• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ (1 Viewer)

  • Chương 86-90

Chương 86: Ma nữ trong TV


“Còn không phải đều là mấy tiểu nhóc con xinh đẹp sao, căn bản là tôi không quản được tay mình” Đường Nham cười trêu ghẹo nói.


“Tôi, tôi đi nấu cơm đây” Lưu Tiểu Nhiên nhỏ giọng nói.


“Cô làm cơm của cô tôi ôm mỹ nữ của tôi” tên mặt dày nào đó nói bậy một cách nghiêm chỉnh.


“Hừ, đáng ghét” Lưu Tiểu Nhiên bĩu môi, giả vờ ra vẻ tức giận.


“Thật mà, tôi còn có thể đáng ghét hơn đấy, có muốn xem thử không” tay Đường Nham bắt đầu không thành thật di chuyển lên trên.


“Đừng nháo, bằng không lát nữa không cho anh ăn cơm” Lưu Tiểu Nhiên hổn hển xoay người đẩy Đường Nham ra ngoài nhà bếp, nhân tiện cũng đóng cửa lại.


Ôi chao, tiểu nhóc con này thật sự thẹn thùng quá đi, rốt cuộc khi nào mới có thể ăn đến miệng, cấp bách quá cấp bách quá.


Đường Nham bất đắc dĩ đành phải trở lại phòng khách, mở TV lên.


Một lát sau, Lưu Tiểu Nhiên mới mở cửa lại nhà bếp, sau đó bưng một mâm đồ ăn đi tới đặt trên bàn cơm.


Đường Nham thấy thế chạy nhanh đến giúp đỡ, tay nghề của tiểu nhóc con tất nhiên không cần phải nói, không biết bỏ xa yêu tinh Tô mấy con phố, mỗi món ăn đều được làm ra với màu sắc và hương vị trọn vẹn, nhìn thôi đã khiến miệng người cử động.


Ngay khi cho miếng thịt thơm lừng vào miệng, trong miệng ngay lập tức cũng thơm phức, ăn ngon không cưỡng lại được.


Đường Nham vừa đưa đồ ăn vào miệng vừa tán dương: “Tay nghề của tiểu nhóc con thật tốt, làm đồ ăn càng ngày càng ngon hơn, còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ lại tăng cân mất thôi.”
“Tự anh tham ăn còn nói tại tôi à” Lưu Tiểu Nhiên phun tào nói.


“Đúng vậy, là tôi tham ăn, không chỉ ăn cơm, còn muốn ăn cô đấy” Đường Nham nhìn Lưu Tiểu Nhiên giả bộ như thèm nhỏ dãi nuốt nước miếng.


“Hừ, ăn ngon cũng không ngăn được cái miệng đáng ghét của anh” mặt Lưu Tiểu Nhiên lại đỏ lên, không khách khí trả lời.


Hai người cãi nhau anh một câu tôi một câu, nhưng thật ra lại hoà thuận vui vẻ, đều có niềm vui riêng của mình, không khí ấm áp, vô cùng thoải mái.


Đột nhiên, chiếc TV bên cạnh truyền đến âm thanh khó nghe, như thể có thứ gì đó quấy nhiễu tín hiệu.


Đường Nham tò mò ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt lập tức đại biến.


Vốn là một bộ phim truyền hình thuần túy ngôn tình, nam nữ chính ấm áp tản bộ ở vườn trường, nhưng lúc này khuôn mặt ngọt ngào của nữ chính đã xảy ra một sự thay đổi vô cùng lớn.


Trong đôi mắt to long lanh nước mang đầy vẻ âm ngoan, khuôn mặt vặn vẹo, máu tươi đỏ thắm chảy ra từ tai, mắt, mũi, miệng, thoạt nhìn kinh khủng đến tột cùng.


“A”


Lưu Tiểu Nhiên cũng thấy được cảnh tượng này, không khỏi thét lên một tiếng chói tai, trốn bên cạnh Đường Nham, túm ống tay áo của anh, run rẩy nói: “Ma, có ma”


“Đừng sợ đừng sợ” Đường Nham luôn miệng an ủi, để cô ra phía sau, lấy roi da nhỏ trong ngực ra, mỗi ngày anh đều mang theo thứ này bên người, là vì để phòng ngừa tình huống bất ngờ xảy ra, sau đó nhìn chằm chằm vào bóng ma trong TV.


“Khà khà, tiện nhân, hôm nay tao chắc chắn sẽ không cho mày chết tử tế” ma nữ kia cười lạnh, miệng nhổ ra lời nói oán độc âm ngoan, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Tiểu Nhiên phía sau Đường Nham.


“Muốn đối phó với cô ấy, phải qua cửa của tao trước, mày từ đâu tới đây” Đường Nham lạnh giọng quát.


“Hừ, một đôi cẩu nam nữ, tụi mày ai cũng đừng nghĩ trốn, tao không thể không nghiền xương của tụi mày thành tro được”


Sau khi ma nữ bỏ lại một câu, lại thẳng tắp chui ra khỏi TV, thân thể của cô ta đầy những miệng vết thương lớn nhỏ, như thể vừa đi ra khỏi địa ngục, oán khí mãnh liệt bốc lên cao, áp lực làm người ta không thở nổi.


Fuck, Nima này là phiên bản thực tế của Trinh Tử à, từ cái chỗ quỷ quái nào đó tới đây, trong lòng Đường Nham phun ra một câu, nhanh chóng cắn ngón trỏ để máu tươi chảy trên roi da nhỏ.


Lúc này, Lưu Tiểu Nhiên phía sau đột nhiên mở miệng run rẩy nói với Đường Nham: “Sao, sao tôi lại cảm thấy cô ta rất giống với Tiếu Vi Vi”


Tiếu Vi Vi và Đường Nham sửng sốt, hoa hậu giảng đường tiền nhiệm trong trường trước đây còn từng tự mình chỉnh đốn cô ta, không thể nào, không phải cô ta đang sống tốt sao, sao đột nhiên lại biến thành hồn ma thế này.


“Cô là Tiếu Vi Vi” Đường Nham nghi hoặc hỏi.


“Hừ, bây giờ mới nhận ra tao à, xem ra tao so với bộ dáng trước đây khác nhau rất nhiều.” Tiếu Vi Vi nhìn thân thể không có chỗ nào toàn vẹn của mình, lạnh giọng nói.


Sau khi cô ta bị người đàn ông mặc tây trang giết chết, ý thức tiêu tán một thời gian dài, đến khi tỉnh dậy lần nữa, mới phát hiện bản thân đã biến thành một hồn ma trong suốt, phiêu bạt ở tầng hầm ngầm tràn đầy máu tanh, người đàn ông đã sớm biến mất không thấy đâu, thân thể của anh ta cũng mất tung tích, đoán chừng đã bị xử lý rồi.


Trong không gian tối tăm chật hẹp, chỉ có những vết máu loang lỗ bắn ra tung tóe đã nói cho cô ta biết cái chết của cô ta có bao nhiêu thê thảm.


Nếu lúc trước bản thân không bị mê hoặc bởi cái dáng vẻ nhiều tiền và dịu dàng giả tạo của người đàn ông kia, thì bây giờ chắc cũng sẽ không rơi vào loại kết cục này.


Dựa vào cái gì mà ông trời lại đối xử với tao như vậy, chẳng qua là tao chỉ muốn sống tốt hơn mà thôi, oán khí cùng không cam lòng tràn ngập mãnh liệt trong hồn thể trong suốt của Tiếu Vi Vi, dần dần trong không khí cũng bắt đầu vặn vẹo, vô số khí đen xám từ tầng hầm ngầm tràn ra, tất cả đều chui vào thân thể cô ta.


Linh hồn trong suốt bị lấp đầy bởi chất khí hỗn độn, Tiếu Vi Vi cảm thấy chính mình như thể có được sức mạnh vô tận, sau đó cô ta từ trong tầng hầm ngầm lập tức xông ra ngoài, chuẩn bị đi tìm người đàn ông mặc tây trang kia báo thù, nhưng lại không nghĩ đến, trên thân người đàn ông kia không biết thả cái gì, lại có thể biến hóa khôn lường thành kim quang vây người anh ta lại, cô ta căn bản là không thể tới gần.


Mang đầy oán hận nhưng lại không có chỗ phát tiết nên Tiếu Vi Vi đã trút giận lên người Lưu Tiểu Nhiên, cũng là một hoa hậu giảng đường trong trường học, dựa vào cái gì mà cô có thể làm Lý Thanh Minh nhìn với cặp mắt khác xưa, có thể sống có két có vị, còn bản thân mình lại thê thảm như vậy, chuyện xui xẻo cứ chuyện này tiếp chuyện kia, còn trẻ như vậy đã mất mạng.


Không được, cô ta cũng phải làm cho tiện nhân Lưu Tiểu Nhiên kia nếm thử mùi vị của việc bị người ta giẫm đạp mới được, vì thế Tiếu Vi Vi đã một đường đuổi theo tới nơi này.


Cho nên mới nói phụ nữ là loại sinh vật có tư tưởng thật sự rất kỳ lạ, lại có thể lấy bất hạnh của chính mình hoàn toàn ghi tạc lên đâu người khác.


“Tôi không quan tâm vì sao cô lại rơi vào loại kết cục này, đều không liên quan gì đến chúng tôi” Đường Nham nói ngược lại.


“Có quan hệ hay không cũng không sao, chính là tao không quen nhìn đôi cẩu nam nữ chúng mày, tối nay tao không thể không cho chúng mày chết không có chỗ chôn” Tiếu Vi Vi nói xong, vươn hai tay với móng dài sắc nhọn đánh về phía Đường Nham.


“Cô đã không nghe khuyên bảo, vậy đừng trách tôi không niệm tình bạn học cũ” Đường Nham lạnh lùng phun ra một câu.


Sau đó vung tay, trường tiên lập tức gào thét bay về phía Tiểu Vi Vi.


Hồng quang sắc bén xẹt qua không khí, nóng dữ dội như muốn hòa tan vật sở hữu, Tiếu Vi Vi lập tức cảm thấy sự lợi hại của thứ này nên vội lắc mình trốn sang một bên.





Chương 87: Tôi không muốn chết!


Sau đó, oán niệm trong thân thể Tiếu Vi Vi trỗi dậy, thể khí màu xám bị phân giải thành vô số sợi dây nhỏ, che ngợp bầu trời bao phủ về hướng Đường Nham.


Đờ mờ đờ mờ!


Đường Nham bị cảnh tượng hùng vĩ đó làm cho giật nảy mình, không kịp phản ứng đã vô thức hét to một câu: “Tô Thiên!”


Một cơn gió mạnh lập tức nương theo màn sương dày gào thét lao tới, huyễn hóa thành một tấm bình phong thật to, bao lấy Đường Nham và Lưu Tiểu Nhiên ở trong đó.


Sau khi những sợi khí xám nhỏ kia tiếp xúc với bình phong thì đều biến mất giống như bị hòa tan.


Tiếu Vi Vi nhìn thấy đòn công kích của mình sắp trúng lại bị người khác cản lại thì tức xanh cả mặt, giận dữ hét: “Ai, là ai dám cản đường của bà!”


Sau khi ăn mòn hết sợi đen, bình phong mới theo gió tiêu tán huyễn hóa thành một bóng dáng yểu điệu, chính là Tô Thiên.


Cô đang nghỉ ngơi ở căn nhà sát vách nhà Đường Nham, bởi vậy vừa nghe anh gọi cô vội vàng lao đến ngay.


“Thứ quỷ như cô từ đâu tới vậy? Dám chạy đến đây giương oai, gan cũng lớn lắm!” Tô Thiên cười lạnh nói.


Bởi vì khí tràng của cô quá mạnh, cho nên dù xung quanh cũng có vài cô hồn dã quỷ nhưng đều bị cô dọa phải trốn đến chỗ khác từ lâu. Ứng Phong đã kiểm tra xung quanh nhiều lần, từng sửng sốt vì chưa từng thấy một tàn hồn nào cả, hôm nay lại có ma nữ tự động đưa tới cửa, thật đúng là kỳ lạ.


“Dám cản trở tôi, tất cả sẽ chết không được tử tế!” Tiếu Vi Vi lại vận chuyển khí ma của bản thân, huyễn hóa thành hai thanh kiếm sắc, một trái một phải đâm về hướng Đường Nham và Tô Thiên.


Đường Nham vội vàng vung sợi roi trong tay, nghênh đón một thanh kiếm trong đó, một roi này đã đánh nó tan thành sương mù. Mà Tô Thiên thì càng đơn giản hơn, cô trực tiếp ra tay, hấp thụ luôn thanh kiếm huyễn hóa từ khí ma kia vào trong cơ thể. Dù sao đối với cô mà nói thì đây đều là thứ đại bổ.


“Chết tiệt!” Hai lần công kích, đối phương đều không mất một sợi tóc nào, giống như sức mạnh của cô ta đối với bọn họ mà nói chỉ như đang chơi nhà chòi. Nhận thức này khiến Tiêu Vi Vi vô cùng phẫn nộ, lúc cô ta còn sống đã không bằng Lưu Tiểu Nhiên, không ngờ chết rồi vẫn bị lép vế hơn


Không, cho dù hôm nay cô ta có dùng hết toàn bộ khí lực thì cũng phải kéo bọn họ chết chung!


Tiếu Vi Vi tập trung toàn bộ sức mạnh của bản thân, định phát động lần tấn công thứ ba. Sau đó cô ta chưa kịp ra tay thì chỗ ngực đã truyền đến đau đớn dữ dội.


“A!”


Một tiếng kêu thảm thiết vạch phá bầu trời, Tiếu Vi Vi đau đớn quỳ trên mặt đất. Cô ta đưa tay muốn che ngực, nhưng vừa mới đưa tay tới gần thì nơi đó lại truyền đến cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt. Không biết lồng ngực của cô ta bị sao mà lại phát ra ba tia sáng màu vàng.


Thể khí màu xám tích tụ trong cơ thể của cô ta bắt đầu chạy quanh vùng ngực, quấn vào tia sáng vàng. Hai tia sáng ấy qua qua lại lại chèn ép lẫn nhau, cuối cùng tia sáng màu xám đã thắng, nó đồng hóa tia sáng màu vàng kia. Lúc này vẻ mặt đau đớn của Tiếu Vi mới giảm bớt rất nhiều, sức mạnh khi nãy vì phải kháng cự với tia sáng vàng nên gần như chẳng còn, bây giờ cô ta chẳng có sức để mà đứng lên.


“Đây là, xảy ra chuyện gì thế?” Tô Thiên nhìn tình huống đột ngột trước mặt rồi kinh ngạc hỏi.


“Tôi cũng không rõ lắm, có điều ánh sáng màu vàng kia hình như là pháp thuật gì đó. Chậc, thật đúng là kỳ quái, rốt cuộc người phụ nữ này đã trải qua những gì thế? Chết rồi mà oán khí lại mạnh như vậy, hơn nữa hồn phách bên trong lại còn có cả ánh sáng pháp thuật!” Đường Nham nhìn rồi chậc chậc, lấy làm kỳ lạ.


“Được rồi, xem dáng vẻ nửa chết nửa sống của cô ta hiện tại, chắc cũng chẳng còn sức để phản kháng đâu. Chuyện về sau giao cho anh đó!” Tô Thiên chậm rãi nói.


“Được, để xem hôm nay ông đây trừng trị cô ta như thế nào, lại dám tìm tới cửa chịu chết, đúng là chán sống rồi!” Đường Nham vung sợi roi trong tay định đi lên, nhưng ống tay áo lại bị người khác ra sức kéo lại.


“Đường, Đường Nham, anh sao vậy? Đang nói chuyện với ai thế?” Khuôn mặt nhỏ của Lưu Tiểu Nhiên trắng bệch, cô nhìn Đường Nham với vẻ mặt khẩn trương rồi hỏi. Cô không nhìn thấy sự tồn tại của Tô Thiên, chỉ có thể cảm giác được đó là một màn sương màu đen. Mà Đường Nham thì thản nhiên trò chuyện với màn sương kia, còn hợp lực đánh bại ma nữ Tiếu Vi Vi hung ác nữa. Điều này khiến cô ấy rối bời vì chưa từng trải qua cảnh tượng như thế.


“À, chuyện này hả? Đợi lát nữa anh sẽ giải thích cho em. Vừa rồi sợ lắm hả? Nhanh về phòng nghỉ ngơi một lúc đi. Cảnh tượng lát nữa chắc sẽ hơi đẫm máu, em đừng nhìn!” Đối diện với cặp mắt trong veo như nước của Lưu Tiểu Nhiên, Đường Nham thật sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể dỗ hai người về phòng ngủ trước.


Cũng may tâm tư của cô bé đơn thuần, lại rất tin tưởng anh, cho nên mặc dù rất sợ hãi nhưng cô cũng không nói gì thêm.


Bây giờ chỉ còn lại Đường Nham và hai con ma trong không gian rộng lớn.


Tay anh cầm roi ung dung đi tới trước mặt Tiếu Vi Vi, không nói hai lời đã vung tay lên rồi quất xuống.


“A, đau!”


Tiếu Vi Vi hét thảm một tiếng, bắt đầu trốn về sau theo bản năng, nhưng cô ta không còn sức để đứng nên chỉ có thể di chuyển bằng cách lăn lộn.


“Không phải khi nãy còn rất lợi hại ư? Sao giờ đã sợ rồi?” Đường Nham cười lạnh, vung tay quất thêm một roi.


“Đừng, đừng đánh tôi, sau này tôi không dám nữa!” Tiếu Vi Vi vừa kêu khóc vừa cuộn người lại. Trên da thịt loang lổ của cô ta lại có thêm hai vết roi thật dài. Đau đớn thấu tận linh hồn khiến cô ta không thể chịu đựng được.


“Bây giờ muốn xin tha thì quá muộn rồi, lần này ông đây sẽ đưa cô đến Tây Thiên, để cô hồn phi phách tán!” Khóe miệng Đường Nham nhếch lên nụ cười u ám, giơ cao roi dài trên tay. Bình thường anh còn chẳng dám động nhiều đến một ngón tay của cô bé Lưu, tiện nhân này lại dám có ý đồ với cô ấy hết lần này tới lần khác, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua!


“Đừng, tôi không muốn chết!” Tiếu Vi Vi hoảng sợ kêu la. Dù ở trạng thái linh hồn cũng được, cô ta không muốn chết lần nữa đâu.


Đối mặt với nỗi sợ hãi thật lớn, mong muốn sống sót của Tiếu Vi Vi càng thêm mãnh liệt. Cô ta tập trung chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, liều mạng bò qua chỗ Tô Thiên ở cách đó không xa.


Cô ta nhận ra cô gái này, trên vách tường trong tầng hầm ngầm kia dán rất nhiều bức hình của cô.


“Xin cô, xin cô hãy cứu tôi với, tôi không muốn hồn phi phách tán đâu!” Tiếu Vi Vi nằm dưới chân Tô Thiên mà van xin.


“Cô xin tôi làm gì, tôi đâu có quen cô!” Thái độ của Tô Thiên rất lạnh lùng.


“Tôi, tôi biết, cô và tôi cùng chết trong tay một người, chẳng lẽ cô không muốn báo thù ư? Chỉ cần cô tha cho tôi, tôi sẵn lòng hợp tác với cô để đối phó anh ta!” Bởi vì những bức ảnh trên tường, nên Tiếu Vi Vi mới cho rằng Tô Thiên cũng là nạn nhân của người đàn ông kia, vì vậy mới dám qua cầu cứu.


“Cái gì? Sao cô biết tôi với cô cùng chết trong tay một người?” Tô Thiên thay đổi sắc mặt, kinh ngạc hỏi.


Cái chết của cô vẫn là một bí ẩn, cô tìm kiếm rất lâu mà không có manh mối nào. Người phụ nữ trước mắt này, chẳng lẽ cô ta biết được chuyện gì sao?





Chương 88: Người đàn ông lạ mặt


“Tôi nhìn thấy rồi, trong căn phòng đó có ảnh của cô. Xin cô xem chúng tôi như đồng bệnh tương lân, cứu lấy tôi đi mà. Tôi không muốn chết thêm một lần nào nữa.” Tiếu Vi Vi ôm lấy chân Tô Thiên, nước mắt không ngừng rơi xuống.


“Cô nói rõ sự việc trước. Nếu lời nói biểu hiện tốt tôi sẽ suy nghĩ lại.” Sau khi nghe lời cô ta nói, trong lòng Đường Nham như nổi sóng lớn, vội vàng bước tới, trầm giọng hỏi.


“Tôi nói, tôi nói hết. Lúc tôi chết bị một nam nhân lạ mặt đem xuống tầng hầm. Ở đó tôi nhìn thấy ảnh của cô ta đang đi trên đường. Có lẽ là bị chụp lén. Hơn nữa còn có ảnh của nhiều cô gái khác, thế nên tôi mới đoán cô gái này và tôi bị cùng một người sát hại.” Thấy cơ hội sống, Tiếu Vi Vi vội bình tĩnh lại, kể ra tất cả những chuyện cô ta còn nhớ.


“Vậy cô còn nhớ đó là nơi nào không?” Tô Thiên hỏi. Trước giờ cô và Đường Nham điều tra về cái chết của bản thân đều không tìm được chút sơ hở nào. Không ngờ hôm nay manh mối lại vô duyên vô cớ từ đâu xuất hiện.


“Tôi, tôi biết. Trong một khu biệt thự ở ngoại ô. Nếu hai người muốn đi tôi sẽ dẫn hai người đi. Chỉ cần bỏ qua cho tôi. Chỉ cần như vậy thì hai người muốn gì cũng được.” Tiếu Vi Vi gấp gáp hứa hẹn.


Tô Thiên nghe xong, lẳng lặng kéo Đường Nham sang một bên, giọng lẩm bẩm: “Này, anh xem cô ta nói thật hay giả. Chắc không phải vì cái mạng mà qua mặt chúng ta đấy chứ?”


“Không đâu, cô ta không biết làm sao cô chết. Thế nên cũng khó mà bịa ra được lời nói dối như vậy. Tám phần là thật. Hơn nữa tôi chợt nhớ ra, ba vệt sáng vàng lóe lên trước ngực cô ta vừa rồi giống với Diệt Hồn Trâm xuất hiện trên người em. Từ đó có thể thấy, kẻ hạ thủ với hai người là cùng một người.” Đường Nham xoa cằm, bình tĩnh phân tích.


“Vậy cũng có hơi kỳ quái. Lúc đầu tôi yếu đến mức chẳng nói được lời nào. Sao cô ta có thể khỏe mạnh đến như vậy.” Tô Thiên vẫn tiếp tục nghi ngờ.


“Có thể vì nguyên nhân gây ra cái chết không giống nhau. Lúc đó em chết không rõ nguyên nhân, trong lòng cũng không có nhiều oán hận. Còn cô ta bị người ta tra tấn đến chết đi sống lại, có bao nhiêu oán khí cứ chồng chất không ngừng nên mới liên tục áp chế Diệt Hồn Trâm. Kết quả vừa rồi chiến đấu với chúng ta, tiêu hao quá nhiều sức lực, mối họa ngầm trước đó mới phát tác.” Đường Nham nói.


“Phải, anh nói cũng có lý. Nhưng bây giờ nghe mỗi lời cô ta nói cũng không được. Chúng ta phải đến biệt thự kiểm tra một chuyến. Tôi chết quá ấm ức. Nhất định phải tìm ra kẻ sát nhân, buộc hắn chịu tội trước công lý.” Khuôn mặt Tô Thiên đầy vẻ phẫn nộ.


“Nhất định sẽ đi nhưng vẫn nên lên kế hoạch cẩn thận. Kẻ này biết đến Diệt Hồn Trâm, nhất định có năng lực chúng ta không thể đoán ra. Hấp tấp như vậy, nói không chừng sẽ bị thiệt hại. Tôi thăm dò tình hình phía Tiếu Vi Vi trước.” Nói xong, Đường Nham đi về phía Tiếu Vi Vi đang ngồi trên nền đất.


“Nói đi. Cô quen biết anh ta ở đâu?”


“Khách sạn Đế Quốc.”


“Có biết tên anh ta không?”


“Tôi, tôi chỉ mới gặp anh ta một lần nên không rõ.”


“Không biết tên mà lại đi cùng anh ta, đúng là ngốc. Chẳng trách lại thành ra thế này. Năng lực của cô mạnh như vậy, đáng lý ra phải đi tìm anh ta báo thù. Cớ gì lại tìm đến Tiểu Nhiên.”


“Tôi đã thử qua rồi. Nhưng trên người anh ta luôn được một thứ ánh sáng vàng bao phủ, căn bản tôi không thể đến gần. Tức giận trong lòng không trút xuống được, tôi nghĩ đến Lưu Tiểu Nhiên. Tôi ghen tị với cô ta, ghen tị vì cuộc sống của cô ta tốt hơn tôi. Vì vậy tôi muốn cô ta cũng phải nếm mùi tuyệt vọng. Bây giờ tôi biết mình sai rồi, nhất định sẽ không tái phạm.” Tiếu Vi Vi chống hai tay xuống đất, cố gắng đỡ lấy thân thể, yếu ớt đáp lại.


Đường Nham liếc cô ta một cái, thấy oán khí dần dần biến mất. Linh hồn cô ta đang dần trở nên trong suốt. Cho dù anh có tha cho cô ta cũng không tránh khỏi cảnh hồn phi phách tán.


Như vậy không ổn, anh còn mong chờ Tiếu Vi Vi sẽ dẫn bọn họ tới chỗ tên hung thủ ra tay sát hại Tô Thiên. Thêm nữa, đây là nữ quỷ sống. Nếu có thể huấn luyện cô ta thành quỷ hầu không biết có thể kiếm ra bao nhiêu tiền. Tiêu tán thế này thật khiến người khác đau lòng.


Đường Nham vội lấy cái hồ lô nhỏ ra, mở nút, đặt Tiêu Vy Vy vào bên trong. Kể từ khi hồn thể của Tô Thiên thực thể hóa, bầu hồ lô luôn trống rỗng. Vừa hay có thể cho cô ta sử dụng. Tóm lại vẫn phải cứu linh hồn của cô ta trước.


“Vậy bao giờ chúng ta mới tới khu biệt thự đó?” Tô Thiên hỏi, cô nóng lòng muốn xem xem, tại sao ở đó lại có ảnh của cô.


Trước mắt không cần vội, đợi thêm một chút nữa cũng không tệ hơn bao nhiêu. Chờ Tiêu Vy Vy hồi lại sức rồi nói. Tôi đã hứa giúp cô tìm hung thủ thì nhất định sẽ giúp. Được rồi, trở về cách vách trước đã.” Đường Nham ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.


“Được thôi.” Tô Thiên nặng nề thở dài, quay người biến mất vào trong căn phòng.


Đường Nham chỉ còn lại một mình trong phòng khách trống không. Thức ăn trên bàn vốn đã nguội lạnh, khung cảnh ấm áp trước đây cũng không còn nữa.


Đường Nham thở dài, trong lòng nghĩ cô gái này đã chịu quá nhiều thiệt thòi. Có dỗ dành thế nào cũng không được. Xử lý xong hai nữ quỷ này còn phải giải thích lại với Tiểu Nhiên. Chết tiệt, không biết phải nói từ đâu. Đúng là làm người ta khổ não.


Nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ.


“Tiểu Nhiên. Đường Nham đây, có thể mở cửa được không?”


“Két.” Tiếng cửa phòng mở vang lên. Khuôn mặt đẫm nước mắt của Lưu Tiểu Nhiên lộ ra.


Cảnh tượng vừa rồi đã tác động quá lớn tới cô. Lúc trở về phòng, trong đầu không ngừng nghĩ đến nó, lại thêm những hành động vô cùng khó hiểu của Đường Nham. Cả hai việc này không ngừng xoay chuyển khiến tâm trí cô loạn cào cào.


“Thật là, nhóc con bảo bối của anh bị dọa rồi. Đừng sợ, đừng sợ. Anh vẫn ở đây mà.” Đường Nham đau khổ bước lên ôm lấy Lưu Tiểu Nhiên vào lòng, nhẹ giọng an ủi. Lá gan của con gái vốn dĩ đã nhỏ, liếc phải cảnh tượng kinh hãi như vậy, nhất định rất sợ hãi.


“Anh có thể giải thích chuyện vừa rồi là gì.” Lưu Tiểu Nhiên đẩy anh ra. Cô ngước lên, bướng bỉnh hỏi.


Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Đường Nham không còn cách nào khác, phải giải thích cặn kẽ về việc anh đã khám phá ra Phong Thủy Chân Kinh và cách huấn luyện ma hầu. Anh vốn muốn cùng Lưu Tiểu Nhiên trải qua một đời. Chút chuyện này không thể giấu cô mãi. Vừa hay hôm nay có cơ hội liền đem hết tất cả nói một cách rõ ràng,


Ai biết cô nghe xong không sửng sốt cũng chẳng ngạc nhiên, thậm chí còn tức giận nói: “Bên cạnh anh ngày ngày đều có hai nữ quỷ xinh đẹp bầu bạn đấy.”





Chương 89: Gục là ăn


“Ừm, họ chỉ là những người hầu ma tôi nuôi để kiếm tiền mà thôi” Đường Nham vội vàng giải thích.


“Nói cách khác, quả nhiên là có hai ma nữ xinh đẹp ở bên cạnh anh” trong lòng Lưu Tiểu Nhiên tràn đầy tư vị không vui, mặc dù biết là bên người bạn trai mình có hai em gái xinh đẹp chỉ ngày đêm làm bạn, cũng không sao bình tĩnh được, cho dù họ có là ma đi nữa.


“Tiểu nhóc con, sao em cứ luôn rối rắm về vấn đề này vậy, chúng ta đổi đề tài đi, không bằng tâm sự về vẻ đẹp trai của tôi” Đường Nham cợt nhả tiến lại, ý đồ muốn chuyển hướng sự chú ý của Lưu Tiểu Nhiên.


“Hừ, anh dám nói không có chút quan hệ thân mật nào với hai cô gái đó không” Lưu Tiểu Nhiên lách mình né khỏi sự thân thiết của anh, hừ lạnh một tiếng nói.


“Dù tôi và bọn họ có hôn mật gì thì họ cũng không thể quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh tôi, tôi thích nhất vẫn chỉ có một tiểu nhóc con này thôi, ngoan, nghe lời được không.” Đường Nham tiếp tục hống đến.


“Em nghe nói ma nữ đều có thể hấp thụ nhân tinh khí, em thấy sớm muộn gì anh cũng sẽ bị vắt kiệt.” trong lòng Lưu Tiểu Nhiên vẫn rất không vui.


“Vậy em đến xem thử tôi có bị vắt kiệt không” Đường Nham nói xong thì xoay người đẩy Lưu Tiểu Nhiên lên cửa, cũng dán cả người mình lên.


Lồng ngực ấm áp rắn chắc, cùng nơi nào đó nóng bỏng như lửa đốt đã làm cho trái tim Lưu Tiểu Nhiên lập tức trở nên luống cuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng phủ đầy ửng hồng, khoảng cách của hai người quá gần, quá mập mờ, làm cô trong tiềm thức muốn đẩy Đường Nham ra.


Nhưng mà còn chưa kịp bắt đầu, Đường Nham đã cúi đầu ngang ngược đón lấy đôi môi mềm mại của cô, sau đó công thành chiếm đất, tay cũng không thu liễm, trực tiếp trèo lên đỉnh núi trong quần áo.


Đường Nham và Tô Thiên sớm đã đại chiến qua vô số hiệp, đối với mấy kỹ xảo này vô cùng thành thạo, trong vài cái đã khiến cả người Lưu Tiểu Nhiên rã rời tê liệt ngã gục vào trong lòng ngực mình.


“Không được, không được.” Lưu Tiểu Nhiên đưa tay đẩy anh, nhưng không có nổi nửa phần sức lực, ngược lại còn làm cho động tác của tên hoá sói nào đó thêm phần thô lỗ.


“Cái gì không được, ngoan, nghe lời” Đường Nham ôm ngang Lưu Tiểu Nhiên đi tới đặt trên giường phòng ngủ, sau đó đè thân mình lên.


Bàn tay làm việc nhanh chóng xé quần áo của cô, sau đó hung hăng đi vào.


“Đau, không được, mau dừng lại” Lưu Tiểu Nhiên hét lên.


Nhưng tiếng hét của cô lại không có chút tác dụng nào, ngược lại còn kích thích Đường Nham gia tăng cường độ, cảnh tượng này anh đã tưởng tượng ra vô số lần, hôm nay vất vả lắm mới ăn tới tay, sao có thể dừng lại được.


Trong phòng lập tức tràn đầy cảnh xuân.


Sáng sớm hôm sau, Đường Nham đang ngủ say thì bị Lưu Tiểu Nhiên đỏ mặt ngồi trên giường đạp xuống.


“Phù phù”


Đường Nham ngã mạnh xuống sàn nhà, đầu đụng phải ngăn tủ nhỏ cách đó không xa, cảm giác đau đớn kéo tới, ngay lập tức làm anh tỉnh cả ngủ.


Đưa tay gãi gãi mái tóc rối, vẻ mặt Đường Nham mơ màng đứng dậy từ mặt đất, mờ mịt nhìn Lưu Tiểu Nhiên đang trừng mắt với mình, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy”


“Anh nói xem xảy ra chuyện gì, đồ khốn” Lưu Tiểu Nhiên hổn hển quát, hai tay gắt gao nắm lấy chiếc chăn bảo vệ ngực.


Thằng cha họ Đường nào đó chuyển tầm mắt đến thân thể của cô, lúc này mới đột nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua, ừm, hình như mình nhất thời kích động đã làm gục tiểu nhóc con này, Emma ơi, đúng là đàn ông đích thực.


Trong lòng Đường Nham âm thần tự khen chính mình.


“Hì hì, nói mới nhớ, thảo nào tiểu nhóc con lại phát hoả lớn như vậy, là do tôi rất thích em nên mới làm như vậy, ngoan, cơ thể có cảm thấy khó chịu không, đói bụng không, đói bụng không hả, muốn ăn gì tôi đi mua cho em.” Đường Nham tiến lên ngồi trên đầu giường, một tay đặt trên bả vai Lưu Tiểu Nhiên thân mật hỏi.


“Hừ” Lưu Tiểu Nhiên mất hứng gạt tay anh ra, đồ khốn này, tối qua mình đã cự tuyệt anh ta rồi, nhưng anh ta vẫn không quan tâm mà làm này làm nọ với mình, thật sự là hơi quá đáng.


“Được rồi, được rồi, sau này tôi sẽ đối xử tốt với em gấp đôi, đừng giận nữa nha, hôm nay còn phải đến trường, em thu dọn một chút rồi rời giường đi, tôi đi mua bữa sáng cho em” Đường Nham lại an ủi cô vài câu, đến khi sắc mặt của nhóc con tốt lên một chút mới đứng dậy rời đi.


Sau khi ra ngoài mua bữa sáng trở về, hai người cùng nhau ăn xong, vượt qua bước cuối cùng giữa nam và nữ rồi, Lưu Tiểu Nhiên và Đường Nham đều cảm thấy họ đã thân mật với nhau hơn rất nhiều.


Vốn đã định sẽ cùng nhau đến trường, nhưng mà tối qua Đường Nham lại rất “dũng mãnh”, dù sao cũng là lần đầu tiên của Lưu Tiểu Nhiên, cơ thể có chút chịu không nổi nên đành phải ở nhà nghỉ ngơi.


Họ Đường nào đó tự ý thức được mình đã làm chuyện sai lầm, nên rất tri kỷ đi hiệu thuốc mua thuốc nước tặng lại, lại dặn dò cẩn thận Lưu Tiểu Nhiên một lát, để cô ngoan ngoãn ở nhà đợi, lúc này mới xoay người đi đến trường.


Mới vừa tiến vào cửa lớp, Trương Lương đã lập tức đi tới, kéo anh sang một bên, thần bí nói: “Ai cha, tin tức lớn tin tức lớn nha, đại thiếu gia Lý của chúng ta vào đồn cảnh sát rồi”


“Hả, xảy ra chuyện gì vậy” Đường Nham kinh ngạc hỏi, tên kia không phải là có tiền có thế sao, sao đột nhiên lại xảy ra sự tình này.


“Ban nãy cảnh sát đến trường điều tra , cho nên tôi có hỏi thăm vài câu, hình như nói là công ty nhà anh ta bị nghi ngờ lừa đảo, còn rất nghiêm trọng nữa” Trương Lương nói.


“À, bình thường anh ta kiếm được hai năm tám vạn cũng như thế, ra tay hào phóng, hóa ra tiền đều là do làm như vậy mà có, vậy thì anh ta cũng thật xứng đáng” Đường Nham bừng tỉnh đại ngộ nói, thì ra là tự làm tự chịu.


“Nói cũng lạ, xí nghiệp nhà anh ta rất lớn, hẳn là không đến mức không thể cho anh ta tiền tiêu vặt, sao còn có thể vì lợi ích mà làm ra chuyện này, chậc chậc, tuyệt đối là để hãm hại bố mình rồi, bố anh ta phỏng chừng đã bị tức chết sau vụ này, nhiều công ty có quan hệ làm ăn với gia đình bọn họ đều nhanh chóng kết thúc hợp đồng, sợ công ty mình cũng sẽ bị lừa, tổn thức chỉ trong một đêm khó có thể ước tính được” bộ dáng Trương Lương như thể trẻ con không dạy không được nói, khóe miệng lại nhịn không được kéo lên, anh ta sớm đã không vừa mắt thằng nhóc kia, hiện tại cũng là xứng đáng


“Quên đi, không nói đến anh ta nữa, yêu đương thế nào rồi, sau này bớt nhảy nhót trước mặt chúng tôi đi, có thể thanh tịnh hơn rất nhiều đấy” Đường Nham khoát tay áo nói, xoay người trở về chỗ ngồi của mình, mới vừa ngồi xuống thì có người đi qua.


“Đường Nham, cậu đến rồi hả, tôi có việc muốn nói với cậu.” người tới chính là Chu Mạt.


“Hả, sao vậy, nói đi” Đường Nham thấy bộ dáng nghiêm trang của anh ta nên tò mò hỏi.


“Này, không phải là quê nhà nông thôn của tôi trong ngoài chỉ có hơn chục người thôi sao, hôm qua tôi có vài chuyện phải xử lý nên trở về một chút, kết quả là nhà sát vách tôi lại gặp phải một chuyện kỳ lạ, cũng thật sự là rất thảm, tôi đoán nó không được bình thường, có thể là phong thủy nhà anh ta có vấn đề, cho nên tôi nói với anh ta chuyện của cậu, đề nghị anh ta tới tìm cậu xem thử không biết anh có thể giúp đỡ được gì không” Chu Mạt nói.


“Được thôi, đúng lúc đang không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, người đó thì sao” Đường Nham hỏi.


Nhìn thấy rõ là một cuốn tiểu thuyết.








Chương 90: Câu chuyện năm xưa


“Tạm thời ở nhà tôi đi, tôi biết cậu sẽ đến trường nên không qua cửa hàng tìm. Chờ cậu học xong lịch học hôm nay thì dành chút thời gian đến gặp ông ấy đi. À, qua cửa hàng của cậu hay đến nhà tôi?” Chu Mạt hỏi.


“Đến nhà cậu đi, cũng tiện hơn!” Đường Nham nói.


“Vậy được, quyết định rồi nhé, đợi hết tiết tôi sẽ đến tìm cậu.” Chu Mạt vui vẻ nói.


“Ừ.”


“Đại sư lợi hại thế, lại kiếm được mối rồi!” Trương Lương nghe được đoạn đối thoại của hai người nên trêu ghẹo.


“Thôi đi, đừng cười tôi. Chu Mạt nói là chuyện ở quê cậu ấy, đoán chừng cũng không phải gia đình giàu có gì, chắc không kiếm được bao nhiêu tiền. Chẳng qua cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, tôi tiết lộ thiên cơ vốn đã tổn hại âm đức, làm chút chuyện tốt cũng có thể bù vào một phần!” Đường Nham nói.


“Ừ, vậy tôi cùng đi với cậu, dù sao cũng đang rảnh.” Trương Lương nói.


“Được, ít ra còn tiết kiệm được tiền đón xe!” Đường Nham vui vẻ nói.


“Không phải chứ, người anh em à, cậu kiếm được nhiều tiền như vậy còn tính toán ít tiền lẻ đón xe!” Trương Lương nói thầm.


“Ơ hay, cần kiệm là phẩm chất truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Được rồi, không nói nữa, chuẩn bị lên lớp thôi!” Sau khi thấy giảng viên đã vào cửa, Đường Nham vội vàng kết thúc chủ đề.


Sau khi kết thúc khóa học ở trường, Trương Lương lái xe chở Đường Nham và Chu Mạt về lại khu nhà của Chu Mạt.


Lần thứ hai tới chơi, Trương Lương vừa vào nhà đã lập tức nhận ra sự khác biệt. Không khí bên trong cực kỳ dễ chịu, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong, chiếu sáng cả căn phòng, quét đi vẻ âm u trước đó.


Xem ra sau khi được Đường Nham giúp thay đổi phong thuỷ, hiệu quả rất rõ rệt!


Trong phòng khách có một cụ già mặt mũi nhăn nheo, thân hình gầy gò đang ngồi. Vừa thấy bọn họ vào cửa, ông cụ vội vàng đứng lên.


“Cụ Trương ơi, đây chính là Đường Nham mà cháu nói với ông đấy. Hôm nay cháu đặc biệt mời cậu ấy đến nhà!” Chu Mạt chỉ vào Đường Nham rồi giới thiệu với ông cụ.


“Dạ, chào cụ Trương, cháu là Đường Nham.” Đường Nham lễ phép tiến lên chào hỏi.


Ông cụ dùng đôi mắt đục ngầu đánh giá một lượt, thấy khó tin nên nói với Chu Mạt: “Còn trẻ vậy sao? Có đáng tin không?”


“Đương nhiên là có ạ, sao cháu có thể lừa ông được? Đường Nham còn trẻ nhưng rất tài năng đấy ạ, ông mau nói tình huống trong nhà cho cậu ấy đi!” Chu Mạt vỗ ngực bảo đảm.


“Đúng đó ạ, cụ Trương ơi, nói thật đây không phải lần đầu tiên cháu xử lý loại chuyện thế này nên cũng xem như có chút kinh nghiệm. Ông không thể lấy tuổi tác của một người để phán xét thực lực của họ đâu ạ.” Đường Nham vừa cười vừa nói. Anh đã bị nghi ngờ vô số lần rồi nên giờ đã mất cảm giác rồi, dù sao thì anh sẽ dùng sự thực để nói chuyện, không cần thiết phải giải thích quá nhiều.


Ông cụ thấy hai người họ nói chắc như vậy thì không tiện nghi ngờ thêm nữa, đành thở dài một hơi rồi ngồi vào ghế. Ông cụ bật lửa châm điếu thuốc rồi đưa lên miệng hút một hơi, sau khi phả ra vài hơi khói thuốc mới chậm rãi nói: “Tôi kể cho các cháu nghe một câu chuyện!”


“Được ạ, bọn cháu nghe đây!” Chu Mạt vừa đáp vừa mời Đường Nham và Trương Lương cùng ngồi xuống.


Sau đó ông cụ liền kể một vài chuyện kỳ lạ xảy ra với mình.


Mấy năm trước, người bố Trương Lão Hán của ông cụ qua đời, hưởng thọ 85 tuổi. Trước khi cha già qua đời có kể cho người thân một chuyện, chuyện này đã khiến sự thật của một vụ việc gây chấn động địa phương cách đây vài thập kỷ nổi lên mặt nước, lại rơi vào tầm mắt mọi người.


Vào những năm tám mươi của thế kỷ trước, nhà bọn họ vẫn còn là một hộ giàu có trong thôn. Gia đình họ dường như đã phá bỏ được lời nguyền “Giàu không quá ba đời”, cuộc sống ăn ngon mặc đẹp nối tiếp qua nhiều thế hệ.


Theo truyền thuyết kể lại, tổ tiên nhà bọn họ là những người giàu nhất thời nhà Minh. Nhà họ đã tích lũy được vô số tài sản, cho nên bọn họ mới có thể vượt qua những năm tháng khó khăn đó.


Tục ngữ nói “Bụng no thì nghĩ đến XX”. Nhiều thế hệ trôi qua êm ấm, gia đình dư dả nên nhìn năm đứa con khỏe mạnh thông minh, không biết tại sao người cha già Trương Phúc Huy lại có một suy nghĩ “đã giàu lại quý”. Ông ta tính nhà mình có thuế ruộng, thê thiếp, nha hoàn… không thiếu thứ gì, chỉ thiếu một chức quan.


Bình thường có chút việc cũng phải tự lấy tiền túi để lo lót khắp nơi. Nếu nhà mình có người làm quan thì khi có việc sẽ tự giải quyết được, nói không chừng còn có thể nhờ được tiền tài của người khác.


Không biết là thời tới cản không kịp hay cơ duyên trùng hợp, khi đó trong thôn có một thầy phong thủy vân du bốn phương, đại khoảng bốn mươi tuổi. Không biết tại sao thầy phong thủy này lại đến nhà Trương Lão Tài, hai người mới quen đã thân, trò chuyện với nhau ăn ý.


Lúc nói chuyện, Trương Lão Tài đã tiết lộ ý tưởng tìm kiếm sự giàu có của mình. Sau khi thầy phong thủy tính toán vài phép đã thương cảm nói với Trương Lão Tài rằng Trương Lão Tài đã lớn tuổi, số phận đã định nên không còn gì để nói, mà số mệnh của mấy cậu con trai trong nhà đều không có phúc lộc.


Đánh giá về phong thủy dương trạch và âm trạch của nhà họ Trương, nhà họ không có quý tướng, tiền lụa vận đảo lại rất thâm hậu.


Những lời này khiến Trương Lão Tài bị đả kích rất nặng nề, sau đó là vài tiếng ai thán liên tiếp. Trương Lão Tài liên tục rầu rĩ không vui mấy ngày.


Bởi vì Trương Lão Tài tiếp đãi thầy phong thủy vân du bốn phương rất nồng hậu, với lại hai người cũng hòa hợp như anh em kết nghĩa, nên để khuyên Trương Lão Tài thì thầy phong thủy đã nói với Trương Lão Tài rằng chuyện này cũng không phải hoàn toàn hết cách. Dựa vào chút tay nghề phong thuỷ của bản thân ông ta, cũng không phải không thể đổi vận cho nhà họ Trương.


Nói tới đây, thầy phong thủy bỗng dừng lại.


Trương Lão Tài lập tức thấy hào hứng liền hỏi làm sao để đổi? Thầy phong thủy nói: “Tôi vân du bốn phương, xem phong thủy cho người ta đã hơn mười năm nay, cũng chưa lập gia đình, phiêu bạt tứ phương, không có chỗ ở cố định. Bình sinh mặc dù từng gặp rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy ai tốt bụng và hiền lành như anh Trương đây. Tôi, anh quen biết nhau cũng là phúc phần của tôi.”


Thầy phong thủy nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Mặc dù tôi làm nghề này kiếm cơm, nhưng bình thường xem dương trạch, âm trạch cho người khác là để cầu bình an thôi. Bởi vì ai cũng có phúc của mình, số mệnh mỗi người có khác biệt, người phúc bạc thì tôi không dám cho phần quá tốt, chính họ không chịu nổi mà đối với tôi cũng không tốt. Nên mới nói, chuyện dùng phong thuỷ để đổi mệnh, càng tiết lộ thiên cơ, đi ngược ý trời, vạn phần hung hiểm!”


Cũng không biết là tâm hồn của Trương Lão Tài quá mê làm quan hay thương con nên sốt ruột, khi nghe đến đó, ông ta lại quỳ bịch một tiếng trên đất, vừa dập đầu vừa nói: “Chỉ cần anh giúp nhà họ Trương chúng tôi, thì Trương Lão Tài tôi và năm con trai sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho anh.”


Thầy phong thủy vội vàng đỡ Trương Lão Tài dậy, luôn miệng nói: “Xin anh hãy đứng lên, chuyện gì cũng từ từ mà nói, chuyện gì cũng từ từ mà nói!”


Thầy phong thủy nói: “Tôi thấy anh là người tốt mới nói anh chuyện này. Nhưng để làm chuyện này thì có hai chỗ khó xử, một là phần mộ tổ tiên của các anh là mộ cũ, không thể tuỳ tiện di chuyển, nếu không sẽ để lộ địa khí, trái lại thành hung sự nên chỉ có thể tìm mộ mới. Nhưng hiện nay cơ thể anh đang khoẻ mạnh, hai vị cao đường đều đã qua đời, anh phải đồng ý với tôi một điều kiện thì tôi mới dám làm.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom