• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công công (1 Viewer)

  • Chương 61+62

Chương 61

Tay cô bị hắn giữ không cử động được, thế là cô dùng đầu cọ cọ ở bờ vai hắn. Hắn thả tay cô ra giữ đầu cô không cho cô cọ lung tung, thế là cô lại dùng đôi tay đã được tự do bắt đầu tác quái. Ngón tay từ cằm hắn trượt đến cổ, đầu ngón tay ma sát với làn da hắn. Cô nhìn hầu kết hắn đột nhiên giật giật một cái, đây là động tác nuốt. Cô nói: “Thì ra thực sự có ‘ngồi trong lòng mà vẫn không loạn’.” Cô cố ý ghé vào tai hắn, nhìn phần da quanh tai hắn dần đỏ lên.

Vũ Hóa Điền hít sâu một hơi, nói: “Nghe lời, chờ cô sinh xong.”

Cô thầm nghĩ: Chờ sinh xong không biết hắn sẽ tra tấn mình thế nào đâu! Tay cô càng ngày càng di chuyển xuống phía dưới, đến tận khi sờ tới giữa hai chân, nói: “Đã năm tháng rồi, có thể. Ngài không hiểu y thuật, phụ nữ mang thai nội tiết tố giống cái tiết ra nhiều, rất muốn… Chuyện kia… Đối với đứa bé cũng tốt. Thật ra ta bình thường không như vậy.”

Vũ Hóa Điền nheo mắt, nói khẽ: “Vậy sao?”

“Đúng vậy, ngài xem ta trước kia…” Nói tới đây cô đột nhiên ngừng lại, rồi mới hỏi hắn: “Ý ngài muốn hỏi là chuyện phụ nữ mang thai hay là chuyện ta… trước kia?”

Trong mắt Vũ Hóa Điền lóe lên mấy phần vui vẻ, nói: “Vốn chỉ muốn hỏi một chút về y lý, nhưng cô đã muốn nói cả thì cứ tiếp tục đi.”

Cô nhéo một cái vào eo hắn, gắt: “Thật đáng ghét.”

“Là cô tự mình nghĩ nhiều hơn, sao lại quay ra trách ta?” Vũ Hóa Điền nói xong, giật vạt áo cô ra, đưa tay luồn xuống phía dưới. Hắn dùng ngón tay vuốt ve cánh hoa, chẳng mấy chốc phía dưới đã ướt đẫm. Vũ Hóa Điền khép hai ngón tay thăm dò vào bên trong mật huyệt.

Cô khép hai chân, kẹp lấy tay hắn, thở dốc, nói: “Chỉ thế thôi à?” Nói xong thấy Vũ Hóa Điền nhướng mày, tỏ vẻ đương nhiên. Cô dựa cả vào người hắn, một tay vuốt ve bộ phận nóng bỏng dưới eo, ghé vào tai hắn nói: “Ta nhọc công khổ sở nuôi lớn nó mà cũng mới chỉ được dùng mấy lần, ngài nói xem người được hưởng lợi nhất là ai?” Nói xong, cô há miệng ngậm lấy vành tai hắn.

Vũ Hóa Điền hít một hơi, ôm cô đứng dậy đi về phía giường. Hắn nhẹ nhàng đặt cô lên giường, rồi cũng lên theo. Hắn dùng hai tay chống người, từ phía trên nhìn cô, nói: “Dâm phụ, còn nói không quyến rũ ta? Trước kia còn biết lén lút, hiện giờ đã dám khiêu khích công khai rồi?”

Cô cau mày nói: “Ngài đừng nói linh tinh, trước kia nào có?”

“Vậy tức là lần này có?” Vũ Hóa Điền nói xong, chỉ thấy mặt cô đỏ lên, hắn lại nói: “Cởi quần áo.”

Cô cảm thấy mình nằm phía dưới hắn bị hắn nhìn cởi quần áo rất xấu hổ, thế là nói: “Vậy ngài quay sang chỗ khác.”

Vũ Hóa Điền nhíu mày nói: “Có gan quyến rũ ta, lại không có gan cởi quần áo? Cũng đâu phải chưa cởi bao giờ.”

Cô đỏ mặt, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn cởi từng lớp từng lớp quần áo. Hắn rõ ràng là đang thị gian cô! Cô cởi sạch, hai tay che bộ ngực đầy đặn, hai chân kẹp chặt, đầu cũng nghiêng về bên phải, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Vũ Hóa Điền trước kia luôn cưỡng ép cô, đây là lần đầu tiên thấy cô hoàn toàn trần trụi trước mặt hắn như thế này. Dáng vẻ e thẹn của cô khiến dục vọng dưới hông hắn lại phình to ra vài phần, hắn hận không thể lập tức tiến vào cô, xé rách cô, nhìn cô rên rỉ đau đớn, cầu xin hắn tha cho cô. Hắn siết chặt hai nắm tay, hít sâu mấy hơi mới khống chế được dục vọng trong lòng.

Hắn đưa tay kéo tay cô đang che ngực ra, đầu ngón tay mơn trớn làn da trắng nõn như ngọc, lướt qua bộ ngực căng đầy, đi đến phần bụng đã gồ lên. Bởi vì cô nằm, cho nên bụng nhìn có vẻ càng lớn, hai tay đỡ lấy lấy bụng cô, không kìm lòng được cúi người hôn một cái. Vũ Hóa Điền tách hai chân cô ra, đầu ngón tay dọc theo cánh hoa mẫu đơn hắn xăm. Trên cánh hoa mẫu đơn dính mật huyệt nhìn giống như giọt sương, khiến hình xăm nhìn càng thêm sống động.

Cô chưa bao giờ bị hắn nhìn kỹ như thế, nức nở nói: “Đừng nhìn… Còn nhìn… Ta không làm nữa…”

Vũ Hóa Điền kéo tay cô đặt lên ngực hắn, khàn khàn nói: “Cởi quần áo cho ta.” Cô vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng đầu cởi quần áo cho hắn, lại bị hắn xoay đầu lại, nói: “Nhìn ta.”

Cô đưa tay rút ngọc quan trên đầu hắn, mái tóc đen lập tức xõa xuống, Vũ Hóa Điền như vậy càng khiến cô không dám nhìn. Nhanh chóng cởi quần áo của hắn, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cô thở phào.

Vũ Hóa Điền đưa tay lót một chiếc gối dưới người cô, hắn nâng chân cô lên, giọng nói có chút kìm nén, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa? Ta vào đây…” Bộ phận nóng rực phía dưới hắn đặt ngay cửa vào non mềm của cô, chậm rãi tiến vào. Khi hắn tiến vào hoàn toàn, cả hai đồng thời phát ra một tiếng thở dài.

Vũ Hóa Điền một tay chống người, tay nâng chân cô, chậm rãi chuyển động. Chưa bao giờ được hắn đối xử dịu dàng như thế, cô có chút bất an. Giọt mồ hôi từ trên trán hắn chảy xuống nhỏ lên người cô, cô chưa từng thấy hắn chảy nhiều mồ hôi như thế, huống chi lúc này vừa mới bắt đầu. Hắn nhất định là đang kìm chế, hắn chưa bao giờ là người dịu dàng cả.

Khi bộ phận nóng rực của hắn chạm vào điểm mẫn cảm nhất của cô thì cô không kìm được phát ra một tiếng rên rỉ, Vũ Hóa Điền bỗng cứng đờ. Cô có chút khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy hắn lại hít sâu mấy hơi mới nói: “Xoay người đi, từ đằng sau.”

Cô ngoan ngoãn xoay người lại quỳ, hai tay chống cột giường đỡ thân thể. Vũ Hóa Điền một tay đỡ eo cô, một tay bám vào khung giường. Hắn thở gấp từ sau cẩn thận tiến vào, từ từ chuyển động.

“Ưm…” Dịu dàng của hắn quả thật làm cô phát điên, cô càng thêm động tình, thân thể dần nghênh đón động tác của hắn. Đột nhiên chợt nghe “rắc” một tiếng, khung giường to như cánh tay người trưởng thành đã bị Vũ Hóa Điền bóp nát. Biến cố bất thình lình khiến cô giật mình, phía dưới cũng thít chặt lại.

Chỉ nghe Vũ Hóa Điền gầm nhẹ một tiếng, chiếc bàn theo trong phòng vỡ nát, tất cả ấm chén trà trên bàn rơi xuống đất. Người hầu ngoài cửa nghe tiếng động đi vào xem xét, màn đúng lúc hạ xuống, che hai người. Người hầu đi vào mới nhận ra trong phòng đang làm chuyện gì, lập tức lặng lẽ lui ra ngoài, tiện thể đóng kỹ cửa.

Vũ Hóa Điền điều chỉnh lại tâm trạng, rồi mới bắt đầu rút ra đâm vào, cô cũng theo động tác của hắn dần dần cao trào. Mồ hôi trên người hắn không ngừng nhỏ xuống, cuối cùng cô cũng được chứng kiến cái gì là mồ hôi rơi như mưa rồi. Thấy cô cao trào, Vũ Hóa Điền đâm vào vài cái, qua loa bắn ra.

Sau đó, cô thỏa mãn nằm trên giường, nhìn Vũ Hóa Điền vội vàng mặc quần áo, nhanh chóng rời đi. Nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng cô đắc ý: Đáng đời, nghẹn chết hắn!

------------------------

Chương 62

Kịch liệt như thế, hậu quả chính là cô phải nghe hai bà vú được mời tới thao thao bất tuyệt cằn nhằn cả ngày: “Cấm chuyện phòng the! Nhất là chuyện phòng the kịch liệt như thế càng phải cấm! Nghiêm cấm!” Nhưng vì chuyện trước kia Vũ Hóa Điền đuổi mấy nha đầu, Vương ma ma cũng không dám đề cử với cô thêm ai tới hầu hạ Vũ Hóa Điền nữa.

Cô sờ lên bụng cười tủm tỉm coi lời bà vú như gió thoảng bên tai, chỉ có cô biết mặc dù gây ra động tĩnh lớn, nhưng Vũ Hóa Điền đối với cô lại hết sức cẩn thận, sợ làm đau cô.

Từ khi thấy dáng vẻ kìm chế của Vũ Hóa Điền, cô lại đặc biệt thích trêu chọc hắn. Ban đầu Vũ Hóa Điền còn giống như vị hòa thượng nghiêm túc khuyên bảo cô, còn thiếu nước niệm mấy câu A di đà phật. Sau này hắn phát hiện ra cô cũng không thực sự có ý đó, chỉ cố tình trêu hắn, hắn mới mặc kệ cô. Cho dù cô trêu chọc hắn thế nào, có đôi khi phía dưới đã bị cô xoa cứng như đá rồi, hắn cũng vẫn không nhúc nhích.

Nếu thật sự bị trêu quá đáng, hắn sẽ ôm cô ngồi lên đùi, sờ bụng cô nói: “Con trai, mau ra đời đi, mẫu thân các con đã cưỡi lên đầu phụ thân làm mưa làm gió rồi. Chờ các con ra đời, xem phụ thân trừng trị nàng thế nào.” Nghe hắn nói như thế, cô ôm cổ hắn cười khúc khích. Vũ Hóa Điền tiếp tục nói: “Nhân lúc bây giờ còn cười được thì cười đi, xem cô còn có thể cười bao lâu.”

Cô nói: “Sao ngài biết là con trai? Nếu là hai đứa con gái thì sao?”

Vũ Hóa Điền liền nói: “Ta nói là con trai thì sẽ là con trai.”

Người cổ đại đúng là trọng nam khinh nữ! Cô trừng mắt lườm hắn một cái, chẳng thèm cãi nhau với hắn.

Bụng càng ngày càng lớn, sinh hoạt cũng càng ngày càng bất tiện. Tới giai đoạn cuối của thời kỳ mang thai, cơ thể cô hết sức nặng nề, mỗi ngày đều cảm thấy mệt mỏi, đêm ngủ cũng không thoải mái, còn bị phù nặng. Vũ Hóa Điền vẫn luôn tự mình chăm sóc cô, đêm ngủ cứ một lúc lại giúp cô lật người, có đôi giữa đêm cô chuột rút hắn sẽ xoa chân cho cô. Hắn đêm ngủ không ngon, ngày cô tỉnh hắn cũng tỉnh theo, tất cả mọi chuyện đều đích thân làm.

Cô nhìn Vũ Hóa Điền ngồi xổm xuống đi giày cho cô, nước mắt rơi xuống. Trong lòng cô uất ức, hắn tỉ mỉ chu đáo chăm sóc cô như thế lại không phải vì yêu. Nhưng dù biết rõ hắn vì đứa con trong bụng mình, cô vẫn không kìm chế được mà rung động. Tim cũng là thịt, hắn đối tốt với cô vô điều kiện cô không khống chế nổi trái tim mình.

“Sao vậy?” Vũ Hóa Điền đưa tay lau nước mắt cho cô.

“Chờ ta sinh xong ngài còn có thể đối tốt với ta như thế không?” Rõ ràng lúc trước đã từng vì vấn đề này mà cãi nhau một trận, nhưng bây giờ cô vẫn không nhịn được nhắc lại. Vũ Hóa Điền không nói gì, cô cười khổ, biết rõ đáp án, cần gì phải hỏi? Cô nhẹ nhàng gọi tên hắn: “Vũ Hóa Điền…” Cô dừng lại một chút, nghĩ lại vẫn sửa lời, nói: “Không sao, ta chỉ hơi sợ mà thôi.” Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại có hạn, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cho dù chính cô là đại phu cũng hết cách.

“Đừng nói linh tinh, bà đỡ ta mời đều là những người có kinh nghiệm nhất trong thành, thuốc cũng đã vận chuyển từ trong kinh tới, cô yên tâm, không sao đâu.” Vũ Hóa Điền nói.

Vũ Hóa Điền làm việc cô đương nhiên yên tâm, là một người mẹ cô cũng không hy vọng con của mình xảy ra chuyện, nhưng đồng thời trong lòng cô cũng ích kỷ muốn hỏi hắn một câu: Nếu có chuyện hắn sẽ bảo vệ mẹ hay con, cho dù là lừa gạt cô, nghe xong cô cũng cảm thấy an tâm. Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể mở miệng, nếu đã biết đáp án thì tốt nhất đừng nói ra khiến đôi bên cùng khó chịu. Thế là cô nói: “Ta biết. Nhưng lỡ như ta chết đi…”

Cô còn chưa nói hết, đã bị Vũ Hóa Điền ngắt lời: “Đừng nói những lời xui xẻo như vậy.”

“Ừm.” Cô phiền muộn khẽ gật đầu.

Nhưng cuối cùng vẫn bị cô nói trúng. Cô khó sinh.

Ngay từ đầu cô cũng không nhận ra đây là khó sinh, đau bụng làm cho cô chẳng suy nghĩ được gì. Cô không biết mình đau bao lâu, mỗi một giây đối với cô đều là dày vò. Bà đỡ là dân địa phương, không biết nói tiếng Quan thoại, bà ấy nói một câu Vương ma ma phiên dịch một câu. Nói đi nói lại cũng chỉ là cửa tử cung mở không đủ, đứa bé không ra được, bảo cô cố lên.

Cô bị mớm rất nhiều thuốc, dưới đầu lưỡi cũng đặt một miếng nhân sâm. Không biết đến lúc nào, ngay cả Vũ Hóa Điền cũng vào. Nhìn thấy hắn cô mới biết đây là khó sinh, cô thật sự đã nói trúng rồi. Cô nhìn Vũ Hóa Điền, chờ hắn nói chuyện.

“Đã hai ngày rồi… Còn không sinh được ta cũng chỉ có thể để bọn họ mổ bụng cô ra. Ta biết cô không muốn chết, cho nên cô hãy cố gắng lên, được không? Thử lại lần nữa.” Giọng Vũ Hóa Điền trầm khàn, hắn vuốt lọn tóc bị mồ hôi làm ướt ra sau tai cô, dùng ánh mắt gần như là cầu xin nhìn cô.

Đã sớm biết sẽ là kết quả như vậy, nhưng cũng rất tốt, tối thiểu con của cô sẽ không sao. Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ cả cô và đứa bé đều không qua khỏi. Hai hàng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cô mệt mỏi quá, ngay cả sức khóc cũng không có. Cô nói chuyện, Vũ Hóa Điền phải ghé tai đến bên miệng cô mới có thể nghe rõ. Cô nói đứt quãng: “Ta biết ngài rất yêu hai đứa bé này, sau này ngài hãy chăm sóc chúng cho tốt. Còn có Bé Củ Cải, nếu tương lai có chuyện xảy ra, ta cũng chỉ cầu xin ngài đừng làm hại nó. Trên đời này ta không có người thân nào, ngoại trừ hai đứa bé trong bụng thì cũng còn Tiểu La mà thôi, ta chỉ hy vọng bọn trẻ đều có thể hạnh phúc lớn lên, không cần tiền đồ to lớn, chỉ cần khỏe mạnh bình an là tốt rồi.”

Nói một hơi nhiều như thế, cô thở dốc một hồi mới nói tiếp: “Ngài còn nhớ căn nhà trên núi của lão thần y không? Ngài cũng từng đến rồi đó. Sau nhà có một cây hòe già, sau khi ta chết hãy hỏa thiêu ta, chôn tro cốt dưới gốc cây. Nhất định phải thiêu, ta không muốn thi thể mình thối rữa, trở thành nơi sinh sôi nẩy nở cho giòi bọ.”

“Vậy ta thì sao? Nàng không hề nghĩ đến ta sao?” Vũ Hóa Điền hỏi. Cô mờ mịt nhìn hắn, không biết hắn có ỵ́ gì. Chợt nghe hắn nói tiếp: “Đây là con của chúng ta, sao nàng có thể nhẫn tâm… Cố thêm lần nữa được không?”

“Ta không còn sức rồi… Thật sự…” Cuối cùng, cô nói: “Vũ Hóa Điền, nếu có kiếp sau, ta thật hy vọng có thể làm con gái ngài…”

Vũ Hóa Điền siết chặt tay, khớp xương trắng bệch, hắn hít sâu một hơi nói: “Không còn sức thì không sinh nữa, nàng ngủ đi, những chuyện khác chờ nàng tỉnh rồi nói.” Nói xong, hắn xua tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra ngoài.

Cô hoảng sợ túm lấy tay áo hắn: “Tại sao lại đi hết? Còn con chúng ta làm sao đây?”

Vũ Hóa Điền đã trải qua bao phong ba bão táp, lúc này cũng không nhịn được đỏ vành mắt, nói: “Chờ nàng khỏe lại sẽ để bọn họ lấy đứa bé ra. Không sao đâu, bọn họ đều dày dạn kinh nghiệm, sẽ không có chuyện gì. Ta hứa với nàng, sẽ không sao cả.”

* * *
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom