• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm (2 Viewers)

  • Chương 147-149

Chương 147: Người lấy mạng mày

Trong bệnh viện, Phương Thiên Bàng kích động ngồi một bên, bất kể là ai mời Trương thần y tới thì vợ ông ta cũng được cứu rồi.

Vẻ mặt của Mạnh Thanh Vân thì vô cùng âm trầm, hắn đi tới cuối hành lang, rút một điếu thuốc ra châm lửa.

Tay Trương thần y này tới chẳng đúng lúc gì cả, nhưng dù như thế thì hắn cũng không thừa nhận là do Trương Trần mời tới, cùng lắm chỉ là một sự trùng hợp khiến người ta phải ngạc nhiên mà thôi.

Nếu Trương Trần mà có máu mặt như thế thì đã chẳng cần sống ở một cái nơi nhỏ bằng mắt muỗi như thế này.

"Cậu chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Tuy rằng chúng ta đã sắp xếp để cuộc phẫu thuật không thành công, nhưng nếu Trương thần y ra tay thật, nghe đồn chỉ cần còn thở thì Trương thần y cũng có thể khiến Diêm Vương không dám bắt người".

Nếu Phương Thiên Bàng và Phương Thủy Y ở đây thì nhất định sẽ ngạc nhiên há hốc miệng.

Lý do mà cuộc phẫu thuật của Trương Quốc Hồng thất bại là bởi vì người đàn ông dịu dàng chu đáo này đã sắp xếp từ trước.

Kế hoạch ban đầu của hắn rất hoàn hảo, tùy ý mua chuộc một người trong bệnh viện, chỉ cần tham dự vào cuộc phẫu thuật là được.

Cách chữa trị này khác với uống thuốc hay truyền dịch, chỉ cần sai sót nhỏ là có thể dẫn đến một kết quả khác, hơn nữa cách phẫu thuật này không được dùng dụng cụ, thành công hay thất bại phụ thuộc cả vào người trong phòng phẫu thuật.

Thế là lúc này Mạnh Thanh Vân thừa cơ nhảy vào, bảo người tìm Vương Hiển Chi tới cứu nguy, chắc chắn Phương Thủy Y sẽ cảm kích và nghe lời hắn như một nô lệ.

Nhưng hiện giờ tất cả đều tan thành mây khói!

"Tay Trương thần y đó có ý gì hả? Nói tới là tới thế sao?", Mạnh Thanh Vân bực bội hỏi.

"Cậu chủ, cụ thể thì tôi không rõ, tôi cũng đã hỏi thăm các quản lý trong bệnh viện rồi, lần này Trương thần y tới mà không hề báo trước gì cả, cứ thế đến như một người bình thường vậy thôi", cấp dưới của Mạnh Thanh Vân cũng rất bất đắc dĩ.

Mạnh Thanh Vân suy tư một lát rồi bỗng cất tiếng nói: "Lần trước tôi đã gọi điện cho bố tôi vì chuyện của bác Tiền, người mà ông ấy cử tới là ai?"

"Xét thấy bác Tiền cũng thua nên gia chủ đã cử con át chủ bài tới, là đội của Dã Lang!"

"Ừm", Mạnh Thanh Vân gật đầu nói: "Tạm thời dẹp Trương Trần sang một bên, bảo đội của Dã Lang đi đối phó với Trương thần y, chỉ có thể trách hắn tới không đúng lúc thôi!"

Cấp dưới nghe vậy vô cùng khiếp sợ, bèn cuống quýt lắc đầu nói: "Cậu chủ, tôi không quyết định được, chuyện này cậu nhất định phải xin phép gia chủ. Thân phận của Trương thần y quá mẫn cảm, hiệp hội y học tôn thờ anh ta như báu vật vậy!"

"Cả hiệp hội Trung y cũng rất sùng bái anh ta, đó là một cái tổ ong, không đụng vào được đâu!"

"Ai bảo cậu giết hắn? Trương Quốc Hồng không có nhiều thời gian, chỉ cần làm hắn không tới kịp là được, còn lại cứ bảo đội của Dã Lang tự xử lý, ai biết là chúng ta làm?", Mạnh Thanh Vân nói với vẻ không vui.

Hắn cũng không muốn chọc tới Trương thần y, nhưng bây giờ mỡ đã treo trước miệng mèo rồi, sao hắn lại để nó bay đi mất được.

Cấp dưới cẩn thận nói: "Cậu chủ tự nói đi thì hơn, nếu ông chủ biết thì sẽ phạt tôi mất..."

"Phế vật!", Mạnh Thanh Vân quát lên rồi lấy điện thoại ra sai phái.

Về chuyện Trương thần y tới, bệnh viện thành phố cực kỳ coi trọng. Lần trước Trương thần y thắng Hàn y ở chỗ bọn họ, nhờ đó tiếng tăm cũng lên như diều.

Lúc này trong bệnh viện, ngoài mấy y tá đang trông chừng bệnh nhân mắc bệnh nặng, những người còn lại đều tập hợp trước sảnh bệnh viện, tập luyện nghi thức chào đón.

Một số phóng viên đã nhận được tin và tới bên cạnh bệnh viện chờ, những tin tức sốt dẻo như thế này sao có thể thiếu bọn họ được.

Mặt trời sắp xuống núi, trên đường Đông Xuyên có ba chiếc ô tô đang lăn bánh. Chiếc đầu tiên và chiếc cuối cùng là xe của hiệp hội y học, chiếc ở giữa là xe của Trương Trần và Triệu Chí Hào.

Ba chiếc xe đang chạy thì một chiếc Toyota Prado lao tới từ đằng xa, đụng thẳng vào chiếc xe ở giữa.

"Cậu Trương, cẩn thận!", Triệu Chí Hào hoảng hốt, ông ta vội vàng nắm chặt vô lăng, nhưng dù vậy thì chiếc Prado này vẫn đụng mạnh vào, BMW của Triệu Chí Hào bị xô đi ba mét, suýt nữa thì bị lật xe.

"Kẻ nào?"

Triệu Chí Hào quát to, bốn, năm người trên xe sau và xe trước cũng bước xuống, nhìn chiếc Prado kia bằng ánh mắt không mấy thân thiện.

Ngay cả xe của Trương thần y cũng dám đụng, chán sống thật rồi!

"Anh à, tôi, tôi xin lỗi, hôm nay tôi mới lấy bằng, không hiểu cho lắm..."

Một người đàn ông cao lớn bước xuống từ trên ghế lái, khuôn mặt của anh ta hơi đen, cạnh trán xăm hình đầu sói, trông khá là hài hước.

Triệu Chí Hào hơi híp mắt lại, ông ta đang định nói gì đó thì người đàn ông cao lớn ấy bỗng đá vào ngực Triệu Chí Hào.

Lực công kích mạnh mẽ khiến Triệu Chí Hào quặn đau, sau đó ông ta cảm thấy cơ thể mình ngả về phía sau.

Cú đá này làm Triệu Chí Hào không đứng lên được. Ông ta ôm chặt lồng ngực nằm cuộn mình trên mặt đất, hét to: "Cậu Trương, cẩn thận..."

"Lách cách!"

Một tiếng vang vọng tới, người đàn ông cao lớn kia rụt chân về, một chiếc dao găm xuất hiện trong tay gã. Gã đảo mắt nhìn xung quanh, nói bằng giọng lạnh lùng: "Không liên quan đến chúng mày, muốn sống thì ngoan ngoãn đứng im cho tao!"

Lúc này những người khác trong chiếc Prado cũng kéo nhau xuống, mỗi người cầm một con dao găm.

Vừa nhìn đã biết những tên này thường xuyên đánh đấm giết chóc, người của hiệp hội y học đâu dám nhúc nhích gì.

"Thằng Trương, ra đi, mày có thể gọi tao là Dã Lang!", người đàn ông cầm đầu chỉ dao găm về phía Trương Trần và nói.

"Chúng mày là ai?"

"Người lấy mạng mày, đương nhiên, nếu mày phối hợp thì không hẳn là không giữ được mạng", Dã Lang lạnh lùng nói rồi đá văng cửa xe BMW ra.

Trương Trần đeo khẩu trang, anh buồn cười lắc đầu, sau đó lập tức lạnh giọng nói: "Mạnh Thanh Vân cử chúng mày tới đúng không? Hắn thật to gan, chúng mày có biết tao là ai không?"

"Không quan trọng, nhận tiền thì phải xử lý rắc rối cho người ta", Dã Lang đã bắt đầu mất kiên nhẫn, gã đâm dao găm tới, Trương Trần bật ra sau, mở cửa xe bên kia ra rồi xuống xe.

"Cậu Trương chạy đi, tôi đã báo cho Tôn Khuê Sơn rồi, ông ta sẽ dẫn người tới ngay!", Triệu Chí Hào thấy vậy thì hô lên.

Trương Trần như chẳng hề nghe thấy, anh liếc nhìn đám người phe Dã Lang, trên người dần tản ra sát khí lạnh lùng.

Đám người này không phải côn đồ hay vệ sĩ gì cả, nhìn tư thế đứng và vũ khí mà chúng cầm thì rất giống với lính đánh thuê chuyên hoạt động phi pháp.

Ngay sau đó, một con dao găm đâm về phía cổ Trương Trần, khiến anh càng khẳng định suy đoán của mình hơn.

"Muốn chết!", trên người Trương Trần ngập tràn sát khí. Anh tin rằng Mạnh Thanh Vân không có gan giết người có thân phận như mình, nếu không dù anh là ai thì chuyện này cũng không kết thúc đơn giản như thế.

Rất có thể những người này làm nghề giết chóc, thuận tiện lấy mạng anh.

"Xoẹt xoẹt!", ngay sau đó, Trương Trần lập tức bẻ gãy cửa xe BMW, chặn trước người như một chiếc lá chắn.

Hành động này khiến đám người của Dã Lang sửng sốt, chúng càng cẩn thận hơn.

Làm chuyện gì cũng phải cố gắng hết sức, chúng hiểu lý lẽ này hơn bất cứ ai.

"Đánh nhanh thắng nhanh, lên hết đi!", Dã Lang hừ một tiếng, gã ra hiệu là cả nhóm năm người lập tức chia nhau ra ập về phía Trương Trần theo hình rẻ quạt.

"Đúng là không biết sống chết", Trương Trần giơ cánh cửa kia lên đập vào Dã Lang, sau đó vung những cây kim dắt trên eo ra.

Những cây kim nhỏ li ti ấy như một con rắn độc trong bóng đêm, mở cái miệng đầy nọc độc ra, đâm vào bốn người còn lại.

Nói đúng ra thì Trương Trần không biết chiêu thức gì cả, nhưng rất ít người né được kim của anh, hiển nhiên bốn tên mà Trương Trần đã nhắm đến không nằm trong số đó.

Bốn tên ấy chỉ cảm thấy như bị muỗi đốt, ngay sau đó bọn chúng không thể điều khiển tay chân được nữa.

Bọn chúng cố gắng động đậy nhưng lại như bị bóng đè lúc ngủ, không thể nhúc nhích được gì.

"Đại ca, thằng nhãi này có gì đó lạ lắm", một người không nhịn được kêu lên.

Dã Lang không phải kẻ ngốc, gã nhìn thấy tình trạng của đám anh em mình, thế nên cũng cảm thấy hoảng sợ.

Dù sao bí ẩn mới là đáng sợ nhất.

"Mày, mày là ai? Mày làm gì đám anh em của tao rồi?"

Dã Lang kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, giơ dao găm ngang người rồi hỏi.

"Chỉ để chúng xem một màn kịch mà thôi", Trương Trần nói, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Ngay sau đó, anh bật người lên, nắm chặt bàn tay phải, đánh thẳng vào ngực Dã Lang.

Triệu Chí Hào ở bên cạnh ngây ra như phỗng. Ông ta biết Trương Trần biết một vài chiêu, anh cũng từng thể hiện lúc ở nhà Chu Nhân Kiệt rồi.

Nhưng ông ta chưa bao giờ nghe nói tới phương pháp làm người ta không nhúc nhích được gì như thế này.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của ông ta, nếu không biết những kẻ này tới giết Trương Trần thì ông ta còn tưởng bọn chúng đang phối hợp với Trương Trần để đóng kịch ấy chứ.

Bên kia, Trương Trần và Dã Lang đã lao vào đánh nhau rồi.

Lần đầu tiên đụng vào nắm đấm của Trương Trần, xương tay của Dã Lang suýt thì vỡ nát, sau đó gã không dám liều với Trương Trần nữa, chỉ di chuyển theo trực giác bao năm qua.

Nhưng dù sao như thế cũng chỉ có thể ứng phó tạm thời được thôi.

"Chết tiệt, chẳng phải hắn chỉ là một bác sĩ chuyên cầm dao phẫu thuật sao? Sao tên khốn này còn khó chơi hơn cả báo bên châu Mỹ thế này?"

Dã Lang vô cùng sốt ruột, gã liên tục lùi về phía sau, nhưng cứ thủ mãi thì trước sau gì cũng để lộ sơ hở.

Cuối cùng Trương Trần cũng tìm được một cơ hội, nắm đấm mãnh liệt nện vào lồng ngực Dã Lang.

Trương Trần không hề nương tay, anh dùng bảy mươi phần trăm sức lực.

Mọi người đảo mắt nhìn sang, chỉ cảm thấy lạnh hết sống lưng.

Lồng ngực của Dã Lang đã lõm xuống, áo rách tứ tung, sức lực kinh khủng như thế khiến bọn chúng hoài nghi tay bác sĩ trước mặt mới là sát thủ, còn bọn chúng là những con cừu đang đợi làm thịt.

"Dù mày là ma thì cũng không chặn được súng!"

Dã Lang phun ra một ngụm máu lớn, gã cố nén cơn đau, rút khẩu súng lục bên hông ra.

Trên mặt gã dính máu tươi, trông dữ tợn đến mức đáng sợ, họng súng thì đã nhắm thẳng vào Trương Trần.

Thời khắc này, tất cả mọi người sợ tái mặt.
Chương 148: Thần y đến

Không ai ngờ là Dã Lang lại có súng.

Trên thế giới này, có thể nói Long Quốc là nước đứng đầu về kiểm soát súng, ngay cả những ông trùm như Tôn Khuê Sơn và Triệu Chí Hào cũng khó dùng đến súng chứ càng không nói đến việc bắn súng ở nơi công cộng như này.

“Cậu Trương! Cẩn thận…”, Triệu Chí Hào hét lớn, ông ta dùng hết sức mình bổ nhào về phía Trương Trần. Trong lòng ông ta giờ đây không chỉ đơn thuần là tôn kính Trương Trần mà còn là sùng bái nữa.

Đây là thời đại vũ khí nóng, kể cả Trương Trần có thân thủ tốt đến mấy thì thân thể xác thịt cũng không chắn được súng đạn.

Những người của hiệp hội y học cũng theo phản xạ mà nhắm chặt mắt. Họ không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.

Người thanh niên lấy lại danh dự cho Long Quốc, y thuật lại cao siêu, vậy mà phải chết tức tưởi ở đây như này sao?

Nhưng tiếng súng hồi lâu vẫn không truyền đến. Lúc này mọi người mới từ từ mở mắt ra, họ chỉ thấy Trương Trần đeo khẩu trang đứng yên lặng ở đó, còn nằm trên đất là Dã Lang toàn thân đều là máu.

Gã dùng hết sức lực của bản thân nhưng ngón tay kéo cò súng dường như không nghe lời chủ nhân. Gã… Không kéo nổi.

Sắc mặt Trương Trần vẫn lạnh băng, cũng may là anh làm gì cũng để lại một đường đề phòng nên ban nãy đã dùng kim vàng khóa chặt các khớp tay của Dã Lang. Nếu không thì lúc này anh đã bỏ mạng ở đây rồi.

“Mày to gan thật đấy”, Trương Trần thản nhiên nói, sau đó co chân lên một cái, con dao trên đất bay lên, Trương Trần nắm chặt trong tay.

“Tại… Tại sao, rốt cuộc mày là người hay ma?”, trong ánh mắt Dã Lang tràn đầy sự sợ hãi và khó tin.

Mấy năm nay gã đảm nhận nhiệm vụ nhưng chưa có lần nào bất lực như vậy. Lần này thậm chí còn chưa chạm vào được cọng lông của mục tiêu nữa.

Nếu nói điều khiến gã phẫn nộ nhất có lẽ là tình báo mà Mạnh Thanh Vân cung cấp cho gã. Ai có thể ngờ, một bác sĩ lại như con mãnh hổ giấu mình, như con sói đói khát máu thế này.

“Có lẽ vì mày ngu xuẩn chăng?”, Trương Trần giơ con dao trong tay lên đưa về trước, mũi nhọn của con dao hướng về phía mắt Dã Lang.

Gã không kịp kêu gào, bàn tay của Trương Trần lật lại, một mắt khác của Dã Lang lại bị phế.

Dịch đỏ và trắng liên tục chảy ra, tiếng kêu thảm thiết của Dã Lang vang lên trong đêm tối.

Mọi người của hiệp hội y học và đám người Triệu Chí Hào đều thấy toàn thân run rẩy.

Nếu so sánh thì ‘ngôi sao mới’ trong giới y học này không thua kém bất cứ ai. Mọi người đều hiểu, Dã Lang bị phế rồi. Cứ coi như thân thủ gã có giỏi đến mấy, tính cách hung hãn đến đâu, nếu như mất đi đôi mắt, mất đi cảm giác thăng bằng thì chỉ e đến đi đường cũng không vững.

Lúc này, ở đằng xa truyền lại tiếng của nhóm người. Trên tay ai nấy đều cầm ống thép và dao, người dẫn đầu chính là hai anh em Tôn Khuê Sơn và Tôn Khuê Minh.

Họ nghe nói Trương Trần bị ám sát ở đây nên không nghĩ nhiều mà dẫn người đến đây với tốc độ nhanh nhất, còn hai người họ cũng đích thân đến luôn.

Khi hai anh em nhìn thấy cảnh này thì ngây người ra một lát, sau đó khôi phục lại bình thường.

“Cậu Trương, cậu không sao chứ?”, Tôn Khuê Sơn hỏi với kiểu thăm dò, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Triệu Chí Hào.

“Đánh phế bốn tên kia đi”, Trương Trần chỉ về phía bốn người còn lại trong nhóm của Dã Lang, nói.

Lúc này bọn họ căn bản không thể làm gì được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn người của Tôn Khuê Sơn đánh gãy chân tay mình.



Trước cổng của bệnh viện thành phố, toàn bộ bác sĩ có chức vị trên chủ nhiệm đều đứng ở đây đợi thần y Trương đến. Còn Mạnh Thanh Vân và hai bố con Phương Thủy Y cũng đứng ở hai bên.

Từng giây từng phút trôi đi, Phương Thủy Y bắt đầu thấy sốt ruột, còn Mạnh Thanh Vân đứng bên cạnh lộ ra ý cười. Thời gian dự liệu ban nãy đã qua rồi, chỉ có hắn mới biết, chỉ e hôm nay thần y Trương không đến được rồi.

“Thủy Y! Đừng vội, có lẽ thần y Trương bận quá hoặc có thể bị tắc đường, dù sao thời gian này cũng đúng lúc đi làm mà”.

Mạnh Thanh Vân cười an ủi một câu, nói: “Tôi đi thúc giục hỏi tình hình xem có chuyện gì?”

Đi ra bên ngoài, Mạnh Thanh Vân tìm một nơi hút điếu thuốc. Tại sao thần y Trương đến muộn, trong lòng hắn rõ nhất. Hắn đang mong Trương Quốc Hồng đi gặp Diêm Vương sớm, lúc này đâu còn quan tâm đến những chuyện khác.

Không bao lâu, trợ thủ của Mạnh Thanh Vân chạy lại, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, tin vui, Trương Quốc Hồng đã bị chuyển đến phòng cấp cứu rồi, bệnh viện cũng cử ra đội ngũ bác sĩ xuất sắc vào cấp cứu. Bà ta không còn bao lâu thời gian nữa”.

“Tốt quá rồi, đến lúc đó Trương Quốc Hồng chết, tôi sẽ tiết lộ cho Phương Thủy Y lý do thật sự Vương Hiển Chi không đến được, còn thần y Trương chỉ đến khảo sát thôi chứ căn bản không biết chuyện ở đây. Anh nói xem, Phương Thủy Y có hận Trương Trần đến chết không?”

“Cậu chủ sáng suốt”, trợ thủ đó cười hì hì.

Lúc này, bên ngoài bệnh viện có mấy xe đi tới. Bên sườn xe bị xước sơn nghiêm trọng, vừa nhìn đã biết chắc vừa bị va chạm mạnh.

Mọi người đang đứng trước bệnh viện lúc này vội vàng lên trước nghênh đón, còn Mạnh Thanh Vân cũng tìm một nơi yên tĩnh để quan sát.

Nhưng đợi khi tất cả mọi người trên xe xuống hết, nhưng họ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của thần y Trương.

“Xin lỗi, trên đường xảy ra chút chuyện, chỉ e thần y Trương phải lỡ chút thời gian, chúng tôi đến trước để truyền đạt ý của anh ấy”.

Lúc này mọi người có chút thất vọng. Nhưng nghĩ đến lời Trương Trần nói nên nói khách sáo vài câu rồi tiễn những phóng viên dường như vẫn không cam tâm đi.

“Tốt lắm”, tận tai nghe thấy kết quả, Mạnh Thanh Vân cười hì hì, không ở lại nữa mà đi vào trong bệnh viện.

Lúc này, Triệu Chí Hào bị thương nhẹ đang băng bó trong phòng nghỉ nội bộ của bệnh viện, còn Tôn Khuê Sơn phụ trách giải quyết một số chuyện linh tinh. Bọn họ vào từ cửa sau, chính là vì muốn che chắn tai mắt của mọi người để Mạnh Thanh Vân không nghi ngờ gì.

“Cậu Trương! Người của tôi đã bao vây nơi này rồi. Nếu như Mạnh Thanh Vân dám xông ra thì người mai phục của chúng ta sẽ đánh phế hắn”, Tôn Khuê Sơn nói.

“Tốt, thông báo cho bác sĩ chữa trị cho Trương Quốc Hồng, tôi muốn biết tình hình chẩn đoán của bà ấy”.

“Tôi biết rồi, họ sẽ đến ngay ạ”, rất nhanh một bản báo cáo được đưa đến. Trương Trần lật nhìn tình hình cụ thể, bên ngoài đã truyền đến tạp âm.

“Cậu Trương, hành tung đã bị bại lộ”, Tôn Khuê Sơn trầm giọng nói.

“Không sao!”, Trương Trần khoát tay, anh cũng không nghĩ có thể giấu được bao lâu. Hôm nay bệnh viện thành phố tập trung đông người thế này cũng là vì anh, vì thế rất dễ bị phát hiện khi có quá nhiều người theo dõi.

“Đi thay quần áo vô trùng đi”, Trương Trần đẩy cửa bước ra, bên ngoài là đám bác sĩ, phóng viên và một số bệnh nhân đang vây chặt hành lang.



“Cái gì? Hắn đến rồi sao? Đến lúc nào?”, Mạnh Thanh Vân cũng nhận được tin, lúc này kinh hãi hô lên.

“Chúng tôi cũng không biết, tạm thời không liên lạc được với Dã Lang. Hiện giờ thần y Trương đã thay sang quần áo vô trùng, nếu không có gì bất ngờ thì rất nhanh sẽ đi vào phòng phẫu thuật”, trợ thủ vội nói.

“Chết tiệt”, Mạnh Thanh Vân hung hăng đập một cái, vội chạy về phía phòng thay đồ.

“Cậu không thể vào trong”, bên ngoài phòng thay đồ, các bác sĩ chặn Mạnh Thanh Vân lại.

“Cút ra, tôi có chuyện gấp”, Mạnh Thanh Vân đẩy mọi người ra rồi xông vào trong.

Hắn không hiểu sao Dã Lang đi giết thần y Trương mà giờ thần y Trương lại bình yên vô sự xuất hiện ở đây. Hắn chỉ biết, bây giờ là cơ hội cuối cùng của hắn.

Nếu như muộn chút nữa, thần y Trương vào phòng phẫu thuật thì tất cả sẽ thành tro tàn luôn.

“Tôi nói cho các người biết nhé, tôi là người của nhà họ Mạnh ở Thượng Đô, các người thử động vào tôi xem?”, hắn nói một câu hù dọa các bác sĩ ở đây, sau đó đẩy cửa phòng thay đồ ra, nhìn vào người trạc tuổi hắn ở bên trong phòng nhưng chỉ cảm thấy kỳ quái.

Người thanh niên trẻ tầm hai mươi tuổi mà có thể đánh bại được Hàn y sao?

“Anh chính là thần y Trương?”

Ánh mắt Trương Trần bình tĩnh quét qua Mạnh Thanh Vân, thản nhiên nói: “Có chuyện gì sao?”

Mạnh Thanh Vân liếm môi một cái, nhìn xung quanh không có người, lên trước một bước, nhỏ giọng nói: “Tôi đến từ Thượng Đô, chỉ cần thần y Trương giúp tôi thì muốn cái gì, thần y chỉ việc lên tiếng. Anh thấy sao?”

“Ố?”, Trương Trần cười híp mắt nhìn Mạnh Thanh Vân.

Hắn không nói vòng vo, nói thẳng luôn: “Thần y Trương! Chỉ cần anh làm gián đoạn thời gian, đừng ra tay cứu Trương Quốc Hồng hoặc nói cho Phương Thủy Y và mọi người biết anh là do tôi tìm đến. Nếu sau này anh muốn lên Thượng Đô, tôi sẽ mở đường giúp anh, anh thấy sao?”

Trương Trần chau mày, anh không ngờ Mạnh Thanh Vân lại ác độc đến vậy. Để Phương Thủy Y có cảm tình với mình mà hắn dám nghĩ ra cách như này.

“Nhà họ Mạnh ở Thượng Đô là cái thá gì?”, Trương Trần lạnh lùng nói.

Mạnh Thanh Vân ngây người ra, lẽ nào vị thần y này chưa từng nghe đến nhà họ Mạnh ở Thượng Đô?

Dù sao thì gia tộc ở Long Quốc cũng có quá nhiều nhưng thật sự có thực lực thì không phải nhiều. Hắn cười, giải thích: “Anh có biết tập đoàn Mạt Lâm ở Hoài Bắc không? Nhà họ Mạnh của tôi ở Thượng Đô cũng tầm như vậy”.

Trương Trần thay xong quần áo vô trùng, Trương Quốc Hồng không còn nhiều thời gian nữa, anh không có hứng thú nói tiếp với Mạnh Thanh Vân nên lúc này kéo cửa phòng, hừ lạnh nói với các bác sĩ ở bên ngoài: “Kẻ này là ai vậy, ai cho hắn tự ý vào phòng?”

“Thần y Trương xin chớ nóng giận”, đám bác sĩ này coi thần y Trương là thần tượng nên vừa thấy anh nổi nóng là lập tức có hai người lên trước kéo Mạnh Thanh Vân ra.

“Bảo vệ đâu! Lôi kẻ này ra ngoài”, một bác sĩ có địa vị khá cao hạ lệnh.

“Thần y Trương! Anh thật sự không cân nhắc đến những lời tôi nói sao? Anh đừng lấy tiền đồ của mình ra quyết định chứ?”, Mạnh Thanh Vân hét lên.

“Nhà họ Mạnh lấy ở đâu ra dũng khí lớn thế?”, Trương Trần cười lạnh thầm nói. Nếu như tên Mạnh Thanh Vân này biết một thân phận khác của anh thì không biết hắn sẽ nghĩ thế nào?

Lúc lôi Mạnh Thanh Vân ra ngoài, Trương Trần lớn bước đi vào trong phòng phẫu thuật, các y tá đã chuẩn bị xong lúc này đẩy những đồ cần cho cấp cứu, sau cùng là các bác sĩ tài năng của bệnh viện.

Họ muốn tận mắt nhìn xem vị thần y Trương này sẽ trổ tài như nào.
Chương 149: Hóa nguy thành an

Phương Thủy Y đứng ở cửa phòng phẫu thuật với vẻ mặt tiều tụy.

Khó khăn lắm mới mời được Trương thần y tới thì lại gặp chuyện trên đường đi, có phải đây là ý trời không?

"Thủy Y, con đừng sốt ruột, nhất định Trương thần y sẽ tới kịp!", Phương Thiên Bàng cầm chặt tay Phương Thủy Y, như thể đang an ủi cô, hoặc là đang tự động viên mình.

Phương Thủy Y ngơ ngác gật đầu, cho dù Trương thần y tới thật thì người ta có chịu nể mặt giúp cô không?

Lúc này, trên hành lang phía xa xa vọng tới những tiếng hô: "Tránh đường, Trương thần y tới rồi..."

Đôi mắt của Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng sáng rực lên. Bọn họ nhìn sang đầu hành lang bên kia, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đeo khẩu trang được mọi người bủa vây, đang bước về phía này.

Những bác sĩ giỏi trong bệnh viện đều nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái và bội phục, nhưng Phương Thủy Y lại cảm thấy tuyệt vọng.

"Bố à, anh ta, anh ta chính là Trương thần y sao?", Phương Thủy Y lắp bắp hỏi.

Phương Thiên Bàng ngơ ngác gật đầu rồi nói: "Chắc là thế, sao vậy?"

"Hình như anh ta, anh ta là anh Cổ - ông chủ của Mạt Lâm!", giọng nói của Phương Thủy Y hơi run rẩy.

"Sao lại thế được? Thủy Y, con có chắc là mình không nhầm lẫn gì chứ?", nghe vậy, Phương Thiên Bàng thấy thấp thỏm. Mặc dù ông ta không có mặt trong cuộc họp ở tập đoàn Mạt Lâm lần trước, nhưng cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhà họ Phương gài bẫy người ta, còn có ý đồ với cổ phần của tập đoàn Mạt Lâm, có thể nói là đã đắc tội người ta thật rồi. Nếu ông chủ Cổ chính là Trương thần y, liệu người ta có rộng lượng đến mức cứu vợ ông ta không?

Lúc này Trương Trần đang được mọi người vây quanh, cách bọn họ càng lúc càng gần.

Phương Thủy Y ngẩn ngơ nhìn một lát rồi nói chắc chắn: "Đúng là ông chủ Cổ đó rồi, con không nhầm đâu. Anh ta thích đeo khẩu trang, khí chất lạnh lùng, khiến người ta khó đoán, nhất định không thể nhầm được!"

Phương Thủy Y cắn chặt hàm răng, như thể đã hạ quyết tâm, cô đi về phía Trương Trần.

"Cô này là ai? Đừng có ngáng đường!"

"Phó viện trưởng, cô ta là người nhà của bệnh nhân".

"Cô là Phương Thủy Y hả? Không tránh ra mau lên, để lỡ dở bệnh tình của mẹ cô thì cô hối hận cũng chẳng kịp đâu!"

Đám bác sĩ nhao nhao nói. Phương Thủy Y nhìn "Trương Trần" rồi bỗng quỳ bịch xuống đất.

Mọi người cảm thấy khó hiểu, nhưng rồi lại nghĩ chắc người nhà bệnh nhân này muốn cám ơn Trương thần y, vậy nên bọn họ định bảo cô nhường đường trước rồi cám ơn sau, dù sao bệnh nhân mới là quan trọng nhất.

Lúc này Phương Thủy Y đột nhiên lên tiếng: "Anh không chỉ là Trương thần y mà còn là ông chủ Cổ nữa đúng không? Tôi biết nhà họ Phương chúng tôi có lỗi với anh, nhưng xin anh hãy cứu mẹ tôi, bà ấy vô tội, xin anh..."

Khuôn mặt Phương Thủy Y đẫm lệ, mọi người xung quanh ngạc nhiên không thôi.

Thế là sao? Sao Trương thần y lại là ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm? Hai người này có cùng họ đâu?

Nhưng có mấy người nhớ lại cách ăn mặc của Trương Trần, hình như ông chủ kia cũng thích đeo khẩu trang thì phải.

Ngoài ra trong tòa án lần trước, ông chủ Mạt Lâm đã chữa trị cho một người gần như sắp chết, lúc này bọn họ mới chợt hiểu ra.

Mới đầu bọn họ còn thấy ngạc nhiên vì thời này có quá nhiều người tài, không ngờ lại là cùng một người.

May mà nơi này là khu vực bệnh nặng, đám phóng viên kia không vào được, nếu không thì chắc chắn bọn họ sẽ bu tới như châu chấu, hỏi cho ra lẽ mới thôi.

"Cô đứng lên đi, cho dù cô không cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ cứu mẹ cô", Trương Trần nhẹ giọng nói.

Phương Thủy Y sửng sốt, cô bỗng nghĩ tới chuyện Trương Trần nói là sẽ mời Trương thần y tới, chẳng lẽ...

Nhưng sao lại thế được cơ chứ, vì sao Trương Trần lại quen biết Trương thần y, ngay cả những phóng viên kia còn không moi móc được tin gì về Trương thần y, sao Trương Trần lại làm được?

"Tránh ra đi", Trương Trần nói rồi dẫn các bác sĩ đi tới phòng phẫu thuật.

Y tá và phụ tá trong phòng phẫu thuật đều bị đuổi ra ngoài. Chẳng ai để ý xem quần áo có vừa người hay không, cứ mặc bừa vào rồi đi theo Trương thần y vào phòng phẫu thuật.

Bác sĩ phẫu thuật chính cho Trương Quốc Hồng cũng bị đuổi ra ngoài, bởi vì ông ta chưa đủ thâm niên trong ngành.

"Gia đình cô may mắn thật, đoán chừng chẳng mấy ai may mắn được như mẹ cô đâu, được Trương thần y làm bác sĩ mổ chính, trưởng khoa trở lên mới được làm phụ tá".

Bác sĩ phẫu thuật chính cảm khái nói với Phương Thủy Y, nhưng lúc này cô làm gì có tâm trạng mà nghe.

Trong lòng cô đang nghĩ, còn chuyện gì về Trương Trần mà cô không biết nữa đây?

Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, đèn đỏ được bật chứng tỏ đang phẫu thuật, cô mới hoàn hồn lại.

...

Trên bãi cỏ ngoài bệnh viên, Mạnh Thanh Vân nổi giận đập vỡ bồn hoa bên cạnh.

"Tên khốn, dám khinh thường tao, chỉ là một bác sĩ mà tưởng mình ghê gớm lắm hả?"

Hắn lại đạp một cái nữa vào bồn hoa, trợ thủ của Mạnh Thanh Vân rảo bước tới nói: "Cậu chủ, Trương thần y đã vào phòng phẫu thuật rồi, tôi còn nhận được một tin tức khác, không biết là thật hay giả nữa".

"Nói!", Mạnh Thanh Vân bực bội nói.

"Nghe nói tên Trương thần y đó cũng chính là ông chủ Cổ của tập đoàn Mạt Lâm...", trợ thủ dè dặt nói.

"Cái gì?", Mạnh Thanh Vân lấy làm khiếp sợ, nghĩ tới chuyện mình còn lấy gia tộc của mình ra so sánh với tập đoàn Mạt Lâm ở Hoài Bắc, hắn cảm thấy vừa thẹn vừa bối rối.

"Thảo nào, thảo nào nó dám nói nhà họ Mạnh là cái thá gì, thì ra thằng ranh đó cũng có chút thế lực".

Mạnh Thanh Vân cân nhắc một lát, Trương thần y và ông chủ Mạt Lâm hợp lại làm một, khiến hắn cũng phải coi trọng hơn.

Mặc dù bây giờ Mạt Lâm vẫn chưa lớn mạnh, nhưng rất ít người dám chủ động chọc tới cái tập đoàn điên khùng ấy.

Khoảng thời gian trước xảy ra một vụ việc làm giới kinh doanh sục sôi, đó là tập đoàn Mạt Lâm bất chấp sống chết, điên cuồng công kích tập đoàn Xương Thịnh, khiến người ta cảm thấy đau đầu.

Trong bất cứ một ngành nghề nào, mọi người luôn sợ kiểu liều mạng như thế nhất.

"Đã liên lạc được với lũ phế vật của Dã Lang chưa? Trương thần y có biết là chúng ta làm không?", Mạnh Thanh Vân vội vàng hỏi.

"Không liên lạc được với bất kỳ ai trong số năm người họ, tôi đã sai người đi tìm rồi. Nhưng cậu chủ này, tôi loáng thoáng có dự cảm chẳng lành, Trương thần y xuất hiện ở đây, còn nhóm của Dã Lang thì bị mất liên lạc..."

"Lũ vô dụng, cậu cứ tiếp tục lo vụ này đi, tôi tới phòng phẫu thuật xem sao", Mạnh Thanh Vân ra lệnh.

Trước cửa phòng phẫu thuật, bố con Phương Thủy Y và một nhóm bác sĩ đang chờ ở khu vực chờ đợi, nhắc tới Trương thần y và ông chủ Cổ là mắt của một số y tá sáng như đèn pha.

"Không ngờ Trương thần y và anh Cổ lại là một, anh ấy khiêm tốn thật, đàn ông phải như thế mới là bạch mã hoàng tử chứ!"

"Cô mơ mộng ít thôi, cho dù người ta là bạch mã hoàng tử thì cũng không thích vịt con xấu xí như cô đâu!"

"Tôi nói thôi cũng không được hả?"

"Ý, hình như người nhà của bệnh nhân trong phòng phẫu thuật là cô Phương Thủy Y kia, cô ta quen biết ông chủ Mạt Lâm thì phải".

Có người bỗng chỉ vào Phương Thủy Y và nói khẽ.

Trong lòng Phương Thủy Y vô cùng chát chúa, bây giờ cô chẳng nghĩ gì hết, chỉ muốn mẹ cô bình yên vô sự mà thôi.

Bất chợt, cô cầm điện thoại lên, chần chừ một lát rồi gọi cho Trương Trần. Cô rất tò mò, chẳng lẽ anh đã gọi Trương thần y tới thật sao? Nhưng gọi đi thì lại nghe thấy một chuỗi âm thanh báo máy bận.

Mạnh Thanh Vân lặng lẽ tới gần, cười nói: "Thủy Y, cô nhìn cô kìa, sao phải nhíu mày thế. Chẳng phải Trương thần y đã vào rồi sao, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu!"

"Ừm, cám ơn anh Mạnh!", Phương Thủy Y nói mà không mấy tập trung.

Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô nói: "Anh Mạnh, anh có biết Trương thần y không?"

Mạnh Thanh Vân cảm thấy chột dạ, hắn gượng cười gật đầu rồi thử nói: "Biết, biết chứ!"

Phương Thủy Y vội vàng nói: "Có phải anh đã mời Trương thần y tới không?"

Cũng chẳng trách Phương Thủy Y lại hỏi như thế, nếu so sánh Trương Trần và Mạnh Thanh Vân thì cô tin Mạnh Thanh Vân có năng lực ấy hơn.

Không phải cô xem thường Trương Trần, mà bởi sự hiểu biết về anh trong những năm qua đã khiến cô đưa ra suy đoán như vậy.

Chẳng khác nào một kẻ ăn mày mới được cho tiền hôm qua, hôm nay bỗng nói mình có hàng chục triệu, hôm qua chỉ đi trải nghiệm cuộc sống, vậy thì ai cũng sẽ cảm thấy đó không phải sự thật.

"Hử?", nghe câu này, sắc mặt của Mạnh Thanh Vân trở nên kỳ lạ. Hắn rất muốn nhận là mình gọi tới, như vậy thì Phương Thủy Y sẽ mang ơn hắn, nhưng ngộ nhỡ Trương thần y ra thì sẽ bị lộ mất.

Mạnh Thanh Vân đang nghĩ xem phải kiếm cớ gì để Phương Thủy Y tự động nghĩ là hắn thì cửa phòng phẫu thuật lại mở ra, một bác sĩ hói đầu bước ra ngoài.

"Ai là người nhà của Trương Quốc Hồng, tới đây cung cấp ít máu, đã dùng hết máu trong kho của bệnh viện rồi nhưng vẫn còn thiếu một ít".

"Tôi, tôi là người nhà", Phương Thủy Y vội vàng giơ tay lên rồi nói với Mạnh Thanh Vân: "Anh Mạnh, cám ơn anh, đợi xong chuyện này tôi sẽ cám ơn anh thật tử tế".

Dứt lời, Phương Thủy Y vội vàng chạy vào phòng phẫu thuật, đám y tá đằng sau tranh nhau vào lấy máu.

Rốt cuộc màn đêm cũng giăng khắp bầu trời, ánh đèn màu đỏ chói mắt trước phòng phẫu thuật cũng tắt lịm, chuyển sang màu xanh dịu nhẹ.

"Ổn, ổn rồi chứ?", Phương Thủy Y mới bị lấy máu, khuôn mặt cô hơi tái nhợt.

"Ổn rồi, mẹ con được cứu rồi", Phương Thiên Bàng cũng kích động nắm chặt tay Phương Thủy Y.

Chẳng bao lâu sau, Trương Quốc Hồng được đẩy ra ngoài, đưa tới phòng cấp cứu.

Những tiếng nói kích động vọng ra từ bên trong: "Đúng là được mở mang tầm mắt, bây giờ tôi mới biết là có thể làm như thế!"

"Suỵt, chỉ có Trương thần y mới áp dụng được phương pháp này, cho dù chúng ta xem rồi thì cũng chỉ để tham khảo thôi".

"Đúng thế, quả là tuổi trẻ tài cao, hôm nay cũng xem như học hỏi được nhiều điều!"

Nhóm bác sĩ trầm trồ bàn tán, sau đó vây quanh Trương Trần ra ngoài.

"Cô là người nhà bệnh nhân đúng không? Trương thần y đã đích thân phẫu thuật cho mẹ cô rồi, nói là xoay chuyển tình thế cũng không quá. Hơn nữa Trương thần y còn hứa là không thu bất cứ một chi phí nào, cô không mau cám ơn Trương thần y đi?", trưởng khoa cấp cứu cười to và nói.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom