• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New PHU NHÂN NHỎ QUÁI CHIÊU - CHỒNG TỔNG CÀ KHỊA (1 Viewer)

  • Chương 45-46

Chương 45: Cô đi theo tôi làm gì


Ngày lại qua ngày, trái đất vẫn quay tròn, mỗi ngày cô đều lấy sự bận rộn để tê dại chính mình, không bản thân không còn thời gian rãnh rỗi, một khi rảnh rỗi sẽ suy nghĩ lung tung, trong đầu lại hiện cảnh tượng hãi hùng đó. . . . . .


Kể từ ngày đó trở đi, Diệp Phong không phiền tới cô nữa, mỗi chiều tối tan việc về nhà, đều không tự chủ nhớ tới những lần anh đưa rước mình, bản thân cố gắng kìm chế không nhớ tới anh!!!


Mặc dù Mạc Oánh không gặp lại anh, nhưng không biết tại sao, luôn cảm giác sau lưng, có một đôi mắt đang lén nhìn về phía cô, cứ như núp ở một góc khuất.


Một hôm nọ vào buổi tối, cô tan việc trên đường về nhà, nhận thấy có người đang theo dõi, lúc đầu còn hoài nghi, chẳng lẽ là đám chó săn? Thận trọng suy nghĩ lại cảm thấy không thể nào, bộ phim còn chưa phát sóng lấy đâu ra chó săn chụp cô.


Cứ như vậy cô chạy một mạch về nhà, càng chạy lại càng thấy có chỗ không đúng.


“Là ai theo tôi? Ra mau!” Cuối cùng cô hết kiên nhẫn, trực tiếp xoay người rống lên.


Màn đêm vẫn tối mù, chợt xuất hiện bóng dáng chậm rãi đi ra, tóc xõa dài, lúc nhìn Mạc Oán còn tưởng gặp ma, đến khi thấy rõ mặt, cô mới thở nhẹ.


“Mạc Oánh. . . . . .” Cô ta cúi đầu kêu tên cô, trong bóng tối, cô nhìn không rõ đôi mắt ẩn ý của cô ta.


“Cô đi theo tôi làm gì!” Mạc Oánh giương mắt lạnh lùng. (Junie: mình đổi xưng hô nha vì bạn bè kiểu này mà “tớ cậu” gì chứ!!!)


Người phụ nữ này từng là chị em tốt, bạn tốt của cô – Cố Nhược Hi!


Từ khi chuyện đó xảy ra, cô ta chưa từng tìm tới Mạc Oánh, bản thân cô cũng không muốn đối mặt với cô ta


So với Diệp Phong, cô càng không muốn nhìn thấy Nhược Hi!


Tình yêu phản bội cô, ngay cả tình bạn bè cũng phản bội cô, tiếc rằng vài năm nay, vẫn coi cô ta như bạn thân, nay lại làm ra chuyện như vậy, Mạc Oánh thật sự không cách nào tha thứ cho cô ta, càng không cách nào đối mặt với cô ta.


“Tớ đi theo cậu một thời gian rồi, tuy nhiên, vẫn không dám nói với cậu.” Nhược Hi ngẩng đầu lên thật lén quan sát cô, lại cúi đầu , “Tớ biết, cậu rất hận tớ.”


Hận? Mạc Oánh giật giật khóe miệng, không biết nên dùng từ gì đến diễn tả sự thất vọng tràn trề cô dành cho cô ta.


“Đêm hôm đó, tớ uống say rồi, cậu. . . . . . Không nên trách Diệp Phong.”


“Cô nói xong chưa? Tôi còn phải đi.” Mạc Oánh lười phải nghe những lời này.


Nhược Hi cắn môi, tiếp tục nói: “Lần này tớ tới gặp cậu, cũng không cầu sự tha thứ từ cậu, chỉ là muốn với cậu một tiếng xin lỗi. . . . . . Thật, thật xin lỗi. . . . . .”


Dứt lời, liền quay người bỏ chạy biến mất trong đêm đen.


Gió thổi nhẹ trong đêm, bốn phía thật yên tĩnh làm sao, giống như chưa từng có người đến đây.


Mạc Oánh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, cảm giác chuyện gần đây xảy ra, tựa như một cơn ác mộng kinh hoàng, ác mộng như vậy liệu còn kéo dài đến bao lâu?




Chương 46: Tôi giúp cô trang điểm lại


Hôm nay là buổi quay cảnh ngoài trời.


Mới vừa đứng trước ống kính đã nói liên tục lời thoại, miệng đắng lưỡi khô làm Mạc Oánh uống một hơi gần nửa bình nước.


“Bảo cô rót cho tôi đi ly ấm lại đưa ly nước lạnh! Lỗ tai có vấn đề à!” Đỗ Phi Phi dùng giọng điệu bén nhọn cay nghiệt.


“Thật xin lỗi thật xin lỗi.”


“Còn không mau đi đổi!”


“Dạ dạ. . . . . .”


Đáng thương cho cô trở lý phải đi đi lại lại.


Tình huống thế này, mỗi ngày đều xảy ra, dường như đã là cảnh quen thuộc cho mọi người, đa phần đều thương cảm cho người trợ lý này, không phải chỉ làm công thôi sao? Nhưng Đỗ Phi Phi căn bản không xem người ta là như vậy, sai khiến không khác gì con chó giữ nhà.


Trong lòng Mạc Oánh muốn giúp đỡ cô trợ lý này nhưng sợ lo chuyện bao đồng, chỉ biết thương mà không giúp gì được!


“Mạc tiểu thư, tôi giúp cô trang điểm lại.” Thợ trang điểm Joy đi tới bên cạnh nói với cô.


JOY là thợ trang điểm cho đoàn phim, phụ trách hóa trang cho cả tổ diễn viên, cảnh quay làn này thuộc khung cảnh hiện đại, đồ trang sức trang nhã căn bản đều do diễn viên tự mình chuản bị được, chẳng qua JOY chỉ giúp họ chỉnh chu lại vài chỗ thiếu sót.


“Tốt, làm phiền cô.” Mạc Oánh khách khí đáp.


“Không phiền toái nha!” JOY vừa giúp cô trang điểm vừa nói chuyện phiếm “Da cô mịn như vậy, thường ngày có dùng mặt nạ dưỡng da chứ?”


“Không, loay hoay cả ngày đến thời gian ngủ còn không có, làm sao có thời giờ chăm sóc mặt?”


“Cũng đúng! Phụ nữ phải chăm sóc da thật tốt a, cô đã vào cái nghề này, phải dựa vào gương mặt kiếm cơm nên dưỡng da nhiều một chút, bình thường tôi hay dùng mặt nạ trân châu, rất có hiệu quả nha, hôm nay đúng lúc tôi mua dư mấy bịch để trong túi ! Để tôi lấy cho cô vài bịch nha!!!”


“Không cần, tôi bị dị ứng đối với phấn trân châu! Chỉ cần chút xíu trân châu dính trên da tôi liền bị dị ứng .”


“Như vậy a!” JOY suy nghĩ một chút “Vậy cô đối với mặt nạ khác sẽ không dị ứng chứ? Mặt nạ bùn thử qua chưa?”


“Cũng chưa, tôi hiếm khi dùng mặt nạ lắm. . . . . .”


Mạc Oánh và JOY trò chuyện vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng vừa nói vừa cười, chẳng qua tán gẫu thân mật như vậy cũng đủ để người khác chướng mắt!


“JOY! Tới đây trang điểm lại cho tôi!” Ngữ điệu Đỗ Phi Phi nhờ vã không khác gì ra lệnh.


“Đỗ tiểu thư không phải có thợ trang điểm chuyên nghiệp sao?” JOY chỉ tùy tiện hỏi một chút, chứ không có ý tứ gì khác.


Đỗ Phi Phi vừa nghe, vỗ bàn mắng quát: “Tôi có thợ trang điểm chuyên nghiệp thì không thể bảo cô hóa trang cho tôi sao?”


“Không phải vậy, tôi đang giúp Mạc tiểu thư trang điểm gầ xong rồi, mong cô chờ một chút ——”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom