• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full PHU NHÂN TƯỚNG QUÂN BIẾT ĐỌC TÂM (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phiên Ngoại Kết

"Anh bỏ ra!"

"Em ngon thì bỏ ra trước đi!"

Trên thảm cỏ, tôi và Trình Hề Hoài túm tóc nhau, ai cũng không chịu thua.

Tôi trừng mắt nhìn hắn: "Đàn ông đàn ang sức dài vai rộng, anh bắt nạt đàn bà con gái thế này, mai mốt lớn không lấy được vợ đâu!"

"Em!"

"Anh!"

Hai người lại ra sức vật lộn, mãi đến khi cùng té lăn chiêng, ngã chỏng vó lên trời nằm dưới đất thở phì phò.

Lúc này, một thằng nhóc chưa dứt sữa đi tới.

Áo quần nó rất sạch sẽ, tạo thành hình ảnh tương phản mãnh liệt với tôi và Trình Hề Hoài.

Thằng nhóc đưa tay ra: "Anh, đứng lên."

Tôi từng người bên cạnh một cái.

"Thấy chưa, em của anh còn hiểu chuyện hơn anh."

Trình Hề Hoài hừ lạnh một tiếng, không thèm phản ứng lại.

Hắn thuận tay Trình Cẩm Ngôn bò lên.

Trình Cẩm Ngôn kéo anh nó đứng lên xong, lại đưa tay cho tôi.

"Chị dâu, đứng lên."

Tôi vừa định vươn tay ra lập tức rụt lại, giãy nãy như đỉa phải vôi.

"Ai là chị dâu của cậu, đừng gọi bừa!"

Trình Hề Hoài cũng căng thẳng: "Ai thích được con nhỏ này chứ! Không được gọi thế!"

Tôi tự bò dậy, mặt còn nóng ran.

"Không thèm chơi với hai người nữa! Tôi về đây!"

Trình Hề Hoài cũng đỏ mặt: "Ai thèm chơi với em! Về thì về nhanh đi!"

Tôi ba chân bốn cẳng chạy đi, chỉ muốn mau rời khỏi chỗ này, cũng chẳng thèm nghĩ xem vì sao mình lại phải vội vã thế.

Đương nhiên cũng không nghe được đoạn đối thoại sau đó.

Trình Hề Hoài cúi xuống, dường như đang dạy dỗ Trình Cẩm Ngôn:

"Sau này không được gọi Khương Miên là chị dâu, nghe chưa hả, anh không thích nó!"

Trình Cẩm Ngôn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, dường như rất hoang mang:

"Nhưng mà trong thư phòng của anh treo toàn chân dung chị Khương Miên, còn là tranh anh tự vẽ nữa mà... A!"

Trình Hề Hoài vội vàng bịt miệng thằng em, hoảng hốt nhìn quanh, xác nhận không có ai mới thở phào nhẹ nhõm bỏ tay xuống.

Có vẻ cuối cùng hắn cũng thừa nhận tâm tư của mình, buông bả vai chấp nhận:

"Ít nhất... bây giờ chưa gọi thế được."

Trình Cẩm Ngôn nghiêng đầu:

"Vậy khi nào thì gọi được ạ? Đợi đến lúc anh cưới chị Khương Miên sao?"

Trình Hề Hoài lại bịt miếng nó lần nữa, mặt đỏ như tôm luộc.

"Ai muốn cưới con nhỏ đó chứ, không được hỏi, không được hỏi!"

Trong rừng cây im lặc một lúc lâu sau mới vang lên một tiếng thở dài của ông cụ non:

"Anh đúng là... như thể ghét người ta lắm không bằng."

(Hết phiên ngoại)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom