• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sau khi công lược thất bại tôi ở lại thế giới nhiệm vụ (1 Viewer)

  • Phần 7

21.

Theo truyền thống của triều Đại Chu, vào ngày thứ hai của đại lễ, hoàng đế và hoàng hậu phải đến Thái Miếu ở ngoại ô để thờ cúng tổ tiên.

Tôi đã kết hôn ngày hôm qua. Hơn nữa, tôi bây giờ đang mang thai bảy tám tháng, đi đi lại lại cũng không thích hợp.

Thẩm Trầm thương xót cho sự mệt mỏi của tôi và để tôi yên nghỉ trong cung điện. Hắn làm việc thờ cúng tổ tiên một mình.

Điều này là trái với các quy tắc. Nhưng Thẩm Trầm năm nay đã quen tùy tiện, cho dù là đại thần có bất mãn, cũng không dám phản đối.

Sáng sớm, tôi cố gắng dậy khỏi cơn buồn ngủ và thay quần áo cho hắn.

“Vẫn còn sớm, nàng ngủ tiếp đi, ta có thị nữ tới hầu hạ rồi.”

“Không, chàng là phu quân của ta.”

Với một giọng điệu tế nhị, tôi mặc chiếc áo choàng cho hắn, và buộc chiếc túi tôi tự làm cho hắn.

Vừa chui ra khỏi chăn ấm, mặt tôi mơ màng vì thiếu ngủ.

Trong mắt Thẩm Trầm nhìn tôi hiện lên một tia yêu thương cùng thương xót, ngữ khí càng thêm dịu dàng: “Được rồi, ta cũng mặc quần áo vào rồi, nàng nghỉ ngơi một chút chờ ta, ta sẽ trở về vào buổi tối.”

“Được.”

Lần này, tôi nghe được tin tức rằng tàn dư của Tam hoàng tử đã ám sát Thẩm Trầm.

22.

Thẩm Trầm bị thương nặng, được đưa trở lại cung điện và đang trong trạng thái hôn mê.

Bất hạnh không bao giờ đến một mình. Một vị tướng quân xâm lược kinh thành dưới danh nghĩa “phe của Hoàng đế nhà Thanh”.

Về phần tôi, ai cũng xem tôi là cái gai trong mắt. Để kết hôn với tôi, Thẩm Trầm đã giết đại thần ngăn cản tôi trở thành Hoàng hậu.

Bây giờ, vào ngày thứ hai sau khi tôi và Thẩm Trầm kết hôn, hắn lại bị ám sát. Trong miệng người , tôi là Hoàng hậu quỷ.

Tôi ở cùng với Thẩm Trầm sẽ không chỉ làm hại hắn ta mà còn cả Đại Chu.

Tôi biết “quân đội” chỉ là danh nghĩa để gửi quân sang đánh Đại Chu. Thực ra, vị tướng quân này chỉ muốn giải cứu Tam hoàng tử và giúp hắn lên ngôi.

Vị tướng quân này luôn là người của Tam hoàng tử. Chỉ là hắn giấu quá lâu, Thẩm Trầm cũng không có phát hiện.

Rắc rối hơn nữa là Tam hoàng tử và Nghê Thường Vãn đã được mang đi khỏi ngục tối.

Vì vậy, một ngày trước khi đội quân của Tam hoàng tử xâm chiếm kinh thành, tôi đã yêu cầu ngự y cho Thẩm Trầm một liều thuốc mạnh.

Thẩm Trầm cuối cùng cũng tỉnh. Tôi nằm tựa vào người hắn, khóc cạn nước mắt. Thẩm Trầm khó khăn giơ tay lên, lau đi nước mắt trên khóe mắt.

Giọng điệu của hắn ôn nhu an ủi: “Yên tâm, ta sẽ không chết.”

Lục Vân cùng Hồng Ngọc ở bên cạnh quỳ xuống: “Hoàng thượng, cầu người cứu Hoàng hậu.”

Lục Vân và Hồng Ngọc nói với Thẩm Trầm rằng Lưu tướng quân muốn giết tôi.

Thẩm Trầm là hoàng đế, cho nên hắn đương nhiên biết Lưu tướng quân lợi hại cỡ nào. Hắn chắc chắn rằng khi Lưu tướng quân xâm chiếm kinh thành, tôi sẽ không bao giờ sống sót được.

Những đầu ngón tay nặng nề đặt cạnh khóe mắt tôi. Khi đầu ngón tay thô ráp chạm vào làn da mỏng manh, nó hơi đau và một vết đỏ nhanh chóng xuất hiện.

Hắn dùng đôi mắt si tình nhìn tôi: “Khương Ninh, nàng sẽ ở bên ta mãi mãi chứ?”

Tôi có chút đau lòng nhìn hắn: “Thẩm Trầm, mấy ngày nay chàng đối xử với ta như thế nào, chẳng lẽ ta không hiểu sao?”

Thẩm Trầm im lặng và nhìn tôi thăm dò.

Một lúc sau, cuối cùng anh nói: “Được, ta sẽ tin nàng một lần.”

Thẩm Trầm cho gọi những thân tín của mình, và yêu cầu họ thả Tạ Lăng Vân ra khỏi ngục tối và đi gặp kẻ thù. Thẩm Trầm là nỏ của một cây cung mạnh, tôi đã tiêm thuốc mạnh và buộc anh ấy phải tỉnh lại. Thuốc đối với thân thể cực kỳ có hại, hắn giải thích sự tình không bao lâu liền chìm vào trong giấc ngủ say.

Ngay cả khi hắn ngủ, tay hắn vẫn nắm chặt cổ tay tôi. Tôi tách từng ngón tay ra và đứng dậy không do dự. Trong đôi mắt đẫm lệ vốn đang quay cuồng lại hiện ra tia hạnh phúc.

Ta đích thân đi gặp Tạ Lăng Vân, nhẹ nhàng cười nói: “Ta đã nói, ta sẽ đích thân đón chàng.”

23.

Có lẽ gần đây, mối quan hệ giữa Thẩm Trầm và tôi đã trở lại trạng thái như hai năm trước. Nên Thẩm Trầm đã không làm Tạ Lăng Vân khó quá nhiều.

Tạ Lăng Vân chỉ giảm cân, các đường nét trên khuôn mặt trở nên sắc sảo hơn và không có vết thương mới nào trên cơ thể.

Tôi đích thân mặc áo giáp trắng như tuyết cho chàng và cử chàng ấy đi ra chiến trường.

Tạ Lăng Vân cưỡi trên lưng ngựa cao, chàng mặc áo giáp trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời, nó tỏa sáng một cách lạ kỳ. Tạ Lăng Vân giống như một con dao báu rút ra khỏi vỏ, cho thấy sự sắc bén của nó.

Chàng nhìn tôi với một chút đau lòng và tôi vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của vị tướng trẻ trước đây trên chàng ấy.

“Khương Ninh, nàng yên tâm ở chỗ này chờ ta trở về.”

“Được.”

Sau khi Tạ Lăng Vân rời đi, tôi quay lại và đi đến Lãnh cung nằm ở một góc của hoàng cung.

24.

Lãnh cung lạnh lẽo này cỏ dại mọc um tùm, trừ những con quạ đậu trên mái hiên đổ nát cất tiếng kêu điềm gở, ngày thường sẽ không có ai đến đây.

Tôi đẩy cửa ra.

Tam hoàng tử và Nghê Thường Vãn đang bị trói chặt và dựa vào bức tường lạnh lẽo.

Tôi yêu cầu thị vệ của mình gỡ những dải vải ra khỏi miệng họ.

Nghê Thường Vãn hét vào mặt tôi: “Khương Ninh, ta đã đánh giá thấp ngươi. Ngươi còn xảo quyệt hơn ta tưởng tượng. Người ta nói rằng người xấu sẽ không thể sống yên ổn, tai họa kéo dài hàng ngàn năm. Thực sự đều có lý do của nó cả.”

Nghê Thường Vãn này trông rất tỉnh táo, không có vẻ điên cuồng lúc ta gặp ở nhà giam. Ta cười lạnh, nói: “Ta không nghĩ như vậy, ngươi không phải còn sống tốt đấy sao?”

“Ngươi……”

Khi Thẩm Trầm đưa tôi đến ngục tối để gặp Tam hoàng tử và Nghê Thường Vãn, tôi đã biết rằng Nghê Thường Vãn đang giả điên.

Vào ngày hôm đó, Nghê Thường Vãn đã tấn công tôi. Vào buổi tối, tôi phát hiện một mảnh giấy ở trong giày của tôi.

Nàng ta nhờ tôi liên lạc với Tây Tọa, báo rằng Tam hoàng tử vẫn ở trong cung, người đó có thể giúp tôi thoát khỏi sự kiểm soát của Thẩm Trầm, thuận lợi đến với Tạ Lăng Vân.

Trong lòng tôi biết, tàn dư của Tam hoàng tử vẫn còn ẩn nấp trong hoàng cung, còn có liên hệ với Tam hoàng tử.

Nếu không, Tam hoàng tử sẽ không biết chuyện giữa tôi và Thẩm Trầm. Quan trọng hơn, Tam hoàng tử vẫn cần sự giúp đỡ từ tôi.

Thẩm Trầm đã kiểm soát chặt chẽ cung. Cho dù trong cung có người của Tam hoàng tử đi chăng nữa, cũng không thể thuận lợi giải cứu hắn ta.

Tam hoàng tử lâm vào cảnh khốn cùng, hắn nghĩ đến ta cùng hắn có chung một kẻ thù.

Hắn ta chắc chắn 80% rằng tôi sẽ đồng ý hợp tác với hắn ta.

Hắn ta đã mạo hiểm và quyết định đánh liều một phen. Kết quả, hắn ta đã thắng cược.

Tiếp theo, Tam hoàng tử và tôi vạch ra một kế hoạch ám sát Thẩm Trầm. Hai năm trước Thẩm Trầm bị ám sát trong một chuyến đi ngoại thành, chính vì vậy hắn rất ít ra khỏi cung.

Ngay cả khi hắn rời khỏi cung điện, hắn vẫn sẽ được bảo vệ bởi Thị vệ cũng như là ám vệ của Hoàng cung.

Đừng nói là người, đến một con ruồi cũng không bay vào được. Trừ phi, địa điểm Thẩm Trầm tới rất xa, chúng tôi đã sớm triển khai mấy tháng, Thẩm Trầm bản thân cũng cần thả lỏng cảnh giác.

Vì vậy, tôi đã cố tình tung tin rằng tôi đang mang thai đứa con của Tạ Lăng Vân, điều này đã khiến Thẩm Trầm vội vàng kết hôn với tôi.

Ngày ám sát được ấn định vào ngày thứ hai sau khi tôi và Thẩm Trầm kết hôn, là ngày tôi và Thẩm Trầm đi cúng tổ tiên.

Thái Miếu nằm trên một ngọn núi ở ngoại ô, đi qua một thung lũng, địa hình ở đó dốc và vô cùng nguy hiểm, rất thích hợp cho việc phục kích và ám sát.

Thẩm Trầm đi cúng tổ tiên, tôi đặc biệt buộc một chiếc túi lên người hắn ta, chiếc túi này có tác dụng làm dịu thần kinh. Sau khi ngửi nó ở xe ngựa nhỏ trong một thời gian dài, phản ứng của hắn sẽ trở nên chậm hơn.

Trong trường hợp bị ám sát, nó có thể gây tử vong.

Thẩm Trầm biết võ công, khi có thích khách tới ám sát hắn, phản ứng đầu tiên của hắn khẳng định không phải chạy trốn, mà là đánh nhau. Bởi vì tác dụng của túi thơm, động tác chiến đấu của hắn với sát thủ, không còn quả quyết như trước. Chẳng mấy chốc, hắn bị sát thủ đâm trọng thương, suýt chút nữa thì mất mạng.

Tam hoàng tử nói: “Hiện tại Thẩm Trầm đã hôn mê, hắn khống chế không được ngươi nữa, ngươi có thể cùng Tạ Lăng Vân có thể đi xa.”

Tôi nhướng mày nói: “Ồ, ngươi không biết người của ngươi, Lưu tướng quân, đã nhân danh hoàng đế nhà Thanh mà xâm lược kinh thành sao?”

Trong kế hoạch của Tam hoàng tử và tôi, Thẩm Trầm đã xảy ra chuyện, tôi sẽ giải cứu Tạ Lăng Vân, hai người cùng nhau bỏ trốn.

Về phần Tam hoàng tử, hắn ta sẽ lên ngôi theo ý muốn.

Chỉ là tôi không tin Tam hoàng tử mà thôi. Đặt tất cả hy vọng của bạn vào nước khác là một hành vi ngu ngốc. Tôi thích nắm chắc con bài trong lòng tay hơn.

Huống chi, Tam hoàng tử rơi vào vũng lầy một phần lớn là do tôi.

Nếu tôi là Tam hoàng tử điều đầu tiên tôi sẽ làm là nhờ tôi giải quyết chuyện này.

Ngay từ lúc người của Tam hoàng tử mai phục trong cung và đi cứu hắn, ta đã sai thuộc hạ của Tạ Lăng Vân trói Tam hoàng tử và Nghê Thường Vãn và nhốt họ trong cung điện lạnh lẽo này.

Tam hoàng tử giải thích: “Lưu tướng quân chỉ là dùng lời nói sắt bén để dễ dàng tiến vào thành, shắn không hại ngươi.”

“Ngươi có nghĩ rằng ta giống như một kẻ ngốc?”

Thấy không lừa được tôi, Tam hoàng tử dứt khoát thôi giả bộ: “Khương Ninh, ngươi vẫn luôn thông minh như trước đây. Ngươi bắt ta nhưng không giết ta, nhất định là cần cái gì đó từ ta. Nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì? Chờ Lưu tướng quân thuận lợi tiến công vào kinh thành, ngươi sẽ có được tự do. Hay là muốn vinh hoa phú quý cả đời?”

“Ta cũng không cần những thứ đó.”

“Vậy ngươi muốn cái gì?”

“Ta muốn ngươi phải chết.”

Khoảnh khắc lời nói vừa nói ra, tôi đâm con dao găm vào ngực của Tam hoàng tử.

Máu của Tam hoàng tử văng khắp mặt tôi, và tôi lạnh lùng nhìn hắn ta.

“Ngươi. . . “ Tam hoàng tử không thể tin nhìn chỗ bị đâm, “Ngươi. . . Ngươi đã không nghĩ để cho ta sống, vì sao nhốt ta trong phòng lâu như vậy?”

“Bởi vì ta đã thắng cược, ngươi bây giờ vô dụng đối với ta.”

Tôi nói một cách trịnh thượng. Chắc chắn, tốt hơn hết là tự mình làm những việc như trả thù. Tam hoàng tử và Nghê Thường Vãn ghét tôi tận xương tủy, và tôi cũng làm như vậy với họ. Nếu lúc đó họ không cản trở thì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ từ lâu và trở về thế giới của mình rồi.

Tôi rất vui khi trả thù được bọn họ.

Tam hoàng tử vẫn còn có chút nghi hoặc: “Ngươi đánh cuộc là có ý gì. . . Hiện tại vô dụng là có ý gì?”

Tôi mở miệng và giải thích chậm rãi.

Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ tin vào lời hứa của Tam hoàng tử. Sau khi Thẩm Trầm bị ám sát thành công, tôi đã thực hiện hai kế hoạch.

Đầu tiên, cũng là loại tồi tệ nhất.

Tôi đang giữ Tam hoàng tử làm con tin. Sau khi người của Tam hoàng tử kiểm soát hoàn toàn nơi này, tôi sẽ mạnh mẽ hỏi về tung tích của Tạ Lăng Vân từ thuộc hạ của Tam hoàng tử và chúng tôi sẽ cao chạy xa bay.

Kế hoạch đầu tiên này là cực kỳ rủi ro.

Ngay cả khi tôi và Tạ Lăng Vân ở xa kinh đô, Tam hoàng tử vẫn tiếp tục săn lùng chúng tôi.

Kế hoạch thứ hai là Thẩm Trầm tin rằng tôi yêu hắn hết lòng, ỷ lại hắn ta, sẽ không bao giờ phản bội hắn, tự nguyện để Tạ Lăng Vân đi gặp quân địch.

Cuối cùng, mọi thứ đã phát triển theo những gì tôi muốn. Như vậy Tam hoàng tử đương nhiên không cần sống.

Tôi không phải Thẩm Trầm. So với việc tra tấn kẻ địch trong mí mắt, tôi thà để họ đã c.h.ế.t. Chỉ có những kẻ đã chết mới thôi gây rắc rối cho cuộc đời tôi.

25.

Tạ Lăng Vân đã thành công đánh bại những kẻ phản bội như Lưu tướng quân.

Chàng ấy hỏi tôi: “Nam Chi, nàng có muốn đi cùng ta không?”

Tạ Lăng Vân biết rằng khi Thẩm Trầm hồi phục, chàng ấy sẽ lại bị giam cầm còn tôi sẽ tiếp tục bị mắc kẹt trong cung điện này cũng như đứa con của chúng tôi sẽ không sống sót.

Chàng ấy hy vọng rằng tôi sẽ cùng chàng ấy đi đến nơi thật xa và không bao giờ quay lại.

“Đi, chàng muốn đi làm gì chứ? Thiếp muốn lưu lại đây, chàng cũng không được phép đi đâu cả.”

“Cái gì?”

Tạ Lăng Vân sửng sốt một lúc, chàng ấy không ngờ rằng tôi sẽ nói cho chàng ấy một câu trả lời như vậy.

Tôi vuốt ve gương mặt góc cạnh của Tạ Lăng Vân: “Lăng Vân, chàng tin thiếp không?”

Tạ Lăng Vân không chút do dự nói: “Đương nhiên.”

“Vậy chàng nguyện ý làm như thiếp nói sao?”

“Ta đã luôn luôn là như thế này.”

Tôi cười nhẹ: “Thiếp biết rồi.”

Trước đây, với tư cách là quân sư của Thẩm Trầm, Tạ Lăng Vân luôn làm theo chỉ dẫn của tôi và chưa bao giờ chất vấn tôi.

Tạ Lăng Vân là con dao sắc bén nhất trong tay tôi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom