• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sau Này Của Chúng Ta (1 Viewer)

  • Phần 26

Sau Này Của Chúng Ta​





Phần 26


Tan họp xong, tôi biết kiểu gì bà Oanh cũng sẽ muốn gặp riêng mình nên cố ý nán lại muộn nhất. Đợi đến khi phòng không còn ai nữa, chị ta mới ấp a ấp úng bảo tôi:
– Việc đã ra thế này rồi, trong lúc chị không làm chủ được bản thân nên làm thế, em tha lỗi cho chị để chị còn nuôi con em nhé.
– Sao chị lại làm thế?
– Tại vì… chị…
Chị ta không trả lời được nên nói được đến thế rồi cứ lắp bắp mãi, tôi cũng hiểu được bà Oanh dù ghét mình nhưng cũng không phải là dạng thâm thù đại hận gì, ở công sở thì chuyện đó cũng bình thường thôi. Để sự việc diễn ra thế này chắc chắn phải có lý do gì đó.
Tôi nói:
– Để em nói nhé, có phải có người khác bảo chị làm thế không?
– Không, chẳng có ai cả. Tự chị làm thế, chẳng có ai cả.
– Chị ghét em đến nỗi phải hại em như thế à? Chị nuôi con nhỏ, em cũng nuôi mẹ bệnh tật. Em không làm gì chị, sao chị lại hại em?
– Chị đã nói trong lúc không làm chủ được bản thân nên chị mới thế, giờ chị biết lỗi rồi, chị cũng bị đuổi việc rồi, dù sao cũng làm việc với nhau mấy năm. Em coi như nể tình chị em cùng phòng, em tha cho chị được không?
– Chị nói rõ đầu đuôi đi rồi mình tính tiếp, em cũng không phải loại cạn tàu ráo máng gì, chị em mình thẳng thắn với nhau thì em cũng sẽ không làm khó chị.
Khi tôi nói đến thế thì ánh mắt của bà Oanh cũng chợt dao động, dường như lý trí cũng bắt đầu lung lay rồi. Bà ấy mím môi im lặng một lúc, mãi sau mới hít vào một hơi thật sâu rồi định mở miệng, thế nhưng còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của bà ấy có tin nhắn đến.
Bà Oanh rút ra nhìn màn hình, sắc mặt lập tức thay đổi, vài giây sau quyết định đút lại điện thoại vào túi rồi bảo tôi:
– Chị nói thật, em tin hay không thì tùy em. Nhưng mà chị bảo em này, em cũng có mẹ già bệnh tật, em cũng hiểu mình phải gánh vác trách nhiệm lo cho gia đình đúng không? Giờ em cố dồn chị vào đường cùng thì chị cũng sẽ như chó cùng dứt dậu thôi. Thế nên chị chỉ muốn nói là cái gì bỏ qua được thì bỏ qua cho nhau, chị cũng bị đuổi việc với bồi thường tiền rồi, hôm nay mất mặt trước cả công ty như thế em cũng thấy rồi. Em đừng ép chị quá, nếu không thì chị cũng không biết chị sẽ làm gì đâu.
– Chị đang dọa em đấy à?
– Chị không dọa, chị chỉ nói sự thật thôi. Chị có con nhỏ, em cũng có mẹ già bệnh tật. Cả hai bên đều cần sống để nuôi gia đình, em thông cảm cho chị.
Đến nước này thì trong lòng tôi gần như khẳng định được là có người giật dây bà Oanh rồi. Nhưng vì trước đây tôi đã từng bị ông Tú ép như thế nên tôi rất hiểu một điều rằng: nếu nhất quyết dồn bà ấy vào chân tường thì cũng sẽ có khả năng bà Oanh sẽ quẫn lên rồi tiếp tục hại tôi.
Cho nên sau khi cân nhắc thiệt hơn, nghĩ đến việc dù sao bà ấy cũng đã phải trả giá rồi, tôi cũng cảm thấy được an ủi phần nào. Tôi đáp:
– Nếu chị không nói thật thì em cũng không còn gì để nói nữa, em đi đây.
Khi về đến phòng, mọi người không ai ngồi bàn tán tôi như mọi lần nữa mà tất cả đều im re làm việc mình. Chỉ có cái Hoa vừa thấy tôi là cười toe cười toét:
– Chúc mừng bà chị, hôm nay phải mở tiệc ăn mừng đấy nhé. Thoát 7749 kiếp nạn luôn. Sướng nhé. Em cứ lo cho chị từ hôm kia đến giờ, may mà có sếp tìm ra người hại chị đấy, không thì giờ vừa đi vừa mếu.
– Xì, lần này là may hơn hên. Không bị mất nhà là may rồi.
– Chị có bảo kê VIP như thế thì làm sao mà mất nhà được. Ô dù của chị hơi bị xịn sò luôn. Ôi em ngưỡng mộ chết đi được, sao lại có người giỏi như thế nhỉ? Tìm được ra nguồn hack máy tính của chị, mà lại còn đàm phán được với công ty khác, đẩy lô thiết bị kia đi nữa. Soái của soái, ưng chết đi được ấy.
– Ngưỡng mộ thì đến xin chữ ký người ta đi em. Ở đây lảm nhảm với chị làm gì?
– Không lảm nhảm với chị thì lảm nhảm với ai, lảm nhảm với ông ấy để ông ấy khâu mồm em lại à?
Tôi đang cố tỏ vẻ nghiêm túc, nghe thế cũng phải phì cười:
– Mồm mày cũng đến lúc phải khâu rồi đấy, líu lo suốt ngày.
– Líu lo thế mà vẫn chưa có zai nào thèm đây, ai như chị, tẩm ngẩm tầm ngầm mà hốt được bảo kê VIP. Mà nãy chị nói gì với bà Oanh thế? Đừng có đồng ý tha cho bà ấy đấy dễ dàng quá đấy nhé. Chửi cho mấy trận cho sướng mồm đã.
– Thôi kệ đi, dù gì bà ấy cũng bị mất việc rồi, đền một đống tiền nữa, mình chửi làm gì nữa.
– Ơ chị không nhớ mấy năm nay bà ấy chửi chị long cả óc ra à? Em tính nhẩm cũng phải mấy trăm trận chửi đấy, chị chửi lại vài trận thì bõ bèn gì. Không chửi thì để em chửi thay cho. Đồ phù thủy, làm chị suýt nữa thì xong đời.
– Rồi rồi, chị biết rồi. Làm việc đi.
– Chị đúng là hiền quá thể.
Sau hôm đó, bà Oanh bị đuổi việc mà tôi thì cũng được cấp trên cân nhắc cho tạm nắm quyền trưởng phòng. Không còn bị ai chửi bới mỗi ngày nữa, cũng không bị mọi người ghen tị soi mói, tôi cảm thấy mỗi ngày đến công ty dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong thời gian này, Phương bỗng nhiên liên tục đến công ty tôi, hôm thì mang cơm đến, hôm thì lại mang café đến cho anh, cô ta gần như bám lấy Hoàng cả ngày lẫn đêm nên tôi cũng biết ý, có việc gì cũng không bén mảng đến phòng anh mà toàn giao cho Hoa mang tới trình ký.
Có một hôm tôi đến phòng bếp định lấy nước thì gặp Phương ở đó, cô ta đang đợi máy pha café, thấy tôi thì nhẹ nhàng mỉm cười:
– Chị lấy nước à?
– À… ừ.
– Có uống café không? Em đang pha cho anh Hoàng, tiện pha luôn cho.
– Không, chị uống nước lọc được rồi. Cảm ơn em.
Nói rồi, tôi đi ngang qua cô ta để lấy nước lọc, trong lúc chờ rót nước thì Phương lại tiếp tục bắt chuyện:
– Chuyện lần trước, lúc đó em hoảng quá nên nói linh tinh, chị đừng để ý nhé.
– Không sao đâu. Ai bị ngã như thế cũng hoảng thôi mà.
– Vâng. Sau lúc bình tĩnh lại rồi em cứ áy náy mãi. Muốn xin lỗi chị nhưng mà xấu hổ nên không dám nói. Mãi giờ mới có cơ hội gặp riêng chị. Chị cho em xin lỗi nhé.
Trong lòng tôi bây giờ đã đề phòng Phương rồi nên cô ta có nói gì thì tôi cũng không tin, chỉ coi như xã giao thế thôi. Tôi cười đáp:
– Không có gì mà. Em không phải xin lỗi đâu, chị ngại đấy. Em khỏe là tốt rồi.
– Tại sức khỏe em không tốt lắm, thần kinh cũng không vững nữa. Sau bố mẹ em với anh Hoàng phải động viên mãi em mới bình thường lại được. Sợ quá chị ạ.
– Ừ, không biết bơi mà gặp trường hợp thế thì nguy hiểm lắm. Sau tốt nhất là học bơi hoặc đừng đến gần sông hồ nữa em ạ.
– Vâng. Sau vụ đó em cũng tính đi học bơi, nhưng anh Hoàng cứ sợ em lại bị đuối nước nên không cho đi. Mà chị giỏi thật, chị biết bơi ạ?
– Ừ, chị biết bơi sơ sơ thôi, không giỏi lắm.
– Thế là giỏi hơn bao nhiêu người rồi đấy chị ạ. Giỏi hơn em nữa.
Tôi không biết nói gì, chỉ ậm ừ cho qua rồi định quay về phòng. Ai ngờ lúc đi qua chỗ Phương lần nữa thì cô ta lại đột nhiên xoay người lại, tôi không kịp tránh nên cốc nước nóng trên tay vô tình hắt thẳng vào người cô ta.
– Á, nóng quá, chị làm gì thế?
– …
– Sao chị lại hắt nước vào người em? Nóng quá…
– Em xoay người nhanh quá, chị tránh không kịp. Chạy ra đây ngâm nước lạnh nhanh đi.
Mấy người đang ở hành lang nghe tiếng ầm ỏm trong này mới ngó vào, thấy tôi với Phương đang loay hoay dội nước lạnh ở vòi nước, mồm miệng cô ta thì liên tục kêu la “Nóng quá, bỏng em rồi”.
Anh Toàn cũng chạy ra hỏi bọn tôi:
– Sao thế? Lại có chuyện gì thế?
– Em không may làm nước đổ vào người Phương. Không biết có bị bỏng không.
– Thôi đưa vào phòng anh trước đã, phòng anh có Pathenol, xịt cái là đỡ ngay. Không đỡ thì đưa đi bệnh viện xem.
– Vâng.
Một trò chơi lại đến hai lần, tôi cũng không còn bất ngờ như lúc trước nữa mà cũng chỉ thấy bình thường thôi. Tôi vẫn đưa Phương đến phòng anh Toàn bình thường, nhưng đến khi cần xịt Pathenol thì cô ta lại nói:
– Thôi, để anh Hoàng bôi cho em là được rồi. Em không quen để người lạ nhìn người.
Phương bị nước đổ lên đoạn ngực áo, anh Toàn biết ý nên ra ngoài từ trước rồi, chỉ còn mỗi tôi với cô ta trong phòng. Giờ cô ta nói một câu nhiều nghĩa như thế, mục đích là muốn nói cho tôi biết với Phương, Hoàng không phải là người lạ, anh nhìn người cô ta quen rồi.
Tôi không thấy ghen, cũng không có tư cách để ghen, chỉ là trong lòng hơi khó chịu tý thôi. Nhưng ngoài mặt tôi vẫn bình thản bảo:
– Ừ, thế em còn đau lắm không? Cầm cái này sang phòng sếp được không?
– Vẫn còn đau, nhưng chắc bôi thuốc vào không sao đâu. Em đi được.
– Ừ, thế em sang đi.
Khi Phương đi rồi, tôi cũng định quay về phòng mình nhưng chẳng biết sao khi ngang qua phòng anh, bước chân tôi lại vô thức đi chậm lại.
Cửa chỉ khép hờ nên tôi có thể nhìn thấy một góc nhỏ trong phòng, nghe cả tiếng Phương vọng ra:
– Em bị bỏng đau quá. Anh Toàn bảo phải bôi thuốc mà bị ngay ở chỗ này, em ngại, không muốn để anh ấy bôi anh ạ.
– Tự nhiên bỏng là sao?
– Lúc nãy em đi pha café, chị Như không may đụng vào người nên nước trên cốc chị ấy mới văng vào áo em. Anh nhìn này, đỏ hết cả chỗ da này lên rồi này.
Cô ta vừa nói vừa cởi áo ra, tôi đứng ở ngoài nhìn vào có thể thấy lưng Phương đưa về phía mình, còn từ góc của anh ngồi thì có lẽ nhìn không sót một thứ ở phần trước của Phương.
Tim tôi như bị một mũi tên xuyên qua, nhói không thể tả nổi…
Đúng lúc này, đột nhiên có anh trưởng phòng hành chính đi đến hành lang chỗ tôi, tôi sợ người khác chứng kiến cảnh tượng trong phòng thì lại đồn đại những thứ không tốt về anh cho nên lặng lẽ giơ tay đóng cửa lại, ngăn cách thế giới bên ngoài với không gian mờ ám bên trong. Sau đó mới rảo bước đi về chỗ anh kia:
– Anh đến tìm sếp à?
– Ừ, em vừa từ đó ra à?
– Vâng, sếp không có trong phòng anh ạ, vừa ra ngoài rồi.
– Ơ thế à? Anh lại đang có ít giấy tờ cần ký
chứ. Thôi đành chờ sếp về vậy.
– Vâng.
Sau khi anh kia đi rồi, tôi vẫn không về phòng mà vẫn đứng đó, sợ tiếp tục có người khác đến tìm anh nên đứng canh chừng.
Cảm giác đứng bên ngoài canh cho người mình yêu và một người phụ nữ khác làm chuyện ân ái thật kỳ lạ, lòng giống như bị dao đâm, rõ ràng rất đau nhưng không có cách nào bày tỏ, cũng không thể xông vào bên trong làm loạn lên, mọi đau đớn chỉ có một mình mình biết.
Tôi lặng lẽ đếm thời gian, thậm chí còn mong sẽ giống như lần trước ở Hồ Tiên Sa, anh sẽ vẫn chờ đến đêm tân hôn rồi mới làm chuyện kia cùng Phương. Thế nhưng cánh cửa phòng anh vẫn khép chặt rất lâu, rất lâu, lâu đến mức trái tim tôi sắp hoàn toàn tê dại thì mới thấy tay nắm cửa khẽ xoay một cái.
Tôi không muốn bọn họ biết mình đứng ngoài này nãy giờ nên vờ làm như đang đi đến phòng anh Toàn, Phương đi ra thấy tôi thì khẽ nhếch môi một cái, tay cài nốt cúc áo xộc xệch trên cổ mình:
– Chị.
– Ừ, em đỡ chưa?
– Em đỡ rồi ạ. Anh Hoàng thoa thuốc xong thì thấy dịu đi rồi, may mà nãy nước không nóng lắm.
– Ừ, thế là tốt rồi. Xin lỗi em nhé.
– Không sao đâu ạ, khổ, đúng là số chị em mình như kiểu sao chổi ấy, cứ hay gặp chuyện chị nhỉ.
– À… ừ…
– À đúng rồi, chị có miếng Salonpas nào không?
– Chị có, sao thế em?
Cô ta tỏ vẻ xấu hổ, ngượng ngùng đáp:
– Em nói cái này chị đừng cười nhé. Phải giữ bí mật đấy.
– Ừ.
– Nãy thoa cái kia xong, anh Hoàng tự nhiên lại muốn… mà em… ở đây không có giường nên… eo em hơi đau chị ạ. Chị có salonpas thì cho em xin để em dán vào cho đỡ nhé. Chứ như thế này em sợ không lái xe về được.
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, biết rõ ràng cô ta cố ý khiêu khích mình nhưng vẫn phải cố tỏ ra không quan tâm, nhẹ nhàng đáp:
– Ừ, đến phòng chị đi, chị đưa cho.
– Vâng ạ.
Mặc dù ngoài mặt là thế, nhưng trong lòng tôi thì không thể nào bình thường được, cứ buồn buồn nhoi nhói, chẳng còn tinh thần làm việc gì. Tối hôm sau Hoàng đến ăn cơm, tôi cũng không có tâm trạng nói chuyện như mọi ngày mà chỉ im lặng ăn phần của mình, anh thấy thế mới cau mày hỏi:
– Sao thế?
– Sao gì cơ ạ?
– Cơm có thuốc độc à?
– Không, làm gì có. Tôi vẫn đang ăn đây mà, sao có thuốc độc được?
– Thế sao mặt cô như kiểu bị ép phải ăn thế?
– À, tại tôi đang hơi mệt. Không có chuyện gì đâu.
Anh không hỏi nữa, tôi cũng lười nói, mãi sau lúc tivi phát bản tin thời sự, thấy người dẫn chương trình đọc câu “hôm nay là ngày hai mươi lăm tháng mười một năm 20xx”, tôi mới chợt nhớ ra lịch âm đã sang tháng mười rồi, tức là chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là giao dịch của tôi và anh sẽ kết thúc.
Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt cái mà đã gần năm tháng rồi, từ khi anh trở về có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, vui có, buồn có, ngọt ngào và hụt hẫng cũng có. Có lẽ quá đắm chìm trong những bộn bề kể từ khi anh xuất hiện mà tôi đã quên đi ngày tháng mất rồi.
Tôi buột miệng bảo anh:
– Hình như hôm nay là mười ba tháng mười âm rồi.
– Thì sao?
– Anh nói xem.
Hoàng ngừng động tác gắp thức ăn, cau mày nhìn tôi:
– Nóng ruột muốn chấm dứt thế cơ à?
– Sớm hay muộn thì đằng nào cũng phải kết thúc mà. Tôi chỉ tiện miệng nên mới nhắc anh thế thôi, anh không thích thì thôi.
– Kết thúc lúc nào là quyền của tôi. Không đến lượt cô nhắc.
– Lúc trước đã nói rõ ràng rồi, một tháng trước khi anh cưới vợ thì tôi với anh kết thúc. Tôi không biết anh cưới khi nào, mà lẽ ra đến giờ là đã sắp xếp lịch rồi, sao anh không nói cho tôi?
– Sao tôi phải nói cho cô?
– Vì tôi có quyền được biết. Tôi đã nói tôi có chết cũng không ngủ với đàn ông đã có vợ, anh cũng đồng ý chấm dứt trước khi anh cưới một tháng rồi. Giờ tôi nhắc anh thì có gì sai?
– Tôi không muốn nghe, khỏi cần nhắc.
– Tôi cũng là một phần trong mối quan hệ đó, chẳng lẽ ngay cả quyền tính ngày tháng cũng không được à? Anh bỏ tiền ra bao tôi thật đấy, nhưng tôi không phải là con vật anh nuôi, anh hiểu chưa?
Ấm ức suốt hai ngày nay mà không thể trút ra, giờ tự nhiên nghe câu “quyền của tôi” mà anh nói, tâm trạng ức chế của tôi giống như giọt nước tràn ly, đột nhiên khùng lên, chẳng hiểu lấy bản lĩnh ở đâu ra mà mắng anh như thế.
Hoàng thấy tôi hùng hùng hổ hổ thế thì tròn mắt, ngẩn ra mất mấy giây rồi mới bảo tôi:
– Tôi coi cô là con vật hồi nào?
– Hồi nào anh tự biết. Tóm lại từ giờ đến giữa tháng mười một hoặc sớm hơn thì tôi với anh kết thúc. Anh đồng ý cũng được mà không đồng ý cũng xong, tôi không muốn kéo dài thêm nữa. Hết thời gian thì chia tay đi.
Nói xong, tôi bực bội đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ, còn chốt cả cửa trong rồi nằm trong đó rấm rức khóc. Tôi chẳng hiểu sao mình lại thế, gần như không thể kiểm soát nổi tâm trạng của chính mình mà hành động giống hệt một con điên, tính tình quá thất thường.
Khóc chán rồi tôi mới mở cửa đi ra bên ngoài, thấy bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng anh thì về rồi. Cảm giác của tôi lúc đó chính là anh chẳng coi tôi ra cái quái gì cả, không để ý đến cảm xúc của tôi, cũng chẳng thèm dỗ tôi nửa lời khi tôi giận dỗi, không cho tôi một tý quyền lợi dù là nhỏ nhoi nhất, với anh tôi thực sự chẳng hề có giá trị gì cả. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài như thế tôi dám giận anh, thế mà anh cũng không thèm liếc mắt đến tôi…
Tôi mếu máo nhìn quanh nhà không còn ai nữa, lại tủi thân lại bật khóc ngon lành, lúc này mới thấm bản thân mình càng lúc càng yêu anh, yêu đến hết thuốc chữa rồi.
Mấy hôm sau, anh không đến chỗ tôi nữa, mà ở công ty thì hiếm lắm mới thấy mặt. Tôi nghĩ có lẽ lần này mình làm đại gia phật lòng rồi, lẽ ra được bao nuôi sẽ không có tư cách để nổi nóng với người bao mình mới đúng, nhưng trong lòng tôi còn khó chịu hơn anh, đặc biệt là cứ mỗi ngày đến công ty lại thấy Phương xuất hiện ở trước phòng làm việc của anh nên tôi chán chẳng buồn nói nữa.
Chúng tôi cứ chiến tranh lạnh như thế cho đến khi anh đi công tác, tôi đã buồn chán lại càng thêm buồn chán nên cứ ngồi thở dài mãi. Con bé Hoa thấy mặt tôi dài như cái bơm mới hỏi:
– Chị già, sao thế? Cãi nhau với sếp à?
– Không, có cãi nhau gì đâu. Đang nghĩ linh tinh ấy mà.
– Không cãi nhau mà mặt bà cứ như đưa đám thế kia. Sếp đi công tác mấy hôm nữa mới về cơ, bà buồn làm gì, đi chơi với em đi.
– Đi đâu?
– Trường mình có thư mời gặp mặt cựu sinh viên nhân dịp 60 năm thành lập trường này. Chị đi không?
Tôi với Hoa học cùng trường, nhưng nó kém tôi tận bốn khóa nên tôi không biết nó, lần này trường mời cựu sinh viên đến gặp mặt, tôi cũng được gửi giấy mời nhưng ngại gặp bạn cũ nên không muốn đi. Tôi bảo:
– Chị không đi đâu, ngại lắm.
– Ngại gì mà ngại? Đi cho vui chứ?
– Bạn bè chị không chồng con thì cũng thành đạt cả rồi, mình thì cù bất cù bơ, chả đâu vào đâu, đi làm gì. Chị ở nhà thôi, mày đi đi.
– Ơ, chị cũng coi là thành công còn gì. Mà có gì phải ngại nhỉ? Ở đâu chả có người này người kia, có phải ai cũng thành đạt cả đâu.
– Thôi, mày đi đi.
Từ chối rát cả lưỡi cũng không thể thắng nổi sự lôi kéo của nó, rút cuộc cuối tuần hôm đó tôi đành phải đi cùng Hoa đến trường. Lúc gặp một vài người bạn cũ học cùng ngày xưa, thấy ai cũng xúng xính son phấn, mỗi mình ăn mặc quê mùa nhất cũng thấy ngượng kinh khủng. Một bạn hỏi tôi:
– Như dạo này thế nào rồi? Cậu làm ở đâu thế?
– À… tớ làm ở công ty XX. Cậu làm ở đâu?
– Tớ làm văn phòng chơi chơi thôi, chủ yếu ở nhà chồng nuôi.
– Thế à? Thế thì nhàn rồi nhỉ.
– Ừ, may có chồng kiếm ra tiền nên mình cũng đỡ. Thế cậu với anh Hoàng có còn yêu nhau không? Hôm nay anh ấy không đến với cậu à?
– Bọn tớ chia tay rồi.
– Eo ơi thế á? Ngày xưa cậu tán được hotboy trường thì ai cũng ngưỡng mộ luôn ấy. Chia tay thế tiếc ơi là tiếc ấy.
– …
– Thế giờ anh ấy định cư bên Anh luôn rồi à?
– Không, anh ấy cũng về nước rồi. Mới về được một thời gian thôi.
– Chẳng biết hôm nay có tham gia ở đây không nhỉ? Mấy đứa bọn tớ đang bảo không biết hotboy còn đẹp trai như ngày xưa không, đang háo hức xem sau mấy năm anh Hoàng thế nào đây. Mà bọn cậu chia tay lâu chưa?
– Ừ. Cũng lâu rồi.
– Đúng là mối tình sinh viên khó có tương lai, chẳng mấy người yêu nhau hồi sinh viên mà cưới nhau được đâu. Thôi âu cũng là cái số nhỉ? Biết đâu chia tay xong lại gặp được người phù hợp hơn.
– Ừ.
Bọn tôi vừa nói đến đó thì Mai đi tới, lâu rồi không gặp, nó có vẻ gầy hơn trước một chút nhưng gương mặt được trang điểm rất kỹ lưỡng, cho nên nếu không quen mặt sẽ không phát hiện ra nó gầy đi.
Người bạn kia thấy nó thì lập tức vẫy tay gọi:
– Mai à? Vào đây, khiếp, lâu lắm mới gặp, càng ngày càng trẻ ra đấy nhé.
– Thôi đừng có nịnh tao, tối tao mất ngủ đấy.
– Thật, nhìn dáng mày gọn thật, chồng con gì chưa?
Sau chuyện kia, tôi nghĩ mình không bao giờ có thể nói chuyện với Mai nữa, mà đứng cùng một chỗ lại càng khó nhìn mặt, thế nên đành kiếm lý do rồi lẳng lặng đi ra chỗ khác.
Tôi lang thang ra chỗ lớp cũ mình từng học, nhớ lại những kỷ niệm hồi sinh viên của tôi và anh, cả Mai nữa. Đang đứng ngẩn ra thì bỗng nhiên có một người chạy ngang qua rồi va mạnh vào người tôi, hộp mực vẽ trên tay người đó bắn tứ tung lên mặt và quần áo của tôi. Hôm nay tôi còn mặc áo khoác len màu trắng nữa nên khi bị mực bắn vào càng trở nên loang lổ bẩn thỉu.
Bao nhiêu người thấy thế mới túm tụm lại nhìn, tôi xấu hổ quá nhưng không biết làm thế nào, đành tóm tay người kia lại:
– Này, bạn đâm vào tôi làm bẩn hết quần áo tôi rồi. Không đền thì cũng phải xin lỗi người ta chứ?
– Tại mày không có mắt chứ, tao đang đi thế mà mày đâm vào người tao, bị bắn mực lên thì mày trách ai.
– Bạn đừng có vô lý thế nhé, tôi đang đứng một chỗ còn bạn chạy nên mới đâm vào người tôi nhé. Mực bắn hết vào mặt mũi với quần áo tôi rồi.
– Thì sao?
– Xin lỗi tôi mau.
Người kia thấy tôi nói thế mới xắn tay áo lên, để lộ cả nửa cánh tay xăm kín mít. Anh ta vênh mặt bảo tôi:
– Tao không xin lỗi đấy, làm gì nào?
– Không xin lỗi thì đừng hòng đi nhé. Va vào người ta thì phải xin lỗi chứ?
– Bỏ ra.
– Không bỏ.
– Này con kia, mày có bỏ tay ra không thì bảo. Đừng tưởng là con gái mà tao không dám đụng vào mày nhé.
Lời vừa nói xong thì có một giọng nói khác vang lên:
– Mày thử đụng vào một cái tao xem.
***
Lời tác giả: Ngày mai là thứ 7 rồi, tuần này bạn Hổ chỉ nghỉ thứ 7 thôi, còn chủ nhật vẫn có truyện nhé.
Vì tinh thần làm việc chăm chỉ của tớ nên mọi người động viên tớ đi. Hehe


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom