• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công công (1 Viewer)

  • Chương 1+2

Chương 01【 Ai ngờ trời không chiều lòng người, lão thần y còn chưa kịp truyền hết sở học cả đời cho cô đã ngoẻo mất rồi.】

Cô vốn là một ‘trạch nữ’ ở thành phố, lúc rảnh thích đọc tiểu thuyết và chơi trò chơi. Kết quả cô đột nhiên xuyên, ngay cả cô cũng không hiểu vì sao mình xuyên. Ngày đó, cô đang băng qua đường, một chiếc BMW lao như bay về phía cô. Cơ thể đau nhói, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh. Khi cô tỉnh lại, liền nhìn thấy một ông cụ râu bạc cười tủm tỉm nhìn cô nói: “Cô nương, tỉnh rồi à?”

Sau này ở chung, cô mới biết hóa ra ông cụ là thần y nơi này. Kiếp trước cô cũng học trung y, đến đây không có chỗ đi, liền ở lại giúp ông cụ quản lý thảo dược. Ông cụ kia thấy cô biết y lý, liền ‘ép buộc’ truyền cho cô sở học cả đời ông. Cô càng thêm buồn rầu, kiếp trước bị cha mẹ bắt học trung y mình không có hứng thú, nay lại bị ông cụ này bắt học tiếp, hơn nữa còn thâm ảo hơn ở trường. Cô khóc không ra nước mắt, nhưng vì ăn nhờ ở đậu không thể không nhịn.

Ai ngờ trời không chiều lòng người, lão thần y còn chưa kịp truyền hết sở học cả đời cho cô đã ngoẻo mất rồi. Ngày đó ông đi hái thuốc, không cẩn thận té núi chết. Chưa kịp dặn dò lại gì đã thăng thiên. Cô về nhà, lục tung lên mới phát hiện lão thần y này ngoại trừ một đống sách trong mật thất thì không còn gì khác. Quan trọng hơn là, cả gia tài của cô cũng chỉ còn lại có mấy lượng bạc, nếu cứ tiếp tục thế này cô chẳng mấy chốc sẽ chết đói mất. Đã đến nước này, cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lấy danh thần y xuống núi hành y tế thế, nhân tiện kiếm chút tiền.

Cô tới thành nhỏ dưới chân núi, người nơi này cũng biết danh thần y, đương nhiên cũng biết cô là đệ tử duy nhất của ông ấy, thế nên tiếp đón cô rất long trọng. Nhưng trong thành nhỏ cũng không có quan lại quyền quý, càng không có bệnh gì khó chữa, cho nên thu nhập của cô cũng chẳng khá khẩm là bao.

Cô nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, thần y trên TV chẳng phải luôn gặp được nhân sĩ giang hồ vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm thuốc sao? Nếu như không nhận chữa còn quỳ trước cửa ba bốn ngày, chữa khỏi thì hậu tạ một khoản kếch sù.

Cô ở dưới chân núi giơ bảng hiệu trị bệnh cứu người không hề gặp được cái gọi là ‘nhân sĩ võ lâm thần bí’, trái lại còn bị con trai độc nhất của Huyện thái gia làm phiền. Công tử này óc toàn bã đậu, mỡ mập nung núc, vừa thấy cô liền muốn mang về làm tiểu thiếp thứ sáu của hắn. Nói thật, trong thành nhỏ như vậy, cô nương xinh đẹp rất ít, cô gái đến từ thành phố hiện đại như cô càng có vẻ xuất sắc hơn. Cô từ chối mấy lần cũng không được, đầu heo này lại càng dây dưa hơn. Điều này làm cho cô buồn bực đến mức muốn đập đầu chết quách đi cho xong.

Trong khoảng thời gian ở lại thành nhỏ này cô còn cứu một thằng nhóc ăn mày. Cũng không có gì đặc biệt, cô chỉ cảm thấy đã là ‘dân xuyên không’ thì chó mèo luôn phải cứu trên một hai con. Trong ngàn vạn tên ăn mày, cô lựa chọn Bé Củ Cải này là vì thằng nhóc kia rất đáng yêu. Cô cảm thấy nó trắng trắng mềm mềm tuyệt đối không giống ăn mày, cô nghi ngờ nó vốn không phải ăn mày. Cuối cùng cô vẫn cưu mang Bé Củ Cải, để thằng bé làm tiểu đồng, còn hứa sẽ dạy nó y thuật.

Ngay lúc cô đang phát sầu vì kế sinh nhai thì một đám khách đặc biệt tìm đến cái chuồng nhỏ của cô. Vừa sáng sớm cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rầm, cô nghĩ chắc bệnh nghiêm trọng lắm mới vội vàng như thế, nhìn cánh cửa như sắp rụng ra rồi kìa.

Cô mở cửa ra, nhìn người gõ cửa, suýt sợ chết khiếp. Trên mặt hắn đeo một cái mặt nạ rất kinh khủng, che nửa mặt dưới. Mà mắt trái của hắn không có tròng đen, chỉ có con ngươi, tròng trắng mắt vô cùng bắt mắt. Người nọ tuy mặt mũi hung hãn, nhưng quần áo trên người vô cùng tốt. Trong lòng cô mừng thầm, cuối cùng cũng có quan lại quyền quý tìm tới mình rồi. Cô dùng giọng run rẩy nói với hắn: “Vị công tử này, mắt ngài có bệnh, phải chữa đi thôi.”

Người nọ không đáp lời cô, chỉ nói: “Cô chính là đệ tử thân truyền của Trương thần y?”

Cô khẽ gật đầu, nói: “Nếu như đúng như lời Trương thần y nói thì ở trên đời này ông ấy chỉ có một đệ tử là tôi thôi. Công tử muốn bái sư hay muốn chữa bệnh?”

Người nọ nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, xoay người đi. Cô bối rối nhìn hắn cung kính nói với một cái kiệu phía sau: “Đốc chủ, chính là chỗ này.” Phải biết rằng, chỗ ở của cô ở trên núi, đường núi dốc thế mà vẫn có thể khiêng kiệu lên tận đây, quả là bội phục những người khiêng kiệu kia.

Sau đó chợt nghe người trong kiệu “Ừ” một tiếng, rồi mới xốc màn kiệu đi ra. Cô nhìn người nọ, trợn tròn mắt, sững sờ hỏi: “Khôn ca, thì ra anh cũng xuyên không sao?”

“Láo xược! Sao ngươi dám nói chuyện với Đốc chủ thế hả? Vị này chính là Vũ công công Vũ Hóa Điền của Tây xưởng, còn không mau dập đầu!” Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chợt nghe người đàn ông đeo mặt nạ quát.

Chàng trai cổ đại có bề ngoài gần như giống Khôn ca như đúc xua tay, nói: “Tiến Lương, không được vô lễ, chúng ta đến để cầu y.” Nói xong hắn nhìn cô, lại ra lệnh cho tên mặt nạ kia: “Các ngươi bảo vệ nơi này, bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần.” Nói xong hắn cũng không đợi cô đã tự tiện đi vào nhà.

Cô chờ vị được gọi là Vũ công công Vũ Hóa Điền vào nhà xong mới ngây ra hỏi tên đeo mặt nạ: “Ngài nói người kia là Vũ công công Vũ Hóa Điền của Tây xưởng, võ công rất cao, quyền chức rất lớn ấy hả?”

Tên mặt nạ hừ lạnh một tiếng, dường như đang cười nhạo sự thiếu hiểu biết của cô. Cô lau mồ hôi lạnh trên đầu, lúc này mới biết hóa ra mình đã xuyên vào phim rồi. Mà tên đeo mặt nạ này chính là tâm phúc của Vũ Hóa Điền – Mã Tiến Lương, khó trách nhìn phong cách này của hắn lại cảm thấy quen quen. Lại nghe tên mặt nạ thúc giục: “Còn không mau vào đi, để Đốc chủ chờ lâu, ngươi cứ coi chừng.”

Cô nghe vậy rùng mình một cái. Mặc dù trong phim không nhắc tới thủ đoạn của Vũ Hóa Điền, nhưng từ thái độ khúm núm của người xung quanh đối với hắn cũng không khó đoán được hắn không phải một người dễ chọc. Nghĩ tới đây, cô vội vã lê hai chân như nhũn ra vào nhà.

Vào nhà rồi cô phát hiện Bé Củ Cải cô nhặt về đã rót trà cho Vũ Hóa Điền. Vũ Hóa Điền ngồi ở ghế chủ vị, cũng không uống nước trà, cô biết, hắn thích sạch sẽ.

Cô nhìn bé củ cải vẻ mặt tò mò quan sát Vũ Hóa Điền, sợ đến mức muốn ói máu, vội đuổi thằng bé đi, rồi mới nịnh nọt cười nói: “Không biết Vũ công công đại giá, có chỗ nào đắc tội mong công công thứ lỗi. Để ngài đích thân tới nơi tồi tàn này thật sự là vất vả cho công công rồi.”

--------------------------

Chương 02【 Vũ công công cứ đùa, thứ ấy khi ngài không cần thì cắt nó đi, giờ bảo mọc là mọc được sao?】

“Không sao.” Vũ Hóa Điền đáp, nhưng giọng điệu không hề có thành ý. Cô nhìn một cái đã biết trong lòng hắn có chút không dễ chịu. Lại nghe hắn nói tiếp: “Xem ra thần y cũng là người thẳng thắn, ta cũng không quanh co với cô nữa. Ta lần này không ngại vạn dặm xa xôi tới đây là vì cầu y.” Nói xong, hắn liền liếc mắt nhìn cô.

“Vũ công công có chỗ nào không khỏe sao?” Cô hỏi. Vũ Hóa Điền không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn hướng Bé Củ Cải rời đi, cô hiểu ý đáp: “Thằng nhóc kia đã bị ta đưa ra ngoài rồi, công công có thể yên tâm nói.”

“Quả nhiên là có mắt nhìn.” Vũ Hóa Điền tiếp tục trái lương tâm khen cô một câu, khóe mắt cô giật giật. Không muốn khen thì đừng khen, đỡ cho cả người nói và người nghe đều bực mình. Vũ Hóa Điền không thèm để ý đến sắc mặt của cô, tiếp tục nói: “Ta lần này tới mong có được… ‘Ngọc hành trùng sinh thuật’.” Nói đến đây, hắn móc khăn tay lau khóe miệng, dường như là để che dấu vẻ mất tự nhiên của mình. Vốn là một hành động có chút nữ tính hóa, nhưng Vũ Hóa Điền làm chỉ khiến cho người ta cảm thấy thích mắt.

“Cái gì, cái gì thuật cơ?” Cô không kịp phản ứng, lại hỏi.

Lúc này trên mặt Vũ Hóa Điền đã có chút tức giận, hắn lập tức nheo mắt lại để che dấu sát khí trong lòng, nhắc lại: “Ngọc hành trùng sinh thuật.” Lần này giọng điệu đã không tốt như trước. Cô biết tên này sắp nổi giận rồi.

Cô cố nhớ cách viết của mấy chữ “Ngọc hành trùng sinh” này rồi mới sực hiểu ra, mắt nhìn chằm chằm vào nửa người dưới của Vũ Hóa Điền. Dưới ánh mắt giết người của Vũ Hóa Điền, cô lại vội vàng nhìn sang chỗ khác. Cô cười cười xấu hổ nói: “Vũ công công cứ đùa, thứ ấy khi ngài không cần thì cắt nó đi, giờ bảo mọc là mọc được sao?”

“Cô thấy ta giống như đang nói đùa sao?” Vũ Hóa Điền trầm giọng: “Nếu không mọc được thì giữ cô lại cũng vô dụng.” Nói đến đây, hắn đặt một tay lên bàn. Cảnh tượng tay không đập nát bàn ghế y như trong phim quả thực đã xuất hiện trước mắt cô, cô rùng mình một cái, rồi mới vội vàng sửa lời: “Chẳng biết có được bắt mạch cho công công không? Nói không chừng còn có hi vọng.”

Vũ Hóa Điền nhìn cô, lúc này mới đưa cổ tay ra. Cô đi tới quỳ ở bên cạnh hắn, đặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt lên. Cô đâu biết cái gì là ‘Ngọc hành trùng sinh thuật’, cũng không phải thằn lằn, đứt còn có thể mọc lại. Cô chỉ cực kỳ hi vọng hắn có bệnh nan y hoặc luyện công gân mạch bế tắc, tốt nhất là sắp sửa tẩu hỏa nhập ma, đỡ cho hắn còn đến giày vò cô.

“Thần y thấy thế nào?” Vũ Hóa Điền nhướng mày hỏi cô. Cô nhìn mà tim run lên bần bật.

Cô lau mồ hôi lạnh trên trán, cười cứng ngắc trả lời: “Vũ công công bảo dưỡng thật tốt, cơ thể rất khỏe mạnh.”

Vũ Hóa Điền liếc cô một cái, hừ lạnh rồi mới gọi: “Tiến Lương.”

Cô đương nhiên biết hắn gọi Mã Tiến Lương vào là để làm gì, sợ tới mức bất chấp lao tới ôm lấy chân hắn, gào lên: “Đại nhân tha mạng, tiểu nhân học nghệ không tinh, tiểu nhân, tiểu nhân… Đúng rồi, sư phụ trước khi lâm chung có để lại cho tiểu nhân một phòng sách thuốc, nói không chừng trong đó có nhắc tới.”

Vũ Hóa Điền khinh bỉ đá cô ra, rồi mới lên tiếng: “Vậy thần y còn không mau đi tìm đi, ngây ra đấy là muốn ta giúp cô sao?”

Cô vội vã lắc đầu nói: “Không dám, có điều sách thuốc hơi nhiều, phiền đại nhân chờ lâu.”

“Tiến Lương.” Vũ Hóa Điền lại gọi.

Lần này cô quả thực không biết làm gì hơn nữa, khóc nức nở nói: “Ta đã nói ta sẽ đi tìm rồi mà, sao ngài lại vẫn muốn giết ta?”

Vũ Hóa Điền thản nhiên liếc cô một cái, nói với Mã Tiến Lương vừa mới đẩy cửa vào: “Đi lấy lá trà chúng ta mang theo lại đây, trà này… Ai mà uống nổi.”

Cô nghe hắn nói như thế mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ tới cái gì mà ‘ngọc hành trùng sinh thuật’ cô lại khóc không ra nước mắt. Muốn mọc lại thứ ấy thật sự quá hoang đường, nhưng nếu không tìm được quyển sách đó cô chết chắc.

“Còn không mau đi?” Vũ Hóa Điền lại lạnh lùng thúc giục. Cô sợ tới mức chạy như bay đi tìm.

Vào trong mật thất, cô vừa tìm vừa suy tính chuyện sau này. Vừa rồi Vũ Hóa Điền bắt buộc cô chữa bệnh cho hắn, lại không hề nhắc tới chuyện chữa thế nào, chữa không khỏi chắc chắn phải chết. Nhưng nếu chữa khỏi sợ rằng hắn cũng sẽ giết cô diệt khẩu. Nghĩ mà xem, một thái giám trở thành không phải thái giám, nếu như cô tiết lộ việc này ra ngoài, sẽ tạo ra bao nhiêu phiền phức cho hắn chứ. Với tính cách của Vũ Hóa Điền, sao có thể cho phép tai họa ngầm như cô tồn tại. Cho nên, chỉ còn cách duy nhất chính nắm thóp hắn, chữa cho hắn nhưng không chữa hêt rồi tìm một cơ hội qua loa cho xong việc. Aiz, bây giờ nghĩ những thứ này có tác dụng gì? Còn không biết có qua được cửa ải tìm sách này không.

Đúng lúc này, cô tìm được một quyển sách, hai mắt tỏa sáng, chỉ thấy trên bìa sách viết mấy chữ ‘Cúc Hoa Bảo Điển’. Mở trang đầu ra, trên đó viết: ‘Muốn luyện võ công này, trước hết phải tự cung.’ Cô cầm sách chạy ra gian ngoài.

“Sao vậy, xem ra thần y tìm được rồi?” Vũ Hóa Điền ngồi bên ngoài, thấy cô đi ra liền hỏi. Hắn đang dùng một chiếc tách đẹp đẽ uống trà, chén trà này đương nhiên cũng là hắn tự chuẩn bị.

Làm cô kinh ngạc là Bé Củ Cải đang ngồi bên cạnh hắn, hớn hở nói gì đó. Thấy vậy, cô vội quát lớn: “Tiểu La, con làm gì thế? Còn không mau đi làm việc đi!” Trong lòng cô lại mắng: ‘Dám nói chuyện phiếm với hắn, không muốn sống nữa à!’

“Con đang nói chuyện với vị đại nhân này, sư phụ hung dữ cái gì?” Bé Củ Cải ngây thơ hỏi lại.

Vũ Hóa Điền liếc cô, lại hỏi: “Có kết quả chưa?”

Cô cười ngu ngơ với hắn, rồi mới nói: “Kết quả thì không có, nhưng ta phát hiện một quyển sách, có thể hữu dụng với đại nhân.” Nói xong, hai tay dâng sách lên. Cô hi vọng hắn có thể bị võ công trong sách hấp dẫn, trở thành Đông Phương giáo chủ thứ hai, không nghĩ đến chuyện mọc ra nữa.

Vũ Hóa Điền nhận lấy sách, sau khi lật vài tờ liền tức giận ném sách vào người cô, giọng điệu nguy hiểm: “Ta thấy cô chán sống rồi, có tin ta giúp cô luôn không?”

Cô không hiểu mở sách ra, chỉ thấy tất cả trong sách đều là phương pháp để thái giám dùng ‘cúc hoa’ hầu hạ Hoàng đế. Cô sợ tới mức lắp bắp, dập đầu: “Đại… Đại nhân, đây đều là hiểu lầm. Tiểu… Tiểu nhân…”

‘Rầm’ một tiếng, Vũ Hóa Điền vỗ nát bét cái bàn duy nhất của cô, nói: “Thần y tốt nhất có thể tìm ra biện pháp ngọc hành trùng sinh, nếu không ta gọt sống cô!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom