• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Phú đại gia ở rể Bản cũ (7 Viewers)

Status
Not open for further replies.
  • Chương 201-210

Chương 201: Một gia tộc như vậy có gì đáng để cậu nhớ nhung?

“Thực ra cũng không có việc gì lớn, chỉ là
chuyện tốt, hi vọng có thể được giúp đỡ chu
toàn” Trên mặt Nạp Hoàng Chi nở nụ cười, thoạt
nhìn giống như một cụ ông hòa nhã điềm đạm.
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại khế nhíu mày, đừng
nhìn phong độ bất phàm của Nạp Hoàng Chỉ, cáo
già như vậy rất khó đối phó, nhất thời anh không
biết Nạp Hoàng Chi đang có mục đích gì.

Suy nghĩ một hồi, Bùi Nguyên Minh mới nhẹ
giọng nói: “Vốn dĩ sư phụ Hoàng Chi đã ra lệnh thì
trước tiên tôi phải đồng ý, nhưng con người của
tôi luôn thận trọng nên phải nói trước một câu,
chỉ cân những chuyện không trái với quy tắc đối
nhân xử thế của tôi thì tôi đêu có thể đáp ứng"

Nạp Hoàng Chi cười nói: "Có cá tính, tôi thích.
Người trẻ tuổi mà có cá tính thì chứng tỏ là có
bản lĩnh, ngược lại những người bình thường gọi
dạ bảo vâng, nói sao nghe vậy thì có lẽ còn không
có lòng tự trọng của bản thân, sao có thể có thời
điểm để vươn lên?"



"Nếu anh bạn nhỏ đã thẳng thắn như thế, ông
già này cũng không khách sáo nữa. Không biết
anh bạn nghĩ như thế nào về gia tộc họ Nạp nhỉ?"

"Gia tộc họ Nạp chủ yếu kinh doanh đồ cổ. Họ
kết bạn khắp năm châu, dù ít xuất hiện vào ngày
thường nhưng họ có vô số tài sản và mối quan hệ
tuyệt vời. Không quá hai hoặc ba gia tộc có thể áp
chế gia tộc họ Nạp ở khu vực Đà Nẵng. Hơn nữa
dưới tay của sư phụ Hoàng Chi, gia tộc họ Nạp đã
từng bước đi lên từ gia tộc hạng hai cho đến thời
điểm bây giờ, tôi đây thật sự rất ngưỡng mộ” Bùi
Nguyên Minh nhẹ nói, đối với những gia tộc lớn ở
Đà Nẵng này, từ nhỏ anh đã thuộc như lòng bàn

tay, lẽ nào không biết sao? Nhà họ Diệp ở Đà
Nẵng được biết đến là gia tộc bậc nhất ở Đà
Nẵng, họ luôn chú ý đến những kẻ có thể đe dọa
địa vị của dòng họ.

"Hahaha, kiến thức của anh bạn nhỏ này thật
bao la, nếu bây giờ có người nói cậu là đồ con rể
vô dụng thì tôi sẽ sút vào mõm người đó trước."



"Nhưng mà nói lại, không biết vì sao cậu Bùi
Nguyên Minh đây lại ẩn núp trong nhà họ Trịnh
nhỏ bé này, nhưng cậu cũng là người khôn ngoan,
cậu cũng nên hiểu rằng nước cạn của nhà họ
Trịnh không thể giữ được vẩy rồng của cậu. Hơn
nữa, rồng muốn bay lên chín tâng mây cũng cần
phải có sự trợ giúp của mưa mây gió bão, một
nhà họ Trịnh nho nhỏ ngay cả cái lá cũng không
thổi nổi thì sao có thể trợ giúp đây?"

"Hâu hết những người thực sự có năng lực
đều thích giữ vẻ khiêm tốn. Theo kinh nghiệm

của tôi, họ phải thể hiện được khả năng của mình
và được người khác công nhận thì mới có thể
phát triển được. Dù viên ngọc luôn tỏa sáng,
nhưng người ta cũng nói rằng ngọc thô không
được mài giũa thì cũng chỉ là ngọc thô mà thôi."

Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, nói: "Ông
Hoàng Chi định đầu tư vào tôi sao? Xin cho biết..."

"Không, tôi không có hứng thú đầu tư vào
cậu. Nạp Hoàng Chi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên
Minh với ánh mắt sáng ngời: "Tôi muốn giao gia
tộc họ Nạp cho cậu...

Bùi Nguyên Minh cau mày đứng lên, lắc đầu
nói: "Lòng tốt của sư phụ Hoàng Chi khiến tôi rất
cảm kích, nhưng mà tôi không hề có đóng góp to
lớn gì với gia tộc họ Nạp, để một người ngoài như
tôi làm chủ gia tộc họ Nạp thì chỉ là một chuyện
cười mà thôi."




“Ai nói cậu là người ngoài?” Nạp Hoàng Chi



45-12.png
transparent.gif


46-13.png
transparent.gif









47-13.png

Chương 202: Không làm được thì từ bỏ vị trí của mình đi

“Tôi không có hứng thú với nhà họ Trịnh,
nhưng vợ của tôi họ Trịnh” Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ
thờ ơ: “Một ngày làm vợ chồng, nghìn năm ân
nghĩa, đây là một đạo lý đơn giản thôi”

"Nếu sư phụ Hoàng Chi không có việc gì
khác, tôi xin phép đi trước, dù sao thì vợ của tôi
cũng đang ở nhà đợi tôi."

Nói xong Bùi Nguyên Minh mỉm cười với Nạp
Nhã Lan, sau đó xoay người rời đi.



Nạp Hoàng Chi cũng không ngăn cản, ông ta
chỉ nhìn theo bóng dáng của Bùi Nguyên Minh với
vẻ mặt khó đoán.



Một người đàn ông, hơn nữa lại là một người
đàn ông trẻ như vậy, có thể thờ ơ trước sự cám dỗ
của tiền bạc, quyền lực và phụ nữ đẹp. Một người
đàn ông như vậy thì phải ý chí kiên cường biết
bao nhiêu?

Có vẻ như chỉ cần anh bằng lòng, thì dù là
tiền bạc hay quyền lực, anh đều có thể có được
nó một cách dễ dàng.



Anh không muốn những thứ này vào lúc này,
chẳng qua là anh không muốn mà thôi.

Anh đang tự tin? Hay là quá tự phụ?

Lúc này, Nạp Hoàng Chi không thể hiểu nổi
người đàn ông này, mặc dù khi còn trẻ ông ta
cũng là một người đàn ông kinh khủng, nhưng
Nạp Hoàng Chỉ tự đánh giá mình, ông ta không có
khí chất nuốt chửng núi sông như vậy.

Người con rể bị coi là đồ bỏ đi này rốt cuộc


đến từ đâu?

Bản lĩnh cũng tốt, năng lực phân biệt cũng
không tồi, nhưng lại không để một gia tộc lớn vào
mắt.

Nếu như vậy thì người đàn ông này có bao
nhiêu bí mật?

Một lúc sau, Nạp Hoàng Chi nở một nụ cười
nhạt, như muốn nói cho Nạp Nhã Lan nghe, cũng
giống như nói với chính mình: “Thằng nhóc đó,
mặc dù không biết sức mạnh như thế nào, nhưng
nếu đã tự tin như vậy, vậy thì tôi sẽ xem xem rốt
cuộc cậu có thể đi được bao xa. Nhưng tôi tin
rằng một ngày nào đó cậu sẽ hiểu được nền tảng
của một gia tộc trăm năm là như thế nào, tôi sẽ
đợi cho đến lúc cậu đến trước mặt tôi mà cầu xin”

Nạp Hoàng Chỉ mỉm cười và nhìn Nạp Nhã
Lan đầy tự tin: "Cháu gái ngoan, cháu phải tự tin.
Một số việc giống như câu cá, câu càng lâu thì

mới càng thú vị và có hương vị. Khoảnh khắc một
con cá mắc câu, ta có thể thu được nhiều lợi ích
nhất..."

"Hy vọng Bùi Nguyên Minh này sẽ không để
ông phải thất vọng, bằng không, ông có thể
không nhịn được mà bóp chết cậu ta...

Bề ngoài của Nạp Hoàng Chi trông như một
ông già hiền hậu nhân từ, nhưng nếu ông ta thật
sự đơn giản như vậy thì sao có thể đi đến được
như ngày hôm nay?

Ông ta chỉ cho Bùi Nguyên Minh một cơ hội,
nhưng Bùi Nguyên Minh lại không trân trọng, nên
có lẽ lần sau thứ ông ta cho sẽ không còn là cơ
hội nữa.




Trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh nằm
ở rìa khu phố cổ trong nội thành, nơi này cái gì



55-13.png
transparent.gif


56-14.png
transparent.gif









57-14.png
transparent.gif


58-4.png

Chương 203: Tôi giúp cô chỉ vì nhà họ Trịnh mà thôi

"Chí Dụng nói đúng. Trung tâm thương mại là
một chuyện lớn đối với nhà họ Trịnh của chúng
ta. Nó liên quan đến tương lai của nhà họ Trịnh
chúng ta. Ngàn vạn lần không thể để có chuyện
gì xảy ra được!"

"Những người gây rắc rối đó, nói không
chừng là do bọn họ thấy Tuyết Dương là con gái
cho nên bọn họ muốn bắt nạt cô ấy, nếu đổi lại
người chủ trì dự án này là nam thì chắc cũng
không có nhiều chuyện như vậy”

"Tuyết Dương, cô không sợ sao? Nếu cô sợ thì
chỉ cần mở miệng, chúng tôi đều có thể giúp cô."



Những người nhà họ Trịnh này lúc này càng

"tử tế" hơn, bọn họ đều muốn trực tiếp nhận lấy vị
trí người phụ trách trung tâm thương mại cho
mình, đối với những rắc rối mà họ gặp phải, lúc
này không ai nghĩ cách giải quyết cả.

Theo suy nghĩ của họ, những rắc rối đó là do
Trịnh Tuyết Dương rước lấy, ngay cả khi cô từ bỏ
vị trí của mình, cô cũng phải tự giải quyết rắc rối
đó.

Sắc mặt của ông cụ Trịnh trâm xuống, lúc
đầu ông ta vốn không quá xem trọng Trịnh Tuyết
Dương, nhưng vì sĩ diện, lại sợ chuyện đầu tư lại
hỏng khiến nhà họ Trịnh phá sản nên ông ta phải
để Trịnh Tuyết Dương làm người phụ trách dự án
đó.



Tuy nhiên, Trịnh Tuyết Dương không thể giải
quyết tốt những vấn đề nhỏ nhặt như vậy vào
ngày đầu tiên, điều này thực sự khiến ông ta thất
VỌng.

"Trịnh Tuyết Dương, ông không quan tâm
cháu đã dành bao nhiêu công lao cho nhà họ
Trịnh của chúng ta, nhưng ông nói với cháu, nếu
cháu muốn đội vương miện, cháu phải có sức
nặng. Vì bây giờ cháu là giám đốc của dự án
trung tâm thương mại, vậy cháu phải làm tốt hết
công việc của mình, tất cả rắc rối cũng phải mau
chóng được giải quyết. Nếu không thì, ông đã cho
cháu làm người phụ trách thì cũng có thể tước đi
vị trí của cháu bất cứ lúc nào” Ông cụ Trịnh lạnh
lùng nói.

Trịnh Tuyết Dương rất sốt ruột khi nghe điều
này, vất vả lắm cô mới có được tiền đầu tư và
nhận được vị trí giám đốc dự án, cô sắp thể hiện
bản lĩnh của mình, cô cũng không muốn từ chức
ngay ngày đầu tiên vì vấn đề nhỏ nhặt không thể
giải thích này.

“Ông nội, cháu sẽ mau chóng giải quyết.”
Trịnh Tuyết Dương khẽ cắn đôi môi mỏng nói.

Lúc này, Trịnh Chí Dũng cười ra tiếng “khà
khà”, sau đó đứng lên đắc ý nói: “Ông nội, cháu
đã sớm đoán được Trịnh Tuyết Dương sẽ không
giải quyết được chuyện này, nên đã cho người đi
thăm dò một chút, biết được chân tướng sự việc.
Chỉ có điều người phụ trách dự án này cũng là
Trịnh Tuyết Dương và cháu sẽ không thay mặt cô
ấy giải quyết. Cô ấy vẫn phải tự mình giải quyết
vấn đề này. "

Sau khi nghe Trịnh Chí Dụng nói, người nhà
họ Trịnh đều nhìn anh ta với vẻ ngưỡng mộ.

Một người phụ nữ nắm quyên thì được lợi ích
gì chứ? Vân là Chí Dụng lợi hại, bình tĩnh giải
quyết những rắc rối lớn của gia đình họ Trịnh.

"Vân là Chí Dụng có bản lĩnh, làm việc dứt
khoát như vậy, không hổ là người làm việc lớn!"




"Quả nhiên vẫn là Chí Dụng mới làm được.
Nếu nhà họ Trịnh không có Chí Dụng thì tương lai



65-9.png
transparent.gif


66-13.png
transparent.gif









67-11.png
transparent.gif


68-4.png

Chương 204: Hay là đêm nay anh ở trong phòng nghỉ ngơi đi

Buổi tối Bùi Nguyên Minh về nhà sớm.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh nửa đêm qua về
nhà như người không có chuyện gì, Trịnh Tuyết
Dương tức giận trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh
rôi xoay người bước vào phòng.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Bùi Nguyên Minh bày
ra vẻ mặt không hiểu gì, mình làm làm gì khiến
Trịnh Tuyết Dương tức giận sao?



"Cậu còn biết là quan tâm vợ sao? Cậu nói
xem hai buổi tối này cậu đi đâu? Không giặt quần
áo, không chùi toilet, nấu cơm cũng không, cậu
muốn tôi ăn cái gì?" Thanh Linh tình cờ đang xem
TV trong phòng khách, nghe anh hỏi vậy, bà ta lập

tức trừng mắt liếc nhìn anh.

Kể từ khi Bùi Nguyên Minh giúp Trịnh Tuyết
Dương lấy lại vốn đầu tư của công ty Bùi Thị, thái
độ của Thanh Linh đối với anh đã tốt hơn một
chút, nhưng cũng không tốt hơn là bao.

“Con bận chút chuyện thôi ạ.” Bùi Nguyên
Minh giải thích.



"Bận cái khỉ khô! Đừng tưởng rằng cậu lái
chiếc xe cũ hỏng kia là có thể xứng với con gái
tôi. Tôi nói cho cậu biết, nếu con gái tôi không cầu
xin, tôi đã sớm đuổi cậu ra khỏi nhà rồi." Bà ta
lạnh lùng nói: "Nhưng tôi không hiểu, con gái tôi
gần đây bị thân kinh gì, còn cho rằng cậu còn có
thể cứu vãn được? Ở trong mắt tôi, cậu chỉ là một
bức tường nhão mà thôi!"

Bùi Nguyên Minh bày ra vẻ mặt không nói nên
lời, tại sao Porsche lại trở thành xe cũ hỏng, anh
vội vàng gật đầu: "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện

gì, mẹ có thể nói cho con biết được không?"

"Nói cho cậu biết thì có ích lợi gì? Cậu giải
quyết được không?" Thanh Linh mắng một tiếng
nhưng vẫn nói: 'Mới ngày hôm qua, dự án trung
tâm thương mại mà Tuyết Dương chịu trách
nhiệm chính thức khởi công. Chuyện này cậu có
biết không?”

"Con biết"

"Cậu biết cái khỉ! Vậy cậu có biết là từ tôi hôm
qua lúc bắt đầu khởi công đã có người tới gây rối
không, không chỉ phá hủy vật liệu xây dựng, mà
còn đánh công nhân, thậm chí phóng hỏa. Tuyết
Dương vì chuyện này mà bị công kích nặng nề,
không biết rốt cuộc đã tra ra chuyện gì đang xảy
ra chưa." Thanh Linh thở dài: "Tại sao tôi lại có
một người con rể vô dụng như vậy chứ? Chuyện
này không phải thường do đàn ông giải quyết
sao? Thế mà phải đố hết lên đầu con gái của tôi,

haizz...

Thanh Linh không biết trong nhà họ Trịnh xảy
ra chuyện gì, lúc này bà ta thật sự muốn bóp chết
Bùi Nguyên Minh, theo bà ta, nếu Bùi Nguyên
Minh có bản lĩnh như chông của người khác thì
Trịnh Tuyết Dương cần gì phải ra mặt giải quyết
những chuyện này?

"Có người ra tay với dự án trung tâm thương
mại sao? Công ty đầu tư Bùi Thị có một phần vốn
đầu tư trong đó, vậy mà họ còn dám ư?" Ánh mắt
của Bùi Nguyên Minh trở nên nghiêm nghị, những
người sẽ làm việc này nói chung là người của xã
hội đen, mà bây giờ ở Hải Dương, nửa giang sơn
đều ở trong tay anh, không có cái gật đầu của
anh, ai dám gây khó dễ với nhà họ Trịnh chứ?




"Sao lại không dám? Công ty đầu tư Bùi Thị
đầu tư vào nhiều ngành, trung tâm thương mại
cũng không thể hoàn thành đúng tiến độ. Nhà họ



75-11.png
transparent.gif


76-13.png
transparent.gif









77-14.png
transparent.gif


78-5.png

Chương 205: Tôi muốn toàn bộ thành phố Hải Dương đều biết chuyện này

“Có ổn không?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh rất
bình tĩnh, thật ra trong lòng anh cũng đã hoảng
rôi, anh đang rất phấn khích đấy.

“Anh... anh đi tắm trước đi, phòng tắm ở tầng
dưới hỏng rồi còn chưa sửa” Trịnh Tuyết Dương
nhanh chóng tìm cớ.

Bùi Nguyên Minh cũng không nói lời vô nghĩa
nữa, thay vào đó là đi tắm, khi nhìn thấy Trịnh
Tuyết Dương mang quần áo vào phòng tắm, anh
bắt đầu chống đấy trên mặt đất, coi như là bài tập
khởi động.



Chưa đầy nửa giờ sau, Trịnh Tuyết Dương từ
phòng tắm đi ra.

Cô đang mặc một bộ đồ ngủ dễ thương có in
hình gấu, và những giọt nước pha lê trên da cô có
thế nhìn thấy bằng mắt thường, giống như một
đóa hoa mới hé.

Bùi Nguyên Minh từ trên mặt đất nhảy lên,
nhìn chằm chằm Trịnh Tuyết Dương không dời
mắt đi một hồi, vô thức nói: "Thật đáng yêu!"

“Anh nói cái gì?” Trịnh Tuyết Dương vừa nói
vừa lau tóc.



“Không có, anh nói đồ ngủ dễ thương quá.”
Bùi Nguyên Minh cười ha ha, sau đó nghiêm mặt
nói: “Bà xã, vậy tối nay anh ngủ bên trong hay bên
ngoài?”

“Bên trong và bên ngoài cái gì?” Trịnh Tuyết
Dương chỉ vào một góc: “Tối nay anh nằm trên
sàn nhàit”

Bùi Nguyên Minh không khỏi trợn mắt, có vẻ

sau khi tắm xong Trịnh Tuyết Dương đã bình tĩnh
lại rất nhiều. Sau này nếu có cơ hội như vậy thì
nhất định không để cô tắm nữa.

Sau khi thở dài một hơi, Bùi Nguyên Minh ép
cho ánh mắt của mình rời khỏi người Trịnh Tuyết
Dương, anh đổi chủ đề: "Nói thật, anh nghi ngờ
chuyện khu trung tâm thương mại gặp phải lần
này có liên quan đến Trịnh Chí Dụng”

Vừa rồi Bùi Nguyên Minh gọi điện cho Ngô
Kim Hổ, hỏi đi hỏi lại cũng không có tin tức gì,
ngay cả Ngô Kim Hổ cũng không có được thông
tin hữu ích gì, thể mà Trịnh Chí Dụng lại biết, đây
là một trở ngại rất lớn.

Sau khi suy nghĩ, Bùi Nguyên Minh cảm thấy
khả năng lớn nhất của sự việc này chính là Trịnh
Chí Dụng, nếu không, làm sao anh ta có thể trùng
hợp biết được ai là người đứng sau xúi giục?

"Chắc là không đến mức ấy chứ? Mặc dù anh

ta rất bất mãn với em, nhưng một khi dự án trung
tâm thương mại thất bại, nhà họ Trịnh sẽ phải bôi
thường thiệt hại rất đáng kể, sẽ khiến nhà họ
Trịnh phá sản, điều này cũng không có lợi cho
anh ta. Một người như anh ta không quen sống
trong cảnh nghèo khó, sao lại có thể làm ra
chuyện tổn hại đến người khác và chính mình
như vậy?” Trịnh Tuyết Dương suy nghĩ một lát rồi
mở miệng.

Bùi Nguyên Minh cười cười, thản nhiên nói:
“Chuyện này tranh cãi bây giờ cũng không có ý
nghĩa gì, ngày mai sẽ biết thôi, không phải sao?"

Cùng lúc đó, Trịnh Chí Dụng và Trần Văn
Thức lại gặp mặt nhau.




Nghe Trịnh Chí Dụng nói về quá trình của
cuộc họp gia tộc, ngày mai Trịnh Tuyết Dương
thật sự sẽ phải đích thân thương lượng với chính
mình, lúc này Trần Văn Thức mới có chút hưng



85-8.png
transparent.gif









86-9.png
transparent.gif


87-11.png
transparent.gif



Chương 206: Đừng đến trễ đó

“Ha ha ha. Người anh em tốt. Nói hay lắm”
Trần Văn Thức đưa tay vỗ vỗ vai của Trịnh Chí
Dụng: “Đây là chuyện tốt. Tôi ước gì có thể nói
cho mọi người biết là năm đó nữ thần của thành
phố Hải Dương đã bị tôi chinh phục. Hơn nữa
càng muốn để tên chồng kia biết rằng anh ta đến
ngay cả nắm tay của một người phụ nữ cũng làm
không được, còn giả bộ ra vẻ trong sạch thanh
cao trước mặt tôi.”

“Anh yên tâm đi, chỉ cần Trịnh Tuyết Dương từ
nay về sau thân bại danh liệt thì cô ta sẽ cam tâm
tình nguyện đi theo tôi. Bằng không tôi cũng
chẳng còn cách nào khác để giữ cô ta ở lại bên
cạnh mình” Trần Văn Thức cười nói.

Trịnh Chí Dụng cười cười: “Nếu đã như vậy thì
cứ làm theo ý của anh đi. Chắc chắn bắt đầu từ
ngày mai sẽ có vô số người đàn ông coi anh là
thân tượng. Dù sao người em này của tôi cũng là
nữ thần ở thành phố Hải Dương này mà. Bây giờ
có phải tôi nên gọi anh một tiếng em rể không
nhỉ? Tôi cũng chúc em rể có một đêm tân hôn vui
vẻ”



Nghe thấy Trịnh Chí Dụng dùng hai từ em rể
để gọi mình thì Trần Văn Thức không nhịn được
niềm vui sướng mà cười ha ha, một nụ cười thật
là dung tục. Anh ta đi qua đi lại có vẻ như đã sốt
ruột lắm rồi.

Vào sáng sớm tỉnh mơ hôm sau thì Trịnh Chí
Dụng liên tới văn phòng làm việc của Trịnh Tuyết
Dương.

“Thời gian và địa điểm tôi đã tính toán kĩ càng
lắm rôi. Hơn nữa tôi đã loại bỏ không ít người ở

trên đó, cô nhất định không được trước khi lâm
trận lại chùn bước làm khó tôi nha. Nếu không
Sau này tôi sẽ không giúp cô được nữa đâu.” Trịnh
Chí Dụng khoát tay, hất mặt lên trời vẻ cao ngạo.



Trịnh Chí Dụng nghĩ tới giây phút anh ta được
khoác lên người bộ lễ phục thay thế vị trí của
Trịnh Tuyết Dương mà điên cuồng không thôi. Dù
sao kế hoạch của anh ta là làm cho Trịnh Tuyết
Dương bị thân bại danh liệt, sau đó cút xéo khỏi
nhà họ Trịnh. Do vậy anh ta nhất định phải không
chế được toàn bộ tình hình.

Trịnh Tuyết Dương đã đề phòng Trịnh Chí
Dụng từ lâu. Hơn nữa tối qua Bùi Nguyên Minh đã
nói với cô rằng chuyện này có đến tám phần liên
quan đến Trịnh Chí Dụng.

Bây giờ để tránh việc đánh rắn động cỏ nên
Trịnh Tuyết Dương vẫn làm ra vẻ bình thản nói:
“Anh yên tâm, dự án của trung tâm thương mại tôi

sẽ không để cho bất cứ ai cướp đi từ trong tay tôi
đâu. Nhất định tôi sẽ giải quyết phiền phức này.
Nếu anh nghĩ chuyện này có thể khiến cho tôi bị
chê cười thì xin lỗi nha, khiến anh thất vọng rôi.”

Thất vọng?

Trịnh Chí Dụng làm ra vẻ nhã nhặn nhưng
thật ra trong lòng lại cười nham hiểm. Anh ta sẽ
không thất vọng đâu, dù sao vẫn còn có một màn
kịch hay đang chờ anh ta phía trước mà.



Thậm chí anh ta còn bắt đầu tưởng tượng về
việc sau khi Trịnh Tuyết Dương bị thân bại danh
liệt thì nhà họ Trịnh đã cắt đứt quan hệ với cô như
thế nào, rôi cô ở thành phố Hải Dương bị người
đời phỉ nhổ là một con đàn bà đê tiện ra sao. Tới
lúc đó, đừng nói là quản lý dự án của trung tâm
thương mại nhà họ Trịnh, cho dù Trịnh Tuyết
Dương có muốn làm một con chó cho nhà họ
Trịnh thì chưa chắc họ đã bằng lòng.






5-26.png
transparent.gif


6-28.png
transparent.gif









7-25.png
transparent.gif


8-9.png

Chương 207: Đây là một kế hoạch hay

“Ba thật sự nghĩ rằng con sẽ thực sự giúp đỡ
Trịnh Tuyết Dương sao?” Trịnh Chí Dụng đắc ý mở
miệng.

“Ý con là gì, đây là một cái bẩy?” Trịnh Tùng
hỏi ngược lại.

Trịnh Chí Dụng cũng không có gì phải giấu
giếm ba cả, thay vào đó anh ta cười và nói: "Dù gì
thì lần trước ba cũng đã nhắc nhở con, giờ con sẽ
nói cho ba một thông tin nhỏ, người đã gây rắc rối
cho nhà họ Trịnh của chúng ta, chính con đã bảo
làm”



Trịnh Tùng cau mày nhìn chăm chằm Trịnh
Chí Dụng: "Con dùng người ngoài để gây rắc rối
cho Trịnh Tuyết Dương, ba có thể hiểu được,

nhưng vào thời điểm này con không nên đứng lên
lật ngược tình thế sao? Tại sao lại giúp đỡ Trịnh
Tuyết Dương?"

"Ba, lật ngược tình thế có ích lợi gì? Người
phụ nữ Trịnh Tuyết Dương kia vẫn đang phụ trách
dự án trung tâm thương mại, việc này có ích lợi gì
cho chúng ta? Điều con muốn làm là tiêu diệt
hoàn toàn người phụ nữ này, chỉ bằng cách này,
sau này con sẽ không có bất kỳ phản kháng nào
khi con lên năm quyền."

Trịnh Chí Dụng đắc ý nói, anh ta không thể nói
chuyện này với người ngoài, nên không có ai để
anh ta có thể khoe khoang, bây giờ khi nói ra
được điều đó trước mặt ba mình anh ta cảm thấy
vui vẻ hơn rất nhiều.



Sau khi anh ta lật đổ được Trịnh Tuyết Dương
một cách sạch sẽ, anh ta không chỉ có thể
nghiễm nhiên trở thành giám đốc điêu hành dự

án trung tâm thương mại, hơn thế nữa sau này
cũng sẽ không có ai cản trở anh ta cả, chuyện này
có thể nói là một hòn đá giết bốn con chim,
không cần tốn nhiều sức cũng đạt được mục
đích!

Tại thời điểm này, Trịnh Chí Dụng hơi cảm
thấy anh ta giống Gia Cát Lượng còn sống.

“Chuyện sau này con có chuẩn bị gì không,
đừng úp úp mở mở nữa, nói rõ ràng cho ba biết!”
Trịnh Tùng hỏi, ông ta thực lo lắng khi không biết
chỉ tiết của chuyện này.

"Ba, ba đã nghe nói vê Trân Văn Thức rồi phải
không?"

"Trân Văn Thức, anh ta không phải là xã hội
đen ở thành phố Hải Dương sao?"

"Đúng, chính là anh ta, đại nhân vật mà con
mời đến chính là anh ta, võn dĩ con chỉ muốn gây

rắc rối một chút cho dự án trung tâm thương mại,
và buộc Trịnh Tuyết Dương phải nhường đường,
không ngờ Trần Văn Thức nà, lại thực sự đã yêu
Trịnh Tuyết Dương, và muốn có được cô ta"

"Cho nên, chỉ cần tối nay Trịnh Tuyết Dương
đến địa điểm đã thỏa thuận, thì cô ta sẽ không
thể thoát khỏi được bàn tay của Trân Văn Thức,
và con đã đồng ý với Trần Văn Thức rồi, chỉ cân
đêm nay anh ta thành công thì ngày mai chúng ta
sẽ phơi bày chuyện này trong toàn thành phố, con
muốn Trịnh Tuyết Dương phải bị hủy hoại”

Nói xong kế hoạch với ba, Trịnh Chí Dụng bày
ra vẻ mặt lạnh lùng.

Lúc này Trịnh Tùng cũng há hốc mồm, ông ta
không thể nghĩ được đứa con trai quý giá của
mình lại có thể ra tay độc ác như vậy.




Nếu một người như Trân Văn Thức có được
Trịnh Tuyết Dương, và nếu mọi chuyện này được



15-22.png
transparent.gif


16-25.png
transparent.gif









17-22.png
transparent.gif


18-9.png

Chương 208: Chị dâu của các người đã tới rồi

Buổi chiều, Bùi Nguyên Minh lái chiếc
Porsche đến đón Trịnh Tuyết Dương đi làm về
như đã thỏa thuận, vốn dĩ anh cũng không muốn
làm nổi bật như vậy, nhưng anh cũng không thể
lái mô tô trong những trường hợp như vậy đúng
không?

Sau khi nhận được tin nhắn của Trịnh Tuyết
Dương, Bùi Nguyên Minh đi theo chỉ đường đến
khu trang trại ở vùng ngoại ô.

Trịnh Tuyết Dương có chút lo lắng, lúc này
sắc mặt của cô hơi tái nhợt, nói: "Bùi Nguyên
Minh, hôm nay sau khi nghĩ lại sự việc xảy ra, em
cảm thấy chuyện này không đúng lắm, anh có



nghĩ rằng Trịnh Chí Dụng cố ý lừa gạt em không?
Sẽ không có bất kỳ rắc rối nào trong khoảng thời
gian này phải không?"

Bùi Nguyên Minh cười nhẹ, nói: "Đừng lo lắng,
nếu có người muốn làm tổn thương em, trừ phi
bọn họ có thể bước qua thi thể của anh”

Trong khi nói, trong mắt Bùi Nguyên Minh
hiện lên sát khí nhàn nhạt. Người khác nghĩ gì về
anh, anh không quan tâm, nhưng nếu ai dám có ý
tưởng gây tổn thương với Trịnh Tuyết Dương, anh
nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.

Sau khi nghe Bùi Nguyên Minh nói xong, Trịnh
Tuyết Dương hơi đỏ mặt, nhất là trong tình huống
này, có vẻ như chỉ cần có Bùi Nguyên Minh ở đây,
mọi nhân tố bất ổn đều sẽ biến mất, tất cả đều sẽ
được giải quyết.



Hai người im lặng cả một đoạn đường, chẳng
mấy chốc xe đã tới cửa trang trại, lúc này ở cửa

đã có hai hàng người đứng, tất cả đều cạo trọc
đầu, mặc áo đen, trên người có hình xăm xấu xí,
nhìn không giống như là người tốt.

Thấy chiếc Porsche đi vào, họ làm động tác
ra hiệu, cho xe vào sân.

“Anh Thức, người đã đến rồi” Trong nhà
hàng, một tên thuộc hạ chạy tới chỗ Trân Văn
Thức.

Trân Văn Thức lúc này đang uống từng ngụm
rượu, nghe thấy thông báo người đã tới mà hai
mắt sáng lên, trực tiếp uống hết rượu trong ly, sau
đó vỗ tay nói: "Chị dâu của các người đã tới rồi, tôi
phải đích thân đi chào mừng, dù sao thì đêm nay
là đêm tân hôn của chúng tôi mà, hahahal"

“Anh Thức, bên cạnh chị dâu còn có một
người đàn ông khác” Tên thuộc hạ cẩn thận nhắc
nhở.

"Cái gì? Không phải là cô ấy một mình đến
sao?" Trân Văn Thức hơi nhíu mày, nhưng ngay
sau đó liên bật cười, nói: "Không lẽ lại là tên phế
vật kia? Tên kia vừa làm mất mặt thuộc hạ của tôi,
nếu như tên kia dám đến thật, tối nay anh em
chúng ta phải xem xem, có ai muốn làm việc dưới
quyên của anh ta không”




Ngay sau đó, Trịnh Tuyết Dương và Bùi
Nguyên Minh đã được đưa vào nhà hàng, ánh
mắt gian tà của Trân Văn Thức quay quanh Trịnh
Tuyết Dương, vẻ mặt đắc ý. Hồi đó anh ta từ xa
nhìn thấy người phụ nữ này đã đem lòng yêu
thương hết mực, nhưng anh ta lại chưa từng có
cơ hội, không ngờ hôm nay ông trời lại mở mắt,
thực sự gửi cô đến cho anh ta. Bây giờ Trần Văn
Thức mới có chút hối hận, biết thế lúc trước anh
ta nên cai rượu và không động đến sắc trong vài
tháng, dù sao đêm nay cũng là hiếm có, một đêm
xuân đáng giá ngàn vàng, anh ta nên trân trọng

nó.

Sau khi nhìn đủ Trịnh Tuyết Dương, Trân Văn
Thức nhìn sang Bùi Nguyên Minh, rồi mỉm cười:
"Đây là...

Chương 209: Chúng ta đều vì tiền cả

“Chồng của tôi, Bùi Nguyên Minh” Trịnh Tuyết
Dương nói với vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

Cô vừa dứt lời thì Trần Văn Thức và tất cả mọi
người ở bên trong đều cười ha ha âm lên. Không
thể không thừa nhận tên Bùi Nguyên Minh này là
một người chồng bất lực vô dụng nổi tiếng ở
thành phố Hải Dương này, không ai là không biết,
không ai là không hiểu.

“Chậc chậc chậc, xem ra vẫn là chó chui gầm
chạn mà. Chỉ là một tên ăn bám không hơn không
kém nhưng sao lại suy nghĩ không thông mà đi
cam chịu kiếp ở rể chứ? Thật là làm mất mặt bọn
đàn ông chúng ta mà. Thằng nhóc này, sao không
làm một tên thái giám luôn đi”



“Anh Thức, cái thứ đó thật là kinh tởm. Tôi
nghe mà muốn đánh cho anh ta một trận”

“Để tôi, tôi sợ anh quá tức giận mà đá một cái
anh ta chết luôn. Tôi điềm đạm hơn, để tôi cho”

“Điêm đạm cái đầu anh. Anh đâu phải là phụ
nữ mà điềm đạm gì chứ? Loại thư sinh trói gà
không chặt đó vẫn nên để tôi xử lý cho”

Nhìn thấy mấy người anh em của mình ồn ào
như vậy thì Trần Văn Thức khoát tay ngăn bọn họ
lại rồi nói: “Được rồi, mấy người làm cái gì vậy
chứ? Không thấy người ta là cậu em nhỏ nhát
như thỏ đế hay sao? Lỡ đâu dọa cho người ta sợ
quá đái ra quân thì thật là ghê tởm, khó coi lắm
đó”



“Ha ha ha...”

Xung quanh lại cười ầm ĩ lên.

Trịnh Tuyết Dương nghiền răng nhìn Trần Văn

Thức nói: “Tôi tới đây là để tìm anh nói chuyện
công việc chứ không phải tới để nghe anh làm
nhục chồng của tôi đâu”

“Được, được, được. Nói chuyện công việc, dù
sao công việc kinh doanh là quan trọng nhưng
quan trọng cỡ nào thì cũng phải ăn cơm đúng
không?” Trần Văn Thức quay trở lại đúng vị trí của
mình nhưng không hề liếc nhìn Bùi Nguyên Minh.
Trong mắt hắn thì loại ở rể như anh không bằng
một con chó, không đáng tôn trọng.

“Bây giờ phải làm như thế nào thì anh mới
không gây rắc rối cho nhà họ Trịnh chúng tôi
đây?” Trịnh Tuyết Dương kiêm nén sự tức giận, hít
sâu một hơi hỏi.




Trần Văn Thức cười cười: “Không dám, chúng
ta đêu như nhau thôi. Nói trắng ra là chúng ta đều
vì tiền cả. Chỉ cần ai đưa tiền cho chúng tôi thì
chúng tôi sẽ làm việc cho họ. Bây giờ nhà họ

Trịnh cũng giếng như một miếng thịt đùi vậy, nếu
có tiên thì mọi người cùng nhau hưởng phúc. Tôi
nói có đúng không?”

“Anh muốn bao nhiêu?” Trịnh Tuyết Dương
cực kỳ bực tức. Nhìn thấy đối phương đòi tiền
trắng trợn như vậy thật khiến người ta chán ghét.

“Như vậy đi, tôi cũng không muốn làm khó dễ
mọi người nữa. Tôi lấy một nửa thôi, năm trăm tỷ
thôi. Nếu có số tiên này rồi thì từ nay về sau tôi sẽ
không gây phiên phức cho nhà họ Trịnh nữa.
Ngoài ra tôi sẽ cam đoan nếu có kẻ nào gây phiền
phức cho nhà họ Trịnh thì chúng tôi cũng sẽ giải
quyết. Thế nào?” Trần Văn Thức nói với một vẻ
mặt hết sức chắc chắn.

Chương 210: Kết hôn đã ba năm rồi mà chẳng khác gì quả phụ cả

Năm trăm tỷ!

Trịnh Tuyết Dương biển sắc, mặc dù tài sản
nhà họ Trịnh có hơn ba trăm nghìn tỷ, nhưng nếu
có nhiều vốn lưu động như vậy thì sao cân phải
tìm công ty Bùi Thị đầu tư làm cái gì? Huống hồ,
trong giai đoạn đầu Bùi Thị chỉ đầu tư một trăm
tám mươi tỷ, trong trường hợp này mà Trần Văn
Thức mở miệng đã đòi hơn năm trăm tỷ, đây rõ
ràng là được nước làm tới, không hề có ý định
đàm phán xíu nào!

“Nếu nhà họ Trịnh có thể đưa anh nhiều tiên
như vậy thì chúng tôi cũng không cần phải tìm
nhà đầu tư làm gì. Anh Thức, rốt cuộc anh muốn



gì, cứ nói thẳng đi, nhà chúng tôi xưa nay không
thù không oán với anh, cớ gì hôm nay anh lại
nhằm vào chúng tôi cơ chứ?”

“Sao? Ông đây tìm chúng mày là nể mặt
chúng mày đấy, giờ lại muốn lý do lý trấu à? Nhà
chúng mày là cái thá gì, muốn lên mặt dạy đời
ông đây à?” Trân Văn Thức nhíu mày, vẻ mặt
không vui nhìn Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, cô buộc
mình phải tỉnh táo lại, sau đó lại nói: “Anh Thức,
hôm nay tôi đã bày tỏ thành ý của mình, tôi hy
vọng anh cũng có thể dùng thành ý để đối đãi”

“Được, con người tao thích người thẳng thắn”
Trân Văn Thức gật đầu, như vô tình nói: “Nếu mày
muốn thành ý thì tao sẽ cho mày thấy thành ý.
Phía sau có một gian phòng, nước tắm tao đã
giúp mày chuẩn bị xong, tao nghĩ nhất định mày
sẽ thích đấy”



Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương trở nên
tái nhợt, cô không ngờ cái tên Trân Văn Thức này
lại không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu quá phận
và vô lễ như vậy, cô tuyệt đối không thể đồng ý
chuyện này được.

Lúc này, đột nhiên Bùi Nguyên Minh đứng
bên cạnh tiến lên chăn trước mặt Trịnh Tuyết
Dương, anh chậm rãi nói: “Trân Văn Thức, anh
không thế nào vô duyên vô cớ mà nhắm vào nhà
họ Trịnh được, có người chỉ điểm sau lưng anh
phải không? Không ngờ một người đàn ông làm
mưa làm gió ở Hải Dương cũng bị người khác
xem như con cờ để lợi dụng”

“Mày là cái thá gì? Mày có tư cách gì mở
miệng trước mặt tao?” Trần Văn Thức liếc nhìn
Bùi Nguyên Minh: “Hôm nay tao nói thế đấy, nếu
muốn giải quyết chuyện này thì vợ mày phải ngủ
với tao. Sao hả thằng vô dụng, mày dám nói nữa
không?”

Trần Văn Thức vừa lên tiếng thì đám đàn em
phía sau hắn lập tức tiến lên một bước, người nào
người nấy cầm ống thép trong tay, dáng vẻ kiểu
như “mày dám mở miệng tao sẽ đánh cho mày
tàn phế”.

Trịnh Tuyết Dương không ngờ Trần Văn Thức
lại không nói đạo lý như thế, một câu không hợp ý
lại chuẩn bị động tay động chân, lúc này, cô nấp
sau lưng Bùi Nguyên Minh theo bản năng.




“Ha ha ha, anh nói nè em gái, em trốn sau
lưng kẻ bất lực này thì có tích sự gì đâu chứ? Hay
là vầy đi, chi bằng em theo anh, chỉ cân em theo
anh thì sau này, ở thành phố Hải Dương ai mà
dám không nể mặt em chứ? Kẻ nào gan đến mức
dám động đến một ngón tay em? Em gái à, dù sao
em phải chọn một người đàn ông mạnh mẽ một
chút, có đúng không?” Trần Văn Thức ủ rũ nói.

Trịnh Tuyết Dương nắm chặt góc áo của Bùi



45-14.png
transparent.gif









46-15.png
transparent.gif


47-15.png
 
Status
Not open for further replies.

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom