• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Phu Nhân, Ông Chủ Muốn Tái Hôn (1 Viewer)

  • Chương 23-24


Cú đấm này tôi thay Dương Bảo dạy dỗ cậu
Cú đấm này tôi thay Dương Bảo dạy dỗ cậu
"Ha, nhưng em trai tôi không làm sai chuyện gì hết" Quan điểm của Á Hoan rất rõ ràng:"Cậu dựa vào đâu muốn em trai tôi xin lỗi cậu?"
"Dựa vào đâu? Dựa vào cậu ta làm tôi thấy chướng mắt! Thế giới này vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé. Hiện tại cô đã mất chỗ dựa là Âu Địch, trở thành miếng mồi béo bở trong mắt mọi người, bất kì ai gặp cũng sẽ xông vào cắt nuốt các người mà thôi." Dương Quân rất đắc ý. Gia thế nhà Dương gia ở đây chỉ thấp hơn nhà Âu gia. Cậu ta không dám động đến Á Trạch là vì sợ Âu Địch, nhưng bây giờ thì sao chứ?.
"Hơn nưa bây giờ các người bị người khác lao vào cắn xé, thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, còn có thể làm gì khác sao? Suy cho cùng, càng phản kháng càng khiến người khác bắt nạt càng thê thảm." Cậu ta tiếp tục bổ sung.
"Vậy nếu hôm nay tôi đảm bảo cho em trai tôi thì sao?" Á Hoan hỏi ngược lại, cởi chiếc túi trên vai xuống đưa cho Á Trạch.
Dương Quân thấy dáng vẻ của cô giống như muốn dùng bạo lực để giải quyết thì khoang tay trước ngực. Cậu ta không đánh nhau với phụ nữ chân yếu tay mềm:"Vậy thì tôi sẽ khiến cho em trai cô phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt một thời gian lúc cô không có ở đây"
Nghe đến đây thì cô có hơi sửng sốt, nhưng vẫn đi sang đấm cho Dương Quân một cái thật mạnh khiến cậu ta lật mặt sang một bên.

Cú đấm này tôi thay Dương Bảo dạy dỗ cậu
Nghe đến đây thì cô có hơi sửng sốt, nhưng vẫn đi sang đấm cho Dương Quân một cái thật mạnh khiến cậu ta lật mặt sang một bên.
Cả Á Trạch và cô chủ nhiệm đều trợn mắt há mồm. Trước đây họ chưa từng thấy cô đánh người như vậy. Chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn dịu dàng luôn nhẫn nhịn mà không nhiều lời. Thật mở mang tầm mắt.
"Cú đấm này tôi thay mặt Dương Bảo dạy dỗ lại cậu. Một thằng oắt con miệng còn hôi sữa, dám cậy gia thế ở đây làm loạn om sòm?"Cô thu tay lại, thổi thổi. Da mặt thằng nhóc này cũng dày quá.
"Cô...Cô dám đánh tôi?" Dương Quân khiếp sợ trừng mắt nhìn cô, tay ôm lấy má đỏ tấy lên, không tin vào mắt mình.
"Tôi đánh đấy! Dám gọi bố cậu hay là anh trai của cậu đến đây thì cứ việc. Tôi nghĩ người họ bênh vực sẽ không phải là cậu đâu, thằng nhóc!" Cô hôm nay có nhiều áp lực, cộng thêm lần đầu thấy thằng nhóc hỗn hào như vậy thì cũng muốn dạy dỗ lại một phen.
"Cô có tin tôi liền đánh cô vào phòng chăm sóc đặc biệt cùng với thằng em trai này của cô không hả?" Dương Quân gào lên.

Cú đấm này tôi thay Dương Bảo dạy dỗ cậu
"Thằng kia, mày muốn đánh ai vào phòng chăm sóc đặc biệt thế hả?" Giọng của Dương Bảo từ xa vang lên. Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng, là Dương Bảo và Âu Địch.
Á Trạch từ trước đến nay vẫn luôn rất ngưỡng mộ sùng bái Âu Địch, vừa thấy anh đã chạy vội đến:"Anh rể!" "Ừ"
Âu Địch luôn tỏ ra lạnh lùng trước mặt người khác.
"Á Trạch! Không được phép gọi lung tung!" Á Hoan nhắc nhở đứa em trai của mình.
Âu Địch nghe cô nói thế thì rất khó chịu:"Bộ thằng bé gọi sai à?" "Không sai, nhưng tôi muốn thằng bé làm quen với việc không có anh rể thôi"-Á Hoan ung dung.
Sắc mặt Âu Địch càng khó coi
Á Trạch thấy hai người nói chuyện với nhau như vậy thì đoán chắc được tám mươi chín mươi phần trăm là không níu lại được, bả vai buông lỏng xuống, lững thững đứng ra sau lưng Á Hoan.
Á Hoan nhìn Dương Bảo, rồi nhìn sang Dương Quân:"Đấy, anh trai cậu đến rồi kìa"

Cú đấm này tôi thay Dương Bảo dạy dỗ cậu
"Họ đến thì đã sao chứ?" Dương Quân ôm má, hừ hừ vài tiếng. Một người là anh trai cậu ta, một người là bạn của anh trai cậu ta, hơn nữa không bao lâu nữa Á Hoan liền trở thành vợ cũ của Âu Địch, như vậy họ sẽ giúp ai chứ? "Cuối cùng thì bọn họ cũng sẽ bảo vệ tôi"
"Cậu chắc không?" Á Hoan nhìn sang phía hai người đàn ông, khẽ nhếch môi.
"Tôi sẽ cho em trai cô cơ hội mở miệng" Dương Quân cười khẩy. Chắc chắn hai người kia sẽ đứng về phía cậu ta, sợ gì chứ?
Á Hoan kéo môi đang nhếch lên của mình xuống, quay sang Á Trạch:"Nói đi"
"Hôm nay lúc tan học, có một bạn nữ tỏ tình với em, nói thích em, hi vọng có thể làm bạn gái em" Á Trạch bắt đầu thuật lại:"Nhưng mà em không muốn yêu đương, nên đã từ chối bạn ấy" Nhắc đến đây Á Trạch lửa giận phừng phừng, chỉ tay vào mặt Dương Quân:"Sau đó thằng chó này đột nhiên lao đến muốn đánh em, em không phục nên đánh nó"
Sau khi đánh xong, điều Á Trạch không ngờ là Dương Quân lại đi mách chủ nhiệm lớp, làm ầm lên như cậu ta vô tội, khiến cho Á Trạch tức muốn điên người.
"Mày còn không biết xấu hổ sao? Cậu ấy là người tao thích, mà mày lại dám từ chối cậu ấy?" Dương Quân cũng chẳng vừa, chỉ vào mặt Á Trạch.

Cú đấm này tôi thay Dương Bảo dạy dỗ cậu
"Hôm nay lúc tan học, có một bạn nữ tỏ tình với em, nói thích em, hi vọng có thể làm bạn gái em" Á Trạch bắt đầu thuật lại:"Nhưng mà em không muốn yêu đương, nên đã từ chối bạn ấy" Nhắc đến đây Á Trạch lửa giận phừng phừng, chỉ tay vào mặt Dương Quân:"Sau đó thằng chó này đột nhiên lao đến muốn đánh em, em không phục nên đánh nó"
Sau khi đánh xong, điều Á Trạch không ngờ là Dương Quân lại đi mách chủ nhiệm lớp, làm ầm lên như cậu ta vô tội, khiến cho Á Trạch tức muốn điên người.
"Mày còn không biết xấu hổ sao? Cậu ấy là người tao thích, mà mày lại dám từ chối cậu ấy?" Dương Quân cũng chẳng vừa, chỉ vào mặt Á Trạch.
Đây là tình tay ba thanh xuân vườn trường, tôi thích cậu mà cậu lại đi thích thằng khác đấy à?
Á Hoan liếc nhìn Á Trạch một cái, rồi lại nhìn Dương Quân một cái. Bỗng cảm thấy mấy đứa học sinh thời nay quá rảnh rỗi rồi đi? Bài tập quá ít nên làm xong sớm, muốn tìm chuyện đốt thời gian đấy à? Lại còn có thời gian để yêu đương?
Cô liếc mắt sang nhìn Dương Bảo.
Dương Bảo khẽ gãi mũi, cúi đầu xuống. Đã khá lâu không quan tâm đến thằng em đần độn này, thế mà đã lún sâu thế này cơ à? Không có tí quyến rũ nào thì đã thôi, đằng này còn thích thầm bạn nữ, mà bạn nữ này lại không thích nó. Sau đó, nó lại đi đánh em trai Á Hoan vì thằng nhóc kia được bạn gái nó thích tỏ tình? Xem ra vẫn nên dành cho thằng em này một vài khoá huấn luyện tán gái1

Tưởng thế là xong sao?
Tưởng thế là xong sao?
"Cậu ấy thích mày là vinh hạnh của mày, mà mày lại dám từ chối" Dương Quân rất tức giận:"Đã vậy mày lại còn từ chối khoa trương như thế"
"Lí do em từ chối là gì?" Á Hoan không thèm để ý đến Dương Quân, quay sang hỏi Á Trạch.
"Sắp đến cao khảo rồi, em phải tập trung học hành" Á Trạch cúi đầu.
"Ai mà không biết mày học dốt, lên lớp lơ đễnh không nghe giảng? Lại còn nói dối trắng trợn là tập trung học hành?" Dương Quân ghét bỏ bày tỏ giọng điệu khinh thường.
"Thế tao không lấy lí do đấy thì tao lấy lí do gì để từ chối?" Á Trạch cực kì cay cú. Người khác tỏ tình thì đã sao chứ? Không thích thì từ chối, thì đã làm sao?
"Mày phải đồng ý!" "Tao không thích cậu ấy, không phải gu của tao!" Á Trạch ghét bỏ.
"Mày không thích cậu ấy? Vậy mày thích như thế nào?" Dương Quân rất hứng thú với mấy chuyện này.
"Hừ, ít ra cũng phải tài sắc vẹn toàn như chị của tao!"
Á Hoan nhìn Á Trạch, cảm thấy không biết bản thân có nên chỉnh đốn mắt thẩm mĩ của cậu nhóc hay không.

Tưởng thế là xong sao?
Á Hoan nhìn Á Trạch, cảm thấy không biết bản thân có nên chỉnh đốn mắt thẩm mĩ của cậu nhóc hay không.
"Người như em không xứng với kiểu người như chị gái em" Âu Địch phản bác.
"Giờ là lúc để nói mấy cái này à?" Á Hoan cạn lời
"Hứ, em biết lí do tại sao chị gái em lại muốn ly hôn với anh rồi" Á Trạch nhìn Âu Địch. Câu nói này giống như muốn chọc tức anh.
"Mày đừng có mà chuyển đề tài!" Dương Quân thấy lệch đề tài, lập tức kéo lại:"Chị mày thì có gì mà hay ho chứ?" "Chị tao tốt tính!"
Từ nhỏ đến lớn gần như Á Hoan là người chăm sóc Á Trạch nhiều nhất. Bởi vì bố mẹ thường xuyên đi làm xa kiếm tiền nuôi gia đình, vì thế để cậu ở nhà cho Á Hoan chăm sóc. Cũng nhờ đó mà quan hệ của hai người rất tốt. Cho dù cậu rất ngưỡng mộ Âu Địch, nhưng cậu vẫn sẽ đứng về phía của Á Hoan, bất kể là ai đúng ai sai.
Đương nhiên, vì sống cùng người chị đa tài như thế, cho nên trong đầu Á Trạch luôn nghĩ sau này phải tìm bạn gái như chị của mình, dù thế nào thì cũng phải tốt tính.

Tưởng thế là xong sao?
Đương nhiên, vì sống cùng người chị đa tài như thế, cho nên trong đầu Á Trạch luôn nghĩ sau này phải tìm bạn gái như chị của mình, dù thế nào thì cũng phải tốt tính.
"Tốt tính có ăn được không?" Dương Quân khinh khỉnh
"Vẫn tốt hơn là ngày nào cũng bị dạy dỗ" Á Trạch khắc khẩu với Dương Quân.
Á Hoan cảm thấy phiền phức, hét lên kêu bọn họ ngậm miệng lại. Lúc này nhìn sang phía Dương Bảo:"Biết đầu đuôi thế nào rồi thì cũng nên giải quyết đi"
"Không phải tôi đã nói cách giải quyết với cô rồi à?" Dương Quân dựa lưng vào tường:"Tôi muốn em trai cô xin lỗi tôi trước mặt toàn trường"
Chưa dứt câu thì Dương Quân đã bị Dương Bảo đấm cho một cái vào đầu:"Mày sai mà mày còn mặt dày đòi người ta xin lỗi mày à?"
"Không được sao?" Dương Quân không biết mình sắp gặp rắc rối lớn, vẫn rất tự tin:"Dù sao chị ta sắp ly hôn với anh Âu Địch rồi, sau này làm gì có ai bảo vệ chị ta? Em bắt nạt chị ta và em trai chị ta thì có gì mà không được?"
Cảm nhận được cơn giận dữ càng ngày càng khủng bố của Âu Địch, Dương Bảo vội vã ngăn thằng ngu này lại, nếu không sẽ bị Âu Địch hành hạ cho đến chết mất

Tưởng thế là xong sao?
"Mày còn nói nhảm nữa, tao liền cho mày một trận. Nhanh xin lỗi!"
"Anh!" "Anh cái gì mà anh?"
Dương Quân không tin được là anh mình lại không đứng về phía mình. Rõ ràng trước đây dù thế nào cũng sẽ bênh cậu ta, vậy mà...
"Mày còn không nhanh xin lỗi, từ sau tao không có đứa em nào như mày!"
"Thật ra không xin lỗi cũng được" Âm thanh lạnh lùng của Âu Địch phát ra khiến Dương Quân để mắt sang.
Á Hoan nghe câu này thì trong lòng vô cùng bất mãn. Đến Dương Bảo còn nói phải xin lỗi, vậy mà Âu Địch lại nói không cần?
"Em trai cậu bắt nạt em tôi thế nào, thì bây giờ để em trai cô ấy đánh lại là được"
Dương Quân nghe lời này của Âu Địch thì sợ xanh mặt. Cả hai người này đều không ai đứng về phía cậu ta, nếu còn không xin lỗi thì hôm nay nhất định dính một trận đòn roi khó lết khỏi giường.

Tưởng thế là xong sao?
Dương Quân không phục nhưng vẫn phải khom lưng xin lỗi:"Xin lỗi" "Không có gì"
Á Trạch không muốn làm lớn chuyện, nên nhanh chóng nhận lời xin lỗi của cậu ta.
Chủ nhiệm thấy đã giải quyết thì nhanh chóng kết thúc rồi vội vàng đi trước. Dương Bảo kéo tai Dương Quân đi về, chuẩn bị cho nó một trận nên thân. Trước khi đi còn liếc mắt đến hai người. Đã che chở cho Á Hoan như thế mà còn chối, thật lạ lùng
Dương Quân bị kéo tai đi qua chỗ Á Hoan, thì dùng khẩu hình miệng nói với cô:"Cô tưởng tôi xin lỗi rồi là xong sao? Chờ cô ly hôn với Âu Địch rồi, tôi sẽ hành hạ chết em trai cô!"
Chỉ có cô nhìn thấy, cô nhếch khoé môi lên, túm lấy đầu cậu ta, giật mạnh quay lại khiến tay của Dương Bảo tuột ra khỏi người Dương Quân:"Mày quay lại đây tao bảo"
Âu Địch, Dương Bảo lẫn Á Trạch đều há hốc mồm, kinh ngạc không hiểu sao cô lại làm như vậy.
"Mày tưởng mày dùng khẩu hình miệng nói chuyện doạ nạt, thì chị đây sợ mày sao?" Cô trừng mắt liếc qua, sau đó trừng sang phía Dương Bảo.
"Cô...cô dám?" Dương Quân không tin vào mắt mình.
"Chị đây nói cho mày biết. Cho dù bố mẹ của mày đến đây, thì chị đây cũng sẽ dạy dỗ lại mày. Mày nói xem, anh mày đang đứng ở đây còn dám, thì mày nghĩ có gì không dám?" Á Hoan thật sự rất tức giận. Động đến cô thì cô có thể nhịn, nhưng dám động đến Á Trạch thì không thể tha thứ.
"Á Hoan, cô...nó lại vừa nói gì vậy?" Dương Bảo nhìn bộ mặt đầy phẫn nộ của Á Hoan thì biết nếu còn không mang thằng này đi thì cả cậu ta cũng không thoát được.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom