• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Sống lại yêu An Tử Thiên (1 Viewer)

  • Chương 25~26

Chương 25: Về phần kết quả

"Đúng vậy đó, Tiểu Thấm, cậu gọi chúng mình tới đây thật ra chỉ vì muốn khoe khoang tình cảm thôi." Lâm Mễ Nhạc bĩu môi, nói.

"Ha ha, cho nên, Mễ Nhạc à, hôm nay cậu tận mắt chứng kiến nhé, sau này có thể không cần lo lắng anh ấy sẽ đối xử tệ với mình, mình sống không được vui nữa nhé." Bạch Thấm ngẩng đầu lên, nói.

"Mình biết rõ thật ra thì hai người các cậu vẫn luôn rất lo lắng, rốt cuộc có phải mình thật sự tự nguyện chung sống với An Tử Thiên không, vì thế Mễ Nhạc mới lén lút tiết lộ tin tức của mình cho Triệu Ngạn Bân biết. Thanh Thiển à, tuy rằng cậu không nói gì, nhưng mình vẫn cảm nhận được sự lo lắng của cậu."

Bị nói trúng tâm tư, hai người cũng hơi mất tự nhiên.

"Mình đã từng nói rồi, chuyện mà Bạch Thấm mình không muốn làm, người khác bức ép được mình trong nhất thời, nhưng không bức ép được cả đời. Tuy anh ấy có chút tự kỷ, cũng không thích nói chuyện nhiều với ai, nhưng lại thật sự rất yêu mình, nguyện ý làm tất cả vì mình. Cái gì mà thể diện với tư thái đều không đáng giá để anh ấy nhắc tới. Mình có lòng tin sẽ khiến anh ấy từ từ thay đổi trở nên như người bình thường, có thể tiếp xúc trao đổi bình thường với người ngoài. Các cậu nhìn đi, hôm nay chính là một ví dụ rất thành công đấy."

Tô Thanh Thiển chưa bao giờ thấy Bạch Thấm như vậy, nghĩ tới người yêu liền nghĩ đến tương lai tràn đầy hy vọng, hai mắt sáng rực chói lóa, cười dịu dàng đến như thế, đây là lúc cô thấy Bạch Thấm đẹp nhất.

Thật mừng thay cho cô ấy, có thể được một người yêu đến sâu sắc như thế.

Tô Thanh Thiển mỉm cười, đáp: "Cạu hạnh phúc là tốt rồi, hãy luôn cố gắng nhé!"

Nhận được sự ủng hộ của bạn tốt, ý cười trên mặt Bạch Thấm càng nồng hơn.

"Ừm!"

Lâm Mễ Nhạc cũng vội la lên: "Mình rất coi trọng các cậu đó, cố gắng lên, sống hạnh phúc cho chúng mình xem đi!"

Bạch Thấm cảm động, nói: "Không chỉ có mình, còn có các cậu nữa, chúng ta đều sẽ hạnh phúc, sau này chúng ta vẫn sẽ hạnh phúc! Nhất định đấy!"

Tô Thanh Thiển mỉm cười nhìn hai cô bạn thân của mình, đáy lòng tự nhủ: chỉ hy vọng là thế.

Ngoài cửa, người nào đó lặng lẽ cầm bình tưới cây tránh đi, vẻ dịu dàng còn đọng mãi trên khóe miệng.

An Tử Thiên ôm chặt Bạch Thấm đang ngẩn người từ phía sau, khẽ nói: "Họ đi rất lâu rồi."

Bé con, anh đang ở bên cạnh em đây, em phớt lờ anh rồi nhé!

Nghe thấy giọng nói hơi uất ức của người đàn ông, Bạch Thấm cười nhẹ, tựa vào trên người anh, đáp: "Em đang nghĩ đến Tống Điềm."

"Nghĩ cô ta làm gì?"

"Em nghĩ là, thật ra Tống Điềm đã bị chính lòng ham hư vinh của mình hại đi. Thật ra cô ta chả thiếu thứ gì, gia cảnh sung túc, dung mạo xuất sắc, có năng lực có đầu óc, được các bậc cha chú thừa nhận, có không ít nam sinh theo đuổi. Có lẽ do cuộc sống trôi qua quá thuận lợi, sự xuất hiện của em đã đoạt hết ánh mắt của mọi người ở xung quanh nên nhất thời cô ta mới có thể làm ra chuyện tệ hai đó."

"Mặc kệ như thế nào, đều là cô ta sai, sẽ phải gánh chịu hậu quả thôi."

Bạch Thấm chẳng cần nhìn cũng biết, lúc này An Tử Thiên nhất định là đang nhíu mày.

Thật ra, nguyên nhân là vì, lúc cấp ba cô ta có thổ lộ tình cảm của mình với một nam sinh nhưng bị từ chối, hóa ra người trong lòng của cậu bạn ấy là Bạch Thấm. Khiến cho cô ta vốn không quá ưa thích Bạch Thấm, thông qua sự chú ý dần dần phát hiện ra Bạch Thấm đã đoạt mất quá nhiều ánh mắt mà cô ta vốn cho rằng thuộc về mình.

Cậu bạn cô ta thích lại thích Bạch Thấm, thầy giáo cũng quý Bạch Thấm nhiều hơn quý mình, ngay cả giáo sư Lê cũng ưu ái Bạch Thấm hơn. Mặc kệ cô ta ra sức lấy lòng hai người bạn cùng phòng kia nhưng họ càng thân thiết với Bạch Thấm nhiều hơn. Thậm chí, càng ngày càng cảm thấy, ngay cả mỗi người xung quanh cũng thích Bạch Thấm. Cuối cùng, không nhịn được liền nghĩ ra cách đó, hủy hoại danh tiếng của cô ta thì các người có thích cô ta nữa không?

Truyền ra bài đầu tiên, cũng chẳng mấy ai tin tưởng, nhưng chỉ cần vài người tin và mắng chửi cũng đủ khiến cô ta hưng phấn kích động thật lâu, cô ta thích cảm giác này nên mới có bài thứ hai xuất hiện. Mãi cho đến sau này, cô ta càng ngày càng mê luyến loại cảm giác này, cô ta cảm thấy ánh mắt tán thưởng của mọi người đã dần quay về trên người mình, rồi không thể ngừng bịa đặt được. Cô ta cũng đã từng rất lo lắng, thế nhưng chả có ai muốn tra xem người nào truyền ra những bài viết này, chỉ mải bàn tán say sưa về scandal của hoa khôi trường, ngay cả Bạch Thấm cũng chỉ cải chính tin đồn đó một lần rồi không xen vào nữa. Vì vậy, đế cả cô ta cũng bắt đầu từ từ nghi ngờ rằng: có lẽ những tin đồn ấy chính là sự thật mà trong lúc vô tình mình đã nói trúng, thật ra, Bạch Thấm đúng là một con người tệ hại.

Càng ngày càng tùy ý bịa đặt, cô ta đắm chìm trong những lời nói dối không lối thoát của mình. Cho đến ngày kia, nghe được Lâm Mễ Nhạc và Tô Thanh Thiển nói chuyện, cô ta vui sướng cho rằng ông trời đang giúp mình, Bạch Thấm quả nhiên là kẻ vô cùng đê tiện. Cô ta đang vạch trần sự thật vì quần chúng, trong lúc nhất thời, cô ta cảm thấy mình là hóa thân của chính nghĩa. Sau khi sự thật được phơi bày, cô ta bừng tỉnh hiểu ra, thì ra mọi hành động, lời nói của mình từ trước đến nay đều là chuyện cười vô lý ở trong mắt Bạch Thấm. Cô ta tự cho là đúng, đắc ý hả hê diễn trò, cuối cùng chỉ là một thằng hề tức cười mà thôi.

Rốt cuộc cô ta hận Bạch Thấm đến mức nào chứ?

Thật ra cô ta không hề oán hận, cô ta chưa bao giờ hận Bạch Thấm, nhiều lắm cũng chỉ là chán ghét thôi. Làm nhiều chuyện như vậy, chẳng qua là vì muốn hưởng thụ loại cảm giác gọi là thành công, hư vinh, cô ta quyến luyến cảm giác đó, không hề có chút quan hệ đến chuyện có oán hận Bạch Thấm hay không.

Cô ta không chịu nổi chính là, sau khi lên đại học, trước kia mọi người luôn xoay quanh mình dần biến mất, tất cả những ánh mắt như hâm mộ, ghen tỵ, khen ngợi, thân thiện đều không thấy nữa. Chênh lệch cực lớn khiến cô ta không tiếp nhận nổi, mới tìm kẻ gọi là đầu sỏ gây nên chuyện, là Bạch Thấm.

Cô ta không chịu nổi chính là, nhân sinh và dự tính của mình đã thay đổi, cô ta cho là mình sẽ 'thuận buồm xuôi gió' bước tiếp, ai biết nửa đường lại nhảy ra một Bạch Thấm, đoạt đi hết mọi thứ.

Nói cho cùng, chỉ là khả năng chịu đựng của cô ta quá yếu đuối, không tiếp nhận được hoàn cảnh thay đổi, không tiếp nhận được sự chênh lệch giữa thực tế và lý tưởng. Cô ta có năng lực xuất sắc, nhưng lại không có tâm lý xuất sắc.

Bạch Thấm vùi mặt vào trong lòng An Tử Thiên, ôm eo anh, giọng nói mềm yếu truyền ra từ trong ngực anh: "Anh Tử Thiên, trước kia, có phải em cũng vì cuộc sống khác xa với mộng tưởng của mình, mới lo lắng sợ hãi không thích ứng được, không tìm thấy cách giải quyết, nên đã đổ hết tội lỗi cho anh, cứ oán trách, làm tổn thương anh để giải quyết những lo lắng trong lòng em không? Có phải trước kia em cũng giống Tống Điềm khong, đắm chìm trong thế giới ích kỷ của mình còn tưởng rằng mình là đúng nữa. Có phải trước kia em cũng khiến cho người ta chán ghét giống như vậy không?" Cô càng dùng sức ôm lấy cánh tay anh, chỉ sợ vừa buông tay anh sẽ biến mất ngay.

An Tử Thiên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, dựa vào đó hóa giải sự lo lắng của cô.

"Không phải vậy, trước kia là anh không tốt, không nên xem nhẹ ý muốn của em mà mạnh mẽ giữ em ở lại bên mình, may mà em không oán trách anh. Làm sao Thấm Thấm lại đáng ghét chứ? Thấm Thấm mãi mãi khiến cho người ta yêu thương, nếu không Tống Điềm sẽ không ghen tỵ với em." Hiếm khi anh nói một câu dài như vậy, tuy có chút chậm rãi nhưng đã an ủi người trong lòng thành công.

Bạch Thấm chỉ im lặng, ở trong lòng anh điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, lẳng lặng ôm anh.

Lại là một phòng yên tĩnh nhưng hoàn toàn khác lần trước, không khí ấm áp hài hòa, An Tử Thiên nghĩ cứ như vậy cả đời là được rồi, chỉ cần Bạch Thấm vẫn bầu bạn bên mình thê này.

Tống Điềm bị nhà trưởng ghi lỗi để xử phạt, tung tin đồn nhảm là chuyện không lớn không nhỏ, nói nhỏ thì chỉ dính đến vấn đề cá nhân của sinh viên, nói lớn thì sẽ dính đến danh dự của nhà trường, huống chi đại học A có danh tiếng hơn trăm năm, cho dù là đuổi học Tống Điềm cũng không hề quá đáng chút nào.

Bề ngoài thì như là xử phạt nhưng kết quả vẫn là quá nhẹ, thật ra là do Bạch Thấm nói với Tiền Chí Quốc là nể tình bạn bè, cô khong muốn Tống Điềm bị đuổi học.

Làm như vậy chẳng phải vì Bạch Thấm lương thiện gì, mà do cô biết, nếu Tống Điềm rời khỏi trường thì sự việc sẽ cứ như vậy mà kết thúc, cô ta còn ở lại trường thì mọi việc chưa xong đâu.

Thực tế đúng là vậy, mặc dù Tống Điềm được ở lại trường nhưng không được sống dễ chịu. Hôm đó, Bạch Thấm chọn thời gian quá khéo, sự thật đã được truyền ra với vận tốc của ánh sáng, Bạch Thấm đã nhanh chóng lật ngược tình thế. Vì vậy, Tống Điềm đã tự mình nếm được cái gọi là bị dư luận chỉ trích rồi.

Nhà trường thông báo kết quả xử phạt cho toàn trường biết, cuối cùng Tống Điềm đã bị bạn bè xa lánh. Cuộc sống của cô ta bắt đầu trở nên hỗn loạn, đi học thì không bị người ta chiếm chỗ ngồi trước thì cũng bị người ta xa lánh, chuyển chỗ khi thấy cô ta ngồi đâu đó. Ban cán sự lớp thông báo cái gì đều vô tình bỏ qua cô ta, đi trên đường nói không chừng sẽ bị người vô ý đụng phải..v.v....Càng không nói đến, người thích cô ta lúc trước liền tránh xa hơn, phủi sạch mọi quan hệ.

Đáng nhắc tới chính là, trên BBS của trường cũng xuất hiện khá nhiều tin bài, có vài nội dung chẳng khác mấy so với tin tức ban đầu, chỉ là nhân vật chính đổi thành Tống Điềm, còn có vài sự thật khác. Vừa nhìn những tin này người ta đã biết có người cố ý tố giác, song nó cũng chẳng thể ngăn cản nhân vật chính Tống Điềm trở thành đề tài bàn luận sôi nổi lúc rảnh rỗi. Mà người ngấm ngầm làm chuyện này chính là Lâm Mễ Nhạc và Tô Thanh Thiển.

Nói đến chuyện này, Lâm Mễ Nhạc còn muốn tranh công với Bạch Thầm cơ mà, cô nắm tay cho hả giận, nói: "Lúc trước mình đã nói đợi mình tra ra hung thủ phía sau, mình nhất định sẽ không để cho cô ả sống tốt! Hừ hừ. . . . . ."

Còn Tô Thanh Thiển vẫn bày ra vẻ mặt của tử thi như cũ.

Cha Tống Diềm vốn là quản lý cấp trung trong một công ty quốc doanh, cố gắng thêm hai năm nữa là có thể lên chức, gần đây vì có sơ suất trong công việc tạo thành một tổn thất khá lớn cho công ty nên bị sa thải. Còn mẹ Tống Điềm vì chăm sóc cho con gái mà nghỉ việc ở nhà nôi trợ. Hiện tại, cả nhà bị mất đi nguồn kinh tế, bạn bè, thân thích trước kia cũng vì thế mà xa cách dần.

Người thông minh muốn đối phó với ai cũng không tự mình ra tay, Bạch Thấm ở trường học vẫn như lúc trước, nên làm gì thì làm đó, giống như sự kiện tin đồn đó chưa hề xảy ra. Cười nhẹ chào hỏi với các bạn học quen biết, nghiêm túc đi học, sau giờ học tới giúp việc cho Trình Việt Vũ, thu thập tài liệu, nghiêm túc làm từng sự kiện trong trường học.

Kết thúc cuộc thi thuyết trình Anh ngữ của các trường đại học, Triệu Ngạn Bân liền quay về trường mình. An Tử Thiên hủy bỏ phi vụ thu mua, công ty của nhà họ Triệu bị tổn thương chút sức lực nhưng cũng dần trở về quỹ đạo.

Ngày tháng từ từ trôi qua, ngoại trừ chuyện học, tất cả trọng tâm cuộc sống của Bạch Thấm đều đặt lên người An Tử Thiên, thông qua trao đổi, hoàn thiện kế hoạch hồi phục với Lâm Mặc. An Tử Thiên phối hợp rất tích cực, ngoại trừ đôi khi ghen tỵ vì Bạch Thấm và Lâm Mặc liên lạc quá mức thường xuyên, nên giận dỗi đòi Bạch Thấm bồi thường chút thôi.

Khi đó, Bạch Thấm đều đỏ mặt, thở phì phò, ở trong lòng yên lặng buồn nôn!

Đây có phải là một sự tiến bộ không, anh đã biết nhỏ mọn, trêu chọc, vòng vèo, chiếm tiện nghi của cô rồi.

Chương 26: Bề ngoài vô dụng

Nghỉ hè, Bạch Thấm nói muốn trở về thành phố W, An đại nhân liền ngoan ngoãn đi theo cô trở về, trong công ty tự nhiên lại bị rối loạn nhỏ một phen.

Ông cụ nhà họ An biết chuyện này, lại trách cứ hai người một phen, rất không vui vẻ nói hai người cứ đi đi về về, làm trễ nãi không biết bao nhiêu chuyện, lãng phí không biết bao nhiêu các loại nhân lực, vật lực, vân… vân… của công ty. Thật ra, ông cụ chỉ là thấy cháu trai của mình lượn vòng quanh, đi theo sau mông một người phụ nữ thì có cảm giác rất không công bằng, người đàn ông nhà họ An phải là một người đàn ông “đầu đội trời, chân đạp đất”, làm sao có thể mất đi khí phách đàn ông trước một người phụ nữ như vậy chứ!

Chủ nghĩa đàn ông trong lòng ông cụ đang nổi lên mãnh liệt.

Bạch Thấm đối với ông cụ nhà họ An đặc biệt rất kiên nhẫn, đối mặt với những lời trách cứ của ông cụ, tất nhiên là không thể thiếu một màn làm nũng giả vờ đáng yêu được: “Ông nội, ông nói như vậy chính là không muốn chúng cháu trở về đây rồi? Nhưng nếu cháu thật sự không về, ông muốn tìm ai người trò chuyện thì tìm ai đây?”

“Ông đường đường là chủ tịch An Thị, còn có thể thiếu người muốn trò chuyện cùng hay sao?” Ông cụ hung hăng trừng hai mắt nhìn Bạch Thấm, tức giận nói.

Đúng vậy, chủ tịch! Ông cụ bây giờ vẫn còn là chủ tịch An Thị, dù đã 72 tuổi, nhưng An Xế Cảnh vẫn giữ chức vụ cao nhất – chủ tịch – chống đỡ, phát huy hào quang cho An thị. Thật ra, nhà họ An cũng không hề lớn mạnh giàu có như người ngoài vẫn tưởng tượng. Nhà họ An đã ba đời đơn truyền (chỉ có một con), mãi đến thế hệ của An Tử Thiên, không dễ dàng gì mới có được một đôi trai gái là hai chị em An Tử Nguyệt, An Tử Thiên. Kết quả ông trời không chiều lòng người, ông cụ nhà họ An còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui gia đình được con cháu quây quần bên gối thì đã phải chịu tang, làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn đã đột ngột cướp đi tính mạng của cha An Tử Thiên, gần nửa năm sau thì mẹ An Tử Thiên cũng mất. Hai lần sự việc ngoài ý muốn An Tử Thiên đều có mặt, tận mắt chính kiến cha mẹ mất, chính vì vậy mà tạo thành ám ảnh tâm lý không thể nào gỡ bỏ, kết quả mắc phải chứng tự bế.

Ông cụ nhà họ An từng âm thầm cảm ơn Bạch Thấm ở trong lòng vì cô đã xuất hiện kịp thời, xuất hiện ngay đúng lúc bệnh tình của An Tử Thiên đang chuyển nặng nhưng vẫn còn kịp cứu vãn, sự xuất hiện của cô đã từng đem lại cho nhà họ An hy vọng.

Nhưng mà sau này Bạch Thấm lại trở nên phản nghịch chống đối, trở nên thù hận An Tử Thiên và nhà họ An, lại làm cho bệnh tình của An Tử Thiên phát triển theo chiều hướng ngược lại, càng ngày càng không ngừng chuyển biến xấu. Chứng kiến cháu trai mình còn chưa hiểu cái gì là tình yêu đã bị chính tình yêu của mình tra tấn đến mức như thế, ông cụ nhà họ An thật sự mong rằng An Tử Thiên không hề gặp được Bạch Thấm thì tốt biết bao, ông tình nguyện nhìn cháu trai của mình cứ chìm đắm trong thế giới của riêng mình cũng không mong anh phải chịu sự tra trấn từ cả bên ngoài lẫn bên trong suốt hơn mười mấy năm như thế.

Cho dù hiện tại bỗng nhiên thái độ của Bạch Thấm thay đổi, nhưng trong lòng của ông cụ vẫn còn băn khoăn như trước, tình cảm đối với Bạch Thấm cũng rất phức tạp.

Trước đây có lẽ Bạch Thấm còn có thể không hiểu rõ, nhưng từ khi cô sống lại đến nay, cô biết thật ra chủ tịch An Thị uy nghiêm mạnh mẽ trước đây lại giống với một lão ngoan đồng*, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, thích so đo, thích ghen tị lại còn cố chấp không chịu thừa nhận.

*Lão ngoan đồng: chỉ những người càng lớn tuổi càng trở nên cố chấp, cứng đầu và trẻ con.

“Ông nội, lúc cháu còn ở trường học, cũng không hề bỏ bê việc luyện thư pháp, còn thường xuyên cùng anh Tử Thiên chơi cờ với nhau, đến lúc đó ông nội cũng có thể chơi cờ với anh ấy rồi, nói không chừng kết quả còn không biết là ai thắng đâu!”

Ông cụ nghe thấy cháu trai vậy mà lại học chơi cờ vây, vô cùng vui vẻ nhếch miệng cười, nhưng lại nghĩ đến Bạch Thấm còn đang ở bên cạnh, lập tức liền nghiêm mặt lại: “Ừ, thằng nhóc thối đó mới học không lâu, nó làm sao có thể thắng ông được chứ? Chẳng lẽ trong lòng cháu, ông cũng đã trở thành một người thần trí không minh mẫn rồi hả? Hừ…!”

Bạch Thấm thấy ông cụ như vậy, không khỏi cười trộm trong lòng: “Lúc chúng cháu ở nhà, mỗi ngày cháu và anh Tử Thiên còn có thể cùng ông tập Thái Cực quyền, cùng ông ra ngoài đi dạo, hoặc là ở nhà đọc sách, luyện thư pháp…”

Mới nói được một nữa, đột nhiên ông cụ lại đứng dậy bỏ đi: “Đi đi đi, mấy người trẻ tuổi các cháu, không chịu đi làm chuyện quan trọng, suốt ngày cứ vây quanh một ông già như ông làm cái gì!” (Maybe: ông cụ An, “chuyện quan trọng” là chuyện gì thế… hihi… ta thiệt là “ngây thơ” a~)

“Vậy được rồi, ông nội, nếu ông đã nói như vậy, hiện tại chúng cháu lập tức quay về thành phố A.” Bạch Thấm giả vờ ra vẻ nhụt chí.

“Trở về đó liền cứ an phận ở nhà đi, cả ngày cứ đi đi về về, còn ra bộ dáng gì nữa!” Ông cụ nhà họ An nghe thấy Bạch Thấm nói như vậy liền nóng nảy, cô đi thì không sao, nhưng cháu trai bảo bối của ông cũng sẽ đi theo, chờ lâu như vậy mới chờ được cháu trai bảo bối về nhà một lần, sao có thể đột nhiên thất bại được chứ.

Bạch Thấm cười tủm tỉm nhìn ông cụ nhà họ An đi xa, không nói lời nào.

Phía sau, người giúp việc già là dì Tôn cười ha ha nói: “Cô Bạch không cần tin mấy lời vừa rồi của ông chủ, ông ấy chính là thích lòng nghĩ một đằng miệng nói một kiểu. Trước đó ông ấy biết được hai người trở về, không biết đã vui vẻ đến mức nào đâu, vậy mà ở trước mặt hai người lại cứ mạnh miệng như vậy.”

“Cháu biết mà dì Tôn. Chính là vì sợ ông ấy ở nhà một mình cô đơn buồn chán, nên chúng cháu mới đặc biệt trở về đây với ông ấy.” Bạch Thấm quay người cười nói với dì Tôn.

Phần lớn thời gian công việc của An Tử Thiên không nặng nề, bởi vậy có rất nhiều thời gian anh ở nhà cùng Bạch Thấm và ông cụ.

Ông cụ vừa lúc liền bắt lấy cơ hội này, lôi kéo An Tử Thiên tập Thái Cực quyền, chơi cờ với mình, thậm chí còn sắp xếp cho anh bài tập luyện thư pháp, mỗi buổi tối đều kiểm tra một lần. Mặc dù Bạch Thấm cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nhưng mỗi ngày vẫn ngoan ngoãn cùng An Tử Thiên hoàn thành bài tập luyện thư pháp.

Mỗi lần kiểm tra, ông cụ vừa luôn phê bình chữ họ viết xấu xí không đáng một đồng, vừa ngấm ngầm cẩn thận cất giữ những bức thư pháp An Tử Thiên viết.

An Trì cầm tài liệu vừa nhận được trong tay, do dự một chút, sau đó gõ cửa phòng của Boss.

Khi An Trì bước đến trước bàn làm việc, An Tử Thiên vẫn còn đang cúi đầu làm việc, một lát sau mới mở miệng:

“Chuyện gì?” Anh vẫn không hề ngẩng đầu như cũ.

An Trì đáp: “Tổng giám đốc An, chỗ bên kia gửi tài liệu đến.”

Anh có chút không hiểu tại sao mỗi ngày Boss lớn nhà mình đều ở cùng một chỗ với Bạch Thấm, nhưng lại vẫn không gián đoạn chuyện điều tra các hoạt động hàng ngày của cô, nếu nói là An Tử Thiên nắm rõ tình trạng mỗi một phút mỗi một giây cuộc sống của cô thì cũng không hề khoa trương, phóng đại một chút nào.

Nhưng mà không hiểu thì sao chứ, dù sao anh cũng cũng đã quen với những loại chuyện như vậy. Nhưng mà nếu như có một ngày Bạch Thấm biết chuyện này, cô ấy sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Nghĩ đến vấn đề này, An Trì lại cảm thấy có chút đau đầu, nhưng mà nếu như An Tử Thiên đã không lo lắng, anh cần gì phải quan tâm nhiều chuyện như thế đâu?

Nghe được An Trì nói như vậy, An Tử Thiên lập tức dừng tay lại, cầm lấy tập tài liệu trong tay An Trì mở ra, lật xem.

An Trì cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh.

“Đi ra ngoài!” Ánh mắt của An Tử Thiên vẫn không hề rời khỏi những trang giấy đang cầm trong tay.

An Tử Thiên thu hồi tầm mắt rất nhanh, xoay người đi ra ngoài.

An Tử Thiên nhìn những đoạn ghi chép ngắn đầy tỉ mỉ những chuyện của Bạch Thấm với người khác, nghĩ đến những kết quả giám sát cuộc sống của cô mà anh thu được trước kì nghỉ hè, Bạch Thấm cười với người đàn ông kia, sắc mặt của An Tử Thiên càng trở nên âm trầm, bàn tay nắm chặt lấy bàn làm việc đến mức gân xanh nổi lên, các đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Nếu như An Trì vẫn còn ở trong văn phòng, nhìn đến tình cảnh này, anh ta nhất định sẽ cảm thấy may mắn vì việc mình vừa bị đuổi ra ngoài là hết sức kịp thời, đã gần một năm rồi An Tử Thiên không hề có loại biểu cảm như vậy, mà nay nó lại xuất hiện.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề áp bức người khác trong văn phòng, liếc mắt nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, An Tử Thiên liền cầm lấy di động, giọng điệu và biểu cảm trên mặt lúc này cực kì khác biệt, vô cùng dịu dàng: “Thấm Thấm.”

“Anh Tử Thiên, anh còn chưa tan làm sao? Nếu như không có gì quan trọng thì anh mau trở về đi, ông nội sắp đuổi em ra khỏi nhà rồi này.” Giọng nói của Bạch Thấm truyền qua điện thoại mang theo một chút ý làm nũng. Từ khi nghỉ hè đến nay, Bạch Thấm vẫn luôn ngây ngốc ở lì hai nơi duy nhất là nhà lớn nhà họ An và công ty, thậm chí ngay cả Lâm Thước Nhạc mời cũng chỉ đồng ý hai lần, sau đó lại không hề ra ngoài cùng cô ấy nữa. Không biết xuất phát từ tâm lí gì, ông cụ nhà họ An đột nhiên lại nói là mỗi ngày Bạch Thấm đều ở trước mặt ông đi qua đi lại khiến ông cảm thấy phiền lòng, vừa rồi còn muốn đuổi cô ra ngoài. Vì thế, ngay cả An Tử Nguyệt, Bạch Thấm cũng nhân cơ hội cô ấy ở nhà mà tố khổ, lại càng không nói đến An Tử Thiên.

“Ừ, anh sẽ về ngay.” Cho dù là cách biệt qua điện thoại di động cũng không ảnh hưởng đến việc anh mỉm cười âu yếm với cô.

Tiếp tục nói vài câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện, nụ cười trên khóe miệng An Tử Thiên cũng biến mất, anh buông tài liệu trong tay xuống, im lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ, thật sự là em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh sao?

Bạch Thấm cảm thấy đêm nay An Tử Thiên có chút kỳ quái, rõ ràng đã hơn 11 giờ đêm mà anh vẫn còn chưa muốn đi ngủ, vẫn còn ở phòng ngủ của cô đến tận bây giờ. Nếu như anh có chuyện gì muốn nói thì đúng ra đã sớm mở miệng rồi, suy nghĩ hơn bốn mươi phút mà vẫn còn chưa đủ sao?

“Anh Tử Thiên, anh không mệt à?” Bạch Thấm nghi hoặc nhìn An Tử Thiên đang đọc sách.

Anh nhìn cô một chút: “Còn chờ một lát nữa.”

Còn chờ một lát là còn chờ đến bao giờ chứ, anh không mệt nhưng em còn muốn đi ngủ mà.

“Anh Tử Thiên, em muốn ngủ.”

“Chờ một lát nữa đi.”

“...”

Anh muốn ở trong này đọc sách em cũng không có ý kiến, nhưng anh có thể buông tay em ra, để em đi ngủ có được hay không chứ?

Bạch Thấm có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không thể thoát khỏi tay anh. An Tử Thiên cực kì cố chấp, nếu như anh đã muốn làm điều gì thì nhất định phải làm được, chuyện này cô hiểu rõ nhất.

Bạch Thấm tựa vào người anh, đang lúc cô đang ngáp đến lần thứ 10, bỗng nhiên An Tử Thiên mở miệng: “Thấm Thấm...”

Bạch Thấm ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn anh, cô đã mệt mỏi đến mức ngáp chảy cả nước mắt.

Sắc mặt của An Tử Thiên rất nghiêm túc, là chuyện gì rất quan trọng hay sao, tại sao vẻ mặt của anh lại thận trọng như vậy?

Đang chuẩn bị mở miệng thì tiếng chuông điện thoại di động bỗng vang lên, Bạch Thấm cảm thấy kỳ quái, đêm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, đã trễ như vậy là ai còn gọi tới?

Còn chưa kịp có động tác gì, An Tử Thiên lại hiếm khi lấy tốc độ cực nhanh nhào qua, ấn nút tắt điện thoại.

“Anh Tử Thiên, anh?” Bạch Thấm càng thêm không hiểu rốt cuộc hiện tại An Tử Thiên đang thế nào.

“Sinh nhật vui vẻ!” Bỗng nhiên An Tử Thiên mở miệng.

Bạch Thấm ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn về phía đồng hồ báo thức trên bàn, hiện tại là đúng thời điểm sang ngày mới: 0 giờ 00 phút, sinh nhật? Hiện tại Bạch Thấm vẫn còn có chút không phản ứng lại kịp, của cô ư?

Lúc này điện thoại lại vang lên, An Tử Thiên lại tắt đi rất nhanh, cũng không cần xem là ai gọi tới.

“Thấm Thấm, sinh nhật vui vẻ!”

Lúc này Bạch Thấm mới khôi phục tinh thần nhìn về phía An Tử Thiên. Hiện giờ anh vừa có chút không yên vừa có chút kích động, bất an lo lắng. Anh đang lo cô vẫn sẽ giống như trước đây sao?

Trước đây, Bạch Thấm không hề tổ chức sinh nhật, bởi vì đây chính là ngày cô gặp được An Tử Thiên, cũng chính là ngày bắt đầu chuỗi ngày tháng bị nhốt trong lồng gian của cô, một ngày xui xẻo đen đủi như vậy thì có gì đáng chúc mừng chứ? Ngay tại ngày sinh nhật của cô, cha mẹ cô mà đưa cô đến nhà họ An để đổi lấy vinh hoa phú quý của bản thân họ, chính vì vậy ngày này đối với cô là một loại châm chọc!

Cho nên mặc dù Bạch Thấm vô cùng hâm mộ những đứa trẻ khác được nhận quà, được ăn bánh ngọt, được nhận lời chúc phúc trong ngày sinh nhật, khi An Tử Thiên tổ chức sinh nhật cho Bạch Thấm chỉ vì muốn cô nở một nụ cười, cô lại vô cùng tức giận, ném thẳng chiếc bánh sinh nhật 3 tầng hương vị đầy cuốn hút, hét to với anh ngay trước mặt mọi người:

“Anh đây có phải là muốn ở trước mặt mọi người nói cho tôi biết, tôi chính là bắt đầu bị anh độc chiếm từ lần sinh nhật ngày đó đúng không?”

Hoa quả cùng bơ đập xuống đất khiến cả phòng tỏa ra hương thơm ngọt ngào, nhưng dường như Bạch Thấm cảm thấy đống hỗn độn như vậy là vẫn chưa đủ, còn tiếp tục hung hăng dẫm lên, khiến cho đôi giày cô đang đeo dính đầy bơ của bánh kem cũng không thèm quan tâm:

“Anh giả bộ tốt bụng muốn tổ chức sinh nhật cho tôi, hay thật ra là muốn tuyên bố rằng cở đời này tôi đều sẽ bị tên biến thái là anh cầm tù mãi cho đến chết?”

Mà dường như lần đó Bạch Thấm đã chiến thắng, từ đầu đến cuối An Tử Thiên chỉ im lặng nhìn mặt đất không nói chuyện, mà ngay lúc ông cụ nhà họ An giận giữ mắng mỏ, cô lại trào phúng mà kiêu ngạo giẫm lên mặt đất dính đầy bơ rời đi.

Từ đó về sau, trong cuộc đời của cô tuyệt đối không còn xuất hiện loại chuyện chúc mừng sinh nhật như vậy nữa.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom