì sao?”

“Thành phố Vương Thông thì sao?”

Trương Anh sững sờ đứng đó, điện thoại trượt khỏi tay hắn, rơi xuống mặt đất, lúc này, chỉ cảm thấy cả thế giới chung quanh như đang bước vào mùa đông lạnh giá!

Cho đến nay đã xảy ra vấn đề ở sáu thành phố, đây là chuyện lớn đó!

Da đầu hắn tê rần, vỗ mạnh vào má, không dám trì hoãn, nhặt điện thoại đi về phía sân bay, bây giờ hắn phải lên đường trở về, ở đó... tình hình thế nào rồi?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom