• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rượu Ấm Thiết Bạn Cũ - Tang Giới (1 Viewer)

  • [BÌNH RƯỢU THỨ HAI: SAY] Chương 5

BÌNH RƯỢU THỨ HAI: SAY

CHƯƠNG 05

Thi Gia dĩ nhiên không ngờ anh sẽ trả lời như vậy.

Cô nhìn chằm chằm Trình Dật Văn một lúc lâu tựa như muốn xác định tính chân thực của câu nói này.

Cũng không che giấu sự ngạc nhiên.

Cho dù không cần Bành Huy giới thiệu, cô cũng từng nghe qua tiếng tăm của người đàn ông tuấn tú đang ngồi trước mặt cô đây – Anh là một thương nhân khôn khéo, ngay cả mấy lão làng cũng đều khen anh là người tài.

Anh không ăn hết của cải trong nhà mà trái lại còn tích góp và tăng số vốn lên mấy chục lần, là truyền kỳ trong giới nhà giàu.

Bành Huy nói anh không phải loại người sống tình cảm, cho dù là người nhà hay bạn bè đều đối xử rất lạnh nhạt.

Bành Huy còn nói có những thứ căn bản anh chẳng lưu tâm, đặc biệt là phụ nữ, tất cả chỉ là trò tiêu khiển.

Trình Dật Văn có hứng thú với phụ nữ… chỉ có trong truyện cổ tích.

Đã như vậy… bây giờ chuyện gì đang xảy ra?

Trong phòng ăn đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, một lát sau Thi Gia vén tóc, thu lại nét mặt suy tư.

Cô gắp thức ăn vào dĩa của Trình Dật Văn, nở nụ cười: “Cậu em, cậu đối với tôi hứng thú như vậy sẽ làm tôi ảo tưởng đó.”

Anh bình tĩnh nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mở: “Chị cho rằng chỉ có một mình tôi hứng thú thôi sao?”

Cô ngẩn người, đáy mắt của anh sáng hơn: “Hôm nay khi vừa hạ cánh điều đầu tiên chị làm là đến tìm tôi… chị không nghĩ được lý do vì sao ư?”

Thi Gia cụp mắt, dùng muỗng khuấy nhẹ chén canh.

Vài giây sau, cô ngẩng đầu lên, giọng trong vắt: “Còn cần phải nói, dĩ nhiên là do phụ nữ ba mươi mạnh như hổ!”

Trình Dật Văn ngẩn người nhìn cô, còn cô ngồi phía đối diện chợt bật cười.

Nhìn khuôn mặt anh càng lúc càng đen, càng không nhịn được cười: “Lần trước cậu bị bệnh mà vẫn biểu hiện rất tốt… Tính toán đến hôm nay cậu chắc chắn khỏi bệnh nên chị đây nhanh nhanh chóng chóng chạy về nghiệm thu tổng thể.”

Anh bị cô chọc tức điên, không nói một lời chỉ đưa ngón tay cái.

“Bảo bối, cậu không hiểu trò chơi này sao….” Thi Gia nhẹ giọng, “Chúng ta là kiểu người ham muốn d.ụ.c vọng, nên đặc biệt đơn giản chỉ cần thỏa mãn, không hề có tâm tư nào khác. Cậu tuyệt đối đừng cho rằng tôi là loại người sẽ phải dựa vào cậu, muốn cậu cho tôi một danh phận nào đó. Tôi chỉ thèm khát cơ thể cậu, chỉ có hứng thú với thân thể cậu.”

“Được!”

Trình Dật Văn thấy cô nói thẳng suy nghĩ của mình anh cũng không nói thêm, ánh mắt nhìn cô lạnh như băng: “Vậy bây giờ chị nên ăn nhiều một chút, đừng chỉ biết sấm to mưa nhỏ.”

-

Thi Gia đúng kiểu “sấm to mưa nhỏ”, bởi sau đó ngay cả sức mở miệng nói chuyện đều không có.

Xong bữa tối họ về lại văn phòng, nhân viên cũng đã về hết. Trình Dật Văn đưa cô vào phòng làm việc của mình. Cửa còn chưa đóng, cô đã nhón chân hôn lên môi anh.

Bọn họ mới quen được mấy ngày, tuyệt đối không thể dùng từ “quen hơi” nhưng không hiểu sao mỗi lần tiếp xúc và đụng chạm thân mật đều đến một cách rất tự nhiên.

Tựa hồ như những đôi yêu nhau đã lâu, biết được khát vọng của nhau vậy.

Trong phòng làm việc không mở đèn, chỉ có ánh trăng sáng hắt từ cửa sổ vào.

Trên tấm thảm văn phòng quần áo vứt ngổn ngang, giấy bút loạn xạ… Bình thường anh là người có bệnh sạch sẽ, vậy mà đến giờ phút này anh hoàn toàn không có tâm tư đi dọn dẹp. Chỉ cần đụng vào người cô linh hồn anh đều bị cô trói chặt, trong đầu chỉ còn biết ôm lấy cô.

Chỉ có làm vậy mới khiến anh cảm nhận được cô chỉ thuộc về riêng anh.

Chỉ có như vậy cô mới không bỏ đi.

Nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê, anh cúi đầu hôn môi cô, vành tai cô.

“Thi Gia…” Anh thì thầm, “Ngày hôm nay đừng đi.”

Cô không trả lời, không biết có nghe thấy hay không.

Anh ôm cô chặt hơn một chút, lặp lại câu nói này một lần nữa.

Mãi cho đến khi cô ừ một tiếng trầm thấp, anh mới chịu thả lỏng.

“Trình Dật Văn…” Giọng cô khàn lại, “Cậu thật sự không…”

Anh lau mồ hôi trên trán, ý cười hiện rõ trên khuôn mặt khiêu gợi: “Biết là tốt rồi!”

Mấy ngày không gặp, tất cả những cảm xúc háo hức cùng chờ mong đều biến thành động lực, mãi cho đến khi cặp mắt Thi Gia sưng đỏ anh mới đưa cô vào phòng tắm riêng trong phòng làm việc.

Anh giúp cô tắm rửa, ôm cô qua phòng ngủ, đắp kín chăn, dưới ánh trăng anh lẳng lặng ngắm khuôn mặt điềm tĩnh của cô.

Không biết tại sao nét mặt khi cô ngủ với bình thường hoàn toàn khác nhau.

Ban ngày, cô giương nanh múa vuốt, lúc thì lạnh lùng, lúc thì ngả ngớn, chỉ cần một cái nhíu mày, một nụ cười cũng có thể có được thứ mình muốn.

Nhưng khi đêm xuống, nét mặt cô mơ hồ lộ ra sự đau thương và yếu đuối.

Anh nhìn cô đến mức xuất thần.

Khó có thể tưởng tượng được anh và người phụ nữ này lại “dính líu” với nhau như vậy.

Cô khiến anh thấy dễ chịu và ham muốn, cô có thể cùng một lúc đồng thời sắp xếp việc bên phía ba Bành Huy và anh… Cuộc đời cô có điểm nào được cho là đau thương và yếu đuối?

Anh cảm thấy cô như một vị tướng bất khả chiến bại.

- - - Tôi sẽ đến gần em hơn một chút!

Anh lên giường, đặt nhẹ cánh tay ôm lên vòng eo nhỏ nhắn của cô.

- - - Bởi vì tôi muốn nhìn thấy em một cách chân thật nhất!

-

Sáng hôm sau Thi Gia trở mình thức giấc.

Hai ngày làm việc liên tục, vừa mới về lại mất nhiều sức, năng lượng hầu như tiêu hao toàn bộ, cô bây giờ chỉ cần nhúc nhích đầu ngón tay cũng thấy đau.

Trình Dật Văn này… nên đổi tên anh là Trình Chó Con.

Cô cuộn mình trong chăn nằm một lúc, vừa định vươn mình thức dậy liền cảm nhận được có một cánh tay mang theo tính chiếm hữu ôm vòng từ phía sau lưng.

Thi Gia quay đầu thấy Trình Dật Văn nằm yên ngắm cô.

“Chào!” Giọng cô khàn đi.

“Chào.” Dừng một chút anh nói tiếp, “Chị đã đồng ý với tôi…”

Nhất thời vẫn chưa tỉnh táo, cô hỏi lại: “Cái gì?”

Anh hít một hơi thật sâu, ngữ điệu mang theo sự mất kiên nhẫn: “Chị đã đồng ý với tôi không đi.”

Cô ngẩn người, một lúc sau mới nhớ ra.

“Cậu em..” Cô cong môi: “Tôi đồng ý với cậu “ngày hôm nay không đi”… nhưng đó là “ngày hôm nay” của tối qua, bây giờ đã sang một ngày mới.”

Trình Dật Văn nheo mắt.

“Chị lớn nên nói sẽ giữ lời!” Cô vươn mình khỏi chăn, làn da trắng nõn cũng lộ ra, “Ngày hôm qua tôi đã đồng ý với cậu ở qua đêm, đúng chưa?”

Ánh mắt của anh dừng trên bờ vai và xương quai xanh của cô, anh nuốt nước miếng.

“Ngoan.” Thấy cánh tay của Trình Dật Văn vẫn bám chặt ở hông mình, khiến cô không thể động đậy, đành dùng ngón trỏ chỉ lên đầu mũi anh, “Tôi thật sự phải đi, còn một cặp đang chờ tôi chụp cho họ.”

“Vậy làm thêm một lần nữa.” Anh thuận tay kéo chăn lên.

“Cậu muốn giết tôi sao?!” Mặt cô đỏ lên, kéo tay anh ra, “Tôi còn muốn sống thêm hai năm nữa.”

Trình Dật Văn: “Vậy đêm nay chị sẽ tới nữa.”

Thi Gia nghiêng đầu, “Có lẽ đêm nay không được.”

Anh không chịu thua: “Tại sao không được?”

Cô cúi đầu: “Bảo bối, cậu biết tại sao mà.”

Anh nhất quyết: “Thi Gia, đêm nay tôi ở nhà chờ chị.”

Cô vốn định nói gì đó, nhưng nhìn ra được sự mong chờ trong đôi mắt sắc bén của Trình Dật Văn, lòng cô mềm nhũn, lời tính nói lại nuốt vào bụng.

Một lát sau cô ôm đầu chịu thua: “Được!”

Nếu như ngay tại thời khắc này cô nhìn được nét mặt của anh, cô nhất định sẽ kinh ngạc --- một người hiếm khi biểu lộ cảm xúc thì giờ đây lại ánh lên chút mừng rỡ.

Bàn xong điều kiện anh cũng đồng ý bỏ tay ra để cô xuống giường tắm rửa thay quần áo.

Nhìn thấy dáng đi siêu siêu vẹo vẹo của cô, anh không nhịn được bật cười.

Thi Gia nghe thấy lập tức hiểu được anh đang cười chuyện gì, cô liếc mắt: “Trình Dật Văn, đêm nay cậu còn như vậy tôi nhất định không tới.”

Anh vừa cười vừa trả lời: “Được, đêm nay tôi không như vậy nữa.”

Chưa chờ cô lên tiếng, anh bỏ thêm một câu: “Tôi sẽ như vậy sau.”

Thi Gia: “???”

Tâm trạng của anh tốt đến không ngờ, anh cũng xuống giường thay quần áo: “Đi, tôi đưa chị đi làm.”

Hai người bước ra phòng làm việc cô mới nhớ đêm qua bọn họ ở trong công ty anh… Vậy nếu họ cùng nhau ra ngoài chẳng phải tất cả nhân viên đều biết đêm qua họ ở đây làm gì sao?

“Trình Dật Văn…” Đến trước cửa, cô đưa tay cản lại: “Cậu định cứ như vậy rồi ra ngoài?”

Anh nhíu mày: “Làm sao?”

Cô ôm cánh tay anh: “Tôi thì không sao, còn cậu đường đường là ông chủ…. Tạo dựng hình tượng đam mê nữ sắc như vậy thì không ổn chút nào.”

“Có gì không tốt?” Anh bình tĩnh đáp lời, “Họ phải cảm thấy rất hài lòng mới đúng.”

Thi Gia: “?”

“Bởi vì tôi lần đầu tiên qua đêm với phụ nữ ở phòng làm việc.” Anh đặt tay trên tay nắm cửa, “Bọn họ còn ước tôi mê muội nữ sắc, bớt hành họ lại.”

Thi Gia: “?”

-

Tác giả có lời muốn nói:

Cậu em một lòng say mê chị Thi… Khi nào mới cho cậu em một danh phận đây!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom