• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Phu Quân Nho Nhã Yếu Ớt (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

Giây đầu tiên ta xuyên không đến thế giới này đã không được thái bình rồi, bên tai toàn là tiếng đao kiếm, ta được người quấn trong một chiếc tã lót vượt nóc băng tường. Không chỉ có vậy, ta còn nghe rõ được suy nghĩ trong lòng của bọn họ.

Từ giây phút này trở đi, ta biết thân phận của mình không đơn giản rồi.

Nhưng vì chịu ảnh hưởng do cơ thể là em bé nên mãi đến khi được 3 tuổi, ta mới phân tích được rõ danh sách các mối quan hệ này.

Thật ra cha ta không phải là cha ruột của ta mà là đại tướng quân mai danh ẩn tích để bảo vệ ta. Mẹ ta cũng không phải mẹ ruột mà là cao thủ trong cung, liều mạng cứu ta ra khỏi hậu cung.

Thái tử của Đại Tề bây giờ là anh trai ruột của ta, hoàng hậu nương nương của Đại Tề mới là mẹ ruột của ta.

Vì lúc ta chào đời, trong cung xảy ra biến cố, mẫu hậu sợ không giữ được mạng cho ta, lại e ngại điểm yếu là ta sẽ trói tay bó chân người nên kêu đại tướng quân đưa ta đến dân gian, nhờ hai thuộc hạ đắc lực chăm sóc cho ta đến khi trưởng thành, còn mình thì nuôi dạy một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống đến lớn.

Nhưng mà nói thật thì từ nhỏ, ta chưa từng phải chịu khổ cực một ngày nào.

Cha ta có sở trường về chuyện đánh đấm, còn biết thu phục lòng người. Mẹ ta không những am hiểu chuyện đánh nhau mà còn biết quản lý cửa hàng. Thế nên hai người phối hợp ăn nhịp với nhau, đã mở một quán Tiêu Cục (*).

(*) Tiêu Cục: chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hoá và tài sản.

Vì hai người họ vốn là cao thủ hiếm có, cộng thêm sau này họ thu nạp đủ các lại người trên giang hồ không có chỗ để đi nên Tiêu Cục của nhà ta chưa bao giờ giao hàng thất bại. Chỉ có mấy năm mà đã trở thành Tiêu Cục có tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ rồi.

Đương nhiên, bí mật là hai người họ không vừa mắt nhau, họ giao tiếp nhiều nhất chính là đánh nhau vào buổi tối, đánh lộn thật ấy.

Thế nên tất nhiên là sẽ không có khả năng ta thêm có một đứa em trai hay em gái rồi.

Ta cũng trở thành tiểu thư yêu kiều duy nhất trong Tiêu Cục to như thế này.

2.

Năm 13 tuổi, ta đã tự chọn một vị phu quân tương lai cho mình, tên là Đường Hạc Thanh.

Hắn là một thư sinh nghèo, nói năng nhẹ nhàng, bẩm sinh đã vô cùng nho nhã, yếu ớt.

Nhưng hắn lại có một gương mặt đẹp.

Ta là người hiện đại, từng trải sự đời cũng không thể không thừa nhận có những lúc, quả thật sắc đẹp có thể khiến con người ta choáng váng.

Khi ấy, ta lên phố mua son phấn mới ra, có dẫn một đám nha đầu và đám người vạm vỡ của Tiêu Cục theo. Đi ngang qua một sạp thư pháp và hội họa, thấy trước mặt có rất nhiều người vây quanh.

Ta thấy ngạc nhiên nên cũng lại gần xem.

Ai ngờ lại nhìn thấy Đường Hạc Thanh mặc áo tang đang bán tranh chữ.

Hắn có dung mạo tuấn tú, cho dù đội mũ màu trắng thì khí chất vẫn giống như một vầng trăng lạnh lẽo, hàng lông mày khẽ nhíu, mái tóc bằng như dao xén, môi hồng hào như thoa son.

Một đám nam nhân vây quanh đều đang chỉ trỏ, bàn luận sôi nổi về hắn, nói hắn không có thể diện đàn ông, còn không bằng cả kỹ nữ trong kỹ viện.

Nhưng ta thì lại nhìn ngây người, chả trách luôn có người nói rằng "muốn đẹp thì trước hết phải hiếu thuận" hèn chi trong phim truyền hình trước đây, lúc nào cũng có cảnh mỹ nữ bán thân để lấy tiền chôn cha.

Đổi thành mỹ nam tuyệt thế (*), ta cũng không chịu nổi.

(*) mỹ nam tuyệt thế: nam nhân có vẻ đẹp không ai sánh bằng.

Thế là ta mua hết tranh chữ của hắn, còn năn nỉ cha mẹ, cho phép ta tuyển hắn về làm rể.

Vốn dĩ cha mẹ ta không đồng ý đâu. Dù sao trong mắt họ, hôn sự của ta đương nhiên phải do hoàng hậu nương nương cũng là mẹ ruột của ta quyết định.

Nhưng vì không chịu được việc ta năn nỉ mỗi ngày nên cuối cùng cũng gật đầu.

Thế nên từ đó về sau, Đường Hạc Thanh liền chuyển đến Tiêu Cục của bọn ta, trở thành phu quân tương lại của ta.

Nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn là một người đọc sách cổ hủ. Dù ta có đùa giỡn, trêu chọc hắn như thế nào, hắn cũng chỉ biết đỏ mặt, bảo ta đừng làm như vậy nữa, không được làm như thế. Hắn vẫn trước sau như một.

Kể cả tiếng lòng của hắn, ta cũng không nghe được tí gì.

Ta cứ tưởng hắn không thích ta nên thường hay hỏi hắn. Giả sử có một ngày, thi đậu công danh thì liệu có hối hận mà lấy người khác không.

Nhưng lần nào Đường Hạc Thanh cũng đều trả lời ta đàng hoàng: "Mạnh cô nương cứu tại hạ lúc khó khăn hoạn nạn, an táng cho gia phụ, còn cho phép tại họ đọc sách, cho tại hạ chỗ ăn chỗ ở. Nếu tại hạ phụ lòng cô nương thì nên tự cảm thấy hổ thẹn mà tự s.á.t!"

Lời này cũng là xuất phát từ đáy lòng.

Tuy nhiên đây cũng chẳng phải đáp án mà ta mong muốn.

Càng ở chung với Đường Hạc Thanh, ta phát hiện ra mình càng thích hắn. Thế nên ta muốn hắn cũng thích ta. Nhưng rõ ràng tên mọt sách này hoặc là quá chậm hiểu hoặc là vốn chẳng thích ta.

Nhưng ta cũng không ngờ được lại có một ngày, tên mọt sách này lại vì ta mà không màng đến tiền đồ của bản thân, dám cầm kiếm gi.ế.t người.

3.

Tháng Bảy.

Đường Hạc Thanh đang chuẩn bị thi Hương, ta không tiện ngày ngày quấn lấy hắn, bắt hắn ở cạnh ta nhưng lại ham chơi nên tỳ nữ Lạc Châu của ta đề nghị ta đi nghe kể chuyện.

Ta thấy thú vị, cộng thêm việc Đường Hạc Thanh lúc nào cũng khuyên ta nên đọc sách nhiều vào, ta thấy không vui. Nhưng quả thật nghe kể chuyện là một lựa chọn không tồi.

Vị tiên sinh đó kể một số chuyện mới xảy ra gần đây ở Đại Tề, lớn có, nhỏ có, tuy thành phần hơi khoa trương nhưng may mà sinh động, bóng bẩy. Ta uống trà hảo hạng, ăn bánh ngọt, rất vừa ý.

Nhưng nghe tiếp, ta liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Người ông ấy nhắc đến nhiều lần chính là công chúa nước Ngụy, ấy vậy mà lại có câu chuyện giống hệt nhân vật nữ chính trong một cuốn sách mà ta đã từng đọc.

Trong câu chuyện gốc, công chúa nước Ngụy - Khương Kiều là đứa bé được hoàng hậu nuôi nấng, mặc dù là vậy nhưng nàng ấy lại cực kỳ không chịu thua kém ai. Không chỉ đọc hết binh pháp khi còn nhỏ tuổi mà còn chăm chỉ, chu đáo, rất được lòng hoàng đế.

Nhưng nàng ấy lại có tình cảm khác thường với thái tử ca ca của mình. Nếu đặt ở hiện đại thì chắc gọi là "loạn luân giả" (*), dù sao cũng mang lại cảm giác kích thích vô cùng.

(*) từ gốc 伪骨科 - chỉ huynh muội yêu nhau nhưng không có quan hệ huyết thống mà chỉ là trên danh nghĩa.

Sau này, sau khi công chúa Khương Nghiễn Thư thật quay trở về, lại có cảm giác nàng ấy đã cướp hết mọi thứ của công chúa thật sự, còn quyến rũ chính hoàng huynh của mình hòng ngồi lên vị trí hoàng hậu, cộng thêm thái hậu thiên vị cháu gái nuôi nên nàng ta bắt đầu gây rắc rối đủ kiểu.

Đương nhiên, cuối cùng vẫn không bì nổi hào quang của nữ chính nhà người ta, sau khi bị chỉnh đốn cho một trận thì đã được đưa đến ngoại bang để hòa thân, cuối cùng qua đời ở nước khác.

Chẳng phải tên của ta là Khương Nghiễn Thư sao? Thật đúng là đội ơn mà! Chẳng phải bia đỡ đạn này chính là ta sao?

Sau khi biết chuyện, ta cũng không còn tâm trạng nghe tiếp nữa.

Tuy ta là người không có chí hướng (*), chắc chắn không thể nào kiếm chuyện mỗi ngày nhưng ta cũng không muốn có bất cứ khả năng nào là mình sẽ bỏ mạng nơi đất khách quê người.

(*) nguyên văn 咸鱼 - chỉ người không có chí hướng, hoài bão, chỉ muốn sống tạm bợ yên ổn qua ngày.

Ra khỏi cửa quán trà, ta định mang đồ ăn ngon về cho Đường Hạc Thanh, tùy ý tìm hắn để được an ủi.

Không ngờ lại bị người phía sau gọi lại.

"Cô nương, cô làm rơi chiếc khăn thêu rồi." Giọng nói trầm ấm nhưng lại có sức hút.

Ta quay đầu nhìn, nam tử có dáng người cao ráo, lông mày hình lưỡi kiếm dài đến thái dương, mặt phượng dài và hẹp, sống mũi cao và thẳng, khuôn môi dưới rõ ràng, quả thật là một mỹ nam hiếm có.

Chỉ tiếc là không giấu được tính toán trong lòng, ta cũng không mắc chiêu này của hắn đâu.

Ta nghe rõ trong lòng hắn nói như thế này: "Quả thật ả nha đầu này rất giống thái tử điện hạ và hoàng hậu nương nương, còn là một mỹ nhân hiếm có, thế thì ta đây cũng không chịu thiệt."

Huống chi làm gì có công tử đứng đắn nào lại tự đưa khăn tay cho ta, bị người khác nhìn thấy, không biết sẽ nghị luận như thế nào nữa.

Thế nên ta mỉm cười từ chối: "Không phải đâu. Ta chưa bao giờ mang theo khăn thêu."

"Chiếc khăn thêu mà công tử nhặt được, có lẽ là của Thiết Trụ rồi."

Ta chỉ vào một trong số những người vạm vỡ sau lưng ta: "Hắn thích nhất là khăn thêu hình hoa mẫu đơn."

Thiết Trụ bị ta chỉ đích danh nên lập tức phối hợp diễn kịch với ta, thẹn thùng nhận lấy: "Đa tạ công tử."

Tên nam nhân đó xanh hết cả mặt.

4.

Trên đường về nhà, ta đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.

Mặc dù trước đây cũng sẽ có người cố tình tiếp cận ta, nhưng đây là lần đầu tiên có người nghĩ trong lòng là ta có liên quan đến người trong cung.

Thậm chí hắn còn trực tiếp nhắc đến hoàng huynh và mẹ ruột ta nữa.

Ta thấy thân phận của mình rất có khả năng bị lộ nhưng bây giờ cha mẹ ta vẫn còn đang phân công nhau hộ tống ở bên ngoài, ta không thể nói trực tiếp cho họ biết được.

Cũng may cao thủ trong Tiêu Cục nhà ta cũng không ít. Tên đó cũng chỉ đang trong giai đoạn thăm dò bước đầu nên tạm thời ta chưa cần lo cho sự an nguy của mình.

Nhưng ta nhất định phải nói cho cha mẹ trước để họ cẩn thận hơn, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì. Chính vì vậy, ta đã sai hai đội chia nhau đi truyền tin tức.

Ta xách hộp thức ăn, đẩy cửa thư phòng của Đường Hạc Thanh ra.

Hắn đang cầm một cuốn sách, miệt mài đọc trước bàn. Cơn gió ngoài cửa sổ làm cuộn làn tóc xõa bên tai của hắn, áo choàng màu xanh nhạt phủ bừa lên người. Hắn cũng không nhíu lông mày chút nào, không giống người, ngược lại giống thần tiên trong bức tranh thủy mặc.

"Hạc Thanh, ta mang bánh ngọt ngon cho huynh." Ta mỉm cười tiến lại gần, lấy đi cuốn sách trong tay hắn.

Hắn không tức giận, đỏ ửng mặt, nhẹ nhàng nói: "Mạnh cô nương không cần ... đối xử với tại hạ tốt như vậy đâu."

"Cô nương cho tại hạ chỗ ăn chỗ ở, còn ..."

Chỉ là hắn chưa nói xong đã bị ta ngắt lời rồi.

"Được rồi, được rồi, huynh đừng nói mấy lời cũ rích này với ta nữa, ta nghe nhiều đến mức sắp chai ở tai rồi."

Ta nháy mắt ra hiệu với hắn: "Huynh là phu quân tương lai của ta, ta đối xử tốt với huynh còn có vấn đề gì à?"

Hắn ấp a ấp úng, nói không nổi một câu hoàn chỉnh, mặt thì lại càng ngày càng đỏ.

Ta thấy hắn vô cùng đáng yêu nên nói: "Huynh xem, ta đối xử với huynh tốt như vậy, có phải huynh cũng nên làm chút chuyện gì đó cho ta vui không?"

Đường Hạc Thanh vội gật đầu nói phải.

Thấy hắn đã mắc câu, ta lập tức nói: "Hay là huynh nói với ta là huynh thích ta đi? Ta vui ngay."

Lần này, cả cổ lẫn tai đều đỏ ửng.

Nhưng ta không chịu buông tha cho hắn, bĩu môi ấm ức nói: "Huynh không chịu nói, chắc chắn là huynh không thích ta rồi."

Nói xong ta liền dùng tay áo che mặt, giả vờ khóc.

Hắn lập tức luống cuống tay chân, liên tục an ủi nhưng lại nói năng vụng về, lắp ba lắp bắp bao lâu mới bật được ra một câu: “Sao, sao lại vậy được?"

Ta liền nín khóc, buông tay xuống hỏi hắn: "Vậy huynh thích ta à?"

Đường Hạc Thanh nhìn ra ta khóc giả vờ nhưng lại sợ ta sẽ trưng cái bộ mặt khóc thật ra nên không dám tức giận, chỉ nói: "Mạnh cô nương lại bắt nạt người khác rồi."

Ta không truy hỏi đến cùng nữa vì mặc dù nội tâm của người nào đó rối rắm nhưng ta vẫn nghe được đáp án mình muốn rồi.

Đường Hạc Thanh lúc nào cũng trước sau như một, ngay thẳng chính trực, chỉ là chuyện thích ta, dù thế nào đi nữa cũng không thể thừa nhận một cách dễ dàng.

5.

Một tháng sau, ta luôn tình cờ gặp cái tên nam nhân mình đã chạm mặt ở chỗ kể chuyện ngày hôm đó một cách khó hiểu.

Hắn luôn cố gắng dùng đủ mọi biện pháp để công lược ta.

Anh hùng cứu mỹ nhân, thuê đủ các loại sát thủ để bắt cóc ta nhưng còn chưa tới gần ta được thì đã bị người được sắp xếp bên cạnh đánh cho gục rồi.

Kêu người làm khó ta, tranh mua đồ với ta, kết quả ta càng thét giá càng cao còn hắn thì không đủ năng lực tài chính.

Còn giả vờ vô tình gặp đủ kiểu, làm đủ kiểu tạo hình mà hắn cho rằng rất đẹp trai trước mặt ta hòng dùng mỹ nam kế để mê hoặc ta.

Nếu không phải ta vẫn còn muốn biết thêm một số tin tức trong cung thì ta đã lập tức kêu người ném hắn cút khỏi Giang Nam thật rồi.

May mà qua mấy ngày tra tấn tinh thần, cuối cùng ta cũng hiểu được chuyện này rồi.

Hiện giờ, bệnh tình của hoàng đế Đại Tề đã vô phương cứu chữa rồi, thái tử - anh trai ruột của ta thay mặt giám quốc (*), quản lý chặt chẽ toàn bộ hậu cung. Nữ chính Khương Kiều cũng không dễ dây vào, là vị nữ tướng quân đầu tiên của Đại Tề từ trước đến nay, chưa từng thất bại bao giờ.

(*) thay mặt vua trông coi việc nước khi vua vắng mặt.

Tóm lại, nghiêm túc mà nói thì nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì anh trai ruột của ta chắc chắn có thể thuận lợi lên làm hoàng đế. Mấy người họ đều không thể chê vào đâu được.

Ngụy thái hậu muốn nâng đỡ tam hoàng tử kế vị, lại bất ngờ phát hiện ra bí mật đổi con năm đó.

Thế là định lấy đứa con gái ruột là ta làm điểm đột phá, chắc chắn hạ sách sẽ là bắt ta lại để uy hiếp. Thế nên bà ta đã tìm người đẹp trai nhất ở nhà mẹ đẻ để tiến hành mỹ nam kế với ta, muốn khiến ta một lòng một dạ với hắn để dễ dàng nắm thóp.

Nhưng Ngụy thái hậu có tính thể nào cũng không ngờ được bà ta chọn lựa cẩn thận như vậy thế nào lại chọn phải một tên thiểu năng.

Ví dụ như bây giờ, sau nhiều lần thất bại, hắn lại nghĩ ra một tiết mục khác.

Hắn tìm một nữ nhân mặc đồ tang, khóc lóc vô cùng đáng thương đến bán thân chôn cha trước mặt ta.

Cùng là mặc đồ tang nhưng nói thật thì cái nhan sắc kia chẳng bằng một nửa phong thái của Đường Hạc Thanh nhà ta.

Nữ nhân này rụt rè nhìn ta một cái, trong lòng thầm mắng: "Con tiện nhân này lại còn muốn Hiến Quân ca ca của ta dỗ dành ả. Ta còn phải diễn kịch trù ẻo cha mẹ mình ở đây nữa. Rốt cuộc khi nào cuộc sống khổ cực này mới chấm dứt đây!"

Nhưng bề ngoài thì nàng ta vẫn giàn giụa nước mắt, cúi đầu khóc:

"Số của tiểu nữ khổ quá mà, còn chưa đến tuổi xuất giá mà mất mẹ, rồi lại mất cha rồi. Sau này tiểu nữ thật sự không biết phải sống thế nào đây!"

Nhan sắc của nàng ta cũng được thế nên một lúc sau đã có một đám người vây quanh trước mặt, đa số đều là những tên đàn ông háo sắc, mặc đồ tả tơi.

Nàng ta ch.ửi r.ủ.a trong lòng, ta đứng bên cạnh xem kịch cười rạng rỡ.

Một lát sau, Ngụy Hiến Quân mặc bộ đồ màu trắng, dáng vẻ quân tử đứng đắn, cưỡi ngựa từ phía bên kia đường qua đây.

Sau đó bày cái vẻ mặt không đành lòng lại gần nói với nữ nhân đó: "Cô nương, tại hạ bằng lòng cho cô chút bạc, về an táng cho cha mình đi."

Nữ nhân kia cũng diễn theo: "Đại ơn đại đức này của công tử, tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi."

Lời thoại này, có nhắm mắt lại ta cũng có thể thuộc lòng và đọc ra được.

Quả nhiên, Ngụy Hiến Quân vội vàng từ chối:

"Tại hạ thấy cô nương đáng thương chứ không hề có ý đồ gì khác, cô nương cầm bạc cẩn thận là được."

Những người có mặt ở đó đều nhao nhao khen hắn cao thượng.

Nhưng ta vẫn thấy ánh mắt hắn đang lặng lẽ tìm kiếm ta.

Còn nghe được tiếng lòng của hắn: "Thế này mà lại còn không cưa đổ được cô sao?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom