• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sống lại yêu An Tử Thiên (1 Viewer)

  • Chương 19~20

Chương 19: Trình Việt Vũ

Hiếm khi được nghe giáo sư Lê khen ngợi, cho dù là Bạch Thấm cũng không tránh khỏi vui mừng, sự nghiêm túc của mình có thể được giáo sư Lê tán thưởng, đây là chuyện đầu tiên khiến cô vui vẻ kể từ sau khi giận dỗi với An Tử Thiên.

Sau khi khai giảng, nhìn thời khoá biểu biết được thầy giáo dạy môn chuyên ngành của học kỳ này là giáo sư Lê thì cô cũng rất hưng phấn, nếu như có thể được vị giáo sư đức cao vọng trọng trên thương trường này ưu ái, vậy sẽ trợ giúp khá nhiều cho tương lai của cô đó! Bắt đầu từ đó, chỉ cần giáo sư Lê có tiết thì Bạch Thấm đều biển hiện vô cùng nghiêm túc, không tích cực phát biểu giống như những người khác, nhưng khi cô phát biểu sẽ khiến cho đôi mắt của giáo sư Lê sáng lên. Sau lần hiểu rõ bài tiểu luận đó, Bạch Thấm thật sự cảm tạ đề tài tự do của giáo sư, có tâm cơ khác, chọn một khái niệm về hệ thống quản lý thương mại mà vài năm sau mới có người đưa ra. Cô còn cố ý dùng ngôn ngữ giống như học sinh tiểu học viết ra quy luật, mặc dù là ngôn ngữ của trẻ con nhưng vẫn để cho giáo sư liếc mắt một cái là nhìn thấu được nội dung trong đó. Giáo sư vốn có ấn tượng sâu sắc với cô, từ đó càng thêm coi trọng cô hơn.

Không có kiến thức chuyên môn, nhưng mà có tư duy tốt, ý tưởng hay thì còn sợ người học sinh đó không ưu tú à. Có ngư cụ (dụng cụ đánh bắt cá) có cá lớn, chỉ là không có kỹ xảo câu khéo léo mà thôi, đợi một thời gian nữa, học được kỹ xảo thì dĩ nhiên sẽ câu được cá lớn.

Bạch Thấm hiểu rất rõ đạo lý đó, giáo sư Lê thích nhất không phải là sinh viên có kiến thức chuyên môn giỏi, mà là người có tư duy có ý tưởng và nhiệt tình với chuyên môn, cho nên cô phải trúng chỉ bằng một kích.

"Cám ơn giáo sư, em sẽ nỗ lực!"

"Chương trình học trong năm đầu không phải quá nhiều, ngoài giờ học thì chắc e sẽ khá rảnh rỗi nhỉ. Thầy tìm vài việc cho em làm nhé?" Giáo sư Lê thấy hai mắt Bạch Thấm sáng ngời, ông vẫn khá hưởng thụ sự sùng bái của sinh viên với mình, vẻ mặt dĩ nhiên càng thêm ôn hòa rồi.

"Giáo sư mà bảo em làm thì cho dù có bận bịu em cũng bớt chút thời gian đi làm." Mặc dù giáo sư Lê không nói cụ thể là làm gì, nhưng Bạch Thấm cảm giác nhất định là chuyện tốt, liền cười híp mắt vuốt mông ngựa.

"Em học được cách nịnh nọt người khác từ bao giờ vậy?" Giáo sư Lê có chút kinh ngạc, tính tình của Bạch Thấm luôn luôn lạnh nhạt, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là cô nhóc mới mười mấy tuổi, sao có thể lạnh mặt suốt được chứ?

"Dưới quyền thầy có một cậu tiến sĩ tên là Trình Việt Vũ, gần đây đang chuẩn bị luận án tiến sĩ, em đến giúp việc cho cậu ta đi. Thế nào, có đồng ý không?"

"Đồng ý, tại sao có thể từ chối ạ, cám ơn giáo sư đã quan tâm em!" Bạch Thấm vội vàng tỏ vẻ mình rất sẵn lòng làm chuyện này. Cô hiểu rất rõ, tiến sĩ thực tập chuẩn bị luận văn vốn không cần người khác đến giúp một tay, giáo sư Lê là cố ý tạo ra cơ hội đó để quan tâm cô.

"Tôi cảnh báo trước, mặc dù chỉ là giúp việc, cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng em cũng không được lơ là, phải nghiêm túc bất kể việc lớn nhỏ mới có thể học được nhiều thứ hơn. Tôi sẽ tìm Trình Việt Vũ để hỏi thăm tình hình, nếu em có chút lười biếng, đến lúc đó bị mắng thì đừng trách tôi không nhắc nhở em!" Giáo sư Lê thấy Bạch Thấm đáp ứng tích cực như vậy, nghĩ đến tình hình gần đây liền rất vui mừng, tâm tính bền bỉ mới có thể đạt được thành tựu.

"Xin giáo sư yên tâm, em sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mà đàn anh giao phó, nhất định sẽ không khiến giáo sư thất vọng." Bạch Thấm cung kính nói.

"Ừ, đi theo Trình Việt Vũ thì cố học tập thật tốt, cậu ta là một sinh viên xuất sắc, em sẽ học được nhiều được bổ ích từ cậu ta." Nhìn thấy sinh viên nghiêm túc cam đoan với mình như vậy, vẻ mặt vừa nghiêm khắc giờ lại trở nên hiền từ.

"Chuyện quan trọng nhất bây giờ là em phải nghiêm túc học tập, không cần phân tâm vì những chuyện vô nghĩa ở bên ngoài.-=-=-lelequyuuydooonnn-=- Em phải nhớ thật kỹ sự đời là thật thật giả giả, đơi sau này em thành công thì người khác đương nhiên sẽ không dám coi thường em." Mấy ngày nay, cho dù không hay nghe chuyện bên ngoài nhưng ông vẫn nghe lọt vài lời đồn thổi, tình cảnh của Bạch Thấm chắc cũng chẳng dễ chịu.

Đối với người con gái mà nói thì thanh danh là quan trọng nhất, ông còn hơi lo lắng Bạch Thấm sẽ không chịu nổi những chuyện này, hôm nay đặc biệt lên lớp liếc qua, thấy cô bình an vô sự giống như không bị ảnh hưởng, lúc này mới yên lòng, càng thêm hài lòng với cô sinh viên thông mình này. Bây giờ trẻ con đều được nuông chiều từ bé, gặp chuyện liền dễ dàng hốt hoảng, nhưng ông rất hài lòng với tình cách kiên cường của Bạch Thấm. Đứa bé biết chịu đựng những đả kích thì ngày sau mới có thể vô cùng tỏa sáng.

Nghe được giáo sư Lê nói lời quan tâm, trong lòng Bạch Thấm ấm áp hẳn lên.

"Em sẽ nhớ kỹ lời giáo sư nói, cảm ơn thầy đã quan tâm, em sẽ nghiêm túc nỗ lực học tập. Thầy cứ yên tâm đi, những chuyện nhỏ nhặt kia sẽ không ảnh hưởng gì tới em đâu!" Nói xong, cô tràn đầy tự tin nhìn giáo sư Lê.

Giáo sư Lê gật đầu một cái, nói: "Ừ, em hiểu là tốt rồi."

Nói xong, cầm túi tài liệu ở trên bàn lên, dặn dò: "Em mang những tài liệu này đến phòng nghiên cứu 306 đi, Trình Việt Vũ đang chờ ở đó, hai đứa có thể làm quen trước, tìm hiểu một chút xem sau này em có thể giúp được những gì."

Cô nhận túi tài liệu giáo sư đưa tới, nói: "Vâng, em sẽ mang qua đó, nếu giáo sư không còn chuyện gì thì em đi trước ạ."

"Em đi đi, tôi còn phải đi tham dự một buổi toạ đàm, cũng sắp phải đi rồi."

Sau khi lễ phép tạm biệt giáo sư Lê, Bạch Thấm không nhanh không chậm đi tới phòng nghiên cứu 306, cửa phòng khép một nửa, cô lễ phép gõ cửa, liền nghe được tiếng nói ở bên trong.

"Mời vào."

Giọng nói trong trẻo, Bạch Thấm nghĩ người đàn ông này không ca hát mà tiếng lại vang trong, cũng không tệ lắm.

Đi vào bên trong, người đàn ông tốc ký xong vừa khéo cũng đặt cây bút trong tay xuống ngẩng đầu lên, thấy Bạch Thấm, cởi mở nhe răng cười một tiếng. Bạch Thấm thấy người đàn ông ngẩng đầu cũng nhìn rõ ràng bộ dạng của anh, hơi sửng sốt một chút.

Mắt trong mày khéo, vài sợi tóc rối che đi đôi mày rậm, sống mũi rất đẹp, ngũ quan có vẻ rất lập thể, hé môi, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, rất tuấn tú. Rất giống với dáng vẻ sau khi Triệu Ngạn Bân trưởng thành mà cô đã tưởng tượng ở kiếp trước. ,.,,,l3,..,qu,,..uuy..,d00n,,,nn...Vừa có diện mạo tuấn lãng rực rỡ như ánh mặt trời vào thuở thiếu niên, phóng khoáng ngông ngênh, tư thái tự do, vừa có bao dung, ôn hòa, trầm ổn, sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

"Xin chào, cô là?"

Cô bị tiếng nói của anh kéo suy nghĩ về thực tại.

"Xin chào, tôi là Bạch Thấm, là giáo sư Lê bảo tôi qua đưa tài liệu cho anh."

"A, Bạch Thấm, thì ra cô phụ tá nhỏ mà giáo sư Lê tìm cho tôi lại là một đại mỹ nữ cơ đấy!" Ý cười trên mặt đối phương càng thêm nồng đậm.

"Mặc dù cô đã biết, nhưng tôi vẫn nên tự giới thiệu một chút nhỉ. Xin chào, tôi là Trình Việt Vũ, rất hân hạnh được biết cô, cô gái xinh đẹp." Nói xong còn làm một động tác cúi người rất tiêu chuẩn với Bạch Thấm.

Ống tay áo anh tùy tiện cuốn lên và cổ áo hơi mở làm ra hành động này khiến Bạch Thấm vui vẻ nở nụ cười, phối hợp đáp lễ: "Thật may là hôm nay tôi mặc váy, nếu không sẽ rất thất lễ. Xin chào, thân sĩ!" Bạch Thấm có ấn tượng khá tốt với vị đàn anh mới quen này, cô rất dễ dàng cảm nhận được sự thân thiện của anh.

"Xem ra 'mỹ nhân băng giá' trong truyền thuyết cũng không lạnh lùng đâu, hay là sức hút của tôi quá lớn khiến cho cô gái xinh đẹp vừa gặp đã thương chăng?"

"Tôi nghĩ, có lẽ do hôm nay tâm tình của cô ấy không tệ." Bạch Thấm mỉm cười nói, đưa tài liệu trong tay qua.

"Hả? Có thể chia sẻ một chút với tôi không?" Trình Việt Vũ nhận lấy túi giấy, hỏi.

"Cô ấy vừa quen một vị thân sĩ đẹp trai."

"Nhưng vị thân sĩ đẹp trai lại bỏ lỡ một vị tiểu thư xinh đẹp." Vì muốn tăng thêm tính chân thật cho những lời này, chẳng những giọng nói của người đàn ông mang theo mất mát, mà vẻ mặt cũng biến thành buồn khổ không dứt.

"Hả?" Bạch Thấm nghi ngờ nhìn đối phương.

Trình Việt Vũ liếc qua tay cô, đầy thiện ý cười nói: "Chiếc nhẫn đính hôn 'Nhà Eva' rất đẹp, tiểu thư xinh đẹp thoạt nhìn rất hạnh phúc! Quả nhiên là không thể tin lời đồn đãi được!"

Bạch Thấm nghe xong hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình, một chiếc nhẫn tinh sảo đeo ở ngón giữa. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Trình Việt Vũ, mỉm cười, nói: "Đàn anh đúng là tinh mắt, người khác sẽ không chú ý đến đâu."

Cô biết đây là Trình Việt Vũ cố ý chỉ ra, Eva là một tập đoàn thiết kế đồ trang sức rất có danh tiếng trên thế giới, trong đó thiết kế nhẫn là nổi tiếng nhất,-£.><><€...- rất được các đôi tình nhân yêu thích. Bởi vì là tác phẩm thuần thủ công,-q-{Qu4}-uuyy- thành phẩm hạn chế, không phải cứ có tiền là mua được, cho nên nhẫn của Eva cũng là tượng trưng cho thân phận.- đôn0n—n0nn- Điều này giống như nói rõ: anh không tin vào lời đồn trong trường mà là tin cô.

"Ha ha, tôi chỉ cảm thấy khá hứng thú với mẫu thiết kế của Eva mà thôi, thấy chiếc nhẫn của cô rất giống với phong cách của họ, đoán mò thôi." Trình Việt Vũ thản nhiên nói.

"Tôi cũng rất ưa thích chiếc nhẫn này." Cô xoa nhẹ ngón giữa, có lẽ là vì nhìn chiếc nhẫn mà nghĩ tới An Tử Thiên, cũng có lẽ là vì hành động của Trình Việt Vũ, nên Bạch Thấm cảm thấy rất uất ức.

Sau khi sống lại, lần đầu tiên chạy tới phòng làm việc tìm anh, hung hăng khóc lớn một trận, chưa kịp làm gì thì đã ngủ mất, lúc tỉnh lại liền phát hiện trên tay dư ra đồ vật nhỏ này. Cô chưa từng quên trong lúc vô tình phát hiện chiếc nhẫn này đeo vào tay mình thì trong lòng không tự chủ được mà sinh ra vui mừng và có chút ngọt ngào. Anh Tử Thiên của cô đó, có lẽ đến đời sau cũng không tìm được một người cố chấp yêu cô giống như anh nữa. Lỡ bỏ qua buổi lễ đính hôn, hiện tại cô cũng muốn bổ sung, muốn trả nợ cho An Tử Thiên, nghiêm túc đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của anh, chiếc nhẫn đính hôn của nam giới vừa đơn giản mà phóng khoáng sẽ an vị trên tay anh.

"Như vậy mới hoàn chỉnh, tại sao chỉ có một mình em đeo nhẫn đính hôn chứ."

Cô cười thoải mái, lúc chuẩn bị thu tay về thì đột nhiên bị An Tử Thiên nắm lấy, cô có hơi lo lắng, lúc này có phải nên nói vài lời êm tai không? Nhưng cô muốn nói gì, nói thế nào thì thật sự không thốt ra được . . . . .

Ngẩng đầu nhìn về phía An Tử Thiên, anh vậy mà bất động, cố sức nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay. Nhìn thấy bộ dạng đó của An Tử Thiên, không biết vì sao cô đột nhiên đỏ mặt.

Thật sự muốn gặp anh quá, Bạch Thấm chợt rất muốn nhìn thấy An Tử Thiên. Giận dỗi anh nhiều ngày như vậy, cô không có nổi một bữa ăn, giấc ngủ ngon, tự khi nào mà cô đã có thói quen hôn hôn trước khi đi ngủ, mỗi bữa cơm phải có anh bên cạnh làm bạn, quen hương vị đồ ăn do anh làm. . . . . . Lúc nào thì cô đã có thói quen anh theo sát cuộc sống của mình, quen với sự nuông chiều của anh thế....

Dòng suy nghĩ bị tiếng chuông di động cắt đứt, Bạch Thấm áy náy xin lỗi Trình Việt Vũ: "Thật xin lỗi, tôi nhận điện thoại đã." Mà đối phương thì hiền hòa làm ra động tác 'Cô cứ tùy ý'.

Cô lấy di động ra nghe. Di,,ennn,,,dan000,,,nn....£⋆e
2665.png
L€quᵩ
2663.png
Qu4♫♪Ð
2666.png
⋆Ø
2665.png
n.....

"Lâm Mặc à."

"Bạch Thấm, tôi vừa khám bệnh cho An Tử Thiên xong."

"Tôi biết rồi, hôm nay là ngày anh ấy tái khám." Mỗi lần An Tử Thiên đến tái khám ở chỗ của Lâm Mặc thì Lâm Mặc sẽ gọi điện thoại báo cho Bạch Thấm, hai người sẽ trao đổi về tình trạng của anh.

Bạch Thấm vừa nói vừa đi ra bên ngoài. Mặc dù có ấn tượng khá tốt với Trình Việt Vũ nhưng dù sao cũng là lần đầu quen biết, vẫn không nên để anh ta nghe thấy những chuyện riêng tư này.

"Kết quả không tốt như lúc trước, tôi cảm giác hôm nay hơi khó khai thông cho anh ta, anh ta không đồng ý nòi gì với tôi cả. Tôi hỏi An Trì, anh ta cũng nói mấy ngày nay trạng thái của An Tử Thiên không tốt lắm. Cô có cảm giác như thế không?" Lâm Mặc có chút nghi ngờ, không phải tình trạng đang dần tốt lên sao, tại sao hiện tại lại xảy ra tình trạng này?

"......Hai hôm trước chúng tôi có cãi nhau, hai ngày nay chúng tôi vẫn chưa nói chuyện lại." Do dự một hồi, Bạch Thấm mới nói.

"Cái gì? Hai người cãi nhau hả?" Ngay cả Lâm Mặc luôn luôn bình tĩnh cũng thấy rất kinh ngạc.

"Tôi biết mà, cũng chỉ có cô mới có thể ảnh hưởng đến anh ta thôi. Chuyện gì xảy ra vậy? Bạch Thấm, chẳng lẽ cô quên mất ban đầu cô đã nói gì ở trước mặt tôi hả?"



Chương 20: Nếu như là anh.

Trước kia Bạch Thấm quá hung dữ đã khắc sâu ấn tượng với Lâm Mặc rồi, cho nên, theo bản năng Lâm Mặc liền cho rằng Bạch Thấm đã làm gì đó khiến An Tử Thiên bắt đầu quay về trạng thái lúc trước, có lẽ, tình huống thậm chí còn có thể tệ hơn nữa.

"Chúng tôi không có cãi nhau, chỉ là giận dỗi mà thôi." Nghe lời tra hỏi của đầu bên kia, không biết vì sao Bạch Thấm lại có chút chột dạ. Chỉ là giận dỗi mà thôi, đây đâu tính là cãi nhau chứ.

"An Tử Thiên vĩnh viễn sẽ không cãi nhau với cô." Im lặng một lúc, Lâm Mặc đáp lại lời giải thích của Bạch Thấm bằng một câu như thế.

Bạch Thấm ngây ngẩn cả người.

An Tử Thiên vĩnh viễn sẽ không cãi nhau với cô.

Anh sẽ mãi mãi không có chút bất mãn nào với cô, mãi mãi luyến tiếc đặt một chút tức giận lên người cô. Trước khi sống lại, mỗi một lần gọi là tranh cãi đều là tự bản thân công kích anh mà thôi.

Cuộc sống sau khi sống lại trôi qua quá thuận lợi, bất tri bất giác liền quên mất những ký ức kia. Ngẫm lại, hiện tại bản thân lại muốn dùng cách thức này để dẫm vào vết xe đổ của đời trước ư? Đời trước lấy danh nghĩa hận để tổn thương anh, đời này lại lấy danh nghĩa yêu để tổn thương anh.

Cô hối hận không dứt, ở trong lòng hung hăng trách mắng mình.

Rời khỏi chỗ của Trình Việt Vũ, Bạch Thấm nhấn số di động của Triệu Ngạn Bân để hẹn gặp mặt anh ta.

Triệu Ngạn Bân nhận được điện thoại hẹn gặp của Bạch Thấm liền vô cùng vui mừng. –ll,,e..ele...Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại hẹn mình gặp mặt, -qu,...uy..,uy.. như vậy chẳng phải chứng tỏ bản thân cũng có chút vị trí trong lòng cô sao! –do,,..n,,,nnnn-

Lúc anh ta đến quán cafe ước định, liếc mắt liền thấy cô gái mà mình thầm yêu đã lâu đang yên tĩnh ngồi một góc, cúi đầu nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê trong tay. Khoảng cách hơi xa nên không thể thấy rõ vẻ mặt cô, có lẽ cô đang suy nghĩ chuyện gì đó đến mất hồn, nên một hồi lâu vẫn không hề đổi động tác. Ngọn đèn trên tường hắt ra ánh sáng dịu dàng bao quanh cô tạo thành một vòng sáng mông lung, giờ phút này, Triệu Ngạn Bân cảm thấy tương lai sẽ không thể tìm được một cô gái nào khiến anh ta động tâm như Bạch Thấm trên thế giới này nữa.

Bước từ từ đến trước mặt cô, không một tiếng động ngồi xuống đối diện cô, Triệu Ngạn Bân im lặng, chỉ tham lam ngắm nhìn khuôn mặt tinh tế của cô gái ở trước mắt.

Bị bóng râm bao phủ kéo suy nghĩ về, Bạch Thấm ngẩng đầu thấy Triệu Ngạn Bân ngồi ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm, Bạch Thấm hơi sửng sốt, liền nghĩ tới An Tử Thiên. Anh thích nhất chính là chẳng làm gì mà chỉ lẳng lặng nhìn cô, ăn cơm đến một nửa thì sẽ dừng lại nhìn cô, lúc đọc sách chỉ nhìn sơ qua rồi lại dời ánh mắt sang cô. Nửa đêm tỉnh ngủ anh sẽ len lén đến phòng cô, vịn mép giường nhìn cô, nhìn một lúc thì ngủ mất tiêu. Ngày hôm sau cô vừa mở mắt đã nhìn thấy anh thì hôm đó tâm tình sẽ rất tốt.

Làm thế nào đây, anh Tử Thiên, rất nhớ anh đó!

"Em chờ lâu chưa?" Thấy Bạch Thấm nhìn mình, Triệu Ngạn Bân có chút ngượng nghịu.

"Không đâu, tôi cũng vừa đến thôi." Bạch Thấm phục hồi tinh thần, đáp lại.

Gần đây Mễ Nhạc thường trách mình hay ngẩn người, hình như đúng là có việc này nhỉ.

"....Không nghĩ tới em lại chủ động hẹn gặp anh, anh rất bất ngờ song cũng rất vui vẻ!" Triệu Ngạn Bân có chút kích động nói.

Bạch Thấm lại lần nữa thu hồi ánh mắt có chút mông lung của mình, nhìn về phía Triệu Ngạn Bân, cảm thấy mới một thời gian không gặp, dường như mình đã hơi quên mất dáng vẻ của anh ta rồi.

"Hẹn anh tới là vì cần nói rõ ràng một số việc với anh." –di.,>><.ieenn,,,...da,,,,,annda,,,N////Le/.l3,,><>,..,.,qu4yqy.....do00n-

Triệu Ngạn Bân sửng sốt, đột nhiên có chút hoảng hốt khi thấy ánh mắt của Bạch Thấm, trực giác khiến anh ta không muốn nghe Bạch Thấm nói tiếp. Anh ta cảm giác nếu để cho cô tiếp tục nói thì về sau mình sẽ không thể tham dự vào cuộc đời cô được nữa.

"A, đúng rồi, đã có kết quả của cuộc thi diễn thuyết rồi đấy, anh đứng hạng nhất đó, em không định chúc mừng anh sao?"

"Triệu Ngạn Bân."

"Anh nghe nói em cũng tham gia, nhưng tại sao vào lúc tranh tài, anh không nhìn thấy em đâu? Đã có chuyện gì......"

"Triệu Ngạn Bân!" Bạch Thấm lên giọng, rốt cuộc cắt đứt tiếng lải nhải không ngừng của anh ta.

"Anh hãy nghe tôi nói trước, đừng mở miệng nữa."

"Bạch Thấm, đừng nói nữa được không, đừng tàn nhẫn với anh như thế."

Bạch Thấm nghe ra được trong giọng nói của Triệu Ngạn Bân đang đè nén sự bi thương.

"Triệu Ngạn Bân, xin hãy nghe tôi nói." Bạch Thấm không dừng lại, nghiêm túc lặp lại một lần nữa, tay cầm thìa liền hơi dùng thêm sức.

"Gần đây tâm trạng tôi không tốt lắm, bởi vì tôi và chồng chưa cưới có một chút mâu thuẫn. Lý do là tôi khuyên anh ấy thu hồi quyết định thu mua công ty Đông Thành nhưng anh ấy không đồng ý. Anh ấy cho rằng có người đang mơ tưởng vợ chưa cưới của mình nên phải nhận chút báo ứng, để cho người đó hiểu, không phải là đò của mình thì đừng nhòm ngó. Tôi nói cho anh ấy biết tôi đã dứt khoát từ chối người đó, anh ấy không nên nhẫn tâm phá hủy sự nghiệp của người ta như vậy. Chồng chưa cưới của tôi rất cố chấp, tôi nhất thời xúc động đã nói vài câu nặng lời, sau đó hai chúng tôi vẫn im lặng cho đến bây giờ."

Nhìn thoáng qua Triệu Ngạn Bân đang khiếp sợ, Bạch Thấm tiếp tục nói: "Hẳn là anh cũng biết, gần đây gia đình anh ở trong tình trạng nguy hiểm như thế đều là do một tay anh tạo thành. Tôi đã từ chối anh rồi, rốt cuộc anh còn đang chờ mong điều gì nữa?" Bạch Thấm nói rất nặng nề, thậm chí là rất vô tình, cô đã suy nghĩ cẩn thận, ngoại trừ An Tử Thiên thì cô chẳng cần phải mềm lòng với bất cứ ai cả.

"Hôm nay tôi hẹn anh tới chính là muốn nói, bắt đầu từ hôm nay chúng ta không cần gặp nhau nữa, về sau xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu như có một ngày nhìn thấy tôi thì xin hãy tránh thật xa. Chắc anh sẽ không muốn công ty do cha mẹ anh nỗ lực xây dựng hơn nửa đời người bị phá hủy trong chốc lát chứ? Tôi cũng không hy vọng vì một người không liên quan mà tôi và chồng chưa cưới sinh ra mâu thuẫn, làm thương tổn tình cảm giữa chúng tôi. Anh ấy là người đàn ông duy nhất mà tôi yêu suốt đời này."

Cô muốn nói cho anh ta biết, chỉ cần anh ta không chủ động xuất hiện trước mặt cô thì công ty nhà anh ta sẽ bình yên ngay.

Bạch Thấm ăn nói vô tình, hành động cũng lưu loát, nói xong lời nên nói liền bỏ qua vẻ mặt đau đớn và phẫn nộ của Triệu Ngạn Bân, dứt khoát đứng dậy rời đi.

"Em dựa vào đâu mà có thể xác định cả đời này chỉ yêu chồng chưa cưới của mình, em dựa vào đâu mà chắc chắn cả đời này anh ta sẽ không thay lòng." Lúc nói những lời này, giọng điệu của ♫Triệu Ngạn Bân thậm chí đã có ý: cô vô tình thì tôi cũng độc ác châm biếm.

Bạch Thấm chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nói: "Bởi vì tôi chính là lẽ sống của anh ấy." Mặc kệ người phía sau sẽ phản ứng ra sao, giờ phút này cô chỉ muốn mau chóng về nhà, anh đang ở trong nhà chờ cô đấy.

Trở về nhà, vừa mở cửa liền thấy An Tử Thiên bê một đĩa quả anh đào đã rửa sạch sẽ đi về phía ghế sofa trong phòng khách. =.= l
2665.png
£
2665.png
€-.- Sau bữa tối, thỉnh thoảng Bạch Thấm cũng xem TV, xem được một nửa liền thèm ăn thứ gì đó, An Tử Thiên không cho cô ăn quà vặt, mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị một vài đĩa trái cây đã rửa sạch,-q4-,.,quᵩ..,.- Qu4.,..- thậm chí là cắt gọn gàng đặt ở đâu đó cho Bạch Thấm đỡ thèm. Mặc dù, mấy ngày nay Bạch Thấm giận dỗi không nói chuyện với anh, -Do-do./.n⋆
2665.png
ĐØn
2663.png
♪ - nhưng vẫn không làm gián đoạn thói quen thường ngày của anh, chẳng qua là hai người biến thành một người mà thôi.

An Tử Thiên không ngờ Bạch Thấm sẽ về sớm như vậy, bình tĩnh đứng lại, hai người chỉ im lặng nhìn nhau. An Tử Thiên quay đầu thu hồi tầm mắt, bước về phía trước, đặt đĩa quả anh đào đõ thẫm vừa rửa sạch sẽ ở chỗ cố định.

Anh đột nhiên cảm thấy eo mình bị ôm chặt, có thứ gì đó dán trên lưng, thân thể anh cứng ngắc, nghe rõ giọng nói của Bạch Thấm.

"Anh Tử Thiên......"

An Tử Thiên không biết mở miệng nói chuyện thế nào, cô ấy tha thứ cho mình rồi sao? Rốt cuộc cũng nguyện ý nói chuyện với mình sao? An Tử Thiên vẫn không nhúc nhích.

Người phía sau đã vòng đến trước mặt, đôi tay vẫn ôm eo anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uất ức lên nhìn anh, khẽ nói: "Anh Tử Thiên không để ý tới em sao?"

Lúc này anh mới có phản ứng, vươn tay ôm chặt Bạch Thấm, khẽ gọi: "Thấm Thấm"

Tâm trạng hoảng loạn mấy ngày qua giờ mới yên ổn lại, có trời mới biết anh hối hận thế nào vì hôm đó nhất thời bị kích động mà nói lẫy. Bạch Thấm đã phớt lờ anh mấy ngày rồi, thậm chí suýt chút nữa anh cũng bắt đầu hoài nghi hai người ở cùng nhau chỉ là một giấc mộng, hiện tại tỉnh mộng, bọn họ lại sắp như trước rồi.

"Anh Tử Thiên, em đã nói rõ với Triệu Ngạn Bân rồi, về sau sẽ không gặp mặt anh ta nữa, sau này người kia sẽ không bao giờ quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa." Nhận được sự đáp lại của An Tử Thiên, Bạch Thấm mới nở nụ cười.

"Nếu như là anh Tử Thiên thì em đều có thể nhân nhượng."

An Tử Thiên cảm thấy chuyện duy nhất mình có thể làm ngay bây giờ là dùng sức ôm chặt cô gái ở trong ngực, ôm thật chặt, ai cũng đừng nghĩ cướp đi cô gái chỉ thuộc về riêng anh.

Anh cố chấp muốn thu mua công ty Đông Thành, nói cho cùng chẳng qua là vì nội tâm xấu xí và ghen tỵ của chính mình mà thôi. Anh ghen tỵ tên Triệu Ngạn Bân đó đã cùng Thấm Thấm vượt qua ba năm học cấp 3, còn anh thì không tồn tại trong ba năm đó. Ghen tỵ trong ba năm đó, Triệu Ngạn Bân đã hấp dẫn ánh mắt của cô từng chút từng chút một, thậm chí suýt chút nữa khiến cô ái mộ, suýt chút nữa đã khiến anh mất đi người con gái mình yêu nhất.

Anh có ham muốn chiếm hữu đến đáng sợ, mười mấy năm qua, cho dù có ở chung một phòng thì cô vẫn gạt bỏ anh ra khỏi cuộc sống của cô, trừ những lúc ở nhà họ An, anh đều không thể ở bên cạnh cô.-. _.le..,.l3.,L.qu...u4y...do,0,0n- Cố gắng thay đổi tình trạng này, nhưng đổi lấy kết quả là cô quyết liệt tự tổn thương mình. Vì vậy, anh đổi sang một cách khác, mặc dù không thể ở bên cạnh cô nhưng anh đều nắm rõ mọi hành động của cô. Âm thầm giải quyết những người mơ tưởng cô, dạy dỗ những kẻ nói xấu cô, cuộc đời của cô vẫn bị anh dùng những hành động đáng sợ đó để xâm nhập vào mà cô chẳng hề hay biết.-lqlqdonn-..,.- Cho dù là hiện tại, anh có thể ôm trọn cô vào lòng nhưng những hành động đó vẫn được tiếp tục không ngừng.

Tất cả đều do ham muốn chiếm hữu tham lam của anh quấy phá, mà Thấm Thấm của anh lại chẳng biết gì cả, ngược lại còn từng bước thỏa hiệp với hành động ích kỷ của anh.

Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói mang theo vẻ khàn khàn vốn có: "Nếu như có một ngày anh làm ra chuyện khiến em rất tức giận, rất tức giận thì em sẽ làm sao?"

Bạch Thấm mỉm cười duỗi ngón tay thon lướt qua gương mặt An Tử Thiên, cuối cùng dừng lại ở bên môi anh.

"Anh Tử Thiên muốn tổn thương em à?"

Hô hấp của người đàn ông lập tức rối loạn, vội la lên: "Không thể nào!" Cả đời này anh sẽ không thể làm tổn thương em!

Hôn nhẹ khóe môi anh, tâm tình của Bạch Thấm rất vui vẻ, liền nói: "Nếu như là anh Tử Thiên thì không sao cả." Em tin tưởng anh vĩnh viễn sẽ không thương tổn em!

* * *
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom