• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Quy tắc trốn thoát khỏi kí túc xá (2 Viewers)

  • Phần 3

11.
Trong vòng mười lăm phút tiếp theo, cả ba chúng tôi đều đưa ra không dưới năm mươi cái giả thuyết, nhưng không ai trong chúng tôi đoán trúng được lý do tại sao trưởng khoa lại khiến Hoàng Á Kỳ trượt toàn bộ môn học.

Cô gái tóc ngắn nở một nụ cười đắc chí, như thể cô ấy đã biết trước rằng chúng tôi sẽ không thể nào trả lời chính xác.

Thấy chỉ còn chưa tới mười phút, A Dao trầm giọng lặp lại những lời trong bức thư tuyệt mệnh: “Biết sự thật nhưng không dám nói ra, chứng kiến tội ác nhưng nhắm mắt làm ngơ, giúp ác ma che giấu tội ác, đây chính là đang nói về ba người khác nhau đúng không?!”

Những người biết sự thật nhưng không dám nói ra là chỉ bạn cùng phòng.

Ác ma là để ám chỉ trưởng khoa.

Vậy ai là người chứng kiến vụ án còn giúp trưởng khoa che giấu tội ác?

Lộ Lộ có tính cách dễ nóng giận, không thể giữ kiên nhẫn được, hơn 20 phút giằng co, cô ấy bắt đầu đứng ngồi không yên.

"Chỉ toàn nói hươu nói vượn thôi! Cuộc thi này hoàn toàn là một trò lừa đảo với mục đích là hãm hại chúng ta mà. Tớ thậm chí còn không biết Hoàng Á Kỳ là ai thì làm sao tớ đoán được cô ấy đã trải qua những gì? Giống như vòng thi trước vậy, toàn hỏi về những vấn đề mà tớ không biết."

A Dao và tôi liếc nhau.

Đúng vậy, lần trước khi trả lời câu hỏi, “nhân viên thu ngân” đã đề cập đến "Dì Từ" và "người quản lý tài vụ".

Có lẽ những sự kiện này không phải do ngẫu nhiên mà có, có lẽ chúng có liên quan mật thiết đến nhau.

Tôi rất nhanh đã phản ứng lại: “Có phải dì Trần đã chứng kiến tội ác của trưởng khoa không?”

"Đúng."

Tôi vui đến ngu cả người: “Có phải giáo vụ của trường đã giúp trưởng khoa che giấu tội ác không?”

Mặt cô gái có mái tóc ngắn trông hơi âm u, tôi đoán được chúng tôi đã đoán ra hầu hết các ý chính và các điểm quan trọng.

"Đúng."

Lộ Lộ hào hứng ôm lấy tôi, A Dao rơi vào suy nghĩ của riêng mình: "Nhưng câu hỏi quan trọng là, trưởng khoa đã làm gì?"

Trong khi chúng tôi còn đang suy nghĩ, đột nhiên có tiếng hét vang lên trong phòng tắm.

Chúng tôi muốn vượt qua cái bàn vuông để kiểm tra tình hình của Tiểu Phàm, nhưng những người của phòng 306 đã chặn đường lại không cho chúng tôi đi qua.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, cửa phòng nhà vệ sinh được mở ra từ bên trong.

Tiểu Phàm cầm lấy cái phích đã mở nắp, đổ trực tiếp lên người ba con quái vật. Chúng vừa vội vàng né tránh, vừa tức giận vì không tìm thấy mục tiêu để công kích.

Cô gái tóc ngắn nhắm vào A Dao, nhanh chóng lao về phía cậu ấy.

Bất ngờ, A Dao lấy ra một con dao gọt hoa quả ra dùng để tự vệ mà đ.â.m thẳng vào ng.ực cô gái tóc ngắn.

Cô nàng với hai bím tóc đối đầu với Lộ Lộ, Lộ Lộ dùng hết sức mới cùng “tóc hai bím” đánh ngang tay và cố đẩy ả ta về phía ban công, Tiểu Phàm nhân cơ hội đó mà dội nước nóng lên đầu cô ta.

Ngay lập tức ả ta gầm lên đau đớn, sau đó liền biến thành một chất gì đó giống như đống bùn nhão, chảy dài trên mặt đất.

Cô gái tóc ngắn giơ hai tay ra hiệu đầu hàng.

"Được, được, muốn biết cái gì cứ hỏi, tôi sẽ nói thật."

Thế nhưng Tiểu Phàm không chần chừ mà đổ hết chỗ nước còn lại trong phích lên người cô ta.

Cô gái tóc ngắn cũng gục xuống đất giữa những tiếng la hét thất thanh.

A Dao có chút lo lắng: "Tiểu Phàm, chúng ta còn chưa tìm ra nguyên nhân vì sao Hoàng Nhã Kỳ t.ự s.át, cậu vì sao lại gi.ết cô ta?"

"Trò chơi này từ đầu là một trò lừa đảo, theo quy tắc thì chúng ta phải nhanh chóng rời đi. Thật ra chẳng có chuyện thi đấu gì ở đây cả, từ đầu đến cuối chỉ yêu cầu chúng ta phải rời khỏi căn phòng này trong vòng 30 phút. Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là lời nói dối do họ nghĩ ra. Cách thực sự để giành chiến thắng là rời khỏi phòng trong vòng nửa giờ! Họ chỉ cố tìm cách trì hoãn thời gian mà thôi."

Chỉ còn chưa đến một phút trên đồng hồ bấm giờ!

Chúng tôi vội lao ra khỏi cửa, may mắn là không có gì xảy ra.

Lộ Lộ thở dài: "Thứ này yếu ớt thật, cứ đụng nước liền c.h.ết."

Tôi vô cùng xót xa nhìn đống hỗn độn trên mặt đất: "Nhưng chúng cũng là con người mà bị biến dị thành.”

Trong trò chơi này, trở thành quái vật không có nghĩa là trở nên bất khả chiến bại, ngược lại, bọn chúng có rất nhiều nhược điểm và hạn chế, dù sao kết cục của bọn chúng chính là ch.ết.

A Dao tò mò: "Tiểu Phàm, cậu đã trải qua chuyện gì trong nhà vệ sinh vậy… bên trong có yêu quái không?"

Tiểu Phàm gật đầu: "Có, con quái vật bên trong đáng lẽ ra phải biến thành hình dạng của Hoàng Á Kỳ, có điều nó cũng đang tìm cách kéo dài thời gian. Tớ đã dùng nước nóng để buộc nó phải tìm ra quy tắc chiến thắng thực sự để trốn thoát."

A Dao lo lắng nhìn về con dao: "Nhưng không phải quy tắc nói rằng sau 12 giờ chúng ta không thể đi vào nhà vệ sinh sao?"

Tiểu Phàm nhún nhún vai, thái độ không quan tâm: "Không biết, có lẽ quy tắc này cũng chỉ nhằm vào lũ quái vật."

Sau khi liên tục xác nhận rằng Tiểu Phàm không bị thương, chúng tôi quay trở lại ký túc xá để xem xét nguyên nhân cái c.h.ết của Hoàng Á Kỳ và quyết định tìm cơ hội để hỏi dì quản lý đeo kính của ký túc xá.

12.
Có một sự bất thường ở đây, bởi vì chúng tôi là nhóm đầu tiên trở về sau khi thăm dò phòng 306, mọi người ở ký túc xá liền lập tức thay đổi thái độ, nhao nhao tới cửa hỏi thăm.

Cũng có một vài "liên minh tóc đen" muốn lôi kéo, chiêu mộ tôi.

Tôi tin tưởng rằng chỉ cần bốn người chúng tôi đồng lòng ở bên cạnh nhau thì nhất định có thể vượt qua mọi cửa ải, vì vậy dù có ai đến khuyên nhủ, tôi đều không có đáp ứng.

Nhưng để tìm ra câu trả lời càng sớm càng tốt, chúng tôi đã tiết lộ thông tin mà mình biết cho mọi người, hi vọng sẽ dựa vào trí thông minh của quần chúng để tìm ra nguyên nhân thật sự về cái ch.ết của Hoàng Á Kỳ.

Chúng tôi cũng nói với mọi người cách sử dụng nước nóng. Bây giờ đến lượt lũ quái vật trở thành một nhóm khép kín, không dám bén mảng ra ngoài và con người bắt đầu có thể di chuyển tự do trong tòa nhà.

Thấy đã một tuần trôi qua vẫn chưa nhận được hồi âm, mọi người giống như đã quên mất tình hình hiện tại, chỉ cần tính mạng của họ không bị đe dọa thì không một ai vội vã đi tìm chân tướng.

Tiểu Phàm nói: "Chúng ta không thể ngồi yên một chỗ được, phải nhanh chóng tìm ra câu trả lời thôi, có như vậy tình huống này mới có thể kết thúc."

"Đúng, nhất định đây là oán hận của Hoàng Á Kỳ. Cô ta muốn mọi người phải biết sự thật về cái c.h.ế.t của cô ấy."

Thế là chúng tôi lại kéo nhau đến phòng quản lý ký túc xá, may mắn, dì Lưu đang đeo kính đọc báo ở trong phòng.

Tôi nói: “Dì, chúng con muốn…”

"Thứ không phải người thì mau cút ra khỏi phòng này!"

Dì Lưu ngắt lời tôi.

Bốn người chúng lập tức tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.

Dì Lưu bưng chén trà lên uống một hớp: “Đừng tưởng có thể giấu được tôi, trên thân thể quái vật có mùi hương khiến người ta chán ghét, dù có xịt nước hoa cũng không che được đâu.”

Trong bốn người chúng tôi, chỉ có mình Tiểu Phàm dùng nước hoa.

Lộ Lộ sửng sốt: "Không thể nào, Tiểu Phàm ở cùng chúng ta 24/24, làm sao có thể là quái vật được!"

Trong lòng tôi cũng không muốn tin, nhưng Tiểu Phàm im lặng không nói một lời, lặng lẽ lùi ra ngoài.

"!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom