• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sống lại yêu An Tử Thiên (1 Viewer)

  • Chương 57~58

Chương 57

Trong phòng hoa của biệt thự nhà họ An, người chủ già nua đang ung dung cắt tỉa cành lá cho bồn hoa quý báu của mình.

"Ông chủ!” Tiếng bước chân vội vã của An Hồng truyền tới, người chưa vào mà đã nghe tiếng nói rồi.

"Có chuyện gì mà gấp vậy? Ông theo tôi hơn nửa đời người, sao càng lớn tuổi lại càng nóng vội như thế?” Ông An vẫn không quay đầu lại, cẩn thận cắt tỉa bồn hoa để tạo ra dáng cây mà mình mong muốn nhất.

Dù bị chủ nhân trách cứ mà An Hồng vẫn không bối rối, ông cau mày lại, vẻ mặt nghiêm túc, “Ông chủ, tôi vừa nhận được tin tức, Viên Tú Vân đã trở về rồi, bây giờ đang ở thành phố A!”

Ông An vừa nghe liền lập tức sẩy tay, thân cây nằm trong bồn hoa bị chiếc kéo sắc bén cắt đứt một đoạn, hình dáng của nó trở nên vô cùng kỳ quái. Thế nhưng, ông lại không nhăn mày, chẳng hề đau lòng vì cây bị cắt hỏng, ngược lại còn quay người qua, thấp giọng hỏi, “Nói rõ xem nào!”

"Một tháng trước, Viên Tú Vân từ nước ngoài trở về. Trong khoảng thời gian nán lại ở thành phố W, bà ta không ngừng lui tới xung quanh nhà họ An và những khu vực kề cận công ty, dáng vẻ vô cùng khả nghi. Tuy rằng vệ sĩ lẫn nhân viên đều chú ý, nhưng bà ta chẳng hề có ý định công kích, hơn nữa sau đó cũng biến mất không thấy người, cho nên người ta mới không báo cho ai hay. Đêm hôm qua, lúc nhân viên báo tin cho tôi, đồng thời nhắc lại chuyện đó, tôi lập tức tra rõ hành tung bà ta trong suốt cả đêm. Mười ngày trước, bà ta đã tới thành phố A, hẳn là đi tìm cậu chủ đấy!” Sắc mặt An Hồng trở nên bất ngờ, bởi vì sai lầm trong công việc mà trở nên ảo não!

"Hừ! Tới lúc phải thay đổi nhân viên dưới quyền, ngày tháng của bọn họ nhàn nhã quá rồi!” An Xế Cảnh ném mạnh cây kéo xuống, kèm theo đó là tiếng đổ bể vang lên – lại thêm một chậu hoa hy sinh trước lửa giận của ông, nhưng mà ở tình thế hiện tại, chẳng ai còn đủ tâm tư để quan tâm đến chuyện đó, “Dặn dò bọn họ chuẩn bị, hôm nay tôi sẽ tới thành phố A! Người đàn bà thấp hèn Viên Tú Vân này không những tiêu hết tiền của nhà họ An năm đó, bây giờ còn muốn trở về để lừa ai nữa hả?!”

"Tôi lập tức đi chuẩn bị!" An Hồng xoay người một cái, bước nhanh ra khỏi phòng hoa.

Người đàn bà kia... lúc trước vì tình nhân bên ngoài mà lợi dụng con trai ông, giả chết để trốn chạy, ông còn chưa nói gì, bà ta đã cấu kết với gã ấy để lấy hết tiền bạc của nhà họ An, hại công ty nhất thời không tra được số tiền thất thoát bên trong. Xem ra bà ta đã bị gã tình nhân lừa hết tiền hết bạc, bây giờ bắt đầu nghĩ tới tiền của con trai đây mà!

An Xế Cảnh luôn là người sống nội tâm, nhưng giờ phút này, trong lòng ông cực kỳ khó chịu, phẫn nộ tột độ, sắc mặt u ám đến mức có thể chảy thành nước!

"Bận như vậy mà còn muốn dạo phố cùng em sao?” Trong thang máy của công ty, Bạch Thấm kéo tay An Tử Thiên một cách thân thiết. Cô ghé vào tai anh rồi đặt câu hỏi.

"Ừ, ở công ty ngột ngạt quá cũng không tốt!” An Tử Thiên hôn lên môi cô, dịu dàng nói. Anh lơ đãng nhíu mày, không biết có phải vì gần đây công việc bề bộn, lại thêm bài tập do giáo sư ở trường giao cho mà mấy ngày nay, tinh thần của Bạch Thấm luôn không tốt, xảy ra tình trạng ngủ không đủ, đôi khi nằm sấp xuống bàn đã muốn ngủ rồi – Đây là tình trạng chưa từng xảy ra, nhất là đối với một người có thái độ làm việc nghiêm túc như Bạch Thấm.

Bạch Thấm cũng có ý nghĩ giống An Tử Thiên. Cô nhíu mày, cảm thấy buồn bã, “Em cũng không biết vì sao gần đây luôn cảm thấy mình ngủ không đủ, cho dù thức dậy, tinh thần cũng không được tốt. Chẳng lẽ do tâm trạng của em quá căng thẳng sao? Đi dạo một lát cũng được, vừa khéo mua cho anh hai bộ quần áo, nhưng nếu em nói em muốn đến cửa hàng tổng hợp, anh có cảm thấy khó chịu không?” Bạch Thấm lo lắng, hỏi.

"Không sao cả!” An Tử Thiên đáp hờ hững, an ủi người thương.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến sảnh lớn của công ty. Bởi vì tạm thời muốn đến dạo ở cửa hàng tổng hợp, cả hai liền bảo tài xế lái xe đến trước cửa công ty.

Vừa đi tới cạnh xe, Bạch Thấm vừa nhắc, “Nếu ra ngoài đi dạo, vậy thì không phải về nhà ăn, mệt lắm. Chúng ta ăn ở bên ngoài nha, mình nên ăn cái gì nè?” Cô suy nghĩ đắn đo.

Tuy rằng bây giờ, An Tử Thiên không cự tuyệt việc ăn cơm ở bên ngoài như trước kia, thỉnh thoảng anh và cô sẽ ra ngoài dùng cơm, nhưng anh lại cực kỳ soi mói chỗ ăn, do đó cô mới hơi lo lắng một chút!

Dẫu biết là vậy, ngài An thích soi mói vẫn phải nhân nhượng trước bà xã của mình, “Em muốn ăn cái gì thì mình ăn cái đó...”

"Tiểu Thiên!" Anh còn chưa kịp nói, một giọng nói của ai đó bỗng nhiên cắt ngang!

Trong nháy mắt, Bạch Thấm cảm nhận được rằng cả người anh đã cứng ngắc, nét mặt có gì đó không đúng, dáng vẻ giống như cương lên. Giọng nói kia tựa như Định Thân Phù*, buộc An Tử Thiên đứng bất động ngay tại chỗ.

*Một kỹ năng của môn phái ở núi Phương Thốn trong Mộng Huyễn Tây Du, có thể làm đối thủ tạm thời không thể công kích, giảm lực phòng ngự và pháp thuật phòng ngự

"Tử Thiên, anh sao vậy?” Bạch Thấm khẽ đẩy anh, vội hỏi.

Anh vẫn không đáp lại.

Quay đầu qua, Bạch Thấm nhìn thấy cách đó không xa là người phụ nữ mà mình từng gặp mấy hôm trước! Nhưng mà giờ phút này, bà ta không thèm liếc nhìn cô, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào An Tử Thiên, mở miệng gọi, “Tiểu Thiên!” Tiếng gọi vừa run vừa giống như đang khóc nức nở.

Sao lại thế này? Trong lòng Bạch Thấm đột nhiên có nỗi bất an trào dâng!

An Tử Thiên vẫn không phản ứng, Bạch Thấm cũng không nói gì. Cô hồi hộp nhìn anh, sợ anh làm ra chuyện ngoài ý muốn!

Thời gian cứ trôi đi thong thả, cuối cùng thì anh cũng giật mình, chậm rãi bước tới phía trước, nhìn người phụ nữ đang rơi lệ đầy mặt ở bên kia.

Anh chau mày, đôi môi tái nhợt khẽ mở, “Bà... là ai?”

Khuôn mặt của người phụ nữ vốn đã khắc khổ, giờ đây, giọng nói của bà ta càng buồn bã, khổ sở hơn nữa, “Tiểu Thiên, là mẹ đây! Tiểu Thiên!”

Nói hết những cảm xúc kích động trong lòng, bà ta chậm rãi tiến lên, nào ngờ khi chỉ còn cách một mét, Bạch Thấm đã cản bà ta, “Dừng lại!” Bạch Thấm không kịp khiếp sợ những gì bà ta vừa nói, cô đã lập tức ra tay cản lại.

Có lẽ là bị hù dọa bởi giọng nói nghiêm khắc của Bạch Thấm, bà ta dừng bước, sợ hãi mà nhìn về phía cô. Nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, cô lập tức giữ chặt tay An Tử Thiên, nhìn bà ta với vẻ xa cách, nói rất nghiêm túc, “Thưa bà, bấy nhiêu đó là đủ rồi, ông xã của tôi không thích người lạ đứng ở khoảng cách quá gần!”

"Nhưng tôi là... tôi là... tôi là mẹ của Tiểu Thiên!” Bà ta vội vàng giải thích, nắm chặt lớp áo quần trước ngực, vội vàng muốn chứng thực!

Bạch Thấm không đáp lời bà ta. Ngược lại, cô nhìn An Tử Thiên, có lẽ không cần giải thích, cô đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Hơn một tháng trước, màn kịch này cũng xảy ra với cô, tương tự y hệt!

Lại muốn diễn một tiết mục cảm động sâu sắc, mẹ con đoàn tụ hay sao? Bạch Thấm rốt cuộc cũng hiểu rõ lý do mà bà ta muốn tiếp cận mình vào ngày hôm đó rồi.

Cô vốn chỉ nghĩ người đàn bà này đáng thương, nhưng lại quên rằng người đáng thương tất có chỗ đáng hận!

Dùng sức để nắm chặt tay Bạch Thấm, An Tử Thiên buộc bản thân phải bình tĩnh lại, giọng nói của anh khàn đi, “Tôi không quen bà...”

Xoay người, đi tới bên cạnh xe, mở cửa, vào bên trong.

Bạch Thấm yên lặng đi theo anh, dường như trong giây lát, hai người không nghe thấy tiếng gào thét thê lươn của người phụ nữ kia, “Tôi là mẹ của nó! Tiểu Thiên, chẳng lẽ con không biết mẹ sao? Mẹ đã về rồi, mẹ không có chết, mẹ đã về rồi!”

Bà ta chạy về hướng chiếc xe khởi động, chỉ kịp chạm vào mặt sau xe lạnh như băng trong một giây đã bị bỏ lại phía sau, ngã xuống mặt đất, cả người giãy dụa, muốn đuổi theo cho kịp!

"Tiểu Thiên! Tiểu Thiên! Tiểu Thiên..." Sảnh dưới lầu của công ty vô cùng trống trải. Sáng sớm, người ta còn chen lấn nhau cho kịp thời gian, chỉ có hai ba người qua đường đứng xem bà ta buồn bã, chật vật ở trên mặt đất thế nào.

Cách đó không xa, nhân viên bảo vệ bước từng bước một về phía bà ta...

"Tử Thiên..." Khí áp trong xe cực thấp, Bạch Thấm hồi hộp, cầm lấy cánh tay của An Tử Thiên, dường như muốn nói gì đó.

Ngột ngạt như vậy để làm gì?

An Tử Thiên vẫn không nhúc nhích, chẳng hề phản ứng.

Khó khăn lắm mới trở về nhà được, sắc mặt An Tử Thiên cứ ngây ngốc như thế, chẳng có gì thay đổi, cả người cứng ngắc mà trở về phòng.

"Tử Thiên!" Bạch Thấm giữ chặt lấy anh, xem ra mọi thứ không ổn rồi.

Cô ôm anh, vội hôn môi anh một cái.

Động tác có dùng sức, tựa như muốn anh đáp lại.

Em biết anh kích động, bà ta đột nhiên xuất hiện, anh không kịp chuẩn bị tâm lý, nhưng anh đừng đứng bất động như thế, đừng im lặng như thế, em lo lắng cho anh lắm!

Chiếc lưỡi khéo léo, linh hoạt chui vào miệng anh, vừa dịu dàng vừa vội vàng quét hết mọi ngõ ngách, sau đó vòng lên lưỡi anh, muốn anh đáp lại.

Ôm cô, ánh mắt An Tử Thiên chợt trở nên dịu dàng, anh từ từ có phản ứng trở lại.

Động tác càng ngày càng kịch liệt, bàn tay của anh xâm nhập vào trong vạt áo của cô, di chuyển khắp thân thể cô.

Cô hôn lung tung, hôn hết mặt mày của anh, “Tử Thiên! Tử Thiên...”

Thấy cô không từ bỏ, anh rất đau lòng. Anh chỉ lo vây hãm bản thân mình trong mớ cảm xúc mãnh liệt, quên mất cô sẽ lo lắng đến mức nào, “Thấm Thấm, không có việc gì cả, không có việc gì cả...”

Bất thình lình, anh ôm lấy cô, bước vội về phía phòng ngủ, dùng sức để ném cô xuống chiếc giường lớn mềm mại.

"A!" Cô còn chưa kịp hét đến mức chói tai, anh đã nằm đè lên cô, ánh mắt sáng quắc, “Thấm Thấm, anh muốn em!”

Không đợi cô đáp lại, anh nhanh chóng lột sạch quần áo của cô, tiến công từng đợt một!

(Lược đi 1000 chữ, tắt đèn, kéo rèm cửa sổ, nhắm mắt...)

"Cảm giác như thế nào?" Sau một hồi mây mưa điên cuồng, Bạch Thấm cọ cọ vào lòng anh, ôm chặt vòng eo anh, nói dịu dàng.

Anh hôn lên mắt cô, giọng nói tràn đầy tình cảm mãnh liệt đến mức tưởng như không phát ra tiếng, “Bà ấy ắt hẳn là mẹ của anh!” Sau đó, anh lại cẩn thận suy nghĩ rồi nói, “Phải, đúng là bà ấy!”

"Hả?" Vì sao lại không dám chắc như thế?

"Anh nhớ mẹ anh là một người phụ nữ đoan trang, dịu dàng, nét mặt lẫn cử chỉ đều hiền hậu, xinh đẹp vô cùng, lời nói nhẹ nhàng. Bà ấy sinh ra là con nhà có học, từ nhỏ đã được dạy dỗ, dáng vẻ rất lịch sự, thanh nhã! Nhưng hôm nay, bà ấy lại trở thành như vậy, khuôn mặt già đi vì mệt mỏi, đôi mắt sưng đỏ, dáng người chật vật, điệu bộ thì lại càng không chịu nổi!”

So với người mẹ trong ký ức của anh, bà ta hoàn toàn khác xa. Cách biệt hơn mười mấy năm, làm sao anh có thể nhận ra người phụ nữ ấy chính là người mẹ đoan trang, thanh nhã lúc đầu của mình chứ?

Có lẽ là không phải, những gì anh hoài niệm là người mẹ ấm áp khi còn bé, có cha có mẹ bên cạnh, khoảng thời gian hạnh phúc của gia đình.

"Em đã gặp bà ấy vào mấy ngày trước.” Nghĩ một hồi, vẫn nên nói ra thì hơn.

"Sao hả?” An Tử Thiên kinh ngạc một phen.

Bạch Thấm không nhanh không chậm, ung dung kể lại chuyện ngày hôm đó. An Tử Thiên lắng nghe một cách hờ hững – nếu không để ý sẽ không thấy anh chớp mắt một cái trong chốc lát.

"Bà ấy đã sớm quay về, sợ là đã đợi lâu lắm rồi, hôm nay mới tới gặp anh.” An Tử Thiên im lặng một hồi, mở miệng.

"Ừ, nhưng mà vì sao bà ấy lại quay về?” Lại còn trăm phương nghìn kế muốn gặp anh, mong cùng anh nhận mẹ nhận con.

Nghĩ đến việc lần này bà ta khó khăn, trong lòng Bạch Thấm càng buồn bực, chẳng lẽ bà ta đã quyên chuyện mà bản thân mình làm lúc đầu sao? Rốt cuộc thì bà ta có biết chuyện của An Tử Thiên hay không?

Tại sao trên đời lại có người mẹ như vậy?! Bạch Thấm giận lắm, nhưng không có mở miệng nói ra.

"Không biết." Câu hỏi của Bạch Thấm lại khiến An Tử Thiên rơi vào trạng thái suy tư.

Chương 58

Ông nội quả nhiên đã tới, khiến cho đôi vợ chồng son cảm thấy hơi bất ngờ. Điều làm hai người nghi hoặc chính là người như ông nội lại muốn tới ở nhà mà hai người đang trọ. Tuy rằng không biết vì sao, Bạch Thấm vẫn dọn dẹp phòng khách vốn không có ai lui tới.

"Ông nội, ông thấy nơi này thế nào?” Từ lúc tới đây gặp mặt, sắc mặt ông nội cứ mãi cứng nhắc, Bạch Thấm cảm thấy trong lòng không yên. là nơi nào có vấn đề gì sao?"

"Không có, con sắp xếp nơi này vô cùng tốt!” Vốn dĩ đang nghĩ tới một vấn đề, An Xế Cảnh lại bị giọng nói của Bạch Thấm gọi về. Sắc mặt ông dịu dàng hơn một tí, ông suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Gần đây, hai con sống có tốt không?”

"Chúng con rất tốt, không có vấn đề gì cả.”

"Ừ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Các con, gần đây có gặp phải... một vài người kỳ lạ không?” An Xế Cảnh cân nhắc, thỉnh thoảng lại hỏi.

Kỳ lạ... Sắc mặt dịu dàng của Bạch Thấm chợt nhăn lại, cô đột nhiên nghĩ tới người mẹ mới xuất hiện gần đây của An Tử Thiên.

Thấy cô cau mày, vẻ mặt của ông nội cũng trở nên hồi hộp, “Có phải con đã gặp ai đó kỳ lạ hay không?”

"Sao ông nội lại đột nhiên tới thành phố A?” Bạch Thấm không trả lời trực tiếp mà lại hỏi nguyên nhân của ông.

Ông nội vốn đang ngồi thẳng lưng, bỗng chốc hạ người xuống, tựa vào ghế sofa, “Các con đã gặp bà ta lúc nào?”

Cho dù không nói rõ, Bạch Thấm cũng hiểu ông nội đang nhắc tới ai, “Dạ, vào ngày hôm qua, gặp lúc xế chiều.”

"Bà ta đã nói gì?”

"Bà ấy nói mình là mẹ của Tử Thiên! Ngay từ đầu, Tử Thiên không có nhận ra, chúng con cũng chẳng nói gì cả, cứ như vậy mà đi." Bạch Thấm cố hết sức giữ bình tĩnh để kể lại chuyện đã qua.

"Tử Thiên có muốn nhận bà ta hay không?" Ông nội đột nhiên cất cao giọng.

"Tử Thiên nói mình không biết bà ấy, nhưng tâm trạng của anh ấy có gì đó không được bình thường. Đêm nay, con sẽ hẹn Lâm Mặc tới đây xem thử." Nhìn về phía nhà bếp, Bạch Thấm dịu giọng nói.

"Ừ, làm vậy không sai. Tử Thiên tuyệt đối không thể nhận người đàn bà kia, nếu nó nhận rồi, không chừng bà ta sẽ còn làm thêm vài chuyện tốt đấy!" Ông nội đột nhiên nổi trận lôi đình, rõ ràng là đang rất tức giận.

"Bà ấy biết bọn con ở đây, nhưng lại không được phép vào khu vực này, do đó mới thường hay đi loanh quanh ở gần công ty." Bạch Thấm cau mày, thấp giọng nói.

Ngồi co cứng trên ghế, Viên Tú Vân cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ông già ở phía đối diện. Bà ta biết, chỉ cần bà ta trở về nhà họ An, ông sẽ lập tức biết ngay, nhưng mà sao lại nhanh như vậy? Bà ta còn chưa làm cái gì, An Xế Cảnh đã tới nơi rồi.

"Hừ!" An Xế Cảnh hừ lạnh một tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Viên Tú Vân nghe tiếng hừ của ông mà run bần bật, "Ông, ông chủ..." Đã nhiều năm như vậy rồi, bà ta vẫn sợ hãi trước người đàn ông này.

"Không phải cô đã chết rồi sao, cô hồn dã quỷ mà cũng có thể thấy được ánh sáng à?"

Sắc mặt Viên Tú Vân tái nhợt, bị An Xế Cảnh đả kích như vậy mà vẫn chẳng dám nói câu nào.

An Xế Cảnh thấy dáng vẻ yếu đuối của nàng, ông càng trở nên giận dữ, "Người tình của cô đâu? Sao hả? Hoa tàn ít bướm, không còn tiền của, rốt cuộc cũng không giữ được gã!"

Viên Tú Vân cúi đầu, cắn chặt môi. Trước khí thế bức người của ông, bà ta chỉ có thể cố gắng hết sức để kiêm chế cơn run rẩy.

"Bây giờ trở về liền giống như u hồn quấn lấy Tử Thiên. Lần này, cô lại muốn trộm đi bao nhiêu tài sản của nhà họ An, hả?"

Bị nói trúng chỗ cấm kỵ, Viên Tú Vân rốt cuộc không nhịn được nữa, hét lên, "Tôi không có, không có! Tôi chỉ là..."

"Bốp"! An Xế Cảnh vỗ mạnh lên mặt bàn, "Cô không có! Cô không có cái gì? Cô không xuất hiện như u hồn, hay là cô không mơ ước tài sản của nhà họ An? Viên Tú Vân, người đàn bà thấp hèn như cô, bây giờ mà còn mặt mũi trở về để gặp Tử Thiên sao hả?!"

"Tôi, tôi... Hu hu hu..." Bị hỏi đến mức á khẩu, không thể trả lời, Viên Tú Vân chỉ biết che mặt khóc lớn.

An Xế Cảnh khinh bỉ, nhìn người đàn bà hư hỏng rồi đứng dậy, "Từ giờ trở đi, cô lập tức biến mất cho tôi, không cần phải có ý đồ hay mơ tưởng gì nữa, Tử Thiên vốn không nhớ cô là ai, bây giờ nó đang rất hạnh phúc! Tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu cô còn không biết tự lượng sức thì đừng trách tôi vô tình!"

Nói xong, ông xoay người rời đi.

Chỉ để lại một mình Viên Tú Vân ngồi đó, khóc nức nở, nỉ non một mình...

"Không phải em nói hôm nay muốn tới trường học sao?” Bị Bạch Thấm kéo lên xe, An Tử Thiên có hơi nghi ngờ.

"Làm xong bài tập đã giao rồi, không cần tới đó nữa. Hôm nay, em sẽ cùng anh tới công ty.”

"Thấm Thấm, anh không sao, đã nghỉ ngơi một ngày rồi, em có thể yên tâm." Không phải anh không biết cô đang lo lắng cái gì, anh liền dịu dàng an ủi.

Bạch Thấm nhìn anh, lắc lắc mái đầu, “Em đi cùng với anh!”

Trong lòng cảm thấy mềm đi một chút, anh hôn lên khuôn mặt cô, định nói cái gì đó.

Xe đột ngột thắng gấp, Bạch Thấm nhất thời không biết bám vào đâu, ngã vào trong lòng An Tử Thiên.

"Sao lại thế này?" An Tử Thiên lạnh lùng nói.

"Tổng giám đốc, có người đột nhiên chạy tới ngăn xe lại...” Tài xế còn hơi hoảng loạn, may mà thắng phanh kịp thời, trễ một chút là đụng phải người ta rồi!

Quả là quá nguy hiểm... Người đàn bà kia bị gì vậy, điên rồi sao? Bất thình lình chạy ra cản xe, đúng là không còn muốn sống mà!

An Tử Thiên che chở Bạch Thấm, xuống xe xem xét. Cửa xe còn chưa đóng lại, một giọng nói đã truyền tới.

"Tiểu Thiên!"

Là bà ta!

Bạch Thấm kinh ngạc nhìn lại. Ngày hôm qua, không phải ông nội đã đi tìm bà ta sao? Hôm nay, bà ta còn lao mình tới cản xe, có phải bị ép đến mức nóng nảy rồi không?

Thấy An Tử Thiên nhìn về phía mình, Viên Tú Vân cố gắng cười một cái, bước về phía anh.

Khi chỉ còn cách cự ly một mét, Bạch Thấm lao ra trước mặt An Tử Thiên, ý bảo bà ta dừng lại.

Viên Tú Vân bị ngăn cản, bà ta lại nhìn An Tử Thiên, nhưng anh lại không thèm nhìn bà ta, chỉ chăm chú vào người phụ nữ đang đứng phía trước mình.

Nét cười trên mặt anh đột nhiên ngừng lại, anh ôm lấy bụng. Bà ta chợt phản ứng kịp, mở chiếc hộp trong tay mình ra, “Tiểu Thiên, cho con nè!” Giọng nói ân cần, có một chút lấy lòng.

Ngày hôm qua, khi bị An Xế Cảnh tìm được, bà ta đã biết bản thân mình chỉ còn một cách cuối cùng này thôi, nếu như không thử một phen thì sẽ không có cái gì cả.

Năm đó, bà ta bị tình yêu làm cho mù quáng, phối hợp cùng Tôn Duệ Viễn để lấy cắp tài sản của An thị, lợi dụng An Tử Thiên, giả chết để cùng gã nhân tình cao bay xa chạy. Đến nước M, hai người dùng một khoản tiền, thuận lợi làm được tấm thẻ xanh* mang thân phận giả.

*Thẻ xanh: Thẻ dùng cho người định cư ở nước ngoài

Hoàn cảnh sống hoàn toàn mới, thân phận cũng mới, bên cạnh còn có người yêu che chở, thề non hẹn biển đủ điều, bà ta cho rằng hạnh phúc trong tình yêu của mình đã bắt đầu, đâu có ngờ rằng đó chính là bi kịch do một tay bà ta tạo ra!

Mấy năm đầu, Tôn Duệ Viễn đối với bà ta rất tốt, nhưng ngày dài tháng rộng, những khuyết điểm của gã dần lộ ra. Cờ bạc rượu chè, quen thói trăng hoa, tiêu tiền như nước.

Bà ta luôn tự nhận mình là một người theo văn hóa truyền thống của Trung Hoa, quan niệm lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Sau này, khi gặp được gã, tựa như củi đốt gặp phải lửa mạnh, bà ta cho rằng cuộc đời mình đã gặp điều may mắn cực kỳ, đó chính là tìm được tình yêu tuyệt đẹp – bỏ trốn cùng gã là chuyện động trời nhất mà bà ta dám làm trong cuộc đời mình!

Bà ta tưởng rằng, cho dù gã có nhiều tật xấu cũng không sao, chỉ cần gã yêu bà thì tốt rồi. Thế nhưng, cho đến khi bà ta tiêu hết tiền mà mình đã cướp từ nhà họ An, hiện thực tàn khốc mới bắt đầu!

Gã uống rượu say, tát bà ta điên cuồng. Tính tình cho dù có tốt cũng không còn nhẫn nại, bà ta gào thét với gã rằng mình không có tiền, gã có phải đàn ông hay không, chỉ biết dùng tiền, không biết kiếm ra đồng nào cả!

Gã bắt đầu đánh, túm lấy tóc dài mà đánh, đè nặng lên trên người bà ta, rốt cuộc cũng nói ra lời thật. Tao có phải đàn ông hay không mà mày còn chẳng hiểu à? Mày cho rằng mày là ai? Cùng lắm chỉ là con đàn bà đê tiện, bỏ chồng bỏ con, trốn nhà theo trai mà thôi, có đàn ông thì liền dán mặt vào! Nếu mày không có tiền, mày nghĩ tao sẽ đưa mày ra nước ngoài à? Không có tiền, không có tiền phải không? Được, không có tiền thì cút cho tao! Ông đây không có nhìn trúng tiền của mày, không có tiền thì mày không còn giá trị gì nữa! Bây giờ cút ngay cho tao!”

Gã đá vào bụng bà ta, nhưng lại không đuổi hẳn ra ngoài, ngược lại còn kéo bà ta lên giường, vạch quần áo tìm tòi, hung hăng chà đạp. Gã là một tên biến thái, bức bách bà ta trên giường, làm đủ trò đê tiện...

Kể từ ngay đó, bà ta mới nhìn rõ bộ mặt thật của Tôn Duệ Viễn, tàn bạo vô tình, biến thái độc ác!

Viên Tú Vân nhớ lại cuộc sống trước kia, một cuộc sống giàu có, nhàn nhã vô cùng, ai nấy đều tôn kính bà ta, bản thân thì có một đôi trai gái đáng yêu. Lúc trước, sao bà ta có thể mù quáng như vậy, ngốc nghếch đến mức tin lời nói của gã tình nhân mà bỏ trốn!

"Anh thật sự yêu em sao? Không ghét bỏ việc em đã gả cho người khác, đã từng sinh con? Không ghét bỏ việc em lớn tuổi hơn anh ư?” Qua một hồi mây mưa, bà ta dịu dàng, ỉ ôi trong lòng gã, hỏi bằng giọng ngọt ngấy.



"Tình yêu à, em còn muốn hỏi vấn đề này bao nhiêu lần? Anh đã thề với trời. Anh yêu em, cho dù em có ra sao, anh cũng yêu em! Tuy rằng trước kia, anh muốn tìm một cô gái nhỏ xinh đẹp để kết hôn, nhưng sau khi gặp em, anh không thể ngăn được tình yêu từ tận đáy lòng mình. Mặc kệ em có thân phận gì, khuôn mặt em như thế nào, anh đều yêu em cả. Đời này kiếp này, đến chết không đổi!” Gã ôm chặt bà ta, rót loại độc dược ngọt ngào vào tai. Bà ta chỉ biết ngọt ngào, đâu có nhìn thấy ánh nhìn hèn mọn trong mắt gã...

Kích động, ôm lấy gã, chủ động cong đôi môi đỏ mọng lên, “Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã già. Duệ Viễn, em hận không thể gặp anh sớm hơn một chút!”

"Vân, không sao cả, chỉ cần chúng ta yêu nhau, tất cả đều còn kịp lúc!” Gã nói đến mức động tình, tùy ý vuốt ve hai bầu sữa cao ngất, trắng nõn của bà ta.

Trước kỹ thuật trên giường cao siêu của gã, không cần khiêu khích, bà ta liền động tình, phối hợp với gã mà liên tục đòi cuộc vui. Trong giây phút đó, bà ta đã nghĩ rằng nếu mình chưa kết hôn, chưa từng sinh con thì thật tốt, bà ta sẽ gặp gã khi bản thân mình còn trong sạch!

Bà ta sẽ vẫn là cô chủ xinh đẹp hoàn mỹ của nhà họ Viên!

Sau này, bà ta nhờ người khác nói ra chuyện của hai người, gã lại không đồng ý.

Gã nói, lúc đầu, gã từng cạnh tranh với An thị ở trên thương trường, An Xế Cảnh nhất định chán ghét gã, sao có thể đồng ý để bà ta tái giá với gã?

Viên Tú Vân thất kinh, hỏi làm sao bây giờ? Gã nói, hay là chúng ta bỏ trốn?

Trong đầu óc bà ta chỉ toàn là gã, nếu phải rời khỏi gã, bà ta tuyệt đối không sống nổi.

Trong nháy mắt đó, Viên Tú Vân đã đồng ý, quên mất mình còn có hai đứa con!

Gã còn nói, bà ta ở nhà họ An lâu như vậy, sinh ra con trai con gái, không có công lao cũng có khổ lao, cứ đi như vậy sẽ không đáng giá, ít nhất cũng nên lấy chút thù lao.

Viên Tú Vân chẳng hiểu chuyện gì về công ty cả. Dưới sự chỉ dẫn của gã, bà ta dần rút được một ít vốn cố định của An thị.

Ngày giả chết, phóng hỏa, bà ta đợi người tình của mình tới. Trong ánh lửa cháy, Viên Tú Vân thấy gã giống như một vị tướng quân oai phong lừng lẫy, vượt qua muôn trùng hiểm trở để tới đón mình!

Bà ta đã kích động, chạy về phía hắn để ôm ấp, nào ngờ lại quên mất con trai mình đang ở bờ biển, nhìn từng trận lửa cháy bùng lên mà cảm thấy đất trời sụp đổ dưới chân!

Sau này, Viên Tú Vân bị gã ngược đãi hai năm, hàng xóm xung quanh nhìn mãi cũng khó chịu. Rốt cuộc, gã bị người ta báo cảnh sát, tống vào trong tù.

Có người hỏi, vì sao bà ta không báo nguy?

Viên Tú Vân mù mờ nhìn gã, báo nguy ư? Có trời mới biết bà ta chưa từng dám nghĩ đến chuyện đó!

M là một đất nước dân chủ! Lúc bị bắt, gã giận tới mức rống to, khiến bà ta sợ run thân mình.

Sau này, Viên Tú Vân sống một cuộc đời khốn khổ, dựa vào lòng thương hại của người khác và trợ cấp của chính phủ nước M. Công việc khó khăn, bà ta để dành tiền bạc nhiều năm, bây giờ mới có thể quay trở về!

Bà ta muốn tìm về nhà, nhà của bà ta, nói xin lỗi con trai! Chỉ cần có thể trở về, bà ta sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc như lúc đầu! Chỉ cần trở về, mọi chuyện sẽ coi như chưa từng xảy ra!

Viên Tú Vân dùng một chiếc hộp gỗ tuyệt đẹp để đựng món điểm tâm mà từ nhỏ, An Tử Thiên thích ăn nhất, do chính tay bà ta làm. Ngày hôm nay, bà ta mặc quần áo, trang điểm như ngày con trai còn nhỏ, hy vọng nó có thể nhớ ra bà ta là mẹ mà trân trọng! Viên Tú Vân tin con của mình!

Thấy An Tử Thiên cứ nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ, bà ta càng cười xán lạn, vội vàng mở ra, “Tiểu Thiên, đây là món mà hồi nhỏ con thích ăn nhất! Mẹ tự làm đó!”

"Bà muốn làm cái gì?" An Tử Thiên không cử động, im lặng một hồi, rốt cuộc cũng mở miệng!

Viên Tú Vân nước mắt vòng quanh, “Tiểu Thiên, là mẹ đây. Mẹ về rồi, con không nhớ mẹ sao?”

"Bà muốn làm cái gì?" An Tử Thiên bình tĩnh, lặp lại thêm một lần.

"Tiểu... Tiểu Thiên, mẹ đã trở về. Mẹ biết sai rồi, con tha thứ cho mẹ được không? Mẹ thật sự biết sai rồi!” Bà ta hoảng hốt, bắt đầu khóc không thành tiếng!

"Vậy bà muốn làm cái gì?" An Tử Thiên lặp lại lần thứ ba.

Cách biệt nhiều năm như vậy, bà đã trở lại, dùng dáng vẻ khốn khổ rồi xuất hiện trước mặt tôi, bà muốn dựa vào đó để lấy được cái gì chứ?

"Mẹ... Mẹ chỉ là muốn trở về! Tiểu Thiên, mẹ biết mẹ có lỗi với con! Bây giờ, con để mẹ bù đắp được không? Con để mẹ trở về được không? Con gọi mẹ một tiếng mẹ được không?" Bà ta hết sức nỉ non, dường như muốn nói ra những đau khổ lẫn niềm hối hận bấy nhiêu năm qua!

An Tử Thiên vẫn không động đậy, không nhúc nhích. Bạch Thấm biết anh kích động đến mức nào, bàn tay anh nắm lấy tay cô đã dùng sức đến đâu.

Rất đau, thật sự rất đau. Tử Thiên, có phải anh đang rất đau không?

Trong lòng Bạch Thấm đau đến mức muốn rơi nước mắt.

* * *
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom