• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full PHU NHÂN TƯỚNG QUÂN BIẾT ĐỌC TÂM (1 Viewer)

  • Phần 5 Hoàn

11.

"Tống cô nương cứ ở trong nhà mình không danh không phận như vậy cũng không phải cách hay, ta đã bàn với anh cậu rồi, dự định chính thức rước cô ấy vào nhà."

Trong phòng, Trình Cẩm Ngôn ngồi trước mặt tôi.

Nghe nói thể, vẻ mặt cậu ta bỗng chốc trở nên gượng gạo.

Cậu ta cẩn thận dè dặt dò xét: "Chị dâu đồng ý chuyện này à?"

Tôi giả bộ chấp nhận số phận, than thở:

"Không đồng ý thì còn thế nào nữa, thai cũng mang rồi, dù sao cũng phải cho Tống cô nương một danh phận chứ."

Trình Cẩm Ngôn muốn nói lại thôi, đấu tranh mãi một lúc lâu sau mới mở miệng:

"Nếu... Tống cô nương không có thai thì sao?"

"Cái gì?"

Sao cậu ta biết?

Hiển nhiên Trình Cẩm Ngôn hiểu sai vẻ ngạc nhiên của tôi, vội vàng mở miệng khuyên giải:

"Chị dâu khoan tức giận đã! Thực ra lúc đầu em cũng chỉ nghi ngờ thôi, dù sao Tống cô nương cũng đã có mấy tháng rồi nhưng bụng vẫn cứ phẳng lỳ như thường, không thấy dấu hiệu ốm nghén khó chịu gì cả."

"Thế là em bèn dặn thầy thuốc nhân lúc khám bệnh cho cô ấy thì thử dò mạch xem thử, thế mà đúng là không hề có dấu hiệu mang thai."

Tôi hết hồn.

Đây chính là sự khác biệt giữa đầu óc người học võ với người học văn phải không?

Trình gia thế mà sinh ra được một người biết dùng não như thế này sao?

Có phải con đẻ không?

Trình Cẩm Ngôn nói tiếp: "Em sợ anh em mà biết chuyện này xong sẽ nổi giận với Tống cô nương. Chị dâu cũng biết đấy, Tống cô nương vốn là người khuyết tật, cuộc sống vốn đã chẳng dễ dàng gì rồi, nếu còn đuổi ra khỏi Trình phủ, vậy thì cô ấy quả thực..."

"Khoan đã." Tôi ngắt lời cậu ta, "Cô ấy bị khuyết tật chỗ nào?"

Trình Cẩm Ngôn tỏ vẻ vô cùng đương nhiên: "Thì mắt có tật đó." (Người ta liếc mắt đưa ghèn với ông đó ông nụi!!!)

Tôi: ...Xin rút lại lời khen ban nãy, thanh niên này chắc chắn là con đẻ nhà họ Trình.

"Nếu đúng như lời cậu nói, Tống cô nương giả vờ mang thai, vậy thì e là Trình gia càng không thể giữ cô ấy lại, trừ phi..."

Trừ khi có thằng đần nào đó nhảy ra thừa nhận mình thích cô ấy, để Trình phủ chứa chấp cô ấy.

Tôi nâng chén trà lên hớp một ngụm, nhờ chén trà che lấy nụ cười đê tiện của mình.

Đúng vậy, đây chính là âm mưu xấu xa mà tôi và Trình Hề Hoài bàn bạc cân nhắc suốt cả một ngày mới nghĩ ra được đấy.

Dùng tình cảnh quẫn bách của Tống Liễu để ép Trình Cẩm Ngôn nhận ra tình cảm của cậu ta với cô ấy.

"Trừ phi em dẫn cô ấy bỏ trốn!"

Khoan đã...

Há?

Trình Cẩm Ngôn tựa như đang hạ quyết tâm, kiên nghị nói:

"Em cũng có tí quan tước trong người, ra riêng cũng không có vấn đề gì. Bây giờ chuyện của anh trai với Tống cô nương đã ồn ào khắp kinh thành rồi, chỉ có để cô ấy mai danh ẩn tích thì mới có thể ngăn trở miệng lưỡi thiên hạ, cũng sẽ không phá hỏng thanh danh của Trình phủ."

Không phải thế đâu chú em, chuyện này không phức tạp tới vậy đâu...

Không ai quan tâm thanh danh của Trình phủ cả...

Mà Trình phủ còn có thanh danh sao???

Tôi vuốt mồ hôi trên trán, nói: "Cẩm Ngôn cậu đừng có kích động, nghe chị dâu nói..."

Trình Cẩm Ngôn mặt mũi nghiêm túc ngắt lời tôi:

"Chị dâu không cần khuyên giải nữa, Tống cô nương là kẻ đáng thương, em không thể làm ngơ không để ý tới, tâm ý em đã quyết, giờ em đi thu thập hành lý."

Dứt lời, cậu ta tựa như không chờ được nữa, bước ra ngoài không quay đầu lại.

Để lại ta đần mặt ra đó, cánh tay đã giơ lên nhưng chưa kịp ngăn cậu ta lại.

Mãi đến tận khi bóng người đã khuất, tôi mới hít sâu một hơi, kêu:

"Trình Hề Hoài..."

Một bóng người sau tấm bình phong bước ra.

"Ta ở đây, phu nhân."

Trình Hề Hoài khoanh tay, ung dung chậm rãi bước tới, lại vừa nhìn ra ngoài cửa với vẻ mặt tán thưởng.

"Đủ si tình, có phong thái của ta năm đó... Ối!

Hắn ấm ức quay đầu lại ôm mông nói: "Nàng sao lại đạp ta?"

Tôi âm thầm thả lỏng cổ chân loáng thoáng bị đau.

Quả mông này cũng căng ghê đấy.

Hai bên đều căng mẩy.

"Em trai chàng đang muốn ra ngoài ở riêng kìa, còn không mau đuổi theo lôi đầu nó về?"

Trình Hề Hoài tỏ vẻ không để ý lắm: "Đuổi làm gì mà đuổi, thích đi thì đi, đi rồi cũng bớt ồn ào... Ui da đừng đạp, ta đuổi theo là được chứ gì!"

[Mông bị đạp thành bên to bên nhỏ, nương tử còn yêu mình nữa không?]

"Cút nhanh lên!"

12.

Lúc tôi và Trình Hề Hoài tới chỗ của Tống Liễu thì trời đã tối.

Trình Cẩm Ngôn cắp bọc quần áo, sau khi thấy bọn tôi thì giống như đứa trẻ bị bắt quả tang làm việc sai, mặt mày luống cuống:

"Anh, chị dâu."

Dẫu là như vậy, cậu ta vẫn đẩy Tống Liễu ra sau lưng mình bảo hộ.

Trình Hề Hoài nhìn thấy toàn bộ, đang muốn mở miệng nói thật mọi chuyện: "Cẩm Ngôn, thực ra..."

Lại bị Trình Cẩm Ngôn ngắt lời:

"Anh à, thực ra Tống cô nương không hề có thai, nhưng anh đừng tức giận, em sẽ dẫn cô ấy rời đi."

"Huống hồ anh với chị dâu làm vợ chồng nhiều năm thân nhau từ thuở thiếu thời, Tống cô nương bị kẹp ở giữa cũng sẽ không hạnh phúc, so với phải làm thiếp thất, chi bằng từ đây thanh đổi danh tính làm người bình thường, tự do sung sướng."

Lời này vừa nói xong, trừ Trình Cẩm Ngôn cùi không sợ lở hiên ngang lẫm liệt ra, ba người còn lại đều tỏ vẻ chần chừ muốn nói lại thôi.

Mãi đến khi Tống Liễu đột nhiên phản ứng:

"Khoan đã, chàng muốn dẫn ta đi? Chàng thích ta?"

Trình Cẩm Ngôn đột nhiên mặt đỏ như tôm luộc:

"Ta... Ta thấy nàng đáng thương, sợ nàng chịu phạt thôi!"

y chà, mạnh miệng cũng là truyền thống tốt đẹp của nhà họ Trình.

Nhưng Tống Liễu mặc kệ, cô nàng lập tức kéo tay áo Trình Cẩm Ngôn:

"Chàng thích ta! Chàng có thích ta! Ứ ừ chàng thích ta!"

Lúc này, Trình Hề Hoài đột nhiên ho khan mấy tiếng.

Trình Cẩm Ngôn vẻ mặt lập tức sốt sắng hẳn lên.

Trình Hề Hoài nhìn về phía Tống Liễu, định giao lưu bằng mắt.

[Cô không nói thật với nó à?]

Tống Liễu đứng sau lưng Trình Cẩm Ngôn, cũng nháy mắt.

[Anh không nói thật với cô ấy à?]

"Được rồi." Tôi đành phải đứng ra, "Thực ra anh cậu và Tống cô nương không có quan hệ gì cả, chỉ thuê cô ấy đến diễn một vở kịch mà thôi, đương nhiên cũng không có chuyện mang thai gì cả."

Trình Cẩm Ngôn sững sờ: "Tại sao phải diễn kịch? Có mưu đồ gì?"

Tôi đưa mắt nhìn sang Trình Hề Hoài, tựa như ném quả bóng sang cho hắn.

Phải ha, có mưu đồ gì vậy?

Có bản lĩnh thì thừa nhận trước mặt em trai anh, anh ngây thơ đến độ muốn dùng phương thức chọc ghen này để kiểm tra xem vợ mình có yêu mình không.

Cuối cùng vẫn là tôi đứng ra điều đình:

"Anh cậu bình thường vẫn hay làm mấy chuyện mất não này mà, cậu cũng biết chứ có phải không đâu."

Nghe vậy, Trình Cẩm Ngôn lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ, thế là không còn nghi ngờ gì nữa.

Ấn tượng của hai anh em nhà các người trong lòng nhau đến cùng là như nào vậy?

Nhìn hai người trẻ tuổi cầm tay biểu lộ tình ý, Trình Hề Hoài ghé sát bên tai tôi hỏi:

"Làm sao nàng phát hiện ra Cẩm Ngôn có ý với Tống cô nương?"

Tôi khoanh tay đắc ý.

"Nó ấy hả? Lúc trước mười ngày nửa tháng không thấy được cái bóng lưng, thế mà Tống cô nương vừa vào phủ một cái, ngày nào nó cũng tới thỉnh an ta, ngày nào cũng ngồi đồng trong phòng ta, tưởng ta ngốc đấy hả?"

Hồi đó cũng không phải chỉ có một người mắt có tật.

Tôi càng nghĩ càng đắc ý, nghiêng người dựa vào cây cột bên cạnh.

Nhưng mà quên mất mình đang đứng giữa cầu vào đình, làm gì có cây cột nào.

Tõm một tiếng.

"Phu nhân!"

"Chị dâu!"

"Trình phu nhân... À không, chị dâu!"

13.

Lần này rơi xuống nước không nghiêm trọng như lần trước.

Chỉ là bị cảm lạnh, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.

Thầy thuốc đi rồi, Trình Hề Hoài sáp đến:

"Phu nhân, thân thể vẫn ổn chứ?"

Tôi nhìn hắn sửng sốt vài giây, lúc này mới nhận ra là bên tai rất yên tĩnh.

"Không nghe thấy nữa rồi."

Trình Hề Hoài vội vàng lao tới ôm mặt tôi.

"Rơi xuống nước mà cũng bị điếc được à?"

"Đồ ngu, đồ đần, đồ ngớ ngẩn, ta mắng vậy nàng có nghe được không?"

Tôi ngẩng đầu hung dữ lườm hắn một cái.

Là tôi không nghe được tiếng lòng nữa!

Trình Hề Hoài thấy vẻ mặt của tôi, thở phào nhẹ nhõm:

"Còn may không bị lãng tai, nếu không sau này làm sao còn nghe được ta nói yêu nàng chứ."

Mặt tôi nóng lên.

"Cũng đủ rồi đấy."

"Hai người có phiền không hả?"

Trình Cẩm Ngôn và Tống Liễu ở bên mở miệng gần như cùng lúc.

"Trình Hề Hoài như cười như không, nói: "Thân phận của em dâu vẫn chưa giải quyết hả?"

"Quấy rầy rồi! Anh chị tiếp tục đi, bọn em lui xuống trước nhé!"

Rầm một tiếng đóng cửa lại lủi mất.

Hai người chạy trốn còn nhanh hơn chó dí.

Đúng là một cặp trời sinh.

...

Mấy ngày sau, tôi vừa khỏi bệnh, đi dạo trên phố.

Tình cờ nghe thấy các phu nhân ngồi tám bên đường:

"Biết tin gì chưa, cô gái mà Trình tiểu tướng quân dẫn về mấy ngày trước là em họ xa của ngài ấy, nhất kiến chung tình với nhị công tử Trình gia, nghe nói sắp ăn hỏi rồi."

"Thật không? Lúc trước không phải nói cô gái kia mang thai à?"

"Ấy chà, tôi nghe nói, tại ăn nhiều quá nên bụng hơi nhiều mỡ thôi."

"Hóa ra là vậy, lúc trước ai đồn Trình tiểu tướng quân muốn cưới tiểu thiếp vậy, cũng ác quá đi."

Mấy vị phu nhân tám chuyện dây cà ra dây muống, chỉ có tôi ngây ngốc tại chỗ như bị sét đánh.

Em họ xa... Ăn quá nhiều... Bụng mỡ...

Rốt cục là tên nào nghĩ ra kiểu cải chính tin đồn ác vậy!

14.

Trình phủ có đám cưới to, đèn treo hoa kết.

Lão phu nhân ngồi ở trước phòng khách, mỉm cười thở dài.

Lúc trước tôi còn đang suy nghĩ, nên nói thẳng với mẹ chồng thế nào, ai dè Trình Hề Hoài vỗ vai tôi:

"Nói thẳng là được, mẹ ta nội tâm rất mạnh mẽ."

Nghĩ tới mức độ thiểu năng trí tuệ của hai anh em nhà này, đột nhiên câu nói này trở nên rất có sức thuyết phục.

Nội tâm mà không mạnh mẽ chắc đã bị tức chết lâu rồi nhỉ?

Cho nên khi Trình Hề Hoài nhắc tới Tống cô nương trước mặt bà ấy.

Lão phu nhân chỉ thoáng mỉm cười nói: "Sao hả, con muốn cưới tiểu thiếp?"

Sau đó, ánh mắt bà ấy rơi vào trên người tôi:

"Miên Nhi à, con định khi nào bỏ nó? Con thấy thằng con thứ của ta thế nào?"

Trình Hề Hoài hoàn toàn biến sắc, vội vàng nói: "Là Cẩm Ngôn muốn cưới Tống cô nương mẹ ơi!"

Lão phu nhân cũng chuyển tròng mắt nhìn lại, chậm rãi nói: "Vì sao, đứa bé trong bụng nó không phải của con sao?"

Trình Hề Hoài: ...

Tôi: Đúng là rất mạnh mẽ.

Có hai thằng con có hiếu cỡ này, không mạnh mẽ cũng hơi phí.

Giải thích một phen, cuối cùng cũng thuyết phục được lão phu nhân.

Bà ấy nắm tay tôi, vẫn giữ nụ cười híp mắt kia.

"Con xem, mẹ đã nói Hề Hoài vẫn là đứa chung thủy mà."

...Mẹ nói gì cũng đúng.

Ngày cưới, cha tôi cũng tới.

Vẻ mặt ông có hơi khó chịu:

"Còn tưởng lần này con có thể bỏ nó, sao lại thành ra em trai nó cưới vợ thế?"

Tôi giả bộ bất đắc dĩ nói: "Cha, cha còn nhớ đống sách cha viết cho con không?"

Cha tôi gật đầu, hiên ngang lẫm liệt.

"Đống sách kia bị Trình Hề Hoài phát hiện, chàng nói cha xúi con bỏ chồng, thế là gửi hết cho mẹ con rồi."

Đột nhiên cha tôi biến sắc.

Ông ấy căng thẳng đến mức như thế muốn từ mặt tôi tại chỗ luôn.

"Khương Miên, cha phải nói với con cái này, Hề Hoài là đứa trẻ ngoan, con với nó phải sống cho tốt, đừng nhớ cha quá đấy, nghe không?"

Tôi lườm ông một cái, cảm thấy khô héo lời với tốc độ trở mặt của ông.

Thế là xoay người bỏ đi, không thèm nghe ông nói bậy nữa.

Còn chưa đi được mấy bước đã va phải một người.

Ngẩng đầu, là Trình Hề Hoài.

Hắn thuận tay ôm tôi vào lòng.

"Phu nhân, thế này thật là tốt."

Tôi ở trong lòng hắn lặng lẽ cười, hói: "Tốt thế nào?"

"Chúng ta cứ thẳng thắn đối đãi với nhau thế này, thật là tốt. Ta xin thề, từ nay về sau, ta nhất định không dối gạt nàng bất cứ chuyện gì, có tâm sự gì ta đều sẽ nói ra hết."

Tôi trầm mặc một lúc, sau đó nở nụ cười.

Trình Hề Hoài còn tưởng tôi không tin hắn, cuống cuồng lo lắng.

"Nàng không tin à?"

Tôi đáp: "Ta tin chàng, cho nên chàng có thể kể ta nghe xem, lúc trước chàng mặt dày mày dạn sống chết xin thánh thượng ban hôn đúng không?"

Trình Hề Hoài lập tức giật nảy mình, mặt mũi đỏ bừng.

Tôi giống như công tử xấu xa đùa bỡn con gái nhà lành, vẻ mặt xấu xa áp sát:

"Không phải chàng nói không dối gạt ta bất cứ chuyện gì sao? Nói ta nghe đi chứ!"

"Chuyện này không được, nàng hỏi chuyện khác đi!"

"Được, vậy áo quần trong tủ của ta không hiểu sao thiếu mất mấy món, có phải chàng lấy trộm không?"

"Ôi ôi nàng đừng hỏi mà!"

"Thấy thơm? Để ôm ngủ?"

"Làm... làm sao nàng biết... Không phải, nàng đừng hỏi!"

Trình Hề Hoài thấy tình hình không ổn, nhanh chân bỏ chạy trối chết.

Ta đương nhiên không thể buông tha cho hắn rồi, đuổi theo sau lưng hắn không bỏ.

Khách khứa cười nói, hoàng hôn vừa buông.

Kiếp này bình an.

(Hết)
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom