• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full QUY TẮC TRỐN THOÁT KHỎI KÝ TÚC XÁ (1 Viewer)

  • Phần 4 END

Thế là chúng tôi lại kéo nhau đến phòng quản lý ký túc xá, may mắn là lúc đó dì Lưu đang đeo kính đọc báo ở trong phòng.

Tôi nói: “Dì, chúng con muốn…”

"Thứ không phải người thì mau cút ra khỏi phòng này!"

Dì Lưu ngắt lời tôi.

Bốn người chúng lập tức tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.

Dì Lưu bưng chén trà lên uống một hớp: “Đừng tưởng có thể giấu được tôi, trên thân thể quái vật có mùi hương khiến người ta chán ghét, dù có xịt nước hoa cũng không che được đâu.”

Trong bốn người chúng tôi, chỉ có mình Tiểu Phàm dùng nước hoa.

Lộ Lộ sửng sốt: "Không thể nào, Tiểu Phàm ở cùng chúng ta 24/24, làm sao có thể là quái vật được!"

Trong lòng tôi cũng không muốn tin, nhưng Tiểu Phàm không nói lời nào, lặng lẽ lùi ra ngoài.

"!"

A Dao vừa nói vừa rơi nước mắt: "Cậu sao có thể là quái vật, cậu vẫn luôn ở bên cạnh bọn tớ mà."

Tiểu Phàm cười khổ nói: "Thật ra ngày đó ở phòng 306, trong toilet hoàn toàn không có quái vật. Sau 12 giờ đêm, những người bị nhốt trong toilet sẽ dần dần biến dị. Mãi cho đến khi bắt đầu tiếp nhận quy tắc của quái vật, tớ mới nhận ra sự biến hóa của mình, đáng tiếc là đã không kịp rồi.”

Hóa ra không phải Tiểu Phàm tìm ra được phương pháp giành thắng lợi từ miệng quái vật, mà là do chính cậu ấy đã biến thành quái vật nên cậu ấy mới có thể biết được quy tắc!

Tôi không thể chấp nhận: "Là quái vật thì sao chứ, cậu cũng chưa từng làm tổn thương ai cả.”

Dì Lưu lại ngắt lời tôi: "Quái vật không tuân theo các quy tắc và hướng dẫn sẽ bị loại bỏ, cô ấy sẽ ngày càng yếu đi cho đến khi hóa thành một đống bùn bầy nhầy."

Tất cả chúng tôi đều c.h.ết lặng.

Tiểu Phàm lắc đầu: "Tớ không thể làm tổn thương người vô tội để đổi lại kiếp sống tạm bợ cho chính mình. Chúng ta phải tận dụng hết mọi thời gian, trước khi tớ biến mất phải đem chân tướng tìm ra, tốt xấu gì cũng phải cho tớ c.h.ế.t một cách minh bạch."

Cả ba chúng tôi đều khóc lóc thảm thiết, không một ai trong chúng tôi có thể đối mặt với thực tế phũ phàng này.

Rõ ràng là chúng tôi đã rất gần với chân tướng, rõ ràng là chúng tôi có thể lập tức thoát khỏi đây, nhanh thôi, mọi thứ rồi sẽ kết thúc...

Dì Lưu nhắc nhở chúng tôi: “Còn mười phút nữa là đến giờ đổi ca rồi.”

Tôi cố gắng hết sức để giữ cho mình tỉnh táo: "Trưởng khoa rốt cuộc đã phạm tội gì? Tại sao Hoàng Á Kỳ bị rớt tất cả các môn? Tại sao dì Từ không báo cảnh sát? Và người quản lý tài vụ, rốt cuộc ông ấy đã phạm phải lỗi lầm gì?"

Dì Lưu nghe chúng tôi hỏi nhiều vấn đề như vậy, hiếm khi lộ ra nét mặt ôn hòa.

"Dì không biết những người khác thế nào, nhưng dì đã nghe chị Từ nhiều lần nói rằng Hoàng Á Kỳ thường ba bốn giờ sáng mới từ bên ngoài trở về trường, phải gọi bà ấy dậy mở cửa. Có khi thậm chí là năm giờ sáu giờ sáng, tóm lại thời gian đứa trẻ này trở về rất không bình thường."

“Chị Từ đoán nó ở bên ngoài làm mấy chuyện không đứng đắn nên mới về muộn như vậy.”

"Cho đến một lần, khi bà ấy đang trực ca đêm, tình cờ đi đến cửa sau của trường để lén đào rau dại. Bà ấy nhìn thấy Hoàng Á Kỳ ngồi trên chiếc Santana màu đen, lúc sau mới lững thững bước vào cổng trường. Bà ấy đã ghi lại biển số xe, hôm sau liền đi nghe ngóng mới biết chiếc xe Hoàng Á Kỳ ngồi hôm đó là xe của trưởng khoa.”

Nói tới đây dì Lưu không nói thêm gì nữa.

Chúng tôi đã đoán được một sự thật méo mó và đen tối đằng sau.

Hóa ra Hoàng Á Kỳ bị trưởng khoa cưỡng ép trong suốt thời gian dài, cái tên s.ú.c v.ật sa đọa đạo đức này!

Cô ấy buổi tối không về ký túc xá, bạn cùng phòng nhất định phải biết. Trong số bạn cùng phòng của cô ấy thậm chí còn có người là phó tổng biên tập nắm giữ tài khoản chính thức của trường, người đó thậm chí còn có quyền phát ngôn để bảo vệ cô ấy, thế nhưng lại không một ai dám đứng ra giúp đỡ!

Cô ấy có thể đã cố gắng chống đối nhưng cái giá phải trả chính là bị đánh trượt tất cả các môn học.

Dù đã phát hiện ra manh mối nhưng không có ai nguyện ý rước họa vào thân cả. Thầy quản lý tài vụ bị điều tra ra việc ăn hối lộ, nói không chừng số tiền đó đã vào túi tiền riêng của trưởng khoa để tiêu xài hoang phí, làm xằng làm bậy.

Sau khi trở về ký túc xá, bốn người chúng tôi ôm nhau, Tiểu Phàm vẫn đang an ủi chúng tôi.

"Ít ra phòng của chúng ta có ba người sống sót đã là rất tốt rồi."

Lộ Lộ khóc lớn nhất: "Tớ không muốn cậu ch.ết đâu, có phải chỉ cần chúng ta tìm ra chân tướng, cậu sẽ không c.h.ết..."

Không chờ chúng tôi nói xong lời tạm biệt cuối cùng, trong hành lang liền trở nên rối loạn.

"Cháy! Cháy! Chạy mau—"

13.
"Mau đi gọi bác sĩ, bệnh nhân giường số 1 và giường số 2 phòng 203 đều tỉnh rồi!"

Khi tôi mở mắt ra, trước mắt tôi là một màu trắng chói mắt cùng với mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Nằm trên giường bệnh, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lộ Lộ cũng đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

"Chúng ta… trốn thoát rồi?"

Các bác sĩ và y tá chạy vào phòng kiểm tra tình trạng cơ thể của chúng tôi, tôi lo lắng hỏi: “Xin lỗi, ngoài hai chúng tôi ra, trong phòng ký túc xá 413 còn có hai người khác, họ sao rồi?!”

Y tá trấn an: “Đừng kích động, bọn họ cũng đang được điều trị trong bệnh viện, không có nguy hiểm đến tính mạng.”

Quá tốt rồi…

Quá tốt rồi!

Tôi ước mình có thể rời khỏi giường ngay lập tức để tìm Tiểu Phàm và A Dao, nhưng bác sĩ đã giữ tôi lại, nói rằng cảnh sát sẽ sớm đến gặp chúng tôi để lấy lời khai.

Đối mặt với cảnh sát, Lộ Lộ và tôi kẻ xướng người họa(*), không thể chờ được mà đem quá trình trốn thoát khỏi ký túc xá thuật lại một lần.
(*)khi một người nói gì, người còn lại sẽ hùa theo

Cảnh sát có chút xấu hổ gọi bác sĩ vào.

"Trạng thái tinh thần của họ có vấn đề gì sao? Anh có chắc chắn não của người bị thương không bị chấn động chứ?"

Tôi sững người một lúc, mơ hồ nhớ ra điều gì đó.

"Đồng chí cảnh sát, xin hỏi… chúng tôi… tại sao lại phải vào bệnh viện?"

Cảnh sát thở dài bất lực: "Ngày hôm kia chúng tôi nhận được báo cáo, Ngô Vu Lâm, An Phàm, Hà Tú Lộ và Trịnh Thanh Dao đã sử dụng tên thật của mình để tố cáo Vương Phó Đào, trưởng khoa Tiếp viên Hàng không của Đại học A, nghi ngờ hắn x.â.m h.ại một nữ sinh viên."

"Vào ngày gửi báo cáo, một đám cháy đã bùng phát trong ký túc xá nơi bốn người các bạn ở. Sau khi điều tra, nguyên nhân của vụ cháy là do tàn thuốc lá làm cháy vải bông.”

"Theo điều tra, không ai trong số bốn bạn có thói quen hút thuốc. Kết hợp với video giám sát ký túc xá đêm hôm đó, có một người khả nghi đã lẻn vào ký túc xá của các bạn vào lúc nửa đêm và khóa cửa phòng các bạn từ bên ngoài. Hiện tại vụ việc này đã được xác nhận là có người cố ý phóng hỏa."

Tôi nhớ ra rồi.

Chính ngọn lửa lớn đã khiến chúng tôi rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Bốn người chúng tôi đã nhận được lá thư tuyệt mệnh của Hoàng Á Kỳ, lá thư đó được bí mật nhét vào dưới khe cửa. Tôi đoán có thể là bạn cùng phòng của Hoàng Á Kỳ, hoặc một người qua đường nào đó khi đi ngang qua tầng thượng vào cái ngày "định mệnh" ấy đã vô tình nhặt được. Họ bởi vì sợ bị trả thù nên không dám tự mình gọi báo cảnh sát, thế nhưng lại không thể làm trái lương tâm mà ém nhẹm đi. Vậy nên người đó đã ngẫu nhiên nhét bức thư tuyệt mệnh đó vào dưới cửa phòng trong ký túc xá của chúng tôi.

Trong bức thư tuyệt mệnh, Hoàng Á Kỳ đã ghi lại chi tiết quá trình phạm tội của Vương Phó Đào, đồng thời vạch trần sự vô trách nhiệm và tội ác của quản lý ký túc xá cũng như thầy giáo làm ở bộ phận tài vụ.

Không chỉ như vậy, trong trường truyền bá rộng rãi lời đồn đại về cậu ấy, nói cậu ấy có “bố nuôi” bên ngoài, rất nhiều người nghe được phong thanh(*) liền mắng cậu ấy không biết xấu hổ, liêm sỉ là gì.
(*) (tin tức) thoáng nghe được, thoáng biết được, chưa được xác nhận.

Cuối cùng, Hoàng Á Kỳ không chịu nổi sức ép của dư luận nên đã chọn cách cực đoan nhất, dùng cái c.h.ết của chính mình để kêu oan, vạch trần bộ mặt xấu xí của ác quỷ.

Nhưng cậu ấy không ngờ thói đời lại bạc bẽo như vậy.

Một năm sau cái c.h.ế.t của cậu ấy, sự thật vẫn chưa được tiết lộ cho thế giới bên ngoài.

Cho đến khi lá thư tuyệt mệnh này đến tay chúng tôi.

Sau khi gọi cảnh sát, chúng tôi đã gặp phải sự trả thù tàn nhẫn.

Cảnh sát nói: "Điều tôi có thể nói với các bạn là hồ sơ ra vào khách sạn của Vương Phó Đào đã được tìm ra, số tiền tiêu xài của ông ấy chênh lệch không nhiều so với số tiền công quỹ bị biển thủ vào năm ngoái. Thế nhưng chúng không thể sử dụng chúng như là bằng chứng để chống lại ông ta.”

Lộ Lộ kích động nói: "Chúng tôi có, có một bức di thư viết tay do Hoàng Á Kỳ viết!"

"Chúng tôi đã đến phòng ký túc xá của các bạn để tìm kiếm bằng chứng, nhưng không tìm thấy thư tuyệt mệnh nào cả."

Nó đã bị kẻ phóng hỏa lấy đi rồi ư?

"Tôi có!"

Cửa phòng bị đẩy ra, A Dao đẩy xe lăn của Tiểu Phàm vào phòng.

Trong cảnh hỏa hoạn, Tiểu Phàm đã đẩy chúng tôi ra để cứu chúng tôi, chân của cậu ấy đã bị tủ sách đang cháy đập vào.

Tiểu Phàm nói: "Tôi đã chụp ảnh bức thư tuyệt mệnh và lưu nó vào đám mây(*), chỉ cần đăng nhập vào tài khoản liền thấy.”
(*): Giống như iCloud, loại có thể lưu trữ nhiều dữ liệu có thể tải xuống từ bất kỳ thiết bị nào miễn có thể đăng nhập vào tài khoản.

Sau khi cảnh sát rời đi, bốn người chúng tôi ôm chặt lấy nhau, cảm giác sống sót sau tai nạn thật khó để diễn tả, chúng tôi chỉ biết nắm chặt tay nhau để tiếp thêm sức mạnh cho nhau.

A Dao nói: "Tớ không ngờ rằng chúng ta có cùng một giấc mơ, thật sự thần kỳ quá đi.”

Lộ Lộ có chút xấu hổ: "Tớ còn không biết xấu hổ mà nói muốn bảo vệ các cậu, cuối cùng toàn là các cậu bảo vệ tớ, tớ thật sự quá ngốc nghếch."

"Cho dù trong mơ hay trong hiện thực, chúng ta có thể thành công tìm ra sự thật bởi vì chúng ta đã đoàn kết ở bên nhau."

Dù trong nghịch cảnh nào, chúng tôi không nghe theo lời đồn đại, không phản bội bạn bè, giữ vững lòng tin rằng chính nghĩa cho dù có đến muộn nhưng nó nhất định sẽ đến!

May mắn thay chúng tôi đã không từ bỏ.

Lộ Lộ vẫn như cũ ngáo ngơ: "Nhưng cuối cùng là ai đã bỏ thư tuyệt mệnh vào dưới cửa chứ? Tớ thật sự rất tò mò!"

Tôi nói: “Dựa theo cách bố trí nhân vật trong giấc mơ, tớ nghĩ tớ biết đó là ai rồi.”

Tiêu Phàm giả bộ thần bí nói: "Tớ cũng biết."

Lộ Lộ trừng mắt: "A Dao, cậu biết không?"

A Dao ngượng ngùng cười cười: "Tớ biết."

"Hả? Chỉ có tớ không biết? Đừng vậy chứ, nói cho tớ biết với.”

“Cái đồ ngốc nghếch này, cậu cũng không nghĩ một chút, cảnh sát lấy được video giám sát hoàn chỉnh từ ai chứ.”

(HOÀN)
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom