• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Quy tắc trốn thoát khỏi kí túc xá (1 Viewer)

  • Phần 2

5.

Tôi chú ý nhìn thấy cổ họng A Dao động đậy một chút, vành mắt đo đỏ.

"... Nguyện ý."

"A Dao! Cậu nói bậy bạ gì đó. Lỡ như có bẫy gì thì..."

Lộ Lộ bị dọa sợ, rời khỏi vị trí kéo tay A Dao, lập tức bị nhân viên thu ngân cảnh cáo.

"Tuyển thủ trở lại vị trí của mình, không được rời vị trí. Cảnh cáo lần một, cảnh cáo lần hai lập tức bị loại."

Chúng tôi khẩn trương chờ đợi kết quả được công bố, nhân viên thu ngân tức giận thở hổn hà hổn hển.

"Trả lời chính xác!"

A Dao kích động nhảy cẫng lên, một bên lau nước mắt một bên chắp tay trước ngực cầu nguyện: "Tớ biết, tớ biết rồi. Chờ chút nữa mọi người cứ trả lời theo tớ, chúng ta nhất định có thể thắng!"

Chúng tôi ăn gian một cách trắng trợn, nhân viên thu ngân cũng không ngăn cản được gì, bởi vì quy tắc không có cấm giúp đỡ lẫn nhau.

Sau khi được A Dao nhắc nhở, ba người chúng tôi thuận lợi hoàn thành vòng chơi.

Đám quái vật giả dạng chúng tôi bởi vì trả lời sai hai lần mà bị gi.ết ngay tại chỗ.

Có thể hiểu được, chúng tôi thắng rồi.

Chứng kiến tận mắt miệng của "tôi" phu.n má.u tươi ngã nhào trên mặt đất, sự tương phản về thị giác kích thích khiến tay chân tôi run lên, ngã nhào người sang một bên nôn thốc nôn tháo.

Không có vui vẻ gì cả, chỉ có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

"Thi đấu kết thúc, ký túc xá phòng 413 chiến thắng, phe còn lại thất bại, toàn bộ bị loại. Phần thưởng của bên thắng chính là có thể tùy ý lựa chọn vật phẩm ở siêu thị, không có giới hạn!"

A Dao sợ hãi đem mặt chôn ở trên vai Tiểu Phàm, chúng tôi nhắm mắt lại, nghe được tiếng đám quái vật ở phía đối diện lần lượt ngã xuống.

Chúng tôi cầm một lượng lớn vật phẩm, đỡ lẫn nhau trở về ký túc xá. Sau khi đóng cửa lại, bốn người chúng tôi ôm chầm lấy nhau khóc lớn.

Lộ Lộ kích động hôn hai cái trên mặt A Dao: "Cậu quá là tuyệt luôn! A Dao, cậu đã cứu mạng bọn tớ đó."

Tiểu Phàm hỏi: "A Dao, rốt cuộc quy luật là gì vậy? Đến tận bây giờ tớ vẫn không hiểu lắm."

Trong mắt A Dao vẫn còn nước mắt, nửa là sợ hãi, nửa cảm thấy may mắn, nói:

"Thật ra đáp án và sự thật không hề liên quan gì đến nhau. Mấu chốt nằm ở màu tóc của chúng ta."

[Người có mái tóc màu đen sẽ không nói dối.]

"Dựa theo quy tắc, trong chúng ta chỉ có Đại Lâm là người tốt, ba người còn lại bởi vì màu tóc mà bị xếp vào phe người xấu. Cho nên chỉ cần câu hỏi về cái ác, chúng ta chỉ cần thừa nhận, còn Đại Lâm thì phải phủ nhận."

Xem ra phương pháp để hóa giải trò chơi này đều dựa vào quy tắc trên lá thư.

Điều khiến tôi càng quan tâm hơn chính là việc tại sao nhân viên thu ngân chỉ đề cập đến những vụ án xảy ra trong trường học.

"Chẳng lẽ nhân viên thu ngân nhắc đến những vụ án kia bởi vì nó có liên quan đến tình huống hiện tại của chúng ta?"

Tiểu Phàm có cùng nghi vấn với tôi.

"Mà cô ta còn hỏi những chuyện mà chúng ta còn chưa từng nghe nói qua, tớ cảm thấy chúng ta cần phải tìm hiểu rõ ràng, nói không chừng có thể giúp chúng ta thoát khỏi cảnh khốn cùng này."

Hoảng sợ từ sáng tới giờ, ai cũng không có tâm trạng ăn uống gì cả. Một đêm mất ngủ lại gặp phải một trận thi đấu sinh tử đầy kịch tính, mọi người đều trong trạng thái kiệt sức, lập tức khóa cửa sổ, kéo màn cửa, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.

Tôi đề nghị: "Lúc chúng ta ngủ phải có một người tỉnh táo, thay phiên nhau nghỉ ngơi, khi có biến lập tức gọi mọi người dậy."

Tiểu Phàm băn khoăn: "Một người không được đâu, nên lập một nhóm hai người thì tốt hơn, lỡ như có quái vật giả dạng thành người canh gác, chúng ta sẽ khó lòng phân biệt được."

Tôi cùng nhóm với Lộ Lộ, Tiểu Phàm và A Dao cùng một nhóm, thay phiên nhau canh giữ từ 10 giờ tối đến 8 giờ sáng, cứ năm tiếng sẽ thay ca một lần.

Tiểu Phàm cùng A Dao về giường ngủ bù, tôi cùng Lộ Lộ ngồi phía dưới đọc sách để giết thời gian.

Tâm trạng vừa mới ổn định một lúc, cửa ký túc xá đã bị gõ vang.

Một lá thư mới được nhét vào từ khe cửa.

Tôi làm liều, xoay người nằm úp xuống nhìn qua khe cửa.

Ở khe cửa, tôi nhìn thấy một con mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đối phương có mái tóc đen dài đang xõa tung trên mặt đất, nhìn rất kinh khủng, giống như vốn dĩ “thứ đó” vẫn luôn bò trườn trên mặt đất.

Tôi bị dọa đến liên tục lui về phía sau, chờ Lộ Lộ cúi xuống xác nhận, khe cửa đã trống không.

Lộ Lộ mở lá thư ra xem, sau đó rơi vào trầm mặc. Tôi vội hỏi cậu ấy:

"Trong thư viết gì vậy? Quy tắc thay đổi ư?"

"Không, đây là một bức thư tuyệt mệnh."

Ký tên…

Hoàng Á Kỳ.

6.

"Tôi hận tất cả mọi người ở đây, các người đều có tội cả! Biết chân tướng mà không dám nói ra, chứng kiến tội ác mà khoanh tay làm ngơ, trợ giúp ác ma che giấu tội ác.Tất cả các người đều là đồng lõa hết, tôi sẽ khiến các người nợ m.áu phải trả bằng m.áu!"

Lộ Lộ hỏi: "Ký túc xá đã biến thành bộ dáng quái quỷ như thế này. Chẳng lẽ do Hoàng Á Kỳ biến thành quỷ quay lại trả thù những người trong trường này?"

Có những thứ khoa học không thể lý giải được, tôi cũng không có sức khuyên ngăn cậu ấy đừng suy nghĩ lung tung.

Rốt cuộc thì những gì đã xảy ra trong mười hai giờ qua quá kỳ lạ.

Sau khi A Dao và Tiểu Phàm tỉnh dậy, chúng tôi lấy nước máy bỏ vào lẩu tự sôi, ngồi một bên vừa ăn vừa phân tích di thư của Hoàng Á Kỳ.

Tiểu Phàm: "Tớ nhớ rằng ký túc xá của Hoàng Á Kỳ cũng ở trong tòa nhà của chúng ta. Chẳng qua tớ quên mất phòng nào rồi. Bạn cùng phòng của cậu ấy chắc chắn phải biết gì đó."

Thật ra tôi cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng khi nghĩ đến “đồng phạm” được nhắc đến trong bức thư tuyệt mệnh, tôi lại cảm thấy hơi nguy hiểm.

Lộ Lộ ăn rất nhiều, ăn hết cả nồi lẩu vẫn chưa no mà phải nấu thêm ly mì tôm.

Khi tôi từ nhà vệ sinh đi ra, cậu ấy đang ăn mì, tôi nhìn phích nước nóng bên chân cậu ấy, đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng.

"Cậu, cậu dùng phích nước nóng của tớ sao?"

Lộ Lộ ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy, phích nước của tớ không đủ nước nóng, hơn nữa có nhiều người xếp hàng chờ ở máy lọc nước quá, cho nên tớ chỉ..."

Cậu ấy vừa nói xong như ý thức được gì đó, tròng mắt suýt chút nữa lồi ra.

[Nước nóng trong máy lọc nước có độc.]

Nước trong phích của tôi chính là nước nóng được lấy từ tối qua.

Lộ Lộ đứng dậy lao vào nhà vệ sinh, cố nôn hết mọi thứ cậu ấy đã ăn.

"Xong rồi, tớ thấy chóng mặt và đau bụng."

Lộ Lộ sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, ngồi xổm trên mặt đất khóc rống: "Làm sao bây giờ, tớ còn chưa muốn ch..ết, đều do cái miệng hại cái thân, cậu nói xem tớ ăn thêm tô mì kia làm gì chứ.”

Chúng tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Tiêu Phàm an ủi: "Cũng không ai nói loại độc này sẽ hại ch.ế.t cậu, có lẽ chỉ gây tiêu chảy mà thôi. Trước tiên cậu uống thêm nhiều nước đi, thử hòa tan độc tố còn sót lại xem."

Lộ Lộ một hơi uống hết ba bình nước khoáng, sắc mặt tái nhợt, cực kỳ yếu ớt nói: "Tớ cảm giác được mình sắp ch.ết rồi."

Trái tim của chúng tôi như thắt lại, nước mắt của A Dao ngay lập tức trào ra.

"Uống nữa tớ sẽ nổ tung luôn."

"..."

Tôi không muốn ngồi yên một chỗ: "Đi thôi, đi phòng quản lý ký túc xá tìm quản lý ký túc xá có đeo kính để hỏi rõ một chút."

Bốn người chúng tôi đến phòng quản lý ký túc xá ở tầng một, sau khi gõ cửa, chúng tôi thấy dì Lưu ngồi một mình trong phòng.

Tóc đen của dì ấy xõa dài trên vai, đeo kính lão ngồi đan áo len.

"Mấy đứa muốn mượn cái gì?"

Tôi: "Tụi con không mượn cái gì cả, bạn cùng phòng con uống nhầm nước nóng từ máy lọc nước, tụi con phải làm sao đây?"

Dì Lưu kỳ quái nhìn tôi: “Uống thì uống thôi, nước không phải để cho người uống sao?”

Bốn người chúng tôi nhìn nhau, không hiểu ý dì ấy là gì.

Tiểu Phàm hỏi: “Dì ơi, dì có biết quy tắc trong lá thư không?”

"Dì biết."

Dì Lưu mở ngăn kéo và lấy ra một chồng phong bì dày giống hệt nhau, đúng là loại được nhét vào cửa ký túc xá của chúng tôi.

Hóa ra người phát những nội quy hàng ngày này chính là quản lý ký túc xá.

Trong đầu nghĩ ra một ý tưởng, tôi đổi cách hỏi: “Bạn cùng phòng con sẽ ch..ết sao?”

Lộ Lộ rùng mình, dì Lưu cúi đầu tiếp tục đan: "Không."

Chúng tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Lộ Lộ vẫn còn lo lắng: "Nhưng nước nóng trong máy lọc nước không phải có độc sao?"

Dì Lưu có chút tức giận: "Thứ không phải người uống vào mới trúng độc, tôi đã nói là không có chuyện gì rồi. Các cô tin hay không thì tùy.”

Hóa ra những quy tắc này là để dạy chúng tôi cách chiến đấu với quái vật.

Tôi vội vàng hỏi: “Dì, tụi con không phải không tin lời dì nói, dì có biết tại sao Hoàng Á Kỳ lại t.ự s.át không?”

Dì Lưu ngừng động tác trên tay lại, vẻ mặt trở nên khiếp sợ: "Cô ấy bị người khác b.ức t.ử!"

Tôi muốn tiếp tục hỏi nhưng cánh cửa phòng quản lý ký túc xá đã bị đẩy ra.

Dì Từ đã trở lại.

7.

Chúng tôi dựng tóc gáy khi nhìn thấy bà ta, A Dao trốn ngay sau lưng Lộ Lộ, nhưng dì Từ chỉ nhìn chúng tôi nở nụ cười.

Giống như không nhớ chuyện gì xảy ra vào đêm qua.

Dì Từ vừa vào cửa, dì Lưu đã ngừng nói.

Thấy không hỏi được gì thêm, chúng tôi vội ra về.

Tiểu Phàm nói: "Có vẻ như người quản lý ký túc xá phe quái vật sẽ giám sát người quản lý bên phe con người. Chúng ta chỉ có thể đặt câu hỏi khi quản lý ký túc xá phe quái vật không có ở đây."

Đi ngang qua máy lọc nước, vẫn còn nhiều người xếp hàng để lấy nước.

Tôi tùy tiện kiếm một cô gái tóc đen lại: “Bạn học, bạn có biết con người có thể uống được nước nóng trong máy lọc nước không?”

Cậu ấy cảnh giác nhìn chúng tôi, sau khi xác nhận rằng chúng tôi không có ý định tấn công, cậu ấy mới nói: "Biết."

Có vẻ như các quy tắc áp dụng cho tất cả mọi người ở đây và họ cũng đã hỏi quản lý ký túc xá rất nhiều chuyện.

"Chúng tớ chỉ mới bắt đầu nhận được thông báo về các quy tắc vào ngày hôm qua nên có nhiều chuyện chúng tớ chẳng biết gì cả. Tụi mình có thể hợp tác được không? Bọn mình có thể chia sẻ thông tin tụi mình biết với cậu.”

Nữ sinh ở phía đối diện đánh giá chúng tôi một lần nữa, rồi nói với tôi, "Có thể, nhưng tôi chỉ có thể nói với một mình cậu thôi."

Tôi thận trọng đi theo cô ấy đến cầu thang, một vị trí mà bạn cùng phòng của tôi có thể nhìn thấy tôi nhưng không thể nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi.

"Cậu không nên ở cùng bọn họ. Tóc của họ không phải màu đen, sớm muộn cũng sẽ bị biến dị."

Tôi sửng sốt, "Biến dị?"

"Quái vật trong tòa nhà này đều do con người biến dị mà ra, những người tóc đen đã thành lập liên minh. Cậu có thể chuyển đến ký túc xá của chúng tớ. Ở ký túc xá của chúng tớ, tất cả mọi người đều có tóc màu đen.”

Tôi cố nén cơn sốc trong lòng: "Cảm ơn cậu, nhưng tôi muốn hỏi, cậu biết được bao nhiêu chuyện về cái ch.ết của Hoàng Á Kỳ?"

"Cô ấy sống trong ký túc xá phòng 306, nhưng không có người nào dám đến ký túc xá của cô ấy để hỏi tin tức, vì vậy không có thông tin giá trị nào."

Bạn ấy thần thần bí bí hạ tông giọng nói nhỏ: "Bạn cùng phòng của cô ấy đều không có tóc màu đen."

Tôi trở về với mấy người bạn cùng phòng mà lòng nặng trĩu.

Lộ Lộ tò mò hỏi: "Làm sao vậy? Cậu có biết Hoàng Á Kỳ ở phòng ký túc xá nào không?"

"Phòng 306, nhưng không có người nào đi vào có thể thành công đi ra."

Tiểu Phàm thấy vẻ mặt của tôi không đúng: “Đại Lâm, cậu ấy còn nói gì nữa không?”

Sau hai phút đấu tranh tư tưởng, cuối cùng tôi đã chọn nói cho họ biết sự thật.

Nghe tin những người có mái tóc không phải màu đen sẽ bị biến dị, cả ba người họ đều đứng hình.

A Dao thổn thức (*): "Đại Lâm, cậu sẽ đi chứ?"

(*)muốn khóc mà cố nén lại, do quá đau đớn, xúc động

Tiểu Phàm rất tỉnh táo, cô ấy an ủi tôi: "Nếu cậu lo lắng việc này, cậu có thể chuyển ra ngoài. Đừng lo lắng chúng tớ sẽ nghĩ gì, trong tình huống đặc thù như thế này, sự an toàn của cậu là quan trọng nhất."

Tôi lắc đầu: "Tớ không tính chuyển đi, chỉ cần tìm hiểu rõ ngọn nguồn là, mọi chuyện đều có cách giải quyết hết.”

Sau khi trở lại ký túc xá, bầu không khí có chút ảm đạm, mọi người trở lại bàn học với những suy nghĩ của riêng mình.

Cho đến khi Lộ Lộ đứng dậy, cậu ấy giống như đã đưa ra một quyết định quan trọng vô cùng.

"Tớ đã nghĩ kĩ rồi.”

Chúng tôi đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu ấy.

“Tớ phải ăn thêm một bát mì, lúc nãy nôn thảm quá.”

"..."

8.

Sau một đêm bình yên không có chuyện gì xảy ra, để giảm bớt xác suất gặp phải quái vật, chúng tôi quyết định cố gắng không ra ngoài, chơi bài và đọc sách để giết thời gian.

Lúc này đã gần mười hai giờ trưa, trong hành lang ký túc xá truyền đến một trận huyên náo ồn ào, giống như đang trong đợt kiểm tra vệ sinh phòng ở với quy mô lớn vậy.

Tôi mở hé cửa nhìn ra ngoài thì thấy dì Từ đang cầm một chùm chìa khóa, đi kiểm tra từng phòng ở ký túc xá một.

Lộ Lộ vội vàng xuống giường: “Sao lại biến thái như vậy chứ, trong tình huống như thế này còn đi kiểm tra vệ sinh.”

Tôi quan sát kỹ hơn, mọi thứ dường như không đơn giản như vậy.

Dì Từ mỗi lần vào ký túc xá đều phải ở lại mấy phút mới ra ngoài. Trước đây khi kiểm tra vệ sinh, mấy người quản lý ký túc xá chỉ đứng ở cửa, đơn giản kiểm tra đơn giản xem xung quanh có đồ điện nào trái với quy định hay không.

Tôi đã giấu trước chiếc máy uốn tóc điện sau lưng, sau khi dì Từ bước vào cửa, trước tiên dì xác nhận tên của từng người chúng tôi.

Bà ấy nhìn xung quanh, yêu cầu chúng tôi mở tủ tương ứng với tên từng người.

Ngay khi Tiểu Phàm mở cửa tủ, cậu ấy vừa nhìn thấy thứ gì đó trong tủ liền nhanh chóng đóng cửa lại, đứng tại chỗ bất động.

Dì Từ nhận thấy sự khác thường của cậu ấy: "Tránh ra."

Tiểu Phàm giữ chặt cửa tủ không buông, dì Từ tiến lên lôi kéo cậu ấy ra.

Tôi rút máy uốn tóc ra đe dọa: “Buông bạn cùng phòng của tôi ra”.

Dì Từ có chút sợ hãi, cười lạnh nói: "Đồ trong tủ của cô ta sẽ hại ch.ế.t các cô, tôi làm vậy là vì tốt cho mấy người thôi."

Nói xong, bà ta buông Tiểu Phàm ra, viết ‘413 - An Phàm’, vào sổ tay của mình.

Trước khi đi, bà ấy còn dùng bút dạ đỏ vẽ một vòng tròn xoắn ốc bên ngoài cửa ký túc xá của chúng tôi.

Người đang thò đầu ra ngoài hành lang quan sát tình hình thốt lên một tiếng cảm thán.

"Ký hiệu có quái vật công kích! Lại là ký túc xá của bọn họ, ngày hôm qua ở bên trong siêu thị, quái vật cũng lựa chọn bọn họ."

"Họ có liên quan đến cái ch.ết của Hoàng Á Kỳ không? Nếu không thì, tại sao bọn họ lại liên tục gặp xui xẻo vậy?"

"Có lẽ Hoàng Á Kỳ đã bị họ hại ch.ế.t."

Lộ Lộ trực tiếp mắng: “Cô nói bậy bạ gì vậy, chúng tôi căn bản không biết bạn học Hoàng! Tại sao cậu lại tung tin đồn thất thiệt như vậy, rõ ràng chúng tôi mới là người bị hại, tại sao phải nghi ngờ chúng tôi!"

Những người trong phòng ký túc xá khác không nói nữa, yên lặng đóng cửa lại.

Tiểu Phàm là người luôn bình tĩnh nhưng bây giờ cậu ấy lại run cầm cập cả người.

Cậu ấy mở tủ, chúng tôi nhìn qua, bỗng nhiên quên cả thở.

Tôi nhìn thấy một mảnh giấy dán trên giá treo quần áo, trên đó viết bằng màu sơn đỏ sẫm——

"Mười hai giờ tối nay, phòng 306 hoan nghênh cô ghé thăm."

9.

Tôi hỏi Tiểu Phàm: "Lần cuối cùng cậu mở tủ là khi nào?"

Tiểu Phàm nhớ lại: "Khi chúng ta đi mua đồ về, tớ mở tủ để thay một bộ đồ ngủ, từ lúc đó trở đi tớ không có mở tủ ra nữa."

Lần duy nhất mà người ngoài có thể vào phòng chúng tôi để dán ghi chú lên là vào chiều hôm qua, khi chúng tôi đến phòng quản lý ký túc xá để hỏi chuyện.

Sau khi thương lượng xong, chúng tôi thống nhất đến phòng 306 để tìm hiểu.

Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt Tiểu Phàm: "Cảm ơn các cậu."

Tôi cuối cùng cũng lựa chọn nói ra điều khiến bản thân suy nghĩ cả đêm.

"Mọi người đều đang cố gắng thoát ra khỏi cái nơi quỷ quái này, giúp đỡ lẫn nhau là đúng. Các cậu cũng thấy rồi đấy, những người bên ngoài rất lạnh lùng, chúng ta không thể trông chờ bọn họ đến giúp đỡ chúng ta. Cho nên bốn người chúng ta nhất định phải tín nhiệm lẫn nhau.”

Trước khi xuất phát , để đề phòng, tôi đổ đầy một bình nước nóng vào phích nước.

Khi chúng tôi đến cửa phòng 306, không đợi chúng tôi gõ thì cánh cửa đã tự động mở ra.

Ba cô gái xinh đẹp thanh tú nhìn chúng tôi nở nụ cười.

Mặc dù họ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng không có chút hơi ấm.

Trực giác đầu tiên đã mách bảo với tôi rằng họ không phải con người, họ là quái vật.

"Đến rồi hả? Chúng tớ chờ cậu lâu lắm rồi đấy."

Cô gái tóc vàng không vui nói: "Tại sao lại có nhiều người như vậy, phòng nào nhét cho đủ?"

Cô gái cao cao có hai bím tóc hỏi: "Ai là An Phàm?"

Tiểu Phàm hít một hơi thật sâu: "Tôi."

Cô gái có hai bím tóc gật đầu: "Cậu tới là tốt rồi, mau bắt đầu đi, sáng nay vất vả lắm mới cướp được cái bánh kem này đó.”

Chúng tôi bị kéo vào cửa với vẻ mặt bối rối, chỉ thấy họ đã lôi ra một chiếc bàn vuông nhỏ ở giữa ký túc xá, cũng chuẩn bị xong nước uống, bánh ngọt và đồ ăn nhẹ.

Giống như họ thực sự muốn mời chúng tôi sang chơi.

Ba người bạn cùng phòng của tôi thuận lợi tiến vào nhưng tôi lại bị chặn ở cửa.

Cô gái có hai bím tóc xấu hổ nói: "Bạn học, tóc của cậu màu đen, nơi này không hoan nghênh cậu."

Trong phòng, cô gái tóc ngắn vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Không sao, tôi biết cô ấy, cô ấy sẽ không tố cáo chúng ta.”

Tôi cảm thấy ớn lạnh toàn thân, giành được sự tin tưởng của một con quái vật không phải là chuyện gì đáng để tự hào.

A Dao dường như đã nhớ ra điều gì đó, nói với cô gái tóc ngắn: "Tớ nhận ra cậu! Cậu là phó tổng biên tập quản lý tài khoản chính thức của trường chúng ta. Trên báo trường còn có chuyên đề phỏng vấn của cậu.”

Cô gái tóc ngắn gật đầu, bắt đầu cắt bánh cho chúng tôi.

Cô cắt bánh thành tám miếng.

Sau khi mỗi người lấy một miếng, cô gái tóc ngắn cầm miếng cuối cùng, đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.

Khi cô ta bước ra khỏi phòng tắm, chiếc bánh trên tay đã biến mất.

Trong phòng tắm, có giấu kẻ khác.

Chúng tôi không dám nói chuyện, Lộ Lộ sững sờ nói: "Sợ nha, ai lại có khẩu vị nặng như vậy chứ. Nghĩ sao mà lại trốn trong toilet ăn bánh, chúng ta không thể kêu cô ấy đi ra ngoài ăn cùng ăn sao?"

Cậu ấy dũng cảm quá rồi, không hề sợ hãi chút nào.

Ba người ở phòng 306 chỉ cười không nói.

Vài giây sau, Lộ Lộ đột ngột đứng dậy, "Đừng nói với tôi mấy người nhốt Hoàng Á Kỳ trong nhà vệ sinh nhá?"

Tôi vừa định nói không có khả năng đó, làm sao có thể nhốt người trong khi họ đã ch.ế.t rồi.

Kết quả cô gái với mái tóc vàng cười toe toét.

“Cô có muốn vào đó chơi với cậu ta không?”

10.

Chúng tôi định vào nhà vệ sinh để tìm hiểu, nhưng những người ở phòng 306 nói rằng chỉ một mình Tiểu Phàm mới được vào.

Tôi phản đối: “Không được, ít nhất phải là hai người cùng vào”.

Cô gái với hai bím tóc cao ngạo hếch cằm: "Chúng tôi chỉ có ba người. Quy tắc bắt đầu trò chơi này là thành viên mỗi đội phải bằng nhau, trong nhóm các người cần phải có một người bị giam."

A Dao nói: "Vậy một người trong số chúng tôi có thể đi ra ngoài chờ!”

Cô gái tóc vàng uể oải gẩy gẩy móng tay: "Ra ngoài? Chỉ có người thắng trò chơi mới có tư cách đi ra ngoài, người thua chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi nhóm tiếp theo xuất hiện."

Tiểu Phàm hỏi: "Nếu các người thắng liền có thể biến trở lại thành người?”

Nụ cười của ba người đối diện biến mất cùng lúc.

"Quái vật chính là quái vật, không có khả năng sống lại."

Tôi cảm thấy cả người rét run.

Nói cách khác, nếu chúng tôi thua, chúng tôi sẽ trở thành quái vật ở lại đây, trở thành thành viên của 306, còn ba con quái vật trước mặt chúng tôi sẽ được giải phóng ra ngoài để làm điều ác.

Hóa ra người đến hỏi tin tức lúc trước không phải "ch..ết" mà biến thành yêu quái, vòng lặp cứ thế tiếp diễn...

Điều này cũng có nghĩa là trước giờ chưa có người nào chiến thắng vòng này!

Cô gái với hai bím tóc đưa tay về phía nhà vệ sinh, làm một động tác mời: “Hoặc là để bạn học An Phàm vào trong này, hoặc là các người trực tiếp từ bỏ nhận thua.”

Tôi lặng lẽ đưa chiếc ấm nước cho Tiểu Phàm, lòng bàn tay cậu ấy ướt đẫm mồ hôi, im lặng mà kiên định bước vào nhà vệ sinh.

Cô gái tóc ngắn tuyên bố thể lệ: "Được, vậy chúng ta chính thức bắt đầu cuộc thi. Các thành viên của phòng 413 phải dựa theo các manh mối được gợi ý để đoán ra nguyên nhân thật sự dẫn đến việc t.ử t.ử của Hoàng Á Kỳ. Các cô có thể đặt câu hỏi tùy ý nhưng chúng tôi sẽ chỉ trả lời "có" hoặc "không". Trong vòng 30 phút, nếu khôi phục được hơn 90% nội dung trọng yếu thì được xem như thắng, còn nếu sau thời gian này mà vẫn không hoàn thành được thì xem như nhiệm vụ thất bại.”

Lộ Lộ hỏi, "Vậy ai sẽ là trọng tài?"

Cô gái tóc ngắn nhàn nhã ăn bánh ngọt, trả lời: "Ba người chúng tôi là trọng tài."

Thật không công bằng!

Nhưng không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể kiên trì nghênh chiến.

Cô gái có hai bím tóc lấy ra một chiếc đồng hồ bấm giờ: "Khoảng thời gian để đặt câu hỏi bắt đầu. Gợi ý, thành tích học tập của Hoàng Á Kỳ rất tốt, nhưng cô ấy đã trượt tất cả các môn học trong học kỳ đầu tiên của năm thứ hai. Vào ngày thứ hai sau kỳ nghỉ hè, cô ấy đã t.ự sá.t k.ết th.úc s.inh m.ệ.nh của bản thân. Hãy khôi phục lại nguyên nhân thực sự, chú ý, mỗi lần chỉ có thể hỏi một câu hỏi.”

Lộ Lộ bắt đầu trước: "Cậu ấy thật sự t.ự sá.t sao?”

"Đúng."

Tôi cố gắng hết sức để tìm ra điểm đột phá từ lá thư tuyệt mệnh của Hoàng Á Kỳ: "Mối quan hệ giữa mọi người không tốt lắm phải không?"

"Đúng."

Lộ Lộ hỏi: "Tại sao mối quan hệ lại tệ như vậy?"

Cô gái có hai bím tóc đột nhiên tăng thêm một phút ở đồng hồ bấm giờ: "Câu hỏi không hợp lệ sẽ bị trừ một phút."

A Dao nghĩ đến một khả năng: "Trước khi t.ự sá.t, cậu ấy đã từng cầu cứu các người đúng không?”

"Đúng."

"Các người không giúp cậu ấy sao?"

"Đúng."

"Có phải cậu ấy đã bị người khác đe dọa không?"

"Đúng."

Lộ Lộ trở nên kích động: "A Dao, cậu thật giỏi, tớ cảm thấy rất nhanh cậu sẽ tìm ra đáp án chính xác.”

Tôi không cảm thấy vui mừng chút nào, tôi vẫn luôn cảm thấy cái ch.ết của Hoàng Á Kỳ phải có nhiều nguyên nhân uẩn khúc, nếu không thì trò chơi này đã không được thiết lập trong 30 phút.

A Dao tiếp tục hỏi: "Thành tích của cậu ấy có phải là giả không?"

"Không."

A Dao sửng sốt, sau đó cô ấy đổi cách hỏi: "Thành tích đó của cậu ấy là trình độ thực tế của cậu ấy sao?"

"Không phải."

“Có phải nguyên nhân đến từ con người nên mới khiến cậu ấy trượt tất cả các kỳ thi không?”

"Đúng."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, chúng tôi như lọt vào mê cung khó hiểu, trong trường ở mỗi khoa đều có nhiều giảng viên như vậy, là ai làm, chẳng lẽ chúng tôi phải hỏi từng người một sao?

Nếu bạn cùng phòng không giúp đỡ, điều đó có nghĩa là bạn cùng phòng bất lực hoặc không dám hỗ trợ.

Có thể quyết định thành tích thành tích toàn bộ môn học của một sinh viên, đây không phải là chuyện một giáo viên bình thường có thể làm…

"Là trưởng khoa làm đúng không?"

Cô gái tóc ngắn sững người một lúc, như thể cô ấy không ngờ rằng tôi sẽ thốt ra hai chữ “trưởng khoa”.

"Đúng."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom