• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sau Này Của Chúng Ta (4 Viewers)

  • Phần 28

Sau Này Của Chúng Ta​





Phần 28


Tôi thất thần ngồi trong nhà vệ sinh không biết bao lâu, mãi tận đến khi nghe tiếng chuông điện thoại của một bạn nhân viên trong phòng gọi đến, tôi mới giật mình đứng dậy, vội vã thay quần áo rồi bắt taxi đến công ty.


Cả ngày trời tôi làm việc gì cũng không chú tâm được, một báo cáo mà sửa đi sửa lại đến năm lần vẫn sai nguyên một lỗi, cái Hoa thấy tôi thế mới vỗ vỗ vai:


– Sao thế? Có chuyện gì mà nhân tài phòng mình hôm nay không sửa nổi báo cáo thế? Cần em sửa giúp không?
– Không, chị không sao đâu.
– Mặt chị xanh lắm, có việc gì thì kể em nghe xem nào.


Ban đầu tôi vẫn giấu không kể cho Hoa nghe, nhưng đến hôm thứ ba thì không giấu được nó nữa, bởi vì lúc ăn cơm trưa tôi không dám đụng đến đồ dầu mỡ, ăn được vài miếng rau thì cổ họng cũng lợm lên, cố nhịn nôn nên nước mắt nước mũi giàn giụa.


Ngay lúc đó thì Hoa không nói gì, nhưng đợi đến khi cả phòng nghỉ trưa hết, nó mới nghiêm túc hỏi tôi:


– Chị nói thật cho em đi, chị đang giấu em chuyện gì phải không?
– Mày cũng đoán ra được rồi phải không?
– Ừ, em đoán ra rồi. Giờ chị nói đi cho em đỡ lo.


Tôi thở dài, lặng lẽ cúi thấp đầu, lí nhí nói với nó:


– Ba sáng hôm nay chị thử ba que rồi, hôm nào cũng hai vạch mày ạ. Chị cũng không biết phải làm sao giờ nữa.
– Chị đã nói với anh Hoàng chưa?
– Chưa, chị không nói đâu. Bọn chị còn mấy ngày nữa là chấm dứt rồi, chị không muốn lấy đứa con ra ràng buộc anh ấy.
– Chị bị làm sao thế? Mình không ràng buộc nhưng ít ra anh ấy cũng là bố của em bé, anh ấy có quyền được biết.
– Em nghĩ với tính cách của anh ấy, anh ấy có để chị giữ lại đứa bé không?


Hoa gật đầu chắc nịch:


– Có, tất nhiên là sẽ có. Anh ấy không phải loại người vô trách nhiệm, nếu chị nói ra thì kiểu gì anh ấy cũng sẽ bảo chị giữ lại em bé. Chị quen anh ấy lâu hơn em, chị cũng hiểu được như thế mà, đúng không?
– Ừ. Vì chị hiểu như thế nên chị mới không muốn nói cho anh ấy biết.


Trước ánh mắt không hiểu nổi của Hoa, tôi chỉ biết cười buồn:


– Mày cũng biết ngày trước chị với anh ấy chia tay vì lý do gì rồi còn gì. Nhà người ta giàu có danh giá thế, làm sao chấp nhận con dâu như mình được, con của mình thì cũng không. Hoặc có chấp nhận em bé của chị thì họ cũng sẽ bắt con chị đi thôi, không cho anh Hoàng có quan hệ với chị đâu. Mà sang tháng anh ấy cũng lấy Phương rồi.
– Nhưng mà… anh Hoàng sẽ bảo vệ chị được mà. Em tin anh ấy sẽ bảo vệ được chị. Thời đại này có phải bố mẹ là tất cả đâu, làm gì còn có chuyện bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa. Giờ chị có con rồi, chị phải nghĩ cho con chị. Con chị cần có đầy đủ cả bố lẫn mẹ, thế mới gọi là gia đình.


Tôi lặng lẽ thở dài. Thực ra mấy ngày hôm nay tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về tương lai của tôi, của anh, và cả em bé trong bụng mình nữa. Sau tất cả tôi phát hiện ra rằng mình khó có thể bước qua được ám ảnh của quá khứ, với gia thế khủng khiếp của anh, tôi thật sự không có nổi một chút tự tin ít ỏi để nghĩ đến việc sẽ tiến xa hơn với người đàn ông đó.


Hơn nữa, anh cũng sắp lấy một người tương xứng với anh như lời mẹ anh đã nói ngày xưa rồi, giờ tự nhiên tôi nói tôi có thai, chưa biết chừng gia đình anh cũng sẽ không để yên cho tôi. Thế nên tôi mới cứ chần chừ mãi không nói với Hoàng về việc này.


Tôi bảo:


– Ừ, chị biết rồi, để mấy hôm nữa đi siêu âm xem thế nào đã. Giờ mới thử que thôi cũng chưa chắc chắn được gì cả.
– Từ giờ ngày nào em cũng qua chở chị đi làm, đón chị về. Mấy hôm nữa đưa chị đi siêu âm.
– Chị tự đi được mà, không sao đâu. Mày đừng có tốt với chị thế không chị mất ngủ đấy.
– Dở hơi, em không thèm tốt với chị nhé, em tốt với cháu em.


Nói rồi, Hoa cúi xuống vùng bụng vẫn đang phẳng lì của tôi, nham nham nhở nhở nói:


– Cháu yêu, cháu muốn ăn gì? Dì mua cho cháu ăn nhé, ăn nhiều mới nhanh lớn được.
– Cháu đã biết gì đâu mà mày nói chuyện như thật thế hả em?
– Kệ em. Chị nằm xuống đi. Em đi mua ít ngũ cốc với đồ ăn cho bà bầu.
– Chị không ăn đâu, mày đừng mua, tốn tiền. Với cả giai đoạn này em bé đang nhỏ tý, không cần phải bổ sung dinh dưỡng nhiều đâu.
– Kệ, chị nằm xuống đi. Em đi tý rồi em về ngay.


Tôi còn chưa kịp cản thì nó đã xách túi rồi chạy biến ra khỏi cửa, lúc quay về mang theo bao nhiêu là đồ bổ, sữa bầu, còn cả các hạt dinh dưỡng dành cho phụ nữ mang thai, Hoa ép tôi phải ăn no căng bụng mới chịu tha cho tôi.


Cũng may, trong thời gian này chi nhánh có dự án ở tỉnh khác nên Hoàng đi công tác suốt, tôi không cần phải nghĩ cách để từ chối anh chuyện đó nữa, ngược lại, còn có thời gian rảnh để đến viện thăm mẹ nhiều hơn.


Vết mổ ở não của mẹ tôi gần như đã lành lại hoàn toàn rồi, nhưng bác sĩ nói mạch máu não xơ vữa nhiều, với cả tuổi mẹ cũng đã cao rồi, ngoài việc thường xuyên dùng thuốc huyết áp ra thì cũng nên tuyệt đối tránh để mẹ phải kích động, không may vỡ mạch máu não thì khó lòng mà cứu được.


Tôi cũng hiểu rất rõ điều này nên bao lâu nay có chuyện gì cũng đều ngấm ngầm chịu đựng, thậm chí dù người ta hại mình thế nào, tôi cũng có thể cho qua hết. Tất cả là vì muốn hai mẹ con tôi được bình yên sống hết quãng đời sau này thôi, bao nhiêu sóng gió vùi dập suốt bốn năm nay đã đủ rồi.


Buổi chiều ở sân trong khuôn viên viện điều dưỡng, mẹ gối đầu lên đùi tôi, bình thường hay bảo tôi nhổ tóc bạc cho bà nhưng giờ đầu gần như đã bạc trắng hết cả, tôi chẳng biết nhổ sợi nào nữa, chỉ khẽ vuốt tóc bà.


Mẹ tôi bảo:


– Không thấy sợi tóc sâu nào à con?
– Có, con đang tìm đây. Mẹ ở trong này với các bác có thích không? Đêm có ngủ được không?
– Thích, ở đây có bạn nên vui lắm. Ở nhà với mày, mày đi làm cả ngày, một mình mẹ cũng buồn.
– Vâng.
– Thế dạo này con với anh Lâm sao rồi? Đã có tiến triển gì chưa?
– Con từ chối anh ấy rồi.
– Cái con này, mẹ đã bảo mày bao nhiêu lần rồi. Người ta đàng hoàng thế mà mày cứ thế là sao? Đến tuổi này thì lấy chồng đi chứ, ở mãi thế rồi thành bà cô à?
– Từ từ rồi con mới lấy được chứ. Với cả con cũng chỉ muốn ở với mẹ thôi, con không muốn lấy chồng. Hay là con kiếm lấy đứa con thôi, không lấy chồng nữa mẹ nhỉ?


Tôi cố ý hỏi nửa đùa nửa thật xem mẹ tôi thế nào, ai ngờ mẹ tôi lập tức bật dậy bảo tôi:


– Này không có vớ vẩn thế đâu nhé. Đàn bà con gái phải có chồng chứ tự nhiên kiếm đứa con thế người ta lại chửi cho là chửa hoang đấy. Đừng có suy nghĩ vớ vẩn, mẹ không hài lòng đâu.
– Con đùa thôi, con không thế đâu. Mẹ đừng tưởng thật.
– Nhà mình không bằng người ta, nhưng mình cũng phải giữ giá của mình. Người ta bảo nghèo cho sạch, rách cho thơm. Khổ đến mấy cũng không được ăn trộm ăn cắp của ai, không được sống thiếu đạo đức, chuyện con cái cũng không lấy ra đùa được, mình là phụ nữ, mình phải lấy chồng đẻ con đàng hoàng. Con nhớ chưa.
– Vâng, con biết rồi.


Mẹ tôi là dân Hà Nội gốc, nhưng tư tưởng vẫn còn rất bảo thủ. Bà luôn dạy tôi là đàn ông thì sao cũng được, nhưng phụ nữ thì phải chính chuyên một chồng, chuyện cặp bồ hay đổi tình lấy tiền là mẹ tôi ghét nhất. Tôi cũng không rõ nếu như một ngày bà biết tại sao tôi lại có tiền để làm phẫu thuật cho mình, và cả về đứa bé trong bụng tôi bây giờ nữa, bà sẽ nghĩ thế nào đây…


Tôi đợi đến cuối tuần đó mới đi siêu âm, ban đầu định đến một phòng khám nho nhỏ thôi, nhưng Hoa nói không yên tâm chuyên môn ở phòng khám nên đưa tôi đến bệnh viện.


Hồi hộp đợi đến số siêu âm, sau đó lại hồi hộp nhìn em bé của mình qua màn hình, thấy một chấm nhỏ xíu trên đó, tôi cũng chẳng biết phải diễn tả cảm giác của mình như thế nào.


Vui mừng, hạnh phúc, bất an, lo sợ, vô định, thứ gì cũng có cả trong lòng tôi…


Bác sĩ nói em bé của tôi đã được gần sáu tuần rồi, có phôi thai và tim thai, thời gian này hạn chế vận động mạnh và nên nghỉ ngơi nhiều. Tôi nghe xong mà sống mũi bỗng nhiên cay cay, khó khăn lắm mới có thể nói “vâng” một tiếng.


Lúc tôi mở cửa phòng siêu âm ra thì bỗng nhiên lại đụng mặt Mai, hình như nó đưa chị gái đi siêu âm nên mới xuất hiện ở đây. Lúc ấy tôi theo bản năng, vội vàng giấu tờ kết quả ra sau lưng nhưng bước ra từ phòng này thì không cần xem kết quả cũng biết là tôi siêu âm thai rồi.


Ánh mắt nó chợt xẹt qua một tia kinh ngạc, bi thương và cả phẫn nộ nữa, tôi rất sợ ánh mắt này nên không nói gì, định xoay người đi thẳng, nhưng còn chưa kịp bước nổi một bước thì chị nó nói:


– Ơ Như, sao em lại ở đây?
– À… em… em… em đi khám phụ khoa ạ. Chị đi siêu âm ạ?
– Ừ, chị sắp sinh rồi, đang siêu âm xem nước ối thế nào.
– Vâng, thế chị vào đi, em có việc, em phải về đây.


Nói xong, tôi vội vàng rảo bước đi khỏi đó, ra đến hành lang chờ, cái Hoa thấy tôi thì đứng dậy cười toe cười toét:


– Sao rồi chị? Em xem kết quả nào.
– Đây.


May mà có Hoa nên tôi cũng đỡ lo hơn, giờ bầu bì, tâm trạng lúc nào cũng bất an, lo này lo kia đủ cả. Hoa xem bản kết quả siêu âm xong thì càng cười tươi hơn, cứ lấy tay chỉ chỉ vào chấm đen trên tờ giấy, nó bảo:


– Ôi sao mới có một chấm thế này thôi mà em đã thấy yêu thế này rồi nhỉ? Yêu ơi là yêu ấy. Xem nào, sáu tuần rồi à, có tim thai phôi thai rồi này. Em bé khỏe mạnh rồi chị ạ.
– Ừ, chị thấy rồi.
– Thế bác sĩ có dặn chị gì không? Có kê thuốc bổ gì không?
– Có, chị với mày ra hiệu thuốc mua đi.
– Vâng, đi.


Mua thuốc xong, Hoa còn dắt tôi đi ăn gà tần, vỗ béo tôi như nuôi lợn tăng trọng, bắt tôi ăn hết hẳn một con to mới cho tôi về. Gần đây tôi không còn làm thêm dịch thuật với cả tư vấn du học sinh nữa nên buổi tối rất nhàn, nằm trên giường buồn không có việc gì làm thì nhớ anh, loay hoay mở điện thoại ra vào Zalo xem nick anh cho đỡ nhớ.


Thấy Zalo báo nick anh “Vừa mới truy cập”, tôi định nhắn một tin hỏi thăm, nhưng cứ soạn đi rồi lại xóa. Cứ như thế cho đến khi tự nhiên thấy màn hình hiện ra một dòng chữ, tôi mới giật mình:


– Định nhắn cái gì mà viết lâu thế?
– Sao anh biết tôi định nhắn?
– Hỏi thừa.


Tôi bật cười, nghĩ chắc là nãy giờ anh cũng đang bấm vào nick tôi nên mới thấy bên tôi hiện dòng ba chấm, hiển thị đối phương đang soạn văn bản, nhưng mãi mà không thấy có tin nhắn gửi đến nên Hoàng mới hỏi thế.


Tôi bảo:


– Bao giờ anh về?
– Chắc mấy hôm nữa. Công trình ở đây đang giai đoạn cao điểm, chưa về được.
– Ừ.
– Nhớ tôi à?
– Không. Tại có mấy văn bản cần trình ký nên tôi hỏi thế thôi.
– Thời đại này dùng chữ ký số cả rồi, một mình cô dùng chữ ký sống à?


Bị vạch trần, tôi lúng túng chẳng biết phải trả lời thế nào, sợ càng nói dối thì càng xấu hổ nên đành cố tình lảng sang chủ đề khác:


– Công trình ổn cả chứ anh? Không vấn đề gì chứ?
– Tạm thời không vấn đề gì.
– Ừ, thế là tốt rồi.


Bên kia im lặng một lát, tôi nghĩ câu chuyện rơi vào ngõ cụt thế này chắc là anh sẽ không trả lời nữa. Thế nhưng vài phút sau bỗng nhiên lại thấy có tin nhắn gửi đến, anh bảo:


– Mùng bốn tháng sau tôi về.


Tôi mở lịch, thấy ngày mùng bốn tháng sau rơi vào mùng mười tháng mười một âm, vừa vặn hết thời hạn năm tháng chúng tôi thỏa thuận với nhau. Tôi hít sâu vào một hơi, vì không rõ ý anh là gì cho nên tạm thời cũng chưa nói đến chuyện em bé, có lẽ sẽ phải chờ anh về rồi mới quyết định xem có nên nói hay không, cho nên tôi bảo:


– Tôi biết rồi, tôi chờ anh về.
– Ngủ đi.


Ngày hôm sau, tôi vẫn đi đi về về giữa nhà, công ty và bệnh viện như mọi ngày. Bình thường buổi tối ăn cơm xong thì mang rác đi đổ, nhưng hôm nay lúc ra đến chỗ cầu thang đổ rác, tự nhiên tôi cứ thấy quái quái thế nào ấy. Linh cảm không tốt nên tôi đang muốn đổ nhanh rồi quay về, ai ngờ vừa vứt xong bịch rác vào thùng, vô tình ngẩng lên nhìn hộp kính đựng đồ cứu hỏa thì lại thấy hình ảnh phản chiếu, một cánh tay thò ra ngay sau lưng tôi.


Tôi giật mình, vừa định hét lên thì lại có thêm một cánh tay nữa túm lấy tay người đó, giọng Hoa gằn lên:


– Làm gì đấy?


Quay đầu lại mới thấy Mai đứng sau lưng tôi, còn Hoa thì lại đứng sau lưng Mai. Thấy nó đột ngột xuất hiện ở đây nên tôi hoảng, cuống lên nói:


– Mày định làm gì thế? Mày đến đây làm gì?


Nó chỉ gườm gườm nhìn tôi chứ nhất định không mở miệng nói, con bé Hoa thì máu chó hơn tôi, giật tay nó một phát khiến Mai lảo đảo suýt ngã ngửa ra phía sau:


– Mày thích đẩy bà ấy không? Mày là bạn bà ấy mà mày chơi kiểu gì đấy? Tao táng cho mày gãy hết răng bây giờ.
– Con ranh con nó dám có thai với anh Hoàng, tao đẩy nó thì sao? Loại đào mỏ như nó mà cũng đòi có thai với anh ấy à, nó muốn dùng đứa con để moi thêm tiền anh ấy thôi. Loại khốn nạn như nó đừng hòng tao cho toại nguyện.
– Mày bị thần kinh à? Có đào mỏ cũng đào mỏ ông Hoàng chứ đụng gì đến bát cơm nhà mày mà mày nhảy dựng lên. Liên quan đến mày à con kia. Mày thử động vào bà ấy xem tao có cho mày đi thi giải bát hương vàng mở rộng không nhé. Bạn bè kiểu gì cái loại mày hả? Loại bạn chó thì có.
– Bạn chó còn hơn cái loại cặp bồ, loại bán thân kiếm tiền, lợi dụng người khác. Mày chơi với con khốn nạn thì mày cũng là cái loại khốn nạn.
– Khốn nạn hả?


Hoa vừa nói vừa cười, nhưng tay thì nhanh như chớp vung lên tát thẳng vào mặt Mai:


– Mày thích nói đạo lý thì bố mày nói đạo lý cho mày nghe này. Ông Hoàng mà không thích thì có trời mới đào mỏ được ông ấy nhé, tiền là trong túi ông ấy, ông ấy thích cho ai thì cho. Chỉ sợ cái con miệng nam mô bụng một bồ dao găm như mày có trần truồng trèo lên giường ông ấy, cho không ông ấy cũng chẳng thèm. Bà Như có thai ảnh hưởng đến mày à? Hay là vì mày ghen tức nên mày mới hại bà ấy? Còn tao nhé, tao đếch cần biết đúng sai gì hết, chỉ cần là bạn tao thì tao auto bênh, mày động đến bạn tao thì không xong với tao đâu. Hạng như mày mới không xứng để có bạn bè, mày mới là loại khốn nạn.
– Mày… đúng là chó chơi với chó, một lũ chó với nhau.
– Mày ngon đứng dậy đánh tay đôi với tao thử xem, xem đứa nào là chó.
– Mày ngon thì lại đây.
– Thách bố mày à?


Hoa to con hơn Mai nhiều, tôi chẳng biết nó có học võ vẽ gì không nhưng từ khi quen nhau đến giờ, tôi chưa thấy nó sợ bố con thằng nào hết. Tôi không dám chạy lại can, sợ lỡ ai đụng tay chân rồi va vào mình nên đành đứng một chỗ, gào lên:


– Thôi em, đừng có đánh nhau ở đây, bảo vệ lên lại rách chuyện bây giờ. Hoa đừng đánh nữa, mặc kệ nó.
– Nó thích gây sự trước chứ. Con ranh con này không đánh thì nó không biết sợ đâu, để em.
– Thôi.
– Không.
– Chị bảo thôi mày nghe không, chị đau bụng rồi.


Tôi phải nói thế thì Hoa mới chịu đứng thôi, hằm hằm chỉ vào mặt Mai quát:


– Hôm nay bố mày nể chị Như tha cho mày, từ giờ mày còn bén mảng đến đây nữa thì tao cạo đầu bôi vôi, thả mày lên bè chuối cho mày trôi sông luôn, nhớ chưa con ranh con.
– …
– Chị Như mà bị sao, kể cả không phải do mày thì bố mày cũng tìm mày tính sổ đấy.


Mai bị đánh mỗi một tát mà khóe miệng cũng bật máu, nó ngồi dưới đất, trừng trừng nhìn tôi hét lên:


– Mày không xứng, loại như mày không xứng, con ranh Như kia, mày không xứng. Rồi có ngày trời đánh chết mẹ mày. Loại khốn nạn, loại đào mỏ.
– Mày có làm gì tao thì anh Hoàng cũng không yêu mày, tội gì mà phải khổ thế?
– Thà không yêu tao cũng còn hơn ở với cái loại như mày.
– Yên tâm đi, anh ấy đủ thông minh để biết anh ấy nên làm gì. Nếu không giỏi thì liệu mày có thích anh ấy không? Trong lòng mày tự có câu trả lời rồi, thế nên đừng tự lừa mày nữa. Chuyện tao với anh Hoàng không liên quan đến mày, mày cũng nên thôi đi thôi. Tìm người khác tốt hơn, ôm mãi đau khổ thì người buồn chỉ là mày thôi.


Khi tôi nói xong câu này, Mai sững sờ mở to mắt nhìn tôi, có lẽ không nghĩ là tôi sẽ không làm ầm lên, không đánh nó, không mắng nó, mà chỉ nói nhẹ nhàng như vậy.


Tôi thở dài một hơi, cảm thấy như vậy là đã đủ rồi nên kéo tay Hoa vào trong nhà. Vừa đóng cửa xong, con bé Hoa lập tức hỏi:


– Chị sao rồi? Đau bụng thật không? Có sao không?
– Không, chị không sao đâu.
– Mẹ con ranh đó, em mà đến muộn tý nữa là xong thật rồi đấy. Bạn bè như cái bẹn bà. Suýt nữa thì hại cả hai mẹ con chị.
– Ừ, chị cũng không biết là nó đến. Không biết được để mà đề phòng ấy. Chắc sau phải dặn chú bảo vệ không cho nó lên nữa.
– Nó chơi kiểu núp trong bóng tối thế thì bố đứa nào mà đề phòng được. Em chịu đấy. Không hiểu con đó là bạn bè kiểu gì luôn.
– Ừ. Mà mày đến làm gì thế?
– Em mua được hộp thuốc sắt của Đức nên mang đến cho chị. May mà không để đến mai, không thì có khi bà vào bệnh viện rồi đấy. Cầu thang cao thế mà nó định xô chị kìa. Loại ác ôn, nghiệp hại thai nhi là nghiệp nặng nhất, tiên sư bố nhà nó nữa. Chị mà không cản thì em cho nó ăn no đòn rồi.
– Ừ, may mà có mày đến kịp. Không thì không biết làm sao nữa. Nói cảm ơn nhiều lần có nhàm quá không?
– Thôi khỏi cần cảm ơn đi. Nhưng em nghĩ chị nên nói chuyện này sớm với anh Hoàng đi, chứ như thế này không ổn đâu. Ai mà biết con điên kia còn định hại chị gì nữa. Chị phải nói với anh Hoàng đi.


Thực ra, tôi cũng không biết mình nên làm sao, bởi vì anh sắp kết hôn rồi, giờ tôi mà nói việc có thai thì sợ ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân của anh. Mà bỏ con đi thì tôi không nỡ, dù có nghèo đến nỗi phải ăn rau ăn cháo, tôi cũng không thực sự không nỡ bỏ đi một sinh linh bé nhỏ trong bụng mình như vậy. Huống gì con lại là của tôi với anh… tôi có chết cũng không bỏ.


Tôi không biết phải trả lời với Hoa sao nên cứ ậm ừ cho qua chuyện, ai ngờ trưa ngày hôm sau bỗng dưng lại nhận được điện thoại của anh.


Vừa mới “Alo” thì anh đã dồn dập hỏi:


– Thật không?
– Hả? Gì thật cơ?


Màn hình kết nối hiển thị, ở bên kia anh đang ở dãy hành lang công trình, thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi giống như vừa chạy từ đâu về. Tôi còn chưa biết cái gì thật không thì anh đã nhắc lại:


– Hoa nói có thật không? Có bầu thật không?


Tôi trợn tròn mắt, trong phút chốc cũng thoáng ngây ra, nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.


Mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của anh ở màn hình bên kia, sau một lát chần chừ, tôi mới hít sâu một hơi, không khẳng định mà cũng không phủ nhận, chỉ thu hết can đảm nói:


– Anh định thế nào?


Nghe xong câu này, sắc mặt anh lập tức cứng lại, giống như không thể tin nổi những lời vừa rồi.


Vài giây sau, ánh mắt anh bất chợt sáng lên, lần đầu tiên tôi thấy vẻ tĩnh lặng thâm trầm như nước đó giống như có thêm đốm lửa lấp lánh. Giọng anh hơi lạc đi, nhưng sự kiên định trong đó thì không thể che giấu được:


– Bây giờ tôi về ngay.


Nói rồi, anh định cúp máy nhưng dường như lại chợt nhớ ra điều gì đó nên quay lại bảo tôi:


– Đợi tôi về.
– Vâng.


Cúp máy xong, trong lòng hỗn độn vô cùng vừa lo lắng vừa hồi hộp, vừa tủi thân, lại có thêm một chút vui mừng, bởi vì khi anh tin này thì ít nhất cũng không nói tôi bỏ thai đi.


Nhưng kết quả khi anh về thì sẽ ra sao, tôi cũng không rõ nữa.


Tôi không biết anh có chấp nhận đứa bé này hay không, mà dù có chấp nhận đi nữa thì sẽ xử lý thế nào với mối quan hệ của chúng tôi, tôi không biết, nhưng không hiểu sao khi thấy thái độ của anh ban nãy, tôi cứ có một niềm tin mãnh liệt rằng anh sẽ bảo vệ hai mẹ con tôi, dù thế nào đi nữa cũng sẽ giữ lại đứa con này của chúng tôi.


Cho nên tôi quyết định đợi anh về rồi sẽ nói: Anh bên tôi cũng được, lấy ai cũng được, nhưng đứa bé này không có lỗi gì cả. Nếu anh thật sự còn tình cảm với tôi thì tôi sẽ nắm tay anh vượt qua tất cả, còn nếu như anh lựa chọn bên Phương, tôi sẽ đi thật xa, thật xa…


Từ công trình về Hà Nội nếu đi ô tô liên tục thì mất khoảng năm tiếng, trong vòng năm tiếng đó, tôi ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, chuẩn bị sẵn nước nóng và cả một mâm cơm đầy ắp để đợi anh. Chờ đến bảy giờ tối thì thấy số của Hoàng gọi điện thoại đến cho tôi, tôi nghĩ anh gọi để hỏi mình về chưa nên vui vẻ nghe máy, không ngờ vừa “Alo” cái thì nghe giọng anh thều thào vang lên:


– Như.
– Vâng, anh sao thế? Có chuyện gì thế?
– Giữ… con
– Sao thế anh? Sao thế anh? Anh làm sao thế?
– Khả năng… khả năng… anh… không về được nữa rồi…


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom