• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full PHU NHÂN TƯỚNG QUÂN BIẾT ĐỌC TÂM (2 Viewers)

  • Phần 4

8.

Không có gì bất ngờ, năm nay lại là Trình Hề Hoài khuân nghìn lượng vàng về phủ.

Trong buồng xe, tôi lấy tay chống cằm nói:

"Lại nói, chàng đã thắng ba năm, các tướng lĩnh khác sẽ không ngứa mắt hợp sức đánh chàng một trận tới bời hoa lá đấy chứ?"

Trình Hề Hoài khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói:

"Có ngon thì nhào vô mà đánh cho thắng."

Tôi: ...

Một ngày không làm màu thì hộc máo mà chớt được đấy hả?

Trình Hề Hoài quay đầu lại nói: "Rương vàng kia, nàng lấy đi."

Vẻ mặt hắn đột nhiên hơi mất tự nhiên, lắp ba lắp bắp:

"Trời cũng lạnh dần, mua thêm ít quần áo trang sức cho mình vào."

Ôi trời ơi ôi trời ơi ôi trời ơi ôi trời ơi ôi trời ơi ôi trời ơi.

Cuối cùng miệng ch.ó cũng mọc được ngà voi rồi hả?

Đây vẫn là Trình Hề Hoài gây lộn với tôi mỗi ngày ấy hả?

Tôi mang ý đồ trêu hắn, bèn hỏi: "Vậy Tống cô nương thì sao? Lỡ cô ấy ghen thì phải làm sao bây giờ?"

Trình Hề Hoài sững sờ, dường như giờ mới nhớ là có tồn tại nhân vật này.

Hắn do dự một lúc, sau đó nhíu mày nói: "A Khương, thực ra ta..."

Tôi nghe được tiếng lòng của hắn, biết ngay là hắn định khai thật với tôi.

Bỗng nhiên, tôi rất muốn trêu hắn cho bõ ghét.

Thế là tôi bèn ngắt lời hắn: "Thực ra ấy à, nếu chàng thật sự thích Tống cô nương, thì chớ phụ lòng cô ấy, đợi cô ấy sinh con xong, nếu chàng muốn cùng ta chia đôi ngả, cũng không phải không được..."

Lời còn chưa nói hết, Trình Hề Hoài đã áp sát nắm lấy cổ tay tôi, sa sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Chia đôi ngả? Nàng muốn cùng ngả với ai hả? Với Nghiêm phó tướng sao?"

Mắc mớ gì lôi cậu ta vào chứ?

Tôi giả bộ bị đau, nhíu mày:

"Bỏ ra, đau!"

Trình Hề Hoài ngừng lại, sau đó buông tay tôi ra.

Sau đó tha thiết nhìn tôi.

[Ta không cố ý mà hu hu hu hu, để ta thổi cho phu nhân bớt đau, tại vì ta giận quá mà, ta không muốn chia đôi ngả, phu nhân đừng chê ta mà...]

Cuối cùng tôi không nhịn được, lườm Trình Hề Hoài một cái.

Có miệng sao không nói thẳng ra?

Thổ lộ đáy lòng với tôi khó đến vậy sao?

Làm nũng với tôi một cái thì có làm sao!

Giả bộ làm công tử ngang ngược làm qué gì cho khổ cái thân ra!

Vừa khéo lúc này xe ngựa dừng lại trước cửa Trình phủ.

Tôi kéo rèm lên xuống xe không thèm quay đầu lại.

9.

Tôi nổi giận đùng đùng đi về phòng, đóng sầm cửa lại.

Chờ mãi không nghe thấy tiếng cửa đóng sập.

Quay đầu nhìn lại, hóa ra bị Trình Hề Hoài chặn cửa.

"Chàng tới đây làm gì?"

Cuối cùng Trình Hề Hoài không trưng bộ mặt khó ngửi kia nữa.

Vẻ mặt hắn thoáng dịu lại, nói: "Phu nhân, tay nàng còn đau không? Ta tới xin lỗi nàng."

Thực ra cũng chẳng đau đớn gì.

Nhưng tôi vẫn giả bộ tức giận, nói: "Chàng đừng có qua đây, bây giờ ta không muốn nói chuyện với chàng."

Trình Hề Hoài mang ánh mắt cầu xin tha thứ tiến lại gần, tôi quay mặt đi lùi dần về phía sau.

Ngay thời khắc lưng tôi chạm vào ngăn tủ, tôi đoán rằng thời cơ đã đến, có lẽ không cần diễn tiếp nữa.

Tôi muốn hung hăng ngang ngược nói với Trình Hề Hoài rằng, ha ha, thực ra bà đây đã sớm biết Tống Liễu là hàng giả rồi, bị bà đây lừa rồi nhé!

Thế nhưng ánh mắt Trình Hề Hoài lại đột nhiên hướng xuống, vẻ mặt trở nên rất không đúng.

Khiến tôi theo bản năng không mở miệng.

Tôi thuận theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, chỉ thấy một quyển tập từ trong ngăn kéo rớt ra...

"Danh sách trai bao lầu Vạn Hoa"

Một khắc đó, trong đầu tôi chỉ có mấy chữ:

Xong cmn đời rồi.

Trình Hề Hoài giận quá hóa cười, thu lại vẻ mặt ấm ức vô tội vừa nãy, khóe miệng cong lên một góc đầy nguy hiểm:

"Tại sao lại muốn đi tìm trai bao, ta làm phu nhân không vừa ý hả?"

"Không phải, chàng nghe ta nói... Ôi!"

Trình Hề Hoài vươn tay ôm ngang người tôi.

Bất chấp tiếng hô kinh ngạc của tôi, hắn buông lời không rõ ý tứ:

"Phu nhân yên tâm, hôm nay vi phu nhất định làm nàng thỏa mãn."

Không phải lúc trước trốn chui trốn lủi, sao đột nhiên tự tin thế này.

Tôi chột dạ, đầu óc mất đi năng lực suy nghĩ, nhớ ra cái gì nói cái nấy:

"Chàng so với Nghiêm phó tướng rồi à?"

Trình Hề Hoài quay đầu, rốt cục không giữ bình tĩnh được nữa.

Hắn nghiến răng nói: "Nàng còn biết Phó tướng có khỏe hay không nữa cơ à?"

Thôi xong, lỡ mồm.

Hắn còn chưa biết tôi có thể nghe được tiếng lòng của hắn.

Tôi lúng túng cười:

"Ha ha, hôm qua có liếc mắt nhìn qua một cái."

Trời đất quay cuồng một phát, lưng tôi chạm phải chăn đệm mềm mại.

Trình Hề Hoài nghiêng người nhào tới, khuôn mặt đẹp trai nháy mắt phóng to, lại phóng to lên.

Hắn rít qua kẽ răng: "Không được nhìn cậu ta."

Tôi bị ép đến mức không nói nên lời.

Giơ chân đạp hắn một phát, lúc này Trình Hề Hoài mới miễn cưỡng dừng lại.

Hai tay chống ở bên người tôi, từ trên cao nhìn xuống.

Ăn thuốc súng hay sao mà hôm nay nóng tính thế cơ chứ.

Tôi tức tối lau miệng, giận quá mất khôn lỡ mồm:

"Mắc mớ gì mà không được nhìn, ta nhìn ai là quyền tự do của ta! Không nhìn cậu ta chẳng lẽ nhìn chàng!"

"Được!"

Một chữ ngắn gọn, khiến tôi cũng phải sửng sốt.

"Nhìn ta đi, ta cho nàng nhìn."

Gì... gì cơ?

Một giây sau...

"Ôi trời ơi đồ biến thái, không được cởi! Mặc vào! Ta không muốn nhìn a a a a a!"

10.

Hôm sau, mặt trời lên cao.

Tôi vật lộn ba lần mới bò dậy khỏi giường được.

Chắc do động tác hơi mạnh, nên người bên cạnh cũng mở cặp mắt nhập nhèm ra.

Hắn nghiêng người chống tay lên đầu, cười nói: "Sớm thế đã dậy rồi, vẫn còn sức hả?"

Mặt tôi nóng ran lên, thẹn quá hóa giận nói: "Chàng cút ra ngoài!"

Trình Hề Hoài vén chăn lên nhìn vào trong một cái, lười biếng nói: "Vậy ta đi ra nhé!"

Cút ngay!

Trình Hề Hoài thấy tôi xấu hổ đến mức hận không thể đào cái hố chui xuống ngay tại chỗ, thế là nghiêm mặt nói:

"A Khương, ta muốn xin lỗi nàng, thực ra Tống Liễu không hề mang thai, không dính dáng gì tới ta cả, ta chỉ thuê cô ấy tới chọc tức nàng thôi."

Tôi còn đang chìm đắm trong thế giới của mình, lên tiếng phụ họa: "Ồ."

Trình Hề Hoài nhíu mày: "Nàng không giận sao?"

Không đúng! Tôi không nên bình tĩnh như vậy!

Tôi trợn mắt, chống nạnh quát: "Ha! Chàng lại lừa ta."

Trình Hề Hoài cuống lên, hắn đưa tay ôm lấy tôi.

"Ta sai rồi, vì ta không xác định được địa vị của mình trong lòng nàng, nên mới tìm cách chọc nàng ghen. Cuối cùng ta cũng bị quả táo, những tháng ngày không có nàng cùng ta gây gổ, thực sự là ta sống không nổi một ngày."

Tôi bị đoạn tâm sự từ đáy lòng đầy trần trụi này của hắn làm cho choáng váng.

Có chuyện gì thế này?

Sao đột nhiên thông minh bất thình lình vậy nè?

Chẳng lẽ là bị Nghiêm Sam kích thích?

Trong lòng tôi đột nhiên thấy hơi mắc cười.

Còn muốn chọc tôi ghen cơ đấy, bây giờ chính hắn lại ghen lên ghen xuống.

Thấy tôi không nói gì, Trình Hề Hoài càng sốt ruột:

"Hôm nay ta sẽ bảo Tống cô nương đi luôn, về phía mẫu thân, ta sẽ tự đi giải thích."

Tôi thấy hơi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn.

"Chàng không phát hiện em trai chàng và Tống Liễu có gì không đúng à?"

Trình Hề Hoài mặt dại ra.

"Hả?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom