• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rượu Ấm Thiết Bạn Cũ - Tang Giới (1 Viewer)

  • [BÌNH RƯỢU THỨ NHẤT: ÁNH SAO BAN NGÀY*] Chương 3

BÌNH RƯỢU THỨ NHẤT: ÁNH SAO BAN NGÀY

Chương 03

Tim Quý Tinh Oánh đập nhanh hơn, nhất thời không biết đối đáp ra sao, đành giả lơ như không nghe thấy tiếp tục ăn mì.

Chu Bạch và Cố Ý nhìn hai người bọn họ, nét mặt hớn hở.

Trong bữa cơm, Chu Bạch và Cố Ý trò chuyện rất vui vẻ, từ trong câu chuyện Quý Tinh Oánh cũng biết được Cố Ý và Phó Trú học khoa kỹ thuật, Phó Trú theo ngành năng lượng hạt nhân.

Nháy mắt tự dung Quý Tinh Oánh cảm thấy nể anh --- theo học năng lượng hạt nhân mà dám cúp học nhiều như vậy, rồi sao thi cử?

Cô từ trước đến nay chưa từng gặp qua dạng “học tra” như kiểu Phó Trú.

*học tra: đi học cho có, không thích học.

Xong bữa tối, Cố Ý và Phó Trú tiễn hai cô tới ký túc xá nữ rồi mới ra về.

Chu Bạch hoàn toàn rơi vào bể tình, lên lầu vẫn thao thao bất tuyệt về Cố Ý, còn kể ngày mai Cố Ý sẽ đi học cùng cô ấy.

Còn chưa hết, vào đến phòng ngủ, Chu Bạch hét lên với Tiểu Tân và Đường Đường: “Các cậu biết không… Tớ và Tinh Tinh đã thoát ế!”

Vừa nghe đến đây, Tiểu Tân và Đường Đường trợn tròn mắt, tóm lấy Chu Bạch bắt kể ngọn ngành.

Hai cô bạn này cũng phát điên lên: “Mạ ơi, làm sao có món ngon như thế chứ? Các cậu đi nghe nhạc đúng một lần, mỗi người có thêm một anh bạn trai?!”

Quý Tinh Oánh bất lực xua tay: “Mấy cậu đừng đoán mò… Chu Bạch với Cố Ý còn có hi vọng, tớ và Phó Trú lạnh lùng kia không hợp.”

“Đừng đùa!” Đường Đường phản bác: “Người ta chủ động lên lớp học với cậu, chủ động mời cậu cơm! Nghe Chu Bạch kể cậu ấy thuộc dạng không ai được tới gần, vậy mà người ta chỉ đối với mình cậu như vậy!”

Tiểu Tân vỗ đùi: “Quý Tinh Oánh, người ta đẹp trai thế cậu còn suy nghĩ gì chứ?!”

Cô sờ sờ đầu: “Tớ thích trai học giỏi hơn…”

Chu Bạch, Tiểu Tân, Đường Đường: “…”

“Phó Trú rất soái….” Cô cắn môi: “Nhưng… hình như cậu ấy không thích học; nếu như hai đứa bọn tớ bên nhau, tớ đi thư viện còn cậu ấy ở trong phòng ngủ bù… Tớ e cậu ấy sẽ thấy tớ tẻ nhạt.”

Không ai nói thêm lời nào chỉ còn biết bày ra nét mặt tiếc nuối…

-

Thực lòng Quý Tinh Oánh rất thích nét đẹp của Phó Trú, hơn nữa cũng không hề thấy ghét tính tình lạnh lùng của anh nhưng cô luôn nghĩ hai bọn họ không cùng một dạng người.

Tuy nhiên, cô cảm thấy thế nào không quan trọng, Phó Trú vẫn kiên trì đi học cùng cô, mời cơm, lúc cô học thì anh ngủ.

Cứ như thế một tháng trôi qua.

Hành động của anh khiến sinh viên trong khoa đều đồn đãi hai người là một đôi, có mấy cô bạn cùng lớp tò mò đến hỏi chuyện. Tin tức càng lan càng xa đến nỗi mấy sinh viên hay đến quán bar nghe nhạc cũng biết. Nghe Chu Bạch kể mấy “em gái” đều rất đau lòng… nhưng biết được đối tượng là cô thì đành can tâm tình nguyện – dù gì cô cũng là sinh viên giỏi, khá nổi tiếng trong trường bọn họ.

Quý Tinh Oánh chưa từng để tâm những tin đồn này; hơn nữa Phó Trú mặc dù mỗi ngày đều cùng cô đi học nhưng cũng không mở miệng nói với cô bất kỳ điều gì nên thật lòng cô cũng không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ còn cách cứ tới đâu hay tới đó.

Chu Bạch và Cố Ý nhanh chóng trở thành một đôi, cả hai dính nhau như sam… Có điều, kỳ lạ là gần đây Chu Bạch luôn nhìn cô với ánh mắt mang nhiều hàm ý, ánh mắt đó khiến cô sợ hãi.

Tối hôm đó, Chu Cảnh Cảnh, bạn thân năm cấp ba nhắn tin cho cô.

Nói chuyện vài câu, Chu Cảnh Cảnh lên tiếng hỏi: “Tinh Tinh, ngày mai qua trường tui chơi không? Lâu lắm rồi không qua, chúng ta qua căn tin ăn… Dạo này bên ấy nhiều món mới lắm á!”

Chu Cảnh Cảnh học trường đại học A, cũng là một trong hai trường đại học hàng đầu trong nước, cách trường cô không xa. Trước đây cô cũng thường qua đó chơi nên khá quen thuộc.

Cô nhớ lại thời khóa biểu ngày mai rồi lập tức đồng ý: “Được! Buổi chiều tớ không có tiết, trưa tớ qua cậu nha.”

Ngày nào cũng vậy, bất kể mưa gió Phó Trú đều đến đi học cùng cô, nhưng ngày hôm sau không thấy anh xuất hiện.

Trong lòng cô có chút mất mát nhưng không nhắn tin hỏi vì sao anh không đến – dù đến hay không cũng là việc của anh, cô căn bản không có quyền can thiệp.

Buổi trưa cô qua đại học A, Chu Cảnh Cảnh kéo cô qua căn tin, sau khi lấy thức ăn, hai người ngồi xuống bắt đầu tám chuyện: “Ê, còn nhớ trước tui kể nam thần trường tui chưa?”

Trong đầu Quý Tinh Oánh vẫn còn đang suy nghĩ vì sao hôm nay Phó Trú không tới nên hơi thất thần, cô “Hả?” một tiếng.

Chu Cảnh Cảnh: “Là đại thần vừa cao vừa đẹp trai, thành tích học tập rất đỉnh, đứng đầu toàn khóa nhưng không thích nói chuyện với người khác í…. Nhớ ra chưa?”

Ngay trong lúc Chu Cảnh Cảnh còn đang thao thao bất tuyệt, điện thoại Quý Tinh Oánh rung lên.

Cô lấy ra xem, là tin nhắn của Phó Trú.

Trú: Ở đâu?

Không hiểu sao cô lại gấp gáp, nhanh tay nhắn tin trả lời: Tớ đang ở đại học A, gặp bạn cũ.

Phó Trú không trả lời lại.

Chu Cảnh Cảnh tiếp tục say sưa: “Anh chàng này ba năm không hề yêu đương, cô nào đến tỏ tình đều bị từ chối… Sắp tốt nghiệp đại học, thì hình nhưng anh ấy thoát ế rồi….. Đám sinh viên nữ trong trường khóc lóc quá trời quá đất!”

Cô bỏ một miếng hoành thánh vào miệng, “Vậy các cậu có biết bạn gái của nam thần là ai không?”

Chủ Cảnh Cảnh vỗ đùi: “Hỏi tui???? Tui cũng muốn biết nà! À… nghe nói học trường cậu…”

Quý Tinh Oánh: “Học trường tớ???”

“Đúng! Nghe kể gần đây nam thần thường đi diễn với bạn ở quán bar gần trường cậu… Chắc bị cám dỗ ở khu đó. Còn nghe nói lúc nam thần diễn mê hoặc quá nhiều em… nên tiếng khóc than đặc biệt nhiều hơn.”

“Hả????” Nghe đến đây Quý Tinh Oánh cảm giác sai trái… “Nam thần trường cậu diễn … diễn ở quán bar nào?”

Chu Cảnh Cảnh: “Ừm! Thấy bảo anh ấy là tay trống trong một ban nhạc.”



Tay trống trong ban nhạc.

Đại não Quý Tinh Oánh xoay chuyển không ngừng, cô há miệng nhìn Chu Cảnh Cảnh, do dự lên tiếng: “Nam thần của các cậu… Tên gì? Dáng người thế nào?”

Vừa lúc đó, cô cảm nhận được nét mặt Chu Cảnh Cảnh có biến chuyển rất lớn, đôi mắt cô ấy như phát sáng, cố gắng kiềm chế sự kích động của bản thân.

Vài giây sau, Chu Cảnh Cảnh mới hít sâu một hơi, mấp máy môi: “… anh ấy… ở phía sau cậu.”

Quý Tinh Oánh quay đầu.

Là Phó Trú.

Hôm nay Phó Trú diện áo sơ mi trắng, quần tây đen, khiến anh càng thêm anh tuấn. Chỉ cần đứng tùy tiện ở một góc cũng khiến toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.

Quý Tinh Oánh cảm nhận được đại não mình úng nước rồi, mặt ngu đi nhìn sự xuất hiện của Phó Trú, nhất thời không biết nên nói gì.

Phó Trú đi đến bên cạnh cô, hơi cúi người, thì thầm: “Ăn xong chưa?”

Cô nghiêng đầu nhìn dĩa thức ăn còn một nửa, vừa định lên tiếng Chu Cảnh Cảnh đã nói thay: “Cậu ấy ăn xong rồi, Trú ca cứ việc đưa cậu ấy đi.”

Quý Tinh Oánh: “???”

Phó Trú nhoẻn miệng cười, anh gật đầu với Chu Cảnh Cảnh rồi nói với Quý Tinh Oánh: “Đi thôi.”

Tuy rằng không biết Phó Trú muốn đưa cô đi đâu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo… Dù gì anh có vài chuyện nên giải thích với cô.

Hai người ra khỏi căn tin đi về phía hướng hồ lớn trường đại học A.

Từ khi quen biết Phó Trú đến nay chưa bao giờ cô ở trong tình cảnh này, cổ họng cô khô khốc.

Nhanh như vậy đã đến bên hồ, cô không nhịn được tò mò lên tiếng: “Phó Trú.”

Bước chân Phó Trú ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Ừm!”

Quý Tinh Oánh: “Cậu là sinh viên đại học A?”

Phó Trú gật đầu.

Quý Tinh Oánh: “Cậu có phải là nam thần với thành tích học tập cực đỉnh, không thích tiếp xúc với người khác?”

Phó Trú: “Nam thần là không biết ai bình chọn.”

Quý Tinh Oánh: “…cậu luôn đứng nhất các cuộc thi?”

Phó Trú ngừng lại một chút rồi gật đầu.

Quý Tinh Oánh nói càng lúc càng nhanh: “Toán cao cấp cậu được mấy điểm?”

Cô nhìn thấy Phó Trú hơi nheo mắt, cô cảm nhận được vì không muốn cô đau khổ thêm nên không muốn trả lời câu hỏi này của cô.

Cô vặn tay, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu nói đi, tớ chịu đựng được.”

Phó Trú ngập ngừng: “10 điểm.”

Quý Tinh Oánh cảm giác có ai đó bóp chặt yết hầu của cô…

Xác thực Phó Trú chưa từng chính miệng nói anh là sinh viên trường cô, từ đầu đến cuối do người ta tự đoán già đoán non; vì chưa từng thấy anh trong trường nên tự đoán anh thường hay cúp học.

Chẳng trách anh có thể giải mấy bài toán cao cấp dễ như ăn cháo; chẳng trách anh không có thẻ cơm nên phải nhờ cô quẹt giúp; chẳng trách gần đây Chu Bạch luôn nhìn cô với ánh mắt mang nhiều hàm ý.

Sợ Chu Bạch cho rằng cô là kẻ ngu – bởi thực chất người ta đâu phải sinh viên trường cô nên dĩ nhiên sẽ không xuất hiện ở đó.

Hơn nữa anh có học ngu như cô tưởng đâu, anh tỏa ánh hào quang trên đỉnh kim tự tháp kìa.

Cô thở dài: “Chu Bạch đã biết cậu là sinh viên trường đại học A từ lâu, cũng biết cậu học siêu đỉnh, chỉ có mình tớ không hay biết gì.”

“Chu Bạch biết được là do Cố Ý nói, tớ không hề chủ động. Tớ cũng không muốn vội vàng chứng minh với cậu điều gì, vì tớ biết sớm muộn gì cậu cũng sẽ phát hiện ra.” Phó Trú từ tốn, “Tớ không lừa cậu. Cố Ý và Vương Không Dễ học trường cậu, tớ và Hứa Đa học đại học A. Tớ và Cố Ý là sinh viên ngành kỹ thuật, tớ học chuyên ngành năng lượng hạt nhân.”

“Bốn người bọn tớ là bạn học cấp 3, rất thân. Bọn tớ còn một người bạn khác là tay trống trong ban nhạc, nhưng do gần đây lo chuyện cưới hỏi nên tớ mới giúp cậu ấy.”

“Thật ra, trước đây bọn họ hay kéo tớ đi diễn nhưng tớ không đi. Tuy tớ thích đánh trống nhưng không hề thích biểu diễn; thứ bảy và chủ nhật chỉ muốn ở nhà ngủ.”

Không chờ cô lên tiếng, Phó Trú nói tiếp: “Thế nhưng lần diễn thế ở quán bar, một lần nữa gặp được cậu, tớ cảm thấy rất đáng giá.”

Quý Tinh Oánh nhìn ánh mặt trời phía sau lưng Phó Trú, cảm giác hai gò má mình nóng lên: “Một lần nữa?”

Phó Trú nhìn cô: “Trước đây cậu đã đến đại học A tìm bạn, tớ gặp cậu ở căn tin và thao trường.”

Quý Tinh Oánh: “Sau đó thì sao?”

“Tớ gặp cậu tổng cộng ba lần… Cảm giác cậu mang lại cho tớ không hề giống với những người khác. Tớ đã từng nghĩ nếu gặp cậu lần thứ tư tớ chắc chắn sẽ xin Wechat của cậu… Thế nhưng tớ không gặp được cậu nữa.”

Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Đúng là lâu lắm rồi tớ không qua đại học A.”

Phó Trú nheo mắt: “Tớ thật lòng muốn cám ơn người bạn đã đi kết hôn trong lúc này.”

Ngữ điệu lạnh lùng, mang theo điểm trêu chọc khiến Quý Tinh Oánh bất giác nở nụ cười.

“Vậy cậu đi học trường tớ, chính khóa của cậu thì sao?” Dù là học bá, nhưng cô cũng không muốn vì cô ảnh hưởng đến chuyện học tập của anh.

“Các môn học năm ba đã hoàn tất. Năm tư không học, công việc thực tập cũng đã được chấp thuận, hiện tại không hề có vướng bận.” Phó Trú, “Vì vậy, cậu không cần lo lắng…. Tớ có đủ thời gian theo đuổi người con gái tớ thích.”

Nghe mấy chữ “Người con gái tớ thích” từ trong miệng Phó Trú khiến đầu óc Quý Tinh Oánh quay cuồng, tim đập thình thịch.

Dáng vẻ anh tuấn của Phó Trú lồng trong ánh mặt trời ấm áp khiến cô cảm thấy tựa như mình đang nằm mơ.

“Chỉ là… tớ nghe nói cô gái tớ thích vì cho rằng tớ lười học nên nhiều lần tự dặn mình lùi bước?”

Cũng không biết có phải ảo giác của cô không, những câu nói này của Phó Trú lại mang theo vài phần cưng chiều.

Mặt Quý Tinh Oánh đỏ lựng: “Phó Trú, cậu muốn tớ xấu hổ thêm sao?”

Vừa nghĩ đến trước đây cho rằng Phó Trú là sinh viên lười học, còn chê cậu trước mặt Chu Bạch… bây giờ hai người lại yêu nhau… tự dưng muốn bóp chết mình.

Phó Trú nhìn dáng vẻ ảo nảo của Quý Tinh Oánh bật cười: “Chẳng trách sinh viên nữ đại học J là khó theo đuổi nhất, yêu cầu rất cao.”

“Không phải tớ yêu cầu cao.” Cô biện minh, “Chẳng qua tớ chưa gặp được người mình thật lòng yêu thích.”

“Ừm, tớ biết.”

Lúc này Phó Trú nhẹ nhàng đưa tay gạt nhẹ lọn tóc vướng trên má cô: “Tớ đã sớm nhìn ra mặc dù tớ học dốt nhưng cậu vẫn thích tớ.”

Phó Trú cong môi cười, nụ cười ấy khiến tâm can Quý Tinh Oánh ngứa ngáy.

Không biết làm sao Phó Trú có thể phát hiện ra….

Kỳ thực ngay từ đầu gặp Phó Trú ở quán bar, cô đã rung động.

Đây là cảm giác chưa từng xuất hiện với bất kỳ nam sinh nào cô gặp được hay quen biết.

Phó Trú như ngôi sao băng tỏa sáng giữa ngày hè, đột ngột xuất hiện trong thế giới của cô, chỉ cần một tia sáng nhỏ cũng thắp sáng bầu trời trong cô.

Từ nay về sau thế giới của cô nhờ có anh mà trở nên rực rỡ.

“Ngày hôm nay không đến đón cậu là vì tớ phải đại diện sinh viên toàn trường phát biểu.”

Giọng điệu chậm rãi, nhẹ nhàng không hề lạnh nhạt như nói chuyện với người khác, “Vốn tính về nhà thay quần áo, nhưng sau đó lại muốn để nguyên thế này sẽ khiến cậu mê tớ thêm một chút… Rồi đồng ý làm bạn gái tớ.”

Quý Tinh Oánh đỏ mặt, không nhịn được thì thầm: “Đỏm dáng!”

Phó Trú nghe rõ rõ ràng ràng câu cô nói, anh nở nụ cười, đưa tay: “Làm sao bây giờ, mọi người trong trường đều đồn sau gần bốn năm đại học rốt cục tớ cũng thoát ế.”

“… Vì vậy…”

“Vì vậy, ngôi sao nhỏ, cậu có đồng ý biến lời đồn này thành thật không?”

----

Tinh Oánh: Ngôi sao trong sáng
Phó Trú: - Trú: ban ngày
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom