• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Quân Hôn Cũng Có Ái (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 3+4

CHƯƠNG 3:


.


Bởi vì hiện tại là mùa hè, thời gian nghỉ trưa có chút dài, nhưng Lâm Hạ lại không có thói quen nghỉ trưa, vì thế nên cô nhân thời gian này đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố tìm công việc rửa chén đĩa.


Lâm Hạ còn vài tháng nữa mới đầy 16 tuổi, không có chứng minh thư, xem như là lao động trẻ em. Nhưng cô cố gắng thuyết phục người quản lý, thậm chí đem tiền lương của bản thân trả xuống rất thấp mới khiến cho người ta đồng ý, cho dù như thế, cô cũng chỉ là một người làm việc thời vụ, chỉ khi nhà hàng bận bịu mới gọi cô đến. Tiền lương là tính theo thời gian, mỗi một tiếng là 4 tệ.


Thành phố A là một thành phố rất phồn hoa, mỗi một tiếng 4 tệ [1] là đãi ngộ thấp nhất, nhưng đối với một Lâm Hạ đến từ nơi nông thôn hoang vu mà nói, có một công việc để làm là cô đã rất mãn nguyện rồi.


[1] Tỉ giá giữa đồng Nhân dân tệ và đồng Việt Nam là 3300, tức là một tệ Trung Quốc có giá bằng 3300 VNĐ, từ đó bạn dễ dàng quy đổi tiền Trung sang Việt Nam đồng và ngược lại, theo công thức.


Nhân dân tệ = Giá trị trị tiền Việt x 3300.



….……


Hôm nay vừa hay là thứ bảy, Lâm Hạ đem 30 tệ mà cô đã kiếm được trong một ngày nhét vào trong túi, vừa ra khỏi cửa sau của nhà hàng, liền có một giọng nói quen thuộc truyền đến.


“ Lâm Hạ.”


Đây là …Tả Tiểu Linh sao?


Lâm Hạ xoay người qua, có hai cô gái trẻ tuổi đang đứng ở một nơi không xa sau lưng cô, một người là Tả Tiểu Linh, còn có một người…không quen biết.


Đó là một cô gái rất xinh đẹp, thanh thuần đáng yêu trông giống như một con búp bê, Lâm Hạ chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như thế này, nhất thời nhìn ngắm có chút say mê.


Lâm Hạ gật gật đầu,” Tiểu Linh.”


“ Sao cậu lại ở đây thế?” Tả Tiểu Linh nắm lấy tay cô gái còn lại đi đến trước mặt cô, thân mật khoác lấy cánh tay của Lâm Hạ.


“ Tớ làm ở nơi này.”


“ Lâm Hạ……” Cô gái bị Tả Tiểu Linh ngập ngừng nghiền ngẫm hai chữ này, rồi đột nhiên tỉnh ngộ ra trừng to đôi mắt ,” Cậu chính là vị học thần Lâm Hạ thiếu chút nữa làm hiệu trưởng của bọn tớ tức chết đó sao?”


Lâm Hạ nghi hoặc nhìn vào cô ấy,” Cậu có ý gì?”


Tả Tiểu Linh tiếp lời nói:” Chính là Nhất Trung nghe thấy cậu không đến trường của bọn họ, hiệu trưởng trường bọn họ thiếu chút nữa tức đến hộc máu, chính vì cậu, đến buổi lễ khai giảng cũng đã đẩy lùi lại một ngày, vị lãnh đạo có tiếng nói nhất toàn trường cũng đã đến nhà cậu luôn, ý muốn khuyên cậu đến Nhất Trung, nhưng cậu đã nhập học mất rồi, vì thế nên bọn họ đành ỉu xìu quay trở về.”


Những điều này Lâm Hạ không hề biết, bởi vì từ lúc nhập học cô chưa từng về nhà, đương nhiên không biết những điều này.


“ Tiểu Linh, cậu còn chưa giới thiệu tớ với Lâm Hạ đấy.” Cô gái ấy đột nhiên nói.


Tả Tiểu Linh đột nhiên tỉnh ngộ:” Lâm Hạ, đây là bạn tốt nhất của tớ từ nhỏ đến lớn Tiêu Nguyệt Nhi, hiện tại đang học ở Nhất Trung. Nguyệt Nhi, đây là Lâm Hạ, sự tích của cậu ấy đã truyền ra khắp cả thành phố A, tớ tin là cậu đã sớm nghe nói qua rồi nên tớ sẽ không nói nữa nhé.”


Tiêu Nguyệt Nhi cạn lời liếc Tả Tiểu Linh trắng cả mắt,” Cậu có dám đừng có văn nghệ thế không?”


Tả Tiểu Linh:” Không dám.”


Tiêu Nguyệt Nhi:”….”


Lâm Hạ cúi đầu thấp giọng cười cười, lông mày cong cong ánh mắt trong veo, ánh mắt trong vắt như nước suối nguồn chảy vào trái tim của người ta. Lúc vừa mới Lâm Hạ, trong đầu của Tiêu Nguyệt Nhi xuất hiện ra vài chữ”bình phàm”, nhưng nụ cười vừa nãy, khiến độ hảo cảm của cô ấy dành cho cô một mạch tăng lên, cô ấy trước giờ chưa từng nhìn thấy quá nụ cười nào thuần khiết đến thế.


“ Lâm Hạ, cậu ở nhà hàng này làm việc gì thế?” Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên hỏi, đôi mắt mở to to, con ngươi tựa như được phủ lên một tầng hơi nước, xinh đẹp trông giống như một con búp bê barbie.


“ Rửa chén đĩa.”


Lời nói vừa dứt, Tiêu Nguyệt Nhi liền nắm lấy bàn tay của Lâm Hạ, ngón trỏ ma sát lấy lòng bàn tay của cô, ánh mắt cẩn thận đánh giá mu bàn tay của cô. Lâm Hạ và Tả Tiểu Linh hai mắt nhìn nhau, không biết tại sao cô ấy lại có phản ứng này.


Hồi lâu sau, Tiêu Nguyệt Nhi mới buông bàn tay của cô ra, trong miệng lẩm bẩm nói:” Mẹ nói làm việc nhà sẽ khiến cho bàn tay trở nên thô ráp, xem ra đúng thật là như thế.”


Nói xong liền vểnh vểnh môi, xoay đầu nhìn Lâm Hạ:” Lâm Hạ, cậu thường xuyên làm việc nhà sao?”


Lâm Hạ gật gật đầu.


….……….


Tiêu Thần ngồi ở trong xe, một tay cầm lấy một điếu thuốc, một tay khác xoa xoa vầng trán đau nhói, thật không dễ gì mới quay về một chuyến, lại bị người trong nhà ép hôn, về nhà thật sự còn gian nan hơn cả đi làm nhiệm vụ.


Than thở một hơi, Tiêu Thần mạnh mẽ hút một ngụm thuốc, cho đến khi điếu thuốc trong tay chỉ còn lại phần đầu, vẫn là cảm thấy vầng trán đau nhói.


Vào lúc này điện thoại chợt vang lên, giọng nói cứng ngắc của Đường Học Khiêm truyền qua:” Trung tá Tiêu, tiểu đệ nghe nói anh về thành phố A rồi, không biết tin tức có đúng hay không?”


Tiêu Thần đem đầu thuốc bật ra bên ngoài, chuẩn xác không chút sai lệch mà rơi vào bên trong thùng rác nằm ở bên cạnh xe việt dã:” Buổi sáng vừa về đến nhà.”


“ Anh thật sự nỡ quay về à! Tiểu đệ còn cho rằng anh dự định cả đời này đều ở bộ đội đấy. Nhanh đến Mị Đô đi, bọn em đón gió tẩy trần cho anh!”


“ Hôm nay không được, tôi đã mấy ngày không ngủ rồi, hôm khác đi.”


Xoay đầu qua, hai cục màu hồng phấn quen mặt lọt vào trong tầm nhìn, đang muốn khởi động xe, một thân ảnh mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ cứ như thế bất tri bất giác va vào trong tầm mắt của anh.


Không nói ra được là cảm giác gì, khi nhìn thấy thân ảnh màu đỏ ấy, trái tim của Tiêu Thần đột nhiên đùng đùng nhảy lên, một bóng dáng lâu ngày không gặp luẩn quẩn ở trong đầu của anh, khiến anh cảm thấy bản thân mình sắp nghẹt thở rồi.


Cho đến khi một tiếng”anh trai” vang lên mới khiến anh khôi phục lại thần trí.


Tiêu Nguyệt Nhi sớm đã phát hiện ra có một chiếc xe quân dụng việt dã rất quen mắt, nhưng mà cô ấy lại không dám chắc chắn, bởi vì anh trai nhà mình một năm mới về được một lần. Nhưng mà càng tiến gần đến, cô dần dần chắc chắn cái người đàn ông đẹp trai sở hữu nước da màu đồng, mặc bộ quân trang màu xanh ngồi ở trong xe kia chính là anh trai thân yêu của cô ấy.


Vào lúc này, Lâm Hạ xoay đầu nhìn về hướng Tiêu Thần bên kia, đôi mắt trầm tĩnh như nước, dung mạo ôn hoà tựa như dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi trông thật thanh thuần động lòng người.


“ Anh trai, anh quay về sao không nói trước với em thế?” Tiêu Nguyệt Nhi mở cửa xe ra rồi trực tiếp bổ nhào lên trên người của Tiêu Thần, từ nhỏ quan hệ của cô và anh trai đã rất tốt rồi, cũng rất thích làm nũng với anh trai mình, bởi vì chỉ cần cô vừa vểnh môi, cho dù cô có muốn ngôi sao trên trời anh trai cô cũng sẽ hái xuống cho cô.


Tiêu Thần cười nhéo nhéo hai má của cô ấy, nhẹ giọng quở trách nói:” Đã lớn như vậy rồi sao vẫn còn giống một đứa trẻ thế?” Miệng tuy là trách mắng, nhưng sự cưng chiều ở trong mắt lại lộ ra không chút che giấu.


“ Anh Thần, anh về rồi ạ!” Tả Tiểu Linh cũng ngọt ngào gọi.


Tiêu Thần cười cười trả lời một tiếng, đôi mắt chuyển hướng về phía Lâm Hạ. Lâm Hạ lúc này đang ngây ngốc nhìn bộ quân trang ở trên người của Tiêu Thần, cô nhớ, trước lúc anh trai cô tàn phế mặc quân trang cũng chính là đẹp trai như thế, nhưng từ sau khi đôi chân của Lâm Vĩ xảy ra chuyện, cô không còn nhìn thấy lại bộ quân trang đó nữa.


Cô biết, bộ quân trang đó đã được Lâm Vĩ giấu ở đáy tủ, mỗi lúc tâm trạng không tốt, anh ấy đều sẽ lấy ra nhìn ngắm. Có mấy lần cô thế mà nhìn thấy anh trai cô ôm một thứ gì đó vào lòng rồi bật khóc, không cần đoán cô cũng biết, đó chính là quân trang của anh trai.


“ Vị này là?” Tiêu Thần nhìn lấy Lâm Hạ hỏi.


Nghe thấy giọng nói lạ lẫm của đàn ông, Lâm Hạ mới từ trong mớ hồi ức kia thoát ra, cười cười rồi mới trả lời:” Chào anh! Em là Lâm Hạ.”


Tiêu Nguyệt Thần lại bổ nhào qua đó, vui mừng hí hửng nói:” Anh trai, anh biết Lâm Hạ là ai không? Là học thần ở thành phố A đó, thành tích vô cùng lợi hại!”


Lâm Hạ ngại ngùng cười cười, không biết nên tiếp lời thế nào.


“ Lâm Hạ chào em, anh là Tiêu Thần, là anh trai của Tiêu Nguyệt Nhi.” Tiêu Thần dịu dàng cười, Lâm Hạ nhàn nhạt nháy nháy mắt, nụ cười dịu dàng ở trên mặt của anh cơ hồ như làm đôi mắt của cô như cháy bỏng, khiến cô không dám nhìn thẳng.


Tiêu Thần xoay đầu sang nhìn Tiêu Nguyệt Nhi:” Nguyệt Nhi, có phải em đã quên một chuyện rồi không?”


Tiêu Nguyệt Thần chớp chớp mắt hỏi:” Chuyện gì thế?” Suy nghĩ một hồi cô mới chợt bừng tỉnh ngộ nói:” Đúng rồi, mẹ bảo em tìm một gia sư để dạy kèm cho em.”


“ Nhưng mà em không muốn học nha! Các thầy cô tuần nào cũng sẽ phát đề cương cho bọn em mang về nhà làm, nếu như còn phải học thêm nữa, thế thì em không thể cùng bạn bè đi dạo phố rồi!”


Tiêu Thần tựa như đồng tình mà gật gật đầu, lát sau mới nói:” Em biết là chuyện mà mẹ chúng ta đã quyết định sẽ không thể nào thay đổi được, chi bằng thế này đi, em bảo một bạn học có thành tích tương đối tốt trong trường của các em đến dạy kèm cho em đi, học mệt rồi có thể cùng nhau chơi. Tiền dạy kèm cứ dựa theo trình độ của gia sư dạy kèm mà đưa, em thấy thế nào?”


Tiêu Nguyệt Nhi nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi nói:” Nhưng phần lớn bạn bè của em thành tích đều chẳng ra làm sao cả.”


“ Làm sao có thể?” Tả Tiểu Linh đột nhiên lên tiếng, cô ấy kéo kéo lấy Lâm Hạ nói:” So về thành tích, có ai có thể sánh được với Lâm Hạ không? Dù gì Lâm Hạ cũng phải đi làm công mà, làm gia sư dạy kèm cho cậu vừa hay cũng có thể kiếm tiền mà!”


Vù vù vù, ba đôi mắt rực lửa bắn về phía Lâm Hạ, cô ngại ngùng vò vò đầu tóc, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Tuy rằng trong mấy ngày khai giảng kia cô đã xem hết toàn bộ nội dung của sách rồi, nhưng nói gì thì cô cũng chỉ là một học sinh mà thôi, muốn dạy người khác có một độ khó nhất định, càng huống hồ là học sinh của trường Nhất Trung với thành tích ưu tú hàng đầu.


Nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của bọn họ, cô lại không nhẫn tâm từ chối, chỉ có thể bất lực mà gật đầu. Thử vài ngày trước đã, đến lúc đó nếu như thật sự không được thì nói sau vậy.


Lâm Hạ ngẩng đầu lên, vừa hay đụng phải ánh mắt bí hiểm khó hiểu của Tiêu Thần, cô lại cúi đầu xuống tiếp.


Không biết lý do tại sao, cô cứ luôn cảm thấy ánh mắt của Tiêu Thần giống như tia X vậy, tựa như muốn lột từng lớp ra của cô ra, khiến bên trong của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt người đời.


Loại cảm giác này, rất không ổn!








CHƯƠNG 4:


Lâm Hạ hôm nay mới biết được, thế nào là con của một cán bộ cấp cao thật sự.


Nhà Tiêu Thần sống trong khu quân sự nổi tiếng ở thành phố A, những người sống trong đó đều là những thủ trưởng tiếng tăm lẫy lừng của quân khu A. Có một số cảnh vệ đứng gác ngoài cổng, người ngoài ra vào đều phải khai báo.


Từ sau khi Lâm Vĩ bị thương ở hai chân, Lâm Hạ đối với quân nhân có một tình cảm khó diễn đạt, vừa kính lại vừa sợ, thân cận nhưng lại không dám tiếp cận. Cũng giống như đối mặt với Tiêu Thần, khi nhìn thấy anh trong bộ quân phục, nhiều lần cô muốn đưa tay ra sờ, nhưng mỗi lần đến gần trong lòng cô lại cảm thấy rụt rè.


Tiêu Thần là thần thánh nơi nào, xuất thân là lính trinh sát, tay bắn tỉa có tiếng trong đội, anh nhìn đôi mắt của Lâm Hạ là hiểu được tình cảm phức tạp đang đấu tranh trong nội tâm của cô.


“Lâm Hạ, trong nhà em có ai là quân nhân không?” Tiêu Thần hỏi sau khi cân nhắc


Lâm Hạ sửng sốt trước câu hỏi của anh, lại nhớ tới vẻ mặt trần trụi lúc nãy của mình, đột nhiên cô có chút hụt hẫng , một lúc sau mới gật đầu.


Tiêu Thần nhìn thấy tâm trạng u buồn trong đôi mắt trong veo ban đầu của Lâm Hạ qua kính chiếu hậu, và anh biết không nên hỏi tiếp chuyện này nữa. Nhưng Tiêu Nguyệt Nhi ngây thơ đương nhiên không biết chuyện, nên cô ấy tiếp lời của anh trai: “Lâm Hạ, ở nhà bạn ai là quân nhân? Có phải anh ấy cũng giống như anh của mình, mỗi năm đều không về nhà được một hai lần?”


Lâm Hạ ngẩng đầu nhìn hướng về ánh mắt ngây thơ của Tiêu Nguyệt Nhi, cô biết cô ấy không phải cố ý, tuy không muốn trả lời, nhưng ma quỷ sai khiến thế nào rồi nói ra: “Anh của mình trước kia là quân nhân, sau đó bị chấn thương ở chân, nay giải ngũ ở nhà.”


Tuy chỉ có một vài từ, nhưng cũng nói lên được nỗi cay đắng trong đó.


“Tới rồi.” Lời của Tiêu Thần đã phá vỡ sự yên tĩnh trong xe, anh liếc nhìn Lâm Hạ qua kính chiếu hậu, đẩy cửa xe bước ra ngoài.


Tiêu Nguyệt Nhi ngượng ngùng cười một cái, hối hận búi lại mái tóc dài mượt: “Lâm Hạ, nhà của chúng ta sống ở lầu ba.”


“Mẹ ơi, con về rồi nè!” chưa bước chân vào nhà, âm thanh của Tiêu Nguyệt Nhi đã vọng vào.


Từ Hiểu mẹ của Tiêu Nguyệt Nhi nghe tiếng từ trong bếp bước ra, cởi bỏ tạp dề để qua một bên, nói giọng oán trách: “Hai anh em cuối cùng cũng chịu quay về rồi, đứa lớn thì mỗi ngày trong quân đội, cả năm trời ở nhà không được ba ngày, đứa nhỏ cũng vậy, không ở nhà ngày nào, vừa tan học là đi dạo. Chi bằng hai anh em đừng quay về nữa, để người khác khỏi nói mẹ có con để đẻ mà không có con để nuôi!”


“Mẹ à, nếu con và anh không về nhà, chẳng phải mẹ sẽ khóc đến chết sao!” Tiểu Nguyệt Nhi tựa đầu vào vai Từ Hiểu, nũng nịu nói: “Hôm nay con có khách, mẹ có thể giữ thể diện cho con chút được không?”


Nghe thấy lời nói của Tiêu Nguyệt Nhi, Từ Hiểu mới để ý thấy Lâm Hạ và Tiêu Thần đang đứng ở hành lang: “Đây là?”


“Đây là Lâm Hạ, giáo viên được mời đến dạy kèm cho Tiêu Nguyệt Nhi, là Tiểu Linh giới thiệu, nghe nói thành tích rất tốt.” Tiêu Thần sợ Tiêu Nguyệt Nhi bất cẩn nói Lâm Hạ là bạn của cô ấy, nên nhanh chóng tiếp lời.


Từ Hiểu cũng đến từ nông thôn, bà có tình cảm đặc biệt với những người nông dân chất phác, nên khi thấy cách ăn mặc của Lâm Hạ, Từ Hiểu nhìn thoáng qua có thể nhận ra được cô cũng đến từ nông thôn.


“Cô Lâm, vào ngồi đi!” Từ Hiểu rời khỏi con gái, lấy đôi dép mới trên kệ giầy đưa cho Lâm Hạ, vẻ mặt ân cần, động tác nhẹ nhàng.


Tiêu Thần luôn chú ý biểu hiện trong mắt của mẹ, thấy mẹ không có thành kiến với Lâm Hạ anh mới yên tâm.


“Vậy Nguyệt Nhi, em ở lại tiếp Lâm Hạ, anh lên lầu trước đây.” Tiêu Thần liếc nhìn sâu Lâm Hạ lần cuối, rồi quay lưng rời khỏi phòng khách.


“Cô Lâm, cô uống gì?” Từ Hiểu hỏi.


Lâm Hạ cúi đầu giật giật khóe miệng, hai chữ “cô Lâm” nghe lần đầu thấy không có cảm giác gì, nhưng khi nghe lần thứ hai lại cảm thấy khó chịu sao sao chứ?


“Thưa dì, dì cứ gọi con là Lâm Hạ là được rồi.”


“Đúng vậy!” Tiêu Nguyệt Nhi cũng thấy bất lực đối với cách xưng hô của mẹ: “Mẹ à, Lâm Hạ cũng được xem là bạn của con, mẹ gọi cô ấy như vậy con sẽ cảm thấy con nhỏ hơn cô ấy.”


Từ Hiểu lườm con gái một cái, sau đó quay sang Lâm Hạ nói: “Lâm Hạ, thành tích của Nguyệt Nhi đã kém từ nhỏ, mấy năm nay đã mời bao nhiêu giáo viên dạy kèm mà cũng không có tác dụng, ba của nó khó khăn lắm mới đưa được nó vào trường cấp hai, dì không muốn sau này người ta nói con gái của dì ngoài việc dựa vào gia đình thì cái gì cũng không biết, nên đành làm phiền con vậy.


“Thưa dì, con nhất định cố gắng hết sức mình dạy tốt Nguyệt Nhi, nhưng năng lực của con có hạn, trước kia cũng ít khi dạy kèm người khác, nhưng con nhất định sẽ cố gắng.”


“Thôi thôi thôi, mẹ ơi, mẹ đừng nói con giống như A Đẩu vực dậy không nổi chứ? Như vậy rất tổn thương lòng tự trọng của người khác đó được chưa?” Tiêu Nguyệt Nhi rất đau khổ, mẹ của mình chưa bao giờ nói bất cứ điều gì tốt về cô ấy, mỗi lần có khách đến, bà đều hạ thấp cô ấy xuống tận dưới đất, thật không biết cô ấy có phải là con gái ruột của bà hay không.”


Từ Hiểu cười rực rỡ: “Ồ, con cũng biết A Đẩu à? Mẹ tưởng con chỉ biết mỗi AQ [1] thôi chứ.”


[1] Chỉ số AQ có thể đo mức độ hoài bão, nỗ lực, sự sáng tạo, năng lượng, sức khoẻ lý tính, xúc cảm và hạnh phúc của một người. Nó cũng chính là một chỉ số về 4 mức độ cao thấp của bản lĩnh sống:


Đối diện khó khăn.


Xoay chuyển cục diện.


Vượt lên nghịch cảnh.


Tìm được lối ra.



Tiêu Nguyệt Nhi ngạc nhiên: “Mẹ, sao mẹ biết con biết AQ?”


Từ Hiểu: “Bởi vì tinh thần AQ trên người con rất chói mắt.”


Tiêu Nguyệt Nhi: “……”


Lâm Hạ “phụt” một cái tủm tỉm cười, cô chưa từng thấy hai mẹ con nào thú vị như vậy, cả hai đều có tế bào hài hước vô cùng phong phú.


Nhận ra sự thất lễ của mình, Lâm Hạ vội che miệng phát ra tiếng ho.


Tiêu Thần đứng trên lầu hai nhìn thấy động tác dễ thương của Lâm Hạ, khóe miệng bất giác nhếch lên. Lần đầu tiên anh cảm thấy, về nhà là một việc có ý nghĩa.


Từ khi tốt nghiệp đại học rồi nhập ngũ đến nay, anh rất ít khi về nhà, như mẹ anh Từ Hiểu nói, một năm có thể về nhà một lần là tốt lắm rồi. Nhưng anh không hối hận, vì trong lòng anh, quân đội cũng là nhà của anh, và chiến trường, là nơi anh anh thả bay những ước mơ.


Nhớ năm đó khi đề cập đến ý tưởng nhập ngũ, anh bị cả nhà phản đối. Tại sao? Bởi vì ông nội ba của Tiêu Thần đều là quân nhân, Từ Hiểu không muốn con trai giống như chồng và ba chồng, cả năm không ở nhà. Và ba của Tiêu Thần cho rằng ông hổ thẹn với vợ, hi vọng con trai có thể thay ông ở bên chăm sóc Từ Hiểu.


Nhưng lúc đó ý anh đã quyết, thậm chí không ngần ngại đoạn tuyệt với gia đình, mẹ anh mỗi ngày rửa mặt bằng nước mắt anh cũng không động lòng. Cuối cùng Từ Hiểu không lay chuyển được con trai đành buông tay.


Trong đội không biết thân phận của anh, quân hàm của anh có được là dựa vào sự cố gắng của bản thân, điều này khiến anh tự hào, cũng khiến anh yêu đội của mình hơn.


Nhưng cùng với sự gia tăng của tuổi tác, vấn đề của anh trở thành điều mà cả anh và toàn đội cẩn giải quyết gấp, người nhà cũng thúc giục ngày càng gấp. Nên lần này về nhà, thật ra là để xem mắt. Đại đội trưởng đích thân cấp phép, còn đặc biệt nhấn mạnh rằng vấn đề cá nhân chưa giải quyết xong thì không được quay lại đội đặc chủng.


Đại đội trưởng Hứa Cường luôn nói một là một, vừa mới cấp phép, liền hành lễ ném anh ra khỏi đội đặc chủng.


Quân đội chính là sinh mạng của anh, nên bây giờ anh rất sốt ruột.


Nhưng vừa lúc nãy khi nhìn thoáng qua ánh mắt của Lâm Hạ, Tiêu Thần đột nhiên cảm thấy cô là người thích hợp với anh nhất, nhưng chỉ là, tuổi còn quá nhỏ, có chút cảm giác như trâu già gặm cỏ non.


“Anh hai, anh đang làm gì trên đó vậy?” suy nghĩ của Tiêu Nguyệt Nhi cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Anh làm gì mà cứ nhìn chăm chăm vào Lâm Hạ vậy? Trên mặt cô ấy cũng đâu có gì đâu?”


Vừa dứt lời, Lâm Hạ cảm giác cả mặt nóng ran, thật ra cô sớm cảm nhận được ánh nhìn của anh, vì ánh mắt của anh quá nóng bỏng, như kèm theo sự dò hỏi gì đó.


Tiêu Nguyệt Nhi cười phá lên, cô ây là cố ý làm vậy, cô ấy sớm đã biết Lâm Hạ đối với anh hai mà nói là không giống nhau, chỉ là thiếu chút đột phá. Ở đây người cảm thấy khó hiểu nhất là Từ Hiểu, bà không để ý đến ánh mắt của Tiêu Thần, nhưng nghe Nguyệt Nhi trêu ghẹo như vậy, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Hạ cũng biết được chút gì đó rồi.


Nhưng mà Lâm Hạ này, tuổi tác có nhỏ quá không?


Tuy bà không ghét Lâm Hạ, thậm chí còn có chút thích tính cách giản dị của đứa trẻ này, nhưng nếu như đối tượng của Tiêu Thần là Lâm Hạ, thì ước nguyện có cháu ẵm không phải là chuyện xa vời sao?


Chính lúc này Lâm Hạ mở miệng nói trong bầu không khí ngượng ngùng này: “Nguyệt Nhi, có thể bắt đầu được chưa?”


“À, được rồi.”


Cho đến khi theo Nguyệt Nhi đi vào phòng ngủ, cô mới cảm nhận được nhiệt độ trên mặt giảm xuống. Nhưng vừa mới thả lỏng, Tiêu Thần theo sau bước chân họ đi vào.


Tiêu Thần nói: “Lâm Hạ, Nguyệt Nhi kém nhất chính là vật lý và hóa học, hôm nay em cứ giảng về vật lý với nó.” Khi nói chuyện, Tiêu Thần cứ nhìn vào mắt cô, không hiểu tại sao, nhìn bộ dạng xấu hổ của cô anh cảm thấy trong lòng rất vui.


Lâm Hạ đảo mắt nhìn xung quanh, chính là không dám nhìn Tiêu Thần: “Dạ.”


Cứ tưởng rằng anh sẽ ra ngoài, ai ngờ đâu, anh lại ngồi xuống ghế sô pha cạnh giường!


Tiêu Nguyệt Nhi cười trêu chọc nói: “Anh hai, trước đây anh không bao giờ vào phòng của em, nói cái gì vào phòng phong cách thiếu nữ thật đúng là làm giảm phong cách của anh.”


Tiêu Thần nhướng nhướng mày: “Lời này là anh nói sao?”


Tiêu Nguyệt Nhi gật đầu.


Tiêu Thần: “Chắc chắn em nhớ nhầm rồi, nhất định là thằng nhóc Đường Học Khiêm nói.”


Tiêu Nguyệt Nhi: “……”


Trong gian phòng VIP, Đường Học Khiêm trái ôm phải ấp đã hắt hơi một cái. Hắn xoa xoa cái mũi, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ hôm qua mình ngủ không đắp chăn, bị cảm à?”


Tiêu Thần quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Hạ đang nhìn anh, nét buồn trong đó như thiêu đốt ánh mắt của anh, anh đột nhiên muốn biết ngay, những gì mà cô gái này đã trải qua.


……


Tới chín giờ rưỡi, dưới sự chỉ dạy của Lâm Hạ cuối cùng Tiêu Nguyệt Nhi cũng giải quyết xong mười câu hỏi về lực học. Cô ấy cảm thấy rất có thành tựu, những giáo viên trước kia mỗi ngày chỉ biết giảng một số khái niệm cho cô ấy, không giống như Lâm Hạ, khái niệm cơ bản và thực hành song song với nhau, làm xong một câu sẽ chỉ một số chỗ dễ mắc sai lầm cho cô ấy biết.


“Lâm Hạ, chưa bao giờ mình thấy làm vật lý lại có hứng như vậy.”


Lâm Hạ cười cười rồi nói: “Chỉ cần tìm được phương pháp học tập thích hợp, cho dù làm bất cứ gì cũng sẽ có hứng thú.”


Tiêu Thần cười đứng dậy: “Lâm Hạ, muộn như vậy rồi hôm nay em hãy ở lại đây nghỉ ngơi đi. Em thích ngủ một mình hay là muốn ngủ chung với Nguyệt Nhi?”Những âm thanh đột nhiên xuất hiện làm Lâm Hạ giật mình, cô sững sờ nhìn anh hỏi: “Anh vẫn ở đây suốt à?”


Tiêu Thần: “Lâu rồi không học, anh cũng muốn hồi tưởng lại hương vị của tuổi trẻ.”


Lâm Hạ cười: “Kết quả hồi tưởng như thế nào?”


“Rất có hương vị, đặc biệt là bài do cô giáo Lâm giảng.”


“Nè nè nè, hai người có thể để ý chút bóng đèn 500W này không, đừng có liếc mắt đưa tình trước mặt em. Tiêu Nguyệt Nhi thấy cực kỳ khó chịu, hai người họ qua cầu rút ván, nhìn nhau vừa mắt lại quên mất người mai mối này, thật là quá đáng mà.


Mặt Lâm Hạ đột nhiên đỏ lên.


Lúng túng một lúc rồi mới nói: “Em là học sinh nội trú ở trường, mỗi tối đều phải quay về trường, giáo viên sẽ đến ký túc xá kiểm tra sĩ số.”


Tiêu Thần gật gật đầu: “Vậy để anh đưa em về.”


Lâm Hạ vội xua tay: “Không cần không cần, ở đây cách trường học cũng không xa, em đi bộ về là được rồi.”


Tiêu Nguyệt Nhi đẩy đẩy cô nói: “Lâm Hạ, cậu cứ để anh hai mình đưa cậu về, muộn thế này rồi một mình cậu đi về anh em mình sẽ lo lắng, hơn nữa cậu không có thẻ thông hành, không thể ra khỏi cái đại viện này đâu.”


Lâm Hạ suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Cũng được.”





 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom