• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sống lại yêu An Tử Thiên (1 Viewer)

  • Chương 3~4

Chương 3: Bạn Học Tụ Hội

Sung Sướng là KTV lớn nhất ở thành phố W, đương nhiên cũng là nơi tiêu tiền lý tưởng nhất, Bạch Thấm vừa xuống xe đã thấy Lâm Thước Nhạc chạy tới chỗ mình:

"Tiểu Thấm, mình rất nhớ cậu, cậu có nhớ mình không?"

Một vật thể to như con gấu chạy đến ôm ấp Bạch Thấm. Đối mặt với cô, Lâm Thước Nhạc lúc nào cũng hoạt bát nhiệt tình như lửa thậm chí có chút quá... [⊙﹏⊙]. (Maybe: quá? quá cái gì? Chỉ tác giả mới biết...)

Rõ ràng lần cuối Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc gặp nhau là lúc thi tốt nghiệp, mới được một tuần mà nhìn cô ấy (LTN) giống như bọn họ đã vài tháng không gặp nhau rồi vậy. Nếu là trước đây, Bạch Thấm sẽ chỉ cho Lâm Thước Nhạc một cái liếc mắt đầy xem thường, thậm chí không thèm quan tâm, nhưng hiện tại Bạch Thấm đã sống lại.

Kiếp trước chỉ vì cô lạnh lùng ích kỷ mà ngay sau khi thi tốt nghiệp cấp 3 đã mất đi người bạn chân thành đáng yêu này, sau này Bạch Thấm cảm thấy hối hận thì đã muộn. Hiện tại cô đã sống lại thì đương nhiên sẽ không để những thứ đáng trân trọng bị mất đi như kiếp trước nữa, Lâm Thước Nhạc là một trong số đó.

Bạch Thấm cố nén kích động, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thước Nhạc: "Thước Nhạc, mình cũng rất nhớ cậu... Thước Nhạc đáng yêu của tớ.... đã lâu chúng ta không gặp nhau… mình thật nhớ cậu... rất nhớ!"

Bạch Thấm giọng nói khẽ run, hốc mắt cũng có chút hơi ửng đỏ nhưng Lâm Thước Nhạc không thể nhìn thấy.

"Ôi chao, có thật không?! Thật không?! Tiểu Thấm cũng rất nhớ tớ sao?! Tớ biết cậu sẽ cũng nhớ tớ mà. Tiểu Thấm làm sao có thể quên tớ! Ha ha.... Vừa nãy nói chuyện điện thoại cậu giả vờ không nhận ra tớ nhất định vì muốn cho tớ một kinh hỉ* đúng không?"

*kinh ngạc + vui vẻ

Lâm Thước Nhạc vừa nghe Bạch Thấm nói cũng nhớ mình thì ngay lập tức quăng những lời nói uy hiếp lúc trước ra sau đầu, tâm tình cũng trở nên vô cùng vui vẻ:

"Tiểu Thấm, mau vào trong đi, mọi người trong lớp đều đã đến, chỉ còn một mình cậu thôi! Tớ nói cho cậu biết, Triệu Ngạn Bân vẫn đang chờ cậu đấy! Ha...ha... Cậu không tới tên nhóc kia cũng đứng ngồi không yên."

Lâm Thước Nhạc vừa nói vừa nắm tay Bạch Thấm đi vào KTV nhưng lại không hề phát hiện hốc mắt Bạch Thấm ửng đỏ và sự khác thường trong giọng nói của cô.

Lúc này, Bạch Thấm mới nhớ lại hôm nay là ngày bạn học hồi cấp 3 tụ họp. Đây là buổi gặp mặt cuối cùng sau khi tốt nghiệp cấp 3 của bọn họ, ngày mai đã là ngày chia tay. Khi Lâm Thước Nhạc nhắc đến Triệu Ngạn Bân, đột nhiên Bạch Thấm có chút giật mình. Cuộc sống trung học đã kết thúc mười mấy năm, rất nhiều người mà cô không nhớ rõ. Nhưng Triệu Ngạn Bân mà Thước Nhạc nhắc tới thì Bạch Thấm không hề quên. Dù sao, kiếp trước cậu chính là mối tình đầu của cô. Kiếp trước cô luôn cảm thấy mình bị An Tử Thiên trói buộc, duy chỉ lúc đi học được tự do nên đã thích Triệu Ngạn Bân, giống như thanh mai trúc mã vậy.

Bạch Thấm nhớ rõ ngày trước Triệu Ngạn Bân ở trường cũng là một nhân vật nổi tiếng. Cậu giống như nam chính mà tiểu thuyết hay miêu tả: lãng mạn, đẹp trai, nụ cười luôn ấm áp như ánh mặt trời khiến các nữ sinh ở trường mê đảo, cậu còn là đội trưởng đội bóng rổ, chính vì vậy nên mỗi lần có trận đấu bóng rổ diễn ra thì các nữ sinh đều đến vây xem. Thành tích học tập của cậu cũng vô cùng tốt, các giáo sư nhắc tới cậu thì khen không dứt miệng, điều kiện gia đình cũng rất tốt nên có rất nhiều nữ sinh không chút rụt rè mà theo đuổi cậu.

Bạch Thấm cũng vậy nhưng cô nghĩ có lẽ lý do chủ yếu mà cô thích Triệu Ngạn Bân là do thoạt nhìn thì cậu ta giống như một người vô tư tùy ý. Khi ấy Bạch Thấm bị trói buộc nên sẽ luôn bị thu hút bởi kiểu người như vậy. Nhưng mà, kiếp trước Bạch Thấm hoàn toàn không hiểu tại sao cô thích Triệu Ngạn Bân. Bạch Thấm trong lòng yên lặng trêu chọc chính mình, xem trọng một người như Triệu Ngạn Bân, ánh mắt của cô thật đúng là khá tốt.

Thước Nhạc vừa kéo Bạch Thấm ngồi vào ghế đã có mấy nam sinh ồn ào: "Bạch Thấm, cậu cuối cùng cũng đến. Dám để bọn tớ chờ thật lâu, đến rồi thì phải phạt mấy ly!"

Tuy rằng tính cách Bạch Thấm lạnh lùng nhưng cô có khuôn mặt khá xinh xắn, không ít nam sinh thầm thích cô, nhưng dù bọn họ có thích Bạch Thấm đến mức nào cũng bị vẻ lạnh lùng của cô làm cho chùn bước, Triệu Ngạn Bân cũng là trong số đó.

Bạch Thấm đưa mắt nhìn mọi người xung quanh mà có một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.

"Các cậu đừng có bắt nạt Bạch Thấm, có thể trên đường cô ấy kẹt xe nên mới đến trễ."

Bạch Thấm còn chưa kịp mở miệng thì người bên cạnh đã lên tiếng trước. Cô vừa xoay người thì thấy một nam sinh tuấn tú nhìn mình cười, khuôn mặt nhìn hơi quen nhưng cô lại không nhớ ra là ai. Bạch Thấm không khỏi nhíu mày, nhưng không ngờ điều này rơi vào trong mắt nam sinh thì cậu lại lý giải là cô không muốn uống rượu nên khó xử.

"Này này, Triệu Ngạn Bân, Bạch Thấm còn chưa nói gì mà cậu đã biết cô ấy trên đường bị kẹt xe? Hai ngươi rốt cuộc có quan hệ gì?" Bạn học xung quanh cố ý ồn ào trêu chọc.

"Hắc hắc, ai biết hai người bọn họ có bí mật gì không thể nói!"

"Đã đến muộn làm sao có thể không phạt rượu? Hay thế này đi Triệu Ngạn Bân, cậu thay Bạch Thấm uống!"

Nhìn thấy Bạch Thấm nhíu mày nên tưởng cô không muốn uống rượu, Triệu Ngạn Bân nói: "Được, ba chén được không?"

Triệu Ngạn Bân cầm lấy chén định uống, không ngờ bị một bàn tay chặn lại cướp lấy ly rượu, cậu giật mình nhìn lại không ngờ là Bạch Thấm.

Bạch Thấm cầm ly rượu mỉm cười: "Tớ đi muộn sao có thể để cậu chịu thay. Mọi người, uống xong ba chén thì không thể tiếp tục làm khó tớ đâu đấy!"

Sau câu nói ấy là nụ cười khẽ hiếm hoi của Bạch Thấm. Mọi người bình thường chỉ thấy Bạch Thấm lạnh lùng, thế nhưng hôm nay cô so với trước kia vô cùng khác biệt, không khỏi vui vẻ hơn:

"Đó là đương nhiên, hiếm khi Bạch đại tiểu thư cho chúng ta mặt mũi! Hắc hắc..."

Sau đó mọi người nhìn Bạch Thấm uống rượu như uống nước vậy, ba ly rượu nhanh chóng bị cô uống cạn. Đám con trai xung quanh thấy vậy lập tức vỗ tay tán tưởng:

"Rất tuyệt, thật không nhìn ra Bạch tiểu thư lại có tửu lượng tốt như vậy!"

Được màn uống rượu của Bạch Thấm cổ vũ, không khí trở nên sôi nổi hẳn, nam sinh trong lớp ai ai cũng nắm chặt cơ hội mời rượu cô, dù sao chuyện như vậy không phải lúc nào cũng có được, nhưng Bạch Thấm không hề uống rượu, chỉ uống nước trái cây, mọi người cũng không so đo với cô. Con trai đối với con gái tất nhiên phải nhường nhịn hơn một chút, đặc biệt là cô gái xinh đẹp, huống chi Bạch Thấm không chỉ là một cô gái xinh đẹp mà còn là một cô gái bình thường còn khó có thể tiếp cận.

Triệu Ngạn Bân bị cướp ly rượu trong tay lại nhìn thấy Bạch Thấm sảng khoái uống rượu nên trong lòng chợt có chút mất mát. Triệu Ngạn Bân biết Bạch Thấm làm vậy là muốn từ chối tiến thêm bước nữa ngoài tình bạn cùng cậu .

Triệu Ngạn Bân quả thật đã đoán đúng ý của Bạch Thấm. Đời trước Bạch Thấm thích Triệu Ngạn Bân không có nghĩa hiện tại cô cũng thích cậu, nếu đã không thích thì tốt nhất nên duy trì mối quan hệ bạn bè đơn thuần. Kỳ thật, nghĩ lại chuyện đời trước, Bạch Thấm không hề nhớ ra dáng vẻ của Triệu Ngạn Bân, vừa rồi may nhờ có người bên cạnh gọi tên của cậu cô mới có chút nhớ đến. Hiện tại Bạch Thấm trong lòng đã hiểu vì sao đời trước cô thích Triệu Ngạn Bân, tất cả đều chỉ là những rung động của tuổi trẻ lại thêm xu hướng yêu thích của những cô gái lúc đó. Hơn nữa, Triệu Ngạn Bân lại có được cuộc sống tự do tùy ý mà kiếp trước cô yêu thích nhất, chỉ bấy nhiêu lý do thôi cũng làm cho một cô gái 18 tuổi như cô khi ấy yêu thích cậu.

Nhưng những chuyện đó đã trôi qua rồi, hiện tại cơ thể Bạch Thấm mới 18 tuổi nhưng thực chất cô đã 28 tuổi rồi, Triệu Ngạn Bân bây giờ đối với cô giống như một cậu em trai ngây thơ, Bạch Thấm lại ưa thích mẫu hình người đàn ông thành thục một chút, giống như An Tử Thiên như vậy... Đáng chết, sao đột nhiên cô lại nghĩ đến An Tử Thiên? Nhất định là do vừa rồi uống rượu nên hiện tại cô có chút say, Bạch Thấm lắc lắc đầu giống như muốn hất hình ảnh của An Tử Thiên trong đầu ra ngoài.

Bạch Thấm từ chối việc Triệu Ngạn Bân thay cô uống rượu thực ra còn có một nguyên nhân khác. Dù bây giờ đã tốt nghiệp nhưng Bạch Thấm vẫn muốn có thể kết giao qua lại với bạn bè, cô không muốn bản thân giống như kiếp trước vì quá lạnh lùng mà xa lánh mọi người, kiếp này Bạch Thấm muốn mình có thể có mối quan hệ tốt đẹp với mọi người. Chỉ một hành động nhỏ như vừa rồi đã khiến Bạch Thấm được mọi người quan tâm hơn bình thường khiến cô vô cùng vui vẻ.

Một lúc sau có lẽ do uống nước trái cây hơi nhiều, Bạch Thấm đứng dậy nói với mọi người muốn đi vệ sinh, mà Lâm Thước Nhạc đã sớm một mạch quên bẵng cô.

Trên đường trở về phòng thì Bạch Thấm bị ngăn lại, cô nhìn người con trai đang ấp úng trước mặt đã biết cậu muốn nói gì. Không đợi cậu ta mở miệng nói rõ ràng, Bạch Thấm đã giành trước:

"Cảm ơn câụ vừa rồi đã thay tớ nhận phạt."

"A... không có gì, đây việc tớ phải làm... Ý tớ là con trai thì nên làm như vậy."

Triệu Ngạn Bân ý thức lời nói của mình có chút hơi quá phận nên vội vàng giải thích.

"Ha ha, hôm nay tớ đến muộn thật sự rất ngại. Hai ngày trước tớ bị phát sốt, đầu óc có chút mơ hồ không nhớ rõ mọi chuyện nên mới thiếu chút thì quên buổi hẹn hôm nay."

"Tại sao lại phát sốt? Hiện tại cậu đã khỏi chưa? Tại sao cậu đang ốm lại còn đến đây? Hay là để tớ đưa cậu về?"

Biết được người con gái trong lòng mình đang ốm, cậu vội vàng quan tâm.

"Cậu không cần lo lắng, tớ đã khỏi rồi. Ở mãi trong nhà cũng buồn chán, hôm nay ra ngoài gặp mặt các cậu cũng thay đổi tâm trạng. Haizz. . . Nói ra quả thật ngượng ngùng, chỉ vì vị hôn phu của tớ vừa đính hôn xong đã bỏ tớ một mình mà đi công tác, tớ lòng dạ hẹp hòi nên lập tức cảm thấy anh ấy không yêu mình, miên man suy nghĩ không ngờ lại khiến bản thân bị bệnh."

Khi nhắc đến vị hôn phu, khuôn mặt Bạch Thấm lại có chút ửng đỏ.

"Cậu có vị hôn phu? Cậu có vị hôn phu từ khi nào vậy?... Cậu... cậu thích anh ta?"

Triệu Ngạn Bân vì đột nhiên nghe Bạch Thấm nói vậy mà giật mình, có chút không khống chế được cảm xúc mà hơi đề cao âm lượng, lại thấy cô nhíu mày khó chịu đành cố gắng ổn định cảm xúc chua xót trong lòng hỏi.

"Ngay sau khi tớ thi xong cao đẳng thì chúng tớ lập tức đính hôn. Còn tớ đương nhiên thích anh ấy, nếu không sao lại đồng ý đính hôn với anh ấy chứ. Tâm nguyện lớn nhất của tớ đời này là kết hôn với anh ấy, yêu thương anh ấy, vì anh ấy mà sinh con dưỡng cái, cùng anh ấy sống với nhau đến già..."

Bạch Thấm nói với khuôn mặt đầy thỏa mãn giống như đang mơ mộng về cảnh tượng của cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, con ngươi cô chứa một loại tia sáng mà Triệu Ngạn Bân chưa từng được thấy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có ai đang đọc không? Có thì kêu một tiếng đi......o[﹏]o ai ~~

Chương 4: Cái gọi là tình yêu của kiếp trước

Bạch Thấm thở dài ở trong lòng một hơi, nhìn dáng vẻ khổ sở của Triệu Ngạn Bân khi rời đi, trong lòng cô có chút cảm giác không tên nổi lên, dẫu sao, kiếp trước cô và Triệu Ngạn Bân từng rất thân thiết.

Chính ngày này của kiếp trước, cậu thổ lộ tình cảm với Bạch Thấm, cô vui sướng đồng ý, vì thế hai người chính thức yêu đương. Thậm chí Bạch Thấm còn vì Triệu Ngạn Bân mà đăng kí một trường đại học với cậu. Giống như các cặp đôi nam nữ trẻ tuổi khác, bọn họ chìm đắm vào tình yêu cuồng nhiệt, tất cả các việc mà những cặp tình nhân hay làm họ đều đã thử.

Nhưng dù tình cảm có tốt đẹp đến thế nào thì vẫn xảy ra chuyện. Triệu Ngạn Bân nói chia tay với Bạch Thấm, mà cái gọi là lý do chia tay chẳng qua là lấy cớ, lúc đó cậu ta chẳng qua chỉ muốn sớm chấm dứt quan hệ của hai người. Ngay ngày hôm sau, Bạch Thấm nhìn thấy Triệu Ngạn Bân đang cầm tay một cô gái và hôn lên trán cô ta.

Mãi cho đến khi đã tốt nghiệp được vài năm sau, trong một lần gặp gỡ ngoài ý muốn, Triệu Ngạn Bân mới do dự nói với Bạch Thấm: Vừa chính thức yêu đương với cô một thời gian, công việc của cha mẹ Triệu Ngạn Bân liên tiếp gặp vấn đề, mới đầu họ cũng chỉ gặp những rắc rối nhỏ nhưng càng sau này vấn đề họ gặp phải lại càng lúc càng xảy ra thường xuyên mà cũng ngày càng khó giải quyết. Cha mẹ Triệu Ngạn Bân hao hết tâm sức nhờ người tìm hiểu mới biết được thì ra có người giở trò mà nguyên nhân để người đó làm vậy chính là vì mối quan hệ yêu đương của Bạch Thấm và Triệu Ngạn Bân. Cậu cũng do dự một thời gian nhưng cậu biết nếu không đưa quyết định thì công việc của cha mẹ cậu sẽ bị hủy hoàn toàn, Triệu Ngạn Bân rốt cuộc cũng phải bất đắc dĩ mà chia tay với Bạch Thấm. Còn một màn cô nhìn thấy cậu thân mật cùng cô gái khác chẳng qua là do cậu sắp xếp để Bạch Thấm hoàn toàn hết hi vọng về cậu.

Triệu Ngạn Bân nói: “Bạch Thấm, tớ xin lỗi, tớ thật sự thích cậu, nhưng tớ không thể chỉ vì thích cậu mà không quan tâm bất cứ chuyện gì được, tớ không thể để nửa đời tâm huyết của cha mẹ hoàn toàn bị hủy trong tay mình được.”

Cậu ta nói: “Hơn nữa, Bạch Thấm, lúc trước khi chúng ta còn ở cạnh nhau tớ đã có cảm giác một ngày nào đó chúng ta sẽ không thể ở bên nhau. Cậu hoàn toàn đóng chặt cánh cửa của lòng mình, cho dù tớ mang danh là bạn trai của cậu nhưng dường như tớ cũng chưa từng có thể chân chính bước vào đó.”

Cậu ta nói: “Bạch Thấm, kỳ thật cậu cũng không thích tớ như chính cậu đã nghĩ, hoặc có thể là, kỳ thật cậu muốn lợi dụng tớ làm gì đó...Trước đây ở cạnh nhau, dù là lúc vui vẻ nhất tớ cũng không hề thấy cậu chân chính mỉm cười.”

Triệu Ngạn Bân nói đúng, khi cảm giác yêu thích ngây ngô ban đầu dần dần mất đi, Bạch Thấm chợt phát hiện thực ra cô không thích cậu, toàn bộ tình cảm cô dành cho cậu chẳng qua chỉ là sự ngưỡng mộ vẻ tự do tự tại trên người cậu, cô muốn tiến gần đến vẻ tự do ấy hơn, giống như làm như vậy cô cũng có thể có được tự do.

Cho nên khi chia tay, Bạch Thấm dù có chút đau khổ vì Triệu Ngạn Bân phản bội nhưng thực ra cô càng đau khổ vì sau này cô vĩnh viễn sẽ không thể lại gần vẻ tự do ấy nữa.

Mà sau khi Triệu Ngạn Bân nói rõ lý do chia tay, ngay lập tức một chút nhớ nhung Bạch Thấm dành cho cậu cũng biến mất: Thì ra Triệu Ngạn Bân cũng không hoàn toàn được tự do như vẻ bên ngoài cậu thể hiện. Nếu Triệu Ngạn Bân đã không hề có cái tự do mà Bạch Thấm khổ sở muốn có được thì cô cần gì phải nhớ mãi không quên cậu ta.

Không cần nói Bạch Thấm ích kỷ, từ trước đến nay cô chưa bao giờ là một cô gái nhỏ tốt bụng, loại cảm giác yêu đương sâu đậm Bạch Thấm không có nhiều, làm sao cô có thể lãng phí.

Suốt thời gian nghỉ hè, Bạch Thấm luôn dính lấy Lâm Thước Nhạc, người bạn thân tốt như cô ấy, kiếp này Bạch Thấm không muốn lại đánh mất lần nữa, nên đương nhiên phải bồi dưỡng tình cảm.

Kiếp trước ngay sau khi thi tốt nghiệp cấp ba xong, Bạch Thấm vội vàng lo chuyện làm sao để chối bỏ hôn sự của cô và An Tử Thiên, vội vàng cùng Triệu Ngạn Bân làm một đôi tình nhân ngọt ngào, vội vàng vì chuyện chọn trường mà cãi nhau với người nhà, vội vàng làm đủ chuyện. Cô ích kỷ chỉ lo bản thân mà quên mất bên cạnh còn có một người luôn đối xử nhiệt tình với cô.

Ngồi ở trong một quán kem mát mẻ, Lâm Thước Nhạc múc một muỗng kem xoài thật to ăn rồi phát ra tiếng thở dài thỏa mãn: “Tiểu Thấm, ngày mai là hạn chót nộp đơn nguyện vọng, cậu quyết định thế nào rồi?”

Bạch Thấm thu hồi ánh mắt thẫn thờ nhìn người qua đường, quay lại nhìn Lâm Thước Nhạc thì thấy trên khóe miệng cô ấy còn dính một chút kem lập tức bật cười: “Cậu xem cậu lớn như vậy mà sao lúc ăn lại giống như đứa bé thế kia! Khóe miệng dính đầy kem rồi kìa.”

Nói rồi Bạch Thấm đưa khăn cho Lâm Thước Nhạc.

"Tớ muốn thi vào trường A, trường đó là trường quản trị kinh doanh khá nổi tiếng. Cậu thì sao?”

"Quản trị kinh doanh? Không phải cậu nói mình ghét nhất là kinh doanh à? Tại sao đột nhiên cậu lại muốn thi trường này?" Nghe Bạch Thấm nói vậy Lâm Thước Nhạc không khỏi kinh ngạc nói lớn tiếng.

"Không thích không có nghĩa là không phải làm. Thước Nhạc, cậu cũng không phải không biết với những chuyện như vậy những gia đình như nhà chúng ta chắn chắn sẽ không để chúng ta tự ý quyết định."

Lâm Thước Nhạc vừa nghe xong lập tức méo mặt ghé lên bàn, rầu rĩ: "Đúng rồi, chúng ta chắc chắn sẽ bị cha mẹ quyết định chứ nào có thể tự đưa ra ý kiến chứ? A a a! Không được! Nếu đã như vậy, thay vì để cha mẹ sắp xếp cho một trường lung tung nào đấy, tớ cũng muốn thi quản trị kinh doanh giống cậu. Hừ hừ hừ! Biết người biết ta bách chiến bách thắng!"

Lâm Thước Nhạc sau khi nói xong còn tỏ ra hung hăng múc kem nhét vào miệng: "Nếu là như vậy, Tiểu Thấm, chắc chắn chúng ta sẽ không phải tách ra, cuộc sống đại học của chúng ta nhất định vô cùng hạnh phúc."

"Thật sự cậu muốn thi quản trị kinh doanh giống tớ ? Không phải cậu cũng rất ghét ngành này à? Thước Nhạc, cậu không thể chỉ vì ý muốn nhất thời mà quyết định tùy tiện như vậy được, sau này cậu sẽ không có cơ hội hối hận."

"Ai, Tiểu Thấm, cậu cũng không phải không biết em trai tớ mới vài tuổi, đợi đến lúc nó có thể tiếp nhận chuyện của công ty thì cha mẹ ta nhất định đã sớm không còn từ lâu, người làm chị là tớ đây đành phải chịu khổ, đợi đến lúc thằng nhóc đó lớn lên mới có thể biết chị nơ là một người vô cùng vĩ đại… Ha ha ha!"

Bạch Thấm nhìn dáng vẻ điên cuồng cười lớn của Lâm Thước Nhạc trước mặt mà cảm thán trong lòng, nếu kiếp trước cô đối xử với Thước Nhạc tốt hơn dù chỉ một chút, rất nhiều chuyện có lẽ không xảy ra. Càng nghĩ Bạch Thấm cảm thấy trước đây mình quá yếu đuối ích kỷ. Nhưng không sao, cô còn có thể làm lại từ đầu, chỉ cần cô cố gắng, tất cả mọi chuyện sẽ tốt đẹp!

Bạch Thấm cố gắng trấn an chính mình, đây việc mà cô sau khi sống lại thường xuyên làm: cảnh cáo bản thân. Bạch Thấm sợ nếu không tự nhắc nhở chính mình như vậy, một ngày nào đó cô lại có thể mắc sai lầm, bước lên con đường mù mịt không lối về, chuyện tốt như sống lại không phải lúc nào cũng có thể có.

Bạch Thấm cầm lấy tay Lâm Thước Nhạc nói: "Thước Nhạc, từ nay chúng ta cùng nhau cố gắng tạo ra một cuộc sống mà chúng ta muốn đi! Một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể tự do làm những gì mình muốn, không có sự ép buộc."

Từ trước đến nay Bạch Thấm luôn lạnh lùng, nhưng giờ phút này cô lại nở một nụ cười phát ra từ nội tâm làm cho Lâm Thước Nhạc ngây người, nụ cười của cô ấm áp giống như ánh nắng mặt trời ở sâu trong rừng rậm, khó khăn chiếu qua các tầng lá cây khiến hoa nở. Nụ cười của Bạch Thấm vừa quý hiếm vừa ấm áp giống vậy nên nó trở nên trân quý xinh đẹp làm cho người ta lóa mắt, mọi cảnh vật xung quanh dường như chỉ làm nền cho nụ cười ấy, Lâm Thước Nhạc hoàn toàn ngơ ngác vì nụ cười ấy.

Mặc dù suốt ngày cười nói vui vẻ hay luôn miệng nói không sao cả nhưng kỳ thật Lâm Thước Nhạc vẫn luôn khó chịu vì bị trói buộc. Nhưng lúc này nhìn nụ cười của Bạch Thấm, Lâm Thước Nhạc chợt cảm thấy thực ra mọi chuyện thật ra vốn không có gì lớn lao.

Người đẹp không soi gương thì sẽ không biết mình đẹp, Bạch Thấm chưa bao giờ nghĩ rằng nụ cười của mình lại vô cùng ấm áp mê người.

Ba tháng hè vui vẻ nhàn nhã kết thúc rất nhanh. Suốt thời gian này, Bạch Thấm vui vẻ cùng với Lâm Thước Nhạc đi đến từng địa điểm du lịch và trung tâm thương mại ở thành phố W. Hai người bọn họ đi khắp thành phố W cũng chưa đủ thỏa mãn, họ thậm chí còn đi đảo Hải Nam vui chơi quên trời đất hơn mười ngày, lúc đi về làn da bị phơi nắng cũng đen đi không ít, hai người cũng không quan tâm -- đây mới là tuổi trẻ chân chính, vài ba năm nữa tuy nói vẫn còn trẻ nhưng sẽ không có cách nào làm những chuyện điên cuồng như vậy nữa.

Chơi đủ, điên đủ, sau khi phát tiết xong thì cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng thoải mái, lúc này hai cô gái nhỏ mới kéo hành lý đến trước cổng đại học A. Nhìn trước một đám người rộn ràng nhốn nháo trước cổng lớn của trường đại học A, Bạch Thấm có chút hoảng hốt, mọi chuyện đều hết sức chân thật, tất cả không phải là mơ.

Ánh mặt trời cuối hè vô cùng gay gắt, nóng bức vô cùng, làm cho người vốn sợ nóng là Lâm Thước Nhạc hết lời kêu ca dù cô mới bước từ trên xe xuống. Lâm Thước Nhạc chịu không nổi sự nóng bức, vội vàng kéo Bạch Thấm chạy vào trong trường tìm một chỗ râm mát. Đang đi nửa đường thì các cô bị hai học trưởng** ngăn lại, nhiệt tình giúp các cô mang hành lý đi làm thủ tục báo danh rồi lại đưa các cô đến kí túc xá.

**(học sinh lớp trên)

Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc được phân chung một phòng, điều này làm cho Lâm Thước Nhạc vô cùng vui vẻ, lôi kéo Bạch Thấm kêu gào: "Bạn yêu, đây là duyên phận, hai ta nhất định không bao giờ xa rời nhau!"

Nhìn hai vị học trưởng mồ hôi ướt đẫm, nghĩ đến việc bọn họ cẩn thận chu đáo giúp đỡ, dù là người lạnh lùng như Bạch Thấm cũng ngại ngùng, cô vội vàng đi mua đồ uống đưa cho hai người: "Hôm nay thật sự cảm ơn hai vị học trưởng đã nhiệt tình giúp đỡ, nếu không trường đại học A lớn như vậy, em và Thước Nhạc chắc chắn sẽ mệt chết mất."

Từ lúc gặp mặt cho đến bây giờ họ chưa nói với nhau câu nào nhưng giờ phút này vị học muội xinh xắn này lại vừa cười tủm tỉm vừa đưa cho họ đồ uống khiến hai vị học trưởng có chút cảm giác vì được quan tâm mà giật mình, trong lòng vui vẻ đến mức thiếu chút nữa không nghĩ được gì, bao nhiêu mệt mỏi cũng lập tức biến mất:

"Không có gì. Có thể được giúp đỡ hai cô gái xinh đẹp như vậy bọn anh quả thật rất vinh hạnh. Các em yên tâm, nếu sau này có chuyện gì có thể tìm bọn anh, bọn anh nhất định sẽ giúp đỡ."

Đến tận lúc sắp đi, hai người họ vẫn dặn Bạch Thấm nhất định đừng quên tìm bọn họ, có chuyện gì hay không cũng không sao, tất nhiên nếu như không có chuyện gì mà tìm bọn họ thì quả thật rất tốt.

Hắc hắc… Quả thật không ai có thể chống lại được sức quyến rũ của người đẹp!

Phòng kí túc xá Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc ở khá tốt, bốn người một phòng, trên giường có cả bàn học. Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc đến trước, hai người còn lại chưa đến. Hai cô cất đồ, sắp xếp mọi thứ xong thì bụng đã đánh trống kháng nghị. Bạch Thấm cùng Lâm Thước Nhạc ra ngoài ăn rồi đến tạp hóa mua đồ, lòng vòng thật lâu đến khi về kí túc xá thì đã là năm sáu giờ tối. Hai người còn lại cũng đến, bốn người bắt đầu làm quen lẫn nhau.

Người đeo một cái kính lớn gần như che mất nửa khuôn mặt tên là Tô Thanh Thiển, tóc cô ấy vừa thẳng vừa đen nhánh, nếu nhìn từ phía sau nhất định sẽ cảm thấy rất đẹp, tuy rằng khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng dáng người rất đẹp, ngay cả người chưa từng để mắt đến ai như Bạch Thấm cũng không nhịn được mà khen ngợi trong lòng. Tuy nhiên dường như Tô Thanh Thiển có chút kiệm lời ít nói, vừa chào hỏi với mọi người xong thì lập tức trở về chỗ của mình.

Người còn lại tên là Tống Điềm, cô có vóc dáng nhỏ nhắn dễ thương, tính cách lại hoàn toàn khác với Tô Thanh Thiển, vô cùng nhiệt tình. Vừa gặp mặt Tống Điềm đã dành cho Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc một cái ôm thật to, Bạch Thấm phản ứng không kịp nên có chút giật mình, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Tống Điềm thì lại cố gắng nén xuống cảm giác muốn đẩy cô ấy ra. Lâm Thước Nhạc nói: "Tống Điềm, cậu quả thật là một cô gái đáng yêu."

* * *
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom