• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Quân Hôn Cũng Có Ái (1 Viewer)

  • Chương 64+65

CHƯƠNG 64:





Không biết ba mẹ Hứa Nhược Nhược là Hứa Cường cùng Tạ Vi Vi từ đâu có được tin tức, chỉ là, bọn cô mới vừa về chưa được bao lâu, bọn họ chân sau đã liền theo đến rồi.





Lâm Hạ vốn dĩ đã đối với bọn họ vô cảm như cỏ mọc bên tường rồi, sau khi xảy ra chuyện của Hứa Nhược Nhược, cô đối với bọn họ đã chán ghét đến mức cực hạn rồi. Nuôi không dạy, là lỗi của bố mẹ, cái dáng vẻ này của Hứa Nhược Nhược, nhất định không thoát khỏi có liên quan đến cách giáo dục của bọn họ.





Lần này, cô thậm chí đến lời nói cũng đều không thèm nói với bọn họ.





“ Các người đến đây làm gì?” Lâm Hạ đứng ở trước mặt bọn họ, ngăn cản bọn họ đến gần ba Lâm mẹ Lâm, “ Nếu như tôi không nhớ lầm thì, ba mẹ của tôi chắc hẳn là không có mời các người đến đây nhỉ?”





Hứa Cường gập người lại, trong lời nói có chút lấy lòng: “ Tiểu Hạ, bọn ta là thấy con sắp kết hôn rồi, đến đây tặng quà đấy. ”





“ Không cần, quà của dì và dượng Lâm Hạ cháu đây nhận không nổi, các người về trước đi, nhà bọn tôi không hoan nghênh hai người. ” Lâm Hạ lạnh nhạt mà nhìn vào bọn họ, nói chuyện không chút nể tình.





“ Tiêu Thần, cậu có nhìn thấy Nhược Nhược nhà tôi hay không?” Tạ Vi Vi xoay đầu nhìn về phía Tiêu Thần, Hứa Nhược Nhược từng ở trong điện thoại nói qua cô ta đã nhìn trúng bạn trai của Lâm Hạ rồi, đồng thời sẽ nỗ lực để có được anh. Cho nên Hứa Nhược Nhược vừa mất tích, phản ứng đầu tiên của bà ta chính là tìm Tiêu Thần. “ Đã hai ba tháng con bé không có gọi điện thoại về nhà rồi, gọi cho nó cũng gọi không thông. ”


Nghe thấy tên của Hứa Nhược Nhược, sắc mặt Tiêu Thần lạnh tanh, anh lạnh nhạt mà nói rằng: “ Tôi cũng không biết, nhưng mà……” Nhưng mà, có lẽ các người vĩnh viễn cũng không nhìn thấy cô ta được nữa.





“ Nhưng mà cái gì?”





Tiêu Thần nắm lấy tay của Lâm Hạ đi vào trong nhà, “ Không có gì, hai vị xin hãy về cho, cũng giống như vừa rồi Lâm Hạ đã nói, nhà chúng tôi không hoan nghênh các người. ”





Tạ Vi Vi cùng Hứa Cường trước giờ đối với con gái nhà mình rất có tự tin, tuy rằng cô ta ở những phương diện khác không bì được với Lâm Hạ, nhưng về phương diện sắc đẹp, so với Lâm Hạ, tuyệt đối dư dả, cho nên khi Hứa Nhược Nhược nói với bọn họ rằng cô ta đã nhìn trúng Tiêu Thần rồi, bọn họ cảm thấy vô cùng hả giận. Trước tiên đừng nói bọn họ vô cùng muốn thấy Lâm Hạ bần cùng, chỉ dựa vào gia thế của Tiêu Thần mà nói, bọn họ cũng hai tay hai chân tán thành.





Cho nên, trong tiềm thức của bọn họ, Hứa Nhược Nhược có lẽ đã câu dẫn Tiêu Thần thành công rồi. Chính vì thế, vừa rồi bọn họ thấy Lâm Hạ không hé lời, mới chuyển hướng đến Tiêu Thần.





Nhưng không ngờ rằng, Tiêu Thần thế mà còn lạnh lùng hơn cả Lâm Hạ nữa!





Lẽ nào, Hứa Nhược Nhược thất bại?!





Đột nhiên, Tiêu Thần xoay đầu qua, hơi nở nụ cười nhẹ với hai người họ: “Nếu như các người có tin tức của Hứa Nhược Nhược, vui lòng hãy nói lại cho chúng tôi biết, tôi tìm cô ta có chút chuyện. ”





Tạ Vi Vi vui mừng trong lòng, tiến lên trước một bước hỏi: “ Thế cậu có tiện nói cho tôi biết số điện thoại của cậu không? Chúng tôi có tin tức của con bé cũng dễ thông báo với cậu hơn. ”


“ Được. ” Tiêu Thần lấy giấy và bút ra, viết một dãy số điện thoại lên mảnh giấy, “ Nếu như cô ta liên lạc với các người, thì nhớ ngàn vạn lần đừng nhắc đến tôi với cô ta, tôi muốn cho cô ta một bất ngờ. ”





Hai người tưởng rằng anh đã nhìn trúng Hứa Nhược Nhược rồi, liền vội vã đồng ý.





Lâm Hạ nhìn thấy gương mặt đắc ý của hai người họ, lạnh lùng mà cười cười.





Sau khi nghe thấy lời của Tiêu Thần, Hứa Cường cùng Tạ Vi Vi liền rời đi, bọn họ đến một chuyến cũng không phải đến để tặng quà thật, chỉ là đến để thăm dò Tiêu Thần một chút mà thôi. Hiện tại đã biết Tiêu Thần có tình ý đối với con gái của bọn họ rồi, chỉ cần tìm thấy Hứa Nhược Nhược, bọn họ liền bảo cô ta đến chia rẽ Lâm Hạ cùng Tiêu Thần ngay. Hừ, bọn họ đã không ưa Lâm Hạ lâu lắm rồi.





“ Đợi đã. ” Lâm Hạ đột nhiên lộ ra nụ cười, gọi lại Tạ Vi Vi cùng Hứa Cường đang chuẩn bị đi ra ngoài, “ Dì, dượng, vừa rồi không phải hai người nói đến để tặng quà sao?” Cô cố ý lớn tiếng nói, để mọi người xung quanh đều nghe thấy bọn họ nói chuyện.





Thân thể của Hứa Cường cùng Tạ Vi Vi chợt cứng ngắc, bọn họ sớm đã biết Lâm gia sẽ lừa gạt đuổi bọn họ ra ngoài, cho nên căn bản không có chuẩn bị hồng bao, lúc này Lâm Hạ ở tại nơi đông người nói như thế, bọn họ lại không thể không cần mặt mũi mà nói không có chuẩn bị tiền mừng. Vì thế Tạ Vi Vi đem 100 tệ ở trong túi áo lấy ra đưa cho người nhận hồng bao. Kết quả bị mọi người vây quanh nhìn thấy, bọn họ vốn dĩ đã không thích cả nhà Tạ Vi Vi, cho nên có một giọng nói hét lớn nói: “Mấy anh chị em khác của họ đều cho tiền mừng tận 1000 tệ, bà chỉ cho mỗi 100 tệ thôi à?”





Hứa Cường không thể để mất mặt, từ trong túi quần lại lấy ra 900 tệ nữa. Tạ Vi Vi cảm thấy rất xót ruột, kéo lấy Hứa Cường chuẩn bị đi vào ăn cơm, bỏ ra nhiều tiền đến như thế, chung quy cũng phải ăn một chút để lấy lại chứ. Lâm Hạ lại đứng ở trước mặt bọn họ, thân mật mà khoác lấy cánh tay của hai người họ, “ Dì, dượng, Tiểu Hạ rất cảm ơn hai người đã đến đây, nhưng nếu hai người còn có việc cháu cũng không cưỡng cầu nữa. ”





Tạ Vi Vi xoay đầu qua, biện giải nói: “ Không, không phải, bọn ta không…….”





Lâm Hạ cắt ngang lời của bà ta, “ Dì, cháu thật sự không để bụng đâu, dì cùng dượng cứ về trước đi ạ. ”





Cuối cùng cũng đuổi được hai người họ ra khỏi cửa, Lâm Hạ lè lưỡi với Tiêu Thần, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện xấu, cảm thấy rất sung sướng.





“ Mẹ à, hôm khác mẹ có gặp được bọn họ thì hãy đem 1000 tệ trả lại đi, con mới không thèm nhận tiền của bọn họ. ” Cô là nghe thấy tên của Hứa Nhược Nhược mới nhất thời muốn chơi bọn họ một vố thôi, căn bản không phải muốn lấy tiền của bọn họ.





“ Đứa trẻ này thật là, sao lại nghịch ngợm như thế chứ?!”





Lâm Vĩ lại rất tán thưởng em gái: “ Con cảm thấy Tiểu Hạ làm không hề sai nha, hai người của Hứa gia này đúng thật thiếu chửi mà. ”





“ Đúng thế!” Lâm Hạ hùa theo, càng huống hồ, cộng thêm việc kia của Hứa Nhược Nhược, cô càng ghét họ hơn. Nhưng mà, cô không có nói cho ba Lâm mẹ Lâm biết chuyện của Hứa Nhược Nhược.





“ Đứa trẻ này thật là, ngày mai phải gả cho người ta rồi, sao tính tình vẫn còn nóng nảy như thế vậy hả?” Mẹ Lâm quở trách mà nhìn cô một cái, con gái mới 20 tuổi đã phải gả cho người ta rồi, người làm mẹ như bà đây vẫn thật không nỡ nha. Dù gì con gái chưa gả đi mới là con nhà mình, gả cho người ta rồi sau này chính là con nhà người khác rồi.





Tiêu Thần cúi đầu cười cười, “ Lâm Hạ thỉnh thoảng chính là như thế, phần lớn những lúc khác cô ấy vẫn là rất hiểu chuyện ạ. ”





Lâm Hạ liếc mắt nhìn anh một cái, nói: “ Ý của anh là, hiện tại em không hiểu chuyện hả?”





Ba Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ông vẫn luôn cho rằng con gái nhà mình lòng tự tôn quá mạnh, tuy rằng ngoan ngoãn dễ thương, nhưng tính cách bướng bỉnh vốn không quá được lòng yêu thích của người khác. Cho nên khi ấy tuy rằng đã đồng ý hôn sự của cô cùng Tiêu Thần rồi, nhưng trong lòng vẫn còn một tảng đá đang đè nén, ông vẫn luôn lo sợ con gái mình sẽ chịu ủy khuất.





Nhưng vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ cưng chiều ấy của Tiêu Thần, ông liền biết, con gái đã tìm đúng người rồi.





“ Tiêu Thần, Lâm Hạ, ngày mai các con phải tổ chức hôn lễ ở thành phố A rồi, hiện tại nhanh chóng xuất phát đi. Bên đó có lẽ đã bận đến choáng váng đầu óc, các con cũng đi giúp đỡ ba mẹ con đi. ” Ba Lâm nói.





Tập tục trong thôn, con gái gả đi nhất định phải tổ chức tiệc rượu, nhưng hôn lễ lại cử hành tại thành phố, cho nên, Lâm gia tổ chức tiệc rượu sớm một ngày, ngày hôm sau sẽ đưa theo người thân họ hàng đến thành phố tham gia hôn lễ.





“ Dạ được, ba mẹ, anh trai chị dâu, bọn con đi đây. ” Tiêu Thần đem tay của Lâm Hạ nắm vào trong tay, xoay người rời đi.





…………..





Đến thành phố, trong nhà Tiêu Thần đúng thật bận đến rối loạn một nùi.


Khách sạn sớm đã được đặt, thiệp mời cũng sớm phát xong, nhưng vẫn là rất bận rộn. Đặc biệt là Từ Hiểu, chuyện gì cũng muốn đích thân làm, đến cả hình dạng món ăn của ngày mai bà cũng đều đến khách sạn xác nhận lại vài lần.





Bởi vì thời gian quá gấp, Lâm Hạ cùng Tiêu Thần không có đi chụp ảnh cưới. Nhưng Từ Hiểu đã hẹn được một vị nhiếp ảnh gia, đợi bận xong việc hôn lễ, hai người sẽ đi chụp. Bà giống như một mực sợ rằng Lâm Hạ sẽ chạy mất, cho dù là bận đến chết, cũng phải để bọn họ kết hôn trong khoảng thời gian ngắn nhất.





“ Ai ya, hai người chịu về rồi đấy à!” Tiêu Nguyệt Nhi tiều tụy mà đứng ở trước mặt bọn họ, oán trách mà nói: “ Hai người tốt thật đấy, mới có một chút mà đã trốn về đến tận quê rồi, để em một mình ở đây bị mẹ sai bảo này nọ, em sắp mệt đến hạ đường huyết luôn rồi này. Em nói cho hai người biết, hai người có thể thuận lợi mà kết hôn vào ngày mai, em chính là công thần lớn nhất đấy, không được vùi dập!”





Lâm Hạ cười cười: “ Thế thì đại công thần, cậu muốn bọn tớ báo đáp cậu thế nào đây?”





“ Tớ muốn ăn cả một bàn đầy thức ăn, Lâm Hạ cậu nấu cho tớ ăn, sau đó anh trai tớ sẽ ở bên cạnh đưa đũa múc canh cho tớ!” Tiêu Nguyệt Nhi vui vẻ cười nói.





Sắc mặt Tiêu Thần chợt tối sầm, “ Anh ở bên cạnh đưa dao cho em, em thấy thế nào?”





“ Hi hi hi, anh trai à, em đùa thôi mà. ” Tiêu Nguyệt Nhi sờ sờ mũi, lùi lại một bước, “ Thế em vẫn là muốn ăn một bàn đầy ắp thức ăn, anh trai thì không cần ở bên cạnh đưa đũa cho em nữa đâu. ”





“ Được, đợi có thời gian, cậu muốn ăn cái gì thì nói với tớ, tớ làm một bàn thức ăn thật lớn cho cậu. ”





“ Thế thì cứ quyết định vậy đi!”





…………


Ngày hôm sau cuối cùng cũng đến, Lâm Hạ mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi đứng ở trước gương, khóe môi cong lên một nụ cười ngọt ngào.





“ Waaa! Thật xinh đẹp nha!” Tiêu Nguyệt Nhi ôm hai vai, nhìn vào Lâm Hạ ở trước mắt, chỉ cảm thấy cô giống như một tiên nữ từ trên trời rơi xuống, váy cưới trắng tinh khôi bó chặt lấy vóc dáng ngày càng hoàn mỹ của cô, cô ấy đột nhiên ngưỡng mộ ghê, nếu như người mặc váy cưới là cô ấy thế thì tốt biết mấy nha.





“ Yên tâm đi, cậu cùng Cố Quảng Tuyên cũng sắp rồi, đến lúc đó, cậu cũng có thể mặc lên bộ váy cưới mỹ lệ làm một cô dâu xinh đẹp nhất. ” Tả Tiểu Linh ở phía sau nhàn rỗi mà nói.





“ Tiểu Linh, cậu quay về rồi!” Lâm Hạ vui mừng mà hét lên. Từ sau khi lên đại học, ngoại trừ nghỉ đông, Tả Tiểu Linh liền rất ít khi liên lạc với Lâm Hạ còn có Tiêu Nguyệt Nhi, trước lúc cô kết hôn, đã từng cố gắng muốn liên lạc với Tả Tiểu Linh, nhưng thậm chí để cả ba mẹ của Tả Tiểu Linh đều không liên lạc được với cô ấy, nói là đi Tây Tạng. Sau cùng, bọn họ mới đành bỏ cuộc.





“ Cậu còn không biết ngại mà nói tớ, đến cả kết hôn cũng không biết thông báo trước cho tớ biết, nếu không phải tớ về trước thời hạn, thế chẳng phải không thể tham gia hôn lễ của cậu rồi sao, cậu là đồ vong ân phụ nghĩa!” Tả Tiểu Linh chọc vào trán của Lâm Hạ nói.





“ Oan uổng quá, bọn tớ cũng là nhất thời quyết định ngày cưới mà, vừa quyết định xong bọn tớ liền thử cố gắng liên lạc với cậu, nhưng điện thoại của cậu căn bản gọi không thông, hỏi ba mẹ cậu, bọn họ nói cậu đi Tây Tạng hỗ trợ giảng dạy rồi, điện thoại mất rồi chưa có mua cái mới. ” Lâm Hạ trả lời.





Tiêu Nguyệt Nhi nhéo mặt của cô ấy, “ Đúng đó, bọn tớ đã tìm cậu tìm đến trăm ngàn khổ cực, nhưng cậu thì hay rồi, này, đừng nhắc nữa, nghĩ đến tớ liền muốn xử cậu!”





Ở một bên khác, Tiêu Thần vừa gọi xong một cuộc điện thoại, thần sắc nghiêm trọng, anh nói với Đường Học Khiêm: “ Ba mẹ của Hứa Nhược Nhược vừa mới gọi điện thoại cho tôi, Hứa Nhược Nhược xuất hiện rồi. ”





“ Ở đâu?” Đường Học Khiêm đứng bật dậy.





“ Đang trên đường đến đây, Học Khiêm, bảo người của cậu chuẩn bị một chút, lần này, tôi đoán rằng cái người ở phía sau cũng sẽ xuất hiện, tôi phải nhân cơ hội lần này một lưới tóm gọn bọn họ!”





“ Được. ”














CHƯƠNG 65: CHƯƠNG KẾT THÚC ( THƯỢNG ).


Tống Sở Sở mở cửa phòng ra, nói với ba người đang ở trong phòng: “ Xe đến rồi, mọi người chuẩn bị một chút đi. Đặc biệt là Nguyệt Nhi, ngàn vạn đừng để anh trai em đem Lâm Hạ dẫn đi đơn giản như thế đấy, bắt buộc phải làm khó dễ một chút nha!”


“ Được rồi đấy, Nguyệt Nhi từ nhỏ đã bị Tiêu Thần chèn ép đến lớn, em ấy làm sao mà dám làm khó dễ cơ chứ? Vẫn là để tớ làm cho!” Sở An Vân đứng lên.


Tả Tiểu Linh cũng nói: “ Cứ quyết định như thế đi! Em cùng Nguyệt Nhi từ nhỏ bị Tiêu Thần chèn ép, đương nhiên không dám chạm vào vảy ngược của anh ấy, nhưng chị lại không giống thế nha, chị có chị Sở Sở chống lưng, mà chị Sở Sở lại có ông xã chị ấy chống lưng, cho dù chị có làm khó dễ anh ấy, Tiêu Thần cũng chỉ có thể cắn răng và nuốt máu mà thôi. ”


Sở An Vân nháy nháy mắt: “ Yên tâm yên tâm, chị nhất định không để mọi người thất vọng đâu. ”


Lâm Hạ giật thót tim, có một loại dự cảm không lành. Chính vào lúc này, một nhóm người Tiêu Thần đi vào đây.


Tống Sở Sở ngập tràn ý cười mà đứng ở bên cửa, cô ấy trước giờ đều là người duy nhất sợ thiên hạ không loạn, lần này Sở An Vân ra tay, cô ấy cảm thấy, Tiêu Thần nhất định sẽ bị bực bội đến không nói nên lời cho mà coi.


Tiêu Thần đập đập cửa phòng, nói: “ Lâm Hạ, em chuẩn bị xong hết chưa?”


Sở An Vân mở cửa ra thành một cái khe hở, lè lè lưỡi với người ở bên ngoài: “ Tiêu Thần à, Lâm Hạ của chúng tôi xinh đẹp tựa tiên nữ ngoan ngoãn khiến người ta yêu, nếu anh cưới em ấy rồi, bắt buộc phải lấy ra chút thành ý nha. ”


Tiêu Thần nhíu nhíu mày, màn diễn này ở đâu ra vậy? Nhưng mà, nghĩ thì thì, hiện tại vợ mình đang ở trong tay bọn họ, anh cũng chỉ có thể nén giận thôi. “ Cô muốn thế nào?” Đợi thuận lợi cưới được Lâm Hạ rồi, anh nhất định sẽ đem cơn tức này toàn bộ đều xả hết trên người của Đường Học Khiêm.


“ Anh trả lời tôi ba câu hỏi nhé?”


Tiêu Thần mím chặt đôi môi, đôi mắt lạnh lùng mà bắn về phía Sở An Vân, “ Hỏi đi. ”


Sở An Vân: “ Câu đầu tiên, bắt đầu từ khi nào anh mới thật sự thích Lâm Hạ thế?” Cô ấy chỉ nghe Tiêu Nguyệt Nhi nói, lần đầu tiên Tiêu Thần gặp Lâm Hạ liền nảy sinh hảo cảm rồi, nhưng cũng chỉ đơn giản là hảo cảm mà thôi.


Tiêu Thần nghĩ ngợi, chuyện yêu thích này, nếu như có thể nói ra thì không phải là thích rồi, cho nên câu hỏi này, anh không trả lời được. Bởi vì anh cũng không hề biết, bản thân là từ khi nào, đã đột ngột rung động đối với cô gái nhỏ này, hơn nữa còn không thể tự kiềm chế được.


Có lẽ là nhìn ra được sự khó xử của anh, Sở An Vân liền bỏ qua cho anh một lần “ Thôi được rồi, câu hỏi này cũng thật khó trả lời, đặc biệt là kiểu quân nhân căn bản không khác gì so với khúc gỗ như anh đây. Hiện tại là câu hỏi thứ hai, lần đầu tiên của anh cùng Lâm Hạ phát sinh vào khi nào?”


Nghe thấy câu trả lời này, mặt Lâm Hạ ầm một phát ửng đỏ lên, cô biết ngay là Sở An Vân chẳng có tốt lành gì mà!


Tiêu Thần cắn cắn răng, trong đầu đã nghĩ xong nên trừng trị Đường Học Khiêm thế nào rồi.


Trên mặt Sở An Vân rõ ràng thấy vọng đi một chút, Tiêu Thần vào lúc Lâm Hạ chưa đến tuổi trưởng thành là hai người đã qua lại với nhau rồi, cô ấy còn tưởng rằng anh cũng sớm đã đem Lâm Hạ ăn sạch sẽ rồi đấy.


“ Được, câu hỏi cuối cùng đây, một đêm làm kịch liệt nhất của hai người là làm liên tiếp mấy lần?”


Câu hỏi này vừa được hỏi ra, mọi người ở tại hiện trường toàn bộ đều co giật khóe miệng. Mấy câu hỏi này của Sở An Vân, thực đúng là quá độc địa.


Lâm Hạ nhìn Tiêu Nguyệt Nhi một ánh mắt, thấp giọng nói: “ Nguyệt Nhi, nếu như cậu có thể đem Sở An Vân lôi ra ngoài, sau này tớ sẽ nấu cho cậu một bữa cơm thật phong phú. ”


“ Không, ba bữa. ”


“ Thành giao!”


“ Chị An Vân, đây là vấn đề tư phòng của bọn họ, lòng hiếu kỳ của chị quá phong phú rồi nha!” Tiêu Nguyệt Nhi chạy qua đó đem Sở An Vân kéo ra ngoài.


Tiêu Thần tìm được sơ hở, đẩy cửa phòng ra ngay.


Bọn họ không có chụp ảnh cưới, cho nên anh vốn chưa từng thấy qua dáng vẻ mặc váy cưới của Lâm Hạ.


Nhưng đột nhiên nhìn thấy thế này, Tiêu Thần ngây ngốc tại chỗ. Nhìn vào Lâm Hạ, không phải bởi vì vẻ xinh đẹp của cô, phải nói là, lúc anh nhìn trúng cô, cô vẫn còn là một cô gái nhỏ non nớt, khuôn mặt vẫn chưa phát triển hoàn toàn, dung mạo chỉ có thể nói là thanh tú. Nhưng biết bao nhiêu năm qua đi rồi, Lâm Hạ càng lớn càng xinh đẹp, hiện tại mặc váy cưới lên, anh chỉ cảm thấy cô không thua kém gì một nàng tiên nữ.


Lâm Hạ bị anh nhìn đến xấu hổ không thôi, cúi thấp đầu không nói một lời.


Tống Sở Sở ở bên ngoài thúc giục nói: “ Hai người mà còn mắt qua mày lại thế nữa, sẽ không kịp đến khách sạn mất đấy. ”


Tiêu Thần ngây ngốc một lúc, tiến lên trước gập eo ôm Lâm Hạ lên.


Lâm Hạ nhất thời không phòng bị, ‘A’ một tiếng bị anh ôm lên, tay theo phản xạ vòng lấy cổ của anh.


Mặt vùi vào trước lồng ngực của anh, Lâm Hạ cuối cùng cũng được nhìn thấy bộ tây trang màu trắng của Tiêu Thần. Từ sau khi gia nhập bộ đội, anh chưa từng mặc qua tây trang. Lâm Hạ tự nhiên cũng chưa được thấy qua.


Không cần biết là ai, trong lòng đều có một loại ảo tưởng đẹp đẽ. Mơ ước có một ngày, có một chàng trai xuất sắc mặc bộ tây trang màu trắng tin kéo lấy tay của chúng ta, cùng chúng ta từng bước từng bước đi vào lễ đường hôn nhân. Đây chính là chuyện thiêng liêng nhất, cũng là chuyện tốt đẹp nhất. Đến cả Lâm Hạ, cũng từng là một người trong số đó.


Tuy là nói, mặc đồ trắng không nhất định là Bạch mã hoàng tử, cũng có khả năng là Đường Tăng.


Nhưng cô vẫn là tận tụy với một giấc mơ như thế này.


Hiện tại, nó thành hiện thực rồi, bạch mã hoàng tử của cô đang ôm lấy cô, đi về phía tương lai của bọn họ.


………..


Lâm Hạ cùng Tiêu Thần ngồi ở dưới bục đài, nhìn vào Tiêu Nguyệt Nhi cùng Tả Tiểu Linh ở trên bục, trong lòng một mảnh cảm động.


Tiêu Nguyệt Nhi nói: “ Hôm nay, là hôn lễ của người anh trai tôi yêu thương nhất cùng với người bạn thân tốt nhất của tôi, nói thật lòng, tôi rất vui mừng. Tôi nghĩ, tôi là người duy nhất từ đầu đến cuối chứng kiến tình yêu của bọn họ. Tôi quen biết Lâm Hạ, là vào lúc học cấp ba, cảm giác đầu tiên cô ấy cho tôi chính là, rất bình thường, đúng vậy, rất bình thường. Nhưng dần dần, tôi phát hiện, Lâm Hạ quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức đến cả người anh trai ưu tú không gì sánh bằng của tôi, cũng chỉ miễn cưỡng mới có thể xứng với cô ấy. Lâm Hạ là một cô gái rất đơn thuần, đơn thuần đến mức có chút ngốc, vẫn luôn tin rằng tính người lương thiện, cho dù đã chịu biết bao lần thiệt thòi, cô ấy vẫn là giống như trước đây. May mắn thay, anh trai tôi không phải là Thiện Tra, sau này, anh ấy sẽ chăm sóc cho Lâm Hạ thật tốt, cho đến vĩnh viễn. Một bài hát ‘Bởi vì tình yêu’, tặng cho bọn họ!”


Cho em một chiếc đĩa cd của quá khứ


Nghe xem chuyện tình khi ấy của chúng ta


Có lúc sẽ đột nhiên quên mất anh vẫn đang yêu em


Không thể hát lại được những bài hát như thế


Nghe thấy đều sẽ đỏ mặt né tránh


Tuy rằng sẽ thường xuyên quên mất anh vẫn đang yêu em


………


Bởi vì tình yêu, sẽ không dễ dàng đau thương


Tất cả mọi thứ đều là dáng vẻ của hạnh phúc


Bởi vì tình yêu, đơn giản mà sinh trưởng


Giống như trước kia bất cứ lúc nào cũng có thể điên cuồng vì em


Bởi vì tình yêu, làm sao có thể có thể có thăng trầm


Cho nên chúng ta vẫn là dáng vẻ của thời trẻ


Bởi vì tình yêu, ở một nơi nào đó


Vẫn còn có người đang tới tới lui lui


Sau khi hát xong, dưới bục nổ lên tràng tiếng vỗ tay, Lâm Hạ nhìn lấy các cô ấy, cười đến nước mắt đều trào ra. Vào lúc vừa mới lên cấp ba, cô không giỏi giao tiếp với người khác, may mắn gặp được Tả Tiểu Linh cùng Tiêu Nguyệt Nhi, tính cách của cô mới dần dần mở rộng hơn, không giống thời cấp hai khó cùng người khác tiếp xúc. Cô từ trước đến giờ vẫn luôn rất biết ơn bọn họ, ngoài mặt, là cô vẫn luôn giúp đỡ bọn họ, thực ra không phải. Mỗi lần Lâm Hạ có chuyện khó, bọn họ sẽ luôn là người đầu tiên xuất hiện ở bên cạnh cô, giống gà mẹ bảo vệ gà con mà đem cô bảo vệ ở phía sau.


Lúc kính rượu là một vấn đề khó, bởi vì Lâm Hạ căn bản không biết uống, trên căn bản là thuộc về loại hình một ly liền gục ngã.


Cho nên, cái nhiệm vụ cản rượu lớn lao này, liền rơi trên người Tiêu Nguyệt Nhi cùng Tả Tiểu Linh.


Tiêu Nguyệt Nhi tuy rằng có thể uống, nhưng sau mấy ly rượu trắng, lập tức ngã vào lòng của Cố Quảng Tuyên. Nhưng nha đầu Tả Tiểu Linh này có thể xem là ngàn ly không say. Mấy ly rượu trắng vào bụng, ngoại trừ trên mặt thấy ửng đỏ ra, nói chuyện không khác gì so với bình thường. Mọi người đứng ở bên cạnh nhìn ai nấy cũng đều ngây ngốc.


“ Tiểu Linh, cậu không sao chứ?” Lâm Hạ đỡ lấy thân thể của cô ấy, sợ cô ấy trong chốc lát sẽ ngã xuống.


Tả Tiểu Linh xoa xoa tay của cô, “ Không sao, tớ nói cho cậu biết, bắt đầu từ năm ba tuổi, tớ đã uống bia rượu như uống nước lã vậy đó, lúc mười tuổi đã có thể uống mấy chén rượu trắng, gen nhà chúng tớ chính là như thế, ai nấy cũng uống rượu rất được, trên cơ bản đều là loại hình ngàn ly không say, cậu cứ yên tâm đi, người ở đây đều gục ngã, tớ cũng không thể ngã được đâu. ”


Lâm Hạ: “ …… ”


Tiêu Thần cũng an ủi cô, “ Đừng lo lắng, tửu lượng của Tiểu Linh không ai sánh được. Có một lần bọn anh cùng Tiểu Linh cùng nhau lén uống rượu, kết quả bọn anh đều gục ngã rồi, Tiểu Linh vẫn còn tỉnh táo đấy. ”


“ Nhưng khi đó các anh uống là bia, hiện tại là rượu trắng đấy. ”


“ Khi đó bọn họ uống là bia thật, nhưng Tiểu Linh một mình uống rượu trắng. ”


Lâm Hạ: “ ….. ”


Đây rốt cuộc là gen hùng mạnh gì vậy nè?!


Cho dù như thế, cuối cùng Tả Tiểu Linh vẫn là say gục rồi, dù gì đó không phải là mấy người, mà là mấy trăm người. Khăng khăng mấy người đó biết được tửu lượng của Tả Tiểu Linh, liều chết rót mãi cho cô ấy. Cho dù Tả Tiểu Linh có là ngàn ly không say đi nữa, nhưng uống nhiều đến thế, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa.


“ Tiểu Linh, Tiểu Linh. ” Trong phòng nghỉ ngơi, Lâm Hạ cầm một chén canh giải rượu đi qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt của Tả Tiểu Linh, “ Tỉnh lại đi, uống chút canh giải rượu là khoẻ ngay. ”


Vừa rồi Tả Tiểu Linh uống say rồi gục lên trên người của Lâm Hạ, Tiêu Thần nhân cơ hội này bảo Lâm Hạ đưa Tả Tiểu Linh đến phòng nghỉ ngơi để nghỉ ngơi một lát, bản thân anh một mình ứng phó với mấy đám bạn tốt sợ thiên hạ không loạn này.


Tả Tiểu Linh tuy rằng say rồi, nhưng vẫn còn chút ý thức, cô ấy nhận lấy canh giải rượu, uống từng ngụm từng ngụm xuống. Tức khắc, đầu óc tỉnh táo lên nhiều.


“ Lâm Hạ, đã kết thúc chưa?”


“ Chưa nữa, nhưng cũng sắp rồi, cậu trước tiên cứ ở đây nghỉ ngơi một lát đi, đợi tiệc rượu tàn rồi tớ bảo người đưa cậu về nhà. ” Lâm Hạ đem thân thể nghiêng vẹo của cô ấy đỡ lại ngay ngắn, dùng khăn bông ướt lau đi mồ hôi đầy trên mặt.


Tả Tiểu Linh toét miệng cười cười: “ Lâm Hạ, tớ thật sự rất vui mừng! Nhìn thấy cậu hôm nay hạnh phúc như thế, tớ liền cảm thấy vô cùng vui mừng! Khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ liền nghĩ, trên thế giới này nếu như ai có thể có được cậu, chính là niềm hạnh phúc của người ấy. Nói thật lòng, tớ không ngờ rằng là Tiêu Thần, bởi vì khoảng cách tuổi tác của hai người, cho dù sau này hai người đã yêu nhau rồi, tớ đều nghĩ người trong nhà của anh ấy sẽ không đồng ý đâu. Không ngờ rằng, bọn họ không những chấp nhận đứa con dâu là cậu đây, mà còn bảo hai người kết hôn nhanh như thế. ”


Tả Tiểu Linh bình thường tuy rằng nói nhiều, nhưng sẽ không trong một hơi mà nói nhiều đến thế, Lâm Hạ biết, cô ấy là vui mừng, cô ấy vừa vui mừng lên sẽ liền nói không chịu ngừng.


“ Tiểu Linh, cảm ơn cậu. ”


“ Cảm ơn cái gì, tớ là bạn của cậu, lại là phù dâu hôm nay của cậu, thay cậu cản rượu là điều nên làm mà. ” Trên gương mặt ửng đỏ của Tả Tiểu Linh treo đầy ý cười chân thành.


Lâm Hạ chỉ cười, vốn không có giải thích, thực ra cô muốn nói chính là, cảm ơn cái tốt của cô ấy dành cho cô.


Đứng lên, Lâm Hạ nói với Tả Tiểu Linh: “ Tớ đi toilet một chút nhé, cậu trước tiên cứ ở đây ngủ một lúc đi. ”


“ Được, cậu đi đi. ”


Phòng nghỉ ngơi cách nhà vệ sinh tương đối xa, Lâm Hạ đi trên hành lang không một bóng người, cảm thấy hơi rờn rợn. Có lẽ cô có chút sợ bóng sợ gió, cô cứ luôn cảm giác, có người đang theo dõi cô.


Nhà vệ sinh ở phía trước, Lâm Hạ đang muốn bước vào, cánh tay chợt bị người khác kéo lấy, không chút bất ngờ nào, Hứa Nhược Nhược xuất hiện ở sau lưng của cô.


“ Đã lâu không gặp, Hứa Nhược Nhược. ” Lâm Hạ điềm tĩnh tự nhiên mà nói, cười đến xinh đẹp yêu kiều.


Hứa Nhược Nhược sững người, cắn cắn răng nói: “ Lâm Hạ, mày đừng hận tao, có trách thì trách Tiêu Thần đi, anh ta sẽ không bỏ qua cho tao, nếu như tao không lợi dụng mày để uy hiếp anh ta, thế thì tao sẽ có kết cuộc giống như Triệu Ngưng Ngọc vậy. Nhưng mà, lần trước trong lúc vô tình tao đã nhìn thấy dáng vẻ người không ra người ma không ra ma của Triệu Ngưng Ngọc, tao thật sự cảm thấy hả lòng hả dạ!”


“ Thật buồn cười! Chị hết lần này đến lần khác muốn hại tôi, tôi không trách chị lẽ nào phải cảm ơn chị sao? Triệu Ngưng Ngọc có kết cuộc thế nào tôi không rõ, nhưng tôi dám khẳng định, kết cuộc của chị nhất định thảm hơn cô ta! Hứa Nhược Nhược, có một câu nói gọi là ‘tự tạo nghiệt không thể sống’, không cần biết sau này kết cuộc của chị có thế nào, chị phải nhớ rằng, tất cả mọi thứ này, toàn bộ đều là chị tự mình chuốc lấy! Hiện tại, chị nhìn phía sau chị đi. ” Lâm Hạ đùa nghịch những sợi tóc bung xõa, ánh mắt đặt ở phía sau Hứa Nhược Nhược.


Xoay người lại, thân thể Hứa Nhược Nhược trong nháy mắt cứng nhắc!


Bởi vì, những người mà cô ta đã dẫn đến, toàn bộ đều bị người khác khống chế. Còn mấy người đàn ông Tiêu Thần, Cố Quảng Tuyên, Lục Chi Hàng, Đường Học Khiêm giống như đã hẹn sẵn nhau vậy, toàn bộ đều đứng ở phía sau cô ta lạnh lẽo mà nhìn lấy cô ta.


Tiêu Thần vòng qua Hứa Nhược Nhược, đứng ở trước mặt Lâm Hạ, nhẹ nhàng ôm lấy cô.


“ Hứa Nhược Nhược, cái người ở phía sau cô, là ai?” Tiêu Thần lãnh diễm mà nhìn lấy cô ta, hỏi.


Hứa Nhược Nhược cười đến phong tình vạn chủng: “ Tất cả các người đều sẽ không bỏ qua cho tôi, tại sao tôi phải nói với các người chứ?”


“ Cô có thể không cần nói, nhưng tôi sẽ có cách khiến cô nói ra, hơn nữa, đừng có nghĩ rằng cái người ở phía sau cô sẽ đến cứu cô, nếu anh ta thật sự đem cô xem thành đồng minh, thì sẽ không hết lần này đến lần khác đem cô làm công cụ như thế. ” Đường Học Khiêm lúc này không còn cà lơ phất phơ nữa, trên mặt toàn là nghiêm túc, anh ta là một thương nhân thành công, phía sau luôn có một chút thế lực, muốn bất động thanh sắc mà chơi chết Hứa Nhược Nhược, thực sự là dễ như trở bàn tay. ” Điều quan trọng nhất là, nếu như anh ta muốn cứu cô, ban đầu sẽ không khoanh tay đứng nhìn khi thấy cô bị cưỡng hiếp. ”


“ Ý của anh chính là, chỉ cần tôi nói, các người sẽ bỏ qua cho tôi?”


Đường Học Khiêm cười rồi: “ Hứa tiểu thư, cô đã sớm không còn là thiếu nữ vị thành niên rồi, cái kiểu nằm mơ giữa ban ngày này vẫn là ít mơ tưởng lại sẽ tốt hơn. ”


Sắc mặt Hứa Nhược Nhược trắng nhợt, bây giờ mới chân chính thấy sợ rồi, sở dĩ trước đây cô ta dám không kiêng nể gì ai, là bởi vì cô ta cho rằng cái người đó sẽ cứu cô ta, nhưng nghe phân tích của Đường Học Khiêm, trong lòng đã nhận định cho dù cô ta bị người khác hại chết, người đó cũng sẽ không ra tay.


Thân thể mềm nhũn, Hứa Nhược Nhược gục ngã trên nền đất, cô ta không muốn giống như Triệu Ngưng Ngọc, mỗi ngày hầu hạ thật nhiều người đàn ông, chính là vì muốn có được ma tuý từ trên người bọn họ.


“ Lâm Hạ, chị thật sự không phải cố ý đâu, em tha thứ cho chị có được không? Chúng ta là chị em họ cùng huyết thống mà!” Hứa Nhược Nhược hai mắt đẫm lệ, nhìn về phía một người duy nhất có thể mềm lòng.


Lâm Hạ đột nhiên muốn cười, vì sự ngụy trang của Hứa Nhược Nhược, nếu như ban đầu Lăng Nguyệt Nguyệt không kịp thời phát hiện cô bị tiêm ma tuý, thế thì hôm nay người bị huỷ hoại, có khi nào là cô không? Càng huống hồ, cô sẽ không cho rằng hai người phụ nữ độc ác đó hợp tác cùng nhau chỉ đơn giản là tiêm ma tuý thế này không thôi, phía sau nhất định còn có càng nhiều thủ đoạn ác độc đang chờ cô!


Thế thì, tại sao cô phải tha thứ cho Hứa Nhược Nhược?


Cô là người dễ mềm lòng không sai, nhưng nó không đại biểu bản thân cô không có nguyên tắc. Ban đều bởi vì thương cảm Hứa Nhược Nhược nên cứu cô ta, sau cùng lại nhận được ‘báo đáp’ như thế này đã triệt để khiến cô chết tâm rồi chứ?


Hứa Nhược Nhược dựa vào cái gì lại cho rằng cô sẽ giúp cô ta thế?


Đúng thật là nằm mơ!


“ Đường Học Khiêm vừa rồi nói không hề sai, tuổi tác của cô cũng không nhỏ nữa rồi, loại chuyện nằm mơ giữa ban ngày thế này vẫn là đừng mơ nữa sẽ tốt hơn! Người làm trời đang nhìn, Hứa Nhược Nhược, đây là báo ứng, tôi, tuyệt đối sẽ không quản. ”


Tiêu Thần tán thưởng mà nhìn Lâm Hạ một cái, xem ra nấy chuyện kia đúng thật đã khiến cô thật sự trưởng thành rồi.


Đột nhiên bóng dáng một người xuất hiện ở trong đầu của cô, Lâm Hạ gắt gao khoá chặt đôi mắt của Hứa Nhược Nhược, hỏi nói: “ Người liên minh cùng chị và Triệu Ngưng Ngọc, là Hạ Chiêm Hồng nhỉ. ”


Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.


Thân thể Hứa Nhược Nhược cứng đờ, đầu không tự chủ mà giã xuống.


Tiêu Thần cùng Đường Học Khiêm nhìn nhau một cái, Đường Học Khiêm hiểu ra mà gật gật đầu, trao đổi một phen với một người đàn ông ở sau lưng, người đàn ông đó cũng gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.


Thấy cái dáng vẻ này của cô ta, Lâm Hạ đương nhiên biết bản thân mình đoán đúng rồi, chẳng qua là, cô không hiểu, Hạ Chiêm Hồng tại sao lại muốn hại cô như thế.


Năm đó lúc cô đính hôn, Hạ Chiêm Hồng đột nhiên không lý do mà nói với cô một câu ‘em cuối cùng cũng trưởng thành rồi’, khi đó cô đã cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng mà cô không có nói cho Tiêu Thần biết. Càng huống hồ, hai năm trôi qua, Hạ Chiêm Hồng vẫn là không có chút hành động nào cả, Lâm Hạ cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, dần dần mà quên mất cái người này.


Nhưng không ngờ rằng………..


“ Hạ Chiêm Hồng, sao lại muốn làm thế?” Về điểm này, cô vẫn là không hiểu.


Ai biết nghe thấy câu hỏi này, Hứa Nhược Nhược đột nhiên bật cười thật lớn, trào phúng nói: “ Tao cũng không hiểu tại sao, một đứa con gái nghèo nàn xấu xí như mày đây, năm đó khi lần đầu tiên anh ta nhìn thấy mày chẳng hiểu sao anh ta lại nhìn trúng mày rồi nữa? Còn có cả Tiêu Thần, toàn bộ đều là mấy tên gia hoả có mắt như mù! Rõ ràng không biết mày đã bị Tiêu Thần làm biết bao nhiêu lần rồi, Hạ Chiêm Hồng vẫn là tâm tâm niệm niệm không quên đối với mày, tính trăm nghìn kế muốn phá hoại hôn nhân của mày. Hơn nữa còn bởi vì tao âm thầm bảo mấy người đàn ông cưỡng hiếp mày tập thể, liền phái thật nhiều tên đàn ông dùng cách thức y chang như thế để đối xử với tao…… ”


“ Hứa Nhược Nhược, người xưa có câu nói quả nhiên không hề sai, Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, loại người như cô đây sống sót căn bản chính là một mối hoạ!” Đường Học Khiêm phân phó người ở sau lưng “ Cô ta không phải thích đàn ông sao, hiện tại tôi liền đem cô ném vào nơi phong trần, để cô mỗi ngày hầu hạ mười mấy người đàn ông, cho đến khi cô chết!”


Vài người nhận mệnh lệnh, kéo lấy Hứa Nhược Nhược lôi xuống.


Thứ Lâm Hạ nhìn thấy cuối cùng, chính là đôi mắt tuyệt vọng của Hứa Nhược Nhược.


Tiêu Thần sợ cô không nhẫn tâm đối xử như thế với Hứa Nhược Nhược, liền vỗ vỗ lưng của cô. Lâm Hạ nhìn anh nở nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.


Không cần biết là chuyện gì, cô đều là có giới hạn cả. Nếu như hôm nay không phải Hứa Nhược Nhược bị bọn họ bắt, thế thì có khả năng cô mới chính là người bị ném vào những nơi phong trần kia.


Nếu đã như thế, tại sao cô còn phải vì sai lầm của người khác mà trả giá chứ?!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom